Bạn không thiếu cái gì. Tiền bạc, bạn vẫn đang làm ra. Sự nghiệp, cũng có lúc này lúc kia nhưng nhìn chung bạn đang đi đúng hướng. Bạn bè, tốt và rất tốt. Sức khỏe, chẳng có vấn đề nào lớn. Bạn không thiếu cái gì, trừ một chuyến phiêu lưu.

Thời đại này dường như không có chỗ cho những chuyến phiêu lưu. Ngày trước, Harrison Ford náo loạn đường phố Cairo trong hành trình khai quật chiếc rương của nhà tiên tri Moses, Cary Grant rượt đuổi ngay trên mái tóc của Tổng thống Jefferson ở núi Rushmore, còn John Wayne rong ruổi khắp miền viễn Tây trên lưng con chiến mã. Những chuyến phiêu lưu thế mới là phiêu lưu chứ! Còn bạn, không phải bạn không thích những chuyến phiêu lưu, nhưng ở đâu?

Leonard Cohen chọn không ở đâu cả. Một mùa Đông nọ, cây bút du ký của tờ Time, Pico Iyer, leo lên một dãy núi cao để tới một tu viện nhỏ biệt lập đơn sơ, nơi danh ca Leonard Cohen đang sống những ngày tĩnh lặng. Ngày ngày, Leonard chỉ đi ra đi vào làm mấy chuyện vặt vãnh như rửa bát. Khi không rửa bát, Leonard ngồi yên, lắng nghe tiếng dế. Thế mà bao năm qua, chàng du ca ấy đã luôn được tôn thờ bởi những kẻ ưa lang bạt. Chàng luôn đi, đi, đi. Mỗi bài ca là một dặm đường đi tới. Không phải chàng đã chùn chân mỏi gối, nhưng chàng nhận ra, khi không đi đâu cả cũng là lúc cuộc phiêu lưu thú vị nhất bắt đầu. Như người Kyoto vẫn nói: “Đừng làm gì cả, hãy ngồi ở đây”.

Thế là Pico Iyer cũng chọn một căn phòng nhỏ, tới đó, chỉ để ngồi yên suy nghĩ, ngắm một con nai đang gặm cỏ. Hành trình không đi đâu cả đó ông kể lại qua mấy chục trang trong cuốn Nghệ thuật của sự tĩnh lặng.


Nghệ thuật của sự tĩnh lặng – tác giả Pico Iyer

Khi xê dịch trở thành trào lưu thời thượng, người ta vội vã lên đường và tất tả thu thập các điểm đã tới. Người ta quên rằng, những sự kiện đến rồi đi, một chuyến đi chỉ kéo dài vài ngày, vài tuần, nhưng cái ở lại mãi là những chiêm nghiệm về từng khoảnh khắc.

Ở thung lũng Silicon, có một dịp lễ mang tên Internet Sabbath. Vào dịp ấy, họ tắt mọi thiết bị hòa mạng, tẩy trần khỏi internet. Có rất nhiều tiềm năng của thế giới bên ngoài cần khai phá, nhưng lúc này, họ sẽ khai phá thế giới của chính mình. Ai dám nói chẳng còn nơi nào trên Trái đất mà các nhà khoa học chưa từng đặt chân?

Mà quả thực, các nhà khoa học vẫn chưa thám hiểm hết Trái đất. Mặc dù đã có Google Earth, Trái đất vẫn là một tinh cầu xa lạ. Phát hiện ra một lục địa mới toanh như Columbus ư? Chắc là khó. Nhưng một cuộc phiêu lưu đến nơi hoang dã vẫn có thể dẫn bạn tới những miền đất đã chìm vào lãng quên, như hành trình mà cuốn Kỳ bí dòng sông sôi trong lòng Amazon thuật lại.

Vừa tốt nghiệp xong, nhà địa chất trẻ Andrés Ruzo đã lao vào một chuyến đi không hẹn ngày về trên con xuồng pekepeke màu nâu đỏ dọc thượng nguồn sông Amazon. Để làm gì? Chỉ để tìm kiếm một con sông sôi giữa rừng Amazon mà anh từng nghe ông mình kể. Các nhà khoa học lão làng cười nhạo, đừng hão huyền, vùng đất ấy đã được lục tung hết rồi, chẳng còn gì bí hiểm. Họ nói anh ngu ngốc. Anh bất chấp.

Xuyên qua làn nước chảy giữa hai bờ đá xám xịt, vượt qua những vạt rừng u huyền và cả những đường mòn khúc khuỷu, như một kịch bản điện ảnh phi thường, Ruzo được người bản địa đưa tới một con sông bốc hơi nghi ngút: Con sông sôi trong truyền thuyết của ông anh. Nước sôi sùng sục, thừa đủ để lấy mạng bất cứ kẻ nào, thừa đủ để tạo nên một cú sốc trong ngành địa chất. Và hãy tưởng tượng ra Ruzo trong buổi bình minh, múc nước sông sủi bọt, pha một ly cà phê thơm ngát, nhấm nháp, ngắm rừng xanh.



