Nguyễn Ngọc Thạch (Jade) - cái tên không còn xa lạ đối với người yêu sách, đặc biệt là giới trẻ. Với lối viết trần thực, sâu sắc và đôi lúc sâu cay, chua xót về cuộc sống đã góp phần khẳng định dấu ấn riêng của anh trong giới văn học trẻ - một chất văn không nhầm lẫn với bất kì một nhà văn nào khác. Đề tài chủ yếu mà nhà văn khai thác là những vấn đề nhạy cảm, những góc khuất của xã hội: mại dâm, đồng tính, chuyển giới, .... Sau đây là một số tác phẩm mà anh đã ra mắt độc giả, cũng như đã làm nên tên tuổi của anh trong làng văn học trẻ Việt Nam.

1. Tác phẩm: Đời CallBoy

Viết về một mảng văn học lạ và lại ít được khai thác thế nhưng Nguyễn Ngọc Thạch đã cho bạn đọc cảm nhận được cuộc sống của những người hành nghề " trai bao " - một cái nghề mà hầu hết mọi người đều nghĩ xấu về nó. Chẳng ai sinh ra trên đời này mà muốn đi làm callboy cả, chẳng ai muốn để thân xác mình bị người khác vùi dập; họ cũng muốn được tôn trọng, được yêu thương, nhưng vì họ không có lối thoát nên mới chấp nhận hành nghề ấy. Câu chuyện viết về Quân, một anh thanh niên từ tỉnh lẻ lên Sài Gòn để kiếm sống mưu sinh, nhưng vì dòng đời trớ trêu đã đẩy anh vào nghề callboy. Đau đớn là thế, cay đắng là thế nhưng cuối cùng Quân đã tìm được hạnh phúc nhỏ nhoi cho cuộc đời mình - Tuyên, người đàn ông mà có thể đem lại tình yêu chân thực cho anh. Kết thúc câu chuyện không tuy không phải là một cái kết vui nhưng cũng giúp người đọc hiểu được tình yêu đồng giới nên được tôn trọng bởi tình yêu không gì là không thể miễn xuất phát từ con tim.
Bạn nên đọc Đời Callboy của Nguyễn Ngọc Thạch để " hiểu hơn về thế giới những người đàn ông yêu nhau nhưng bị chi phối mãnh liệt bởi đồng tiền và tình dục. Và để hiểu hơn rằng, giới tính không phải là thứ quyết định nhân cách sống của bạn." ( Nguồn: Tiki )

2. Tác phẩm: Lạc giữa miền đau


Viết tiếp nối từ cuốn Khóc giữa Sài Gòn , tác phẩm giúp ta hiểu thêm về Phan, Ân, Mễ - người người có những nỗi đau riêng không ai hiểu ai. Nhà văn đã dung hòa được hai tuyến nhân vật mới và cũ, cho ra được một Sài Gòn, nó thật hơn "Sài Gòn" của Khóc giữa Sài Gòn. Cuốn sách khép lại khá buồn nhưng thực tế, dẫu cho Phan có tiếp tục sống, những hình ảnh về Nam vẫn đè nặng, ám ảnh Phan. Vẫn thấm nhất cái câu của Nam: " Nắm tay em đi, rồi mình cùng nhau lạc giữa Sài Gòn nhà Phan". Khi bạn đọc cuốn sách này, bạn sẽ hiểu rõ hơn về LGBT - những mảnh đời mà họ đang bị người khác kì thị, kinh tởm. 

3.Tác phẩm: Người cũ còn thương


“Đời ai, cũng có một người cũ để thương. Rồi ai, cũng trở thành người cũ của một người nào đó”.
Người cũ còn thương là một cuốn sách để cho bạn đọc suy nghĩ tích cực hơn về tình yêu của chính mình, quá khứ dù có ngọt ngào đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ là những kỷ niệm mà thôi. Đừng bao giờ phí hoài tuổi thanh xuân cho một người đã cũ. Xuyên suốt tác phẩm là những câu chuyện trải đầy những cảm xúc miên man về những mối tình cũ chưa phai nhòa, đâu phải chia tay thì đã dứt tình đoạn tuyệt, những cái hôn, cái ôm, mùi hương, hình bóng của nhau, ... sẽ không bao giờ quên. Tại sao ta có thể dốc hết sức để yêu nhau, mà khi chia tay lại trở nên yếu mềm ? Kỉ niệm cũng chỉ mãi là kỉ niệm, đừng sống cho quá khứ mà hãy sống cho ngày mai. Và ngày mai kia sẽ có một người yêu thương mình vì " Đời còn dài, người còn đầy, đừng vì một cành cây mà bỏ cả khu rừng xanh mát".
Ai đã từng yêu nếu đọc cuốn sách này bạn sẽ thấy đâu đó trong tác phẩm có một phần của bạn. Lối viết đơn giản, không quá hoa mỹ, tác phẩm sẽ không phải làm bạn thất vọng. 

4. Tác phẩm: Chênh vênh 25

Cuốn sách ra mắt từ năm 2012 và cho đến nay đón nhận được nhiều tình cảm chân thành, nồng nhiệt từ độc giả bởi với một lối viết khá hài hước, dí dỏm nhưng cũng rất sâu sắc, nhà văn đã phơi bày thực tại về cuộc sống của giới trẻ thời hiện đại. Cuộc sống quanh ta có những thứ tưởng chừng là mới mẻ nhưng đôi khi chúng ta bị cuốn vào dòng đời tất bật mà không để ý tới. Chênh vênh 25 thật sự là một cuốn sách dành cho những ai đang 25, đã 25 và sẽ 25 .

