Top 10 sách văn học hay nhất nên đọc một lần trong đời

10. Những người khốn khổ



Những Người Khốn Khổ – Victor Hugo (1802-1885) là niệm tự hào của nhân dân Pháp và của toàn thế giới. Sự rộng lượng trong các tư tưởng của ông, sự ân cần trong cách diễn tả đã làm rung động tâm hồn người đọc bởi vì ông là nhà văn của người bình dân, đã viết ra văn, làm ra thơ với đặc tính giản dị nhưng bao hàm bên trong sức mạnh, đề cập cả về niềm vui lẫn nỗi buồn của nhiều người. Tiểu thuyết Những người khốn khổ là bức tranh rộng lớn về cuộc sống của những người lao động nghèo khổ ở Pháp trong thế kỷ XIX. Qua hàng loạt nhân vật, nhà văn biểu lộ tấm lòng thương yêu vô hạn đối với những nạn nhân đau khổ của xã hội tư sản. Dưới ngòi bút của ông, những con người bị xã hội vùi dập hiện ra với nhiều vẻ đẹp về tâm hồn và hình thức.

9. Bố Già



Thế giới ngầm được phản ánh trong tiểu thuyết Bố già là sự gặp gỡ giữa một bên là ý chí cương cường và nền tảng gia tộc chặt chẽ theo truyền thống mafia xứ Sicily với một bên là xã hội Mỹ nhập nhằng đen trắng, mảnh đất màu mỡ cho những cơ hội làm ăn bất chính hứa hẹn những món lợi kếch xù. Trong thế giới ấy, hình tượng Bố già được tác giả dày công khắc họa đã trở thành bức chân dung bất hủ trong lòng người đọc. Từ một kẻ nhập cư tay trắng đến ông trùm tột đỉnh quyền uy, Don Vito Corleone là con rắn hổ mang thâm trầm, nguy hiểm khiến kẻ thù phải kiềng nể, e dè, nhưng cũng được bạn bè, thân quyến xem như một đấng toàn năng đầy nghĩa khí. Nhân vật trung tâm ấy đồng thời cũng là hiện thân của một pho triết lí rất “đời” được nhào nặn từ vốn sống của hàng chục năm lăn lộn giữa chốn giang hồ bao phen vào sinh ra tử, vì thế mà có ý kiến cho rằng “Bố già là sự tổng hòa của mọi hiểu biết. Bố già là đáp án cho mọi câu hỏi”.

Với cấu tứ hoàn hảo, cốt truyện không thiếu những pha hành động gay cấn, tình tiết bất ngờ và không khí kình địch đến nghẹt thở, Bố già xứng đáng là đỉnh cao trong sự nghiệp văn chương của Mario Puzo. Và như một cơ duyên đặc biệt, ngay từ năm 1971-1972, Bố già đã đến với bạn đọc trong nước qua phong cách chuyển ngữ hào sảng, đậm chất giang hồ của dịch giả Ngọc Thứ Lang.

8. Chiến tranh và Hoà bình



Hãy thử ghé vào bất cứ quầy sách nào ở một thị trấn nhỏ của châu Âu hay châu Mỹ, người ta đều có thể tìm thấy Chiến tranh và hòa bình của Lev Tolstoy. Ở nước ngoài, chỉ cần bắt đầu nhắc tới văn học Nga, bạn sẽ ngay lập tức nghe thấy: “Tolstoy.” Đó là biểu tượng cho những gì mà nước Nga đã trao tặng cho thế giới.

Chiến Tranh Và Hòa Bình – Cuốn sách đã làm tôi xúc động mạnh. Trong cuốn tiểu thuyết, biện chứng tâm hồn đã hòa nhập với triết lý, với sự vận động của lịch sử, và trong sự hòa hợp đó kết tinh rất nhiều vấn đề trọng yếu của thời đại chúng ta.

7. Sherlock Holmes Toàn Tập



Đối với các độc giả yêu thích dòng văn trinh thám nói riêng cũng như những người yêu sách trên toàn thế giới nói chung thì không phải nói nhiều về sức hút của hai cái tên: nhà văn Conan Doyle và “đứa con tinh thần” của cả cuộc đời ông – Sherlock Holmes. Nhân vật Sherlock Holmes từ lâu đã trở thành nguồn cảm hứng cho hàng trăm, hàng ngàn tác phẩm ở nhiều loại hình nghệ thuật khác: từ âm nhạc, ca kịch đến điện ảnh…

Bộ sách Sherlock Holmes Toàn Tập (Hộp 3 Tập) một lần nữa mang đến cho người đọc cơ hội được nhìn ngắm, ngưỡng mộ và đánh giá nhân vật độc đáo của nhà văn tài năng Conan Doyle. Chân dung cuộc đời, sự nghiệp và nhân cách của Sherlock Holmes chưa bao giờ được tái hiện chân thực, đầy đủ và sống động đến thế… Thông tin nội dung: Sherlock Holmes là một thám tử tư ở Luân Đôn nổi tiếng nhờ trí thông minh, khả năng suy diễn logic và quan sát tinh tường trong khi phá những vụ án mà cảnh sát phải bó tay. Sherlock Holmes đã xuất hiện trong 4 tiểu thuyết và 56 truyện ngắn của nhà văn Conan Doyle.

Hầu như tất cả các tác phẩm đều được viết dưới dạng ghi chép của bác sĩ John H. Watson, người bạn thân thiết và người ghi chép tiểu sử của Holmes, chỉ có 2 tác phẩm được viết dưới dạng ghi chép của Holmes và 2 tác phẩm khác dưới dạng ghi chép của người thứ ba… Nhiều người cho rằng Sherlock Homes là nhân vật thám tử hư cấu nổi tiếng nhất trong lịch sử văn học và là một trong những nhân vật văn học được biết đến nhiều nhất trên toàn thế giới. Đến với bộ sách Sherlock Holmes toàn tập, quý độc giả sẽ hiểu vì sao tác phẩm này lại được bạn đọc khắp thế giới yêu thích đến như thế.

6. Hoàng Tử Bé



Hoàng tử bé được viết ở New York trong những ngày tác giả sống lưu vong và được xuất bản lần đầu tiên tại New York vào năm 1943, rồi đến năm 1946 mới được xuất bản tại Pháp. Không nghi ngờ gì, đây là tác phẩm nổi tiếng nhất, được đọc nhiều nhất và cũng được yêu mến nhất của Saint-Exupéry. Cuốn sách được bình chọn là tác phẩm hay nhất thế kỉ 20 ở Pháp, đồng thời cũng là cuốn sách Pháp được dịch và được đọc nhiều nhất trên thế giới. Với 250 ngôn ngữ dịch khác nhau kể cả phương ngữ cùng hơn 200 triệu bản in trên toàn thế giới, Hoàng tử bé được coi là một trong những tác phẩm bán chạy nhất của nhân loại.

5. Không gia đình



Không gia đình kể chuyện một em bé không cha mẹ, không họ hàng thân thích, đi theo một đoàn xiếc chó, khỉ, rồi cầm đầu đoàn ấy đi lưu lạc khắp nước Pháp, sau đó bị tù ở Anh, cuối cùng tìm thấy mẹ và em. Em bé Rêmi ấy đã lớn lên trong gian khổ. Em đã chung đụng với mọi hạng người, sống khắp mọi nơi, “nơi thì lừa đảo, nơi thì xót thương”. Em đã lao động mà sống, lúc đầu dưới quyền điều khiển của một ông già từng trải và đạo đức, cụ Vitali, về sau thì tự lập và không những lo cho mình, còn bảo đảm việc biểu diễn và sinh sống cho cả một gánh hát rong. Đã có khi em và cả đoàn lang thang mấy hôm liền không có chút gì trong bụng. Đã có khi em suýt chết rét. Đã có khi em bị lụt ngầm chôn trong giếng mỏ mười mấy ngày đêm. Đã có khi em mắc oan bị giải ra trước tòa và bị ở tù.

Và cũng có khi em được nuôi nấng đàng hoàng, no ấm. Nhưng dù ở đâu, trong cảnh ngộ nào, em vẫn noi theo nếp rèn dạy của ông già Vitali giữ phẩm chất làm người, nghĩa là ngay thẳng, gan dạ, tự trọng, thương người, ham lao động, không ngửa tay xin xỏ, không dối trá, gian giảo, nhớ ơn nghĩa, luôn luôn muốn làm người có ích…

4. Anh chàng Hobbits

Khởi đầu, Anh Chàng Hobbit là một tác phẩm dành cho thiếu nhi nhưng đến nay, dường như không nhiều người còn nhớ đến điều đó nữa, và tác phẩm thì đã được xếp vào nhóm những tiểu thuyết thần thoại kỳ ảo kinh điển.

Câu chuyện của Anh Chàng Hobbit là một chuyến phiêu lưu, khi Bilbo Baggins bị cuốn vào chuyến phiêu lưu giành lại xứ sở của những người lùn. Chuyến đi ấy vốn chẳng bao giờ được cho là thích hợp với một Hobbit chỉ thích ăn thức ngon, ở chỗ đẹp. Nhưng rồi Bilbo đã tham gia, đã bị cuốn vào rồi có thể trở về. Chuyến phiêu lưu trở thành bài học về cuộc sống, về con người.

Là khởi đầu của một câu chuyện rất dài, Anh Chàng Hobbit lại được viết với giọng văn nhẹ nhàng, kết cầu đơn giản như một câu chuyện kể trước giờ đi ngủ, giống như lời mời chào êm ái trước khi đưa người đọc vào Trung Địa cùng những giống loài chỉ có trong tưởng tượng: người Elf, người Dwarf, người, người Hobbit,… Thế giới ấy có chiến tranh, có thiện ác và có những con người đầy bản năng không bị lý tưởng họa bởi triết lý cao xa vô thực. Điều ấy làm cho Anh Chàng Hobbit gần gũi với cuộc sống và cuốn hút hơn.

3. Tiếng chim hót trong bụi mận gai



Tiểu thuyết Tiếng chim hót trong bụi mận gai xuất bản vào mùa xuân 1977 cùng một lúc ở New York, San Francisco, London, Sydney – Ít lâu sau đã được dịch ra bảy thứ tiếng, được bạn đọc nhiệt liệt hoan nghênh và giới phê bình đánh giá cao. Suốt mấy năm là tác phẩm ăn khách nhất ở phương Tây. Đây là tác phẩm đặc sắc, có giá trị trong văn học thế giới hiện đại.