Kỳ bí dòng sông sôi trong lòng Amazon – tác giả Andrés Ruzo.

Những người thích phiêu lưu chưa chắc sẽ tìm ra những điều kỳ diệu, song những điều kỳ diệu sẽ tìm đến những người thích phiêu lưu. Còn trong trường hợp bạn không muốn uống cà phê giữa lòng Amazon, vậy thì bạn nói sao với một ly cà phê trên sao Hỏa?

Trong cuốn Cà phê trên sao Hỏa, nhà báo Stephen Petranek lật mở cuộc phiêu lưu vĩ đại nhất mà loài người đang hướng tới trong thế kỷ này, cuộc đổ bộ vào hành tinh Đỏ. Khi Robert Goddard tuyên bố tên lửa có thể vươn tới mặt trăng, Thời báo New York đã giễu cợt ông ngay trên trang nhất. Phải đến khi Apollo 11 làm được kỳ tích ấy, họ mới chịu đính chính. Thập niên 1950, von Braun cũng gây dựng dự án đưa con người tới hành tinh xóm giềng của Trái đất, và ông cũng bị coi là ngớ ngẩn. Nhưng nếu như kế hoạch lên sống ở sao Hỏa của Elon Musk không thay đổi, vài ba năm nữa, người ta cũng phải xin lỗi von Braun.

Đáng buồn là, lẽ ra con người phải tới sao Hỏa từ lâu rồi chứ không cần đợi đến Musk, nếu Nixon không loại bỏ dự án nghiên cứu vũ trụ hậu Apollo 11, nếu người ta đổ ít tiền vào chiến tranh hơn và đổ nhiều tiền vào khoa học hơn. Thế giới thực sự cần thêm những người yêu phiêu lưu như Musk.



“Cà phê” trên Sao Hỏa – tác giả: Stephen Petranek.

Trong khi đợi mua tấm vé lên sao Hỏa, vẫn còn nhiều chuyến phiêu lưu khác cho bạn dấn thân. Một chuyến phiêu lưu tình ái chẳng hạn. Nhưng không phải những chuyến phiêu lưu tình ái thông thường, mà là phiêu lưu tình ái bằng cách vận dụng công thức toán học. Bạn có dự đoán được mình sẽ hẹn hò với bao nhiêu người trong đời? Và ai là người phù hợp nhất? Bạn không biết. Nhưng toán học biết. Nghe khó tin, nhưng như Hannah Fry đã chứng minh trong cuốn Thuật toán của tình yêu, chỉ bằng vài ba phép tính, bạn hoàn toàn có thể biết thời điểm mình nên yên bề gia thất và thậm chí cả cách tối đa hóa số lượng người tình.

 

Hoặc là những chuyến phiêu lưu mà bạn có thể làm hàng ngày ngay giữa khu phố chật chội nơi bạn sống. Khu phố thì có gì để phiêu lưu? Đồng ý, khu phố chẳng có gì, nhưng những người trong khu phố thì sao? Sao không cười với một người lạ đi ngang qua? Sao không khen đôi giày của người tài xế? Sao không nói một câu vô thưởng vô phạt như “Trời đẹp quá nhỉ!” với người đang chạy bộ với bạn trong công viên? Đó là cách mà tác giả Kio Stark đã phiêu lưu trong Người lạ làm thay đổi cuộc sống của chúng ta. Thực ra, chưa chắc họ đã thay đổi được gì ở ta. Nhưng khi Ruzo đi thám hiểm Amazon, anh cũng đâu có chắc mình sẽ tìm được gì đáng kể. Nếu biết chắc chắn đã không gọi là phiêu lưu. Phiêu lưu nhiều rủi ro như đánh bạc. Hãy coi như cuộc sống là một trò cá độ, và vui là chính.



Người lạ làm thay đổi cuộc sống của chúng ta – tác giả: Kio Stark.

Năm 1984, khi Richard Wurman sáng lập TED, ông không ngờ rằng những ý tưởng đáng để lan tỏa – ideas worth spreading, như slogan của tổ chức, sẽ vang xa đến thế. Mỗi ý tưởng được trình bày ở TED lại là một cuộc phiêu lưu kỳ thú thăm dò vào thế giới phức tạp đa chiều. Con người thực sự thích phiêu lưu. Như Barry Schwartz đã khẳng định trong cuốn Vì sao chúng ta làm việc, các nhà kinh tế tư bản đã hoàn toàn sai lầm khi nhận định: Con người là một sinh vật chây lười và chỉ thích tiền.

Đúng, con người thích tiền, nhưng bên cạnh tiền, con người cũng thích những chuyến phiêu lưu.



