Bạn nghĩ gì về nghề Y - nghề có sứ mệnh thiêng liêng và cao quý trong hoàn cảnh khi những làn sóng hiểu lầm tràn lan trên mạng xã hội bủa vây và họ đang cô đơn trong hành trình bảo vệ an toàn cho nhân viên? Bạn nghĩ gì về những người thầy thuốc - lương y như từ mẫu trong bối cảnh những tin tức về việc hành hung cán bộ y tế ngày càng nhiều? Bạn thật sự đang sống đủ sâu? Cuốn sách nhỏ Vô thường của tác giả Nguyễn Bảo Trung bạn đang cầm trên tay có thể sẽ gợi mở cho bạn những câu trả lời thú vị!

Cuộc đời mỗi con người là “vô thường”


Vô thường - một đạo thuyết của Phật “Tất cả những gì trong thế gian là biến đổi, hư hoại, đều là vô thường” . Vậy vô thường là không ngừng thay đổi hình dạng, trạng thái từ sanh (được sinh ra), trụ (còn ở điều kiện tốt), dị (chuyển từ từ sang xấu), diệt (đi đến tan rã). Tất cả mọi sự vật trên đời này đều luôn luôn biến đổi. Thuyết Vô thường giúp khai trừ những sự u mê và ngăn chặn người đời chạy theo dục vọng một cách mù quáng.


Tôi thấy lòng mình bỗng chật. Những gì trước đây tôi cho là đúng, bây giờ tôi đâm nghi ngờ. Những gì trước đây tôi luôn theo đuổi, giành giật để có, bây giờ thấy chẳng còn quan trọng nữa.

Thân vô thường: Sinh, lão, bệnh, tử, bệnh tật, tai nạn bất thường luôn xảy ra.
Tâm vô thường: Lòng tin dễ lung lay, lý tưởng cũng dễ thay đổi.
Thời gian vô thường: Đời người thật ngắn ngủi để rồi thoáng chốc hiểu ra một điều được sống thanh thản, hưởng trọn niềm yêu thương là điều quý giá.
Tiền vô thường: Khi chúng ta ra đời thì cũng đã chẳng có một đồng, khi chết rồi cũng chẳng mang đi được một xu.

Tác phẩm Vô thường


Cuốn sách do tác giả đồng thời cũng là một bác sĩ ghi chép lại những câu chuyện có thật trong phòng cấp cứu dưới góc nhìn đầy nhân văn của vị thầy thuốc hằng ngày chứng kiến những mảnh đời chấp chới giữa hai bờ sinh tử. Đúng như tên gọi của nó, tác giả Bảo Trung viết về quy luật vô thường của cuộc đời mỗi con người là: sinh, lão, bệnh, tử. Con người sinh ra giữa cuộc sống đầy bon chen, vất vả cả một đời nhưng đến khi “nhắm mắt xuôi tay” đến cả tấm thân mình cũng không thể mang theo. Khi hiểu được tất cả mọi thứ trên đời này đều là vô thường, con người sẽ tự động tránh xa những thú vui tạm bợ, tránh được “Tham - Sân- Si, Mạn, Nghi” để tìm thấy giá trị chân thật, hạnh phúc đơn giản từ những điều bé nhỏ xung quanh mình.


Cuốn sách là tổng hợp những mẫu chuyện nhỏ của tác giả góp nhặt từ nghề nghiệp của mình rồi thổi thêm tâm tư của mình vào đấy. Mỗi câu chuyện, mỗi mảnh đời trong Vô thường được kể một cách giản dị nhưng ẩn chứa những tầng ý nghĩ vô cùng sâu sắc. Đa phần những câu chuyện này rất buồn, đọc xong thấy lòng mình chùng xuống. Sau những giây phút lắng đọng ấy là sự thức tỉnh, khi nhận ra đời người vô thường, sự sống thật quá mong manh, tình người lắm lúc hững hờ, gặp nhau rồi lại chia tay nhau, tất cả đều là duyên là phận.


Hy sinh vì người khác luôn cho hương thơm bay ngược chiều gió. Gánh nặng vì tình yêu luôn song hành cùng sức mạnh vô song. Bất cứ gỗ đá nào chạm phải tình yêu đều trở nên bao dung mềm mại.