2. Tuổi thơ dữ dội



Tuổi thơ dữ dội – cuốn truyện xoay quanh cuộc sống chiến đấu và hy sinh của những thiếu niên 13, 14 tuổi trong hàng ngũ Đội thiếu niên trinh sát của trung đoàn Trần Cao Vân. Những Lượm, Mừng, Quỳnh sơn ca, Hòa đen, Bồng da rắn, Vịnh sưa, Tư dát… mỗi người một hoàn cảnh song đều chung quyết tâm, nhiệt huyết và lòng yêu nước, đã tham gia chiến đấu hết mình và hy sinh khi tuổi đời còn rất trẻ.

Đúng như tên truyện, độc giả sẽ bắt gặp ở đó những chi tiết thực sự dữ dội về cuộc đời thiếu niên bất hạnh, về cuộc chiến tranh chống giặc tàn khốc nhưng ẩn sâu bên trong ta vẫn thấy những tâm hồn trong sáng và vô tư, thấy sự can trường, dũng cảm phi thường của nhân vật. Tất cả những ai đã từng đọc tác phẩm này hầu như đều không ngăn được xúc động và những giọt nước mắt cảm thương, cảm phục. Đây thực sự là một tác phẩm quý trong kho tàng văn học Việt Nam. Một câu chuyện khơi dậy trong mỗi người tình yêu đất nước và niềm trân trọng ký ức tuổi thơ…

1. Giết con chim nhại



Nào, hãy mở cuốn sách này ra. Bạn phải làm quen ngay với bố Atticus của hai anh em – Jem và Scout, ông bố luật sư có một cách riêng, để những đứa trẻ của mình cứng cáp và vững vàng hơn khi đón nhận những bức xúc không sao hiểu nổi trong cuộc sống. Bạn sẽ nhớ rất lâu người đàn ông thích trốn trong nhà Boo Radley, kẻ bị đám đông coi là lập dị đã chọn một cách rất riêng để gửi những món quà nhỏ cho Jem và Scout, và khi chúng lâm nguy, đã đột nhiên xuất hiện để che chở. Và tất nhiên, bạn không thể bỏ qua anh chàng Tom Robinson, kẻ bị kết án tử hình vì tội hãm hiếp một cô gái da trắng, sự thật thà và suy nghĩ quá đỗi đơn giản của anh lại dẫn đến một cái kết hết sức đau lòng, chỉ vì lý do anh là một người da đen.

Cho dù được kể dưới góc nhìn của một cô bé, cuốn sách Giết con chim nhại không né tránh bất kỳ vấn đề nào, gai góc hay lớn lao, sâu xa hay phức tạp: nạn phân biệt chủng tộc, những định kiến khắt khe, sự trọng nam khinh nữ… Góc nhìn trẻ thơ là một dấu ấn đậm nét và cũng là đặc sắc trong Giết con chim nhại. Trong sáng, hồn nhiên và đầy cảm xúc, những câu chuyện tưởng như chẳng có gì to tát gieo vào người đọc hạt mầm yêu thương.

Nguồn: Top 10 sự thật


-----------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

Tham gia cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3  


Xem thêm

Là cuốn sách được xếp vào danh mục văn học thiếu nhi nhưng rõ ràng, với những gì Không Gia Đình đã kể thì đây là cuốn sách dành cho mọi lứa tuổi ở mọi quốc gia, mọi tầng lớp. Không Gia Đình là một chuyến phiêu lưu mà Rêmi là nhân vật chính. Em nghèo khổ, em cô độc, em không có người thân. Cuộc đời Rêmi gắn liền với gánh xiếc rong, với những thử thách mà em gặp phải trên đường đời trải rộng khắp nước Pháp tươi đẹp. Rêmi lớn lên trong đau khổ, lang thang mọi nơi, bị tù đày... nhưng dù trong hoàn cảnh nào, em vẫn đứng thẳng lưng, ngẩng cao đầu, giữ phẩm chất làm người - điều em đã học từ cụ Vitali trong cuộc đời lang bạt của mình. Không Gia Đình ca ngợi giá trị của lao động, của nhân cách và tình cảm. Cuốn sách mô tả những hình ảnh, những mảnh đời bấp bênh để làm nền cho niềm tin, cho tình người ấm áp. Không Gia Đình thực sự là một cuốn sách hay và giá trị hơn cả một giá sách dạy phương pháp làm người. Không gia đình kể chuyện một em bé không cha mẹ, không họ hàng thân thích, đi theo một đoàn xiếc chó, khỉ, rồi cầm đầu đoàn ấy đi lưu lạc khắp nước Pháp, sau đó bị tù ở Anh, cuối cùng tìm thấy mẹ và em. Em bé Rêmi ấy đã lớn lên trong gian khổ. Em đã chung đụng với mọi hạng người, sống khắp mọi nơi, "nơi thì lừa đảo, nơi thì xót thương". Em đã lao động mà sống, lúc đầu dưới quyền điều khiển của một ông già từng trải và đạo đức, cụ Vitali, về sau thì tự lập và không những lo cho mình, còn bảo đảm việc biểu diễn và sinh sống cho cả một gánh hát rong. Đã có khi em và cả đoàn lang thang mấy hôm liền không có chút gì trong bụng. Đã có khi em suýt chết rét. Đã có khi em bị lụt ngầm chôn trong giếng mỏ mười mấy ngày đêm. Đã có khi em mắc oan bị giải ra trước tòa và bị ở tù. Và cũng có khi em được nuôi nấng đàng hoàng, no ấm. Nhưng dù ở đâu, trong cảnh ngộ nào, em vẫn noi theo nếp rèn dạy của ông già Vitali giữ phẩm chất làm người, nghĩa là ngay thẳng, gan dạ, tự trọng, thương người, ham lao động, không ngửa tay xin xỏ, không dối trá, gian giảo, nhớ ơn nghĩa, luôn luôn muốn làm người có ích... Giá sản phẩm trên Tiki đã bao gồm thuế theo luật hiện hành. Bên cạnh đó, tuỳ vào loại sản phẩm, hình thức và địa chỉ giao hàng mà có thể phát sinh thêm chi phí khác như phí vận chuyển, phụ phí hàng cồng kềnh, thuế nhập khẩu (đối với đơn hàng giao từ nước ngoài có giá trị trên 1 triệu đồng).....