5. Tác phẩm: Khóc giữa Sài Gòn


Sài Gòn là nơi náo nhiệt, phồng hóa; nhiều người cứ nghĩ sống ở Sài Gòn là sung sướng thì hà cớ gì phải khóc, phải tuôn lệ ? Nhưng khi đọc quyển sách này của Nguyễn Ngọc Thạch sẽ mở ra cho bạn một góc nhìn khác về Sài Gòn - nơi mà người ta dễ cô đơn vì dòng đời quá rộng. Những nhân vật Mễ, Nấm, Phần, Tú, Ân, Thụy - sáu con người có hoàn cảnh khác nhau trong xã hội gặp nhau giữa chốn Sài thành hoa lệ để mưu sinh và giữa họ có một sự gắn kết bất ngờ, đan xen nhau tạo nên mạch cảm xúc từ đầu đến cuối tác phẩm. Cái kết khép lại không quá bi, nhưng ắt hẳn sẽ " ám ảnh " mãi trong lòng người đọc về những nỗi nhớ, những tâm tư về một nơi mà người ta từng nghĩ không có chỗ cho những giọt lệ tuôn trào. Như những dòng đầu trang sách, nhà văn viết:  “Tôi tin rằng ai đặt chân đến mảnh đất Sài Gòn, đều khó có thể rời bỏ nó mà không lưu luyến, vấn vương. Nó không đơn thuần là một mảnh đất, nó là ký ức, là ước mơ, là hoài bão của rất nhiều người. Nhưng, tôi cũng tin rằng những ai sống ở Sài Gòn, cũng đã từng có một lần khóc giữa Sài Gòn.”

Đọc văn của Nguyễn Ngọc Thạch, bạn sẽ chiêm nghiệm ra nhiều điều mới mẻ trong xã hội này. Với lối viết sâu sắc, tinh tế mà không quá hoa mỹ, Nguyễn Ngọc Thạch đã có dấu ấn riêng trong lòng bạn đọc - đặc biệt là giới trẻ. Hi vọng, trong tương lai anh sẽ ra mắt nhiều tác phẩm ấn tượng hơn nữa cho những tín đồ cuồng Nguyễn Ngọc Thạch.

Nguồn: Toplist

----------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn/

Tham gia cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3


Xem thêm

Hôm nay vừa đọc xong cuốn sách “Khóc giữa Sài Gòn” của tác giả Nguyễn Ngọc Thạch. Đây là một cuốn sách có lối hành văn trôi chảy mượt mà. Truyện có nhiều tuyến nhân vật, mỗi nhân vật đều được khắc họa với sự phức tạp trong tâm lý, tạo nên chiều sâu cho câu chuyện. Phan, Giám Đốc của tòa báo mạng “Thiên Đường”, lạnh lùng tỉnh táo đến độ tàn nhẫn trên thương trường nhưng lại vô cùng ngọt ngào dịu dàng với người mình yêu. Nam, người yêu của Phan, dù yêu Phan tha thiết, nhưng vẫn không thể vượt qua được vết thương lòng trong quá khứ. Mễ, bác sỹ tâm lý chữa bệnh tinh thần cho nhiều người, nhưng chính bản thân lại có những vết sẹo không thể chữa khỏi. Tú, một anh chàng bất cần đời, tác giả nghiệp dư, bị cuốn hút đặc biệt bởi tâm lý bí ẩn của đàn bà, vào làm cho “Thiên Đường” vì cần kiếm tiền trả nợ. Ân, cô nàng kế toán của “Thiên Đường”, thích sống ảo hơn sống thật, lâu dần mắc bệnh rối loạn tâm lý giao tiếp, hay còn gọi là ám ảnh xã hội, sợ hãi giao tiếp với mọi người xung quanh. Thụy, một anh chàng miền Tây tỉnh lẻ lên thành phố kiếm việc, ở cùng nhà trọ với Ân. Thuỵ bắt đầu bằng việc massage trong một quán dành cho người đồng tính rồi sau chuyển sang cắt tóc… Qua nhóm nhân vật và những điều xảy ra xung quanh họ, tác giả muốn phản ánh những góc tối của thế giới mạng ngày nay, góc tối của cuộc sống Sài Thành, có rượu, có tình dục, có ma tuý… Ngay từ những trang đầu, truyện đã mang hơi hướng nội tâm, phảng phất nỗi buồn nỗi cô đơn, sự đau đớn, sự quằn quại. Lối kể truyện đều đều nhẹ nhàng không quá lố, nhưng càng đọc thì càng đoán được rõ kết thúc sẽ phải đi theo chiều hướng nào. Mình khá thích khoảng mười chương đầu, luôn cảm thấy tò mò không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp với nhân vật. Mình thích các kết cấu đan xen thành các phân đoạn ngắn cho nhân vật, vừa dễ theo dõi lại vừa không bị dài dòng. Tuy nhiên, đến khoảng đoạn giữa, có một số tình tiết như bắt cóc, đụng xe… mình không thích lắm. Mình vốn thích sự tinh tế trong những chi tiết thường ngày ở khoảng đầu, bỗng dưng chuyển sang những tình tiết mang tính giật gân gay cấn, mình thấy hơi bị hững. Kết thúc không khó đoán hay quá bất ngờ, và không hoàn toàn là Happy Ending nhưng cũng gọi là trọn vẹn. Tóm lại đây là một cuốn truyện, dù không tạo ra sự xúc động mạnh, nhưng đủ hấp dẫn để đọc liền một mạch từ đầu tới cuối, và để lại một vài suy nghĩ về những mảnh đời, những mảng tối nơi đô thị phù hoa.