Vì sao chúng ta làm việc? – tác giả: Barry Schwartz.

Wurman từng tâm sự, có rất nhiều người trẻ tuổi hỏi ông về bí kíp thành công, và ông đã soạn ra một email mẫu để hồi đáp cho tất cả. Nội dung email đó như thế này: Ông Wurman cho rằng câu trả lời cho câu hỏi trên chính là, “Có một cuộc sống thú vị”, và ông ấy muốn bạn biết một điều, rằng hôm nay, cho đến lúc này, là một ngày khá thú vị.

Và để một ngày vô vị trở nên thú vị, một là bạn ngồi yên chiêm nghiệm, không thì hãy bắt chuyện với một người hàng xóm, nói với họ gì đó đại loại như: Trời đẹp quá nhỉ, đi cà phê trên sao Hỏa không?

Nguồn:  https://www.elleman.vn/

------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link:https://www.facebook.com/bookademy.vn

Tham gia cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3

 

 

 

Xem thêm

Mục đích của cuốn sách này không phải là để thay thế những nguồn tư liệu xuất sắc vốn có về khoa học kết giao của con người. Nó cũng không đủ miêu tả những nỗi đe dọa vô hình, những say mê đến ám ảnh hay nỗi tuyệt vọng cùng cực mà tình yêu có thể mang lại. Nếu đó là những gì bạn mong chờ, có lẽ đơn giản là bạn nên tìm về với những bức họa, bài thơ, công trình điêu khắc và những bài ca đã được sáng tạo nên trong hơn 5000 năm qua. Nếu bạn nghĩ tình yêu và toán học vốn dĩ chẳng liên quan tới nhau cũng không sao. Cảm xúc của con người, không như những phương trình toán học, không thể có quy tắc hay được dạy dỗ, và những rộn ràng tinh tế của sự lãng mạn không hề dễ định nghĩa. Nhưng điều đó không có nghĩa toán học không thể đóng góp gì vào góc nhìn về tình yêu. Bởi vì rốt cuộc, toán học là ngành nghiên cứu về các mô hình, dạng thức, khám phá mọi vấn đề từ quy luật của vũ trụ đến hoạt động của các hạt hạ phân tử. Và thành thực mà xem xét thì trong số đó, không có gì là có quy tắc, trật tự hay dễ dàng dự đoán. May mắn thay, như hầu hết mọi vấn đề của cuộc sống, tình yêu cũng có vô vàn các dạng mô hình: từ số lượng người yêu trong suốt cuộc đời đến cách chúng ta lựa chọn đối tượng để nhắn tin trên một trang web hẹn hò. Toán học sẽ mang lại rất nhiều hiểu biết mới về chuyện hẹn hò. Trong “Thuật toán của tình yêu”, Hannah Fry đưa người đọc vào một hành trình kỳ thú để cùng đi tìm định nghĩa của tình yêu, và đưa toán học vào cả trong những câu hỏi phức tạp của thuộc về cảm xúc. Từ việc ước đoán chiến lược cho hẹn hò đến tìm kiếm chuẩn mực của cái đẹp, Hannah Fry đã chứng minh rằng toán học cũng hữu dụng trong việc vượt qua sự phức tạp, đôi khi là thất bại, lắm lúc lại điên cuồng, hầu hết là thú vị và luôn luôn bí ẩn của tình yêu bằng một giọng văn hài hước, dí dỏm nhưng không kém phần sâu sắc. Cuốn sách dành cho những kẻ đang yêu, sẽ yêu và đang tìm kiếm tình yêu.

Tâm tĩnh lặng là chìa khóa đưa bạn đến thành công! Tâm tĩnh lặng giúp bạn khám phá bản chất con người mình, điều bạn muốn trong cuộc sống và bạn sẽ tìm thấy sự tĩnh lặng trong những mọi khoảnh khắc cuộc đời. Trí tuệ có nghĩa là sự hiện diện ở thực tại, hạn chế tiếp nhận thông tin, đánh giá chậm lại và suy nghĩ sâu sắc hơn. Tác giả đưa ra những câu chuyện từ lịch sử như Napoleon, Anne Frank, những nghệ sĩ như Marina Abramovic, đan xen cùng những lời thông thái từ các triết gia phương Đông và phương Tây. Mục tiêu của phần này là để tìm ra được sự tĩnh tại trong trí tuệ nhưng không vì thế mà khiến bạn trở nên cô đơn hay chán nản. Một điểm đáng chú ý của phần này là việc tác giả khuyến khích chúng ta hãy viết nhật ký, hãy kiên trì viết mỗi ngày để rèn luyện sự tĩnh lặng trong tâm trí. Tâm hồn là phần khó nắm bắt nhất. Do vậy, tác giả sử dụng nhiều ngôn ngữ mô tả hơn là những ví dụ đơn thuần như phần Trí tuệ. Chủ nghĩa Khắc Kỷ cho rằng đức hạnh là phẩm chất cao quý nhất. Còn mỗi chúng ta hãy tự tìm ra một phẩm chất đạo đức, một tiêu chuẩn cao hơn bình thường để tuân theo và tôn kính hơn cả cuộc sống. Chúng ta cần ngồi xuống và tự hỏi: Bản thân rằng điều gì là quan trọng? Điều gì khiến tôi sẵn sàng hy sinh? Tôi sẽ sống như thế nào và tại sao? Từ đó tìm kiếm câu trả lời quan trọng nhất: Đức hạnh của riêng chúng ta là gì, chúng ta đạt được nó như thế nào? Hãy thử một số cách theo cuốn sách như chữa lành đứa trẻ bên trong bạn, biết được thế nào là đủ, bước vào một mối quan hệ, đắm mình trong cái đẹp, hay hàn gắn tâm hồn bạn.

