Từ Bộ phim xuất sắc nhất cho đến Ca khúc trong phim hay nhất, những tác phẩm chuyển thể nào sẽ được vinh danh tại Lễ trao giải Oscar lần thứ 90?

 

1. Gọi em bằng tên anh (Call me by your name) – André Aciman

Gọi em bằng tên anh là câu chuyện tình yêu bất ngờ và mạnh mẽ nảy nở giữa thiếu niên 17 tuổi tên Elio với Oliver, một học giả Mỹ là khách trọ mùa hè ở căn biệt thự của ba mẹ Elio tại vùng duyên hải Riviera nước Ý thập niên 1980. Trong những tuần mùa hè sôi động ấy, dòng chảy cuồn cuộn ám ảnh và đam mê bị kìm nén càng làm mãnh liệt thêm tình yêu giữa hai chàng trai trẻ. Cuốn tiểu thuyết đầu tay của André Aciman là một khúc bi ca chân thành và cảm động dành cho tình yêu con người. Một cuốn sách không thể nào quên.


2. Điều kỳ diệu – R.J. Palacio

Với bản tính vốn rụt rè, cộng thêm sự tự ti về ngoại hình, Auggie thường xuất hiện cùng chiếc mặt nạ phi hành gia che kín gương mặt. Đây là hình ảnh khá bắt mắt, đồng thời giúp tạo nên tính cách riêng cho nhân vật ngay từ đầu phim.

Chi tiết cũng khiến Wonder trở nên độc đáo hơn nếu so sánh với các bộ phim khác cũng khai thác đề tài người khuyết tật với nhiệm vụ truyền cảm hứng tích cực cho khán giả.


3. Mudbound – Hilary Jordan

Mudbound là một tác phẩm trần trụi và gai góc, một cuộc hành trình đưa người xem đi qua nhiều cung bậc cảm xúc từ hy vọng, tin tưởng cho đến đượm buồn và run rẩy. Bộ phim khai thác những khía cạnh nổi bật của nước Mỹ cách đây hơn 70 năm – nạn phân biệt chủng tộc và định kiến nam nữ nặng nề. Xuyên suốt bộ phim là những mâu thuẫn: mâu thuẫn của Henry với vợ mình, của ông bố Pappy với những người da đen, của Ronsel giữa lý tưởng và sự cam chịu và của Jaime với chính bản thân anh. Mâu thuẫn sôi sục trong lòng xã hội Mỹ được nữ đạo diễn Dee Rees thể hiện một cách tài tình qua mảnh đời của những nhân vật rất đặc trưng.


4. The Breadwinner – Deborah Ellis

The Breadwinner trở thành phim hoạt hình chuyển thể hay nhất năm 2017.

Cuốn tiểu thuyết ăn khách cùng tên của nhà văn Deborah Ellis. Nội dung chính kể về câu chuyện của cô bé Parvana 11 tuổi, sống tại Afghanistan vào năm 2001. Cô bé cùng với cha mẹ và em trai sống hạnh phúc trong căn nhà nhỏ, bất chấp ở thế giới bên ngoài bọn khủng bố Taliban đang hoành hành. Hàng ngày Parvana cùng bố đi bán hàng ngoài chợ để kiếm sống, cuối ngày hai cha con lại trở về quây quần với gia đình. Cuộc sống dù có khổ cực nhưng với họ tất cả thành viên trong nhà được bên nhau mạnh khỏe là điều hạnh phúc.

Cuộc đời Parvana đã gặp bước ngoặt lớn khi bố của Parvana bị bắt oan và bị áp giải đến một nơi không ai biết đến. Cô bé cùng mẹ và em trai đã phải trải qua những tháng ngày thật sự khó khăn và Parvana đã quyết định cắt phăng mái tóc dài của mình để cải trang thành một cậu bé và bắt đầu hành trình tìm tung tích của bố cũng như tìm cơ hội để đưa ông trở về đoàn tụ với gia đình.