Nổi bật ở tác phẩm này là cách tác giả lồng những lời nhạc của Trịnh Công Sơn vào bài viết, cũng như cách anh đưa triết lí đạo Phật vào từng câu chữ. Phải là một người ngấm triết lý Phật giáo lắm, phải có một trái tim đa cảm lắm, yêu thương con người, yêu thương cuộc đời lắm mới viết được những dòng trắc ẩn, lay động người đọc đến vậy. Có lẽ, công việc của một bác sĩ cấp cứu, ngày qua ngày trực tiếp đối diện với tận cùng nỗi thống khổ của kiếp người, tật bệnh, đói nghèo, chết chóc… nên trong anh luôn nặng nỗi niềm âm ỉ, đau đớn về thân phận con người. Mỗi câu chuyện “Vô thường đưa lên đều khiến nhiều độc giả rơm rớm nước mắt, nhưng sau những lay động ấy, là sự thức tỉnh, khiến mọi người tu thân tu tâm một cách vô thức và tự nguyện. Đó là thành công lớn của tác giả Bs. Bảo Trung – Vô Thường mà không phải cây bút nào cũng làm được. Những dòng như lời tâm sự, như là kể chuyện của Bs. Bảo Trung luôn đánh thức cái thiện, cái tình vốn ẩn trong sâu thẳm mỗi người mà vì bon chen cuộc sống, đôi khi nó bị lu mờ bị chìm đi.

 

Những tay thét ra lửa, những tay sừng sỏ mà tôi từng kính nể, bỗng dưng tôi thấy họ bình thường. Họ cố gắng dùng đôi bàn tay chứng tỏ mình, khuếch trương mình, những cái họ có được chỉ là thứ trơ trẽn. Họ không bình yên trên vật chất họ có được. Họ khoác những chiếc áo sang trọng, tay đeo đầy những kim cương, xịt toàn nước hoa hảo hạng, nhưng không bao giờ có mùi hương thanh tao, dịu ngọt, toả lan khắp bầu trời.


Những dòng viết của Bs Bảo Trung khiến cho người ta thấy buồn nhưng trong đó vẫn loé lên sự ấm áp, tin cậy vào trái tim nhân hậu, giàu lòng trắc ẩn của những vị thầy thuốc, loé lên niềm tin sự tự tế vẫn còn hiện diện trên cõi đời này, ở những nơi tồn tại nỗi đau thống khổ của chốn nhân gian. Có cảm giác sau khi đọc xong những câu chuyện trong tác phẩm, bạn đọc sẽ ngộ ra rằng “Đời ngắn lắm thương nhau còn chưa đủ. Nói làm chi lời chia cách vực sâu” như lời thơ của nhà sư Thích Tánh Tuệ trong bài “Cho bỏ lúc trăm năm”.


Đứng trước bệnh tật, con người mới cảm thấy sự sống thật mong manh, ngắn ngủi và chính mỗi bản thân chúng ta thì thật nhỏ bé giữa cuộc đời này. Khi ấy ta mới chợt nhận ra còn bao nhiêu điều muốn làm, bao nhiêu nơi muốn tìm đến để trải nghiệm, bao nhiêu câu nói còn chưa kịp nói với những người ta thương yêu, người đã kề vai sát cánh bên ta những lúc ta gặp khó khăn nhất… nhưng vẫn chưa làm vì lúc nào chúng ta cũng lo nghĩ tới ngày mai sẽ ra sao? Tại sao chúng ta lại không sống trọn vẹn ngày hôm nay thôi?

 

Một ví dụ cực kỳ sâu sắc mà bác sĩ Nguyễn Bảo Trung chỉ ra là trường hợp con cái - những người đang bị cuốn theo vòng quay cuộc sống, khi mà cơm áo gạo tiền đã chiếm phần lớn mối quan tâm của họ để rồi đến lúc bác sĩ hỏi cha mẹ bị bệnh gì, đã điều trị ở đâu thì chỉ có thể trả lời một cách mơ mơ hồ hồ. Để rồi ân hận trong muộn màng khi cha mẹ nhận “án tử” trong tay thì họ mới khóc lóc nhận ra rằng cha mẹ chỉ có một, sinh mạng chỉ có một. Đọc xong câu chuyện này, những ai xa quê hương sẽ chỉ muốn xách balo lên và trở về nhà, để “Cảm ơn cha mẹ đã là cha mẹ của con” rồi ăn cùng những đấng sinh thành bữa cơm đoàn tụ. Bởi cuộc đời vô thường lắm, chẳng ai biết trước chữ ngờ.



Hay câu chuyện của anh thanh niên ít học cũng là một điểm nhấn vô cùng đáng nhớ của tác phẩm. Khi anh được hỏi có hận người cha thường xuyên rượu chè, say xỉn, đánh đập chửi bới vợ con, làm anh em không được đi học, anh đã trả lời: “Không - Tốt xấu gì cũng là cha mình mà bác sĩ.” Câu chuyện đã cho chúng ta một bài học “Học nhiều hay học ít không quan trong bằng biết quan tâm cha mẹ già, ở đời là phải biết sống có tình có nghĩa”

 

Có bàn tay vụng về chỉ làm đổ vỡ mọi thứ khi chạm vào. Có bàn tay cho đi. Có bàn tay giữ lại. Nhưng khi về với đất, bàn tay nào cũng rỗng. Rỗng tuyệt đối. Vậy sao không ướp hương cho đôi tay mình, tôi tự hỏi lòng như thế. Có hàng ngàn cách ướp hương,  ướp hương thánh thiện, âm thầm, khiêm cung, bé nhỏ, mà hương thơm lại bay vượt mọi không gian.