Đối với những ai đã, đang và sẽ bước vào tuổi 25, chắc chắn sẽ không thể nào tránh khỏi những cảm giác mông lung, chông chênh, khắc khoải tại thời điểm chạm đến cột mốc của sự trưởng thành. Với 27 câu chuyện trong tản văn mang tên Chênh vênh hai lăm của tác giả trẻ Nguyễn Ngọc Thạch đã khắc họa sâu sắc những mạch cảm xúc đa dạng đan xen nhau mà ở đó những người trẻ sẽ dễ dàng bắt gặp bóng dáng mình trong đó. Chênh vênh hai lăm là một trong những tác phẩm tiêu biểu làm nên tên tuổi Nguyễn Ngọc Thạch, với những câu chuyện rất đời thường, dung dị và gần gũi. Tất cả vẻ nên một bức tranh về cuộc sống mà bất cứ ai ở độ tuổi 25 cũng đều trải qua dù chỉ một lần. Là thái độ rất khác nhau của những người qua đường khi bắt gặp thùng trà đá miễn phí nơi Sài Gòn tấp nập. Là hình ảnh một bác bảo vệ nghèo nhưng từng ấy năm vẫn luôn yêu thương vợ mình rất mực. Là những nỗi buồn man mác về ngoại hình hay chợt lo âu khi nhận ra rằng mạng xã hội là nơi người ta bộc lộ cảm xúc cá nhân quá nhiều, nhiều tới mức có thể khiến con người dần cách rời nhau. Chênh vênh hai lăm còn là những câu chuyện tình yêu, cái nhìn về phân ly tử biệt. Khi 25 ta đủ lớn để trả lời cho câu hỏi “Hạnh phúc là gì?” và hạnh phúc thực chất luôn ở rất gần chúng ta mà chúng ta thường bỏ qua hay không hề hay biết, như Nguyễn Ngọc Thạch viết “Hạnh phúc là khi ta có một gia đình để quay về. Một sức khỏe để sinh sống. Một công việc để bận tâm. Một đam mê để theo đuổi. Một con người để yêu thương”, đơn giản nhưng thấm thía Chênh vênh hai lăm là một cuốn sách được viết không theo một trình tự thời gian, không gian nào, đọc từng trang cuốn sách sẽ cảm giác như bắt gặp cảm xúc đến đâu, tác giả sẽ viết đến đấy, nó không chứa đựng những từ ngữ hoa mỹ, không màu sắc mơ mộng, nhưng với một giọng văn dí dỏm, đơn thuần cũng đủ để ta trải nghiệm những cung bật cảm xúc rất đời thường. Đọc Chênh vênh hai lăm, người đọc sẽ cảm sẽ thấy nhẹ nhàng, phóng khoáng, tác giả chẳng đặt nặng cái tôi, giọng văn cũng chẳng chau chuốt mỹ từ, nhưng có lẽ chính vì thế mà những câu chuyện trong cuốn sách dễ dàng đi vào tâm trí người đọc hơn, đủ để ta suy ngẫm với nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Chênh vênh hai lăm cho chúng ta nhìn nhận được nhiều khía cạnh khác nhau trong cuộc sống thường nhật bộn bề, vội vã, để ta biết yêu hơn những giá trị giản đơn, biết cam nhận những dư vị ngọt ngào lẫn mặn đắng. Và “hai lăm, chưa phải ba mươi để chính chắn, già nua nhưng cũng không còn hai mươi để trẻ trung, vô tư lự. Vì vậy, mà những ngày hai lăm, lòng thường chênh vênh lắm”