5. Victoria and Abdul – Shrabani Basu

Victoria and Abdul được viết dựa trên câu chuyện có thât của nữ hoàng Anh và một người hầu Ấn Độ.

Victoria and Abdul kể về câu chuyện có thật giữa nữ hoàng Anh và người bạn tri kỷ của người vào những năm 1880. Nữ hoàng Victoria lúc này đã trở nên già yếu, mệt mỏi và cô độc, dành phần lớn thời gian để trò chuyện với một người hầu Ấn Độ tên là Abdul Karim bất chấp sự phản đối của hoàng tộc.

Shrabani Basu là nhà văn, nhà báo người Ấn Độ, đã từng làm việc cho các tờ báo lớn như The Times of India và The Telegraph. Bà có hiểu biết sâu sắc về lịch sử Anh – Ấn cũng như tiểu sử của các nhân vật nổi tiếng trong lịch sử của quốc gia Nam Á này.

Bộ phim Victoria and Abdul với sự tham gia của nữ diễn viên gạo cội Judi Dench và Ali Fazal đã nhận được hai đề cử giải Oscar bao gồm Hóa trang & làm lóc xuất sắc nhất và Thiết kế trang phục xuất sắc nhất. Tất cả trang phục trong quá trình sản xuất bộ phim Victoria and Abdul đều được trưng bày trong suốt 2 tháng tại Osborne House để du khách và người hâm mộ đều có thể chiêm ngưỡng tận mắt.



Nguồn: topxephang.com

--------------------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link:https://www.facebook.com/bookademy.vn

Tham gia cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3  

 

 

Xem thêm

Cuốn sách xúc động này là một cái nhìn sáng tỏ về hoàn cảnh đau khổ của phụ nữ và trẻ em gái dưới sự thống trị của Taliban áp bức ở Afghanistan và làm thế nào để tinh thần phản kháng có thể phát triển mạnh mẽ. Trong The Breadwinner, Parvana và những người phụ nữ xung quanh cô ấy giúp nhau khám phá sức mạnh của họ và bắt đầu xây dựng một dây cứu sinh. Tác giả Deborah Ellis trình bày một sự chỉ trích mạnh mẽ đối với Taliban trong khi mô tả văn hóa và lịch sử Afghanistan với sự ấm áp, tình cảm và sự tôn trọng. Sự đồng cảm sâu sắc của Parvana dành cho mẹ và chị gái của cô, những người mà cuộc sống của họ đã bị Taliban giám sát một cách đáng kể, thật cảm động, và sự táo bạo thông minh của cô là nguồn cảm hứng. Nó có thể là cách đọc nghiệt ngã, đặc biệt là đối với những độc giả không quen thuộc với Taliban hoặc sự đàn áp phụ nữ, và có thể thúc đẩy các cuộc thảo luận về an ninh, đức tin và giới tính. Đây là một cuốn sách đọc nhanh đáng ngạc nhiên và là một lựa chọn vững chắc cho trẻ em quan tâm đến lịch sử và công bằng xã hội.