Tôi là một người du hành suốt đời. Từ khi còn là một đứa trẻ, tôi đã tính ra rằng du học ở Anh còn rẻ hơn là học tại trường tốt nhất gần nhà ba mẹ tôi ở California. Thế nên, từ năm 9 tuổi tôi đã bay qua bay lại cực Bắc đôi ba lần một năm chỉ để đến trường. Tất nhiên, bay càng nhiều tôi lại càng thích được bay, nên ngay khi vừa tốt nghiệp phổ thông, tôi làm các công việc lau dọn để được hưởng thụ mỗi mùa của tuổi 18 ở một lục địa khác nhau. Rồi thì, cái gì đến sẽ đến, tôi trở thành một nhà văn du ký, giờ thì công việc và đam mê hòa làm một. Và tôi thực sự bắt đầu cảm thấy nếu đủ may mắn được đi dạo quanh những ngôi đền sáng rực ánh nến ở Tây Tạng hay lang thang dọc theo bờ biển Havana cùng với âm nhạc vang lên dịu dàng bên tai bạn có thể đem những âm thanh đó, cùng với bầu trời xanh cô ban cao vời vợi và những lớp sóng vỗ trên mặt đại dương xanh thẳm về chia sẻ với bạn bè ở quê nhà, cũng như mang lại những điều kỳ diệu và tinh tế cho cuộc sống chính bạn. Ngoại trừ, như các bạn đều biết một trong những thứ đầu tiên bạn học được khi đi đây đi đó là không nơi nào kỳ diệu trừ phi bạn biết cách nhìn cho đúng. Đưa một người đàn ông cáu giận lên Himalayas ông ta chỉ biết than phiền về đồ ăn. Và tôi nhận ra rằng cách tốt nhất để phát triển cái nhìn thêm thấu đáo và tinh tường kỳ lạ là, không đi đâu cả, chỉ cần ngồi tĩnh tâm. Và tất nhiên, tĩnh tâm là cách nhiều người trong chúng ta đạt được những gì họ khao khát và mong muốn nhất trong cuộc sống xô bồ hiện đại Một khoảng lặng. Nhưng đó cũng là cách duy nhất tôi tìm được để chắt lọc những mảnh ghép kinh nghiệm và hiện thực hóa quá khứ và tương lai. Thế là, điều ngạc nhiên xảy đến tôi phát hiện không đi đâu cả kể ra cũng thú vị như du lịch Tây Tạng hoặc Cuba. Và nhờ không đi đâu cả, ý tôi là không có gì đáng nể hơn là dành vài phút mỗi ngày, vài ngày mỗi mùa hay thậm chí, như nhiều người khác, vài năm trong đời chỉ để ngồi tĩnh tâm đủ lâu để dò tìm cái gì thúc đẩy bản thân nhất hồi tưởng về nơi chứa đựng niềm hạnh phúc đích thực và nhớ rằng đôi khi sống một cuộc sống và sống một cuộc đời là hai con đường trái ngược nhau. Tất nhiên, đây là điều các nhà thông thái đến từ mọi nền văn hóa