Gập quyển sách lại, trong tôi vẫn vấn vương vài thứ nhưng rồi vội gạt đi. Một chuỗi cảm xúc lẫn lộn đan xen vào nhau: có chút buồn, có chút nhớ và một ít đau, mà cũng an nhiên lạ thường sau những tâm sự của tác giả. Thôi thì, chúng ta sau tất cả vẫn phải mỉm cười vì người cũ thì cũng là quá khứ một thời. Hôm nay, lướt qua vài quyển sách trên kệ, tôi phát hiện “Người cũ còn thương” vẫn chễm chệ ở đấy. Lật nhẹ từng trang sách, lẩm bẩm vài câu, cảm xúc của tôi vẫn vẹn nguyên ban đầu, vẫn là những dòng tự sự chân thành, bình dị, không quá hoa mỹ, văn chương của Nguyễn Ngọc Thạch. Những câu văn tuy thô mà thật, thật đến mức đau lòng khiến mắt ngấn lệ, sống mũi cay cay, cố đọc để chạm vào vết thương chưa lành hay đã thành thẹo từ lâu trong trái tim. “Người cũ còn thương” là tập tản văn với những mẩu truyện ngắn, rất ngắn đan xen nhiều cung bậc cảm xúc với nhau. Thạch đã vẽ nên một bức tranh đa màu sắc trong thế giới của tình yêu. Có những cảm xúc thật ngắn ngủi, là của những ngày cũ kĩ, tháng năm hạnh phúc bên nhau, những mảnh kỉ niệm nhỏ lẻ vụn ghép thành tá câu chuyện dài. Có những cảm xúc mạnh mẽ, to lớn kéo dài mênh manh của một tình yêu nồng nàn, cháy bỏng. Mở đầu tản văn, tôi chợt cười thầm rồi nước mắt tuôn với đề tựa của anh “Cho những người làm chúng ta đau. Đời ai cũng có một người cũ. Và cũng thành người cũ của một ai”. Người cũ là gì? Đã ai định nghĩa tường tận nghĩa của nó bao giờ. Chỉ loáng thoáng đâu, dăm trên mạng lại bảo người cũ giống như thứ ánh sáng ta cần sau khi đốm lửa tàn vội tắt; là loại tia nắng cho ta sưởi ấm khi trời vào độ đông. Nhưng với tôi, người cũ là một cơn mưa rào, đến đó rồi cũng vội đi. Nếu bản thân ta quyến luyến, day dứt, níu giữ mãi cơn mưa phùn lất phất đấy thì chữ “người cũ” kia hóa ra vẫn còn một vế đuôi là hai chữ “còn thương”. Chủ đề về “người cũ” thực sự trên thị trường hiện nay có khá nhiều tác giả đề cập, nhưng điều thu hút ở tản văn này của Nguyễn Ngọc Thạch là đã thể hiện một lát cắt rất thân thuộc trong tình yêu: chữ “thương” chưa bao giờ mất sau một mối tình. Yêu nhau thật lòng, sau tất cả chúng ta tại sao không còn là “người thương” mà lại trở thành “người cũ còn thương”? Ai rồi cũng có một câu trả lời thỏa mãn cho chính bản thân mình. Những câu chuyện trong tản văn này khi đọc cảm xúc của tôi cứ lẫn lộn. Nó gợi cho tôi những kí ức về người cũ một cách thật sâu sắc. Câu chuyện ngắn, ngắn gọn hệt như cái cách anh đặt tên tiêu đề chuyện vậy, giả dụ “Chat”, “Mùi”,… Một từ duy nhất bao hàm cả một nội dung, câu từ đơn giản nhưng chất chứa nhiều thông điệp ý nghĩa. Có nhiều ý kiến cho rằng, ngôn từ của anh khá hời hợt, không trau chuốt, ít cảm xúc và quá đời thường, dễ tìm thấy trong lời ăn tiếng nói hằng ngày. Nhưng tôi lại không cho rằng như vậy, tôi thiết nghĩ đấy là màu sắc văn phong riêng của Thạch, có ai dễ dàng chỉ với một từ là đã diễn giải được cho độc giả hiểu hết ý mình muốn nói như Thạch. Thạch rất khôn khéo trong việc truyền tải, cứ giản dị, rất đời thường. Những câu chuyện này khi liên kết lại với nhau tựa hồ như thước phim quay chậm sống động về một mối tình có điểm bắt đầu, có khoảng thời gian hạnh phúc và cuối cùng là những day dứt, cảm xúc khi tình không xuôi bến. Tản văn làm sống lại nhiều khoảnh khắc tuyệt vời khi chúng ta yêu nhau. Ngày trước, cái thời chưa có công nghệ cao rầm rộ, chúng ta từng đợi chờ nick Yahoo của đối phương sáng rồi tự cười thầm mỗi khi tin nhắn của họ nhắn đến, chỉ đơn thuần vài câu chuyện vu vơ mà ấm cả lòng. Bên nhau càng lâu, tình yêu không đơn giản là những cảm xúc thuở mới yêu, mà nó đã trở thành thứ quen thuộc. “Mùi” của đối phương dần thân thuộc với bản thân ta; cái mùi mồ hôi cũng khiến ta nghiện, sau mỗi cuộc gặp cứ vấn vương luyến tiếc không thôi. Cách “gọi” nhau cũng biến hóa khôn lường, khi thì gọi thế này lúc thì gọi thế kia, chủ yếu là cứ gọi sao càng trêu nhau càng tốt, nghe thật nực cười mà thực lòng cứ thấy vui sao. Yêu nhau là cùng nhau ăn những món ăn cả hai cùng thích, hoặc hôm nay chúng ta đi ăn món anh thích, rồi hôm sau hai ta đi ăn món em thích; những câu chuyện phiếm với bao lời hứa hẹn bắt đầu rôm rả bên tai. Thế nhưng chúng ta đã không thể nắm tay nhau đi hết đoạn đường tình yêu. Và rồi hai ta là những “người cũ”. Chữ thương vẫn lấp ló sau khi mối tình kết thúc. Có những ngày chỉ biết vật vã trên tấm nệm đầy “mùi” của người ta, ôm tấm chăn rồi òa lên khóc, đi lại cái con đường xưa cũ, nhìn góc bếp thấp thoáng dáng kia. Chia tay rồi có đau buồn không? Tại sao không đau, kẻ bảo là không muộn phiền thì thật là nói dối. Đã bao lần ý nghĩ quay lại với người cũ chợt lóe sáng rồi lại ngập ngừng hỏi bản thân “Có nên hay không?”. Quay lại rồi sẽ tốt lên hay lại như vết xe cũ kia? Thạch viết rằng “Yêu lại một người cũ cũng giống như đọc lại một quyển sách. Có thể cho những cảm xúc mới, nhưng kết thúc thì cũng vạn lần như một.”. Vậy chúng ta sẽ là những người bạn, liệu có tốt không? Nếu vượt qua được chữ “thương” kia, hai ta sẽ là những người bạn, thậm chí là một tri kỷ. Nhưng mấy ai làm được việc đó, phải chăng họ bận làm bạn với Mưa, với nhạc buồn tỉ tê, với những góc tối. Phải trải qua khoảng thời gian tệ hại đó bạn mới biết trân quý những thứ xung quanh mình. Thật tình, Thạch đã bảo rằng đừng nên đọc khi bản thân mình vẫn còn thương người cũ nhưng vẫn cố chấp đọc, đọc không vì để đau mà để thở phào một cái, tự cười nhẹ vì thì ra khi trước một mối tình ta có được nhiều thứ thiệt. Buồn đau rồi cũng phải sống tiếp, cũng phải lo cho cuộc sống sau này. Tôi thích câu cuối ở phần Kết của anh “Đời còn dài, người còn đầy, đừng vì một cành cây mà bỏ cả khu rừng xanh mát.” Gập quyển sách lại, trong tôi vẫn vấn vương vài thứ nhưng rồi vội gạt đi. Một chuỗi cảm xúc lẫn lộn đan xen vào nhau: có chút buồn, có chút nhớ và một ít đau, mà cũng an nhiên lạ thường sau những tâm sự của tác giả. Thôi thì, chúng ta sau tất cả vẫn phải mỉm cười vì người cũ thì cũng là quá khứ một thời.