Cuốn tiểu thuyết "Hoàng tử bé" được xuất bản vào ngày 6/4/1943, đây là tác phẩm nổi tiếng nhất của nhà văn - phi công người Pháp - Antoine de Saint-Exupéry. Tác phẩm kể câu chuyện của một phi công bị hỏng máy bay, rơi xuống sa mạc Sahara, ở đây, người phi công đã gặp một cậu bé mà anh âu yếm gọi là "Hoàng tử bé". Cậu bé kể cho người phi công về quê nhà của cậu - một tiểu tinh cầu. Chi tiết này được lấy cảm hứng từ một sự việc có thật trong cuộc đời nhà văn - phi công Antoine. Ngày 30/12/1935, khoảng gần 3h chiều, sau một chuyến bay dài hơn 19 tiếng, Antoine và người bạn hoa tiêu - André Prévot - đã bị rơi máy bay ở sa mạc Sahara nằm trên lãnh thổ Libya khi hai người đang trên đường bay tới Sài Gòn. Chuyến bay hụt tới Việt Nam đã giúp tác phẩm Hoàng tử bé ra đời - 1 Họ đã cố gắng lập kỷ lục về thời gian bay từ Paris tới Sài Gòn với hy vọng giành được giải thưởng trị giá 150.000 franc. Cả Antoine và bạn đều sống sót sau cú rơi máy bay, nhưng ngay lập tức họ phải đối mặt với việc cơ thể bị mất nước nhanh chóng trên sa mạc. Nho, táo và rượu trên máy bay giúp họ trụ được một ngày, nhưng khi không còn gì nữa, hai người bắt đầu bị ảo giác. Sang ngày thứ hai và thứ ba, cơ thể họ bị mất nước rõ rệt và không đổ mồ hôi nữa. Cuối cùng, sang ngày thứ tư, một người Ả Rập cưỡi lạc đà đã phát hiện ra họ và cứu sống cả hai. Trong "Hoàng tử bé", khi Antoine viết về việc bị bỏ lại trên sa mạc với một cái máy bay hỏng, ông đã liên hệ với kinh nghiệm có thật trong cuộc đời mình. Dù không thể đoạt được 150.000 franc giải thưởng, nhưng trải nghiệm "nhớ đời" ấy đã giúp Antoine viết nên một tuyệt phẩm văn chương. Trở lại với tác phẩm, nhân vật người phi công đã gặp Hoàng tử bé khi cậu đang trong cuộc hành trình đến thăm những hành tinh khác nhau trong không gian. Cuộc gặp gỡ với người phi công giữa nơi sa mạc, trong 8 ngày, đã khiến hai người hình thành nên một tình bạn gắn bó. Cuốn tiểu thuyết "Hoàng tử bé" suốt hơn 70 năm nay đã hấp dẫn cả trẻ nhỏ và người lớn trên khắp thế giới, đã được dịch sang hơn 250 thứ tiếng và phương ngữ. Hãy cùng điểm lại 5 bài học thú vị về cuộc đời được tác giả gửi gắm một cách đầy ngụ ý trong tác phẩm "Hoàng tử bé": Hãy luôn nhớ về sự sáng tạo của tuổi thơ Nhân vật người kể chuyện trong "Hoàng tử bé" - anh phi công bị rơi máy bay trên sa mạc - đã bắt đầu câu chuyện bằng ký ức về bức vẽ đầu đời anh thực hiện khi còn là một đứa trẻ. Bức vẽ khắc họa một con trăn đã nuốt chửng cả một con voi. Tất cả những người lớn xem tranh của cậu bé ngày ấy đều chỉ nhìn ra hình… một chiếc mũ. Sự thất bại với bức vẽ đầu tiên và bức vẽ thứ hai khiến cậu từ bỏ niềm đam mê vẽ để chăm chỉ học những môn hữu ích như người lớn khuyên bảo. Đương nhiên từng lời văn trong "Hoàng tử bé" đều có tính đa nghĩa, để phù hợp với cả trẻ nhỏ và người lớn. Với người lớn, những câu chữ giản đơn lại khái quát nên những câu chuyện lớn lao và sâu sắc về cuộc đời. Cho tới một ngày khi gặp được Hoàng tử bé - người đã ngay lập tức đọc ra đúng nội dung của bức vẽ năm xưa, anh phi công ngay lập tức say mê cậu như một người bạn tâm giao tri kỷ hiểu thấu cõi lòng mình. "Mỗi khi gặp một người lớn có vẻ sáng sủa một tí, tôi lại thử người đó với bức phác thảo số một mà tôi luôn mang theo (khắc họa một con trăn nuốt trọn một con voi vào bụng). Nhưng dù người đó là ai, họ cũng luôn trả lời rằng: "Đấy là một cái mũ". Thế là tôi chẳng bao giờ nói với họ về trăn rắn, rừng nguyên sinh hay các vì sao. Tôi sẽ tự hạ mình xuống ngang tầm họ. Tôi sẽ nói về chơi bài, chơi gôn, chính trị và mốt. Rồi người lớn kia sẽ cảm thấy rất hài lòng khi được quen một con người tinh tế đến vậy". Khi chúng ta trưởng thành, đừng để mất đi sự sáng tạo, thậm chí là sức tưởng tượng điên rồ của tuổi thơ. Người lớn luôn thích những con số, những ý tưởng thực tế, và đôi khi, họ quên mất rằng cần phải nhìn lên trên bề mặt của sự việc, để suy nghĩ tự do và sáng tạo. Họ mất đi sự tò mò, hiếu kỳ tích cực, thay vào đó, càng lúc càng trở nên tiêu cực. Để tận hưởng niềm vui giản dị trong cuộc sống, cần bớt đi sự nghiêm nghị Trong chuyến hành trình đến thăm các hành tinh, Hoàng tử bé có lần gặp một nhà doanh nghiệp nghiêm nghị. Người đàn ông này không ngừng đếm tất cả những ngôi sao trong dải ngân hà và cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì sở hữu những ngôi sao đó, dù thực tế, cuộc sống của ông ta cô đơn và nhàm tẻ vô cùng, ông ta chẳng có gì ngoài những vì sao để đếm. "Ta quản lý chúng. Ta đếm đi rồi ta đếm lại chúng, nhà doanh nghiệp nói. Khó đấy. Nhưng ta là một người đứng đắn, rất quan tâm đến những vấn đề trọng đại". Hãy nhìn người doanh nhân, và nhớ rằng đừng bao giờ thỏa hiệp với bất cứ việc gì có thể làm mất đi những niềm vui nhỏ giản dị trong cuộc sống của bạn. Chẳng gì có thể lên tinh thần và cải thiện cuộc sống bằng tiếng cười - những tiếng cười sảng khoái, vô tư, vui vẻ thật sự. Đừng "hà tiện" nụ cười, cười nhiều và bạn sẽ có trí nhớ tốt, bớt căng thẳng; hài hước và bạn sẽ khó có thể mắc bệnh tim. Dành thời gian cho bản thân là bí quyết để được hạnh phúc Trên hành tinh thứ năm mà Hoàng tử bé ghé qua, cậu đã gặp một người thắp đèn. Ở đây, mỗi ngày chỉ kéo dài một phút. Người thắp đèn, vì vậy, phải tắt đèn rồi thắp đèn liên tục sau mỗi phút. Công việc khiến ông mệt mỏi và lúc nào cũng chỉ thèm ngủ. "Hiện nay, hành tinh này quay mỗi phút một vòng, ta không còn lấy một giây để nghỉ ngơi. Mỗi phút ta phải thắp đèn và phải tắt đèn một lần" - người thắp đèn nói. Đừng để công việc đè bẹp bạn đến mức khiến từng phút giây tồn tại đều trở nên mệt mỏi, mỗi phút giây sống trong cuộc đời này đều cần phải được trân trọng và mục tiêu cao nhất không gì hơn là tận hưởng cuộc sống một cách trọn vẹn, ý nghĩa nhất. Đừng để mình "chết mòn" vì công việc giống như người thắp đèn, bởi hậu quả sẽ rất thực tế và tàn khốc, đó là hàng loạt những loại bệnh tật rình rập bạn theo năm tháng. Quan trọng hơn cả việc chăm sóc thể chất, là đôi khi, bạn cần có thời gian để dành riêng cho chính mình, để ngắt mình ra khỏi công việc, đó chính là chăm sóc tinh thần. Không nghi ngờ gì trong thời đại hôm nay, đang có rất nhiều "người thắp đèn" giữa đời sống. Hãy dũng cảm để bước ra khám phá thế giới Trên hành tinh thứ 6, Hoàng tử bé gặp một "ông cụ già đang viết những cuốn sách dày cộp". Thoạt tiên Hoàng tử bé tin rằng nhà địa lý (nghề nghiệp của ông cụ) hẳn phải là người đi đây đó rất nhiều, nhưng hóa ra ông cụ cả đời không bao giờ rời gót khỏi bốn chân bàn. "Ta có là nhà thám hiểm đâu… Nhà địa lý không phải là người đi đến các thành phố, sông biển, núi non, đại dương và sa mạc. Nhà địa lý rất quan trọng nên họ không thể đi lung tung. Ông ta sẽ không rời bàn giấy của mình, nhưng sẽ tiếp các nhà thám hiểm. Ông ta sẽ phỏng vấn họ và ghi chép lại những hồi ức của họ" - nhà địa lý nói. Cái bàn giấy của nhà địa lý là một ẩn dụ cho "vùng an toàn" trong cuộc sống mỗi người. Chúng ta thường có xu hướng yên vị trong "vùng an toàn" của mình bởi điều này luôn đơn giản hơn so với việc mạo hiểm. Nhưng trong cuộc đời, tất cả chúng ta đều cần phải mạo hiểm, tạo nên những trải nghiệm mới, gặp gỡ những con người mới, ngao du, tìm hiểu. Có rất nhiều lý do để chúng ta bước ra khỏi "vùng an toàn" của mình. Sự lo lắng, hồi hộp mà chúng ta cảm thấy khi đối diện với thử thách có thể khiến chúng ta tư duy, hành động hiệu quả hơn. Thích nghi với những thay đổi, thách thức giúp chúng ta năng động, nhạy bén, không bị chây ì, chậm chạp theo năm tháng. Hãy lựa chọn bằng trái tim mình Hoàng tử bé đã đem lòng yêu một đóa hồng ở tiểu hành tinh quê nhà. Dù nàng bảo mình là duy nhất trong giống loài của mình, nhưng khi đặt chân tới Trái đất, Hoàng tử bé đã giật mình thất vọng khi đứng trước một vườn hồng có tới hàng nghìn đóa hồng giống hệt nàng. Thoạt tiên, Hoàng tử bé buồn bã nhưng sau khi gặp cáo - một nhân vật ẩn dụ tượng trưng cho trí tuệ thâm sâu, cậu đã hiểu rằng đóa hồng của mình đúng là duy nhất. Đơn giản bởi "chính vì nàng mà tay tôi đã tưới, chính vì nàng mà tôi đã che chắn bằng tấm bình phong, cũng vì nàng mà tôi bắt từng con sâu, vì nàng mà tôi đã ngồi nghe than thở, tán hươu tán vượn, và đôi khi cả im lặng nữa, bởi vì nàng là đóa hồng của tôi", vì vậy, đó là đóa hồng duy nhất đối với Hoàng tử bé. "Chính thời giờ cậu đã mất để chăm sóc cho đóa hồng khiến đóa hồng trở nên quan trọng đến thế... Đây là bí mật của tớ, một bí mật rất đơn giản thôi: Người ta chỉ có thể nhìn thấy thật rõ ràng và đúng đắn bằng trái tim, những điều quan trọng nhất không thể nhìn thấy bằng đôi mắt" - Cáo nói. Trong cuộc sống, nhiều khi những quyết định mang tính trực giác, bản năng lại đem tới những kết quả tốt hơn sự phân tích logic. Thực tế, trực giác không mông lung, vô định, nó tồn tại để giúp con người cân bằng các quyết định của mình, để kết nối bản năng và lý trí. Cuốn "Hoàng tử bé" chứa đựng vô số những bài học giá trị về cuộc đời. Để biết được thêm nhiều nữa, chỉ có cách tự bạn tìm gặp cậu ấy trong cuốn tiểu thuyết vẫn còn đang thịnh hành trên khắp thế giới sau hơn nửa thế kỷ.