 

Cuộc đời quá vô thường, con người sinh ra rồi lại trở về với cát bụi. Những thứ tiền tài, danh vọng, giàu có, địa vị xã hội… mà ta theo đuổi bấy lâu cứ tưởng sẽ làm ta hạnh phúc. Nhưng khi bệnh tật gõ cửa, khi đồng hồ cuộc đời bắt đầu đếm ngược, ta mới nhận ra rằng sống bằng một trái tim tử tế, biết yêu thương chia sẻ mới thật sự hạnh phúc. Vô thường làm người đọc thấy tĩnh tâm, thấy an nhiên trước cuộc đời đầy rối ren, toan tính. Những dòng chữ chứa đầy lòng trắc ẩn dạy con người biết yêu thương, trân trọng từng phút giây của chính cuộc đời mình, dành sự quan tâm đến bạn bè, người thân, những người xung quanh ta. Bên cạnh đó, Vô thường cũng diễn tả được nỗi đau đớn, bất lực của người thầy thuốc trước sự nghiệt ngã của số phận giữa lúc xã hội đang nóng lên với vấn đề y đức. Cuốn sách đã cho mọi người thấy một khía cạnh khác, một cách nhìn chân thật và gần gũi về cuộc sống mà mỗi bác sĩ đang trải qua hằng ngày.

 

Đời người là vô thường nhưng sống phải có trách nhiệm

Nếu đời người là vô thường, sự sống có giới hạn thì phải chăng con người ta nên sống có ý nghĩa một chút. Bạn ước mong gì? Bạn muốn làm điều gì? Bạn cần phải làm điều gì? Bạn yêu thích điều gì? Bạn không nên làm điều gì? Bạn có biết mình đang muốn gì hay không? Nếu cuộc đời cứ thế trôi qua vô nghĩa, liệu điều gì khiến ta ân hận về sau nay? Chúng ta có hối tiếc về những việc chưa làm khi về già không?

Dù cho cuộc đời này có vô thường đến thế nào (làm việc kiếm nhiều tiền cũng chẳng đem được xuống mồ khi chúng ta nhắm mắt, hay tức giận đau buồn cũng chẳng khiến mọi việc trở nên tươi sáng hơn), dù không có gì tồn tại mãi mãi và cuộc đời cứ diễn ra theo cách mà nó muốn, nhưng như thế không phải để chúng ta buông xuôi. Không thể cứ sống kiểu nào cũng được dù trước sau gì cũng trở về cát bụi. Không thể cứ sống kiểu chỉ sống cho bản thân và hôm nay, rồi ngày mai có ra sao thì ra. Nếu sống như vậy phải chăng thật là phí hoài một đời người? Cuộc sống còn có ý nghĩa gì nếu chúng ta không để lại cho đời một ký ức? Mỗi người chúng ta được sinh ra trên đời với một sứ mệnh khác nhau, vậy có phải ta nên cố gắng mỗi ngày để hoàn thành nhiệm vụ của mình?

Cuộc đời vô thường – Cuộc đời vẫn phải đẹp

Trên đời chỉ có hai việc ta không thể lựa chọn là cha mẹ và hoàn cảnh nơi mình sinh ra. Quyền sống sao cho có ích là quyền mà ai cũng có. Không chỉ sống có ích, chúng ta phải còn cần phải sống vui vẻ và hạnh phúc. Lựa chọn cách sống như thế nào, cách ứng xử hằng ngày, cách đối mặt với thất bại, cách nhìn nhận vấn đề bằng góc nhìn đa diện đều là do bản thân của mỗi người quyết định. Chúng ta nên hạn chế việc đổ thừa cho hoàn cảnh, cho số phận, cho cái này cái kia nếu bỗng một ngày, mọi việc xảy ra không như ý muốn. Người nghèo có nỗi khổ của người nghèo. Người giàu có nỗi khổ của người giàu. Nghèo khổ vì không đủ no ấm. Giàu khổ vì áp lực mất tiền vào tay kẻ khác. Tất nhiên là còn hàng trăm ngàn lý do khác.