Có một sự thật đau lòng: Chúng ta càng kết nối với nhau, chúng ta lại càng xa rời nhau. Bởi trong thế giới điên cuồng này, cuộc sống của chúng ta đang trở nên đông đúc, hỗn độn và ồn ào. Chưa bao giờ mà chúng ta cần chậm lại, và cho phép bản thân trở nên im lặng như lúc này. Bất cứ ai trong chúng ta cũng sẽ thảnh thơi biết bao nếu thử tận hưởng nghệ thuật ngồi yên lặng. Mỗi người có thể bắt đầu bằng vài phút mỗi ngày để ngồi yên lặng và không làm gì cả, để những gì đang chuyển động nổi lên bề mặt. Ai đó có thể dành ít ngày nghỉ trong mỗi mùa để rút lui nghỉ ngơi hay tận hưởng một cuộc đi bộ ngoài thiên nhiên hoang dã. Một ai đó thậm chí có thể, như Cohen đã và đang làm, tìm kiếm một cuộc đời mà trong đó mỗi màn kịch dựng lên và những phần trình diễn đã qua đi và chúng ta được nhắc nhở rằng, đôi khi, ở một mức độ sâu hơn mọi ngôn từ, việc sống và kiếm sống đi theo những hướng hoàn toàn trái ngược nhau. Mặc dù máy móc có vẻ như đang dần trở thành một phần trong hệ thống thần kinh của chúng ta và qua mỗi mùa thì máy móc lại được hiện đại hóa, nhưng chúng ta vẫn đánh mất những kỳ nghỉ cuối tuần, những buổi tối – những khoảng thời gian thiêng liêng, như đáng ra phải có. Càng lúc càng có nhiều người trong số chúng ta cảm thấy giống như những ông bác sĩ ở phòng cấp cứu, lăm lăm chiếc điện thoại trong tay, bản thân luôn cần được chữa lành nhưng lại không thể tìm ra toa thuốc để chữa trị những thứ bừa bãi trên bàn mình. “Nghệ Thuật Của Sự Tĩnh Lặng” vẽ nên bức tranh tại sao mà nhiều người giàu có tìm thấy sự đầy đủ trong im lặng. Sau cùng, Pico Iyer chỉ ră rằng, đây là kỷ nguyên mà sự tĩnh lặng trở thành nhu cầu thiết yếu của con người. Một cuốn sách đầy chất trữ tình và gợi mở cho những ý tưởng mới, và cung cấp một phương pháp để có khả năng tự mình tiến về phía trước cho những người đang bị cuốn theo bước chân điên cuồng của thế giới hiện đại.

“Mỗi lần tôi lên đường, các kinh nghiệm đều trở nên thâm sâu hơn khi tôi trở về nhà, ngồi yên lặng, bắt đầu chuyển hóa những cảnh vật đã thấy thành những tri kiến dài lâu”. “Không đi đâu cả” không phải là quay lưng lại với thế giới, mà là thỉnh thoảng bước ra để có thể nhìn thấy thế giới một cách rõ ràng hơn và yêu nó sâu đậm hơn, Pico Iyer - tác giả cuốn Nghệ thuật của sự tĩnh lặng nhận định. Pico Iyer là nhà văn, nhà báo, từng xuất bản nhiều cuốn sách như Video night in Kathmandu (tạm dịch: Phim video ban đêm ở Kathmandu), The lady and the monk (tạm dịch: Cô gái và thầy tu), The global soul (tạm dịch: Linh hồn toàn cầu) và The open road (tạm dịch: Con đường mở). Ông còn viết tiểu thuyết về Cuba và Hồi giáo. Trong 20 năm, Iyer thường xuyên cộng tác với New York Times, New York Review of Books, Harper’s Time cùng nhiều tạp chí và tờ báo khác trên khắp thế giới. Hiện ông là Chủ tịch danh dự của Đại học Chapman. Tác phẩm Nghệ thuật của sự tĩnh lặng của ông nằm trong loạt sách TED (TED Books) – những cuốn sách nhỏ về những ý tưởng lớn (đủ ngắn để đọc một lượt, nhưng đủ dài để đào sâu vào một chủ đề). Bộ sách với chủ đề phong phú này bao trùm mọi vấn đề, từ kiến trúc đến kinh doanh, từ du hành vũ trụ đến tình yêu… dành cho những người có óc tò mò và yêu thích học tập. Tác giả Pico Iyer bộc bạch, Nghệ thuật của sự tĩnh lặng chỉ đơn thuần nói về một con người cố gắng chăm lo cho những người thân yêu của anh ấy, làm công việc của anh ấy, và cố gắng theo đuổi một vài đích trong một thế giới ngày càng điên đảo. “Nó rất ngắn, bạn có thể đọc nó chỉ bằng một lần ngồi xuống và nhanh chóng quay lại với cuộc sống vô cùng, vô cùng bận rộn của bạn”, ông tự nhận xét. Pico Iyer dẫn chứng, có một nghiên cứu về thời gian biểu hằng ngày được thực hiện trong hơn 30 năm đã phát hiện ra rằng, người Mỹ đang làm việc ít thời gian hơn so với thập niên 1960, nhưng họ cảm thấy như thể mình đang làm việc nhiều hơn, và “chúng ta thường xuyên có cảm giác rằng đang chạy hết tốc lực và chẳng bao giờ có khả năng bắt kịp”. Trên thực tế, dù máy móc có vẻ như đang dần trở thành một phần trong hệ thống thần kinh của chúng ta và qua mỗi mùa thì máy móc lại được hiện đại hóa, nhưng chúng ta vẫn đánh mất "những khoảng thời gian thiêng liêng" là những ngày Chủ nhật, những kỳ nghỉ cuối tuần, những buổi tối. Trước thực trạng đó, yên lặng trở thành một nhu cầu thiết yếu cho những ai mong muốn giảm bớt những nguồn lực vô hình. Trong hơn 40 năm, dù đã chu du khắp nơi trên thế giới, từ Đảo Phục Sinh tới Bhutan và Ethiopia đến Los Angeles, nhưng điều ông cảm nhận sâu sắc được là: “Mỗi lần tôi lên đường, cái kinh nghiệm đó chỉ thu đạt ý nghĩa và trở nên thâm sâu hơn khi tôi trở về nhà, ngồi yên lặng, bắt đầu chuyển hóa những cảnh vật đã thấy thành những tri kiến dài lâu”.