Bố Già là áng văn chương vượt thời gian của Mario Puzo, là nguồn cảm hứng to lớn cho điện ảnh, nghệ thuật và cho cả nhưng ai muốn có một cuộc đời “không hề đơn giản”. Cho đến này sức lan tỏa về mặt nội dung, ý nghĩa của tác phẩm này vẫn còn rộng khắp, điển hình là các trích dẫn từ Bố Già vẫn còn những ma lực mạnh mẽ, trần trụi nhưng chân thật, phóng khoáng nhưng đầy chiều sâu cả về chất và về lượng. 1. “Vậy có phải hay không? bạn sẽ được thỏa nguyện. Rất có thể một ngày kia tôi sẽ có việc nhờ lại bạn, mà ngày đó có thể chẳng bao giờ có. Cứ tạm coi như một món quà nho nhỏ của nhà tôi tặng cho đứa con gái đỡ đầu đi. Được không?” 2. – Có quái gì “yếu”… “chưa đủ tư cách” với lại “chẳng thể”? Nói vậy mày mạnh hả? Như lái xe đổ cát thì mày đủ tư cách không? Láo hết! Ăn thua ở chỗ tình cảm, ở tình bạn đối xử với nhau. Tình bạn trên hết và là tất cả vì… Đã bồ bịch với nhau thì còn cái gì không xong? Nó mạnh hơn công lực và xem xém tình máu mủ, ruột thịt. Thấy không, mày đâu cần đến tao giúp, nếu mày có bạn, chỗ nào cũng có bạn? 3. Ông Trùm đột nhiên nghiêm giọng, không để nó nói sảng nữa: “Coi, tôi làm thế nào được… mà bảo từ chối? Đó là quyền của Thượng đế tối cao. Nhưng có tôi đây bạn đừng sợ chết. Chết thì có quái gì mà sợ? Tội lỗi cũng khỏi sợ. Sẽ có người cầu nguyện cho linh hồn bạn hàng ngày thì bao nhiêu tội cũng chẳng sợ!” 4. – Ô hay, bố bị bắn gần chết mà con không giúp một tay được hả? Tôi cũng con ổng vậy, tôi cũng có bổn phận chớ? Tôi không bắn người giết người được nhưng còn thiếu gì việc khác? Bộ tôi con nít hả? Cũng đánh giặc cũng bắn chết vô số người, cũng ăn đạn vài lần chớ bộ? Bộ anh tưởng thấy anh giết người, tôi té ra chết ngất đi chắc? Còn lâu! Xem giá bán 5. Trải nệm là một truyền thống Mafia. Có trải nệm là có đổ máu. Thế nào cũng phải lo kiếm một chỗ kín, một căn nhà trống để các chiến sĩ tập hợp lại… trải nệm ở đỡ. Một phần vì chết chóc là công việc của người lớn với nhau, đàn bà con nít phải để ra ngoài, đâu có thể bắt chết lây? Giết cả đàn bà con nít thì giết đến bao giờ? Nhưng lý do chính là vì trước và trong khi đại chiến bên nào cũng bắt buộc phải có căn cứ mật để che mắt địch quân… lỡ cớm can thiệp bậy vô thì sao? 6. Một đàn em bưng thức ăn vô. Một dĩa spaghetti bự, mấy chai rượu chát. Michael lặng lẽ ngó họ vừa ăn vừa bàn tính. Nó chịu. Ăn không vô. Hagen cũng vậy. Song Sonny và hai lão caporegime đớp ào ào, vét nước sốt kỹ. Đúng là một trò hề! 7. Giữa lúc đó, bên ngoài có tiếng người bàn tán xôn xao. Clemenza đứng dậy bước ra ngoài coi có chuyện gì. Lúc trở lại “văn phòng”, tay lão xách theo một vật lạ. Một áo lót chắn đạn mà mọi người nhận ra ngay của Luca Brasi. Bên trong áo gói nguyên một con cá chết thật bự. Lão cất tiếng chua chát: “thằng đường Thổ thế là đã biết tin Paulie Gatto”. Cũng không kém chua chát, Tessio nói như than: – Và Luca Brasi ra sao thì giờ đây tụi mình cũng chẳng lạ gì! Sonny lặng lẽ đi làm một hơi huýt-ky và đốt một điếu xì gà. Không biết vụ con cá chết này có ý nghĩa quái gì, nó cất tiếng hỏi. Người đáp là Thomas Hagen, gã consigliori gốc Ái-Nhĩ-Lan: – À, đấy là một lối đưa tin đúng truyền thống Sicily. Đại ý Luca Brasi giờ đây cũng là một con cá chết nằm đâu đó dưới đáy biển sâu. Từ một kẻ nhập cư tay trắng đến ông trùm tột đỉnh quyền uy, Don Vito Corleone là con rắn hổ mang thâm trầm, nguy hiểm khiến kẻ thù phải kiềng nể, e dè, nhưng cũng được bạn bè, thân quyến xem như một đấng toàn năng đầy nghĩa khí. Nhân vật trung tâm ấy đồng thời cũng là hiện thân của một pho triết lí rất “đời” được nhào nặn từ vốn sống của hàng chục năm lăn lộn giữa chốn giang hồ bao phen vào sinh ra tử… Đọc review 8. Mừng quá nó cúi sát xuống mặt giường, nắm lấy tay ổng: “Con đây bố! Bố đừng sợ nghe! Bố cứ nằm yên, bố đừng cục cựa… có ai gọi bố đừng lên tiếng nghe! Tụi nó tính “thịt” bố… nhưng có con ở đây, bố yên chí, bố khỏi sợ!” Dĩ nhiên Ông Trùm đang đau đớn lắm và chết ngất từ chiều hôm qua, vừa hồi tỉnh dậy có biết chuyện gì đâu? Nghe thằng con đứng bên giường nói vậy thì cũng biết đại để vậy… những vẫn cố ráng mỉm cười để trả lời tỉnh khô: – Ô hay, sao bố lại sợ nhỉ? Từ năm 12 tuổi đến giờ… thiếu gì thằng muốn giết bố mà bố sợ quái gì chúng? Rất tỉnh táo, Michael hỏi xỏ: “Vậy là thằng đường Thổ đã mướn ông thịt Ông Già tôi? Nó chi bao nhiêu mà làm dữ vậy?” 9.Uất quá, lão gầm lên: “Nắm đầu nó”. Hai thằng mang sắc phục bèn chia hai bên giữ Michael thật chặt. Quả đấm khổng lồ của lão tung lên xáng ngay mặt nhưng Michael kịp né qua một bên nên lãnh trọn cú nháng lửa ngay gò má. Michael nghe như lựu đạn nổ trong đầu, miệng nó tóe máu và lổn nhổn những răng gãy. Rõ ràng nó có cảm giác trẹo quai hàm, chân nó khụyu xuống, nếu không bị giữ đã bị té rồi. …. – Xin cho hay là gia đình Corleone đã mướn một công ty trinh thám tư bảo vệ an ninh cho Ông Trùm. Những vị thám tử tư này có giấy phép mang vũ khí đàng hoàng. Nếu Đại úy câu lưu họ thì sáng mai xin mời ra biện lý cuộc giải thích lý do. Luật sư quay tiếp sang Michael: “Còn ông, ông có cần vô đơn thưa kẻ nào vừa bạo hành?” Michael ấp úng mãi mới bật ra một câu ấm ớ. Hàm nó bể rồi, cất tiếng nói khó quá: “Không… Tôi trượt chân… Tôi té…” Xem giá bán 10.- Tom, mày mà còn phân biệt tình cảm với công chuyện làm ăn? Trên đời này cái quái gì chẳng là làm ăn, và tình cảm với làm ăn chẳng qua chỉ là một. Gọi là làm ăn thì gọi chớ tình cảm vẫn nằm sẵn ở trong. Mày biết tao học ở đâu không? Ở Ông Trùm, ở Bố Già, bố tao đấy. Ổng người lớn, ổng ngon chính ở chỗ nhận ra lẽ tình cảm bên trong bất cứ mọi sự việc. Một thằng bạn già bị sét đánh, một thằng con cứng đầu nhào vô TQLC rõ ràng là việc cá nhân. Kẹt chút tình cảm lại là việc của ổng. Ổng xem ra biết hết và lo hết. Một khi coi như chuyện rủi ro cá nhân thì tai nạn đâu có nghĩa lý gì nữa? Tao hiểu vậy hơi trễ nhưng còn hơn không chớ? Nếu cái mặt bể thì việc riêng của tao thì vụ Sollozzo thịt Ông Già còn là việc của ai? Cũng của tao vậy! 11. Trên đời này thiếu gì việc bắt buộc phải làm và làm xong là phải quên luôn, khỏi nhắc tới? Lý luận giải thích làm gì? Có giải thích, lý luận được đâu? Cứ làm và quên phứt. 12. – Tao có cần đưa mày kiểm soát trước cái gì khác nữa không? Như chuyện phim, đạo diễn, tài tử chẳng hạn? – Đâu có! Những cái đó mày toàn quyền mà? Chỉ có một người có thẩm quyền phản đối một vụ gì, đó là Bố-Già. Nếu có thì ổng sẽ nói thẳng với mày. Nhưng tao không tinh là ổng sẽ đặt vấn đề! Ổng không rành về điện ảnh, vả lại chẳng bao giờ xía vô công chuyện một khi đã tin và giao cho ai. 13. – Tôi sẽ nói chuyện phải quấy với hắn. Bốn chữ nói chuyện phải quấy sau này thường được nhắc đi nhắc lại nhiều lần trong đời Vito Corleone. Nó như một khẩu lệnh chuẩn bị đánh lớn, ăn thua đủ. Vì với Ông Trùm Corleone thì nói phải quấy không xong là tất nhiên phải đổ máu và đổ máu lớn chớ còn gì nữa? 14. Nụ cười mỉm của Vito vốn dễ sợ ở chỗ nó lạnh tanh, không đe dọa gì nhưng ai nấy đều rởn ốc. Chỉ có một mình Vito là hiểu được cái cười đó, vả lại chỉ mỉm miệng cười trong những vụ hung hiểm ghê gớm, có cười là có chuyện! Vì cả đời Vito có mấy khi cười đâu, lúc nào cũng chỉ lì lì, trầm lặng. Vả lại ai chẳng thấy miệng nó cười nhưng mắt nó có cười bao giờ? Nhưng hồi đó chính Vito cũng chưa hiểu tác dụng nụ cười của nó khủng khiếp thế nào. 15. Vito liếc nhìn thấy con vợ mỉm cười, làm như sung sướng lắm. Nó biết nhưng lờ đi. “Chủ phố là ông Roberto phải không? Nếu vậy chắc được vì ông Roberto cũng là người tốt. Hoàn cảnh bà đáng giúp lắm chớ? Vậy bà yên tâm về làm ăn nuôi con đi. Sáng mai gặp ông Roberto… tôi sẽ nói chuyện phải quấy với ổng!” 16. Ngay từ hồi còn trẻ Vito Corleone đã nổi tiếng “con người biết điều”. Không đe dọa mà chỉ đưa ra những lý lẽ không thể cãi chối, cưỡng lại. Và cho thấy ngay ai nấy cùng có ăn, khỏi người nào thua thiệt. Nhưng để phát triển làm ăn, Vito nhất định không chấp nhận cạnh tranh mà chủ trương độc quyền. 17. Chuyên chở rượu lậu thì tránh sao khỏi đụng đầu cớm? Để thủ thế sẵn, Genco được lệnh mướn ngay một ông thầy kiện bồ bịch với rất nhiều cò và thẩm phán. Tổ chức Corleone bắt đầu có cả một danh sách những viên chức phải lo lót tiền tháng. Khi thấy cái “lít” lo lót này quá dài, ông thầy kiện sợ thân chủ tốn tiền đề nghị cúp bớt thì Vito Corleone lắc đầu: “Khỏi. Cứ người nào đáng lo là mình lo, bây giờ họ chưa giúp thì sau này họ sẽ giúp. Tôi tin ở tình bạn và bổn phận mình là phải biểu lộ tình bạn trước.” 18. Ít hôm sau có mấy hàng Vito Corleone gửi sang Chicago cho người anh em Al Capone, đại khái nói: “Người anh em chắc đã thấy chúng tôi tiếp đón kẻ thù như thế nào. Hà, cỡ một thằng người Naples lại xía vô vụ tranh chấp giữa hai thằng Sicily? Nếu là bạn thì xin ghi dùm món nợ ân tình, cần đến tụi tôi sẽ có cách đền đáp. Một tay chơi như người anh em hẳn phải nhận ra lợi điểm có một thằng bạn – thay vì kêu gọi người anh em giúp đỡ, thì tự lo lấy phận mình để rồi một buổi khó khăn nào đó có thể sẵn sàng đứng ra giúp dùm người anh em chớ? Nếu người anh em chẳng thèm coi tụi tôi là bạn thì thà vậy đi. Có điều phải cho hay trước là thời tiết thành phố Nữu-Ước bầy hầy, không hạp với người Naples, người anh em chớ có léo hánh tới.” 19. Ông Trùm cất tiếng thở dài. “Nếu vậy thì tao hết nói được mày thực. Bây giờ mày hết muốn học, mày không muốn làm luật sư? Mày không biết một thằng luật sư ôm cạc-táp “làm ăn” còn mạnh hơn cả ngàn thằng bịt mặt có súng?” Xem giá bán 20. Có ngày nào Vito Corleone không cảnh cáo thằng con lớn về tật dễ nổi nóng? “Mở miệng ra là đe doạ” là sơ hở lớn nhất, điên khùng nhất. Không suy nghĩ, nổi khùng lên cái gì cũng “dám làm” là dễ mất mạng nhất. Con người Vito Corleone không thể như vậy, tuyệt đối cả đời chẳng đe dọa ai, chẳng nổi sùng ẩu. Ông bố muốn nhét thằng con lớn vào khuôn khổ kỷ luật đó nên luôn miệng nhắc nhở: “Trên đời không có cái gì lợi cho bằng mình lỗi một đối phương cứ tưởng mười… và mình bảnh mười mà anh em bồ bịch vẫn đinh ninh mới có một”. 21. Một con nhà luật tinh ranh như Tom Hagen còn lạ gì tâm lý thầy chú? Dân tin tưởng ở pháp luật một thì lính phải tin mười. Có pháp luật, trật tự thì mới hành xử được quyền làm Cảnh sát chớ? Đối với Cảnh sát, đám dân là con dao hai lưỡi! Khi cần đến thì phải biết là chiêu-đãi-o-bế, có nuốt được cũng còn khó! Nhưng xong việc rồi thì còn nói gì ơn nghĩa? Một khi đập được thì tội vạ gì không đập thẳng tay, đó là tâm lý chung thầy chú. 22. Vì đứng trung gian hòa giải là nghề của gia đình Bocchicchio. Hồi còn ở Sicily, cánh này dữ nhất, đáng sợ nhất. Xưa làm ăn dữ bao nhiêu giờ đây sang Mỹ họ làm lành bấy nhiêu. Xưa giết người ăn tiền bây giờ họ sống về nghề hòa giải. Cánh Bocchicchio thì trăm người như một, đụng đến một đứa là cả trăm mạng vì tình máu mủ nhâu nhâu xông tới, ăn thua đủ. Cổ lệ của cánh này là trai gái lấy người trong họ, thừa ra mới đến người ngoài mà? 23. – Quả thực tôi muốn bình an. Bên Tattaglia mất một đứa con, phía tôi mất một. Kể như huề. Thử hỏi nếu ai nấy cùng nhắm mắt đòi ăn miếng trả miếng nhau mãi… thì thế giới này sẽ ra sao? Dám tái diễn cái thảm cảnh quê nhà mình ngày nào: Cứ hùng hục tranh chấp bắn giết nhau hoài, quên cả vợ con chết đói. Đúng là cả một sự điên khùng! Vậy tôi đề nghị trước sao bây giờ cứ thế. Tôi bỏ, tôi không tra xét, truy cứu kẻ giết con tôi. Hòa là bỏ hết. Tôi có thằng con hiện còn phải bỏ đi xa. Tôi phải thu xếp để đưa nó về, với điều kiện chắc chắn không ai bới móc làm khó. Xong vụ đó ta mới có thể bàn nhiều chuyện làm ăn với nhau để tất cả cùng có miếng ăn. Thực sự tôi chỉ muốn có vậy, có bấy nhiêu đó thôi. 24. – Khá lắm! Mi hiểu tao hơn bất cứ một người nào thật! Mi không có máu Sicily nhưng tao quả đã không uổng công dạy dỗ. Mi Sicily chính cống! Mi nhận xét đúng, giải pháp tao đã có và tao tin mi sẽ hiểu trước khi vở kịch hạ màn. Mi thấy không, bọn chúng phải tin lời tao, tao sẽ giữ đúng y lời nghĩa là hoàn toàn không gây sự. Vấn đề quan trọng là làm sao đưa được Michael về gấp. Mi đặt trọng tâm công tác, hết sức chú ý một việc gì đó. Ráng tìm đủ mọi khía cạnh hợp lý hợp pháp để làm bằng được, tiền bạc không thành vấn đề. Tuyệt đối không thể chấp nhận sơ sót. Mi thử tiếp xúc những tay cừ nhất về hình luật coi? Để tao nói với vài ông tòa quen lớn mi tới gặp riêng họ. Điều cần nhất là phải cảnh giác, chớ để bị lọt vào tròng. Hagen gật đầu đi ra. Gớm thật, không hiểu Bố-Già có cử người bí mật giám thị chính nó, ngay cả nó nữa không? Có đời nào! Có ý nghĩ vậy là nó đã bậy quá! Điều Hagen biết chắc chắn nhất là trong bộ óc ghê gớm của ổng phải có cả một kế hoạch tinh vi đang dàn sẵn để chờ tất cả những gì phải xảy ra. Một sự sắp xếp lâu dài, một cuộc rút lui “chiến thuật” nhàn nhã. Tất cả đều nhằm vào một ngày nào đó, một ngày nói chuyện phải quấy lần chót và cái một. Có một điểm đen lấp ló chẳng ai biết, chẳng ai nghi. Bố-Già lờ như không, ngay Tom Hagen cũng đâu dám hỏi? 25. Tổ chức Mafia củng cố uy quyền bằng luật omerta nghĩa là làm thinh, câm nín. Dân quê Sicily kín miệng đến nỗi người lạ hỏi đường cũng làm thinh. Trong nội bộ Mafia có tội nào đánh chết bằng tội mật báo Cảnh sát? Dù chỉ đi thưa lính, tố cáo một thằng vừa giết hụt mình hay vừa đánh đập mình có thương tích. Sau cùng luật omerta trở thành một đạo sống của mọi giới. Chồng con bị giết con gái bị hãm hiếp, người đàn bà chính gốc Sicily chẳng bao giờ đi thưa lính, nhờ nhà nước giải quyết. Vì nhà nước không có quyền đó. Phải là Mafia! Mãi sau này Mafia vẫn hành xử quyền đó, tới một mức độ nào. Ở địa hạt xã hội thì mỗi khi hoạn nạn người dân địa phương vẫn tìm đến Ông Trùm, đói khổ hay thất nghiệp cũng chạy tới Ông Trùm nhờ vả. Nhưng còn một sự thực mà vị y-sĩ già Taza không nói ra. Michael phải tự tìm hiểu một mình là tổ chức Mafia còn là công cụ bất hợp pháp của bọn có tiền, tay sai cho quyền thế. Nó là cả một cơ cấu sa đọa, một tập thể chống cộng sản, đi ngược lại tự do mà cũng là một bộ máy bóc lột tiền của tất cả nhưng cơ sở nào làm ra tiền. 26. Cùng ngồi ăn một bàn khuya nay, mọi người không thể không quan sát ngầm Michael. Coi, nó hệt như Ông Trùm, giống từ cử chỉ đến lời ăn tiếng nói, giống quá! Mà lạ, nó có hành động gì khác lạ đâu… nó ăn uống chuyện trò thân mật, vui vẻ – nhiều lúc Michael còn phải cố làm ra vẻ thân mật nữa – mà hình như vẫn có một cái gì dễ nể, đáng ngán lắm ở bên trong con người của nó. In hệt Bố-Già ngày nào. 27. Khởi sự họp là Michael báo cáo ngay về kết quả chuyến đi Las Vegas và sự từ chối quyết liệt của Moe Greene. Nhưng nó cho biết tiếp ngay: – Sẽ có một đề nghị mà chắc chắn đương sự khó lòng từ chối. Vì gia đình Corleone phải xuống làm ăn dưới đó thì thế nào cũng phải có giải pháp đích đáng. Sẽ khởi sự bằng 4 cái lữ quán có sòng bạc… nhưng không phải có thể làm ngay bây giờ mà phải cần một thời gian. Riêng với 2 ông caporegime tôi chỉ xin một điều: Trong vòng một năm tới, xin sát cánh cùng tôi, làm tận tình, không thắc mắc, đừng hỏi tại sao. Chỉ cần đúng một năm thôi, sau đó hai ông toàn quyền tách ra làm ăn riêng, lập cánh riêng. Khỏi nói là làm ăn riêng nhưng mình vẫn là bồ bịch, tôi không hề có ý nghĩ gì khác, không trách oán gì hết. Nhưng cho tới lúc đó, tôi yêu cầu hai ông theo đúng chỉ thị của tôi, nhắm mắt mà thi hành. Sẽ có nhiều vụ thương thuyết để giải quyết bằng được tất cả những vấn đề mà hai ông cho là không sao giải quyết nổi. Chỉ xin kiên nhẫn một chút. Xem giá bán 28. Michael kèm theo một cú lắc đầu thật cả quyết trong lúc Hagen ngao ngán cạn nốt ly rượu. Nó đứng dậy ra về nhưng phải trách thằng Michael một phát: – Michael… mày kể ra tài nghệ cũng xấp xỉ ông già đó. Nhưng còn một điều mày còn phải học chán. – Điều gì? – Đó là cách từ chối… mày còn phải học cách lắc đầu! – Đúng. Tôi sẽ nhớ. Đưa chân Hagen ra khỏi phòng. Michael quay sang vừa cười vừa hỏi bố: – Đó, bố dạy con nhiều thứ mà còn thiếu đấy nghe! Mình muốn từ chối thì phải từ chối cách nào cho thiên hạ khỏi mất lòng? Ông-Trùm thong thả đứng dậy ra ngồi sau buya-rô: – Đối với người thân yêu, không thể mỗi cái mỗi lắc đầu được. Cùng lắm mới phải từ chối. Đó là một bí quyết. Phải làm sao cho cái lắc đầu của mình trông như gật vậy. Mà tốt nhất là làm sao cho người ta khỏi bắt mình phải lắc đầu… Nhưng bố nói vậy thôi. Bố cổ hủ rồi, mày thuộc thế hệ mới, mày đừng nghe lời bố. Rồi đây mày còn phải đối phó nhiều chuyện. 29. Chắc phải cố gắng lắm lắm, Ông-Trùm mới mở mắt ra nổi để nhìn thằng con lần chót. Khuôn mặt già nua nhăn nhúm, xanh lè vì chứng đau tim trở nặng. Chỉ một cơn là tuyệt vọng. Dường như mùi hương của mảnh đất vườn phả vào mũi, ánh nắng chói chang làm chóa mắt, Ông-Trùm chỉ lẩm bẩm có mỗi một câu “Đời đẹp quá” là đi luôn. 30. Cũng vì bí quyết đó nên Albert Neri hoan hỷ ngồi nhà, cắm cúi chải rõ sạch bồ đồ lính lâu không rớ tới. Chải quần áo xong mới tới dây lưng bao súng. Cái nón kết cũng phải chùi cho láng chỗ vành, rồi mới đến đôi giày da đen thô lỗ. Công việc thật giản dị nhưng Albert để hết tâm trí vô. Vì nó cho là đã chọn đúng người đúng việc. Trên đời này mấy ai tin nó bằng Michael Corleone? Hôm nay nó sắp chứng minh ai tin nó sẽ không thất vọng. 31. – Ông-Trùm Michael… Rõ ràng Kay bắt gặp một hình ảnh mà nàng không bao giờ quên nổi. Michael đứng cùng đám người nhà… nhưng trông in hệt những pho tượng cổ La-Mã ngày nào. Đúng cung cách của một đấng quân vương toàn quyền sinh sát đang khoan thai chấp nhận sự thần phục, ngưỡng mộ của đám bề tôi. Không phải vậy là gì kìa. Michael đứng chống nạnh, khuôn mặt cao ngạo lạnh lùng hất lên, đứng kiểu chân trước chân sau thật thản nhiên, bề thế. Thần dân của hắn là mấy gã caporegime kia chớ còn gì? Thốt nhiên, Kay nhận ra tất cả những lời Connie vừa lồng lên rủa xả lúc nãy đều đúng, đúng hết. Nàng thụt lui, đi trở xuống bếp và âm thầm khóc một mình.