“Tôi dừng lại một giây. Nếu anh nhớ tất cả mọi thứ, tôi muốn nói, và ếu anh thực sự giống em, thì trước khi anh rời đi vào ngày mai, hay khi anh vừa sắp sửa đóng cửa chiếc taxi, vừa nói xong lời từ biệt với mọi người khác và chẳng còn gì để nói nữa trên đời này, khi ấy, chỉ một lần này thôi, quay nhìn em, dù chỉ là vui đùa, hoặc là thoáng nghĩ lại, những điều này có ý nghĩa biết bao với em khi ta từng bên nhau, và như ngày xưa, hãy nhìn thẳng vào mặt em, để em ngắm anh, và gọi em bằng tên anh. Thật khó để nói gì đó về Call me by your name lúc này. Khi mà cảm xúc của mình vẫn còn như 1 đợt sóng trào mà mình biết là mình phải nói ra, phải viết ra, mặc kệ nó có thể lộn xộn và không theo trật tự nào cả. Nên có thể bạn đọc bài review này và thấu hiểu mình, mà cũng có thể là chẳng hiểu gì cả. Kệ đi, logic là cái quái gì lúc này chứ ? Mình bắt đầu xem phim trước khi đọc truyện. Hiếm khi nào mình thỏa mãn với cả hai phiên bản, chuyển thể và tác phẩm gốc. Call me by your name là một trong những trường hợp ngoại lệ. Nếu phải nói thì cả phim và truyện đem lại cho mình cảm giác bù đắp rất nhiều thứ, rất nhiều chi tiết. Và phần nhạc phim là thứ cuối cùng khiến cho cả hai phiên bản trở nên hoàn hảo. Call me by your name là câu chuyện lấy bối cảnh tại một vùng nông thôn miền Bắc nước Ý, kể về câu chuyện tình yêu giữa Oliver – 1 giảng viên đại học và Elio – 1 chàng trai trẻ với tài năng âm nhạc thiên bẩm. Chuyện của họ bắt đầu vào mùa hè khi Oliver đến trọ tại nhà của Elio. Anh chiếm lấy cái phòng ngủ của cậu và đó hẳn là một khởi đầu không mấy vui vẻ đối với Elio. Nhưng phải chăng, Elio đã ngay lập tức bị anh cuốn hút mà có khi cậu chẳng ngờ tới, vì cậu cứ nhắc và để ý mãi đến “cái cằm tròn trịa và cái gót chân tròn trịa” ấy của anh. Mình sẽ không đi sâu vào việc suốt cả mùa hè đó, họ đã chơi cái trò “vờn nhau một cách thận trọng” như thế nào, bất kể cả hai người bị đối phương cuốn hút đến mức điên rồ ra sao, bất kể những người xung quanh đều thấu rõ nhìn hai kẻ trong cuộc sợ hãi cái bao lơn, cái cánh cửa không bao giờ đóng, sợ rằng chỉ cần lấn thêm một bước tất cả những gì nhận được là sự từ chối nhục nhã và ê chề. Lỗi tại ai đây, Elio hay Oliver, phí hoài quãng thời gian có hạn. Có một số chi tiết trong truyện có nhưng trên phim lại không hoặc được làm khác đi. Hoặc có những chi tiết được nhắc tới rõ ràng hơn. Tất cả đều không làm mình khó chịu khi “không bám sát nguyên tác” mà ngược lại, nó hoàn thiện cảm xúc của mình. Đây chính là điểm bù đắp mà mình đã nói. Từ cảnh Oliver cúi đầu hôn bàn chân của Elio, cho đến những sự âu yếm trẻ con của Elio khi ở cạnh Oliver, từ nụ hôn vào cổ trên những tảng đá cho đến cái ghì chặt vào bức tường ở thành Rome, từ lúc hóa thành nhau cho đến ánh mắt của ngày cuối cùng cũng đến…mọi thứ kì lạ, đẹp một cách buồn bã. Mình thích cái cách họ ở cạnh nhau mà vẫn chấp nhận rằng thời gian đang trôi qua và cái tương lai chắc chắn phải chia lìa. Nhiều người chọn cách phủ nhận, nhiều người bắt buộc đưa ra những lời hứa hẹn, nhiều người u sầu đến mức xa nhau trước thời hạn. Nhưng Oliver và Elio chọn tận dụng mùa hè đó như hai kẻ sắp chết một nửa tâm hồn mà vẫn mỉm cười với nhau. Mà may là như vậy. May là họ đã in dấu cùng nhau ở B, ở cái bao lơn và căn phòng ngủ liền kề, ở gò vẽ, ở Rome,…Thời gian trở nên phi lí khi con người còn sống và còn nhớ. Bất kể là hai mươi năm sau họ thuộc về những người khác. Hầu hết những câu chuyện, kì quặc là đều cần đến một kết thúc buồn để đặt một dấu chấm sâu đậm, nặng trĩu trong lòng người đã dõi theo nó. Và cho dù bạn đặt câu hỏi “tại sao tất cả chuyện này lại trở nên như vậy?”, cho dù bạn ước gì nó có một kết thúc khác, thì thật tiếc phải thừa nhận, nó đẹp và hoàn mỹ theo một chiều hướng nào đó, dẫu thật buồn. Khi đọc những dòng cuối cùng, mình đã tưởng tượng cái khung cảnh Oliver và Elio của hai mươi năm sau, thuộc về những người khác, sống ở thế giới khác một lần nữa đứng bên nhau, cùng nhìn lên cái cửa sổ chớp cũ, và, “Ánh mắt anh sẽ mãi ở đó, mắc kẹt trong những nếp rèm, nhìn róng riết ra ngoài phòng ngủ trên lầu của tôi, nơi dạo này chẳng ai ngủ lại nữa….Chừng nào ngôi nhà này còn, đây sẽ là nơi lưu hồn anh – và cả tôi nữa.” Rồi mình chợt nhớ, Oliver đã từng nói với chàng trai bên cạnh, “Anh hạnh phúc ở đây.” Rồi rốt cuộc thì mình không mong chờ gì hơn nữa. “Hai mươi năm thấm thoắt như mới hôm qua, và hôm qua chỉ là sớm hơn buổi sáng nay, và buổi sáng dường như cách xa diệu vợi.” Call me by your name đã khắc họa trong mình một bức tranh đầy nắng, cái chạm tay tình cờ của kẻ tình nhân đầy quyến luyến và day dứt. Một sự mâu thuẫn về màu sắc và nội dung mà sẽ khiến bạn nhớ về nó, nghĩ về nó, vừa mỉm cười vừa nghẹn ngào về nó.