Quan trọng hơn sự vô thường khiến mọi thứ luôn không ngừng biến đổi. Nghèo rồi sẽ giàu. Giàu rồi cũng có thể nghèo. Không ai có thể nói trước điều gì cả. Cũng giống như hôm nay bạn vui, mai bạn buồn. Cho dù hôm nay bạn có thất vọng, đau buồn đến mấy thì trái đất vẫn quay và mặt trời vẫn mọc vào ngày hôm sau, cuộc sống không vì thế mà dừng lại, cuộc sống vẫn tiếp diễn từng ngày. Không có gì tồn tại vĩnh viễn. Suy nghĩ và kiến thức của chúng ta cũng chẳng bao giờ dậm chân tại chỗ. Nó vẫn tiến bước không ngừng nghỉ. Phải chăng chúng ta nên hướng cuộc đời này theo cách chúng ta cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ nhất?


Tới một ngày, một ngày không – biết – trước, chúng ta sẽ cố giơ tay chới với trong khoảng không cầu mong được cứu. Chúng ta sẽ cố hếch lên để thở, từng hơi thở khó nhọc, và ánh mắt hoảng hốt khi thấy tử thần đang đứng nơi đầu giường. Ngày đó không – biết – trước…


Khi sinh ra, tay tôi nắm chặt. Khi chết đi tay tôi buông thõng. Từ nắm chặt đến buông thõng, một hành trình dài đầy nụ cười hạnh phúc và nước mắt đau thương.

Ừ thì, tiền có thể mua được rất nhiều thứ trong cuộc sống, nhưng tiền không bao giờ mua được sinh mạng của con người. Bởi vậy, được sống, được khỏe mạnh, được bình yên dưới mái nhà, đó là niềm hạnh phúc.


Lời kết

Cuốn sách như một tấm gương, để khi soi vào đó người ta bất giác phải giật mình vì suốt thời gian qua mình đã “sống nông” như thế nào, vô tâm vô tình ra làm sao với người thân, bạn bè và ngay cả với chính bản thân mình. Sách mỏng và chuyện cũng ngắn, nhưng sự rung động mạnh mẽ cuốn sách mang lại cho người đọc chắc chắn sẽ không dễ dàng tan biến đi khi trang sách cuối cùng khép lại.


Tác giả: Thủy Vy - Bookademy

--------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected]

 

Xem thêm

Bác sĩ Nguyễn Bảo Trung đang công tác tại BV Nguyễn Trãi, đã xuất bản các tựa sách như "Vô thường", "Sen", "Nắng", "Mây" được người đọc chào đón nồng nhiệt bởi sự nhẹ nhàng trong văn phong cùng kinh nghiệm giữa cuộc sống đời thường.

Cuốn sách là tuyển tập những mẩu truyện ngắn đến từ trải nghiệm thực tế từ nghề nghiệp của tác giả, cho người đọc thấy được một góc nhìn mới, chứng kiến những mảnh đời nơi bờ vực sinh tử. Nơi con người cất tiếng khóc chào đời – rơi giọt nước mắt chia li. Nơi khởi đầu – kết thúc của sinh mệnh. Hầu hết cuốn sách xoay quanh những mẩu truyện buồn, để lại trong tâm hồn người đọc cảm xúc bâng khuâng, lạc lõng trong dòng đời và nhận thức được sự sống quá mỏng manh, gặp gỡ rồi chia xa.

Những mẩu truyện đồng thời cũng là những lời tâm sự của người bác sĩ, mỗi lần đọc ta thấy được sự ấm áp, tận tâm, tận tình của những y bác sĩ luôn cố gắng hiến sức mình để chữa trị cho từng bệnh nhân. Gợi lên niềm tin, hi vọng, sự tử tế vào cuộc sống nơi đầy dãy đớn đau, thống khổ. Ta cũng nhận ra con người thật mỏng manh khi đối diện với ốm đau, bệnh tật. Mỗi người đều lo lắng cho tương lai mà lãng quên mất hiện tại, sự vội vã của cuộc sống làm ta quên đi sự hiện diện của mọi thứ xung quanh: những điều mà chúng ta mong muốn thực hiện, những điều chúng ta chưa từng trải qua, những người chúng ta yêu thương, những lời nói chân thành vẫn chưa được bày tỏ.

Mỗi ngày đến đều mang đến hạnh phúc. Ngày hôm nay chính là tương lai của những ngày đã trôi qua, nhưng ta vẫn luôn quên điều đó mà chỉ mải mê về ngày mai, vậy đến bao giờ ta mới đạt đến điều mà ta mong muốn, một cuộc sống tươi đẹp của tương lai? Thiết nghĩ cần đọc một cuốn sách viết về cuộc đời, về sự sống của con người để thấy nâng niu, trân trọng từng khoảnh khắc để không phải hối tiếc về những điều đã trôi qua.