Làm thế nào mà những người không quen biết có thể làm bạn thay đổi? Cùng khám phá những điều thú vị không ngờ và những tình huống hồi hộp, kích thích của việc nói chuyện với những người bạn chẳng hề quen biết trước. Những điều này sẽ thay đổi con người bạn và cả thế giới mà bạn tưởng như mình đã nắm rõ. Đây là cuốn sách về trò chuyện, và nó cũng là cuốn sách về cách nhìn nhận, lắng nghe và nhắc nhở về thế giới. Có những mối liên hệ chỉ trong giây lát lại có thể nên thơ và sâu sắc như thế nào để bạn mở rộng tầm hiểu biết của mình và làm phong phú thêm những khái niệm về con người – những người lạ với bạn. Và cuốn sách cũng cho thấy động cơ ẩn chứa và ý nghĩa của những tương tác trên phố. Bạn sẽ tìm thấy một cách mới để yêu thêm thế giới này. Cuộc sống của chúng ta đang bị thu hẹp theo cấp số nhân. Chúng ta vội vã, khuôn mặt cắm cúi, tâm thức luôn rời xa cơ thể. Chúng ta chỉ nghe thấy những âm thanh mà chúng ta đã thân thuộc và hiếm khi dám làm quen những điều mới, hay những con người mới. Trò chuyện với người lạ giúp chúng ta trải nghiệm việc chia sẻ những cảm xúc và tạo nên những sợi dây liên kết tình cảm chân thật nhất. Và rồi nó sẽ mở ra một thế giới mới cho bạn. “Người lạ làm thay đổi cuộc sống của chúng ta” hướng dẫn người đọc cách bắt đầu một cuộc giao tiếp với người lạ, và bao gồm những thử thách liều lĩnh cho ai có cam đảm. Về tác giả: Kio Stark là nhà văn, tác giả của nhiều cuốn sách như “Trò chuyện với người lạ”, “Follow Me Down”, “Don’t Go Back to School”. Cô đã viết, tham vấn, giảng dạy và nói chuyện tại nhiều nước trên thế giới về tác động giữa những người lạ, học tập một cách độc lập và mối liên kết giữa con người với công nghệ. Ngoài ra, cô cũng là nhà báo, nhà quảng cáo, nhà nghiên cứu cộng đồng và nhà thiết kế game. Cô cũng tham vấn cho nhiều công ty khởi nghiệp và các tập đoàn về các ảnh hưởng từ người lạ, đặc là từ người dùng của họ.

Sống trên sao Hỏa – một điều tưởng như phi lý nhưng nhà báo Stephen Petranek thì không nghĩ như vậy. Thậm chí ông cho rằng chỉ đến năm 2027, con người sẽ có thể sinh sống trên sao Hỏa. Đó là nội dung cuốn sách “Cà phê trên sao Hỏa”. Nghe như một cuốn sách viễn tưởng. Nhưng Petranek đã xem xét đến những sự thật sâu xa trong đó. Và rằng chúng ta sẽ sống trên sao Hỏa, đúng hơn là chúng ta buộc phải làm điều đó. Petranek khẳng định sao Hỏa là mục tiêu sống còn với loài người và giải thích một cách chi tiết, cuốn hút về việc làm thế nào mà điều đó có thể xảy ra. Thật ra, chúng ta đã có khả năng vươn tới Sao Hỏa trong ít nhất là 30 năm nay. Trong khoảng một thập kỉ sau chiến dịch Apollo 11, chúng ta vốn đã có thể đưa người lên Hành tinh Đỏ. Hầu hết mọi công nghệ cần thiết đều đã sẵn sàng từ lâu. Chúng ta đơn giản là lựa chọn chưa theo đuổi cơ hội. Việc định cư trên Sao Hỏa sắp trở thành sự thực nhanh hơn hầu hết mọi người kịp nhận ra rất nhiều. “Cà phê trên sao Hỏa” tập hợp những bài báo, phỏng vấn, nghiên cứu để trả lời câu hỏi: Chúng ta có thể sống trên sao Hỏa trong 20 năm nữa như thế nào? Cuốn sách được viết một cách súc tích và dễ hiểu với tất cả mọi người. Phần lớn cuốn sách này sẽ kiểm chứng sự thật gây kinh ngạc, rằng chúng ta có năng lực sống trên Sao Hỏa. Nhưng cuốn sách cũng là hồi chuông cảnh tỉnh đến loài người. Một tiềm năng là khổng lồ luôn đi kèm với những cạm bẫy cũng vô tận. Giờ đã đến lúc chúng ta phải suy ngẫm, một cách nghiêm túc về nó.