Ngay từ những trang đầu, nhân vật Elio đã trải lòng kể về câu chuyện của một thời đã xa: “Tôi nhắm mắt lại và trở lại nước Ý vào nhiều năm trước, bước dọc con lộ rợp bóng cây, nhìn anh xuống xe taxi, áo sơ-mi xanh dương thùng thình, cổ áo rộng phanh ra, kính râm, mũ rơm, chỗ nào cũng thấy da… Có thể câu chuyện đã bắt đầu ở ngay nơi đó, ngay lúc đó”. Đương nhiên, đọc những dòng này, chúng ta có thể hiểu, “Giờ đây, tôi không sống ở Ý, tôi không còn là một chàng trai trẻ tuổi và điều tôi sắp kể ra đây đã xảy ra từ rất lâu”. Câu chuyện hư cấu bắt đầu khi Oliver, một giảng viên 24 tuổi ở Columbia (Mỹ) đến dinh thự của nhà cậu Elio tại Ý trong 6 tuần để sửa lại bản thảo cho cuốn tiểu thuyết sắp xuất bản của mình. Mối tình lãng mạn nhưng đầy khắc khoải giữa con trai chủ nhà – chàng thiếu niên 17 tuổi, nhạy cảm, yêu âm nhạc Elio với vị khách trọ, hơn cậu tới 7 tuổi, Oliver dần nảy nở giữa khung cảnh mùa hè nước Ý tràn ngập ánh nắng ấm áp, cổ kính và rất đỗi nên thơ với hồ nước trong xanh, thảm cỏ rộng lớn, hay khu vườn đầy trái đào, mơ chín ửng và những triền đồi ngập hướng dương. Tác giả André Aciman cố gắng xây dựng nhân vật Elio với vẻ thông minh, ngây thơ còn Oliver lại là người có vẻ ngoài điển trai, bình thản, tỉnh bơ, đầy lôi cuốn. Dù cuộc tình của họ chỉ kéo dài vỏn vẹn trong 6 tuần ngắn ngủi nhưng dư vị của những cảm xúc mãnh liệt, thăng hoa giữa hai người sẽ theo họ mãi về sau. Chẳng hiểu vì sao mùa hè cũng dài như mùa đông nhưng người ta cứ luôn cho rằng, mùa đông thì dài lê thê còn mùa hè thì thật ngắn ngủi. Và có lẽ vì thế, cuộc tình giữa mùa hè của Oliver và Elio diễn ra thật vội vã, gấp gáp. Họ sốt sắng lao vào nhau, như con thiêu thân bay vào biển lửa, mê đắm trong những cảm xúc dâng trào như thể đây mới là tình đầu của họ, yêu như chưa từng được yêu. Và người đọc cảm nhận rằng, dường như, tình yêu của tuổi trẻ là phải thế: dạt dào, điên cuồng và thẳm sâu. Họ cùng nhau ngồi bên chiếc bàn gỗ, dưới chiếc ô không che nổi cái nắng chói chang của miền Nam Âu, cùng đi câu cá, đạp xe, tranh luận về những nhà soạn nhạc, trao nhau những nụ hôn nồng say, ngây ngất trong cái đêm “anh trở thành tôi và tôi trở thành anh”, gọi tên người mình yêu bằng chính tên mình, nằm dài trên giường và mở toang cửa sổ tràn đầy ánh sáng. Với Elio, ngăn ánh sáng chiếu vào phòng là một tội ác, nhất là khi Elio không thể có được thứ ánh nắng đó suốt đời. Điều này cũng tương tự như việc cậu không thể có Oliver đến trọn đời. Phải chăng vì thế mà Elio thầm cầu nguyện: “Hãy để mùa hè đừng bao giờ kết thúc, hãy để anh ấy đừng bao giờ ra đi, hãy để tiếng nhạc cứ vang lên mãi mãi”. Elio từng thổn thức rằng: “Tôi muốn anh đi