Lạc giữa miền đau là cuốn tiểu thuyết mới nhất của Nguyễn Ngọc Thạch. Mặc dù, tác giả bộc bạch ngay trong những lời đầu của tác phẩm, rằng cuốn sách sẽ “nhàm chán, rối rắm” và không dành cho những người thiếu kiên nhẫn… Nhưng cuốn tiểu thuyết sẽ thu hút bạn đọc từ những dòng đầu tiên, cho tới trang cuối cùng bởi những câu chuyện, những tình tiết đôi lúc khôi hài, nhưng cũng đầy kịch tính, thậm chí là “máu” và nước mắt. … Năm năm sau “Khóc giữa Sài Gòn”, các nhân vật chính đều đã có con đường đi riêng, nhưng rồi không hẹn mà gặp, họ cùng nhau quay lại Sài Gòn, gặp những con người mới đến, còn bỡ ngỡ với vùng đất này và viết lên những câu chuyện mới. Đó là Khoa, cậu trai trẻ sớm mồ côi, bị ám ảnh bởi mùi biển và những xác người trắng phôi pha. Đó là Đăng, tham vọng nhưng dại khờ, ít tài năng nên chọn con đường bất chấp để thành công. Đó là Kate, người đàn bà bí ẩn với nụ cười nhếch môi, nhìn chuyện ồn ào ngoài kia như trò chơi của riêng mình. Đó là Khánh, người vợ cứ mãi băn khoăn trong câu hỏi liệu hạnh phúc gia đình phải giữ bằng cách nào. Và đó là Sinh vật Cô đơn, gã trai trẻ sống một cuộc đời xoay đều trong quỹ đạo của nỗi buồn. Đó còn là Phan, mang ám ảnh về Nam. Là Mễ, vẫn đợi chờ người đàn ông của đời mình, là Ân, nay gai góc, xù xì như con nhím tự bảo vệ bản thân. Và họ lại tiếp tục lạc giữa những miền đau, lạc giữa mảnh đất mang tên Sài Gòn. Bạn, có sẵn sàng để cùng lạc với họ không?

Nếu bạn đã từng biết đến những tác phẩm về callgirl nổi tiếng của nhều tác giả trong và ngoài nước thì Đời Callboy như là một cái tên đang còn rất xa lạ đối với chúng ta .Có lẽ chính vì thế mà nhà văn Nguyễn Ngọc Thạch không ngại gì khi khai thác đề tài nhạy cảm này đang còn nhiều trang cãi của xã hội hiện nay. Với tác phẩm này tác giả sẽ đem đến cho các bạn những trải nghiệm mới mẻ của cuộc sống đời thường nhu tình yêu,tình bạn,tiền bạc và danh vọng ... Callboy, những người thanh niên dùng thân xác đổi lấy đồng tiền, vẫn tồn tại trong thế giới bóng tối, nơi mà thước đo của nhân cách được quy đổi thành vật chất, còn tình dục được đem ra trao đổi, ngã giá như một món hàng giản đơn. Đồng tính, không còn là một chủ đề mới của văn đàn, đã có nhiều tác phẩm văn học về đề tài này gây được tiếng vang và sự chú ý của dư luận, nhưng đa phần chỉ là những tác phẩm được chấp bút ghi lại theo lời kể của một nhân vật có thật. Tuy nhiên nếu một “người trong cuộc” tự viết về chính mình thì mọi việc sẽ khác hẳn. “Đời Callboy” là một tác phẩm hội đủ hai yếu tố đó. Xuất hiện cách đây khoảng 6 năm trên blog cá nhân của tác giả, tác phẩm này nhanh chóng được mọi người chú ý, đón đọc và góp ý nhiệt tình về nội dung cũng như phong cách hành văn còn thô cứng nhưng gần gũi. Sau 6 năm trải nghiệm, sống và va vấp nhiều hơn với cuộc đời, Nguyễn Ngọc Thạch quyết định xuất bản “Đời Callboy” với một diện mạo mới, chân thật nhưng dữ dội hơn Tác phẩm có những đoạn trần trụi khiến người ta hoài nghi về độ thật của nó và tự hỏi: “Xã hội thực sự là thế ư?”, nhưng nếu một lần tận mắt chứng kiến những gì đang xảy ra, mọi người sẽ hiểu rằng “Đời Callboy” đã đi đến được những góc khuất nhất của “nghề nghiệp” bị người đời coi khinh này. Hãy đọc “Đời Callboy” của Nguyễn Ngọc Thạch để hiểu hơn về thế giới những người đàn ông yêu nhau nhưng bị chi phối mãnh liệt bởi đồng tiền và tình dục. Và để hiểu hơn rằng, giới tính không phải là thứ quyết định nhân cách sống của bạn. Những lời nhận xét về tác phẩm “Giá trị của tác phẩm chính là bằng những sự trải nghiệm của tác giả, cũng như của bạn bè anh để hình thành nên truyện dài này. Trong truyện có nhiều chi tiết chân thật đến mức không thể “thật” hơn được nữa, những điều này đã tạo nên sức cuốn hút lớn cho người đọc và cũng là mặt mạnh, thành công của tác giả Nguyễn Ngọc Thạch.” - Nhà văn Bùi Anh Tấn