Có một sự thật đau lòng: Chúng ta càng kết nối với nhau, chúng ta lại càng xa rời nhau. Bởi trong thế giới điên cuồng này, cuộc sống của chúng ta đang trở nên đông đúc, hỗn độn và ồn ào. Chưa bao giờ mà chúng ta cần chậm lại, và cho phép bản thân trở nên im lặng như lúc này. Bất cứ ai trong chúng ta cũng sẽ thảnh thơi biết bao nếu thử tận hưởng nghệ thuật ngồi yên lặng. Mỗi người có thể bắt đầu bằng vài phút mỗi ngày để ngồi yên lặng và không làm gì cả, để những gì đang chuyển động nổi lên bề mặt. Ai đó có thể dành ít ngày nghỉ trong mỗi mùa để rút lui nghỉ ngơi hay tận hưởng một cuộc đi bộ ngoài thiên nhiên hoang dã. Một ai đó thậm chí có thể, như Cohen đã và đang làm, tìm kiếm một cuộc đời mà trong đó mỗi màn kịch dựng lên và những phần trình diễn đã qua đi và chúng ta được nhắc nhở rằng, đôi khi, ở một mức độ sâu hơn mọi ngôn từ, việc sống và kiếm sống đi theo những hướng hoàn toàn trái ngược nhau. Mặc dù máy móc có vẻ như đang dần trở thành một phần trong hệ thống thần kinh của chúng ta và qua mỗi mùa thì máy móc lại được hiện đại hóa, nhưng chúng ta vẫn đánh mất những kỳ nghỉ cuối tuần, những buổi tối – những khoảng thời gian thiêng liêng, như đáng ra phải có. Càng lúc càng có nhiều người trong số chúng ta cảm thấy giống như những ông bác sĩ ở phòng cấp cứu, lăm lăm chiếc điện thoại trong tay, bản thân luôn cần được chữa lành nhưng lại không thể tìm ra toa thuốc để chữa trị những thứ bừa bãi trên bàn mình. “Nghệ Thuật Của Sự Tĩnh Lặng” vẽ nên bức tranh tại sao mà nhiều người giàu có tìm thấy sự đầy đủ trong im lặng. Sau cùng, Pico Iyer chỉ ră rằng, đây là kỷ nguyên mà sự tĩnh lặng trở thành nhu cầu thiết yếu của con người. Một cuốn sách đầy chất trữ tình và gợi mở cho những ý tưởng mới, và cung cấp một phương pháp để có khả năng tự mình tiến về phía trước cho những người đang bị cuốn theo bước chân điên cuồng của thế giới hiện đại.