khỏi nhà chúng tôi để mà dứt tình với anh. Tôi cũng muốn anh chết là vì nếu tôi đã không thể dừng tương tư anh và lo lắng chuyện khi nào tôi mới lại gặp anh thì ít ra cái chết của anh sẽ chấm dứt điều này. Thậm chí tôi những muốn chính tay giết anh để cho anh biết sự hiện hữu của anh làm phiền tôi thế nào… Nếu tôi không giết anh thì tôi sẽ khiến anh tàn tật cả đời, để anh ở lại với chúng tôi trên chiếc xe lăn và không bao giờ về Mỹ nữa. Nếu anh ngồi xe lăn, tôi sẽ luôn biết anh ở đâu và dễ tìm anh”. Nhưng Oliver sẽ ra đi, để rồi “những hẹn hò từ nay khép lại”. Chuyện tình giữa họ hoá ra cũng chẳng khác nào giấc mộng đêm hè. Hôn nhân đồng tính ở thập niên 1980 vẫn là một đề tài cấm kỵ, hai người đàn ông yêu nhau thì làm sao có thể trọn vẹn đến với nhau được đây! Oliver chỉ còn biết tiếp tục cuộc đời mình, trở thành cha của đứa con trai và trở lại khu biệt thự, nơi tình yêu của anh đã thay đổi một con người, vào những ngày lễ. 15 năm sau, số phận lại sắp xếp để họ gặp nhau thêm lần nữa. Cả trời kỷ niệm cùng những nhớ thương chợt ùa về trong tâm trí hai người. Với Elio, cậu muốn Oliver hiểu rằng, “Chẳng có gì thay đổi kể từ lần cuối anh ở đây, chốn thiên đàng của anh vẫn nguyên đó, cánh cổng lệch nghiêng dẫn ra bãi biển vẫn cót két, thế giới vẫn y nguyên như khi anh ra đi”. Và khi hai người tới khu đất trống khô cháy, hoang phế, Oliver đã thốt lên rằng, “Tới rồi, xem rồi”. Đó là cách anh chứng tỏ mình cũng chưa bao giờ quên những tuần lễ bên nhau đẹp đẽ giữa hai người. Trên mặt sau của tấm bưu thiếp in hình cái gò, nơi họ trao nhau cái hôn đầu, Oliver viết: Cor Cordium, từ này có nghĩa là “trái tim của những trái tim”. Đây cũng là dòng chữ được khắc trên bia mộ của thi sĩ người Anh Percy Shelley (1792-1822), một trong những tượng đài của phong trào lãng mạn châu Âu. Khi Shelley qua đời, toàn bộ cơ thể ông đã bị hoả thiêu, trừ trái tim ông là thứ duy nhất còn nguyên vẹn. Nếu liên tưởng đến chuyện tình giữa Elio và Oliver thì mối tình mùa hè giữa họ có thể đã bị “hoả thiêu” nhưng trái tim mùa hè thì vẫn đập gấp gáp như những ngày họ cùng nhau dạo bước khắp thành Rome, ngân nga hết bài hát này đến ca khúc khác cho đến khi bình minh ló rạng. Theo vòng quay đều đặn, không ngừng của bánh xe thời gian, mùa hè nồng nhiệt trôi qua, Oliver đã ra khỏi căn nhà và đi ra hẳn cuộc đời Elio nhưng trái tim họ dường như vẫn nán lại bên nhau. Mà trái tim sẽ không bao giờ bị “hoả thiêu trên giàn lửa”. Đúng như lời Michael Upchurch (The Seattle Times), chuyện tình giữa Oliver và Elio là “một câu chuyện tình yêu vĩ đại…, mỗi đoạn văn, mỗi cơn đau, mỗi cơn sóng xúc cảm trong cuốn tiểu thuyết đẹp đẽ này đều chân thật”.