Hôm nay vừa đọc xong cuốn sách “Khóc giữa Sài Gòn” của tác giả Nguyễn Ngọc Thạch. Đây là một cuốn sách có lối hành văn trôi chảy mượt mà. Truyện có nhiều tuyến nhân vật, mỗi nhân vật đều được khắc họa với sự phức tạp trong tâm lý, tạo nên chiều sâu cho câu chuyện. Phan, Giám Đốc của tòa báo mạng “Thiên Đường”, lạnh lùng tỉnh táo đến độ tàn nhẫn trên thương trường nhưng lại vô cùng ngọt ngào dịu dàng với người mình yêu. Nam, người yêu của Phan, dù yêu Phan tha thiết, nhưng vẫn không thể vượt qua được vết thương lòng trong quá khứ. Mễ, bác sỹ tâm lý chữa bệnh tinh thần cho nhiều người, nhưng chính bản thân lại có những vết sẹo không thể chữa khỏi. Tú, một anh chàng bất cần đời, tác giả nghiệp dư, bị cuốn hút đặc biệt bởi tâm lý bí ẩn của đàn bà, vào làm cho “Thiên Đường” vì cần kiếm tiền trả nợ. Ân, cô nàng kế toán của “Thiên Đường”, thích sống ảo hơn sống thật, lâu dần mắc bệnh rối loạn tâm lý giao tiếp, hay còn gọi là ám ảnh xã hội, sợ hãi giao tiếp với mọi người xung quanh. Thụy, một anh chàng miền Tây tỉnh lẻ lên thành phố kiếm việc, ở cùng nhà trọ với Ân. Thuỵ bắt đầu bằng việc massage trong một quán dành cho người đồng tính rồi sau chuyển sang cắt tóc… Qua nhóm nhân vật và những điều xảy ra xung quanh họ, tác giả muốn phản ánh những góc tối của thế giới mạng ngày nay, góc tối của cuộc sống Sài Thành, có rượu, có tình dục, có ma tuý… Ngay từ những trang đầu, truyện đã mang hơi hướng nội tâm, phảng phất nỗi buồn nỗi cô đơn, sự đau đớn, sự quằn quại. Lối kể truyện đều đều nhẹ nhàng không quá lố, nhưng càng đọc thì càng đoán được rõ kết thúc sẽ phải đi theo chiều hướng nào. Mình khá thích khoảng mười chương đầu, luôn cảm thấy tò mò không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp với nhân vật. Mình thích các kết cấu đan xen thành các phân đoạn ngắn cho nhân vật, vừa dễ theo dõi lại vừa không bị dài dòng. Tuy nhiên, đến khoảng đoạn giữa, có một số tình tiết như bắt cóc, đụng xe… mình không thích lắm. Mình vốn thích sự tinh tế trong những chi tiết thường ngày ở khoảng đầu, bỗng dưng chuyển sang những tình tiết mang tính giật gân gay cấn, mình thấy hơi bị hững. Kết thúc không khó đoán hay quá bất ngờ, và không hoàn toàn là Happy Ending nhưng cũng gọi là trọn vẹn. Tóm lại đây là một cuốn truyện, dù không tạo ra sự xúc động mạnh, nhưng đủ hấp dẫn để đọc liền một mạch từ đầu tới cuối, và để lại một vài suy nghĩ về những mảnh đời, những mảng tối nơi đô thị phù hoa.

Nếu bạn đã từng biết đến những tác phẩm về callgirl nổi tiếng của nhều tác giả trong và ngoài nước thì Đời Callboy như là một cái tên đang còn rất xa lạ đối với chúng ta .Có lẽ chính vì thế mà nhà văn Nguyễn Ngọc Thạch không ngại gì khi khai thác đề tài nhạy cảm này đang còn nhiều tranh cãi của xã hội hiện nay. Với tác phẩm này tác giả sẽ đem đến cho các bạn những trải nghiệm mới mẻ của cuộc sống đời thường như tình yêu, tình bạn, tiền bạc và danh vọng... Callboy, những người thanh niên dùng thân xác đổi lấy đồng tiền, vẫn tồn tại trong thế giới bóng tối, nơi mà thước đo của nhân cách được quy đổi thành vật chất, còn tình dục được đem ra trao đổi, ngã giá như một món hàng giản đơn. Đồng tính, không còn là một chủ đề mới của văn đàn, đã có nhiều tác phẩm văn học về đề tài này gây được tiếng vang và sự chú ý của dư luận, nhưng đa phần chỉ là những tác phẩm được chấp bút ghi lại theo lời kể của một nhân vật có thật. Tuy nhiên nếu một "người trong cuộc" tự viết về chính mình thì mọi việc sẽ khác hẳn. "Đời Callboy" là một tác phẩm hội đủ hai yếu tố đó. Xuất hiện cách đây khoảng 6 năm trên blog cá nhân của tác giả, tác phẩm này nhanh chóng được mọi người chú ý, đón đọc và góp ý nhiệt tình về nội dung cũng như phong cách hành văn còn thô cứng nhưng gần gũi. Sau 6 năm trải nghiệm, sống và va vấp nhiều hơn với cuộc đời, Nguyễn Ngọc Thạch quyết định xuất bản "Đời Callboy" với một diện mạo mới, chân thật nhưng dữ dội hơn. Tác phẩm có những đoạn trần trụi khiến người ta hoài nghi về độ thật của nó và tự hỏi: "Xã hội thực sự là thế ư?", nhưng nếu một lần tận mắt chứng kiến những gì đang xảy ra, mọi người sẽ hiểu rằng "Đời Callboy" đã đi đến được những góc khuất nhất của "nghề nghiệp" bị người đời coi khinh này. Hãy đọc "Đời Callboy" của Nguyễn Ngọc Thạch để hiểu hơn về thế giới những người đàn ông yêu nhau nhưng bị chi phối mãnh liệt bởi đồng tiền và tình dục. Và để hiểu hơn rằng, giới tính không phải là thứ quyết định nhân cách sống của bạn.