Xuyên suốt cuốn sách là công việc của người bác sĩ, cũng là những bệnh nhân mà họ cần chữa trị, là những mảnh đời khác nhau, qua đó thấy biết bao câu truyện, bao cảm xúc đan xen. Ranh giới sinh tử vốn mỏng manh, ai biết trước điều gì sẽ xảy đến. Ta nên sống chậm lại, sống sâu hơn, trân trọng những điều mà ta đã lãng quên trong cuộc sống. Cơ thể là nơi duy nhất mà ta tồn tại vậy hãy trân quý cơ thể của bản thân, đừng để đến khi ta hối hận, thời gian sẽ không chờ đợi một ai, cũng không cho ai cơ hội quay về quá khứ để chuộc lại lỗi lầm.

Là một cuốn sách hay mọi người có thể tìm đọc, bạn sẽ không hối hận đâu, vậy nên còn chần chừ gì mà không đọc “ Vô thường" ngay nhỉ?

0 điểm

Cuốn sách là tổng hợp những mẩu chuyện nhỏ của tác giả góp nhặt từ nghề nghiệp của mình rồi thổi thêm tâm tư của mình vào đấy. Mỗi câu chuyện, mỗi mảnh đời trong “Vô thường’’ được kể một cách giản dị nhưng ẩn chứa những tầng ý nghĩ vô cùng sâu sắc. Đa phần những câu chuyện này rất buồn, đọc xong ta sẽ thấy lòng mình chùng xuống. Sau những giây phút lắng đọng ấy là sự thức tỉnh, khi nhận ra đời người vô thường, sự sống thật quá mong manh, tình người lắm lúc hững hờ, gặp nhau rồi lại chia tay nhau, tất cả đều là duyên là phận.

“Vô thường” là những mảnh ghép giá trị mà tác giả thu nhặt được từ cuộc đời. Những dòng tâm sự của bác sĩ đã làm gợi lên sự ấm áp, tin cậy vào trái tim nhân hậu, giàu lòng trắc ẩn của những vị thầy thuốc.  Nó loé lên niềm tin về sự tự tế vẫn còn hiện diện trên cõi đời này và ở những nơi tồn tại nỗi đau thống khổ của chốn nhân gian. Đứng trước bệnh tật, con người mới cảm thấy sự sống thật mong manh, ngắn ngủi và chính mỗi bản thân chúng ta thì thật nhỏ bé giữa cuộc đời này. Khi ấy ta mới chợt nhận ra còn bao nhiêu điều muốn làm, bao nhiêu nơi muốn tìm đến để trải nghiệm, bao nhiêu câu nói còn chưa kịp nói với những người ta thương yêu, người đã kề vai sát cánh bên ta những lúc ta gặp khó khăn nhất… nhưng vẫn chưa làm vì lúc nào chúng ta cũng lo nghĩ tới ngày mai sẽ ra sao? Tại sao chúng ta lại không sống trọn vẹn ngày hôm nay thôi?

Đặc biệt, câu chuyện của anh thanh niên ít học cũng là một điểm nhấn vô cùng đáng nhớ của tác phẩm. Khi anh được hỏi có hận người cha thường xuyên rượu chè, say xỉn, đánh đập chửi bới vợ con, làm anh em không được đi học, anh đã trả lời: “Không - Tốt xấu gì cũng là cha mình mà bác sĩ.” Câu chuyện đã cho chúng ta một bài học “Học nhiều hay học ít không quan trọng bằng biết quan tâm cha mẹ già, ở đời là phải biết sống có tình có nghĩa”.

Thật vậy. Cuộc sống đôi khi chỉ là hư vô. Con người sinh ra, lớn lên rồi cũng sẽ trở về với cát bụi. Những thứ vật chất tầm thường mà người ta cho là hạnh phúc, họ nỗ lực tìm kiếm và theo đuổi suốt cả cuộc đời. Nhưng khi bệnh tật gõ cửa, khi đồng hồ cuộc đời bắt đầu đếm ngược, ta mới nhận ra rằng sống bằng một trái tim tử tế, biết yêu thương chia sẻ mới thật sự hạnh phúc. “Vô thường’’ làm người đọc thấy tĩnh tâm, thấy an nhiên trước cuộc đời đầy rối ren, toan tính. Những dòng chữ chứa đầy lòng trắc ẩn dạy con người biết yêu thương, trân trọng từng phút giây của chính cuộc đời mình, dành sự quan tâm đến bạn bè, người thân, những người xung quanh ta. Bên cạnh đó, cuốn sách này cũng diễn tả được nỗi đau đớn, bất lực của người thầy thuốc trước sự nghiệt ngã của số phận giữa lúc xã hội đang nóng lên với vấn đề y đức. Cuốn sách đã cho mọi người thấy một khía cạnh khác, một cách nhìn chân thật và gần gũi về cuộc sống mà mỗi bác sĩ đang trải qua hằng ngày.