Tác phẩm viết về gia đình tội phạm Mafia của Mario Puzo nó đặc biệt ở chỗ, viết về Bố già nhưng lại đậm đặc chất đàn ông mà mọi cánh mày râu đều ao ước, và sau tất cả là tình cảm gia đình, thứ thiêng liêng cao đẹp luôn được đặt ở trên hết, ngay cả trong một gia đình tội phạm. Bố già (tên tiếng anh The Godfather) là một câu chuyện dài, một câu chuyện truyền cảm hứng xoay quanh gia đình mafia gốc Ý. Nhân vật chính là ông trùm Vito Corleone trong những năm tháng cuối đời và những biến cố bất ngờ liên tục xảy đến cho gia đình tưởng như yên ấm của ông. Từ một gia tộc quyền lực, chỉ vì từ chối hợp tác bán ma túy cùng thế lực xã hội đen mới nổi, The Godfather đã bị ám sát, tuy không chết bởi hàng chục viên đạn, nhưng sau vụ đó cả gia tộc của ông đã suy yếu đi đáng kể, bởi thiếu đi một người lãnh đạo đúng nghĩa. Ông có một người con gái, một con nuôi làm ca sĩ, một con rể vũ phu, và 3 người con trai làm nên điểm nhấn cho toàn bộ mạch truyện. Tác giả Mario Puzo khiến Bố già trở thành kinh điển, khi viết về mafia nhưng không nói nhiều về ma túy, máu và cờ bạc mà lại tập trung miêu tả những âm mưu, những biến cố của gia đình, cách mà từng thành viên của gia tộc ứng biến với khó khăn. Khí chất của những “tiểu ông trùm” qua đó cũng được khắc họa rõ nét. Giữa giông bão có kẻ hèn nhát bỏ trốn, có kẻ quay lưng phản bội, có kẻ vũ phu dùng bạo lực trấn áp để rồi chết trong tức tưởi. Sau tất cả, những người tưởng như yếu đuối ban đầu sau cùng lại làm nên nghiệp lớn, và kẻ thông minh nhất lên kế hoạch cho mọi thứ, không ai khác lại chính là Bố già! Làm tất cả mọi thứ vì gia đình Xuyên suốt hành trình của Bố Già, Mario Puzo khiến nó nổi tiếng không phải bởi vì có những mưu sâu kế hiểm trong một thế giới mafia đầy rẫy chết chóc, càng không phải tiền bạc & quyền lực. Bởi những thứ đó, Holywood và những dòng phim điện ảnh thời bấy giờ thừa sức thể hiện xuất sắc. Và cũng không thiếu những tiểu thuyết kinh điển đã làm mưa làm gió trước khi Bố già ra đời. Bởi vậy cái làm Bố già trở nên tiểu thuyết kinh điển & huyền thoại, cái đã thực sự làm nên thương hiệu của loạt series Bố già, chính là xuất phát, mục tiêu từ đáy của mỗi hành động: tất cả là vì gia đình. Dù phải làm tất cả, phải “đưa ra một lời đề nghị hắn không thể chối từ”, không phải để thể hiện quyền lực, mà là nâng tầm sự quan trọng của những người thân trong gia đình. Rõ ràng ông trùm không rảnh để quan tâm tới những điều nhỏ nhặt, nhưng một khi ai đó là người trong gia đình Corleone khẩn cầu, thì dù nhỏ bé hay lớn lao tới đâu, tất cả đều phải được giải quyết. Phong thái của những người đàn ông xuất chúng Cái cách mà những thành viên của Corleone thể hiện cho những kẻ thù khiếp sợ khiến cho bất cứ ai mơ mộng về quyền lực đỉnh cao luôn khao khát lấy đó làm kim chỉ nam dẫn đường Con nuôi của Bố Già, Luật sư Tom Hagen lặng lẽ ngồi ăn cơm trước hàng tá lời mạt sát sỉ vả của tay đạo diễn phim Holywood – Jack Woltz ngay tại nhà riêng của hắn. Ăn xong, Tom ngước lên, chùi mép và nói lời cảm ơn vì bữa ăn! Một thứ quyền lực thật đáng sợ. Kẻ mạt sát bằng những lời thô tục nhất cuối cùng đã phải câm nín, và run rẩy. Bởi vì gã cũng hiểu rằng, với gia đình nhà Corleone, họ đã đưa ra “đề nghị” thì không thể nào thương lượng được nữa. Cái cách mà thân tín của Vito Corleone – Clemenza xử đẹp kẻ phản bội. Lúc đó gã đang đi tè ngoài đường, còn trong xe là một tiếng súng nổ. Đơn giản và gọn gẽ. Người đàn ông đã nói là làm thực sự đáng sợ, nhưng không nói, chỉ lặng lặng mà làm, còn đáng sợ hơn bội phần. Cái vẻ mặt của “bố già mới” – Michael Corleone khi ngồi trước mặt ông em rể – chính là kẻ phản bội, để chất vấn hắn về cái chết của anh trai (Sony). Đủ lạnh lùng để cả thân cận là Tom cũng rợn tóc gáy. Và đủ chân thật một cách vô cùng thông minh, để khiến gã phản bội tự thú, vì hắn nghĩ hắn còn cơ hội sống sót. Nhưng sau đó, không có sau đó nữa. Và cuối cùng là phong thái của ông trùm, The God Father, Bố già Vito tại cuộc họp thượng đỉnh, đàm phán hòa bình với 5 gia tộc đối đầu ở New York. Trong bối cảnh mà trước đó Ông bị đạn bắn suýt chết, chưa kịp bình phục đã phải nhận 2 hung tin. Thằng con cả Sony vì nông nổi đã bị bắn chết, gương mặt nát bét vì những mảnh đạn. Còn thằng con út Michael thì lưu lạc trốn tha phương và luôn thấp thỏm bị kẻ thù truy sát! Với địa vị của một ông trùm tối cao, với sự tự tôn của mình, với niềm tin về một gia đình an toàn và sự bảo vệ tuyệt đối, một Vito đủ ma lanh khôn ngoan với hơn 30 năm trên thương trường, liệu có để yên cho kẻ thù tự tung tự tác như vậy không? Chắc chắn là bất cứ ai trong hoàn cảnh đó cũng sẽ nói không. Như Sony đã nói, giết sạch bọn chúng, tắm máu New York! Đó là suy nghĩ của một gã đàn ông bình thường, một kẻ thất phu không hơn không kém! Bố già Vito thì khác, ông bình thản thiết lập một buổi hẹn hòa bình, giao ước với 5 gia tộc: Sẽ cho chúng mọi quyền lợi chúng muốn. Ông sẽ không trả thù. Ông sẽ cho phép bọn chúng được kinh doanh ma túy như chúng muốn. Ông không giúp chúng, cũng không cản trở! Một bước lùi để đổi lại duy nhất một thứ! Con trai út của ông, Michael Corleone được trở về, bình yên, an toàn! Có lẽ để đến khi đọc hết chương cuối cùng, độc giả mới vỡ lẽ ra vì sao Bố già Vito lại làm vậy để rồi ngả mũ thán phục tài năng của ông trùm. Khoảnh khắc đẹp nhất của ông, chính là cái vẻ u uất đến bình thản khi thiết lập hội nghị hòa hoãn ấy. Và chừng đó thôi, đủ để con tim của bao nhiêu đấng nam nhi phải nhảy nhót, vì kính phục. Đàn ông là phải thế. Biến cố lớn, bình thản đón nhận. Và vạch sẵn hướng đi, để vùng lên. Tưởng yếu nhưng mạnh, tưởng lùi mà thực ra là tiến! Một nước cờ “bỏ xe giữ tướng”. Một toan tính mưu hiểm khó lường. Đàn ông xuất chúng, phong thái thực sự khác biệt. Đàn ông đỉnh cao được như Vito, trên đời này khó kiếm.