“Call me by your name” là câu chuyện tình giữa Oliver, một chàng sinh viên 24 tuổi với cậu thiếu niên mới 17 tuổi – Elio. Bối cảnh mùa hè nước Ý những năm 80s trong truyện quá đẹp, quá lãng mạn, khiến bạn không thể không đắm chìm vào khung cảnh thơ mộng ấy (nếu có thể xem phim sẽ càng tuyệt hơn bởi khung cảnh quá đẹp). Gia đình của Elio có một căn nhà ở Ý để dành cho các kì nghỉ và thường nhận khách trọ hè. Và mùa hè năm ấy, Oliver đã xuất hiện, mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, cổ áo phanh rộng, tay áo sắn cao, đeo kính râm. Chỉ trong sáu tuần hè ngắn ngủi nhưng đầy ắp kỉ niệm không bao giờ có thể quên ấy, Oliver và Elio đã có quãng thời gian tuyệt vời bên nhau. Khung cảnh hai chàng trai cùng đạp xe dưới dọc con đường rợp bóng cây, cùng bàn luận về âm nhạc, sách…, hay chỉ đơn giản là ngồi yên lặng bên nhau dưới ánh nắng… Tất cả những khung cảnh thơ mộng ấy hiện lên càng tô điểm thêm cho mối tình đẹp của họ, càng khiến người đọc ám ảnh không dứt khi đọc đến đoạn chia ly. Oliver và Elio trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau bởi họ biết quãng thời gian này không thể kéo dài mãi mãi. Elio vẫn luôn cầu nguyện cho mùa hè đừng kết thúc, đừng bao giờ để anh ấy ra đi. Thế nhưng cuối cùng tất cả vẫn trôi qua chỉ như một giấc mộng đêm hè. Dù tất cả chỉ còn là những kỉ niệm nhưng họ vẫn không bao giờ quên nhau, những kỉ niệm và tình cảm sâu sắc chỉ trong mùa hè ngắn ngủi ấy…