Cuốn sách đã để lại nhiều bài học, nhiều giá trị nhân văn cho bạn đọc nhiều thế hệ. Nó giúp con người ta thấu hiểu hơn về cuộc sống, về những lẽ sống tuy giản đơn nhưng vô cùng sâu sắc. Người đọc được trải nghiệm cùng các nhân vật trong từng câu chuyện kể, được chứng kiến từng mảnh ghép đặc biệt của bức tranh “cuộc sống muôn màu’’. Đồng thời, cuốn sách cũng là hồi chuông thức tỉnh con người, nhắc nhở họ đừng quá mải mê chạy theo những cái hào nhoáng, xa xôi về vật chất mà hãy sống một cách chậm rãi để cảm nhận sâu sắc về mọi thứ xung quanh, để trân trọng hơn bản thân của mình, trân trọng thời gian, làm những việc có ích, bồi dưỡng đời sống tinh thần phong phú, mạnh mẽ, an yên, ung dung, tự tại. Nếu nhận thức được cuộc sống là vô thường con người sẽ cảm thấy thoải mái, nhẹ nhàng hơn, sẽ có được những suy nghĩ tích cực và lạc quan hơn.


Đó là cuộc tranh đấu quyết liệt giữa sự sống và cái chết, giữa bác sĩ và người mà chúng ta hay gọi là thần chết. Khi ranh giới giữa sự sống và cái chết quá mong manh, nếu là người chứng kiến mình sẽ cảm thấy thế nào chứ? Mình sẽ run sợ, lo lắng hay đương đầu. "Vô thường" là một cuốn sách như vậy. Là cuốn sách tái hiện rõ ràng nhất ranh giới mong manh ấy. Giống như bao trận đấu khác có thắng có thua, cuộc chiến này cũng có những hồi kết như thế. Khi chiến thắng mình tiễn biệt thần chết, khi thua cuộc mình chỉ biết lặng im nhìn thần chết đưa người mà đi. Nguyễn Bảo Trung là tác giả của "Vô thường" và là bác sĩ từng chứng kiến khoảnh khắc con người ta được sống lại hay chết đi. Cuốn sách "Vô thường" ấy đã bày tỏ rất chân thực tâm trạng của một vị bác sĩ sinh ra để cứu người là ông ấy. Và rồi qua đó, mình thấy được sự tinh tế, chân thành của ông.

Những câu chuyện nho nhỏ được viết nên là cả một đời người. Những khoảnh khắc dù chỉ là chớp mắt cũng khiến mình xa rời người mình thương. Thời gian vốn không chờ đợi một ai, nó cứ chậm rãi trôi qua đều trong cái tích tắc đáng sợ đó. Vậy thì hãy sống thật sâu, sống để cảm ơn cuộc đời như lời bác sĩ Nguyễn Bảo Trung đã nói. Lời văn của Nguyễn Bảo Trung rất đẹp. Nó cuốn hút mãi không dừng. Mình đã rưng rưng và rồi mình đã khóc khi cố kìm nén cảm xúc của bản thân. Mình không hiểu được lí do tại sao mình lại cảm thấy đau buồn như thế. Khoảnh khắc của đời người, có là bao nhiêu đâu? Bao nhiêu cho đủ một đời người? 

"Hiểu rồi rác cũng là hoa

Thương rồi muôn chuyện cho qua dễ dàng

Tâm an trời đất sẽ an

Nhìn ra sân nắng cúc vàng lung linh"

Vâng! Ngay sau khi đọc khổ thơ này thôi các bạn đã cảm thấy một chút gì đó gọi là ấn tượng với tác phẩm "Vô thường" do tác giả Nguyễn Bảo Trung viết nên. Thực sự nhẹ nhàng mà thấm thía vào tâm hồn bạn đọc, "Vô thường" đã khiến cho nhiều người phải suy nghĩ về cuộc sống hiện tại và thay đổi cuộc sống. Tác giả Nguyễn Bảo Trung với sự kết hợp hài hòa và giản dị giữa tên sách và bìa sách đã tạo nên một tác phẩm tuyệt vời cho nhiều lứa tuổi, để lại nhiều ấn tượng cho mỗi độc giả. Riêng bản thân tôi, tôi đã tìm hiểu rất kĩ về tác giả Nguyễn Bảo Trung này và đọc bình luận của độc giả về những cuốn sách mà ông viết nên. 

Một trăm người thì chắc phải chín mươi người bảo rằng tác phẩm của ông nhẹ nhàng thấm thía mà lôi cuốn người đọc từ trang sách này tới trang sách khác. Dù bạn là người ra sao thì nên đọc thử những tác phẩm của tác giả này ít nhất một lần. Và thực sự không biết tôi đã mở đi mở lại cuốn sách "Vô thường" biết bao nhiêu lần và tất nhiên lần nào đọc tôi cũng phải ngẫm nghĩ nhiều hơn về giá trị của cuộc sống. Đúng vậy như tác giả đã nói "Hiểu rồi rác cũng là hoa" nó đã khiến tôi có cách nhìn khác về cuộc sống này, nghĩ đơn thuần và sống đơn giản hơn. "Vô thường" một tác phẩm của một tác giả tài ba viết nên hãy đọc nó nhiều hơn một lần.