Nói về chiến tranh và nước mắt của tuổi thơ, thì có lẽ không ai khắc họa tài tình bằng nhà văn Phùng Quán. “Tuổi thơ dữ dội”, một tác phẩm văn học đi cùng năm tháng bom đạn của ông, đã từng là cuốn sách gối đầu giường của biết bao thế hệ. Chiến tranh – tạm không nhắc đến những đau thương, mất mát mà nó mang lại – chính là mảnh đất màu mỡ để con người gieo xuống những phẩm chất chân thật nhất. Cả tốt và cả xấu. Trong Tuổi thơ dữ dội, Phùng Quán cũng chọn chiến tranh làm chủ đề, lấy những ngày Huế nổ súng là bối cảnh và chọn Trung đoàn Trần Cao Vân làm nhân vật trung tâm. Cuốn sách là tập hợp câu chuyện về cuộc đời của những chiến sĩ nhỏ tuổi trong trung đoàn. Là Mừng với khát khao “…muốn theo các anh đánh Tây cho nước nhà được độc lập, để sau ni lỡ mạ em có mắc bệnh chi còn nặng hơn cả bệnh hen suyễn, cũng được Chính phủ chữa cho lành..”. Là Lượm – cậu “Việt Minh nhà nòi” dũng cảm, mưu trí không ai bằng. Là Quỳnh “sơn ca” – “vỡ tim mà chết” bởi quá đau lòng, là Tư dát, là Bồng da rắn, là Vệ to đầu,… "Tuổi mười bốn đã có những ước ao Ban đầu cầm súng biết bao là mừng Mẹ ơi, súng đẹp quá chừng Con đi đánh trận mẹ đừng lo chi" Khép lại trang sách đã lâu nhưng tôi vẫn không thôi thoát khỏi những ám ảnh về sự hi sinh của Vịnh “sưa” – nhân vật tôi yêu thương hơn cả trong tác phẩm. Rốt cuộc là thứ gì trong lò lửa chiến tranh đã tôi nên một trái tim gan dạ, dũng cảm dường ấy? Là ai, là cái gì đã dạy cho đứa trẻ mới mười bốn tuổi học được bản lĩnh ấy? Em nằm lại ngay trên nóc thành trì của địch, không một manh áo quần. Em chết dưới ngọn súng của kẻ thù, không một tất vũ khí trong tay, không một hành động kháng cự. Em đánh đổi tính mạng mình để chỉ điểm cho đồng đội, để làm chuẩn cho đồng đội bắn trúng, để nhìn anh em chiến đấu. Trong phút giây sinh tử, em lựa chọn cái chết. Chao ôi! Phút đó tôi chỉ có duy nhất một ao ước mãnh liệt, ước gì thứ mình đang cầm trên tay không phải là “bản án tử hình” của em mà là một câu chuyện cổ tích, bởi chỉ có trong cổ tích người ta mới có thể giằng em lại từ tay của tử thần. Tôi thuộc kiểu người khá nghèo nàn về cảm xúc. Đã từng lèo một hơi đọc hết cả cuốn “Một lít nước mắt” mà không để lại tiếng nấc nào cả. Ấy vậy mà khi sống trong thế giới của Tuổi thơ dữ dội, tôi cứ thế mà cùng đồng hành với cảm xúc của các em, khóc cùng khóc. cười cùng cười. Xin đừng lo lắng khi có quá nhiều nhân vật trong một cuốn sách chưa tới nghìn trang. Bởi cái tài hoa của Phùng Quán chính là sắp xếp những mảnh ghép rời rạc ấy thành một bức tranh hoàn mỹ. Sự hoàn mỹ này vừa xuất phát từ lòng yêu nước trong trẻo và cũng vừa được nổi bật lên nhờ những mảng tối xấu xí của chiến tranh, là gông cùm, xiềng xích; là những đòn roi; là sự phản bội từ chính đồng đội, anh em của mình;… Hãy đọc “Tuổi thơ dữ dội” một lần, để biết thế nào là tình yêu đất nước xuất phát từ yêu người thân, yêu gia đình, yêu làng xóm,…; biết được yêu nước không cứ phải chân chính cầm súng dí vào đầu quân thù “đoàng” một tiếng, yêu nước đôi khi chỉ đơn giản là giữa cái thiếu thốn của chiến khu vẫn thấy tốt chán so với chung chạ với lũ bán nước và bọn cướp nước, là khi cùng với những người chung chí hướng quây quần bên nhau hát vang bài ca ca ngợi chiến khu;… biết được tình yêu nước được lan tỏa thế nào; biết cái gọi là “tài không đợi tuổi”, khi một đứa trẻ mới mười mấy tuổi mà đã năm lần bảy lượt vượt ngục; biết được thế nào cảm giác bị phản bội bởi người anh em đã từng chung một chiến tuyến; … Nếu bạn vẫn đang tự hỏi yêu nước là gì? Và yêu nước thế nào? thì xin đừng bỏ qua cuốn sách này. Bởi nơi đây tập hợp những trái tim yêu nước thuần khiết nhất, non dại nhất và cũng đẹp đẽ nhất!