Dù rằng quyển sách đã đi qua hơn nhiều năm, định kiến của xã hội về người đồng tính nay đã bớt phần nào khắt khe, nhưng có lẽ “Đời Callboy” vẫn là một món quà tinh thần đắt giá, mỗi khi nhìn lại người ta vẫn thấy ấm lòng. Nguyễn Ngọc Thạch vốn không còn là cái tên xa lạ đối với những bạn trẻ yêu thích dòng văn hiện đại. Mỗi quyển sách anh viết đều chứa đựng những thông điệp ý nghĩa, càng đọc càng thấm, như thể anh đang viết hộ nỗi lòng của bao người. Tôi thích anh từ những ngày còn viết blog, khi ấy con chữ vẫn còn thô thiếu mượt mà nhưng lấy lòng được người đọc. Đấy là điểm làm anh nổi bật giữa bạt ngàn tác giả. “Thật, chân chất, giản dị”- tất cả tiêu chí đó rõ rệt ở quyển đầu tay của Thạch “Đời Callboy”. Một cuốn truyện ngắn về góc khuất cuộc sống của những người đồng tính, về cái nghề “Call” và kẻ được gọi là Callboy, sự cám dỗ của Sài Gòn, ma lực của đồng tiền và tình yêu, miêu tả chân thực về cuộc sống ganh đua nơi đất khách, cách đỗi đãi với khách lạ. “Đời Callboy” đánh dấu một bước ngoặt lớn trong con đường hành văn của Nguyễn Ngọc Thạch, đưa tên tuổi anh gần hơn với độc giả. “Đời Callboy” với một phong cách văn còn khá thô nhưng thật, cảm giác mọi thứ hiện hữu. Không phải là Jade mà là Nguyễn Ngọc Thạch, một anh chàng nhà văn thẳng tính qua từng chấm bút, phản ánh vấn đề xã hội một cách trần trụi, lột tả cái khắc nghiệt nhưng thật ấm áp của người tình Sài Gòn. Quyển sách ra đời vào thời điểm câu chuyện người đồng tính vẫn còn khá lạ lẫm và nhạy cảm. Thế nên, tôi xem anh là một người hùng. Cái nhìn dè bỉu, e dè của người ngoài nhìn những con nguời khác biệt đó không còn quá xa lạ. Đã có ai thấu hiểu sau những gương mặt tư lự cười cho qua là nỗi buồn đau đáu vì cái trách khứ vô cớ “Tôi đã làm gì sai?”, “Bản thân tôi sinh ra đã là tạo hóa sai lầm”. “Đời Calloy” tái hiện chân thật cuộc đời điển hình của người đồng tính thông qua hình mẫu chàng trai tên Quân. Đấy là chàng trai của biển khơi mênh mông miền Trung, với nỗi khát khao vươn lên với đời, anh rời bỏ phố biển để lên Sài Gòn mong cuộc sống tốt đẹp hơn. Có ai ngờ, trong suy nghĩ của anh Sài thành sẽ tốt bao nhiêu thì trái hẳn với những thứ anh mong đợi. Sài Gòn là thành phố cơ hội, bề ngoài hào nhoáng nhưng bên trong rỗng tuếch, nhạt nhẽo. Sài Gòn bóp nát thân thể Quân, lừa lạc cậu đến những chốn xô bồ phía sau vẻ phồn thịnh của thành phố. Tất cả như màn kịch ông Trời sắp đặt cho cậu. Quân đâu ngờ có ngày cậu lạc vào động quỹ, cái động nguời ta vẫn gọi kẻ sống trong đó là Callboy, nói vậy cho sang chứ nói từ bình dân là đĩ đực. Cách Thạch đưa người đọc vào câu chuyện rất đỗi bình thường nhưng không tầm thường, giọng văn nhanh, dồn dập cứ ngỡ đã qua một giai đoạn rất mau. Anh cho nhân vật của mình tạm thời chấp nhận số phận khi chẳng còn đường lui khi thân phận đã bị chà đạp bởi một gã đàn ông mà mình tin tưởng rằng hắn là người tốt đầu tiên ở Sài Gòn; không gì là sai, đấy là điều thường tình khi đấu tranh lý trí thất bại, mọi thứ thật mơ hồ và thì cuộc sống lại tiếp diễn không như ta mong muốn nhưng thẳm sâu khao khát làm lại cuộc đời trong Quân chưa bao giờ dập tắt. Phải khẳng định rằng văn phong của Thạch thô nhưng rất thật, thật đến từng chi tiết, cảm tưởng có thể thấy và cảm nhận được diễn biến đó. Anh phô tả tâm trạng của nhân vật, thế mà tôi luôn cảm giác rằng anh chính là nhân vật, những tưởng nhân vật chính đang sống lại cuộc sống của anh từng cảm qua. Trước đó, tôi có đọc bài báo nói rằng tất cả những gì anh viết ở quyển sách này là kết quả những gì anh đã trải qua trong cuộc sống và một