"Hiểu rồi rác cũng là hoa

Thương rồi muôn sự cho qua nhẹ nhàng

Tâm an trời đất sẽ an

Nhìn ra sân nắng cúc vàng lung linh".

Tựa đề nghe nhẹ nhàng vậy, bìa sách lại đơn giản với hình chiếc lá bồ đề, để coi có gì hay không này. Xuyên suốt tác phẩm là những câu chuyện thường ngày của bác sĩ khi hằng ngày tiếp xúc với bệnh nhân, là tiếp xúc với những mảnh đời đen xám khác nhau, thấy được biết bao nhiêu chuyện, bao nhiêu cảm xúc, nhân quả không bỏ sót bất kì ai, cuộc sống không biết trước được điều gì, ranh giới giữa sinh và tử,  ranh giới giữa yêu thương và đau đớn mong manh lắm. Ai biết rằng ngày mai ta sẽ ra đi, ai biết rằng ngày mai ta sẽ không thể gặp lại người thân bạn bè mới kề cạnh bên ta. Những cảm xúc, những gì đang có, đang trải qua của ngày hôm nay sang ngày mai sẽ lại khác đi, tất cả đều khác đi. Dẫu biết rằng cuộc đời này đều là những khó khăn thử thách buộc ta phải cố gắng chiến đấu không ngừng nhưng hãy luôn giữ trong mình một tâm hồn an nhiên để đối diện với nó.

"Sống thật lâu chưa chắc bằng sống thật sâu". Từng là một bệnh nhân trải qua những ca phẫu thuật, những lần đau muốn chết đi sống lại, bản thân tôi càng hiểu và thấm thía sâu sắc về sự mong manh giữa sinh và tử. Vậy nên với tôi hạnh phúc nhất vẫn là mỗi sớm đều có thể mở mắt, được sống với một tâm hồn và cơ thể khỏe mạnh. Đâu đó trong tôi luôn thôi thúc mình mỗi ngày hãy sống sao cho thật xứng đáng. "Bởi thế bạn ạ, trong cuộc sống dù có hối hả đến đâu, cũng nên dành ít phút buổi tối trước khi ngủ để lắng nghe lại trái tim nhé. Đừng để là bệnh nhân rồi mới biết lo nghĩ. Khi bạn biết lắng nghe trái tim, bạn sẽ nhận thấy trái tim đã làm việc ngày đêm không ngừng nghỉ. Nó phải bơm liên tục hàng ngàn lít máu cho từng tế bào cơ thể. Vậy mà mình chẳng biết ơn, chẳng biết yêu thương trái tim. Mình muốn ăn gì thì ăn, muốn uống gì thì uống, muốn hút bao nhiêu thuốc lá thì hút,..v..v, mình chẳng biết trái tim và cơ thể mình phải hoạt động ra sao với những thứ mình cho vào đấy. Chưa kể trái tim còn gồng gánh bao nhiêu thứ hờn giận, ghen tị, thù oán và tham lam.

Có bao giờ bạn chú ý khi mình giận? Mỗi khi giận chúng ta lại đỏ mặt tía tai, nhịp tim lại tăng lên. Và trái tim nào chịu đựng nổi nếu cứ chồng chất nhiều đau khổ như thế? Hãy lắng nghe để yêu lại trái tim mình nhé. Một khi mình đã yêu trái tim của chính mình rồi, mình sẽ biết làm gì cho trái tim bớt khổ nhọc, biết nên ăn gì, uống gì, biết nghỉ ngơi ra sao. Và quan trọng là biết buông bỏ bớt những tập khí tồn tại bấy lâu nay, đó là những sầu hận, cạnh tranh và đố kị. Cuộc sống mình không biết sống được bao lâu, điều mà mình cần biết là đã sống thật sâu chưa? Mình có tiếp xúc được với phép màu của cuộc sống chưa? Có biết lắng nghe lá gan, lá phổi, dạ dày đang hoạt động ra sao không? Chỉ cần được tiếp xúc với phép nhiệm màu của cuộc sống ấy thôi, là tự nhiên có được hạnh phúc. Khi mình có hạnh phúc, bình an thì mọi nơi mình đến, mình chạm vào đều được như vậy! Hãy thử tưởng tượng xem đôi mắt, đôi tai, gan phổi mình có bệnh thì mình sẽ ra sao? Sao còn chưa biết cảm ơn người bạn Cuộc Sống?"