Truyện xoay quanh Bilbo Baggins - một anh chàng thuộc tộc Hobbit. Cuộc đời anh chàng vốn chỉ quanh quẩn bên căn nhà thuộc khu Đáy Túi, Gầm Đồi, vùng Hobbiton dù anh chàng vốn mang trong mình chút ít dòng máu phiêu lưu mạo hiểm của nhà ngoại. Song cuộc sống yên ả của anh chàng đã hoàn toàn thay đổi kể từ cái ngày lão Gandalf - một lão phù thủy đến gõ cửa và ngỏ lời mời anh chàng tham dự một chuyến phiêu lưu mạo hiểm đến Quả Núi Cô Đơn - nơi ở của lão Rồng ở Xứ Hoang Vu để tìm lại kho báu của Người Lùn xưa kia nay đã bị lão Rồng chiếm đoạt. Và trong một phút giây bốc đồng (hoặc do dòng máu mạo hiểm của anh chàng xui khiến), Bilbo đã đồng ý đồng hành cùng 13 chú lùn (lần lượt là Thorin, Balin, Dwalin, Kili, Fili, Dori, Nori, Ori, Oin, Gloin, Bifur, Bofur, Bombur) cùng lão phù thủy Gandalf. Hành trình của họ có những niềm vui song cũng đầy rẫy nguy hiểm. Họ đụng độ ba gã khổng lồ đang nướng cừu và hút chết nhờ mưu kế của lão phù thủy. Cả đoàn rơi vào hang của lũ Yêu Tinh, ở đây anh chàng Hobbit nhặt được chiếc nhẫn thần có khả năng tàng hình và đụng độ với Gollum trong trò chơi giải đố. Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, thoát khỏi hang ổ của lũ Yêu Tinh lại là một cuộc chiến ác liệt giữa liên minh Yêu Tinh + Sói Hoang. Họ còn gặp ông người gấu Beorn tính tình kỳ quặc nhưng lương thiện, bị lũ nhện tinh vây đánh và bị áp giải đến cung điện của Vua Tiên, được tiếp đón nồng nhiệt khi qua vùng người Hồ trước khi tiến đến Quả Núi Cô Đơn của lão Rồng Smaug. Trong chuyến phiêu lưu vào sinh ra tử ấy, anh chàng Hobbit đã dần trưởng thành từ một kẻ nhát gan ích kỷ thành một người dũng cảm và trượng nghĩa. Anh chàng Hobbit đã mở ra một thế giới mới nơi có Rồng, Tiên, Yêu Tinh, Người Lùn, phù thủy, người khổng lồ... Mỗi chủng loại lại có những đặc điểm, lối sống cũng như văn hóa riêng. Nhà văn J.R.R Tolkien đã vẽ lên một không gian rộng lớn bao la choáng ngợp, với những rừng sâu, núi cao, hang hốc, sông hồ... được miêu tả một cách hoang sơ, lộng lẫy song cũng đầy hiểm nguy. Với giọng kể hóm hỉnh đầy tri thức, với sự logic chặt chẽ tới từng chi tiết, câu chuyện về anh chàng Hobbit không chỉ nâng cao trí tưởng tượng của con người mà còn mang lại giá trị nhân văn sâu sắc. Truyện mang một tầm vóc lớn, bao quát về các chủng loài, về lối sống và cách cư xử, về bản năng và lý trí. Truyện phơi bày cả cái thiện và cái ác, cả lòng dũng cảm và trượng nghĩa, cả sự tham lam và ích kỷ, rồi gợi cho con người tự nhận xét, đánh giá các nhân vật cũng như nhìn nhận lại chính bản thân mình.