Trước khi bắt đầu tôi xin được tự thú: Tôi không phải chuyên gia về tình yêu. Tôi chưa từng theo học khóa học về tâm lý nào; tôi chỉ hiểu được những điều cơ bản trong lĩnh vực hóa sinh học của con người; và lịch sử tình trường của tôi – cũng nhiều như ai – pha lẫn giữa những thành công là đầy những thảm họa mà cuối cùng lại có ích cho tôi. Tuy vậy, tôi là một nhà toán học. Và nhờ công việc thường nhật là đúc kết và lý giải các mẫu hình trong hành vi của con người, tôi nhận ra rằng toán học có thể đưa lại một cách nhìn mới cho hầu hết mọi vấn đề – thậm chí là tình yêu vốn đầy huyền bí. Mục đích của tôi khi viết cuốn sách này không phải là để thay thế những nguồn tư liệu xuất sắc vốn có về khoa học kết giao của con người. Tôi cũng không đủ trình độ để miêu tả những nỗi đe dọa vô hình, những say mê đến ám ảnh hay nỗi tuyệt vọng cùng cực mà tình yêu có thể mang lại. Nếu đó là những gì bạn mong chờ, tôi khuyên bạn đơn giản là tìm về với những bức họa, bài thơ, công trình điêu khắc và những bài ca đã được sáng tạo nên trong hơn 5000 năm qua. Tôi chỉ muốn thử mang đến cho bạn một góc nhìn mới về một chủ đề muôn thủa trong lịch sử loài người, với kim chỉ nam là toán học. Nếu bạn nghĩ tình yêu và toán học vốn dĩ chẳng liên quan tới nhau cũng không sao. Cảm xúc của con người, không như những phương trình toán học, không thể có quy tắc hay được dạy dỗ, và những rộn ràng tinh tế của sự lãng mạn không hề dễ định nghĩa. Nhưng điều đó không có nghĩa toán học không thể đóng góp gì vào góc nhìn về tình yêu. Bởi vì rốt cuộc, toán học là ngành nghiên cứu về các mô hình, dạng thức – dự đoán từ thời tiết cho đến sự tăng trưởng của các thành phố, khám phá mọi vấn đề từ quy luật của vũ trụ đến hoạt động của các hạt hạ phân tử. Và thành thực mà xem xét thì trong số đó, không có gì là có quy tắc, trật tự hay dễ dàng dự đoán. May mắn thay, như hầu hết mọi vấn đề của cuộc sống, tình yêu cũng có vô vàn các dạng mô hình: từ số lượng người yêu trong suốt cuộc đời đến cách chúng ta lựa chọn đối tượng để nhắn tin trên một trang web hẹn hò. Những dạng thức này bện xoắn, cuộn vòng, uốn lượn và tiến triển hệt như tình yêu, và là đều những mô hình mà toán học sinh ra để đặc tả. Toán học sẽ mang lại rất nhiều hiểu biết mới về chuyện hẹn hò, nhưng tôi lại có một lời tự thú khác: Mục đích của cuốn sách này không nhằm tô điểm cho đời sống tình yêu. Tôi muốn viết cuốn sách này bởi tôi luôn cảm thấy có chút thất vọng với cách nhìn nhận khá tiêu cực của xã hội về toán học, dù tôi không ngạc nhiên về tai tiếng đó của nó. Hầu hết mọi người đều chỉ biết toán là môn học mà họ ghét nhất khi còn đi học: Các chủ đề thì không gây hứng thú, ý tưởng thì hàng trăm năm vẫn nguyên như cũ, và lời giải thì luôn có ở cuối sách. Chẳng có gì phải nghi ngờ khi mà một số người cho rằng toán học sẽ chẳng có gì mới mẻ để giới thiệu đến mọi người. Nhưng điều này không đúng. Toán học là ngôn ngữ của tự nhiên. Nó là nền tảng cơ bản để hình thành nên những thành tựu khoa học và công nghệ lớn của thời đại chúng ta. Như tác giả, nhà vật lý Paul Davies đã nói: Chưa từng có ai xa rời toán học mà có thể hiểu thấu ý nghĩa đủ đầy của trật tự thiên nhiên vốn đã được thêu dệt sâu trong kết cấu của thực tại vật chất. Để thuyết phục bạn rằng toán học sâu sắc, xác đáng và có sức ảnh hưởng lớn ra sao, tôi chủ tâm chọn một chủ đề dường như vô cùng không liên quan đến những phương trình và các mệnh đề, từ đó chứng minh rằng toán học vẫn luôn có giá trị, kể cả trong bối cảnh của chủ đề ấy. Tôi muốn chia sẻ với các bạn những cách hiểu ưa thích của tôi về chủ đề tình yêu, tất nhiên là khác biệt một cách đầy toán học. Chúng ta sẽ cùng tính toán cơ hội tìm được nửa kia của bạn. Tôi sẽ đưa ra cho bạn một lý luận đầy tính toán học để điều chỉnh cách tiếp cận một người trong quán bar. Và thậm chí chúng ta sẽ cùng xem xét một số mẹo toán để lập kế hoạch trơn tru cho ngày cưới trọng đại của bạn. Tôi đã xây dựng phần lớn ví dụ với mô hình kinh điển: nam giới với nữ giới. Điều này đơn giản là vì có hai nhóm rõ ràng hướng đến nhau sẽ khiến việc tính toán trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Dù vậy, những đáp án và lời khuyên trong cuốn sách này có thể được áp dụng cho mọi giới tính và mọi xu hướng tính dục. Đôi khi chúng ta sẽ sử dụng dữ liệu từ những cặp đôi ngoài đời thực để đưa ra chiến lược cho những kẻ cô đơn đang đi tìm nửa kia hoàn hảo. Khi khác, chúng ta lại lạc bước sang lĩnh vực trừu tượng hóa và lược giản hóa (những phương pháp rất quen thuộc của toán học) để tìm cho mình thêm những kiến thức mới. Một số ví dụ chứa đựng rất nhiều yếu tố kinh tế và khoa học, nhưng toán học thì luôn có mặt, dù đôi khi nó đóng vai trò ít quan trọng hơn. Các ví dụ này có thể không áp dụng trực tiếp được vào đời sống tình yêu riêng của bạn, nhưng tôi hy vọng bạn sẽ thấy chúng thú vị. Cuối cùng, dù mục đích của cuốn sách này là mở ra những dạng thức phổ biến của một trong những bí mật lớn nhất của cuộc đời một con người, nhưng niềm hy vọng lớn lao của tôi vẫn là mong sao một chút hiểu biết về tình yêu dưới cái nhìn toán học sẽ giúp bạn thêm yêu toán học.