Vội vã làm chi, cuối ngày nắng cũng tắt. "Khi sinh ra tay tôi nắm chặt. Khi chết đi tay tôi buông thõng. Từ nắm chặt đến buông thõng, một hành trình dài đầy nụ cười hạnh phúc và nước mắt đau thương." Về đi. Về nhìn lại xem bản thân mình đã biết cảm ơn cuộc đời cảm ơn bố mẹ chưa, đã biết quý trọng những con người những sự việc xung quanh mình chưa, đã biết yêu thương bản thân mình và mọi người xung quanh mình chưa, đã biết sống có mục đích có hoài bão chưa, đã biết sống với tâm hồn lương thiện, biết vị tha, không sân si xảo quyệt chưa, đã hiểu cuộc sống là vô thường để đón nhận mọi chuyện đến với mình một cách nhẹ nhàng chưa? "Này bạn ơi, cuộc sống thật vô thường. Người ta cứ nói thì hay nhưng về đi, về nhìn lại đi thôi".

"Vô thường” – đúng với cái tên của nó, tất thảy chỉ là hư vô, bình thường nhưng không hề tầm thường. Tôi ấn tượng với chính tựa đề và bìa sách của tác phẩm này. Với màu trắng làm chủ đạo và chút xanh làm tôi thấy bình yên đến kỳ lạ. Và cũng vì tôi thích mê cúc họa mi nên đã vô tình đem lòng yêu “Vô thường” ngay từ cái nhìn đầu tiên! Với cả, tôi thấy người ta nhắc đến cái tên Nguyễn Bảo Trung nhiều lắm. Nhưng không phải là cái kiểu bình luận về một “Hiện tượng mới” hay là một “Người mới nổi nhờ một scandal” mà bằng những lời lẽ vô cùng bình dị, vô cùng thiết tha và cả sự yêu quý. Thế nên tôi còn gì chần chừ mà không đọc “Vô thường” ngay thôi nhỉ?

Tôi đã thích mê “Vô thường” và cả chú Nguyễn Bảo Trung từ những trang đầu tiên của cuốn sách. Những chia sẻ và những kinh nghiệm của một người trong nghề như chú khiến tôi thấy sao mà gần gũi, thân thương quá! Chú chỉ là một bác sĩ lành nghề thôi, chẳng phải nhà văn hay theo nghiệp viết nhưng chú làm tôi xúc động thật sự. Hay cả những triết lí mà chú giảng giải cũng chẳng quá khô khan. Văn phong của chú nhẹ nhàng mà sâu sắc, nên tôi cứ gọi là thích mê ấy! Có lẽ cuốn sách tuyệt vời quá nên tôi chẳng có thể nói thêm điều gì nữa. Cảm ơn chú Nguyễn Bảo Trung và cảm ơn cả “Vô thường”. Nếu như bạn chưa đọc tác phẩm nào của chú, thì hãy cứ bắt đầu với “Vô thường” đi nhé, bạn sẽ không hối hận đâu!


Đã lâu lâu rồi tớ mới đọc cuốn sách yêu như thế! Yêu từ cái bìa với bông cúc họa mi xinh tươi, thuần khiết, lật vào nội dung, từng đoạn, từng đoạn, khi thì ồn ào, khi thì sôi nổi, lúc lại chậm rãi, trầm tư thấm sâu vào lòng người. Có cần đến thật gần cái chết mới trân trọng cuộc sống hay không? Lẽ thường là như vậy, có sinh rồi có tử. Ấn tượng mạnh mẽ với đoạn "Sinh và tử là một... Người ta buồn rầu than khóc khi ai đó mất đi và vui mừng nhảy múa khi ai đó sinh ra... Vì không có sinh thì sẽ không có tử". 

Giật mình khi có ai thấy một sinh linh vừa mới sinh ra mà nghĩ đến lúc rồi chính nó sẽ già đi và rồi ai cũng chết đâu. Quả thật, đời ngắn lắm thương nhau còn chưa đủ, sao cứ phải sân si, tính toán thiệt hơn. Ai cũng chỉ có một cuộc đời để sống, hãy sống hết mình để trước khi chết có thể mỉm cười. Những câu chuyện chân thực từ phòng cấp cứu, những phút trải lòng của một bác sĩ luôn trăn trở với đời khiến ta nghẹn ngào xúc động, rồi tâm ta tĩnh lại, nhận ra ta đang sống một cuộc sống "vô thường". Bác sĩ Nguyễn Bảo Trung còn 3 cuốn sách khác nữa: "Nắng", "Mây" và "Sen", mà tôi đã được giới thiệu sơ qua về nội dung, vẫn là những cái bìa nhẹ nhàng, thư thái và dễ thương, tớ nhất định sẽ tìm đọc. Cuốn sách nhỏ và tớ thấy mình may mắn được đọc. Có lẽ cũng nhiều bạn cũng đã đọc rồi. Mong các bạn cùng chia sẻ cảm xúc với tớ Hồng Khánh, 13/5/2018.