phần nó cũng là câu chuyện có thật của bạn anh, tôi thật sự khâm phục anh, khâm phục những gì anh viết: thẳng thắn, không né tránh, không bao biện. Có hai quan điểm rất rõ ràng trong quyển sách này đó là: con đường dẫn đến những tội lỗi và tình yêu đồng tính. Khi đọc quyển sách, cuộc đời của những callboy thật phức tạp, chỉ vì một cú lừa ngoạn mục, Quân đã trở thành nô lệ tình dục. Nhưng khi tự mình thoát khỏi cái động đó, thay vì hoàn lương kiếm nghề mới, Quân vẫn lối mòn đó. Quân trượt dài trong tội lỗi, ma lực của đồng tiền thật kinh khủng. Phải diễn đạt thế nào để đúng về Quân “Một Callboy yêu nghề”. Cái nghề “call” vốn dĩ từ xa xưa đã mang nhiều định kiến, nay lại có những kẻ là Callboy, sự khinh bỉ đó càng tăng hơn. Tôi cảm được cảm giác muốn hoàn lương nhưng không thể. Ở đây, tôi đánh giá cao sự thẳng thắn, không né tránh, bao biện cho nghề của những người đồng tính qua lời nhà văn. Lòng tự trọng và nhân phẩm của Quân bị đánh mất qua vài trang sách, tôi trách Quân tại sao lại bán đi danh dự để đổi lại những đồng bạc rẻ hà và chỉ để thỏa mãn bản thân. Một xã hội tha hóa khi những mảnh đời cơ nhỡ và sự hào nhoáng của đồng tiền đôi lúc làm mờ ảo đi lòng người. Càng đọc tôi càng sợ vì nó thật, thật quá rồi. Tôi từng tâm đắc một review về cuốn sách này “Đời Callboy không phải là một bản án, cũng không cổ xúy cho một lối sống nào. Tất cả đều trở nên vô nghĩa. Nó chỉ là một câu chuyện, nhiều cảm xúc, về những chàng trai yêu nhau”. Quá xuất sắc cho một phần bình luận như thế. Dù họ là ai, họ giới tính nào thì quyền yêu thương thì vẫn là quyền bất khả thành văn bao đời. Với một người đồng tính, việc yêu, tìm một bến bờ dường như đã quá khó khăn. Huống chi ở thế giới những kẻ chọn cách bán thân để kiếm đồng tiền thì tình yêu thực sự với họ thật mong manh. Thế nhưng dưới ngòi bút của Nguyễn Ngọc Thạch, anh đã chứng minh cho người ta thấy nơi đó vẫn có sự sống, có hai trái tim vẫn nồng nàn yêu nhau bất chấp. Trái tim Quân hồi nhịp khi bên cạnh Tuyên- chàng trai mang những yêu thương, những ngọt ngào cho Quân. Con người khi đã yêu thì có xấu xa cũng nên hình. Quân biết yêu, biết rung động thực sự. Quân đã biết đau, biêt buồn và buông thả bản thân hơn trước khi bị gia đình Tuyên cấm cản và Tuyên đã sang nước ngoài tu nghiệp. Cái cách họ tin vào tình yêu, cho đi tình yêu phần nào cũng khác người. Họ như thể bị cướp đi yêu thương và giờ thế giới cho họ lại, họ ngỡ là mãi mãi nhưng rồi nào đâu phải. Rồi họ vẫn tiếp tục sống, vẫn tiếp tục đấu tranh giữa tiếp tục và dừng lại. Cái kết của “Đời Callboy” chắc chắn đậm dấu ấn Nguyễn Ngọc Thạch. Tuy là cái kết buồn nhưng tròn đầy, trọn vẹn cho một kiếp đời sa ngã. Quân tự tử không thành nhưng anh phát hiện mình mắc căn bệnh thế kỉ- một kết cục ai cũng dễ dàng đoán nhưng có một chi tiết cuối truyện khiến tôi rất bất ngờ. Tôi đã thầm cảm ơn Thạch đã cho nhân vật chính một lối thoát, một sự khẳng định yêu thương dù muộn màng nhưng cần từ Tuyên. Tuyên yêu Quân là thật, chỉ là Tuyên không đủ can đảm khi đối diện với căn bệnh đó và anh đã ra đi trước Quân. Anh lo cho Quân, anh sợ anh chính là người lây nhiễm cho Quân. Và rồi anh cho độc giả tin ở thế giới nào chỉ cần người ta thương nhau thì sẽ có tình yêu. Có thể phút giây này, Quân đã có thể mỉm cười. Cậu chắc chắn sống tốt hơn quãng đời còn lại ít ỏi của mình. Dù rằng quyển sách đã đi qua hơn nhiều năm, định kiến của xã hội về người đồng tính nay đã bớt phần nào khắt khe, nhưng có lẽ “Đời Callboy” vẫn là một món quà tinh thần đắt giá, mỗi khi nhìn lại người ta vẫn thấy ấm lòng.