Là một tác phẩm đồ sộ mà Victor Hugo phải mất đến mấy mươi năm để tạo ra, “Những người khốn khổ” không hề phụ lòng của độc giả. Là một bài ca sử thi hào hùng mà nhà văn dành tặng cho những con người vùng vẫy dưới đáy xã hội, tác phẩm đã thành công vang dội và vượt qua sự băng hoại của thời gian để sống mãi đến tận bây giờ. Ta thấy xuyên suốt tác phẩm là những cái khổ đau, những cực nhọc của cuộc đời nhân vật Jean Valjean. Nặng nề mười chín năm lao động khổ sai, được cảm hóa, tưởng như cuộc đời Jean Valjean sẽ sang một trang mới hoàn toàn, nhưng không, cái khổ dường như vẫn đeo bám những con người ấy. Ông rũ lòng yêu thương Fantine, hứa sẽ cưu mang và chăm sóc đứa con Cosette của nàng. Rồi để cứu một người gánh tội hàm oan, ông liền đầu thú và lại vượt ngục. Jean Valjean trở về chuộc Cosette, lưu lạc ở Paris ròng rã bao năm trời. Đến khi chiến đấu ngoài chiến lũy, ông gặp được Gavroche – một người khốn khổ khác. Ngày hi sinh, Gavroche đã chết trong tư thế vẫn đang hát vang lừng. Jean Valjean trở về, làm tất cả mọi cách để Cosette được ở bên người mà em yêu, Marius. Cả cuộc đời Jean Valjean toàn là những khổ đau và uất ức; hay cả cuộc đời của những con người chịu chung số phận khác, là Fantine, là Gavroche, là những con người “khốn khổ”. Nhưng xuyên suốt cả tác phẩm, chưa bao giờ ta Jean Valjean ngừng lại, ta thấy ông chịu đừng những khốn khổ, ông hi sinh hết mình vì “những người khốn khổ”. Victor Hugo đã viết nên tác phẩm với tất cả những mến yêu của ông đối với giai cấp lao động, những con người nằm ở bậc tận cùng của xã hội, những con người dù ở hoàn cảnh nhọc nhằn vẫn là những viên ngọc tỏa sáng. Lòng yêu thương dẫn đến cái phê phán một chế độ tư bản gây lầm than cho người dân và một hệ thống pháp luật phi lý mà điển hình là ông thanh tra Javert lạnh lùng và vợ chồng ông Thenardier độc ác, bạo lực. Dưới ngòi bút của Victor Hugo, tất cả những phẩm chất của những con người cùng khổ đều được đưa ra dưới ánh sáng ngời ngợi, đều được ca tụng và hân hoan, được trân trọng và yêu mến. Là một tác phẩm mà Victor Hugo đặt cả một tâm huyết vào đấy, người đọc dễ nhận ra và đồng cảm cho những mảnh đời khốn đốn chật vật vì một xã hội thối nét nơi tiền quyền lên ngôi đàn áp. Ta nhận ra lời tâm tình và xót thương của ông, ta cũng muốn vùng dậy và lật đó những kẻ thiếu thốn tình người và những kẻ thùng rỗng kêu to ngu ngốc. Ta như hòa mình vào “Những người khốn khổ”, ta cùng cười, cùng khóc, cùng mừng rỡ, cùng tiếc thương,… với những nhân vật. “Những người khốn khổ” ca ngợi sự vùng lên đầy khổ đau những vẫn rất miệt mài và đầy vinh quang của những người cùng khổ. Tác phẩm chính là bản hùng ca tuyệt vời nhất, là lời đề tặng sâu sắc nhất mà Victor Hugo dành gửi đến những con người luôn đấu tranh vì số phận của chính mình.

"Bố Già" - "The Godfather" của Mario Puzo đã để lại cho tôi một ấn tượng sâu sắc ngay từ lần đọc đầu tiên. Và cho đến tận lúc bấy giờ sau khi đã đọc thêm nhiều những tác phẩm khác viết về mafia, "Bố Già" vẫn là một bức tường thành khó có tiểu thuyết nào có thể thay thế. < Thế giới ngầm > Thế giới ngầm được Mario Puzo xây dựng trong tác phẩm là sự giao thoa giữa một "toà thành kiên cố" – nền tảng gia đình theo truyền thống Mafia, với những "luồng gió lắt léo" – xã hội trắng đen lẫn lộn, khi những vụ làm ăn bất chính mang đầy cơ hội với những món lợi khiến người ta thoả mãn. Không phải là những màn máu me kinh khủng như ta vẫn tưởng khi nghe về mafia, ta thấy nhiều hơn trong tác phẩm từ những âm mưu cho đến tình yêu gia đình, sự phản bội, lòng trung thành,... Mario Puzo cho ta thấy rằng những gì về mafia không chỉ là giết chóc hay thanh trừng và bạo lực, một thế giới ngầm còn nhiều điều hơn thế. Nó cũng mang những nguyên tắc riêng, những cách thức riêng. Và thậm chí nó còn mang những ý nghĩa riêng qua những lời nói răn của Bố Già. < Ông trùm Don Vito Corleone > Giữa một xã hội như thế, hình tượng Bố Già được tác giả dày công xây dựng đã khắc sâu trong lòng người đọc. Đi lên từ con số 0 cho đến khi trở thành ông trùm đầy quyền uy, Vito Corleone mang theo nét thâm trầm của một con người trải đầy kinh nghiệm, một nét nguy hiểm của người đã leo lên vị trí cao nhất này từ hai bàn tay trắng. Suốt nhiều năm lăn lộn ngoài xã hội với nhiều phen tưởng chết đi sống lại, Bố Già tích lũy cho mình những triết lý về cuộc đời đầy ranh mãnh này, biến ông trở thành một "tổng hoà của sự hiểu biết". Đối thủ dè chừng ông, người thân và bạn bè lại kính nể ông vì những hiểu biết sâu rộng, coi ông như một đấng toàn năng. < Lời kết > Với những xây dựng và cấu thành cấu trúc của một xã hội mafia hoàn hảo, với cách miêu tả nhân vật đầy tài tình; cùng những pha hành động không kém phần kịch tính, bất ngờ, nghẹt thở,... "Bố Già" xứng đáng là biểu tượng của Mario Puzo, là đỉnh cao trong cuộc đời văn chương của tác giả. "Bố Già" đã biến Mario Puzo thành một cây bút nổi danh khắp năm châu bốn bể, và Mario Puzo cũng đã biến tác phẩm trở thành một bức tường thành khó vượt qua.  

May mắn mua được trọn bộ ba tập của "Sherlock Holmes" lúc đang giảm giá, khi ấy tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng mình nên đọc thử một kiệt tác văn học mà chỉ cần nhắc đến là bất kì ai đều cũng đã nghe qua. Và quả nhiên trọn bộ "Sherlock Holmes" đã không khiến tôi thất vọng. Thậm chí còn vượt cả mong đợi của tôi về loạt tác phẩm trinh thám thông thường, những vụ án được khắc hoạ trong "Sherlock Holmes" logic và chặt chẽ không lỗ hỏng. Và điều đặc biệt nhất có lẽ phải nhắc đến là lối suy luận kì tài của Holmes và khối kiến thức khổng lồ của Sir Arthur Conan Doyle. Nói về Conan Doyle, phải thật tinh tường và thông thái những lĩnh vực ấy thế nào mà ông mới có thể xây dựng nên một Holmes tài năng và hiểu biết như thế? Hắn là tôi sẽ chẳng bao giờ hiểu hết. Để có được một Holmes thiên tài, lối quan sát tinh tế và những hiểu biết khó ai bì kịp, ta phải dành một sự tôn trọng cho người đã tạo ra ông. Phải dành một lời cảm ơn sâu sắc đến cha đẻ của bộ truyện "Sherlock Holmes" nổi tiếng, vì đã vẽ nên một London có Holmes cùng Watson và những vụ án không kém phần li kì, hấp dẫn. Về tác phẩm, tôi phải thốt lên rằng "Thật tuyệt vời!". Sherlock Holmes như vượt ra ngoài cả những câu chuyện được kể qua lời người bạn thân thiết Watson mà sống cạnh người đọc. Ông chưa bao giờ thôi là chủ đề bàn luận của những người hâm mộ truyện trinh thám trên toàn thế giới. Holmes có mọi tài năng để dành cho việc phá án: hoá trang, đấm bóc, hiểu biết về hoá sinh, về sì gà và dấu giày, cả lòng can đảm và một bộ não không ngừng tìm kiếm những điều kích thích. Sherlock Holmes không phải là một nhân vật hoàn hảo, không một ai hoàn hảo. Ông hy sinh vì khoa học và coi trọng lý trí hơn tình cảm; ông cũng từng xem thường trí thông minh của phụ nữ trước khi gặp bà Irene Adler,... Nhưng đó là những điều làm nên một Sherlock Holmes đầy chân thật. Và ta nên hiểu rằng, một Holmes "cải trang tài tình đến mẹ đẻ cũng chẳng nhận ra, anh ta có thể giả chết hay vờ hấp hối, trà trộn vào động thuốc phiện, vật lộn với Moriarty bên bờ vực, qua mặt tay gián điệp cáo già người Đức.", khi đơn độc cũng sẽ chỉ "thú vị bằng một nửa những lúc có anh bạn Watson tận tụy làm người dẫn truyện." (John Le Carré) Chính sự kết hợp hài hoà giữa tài năng phá án và cách dẫn dắt truyện của Watson đã khiến cho những vụ án cuốn hút hơn rất nhiều. Ta cảm giác sau khi đọc xong các tác phẩm rằng bác sĩ Watson như đang trò chuyện cùng ta và kể lại những vụ án mà ông vào sinh ra tử với người bạn Sherlock Holmes của mình. Nghệ thuật kể chuyện của Conan Doyle đã đạt đến độ chín hoàn hảo, đến mức tất cả những sắp xếp thời gian, nhân vật, bối cảnh,... đều rất hợp lý. Về cá nhân, tôi khá thích vụ án "Năm hạt cam" kết thúc lưng chừng, vì chính nó khiến hành trình phá án của Sherlock Holmes trở nên "thật" hơn rất nhiều lần. Vụ án khiến tôi cứ hoài thắc mắc rằng nếu con thuyền không gặp nạn ngoài khơi, chúng ta sẽ có một màn đối đầu đỉnh cao đến mức nào giữa Holmes và những tên sát nhân vụ John Openshaw luôn có thể ra tay giết người mà chẳng để lại chút dấu vết gì, bí ẩn suốt mấy mươi năm liền. "[...] nhưng không một vụ nào trong số đó có chuỗi diễn biến lạ lùng mà lúc này tôi sắp mô tả." Sẽ không bao giờ hối hận khi bạn tìm đọc "Sherlock Holmes", bởi bạn sẽ choáng váng bởi những hấp dẫn lôi cuốn của bộ truyện. Những vụ án được tách rời khiến ta không phải chúi đầu chỉ tập trung vào một vụ thật dài, mà nó cho phép người đọc được trải nghiệm nhiều vụ án nhất, thể nghiệm qua nhiều điều kỳ lạ và đặc sắc.