“Đừng vội an tâm trước dòng nước lặng.

Ta chẳng thể nào biết bên dưới giấu những gì”

Bên dưới dòng nước là linh hồn của những cô gái phải chết một cách oan uổng. Dòng nước ấy bấy lâu nay vẫn là nơi người dân của Beckford đến vui đùa, dòng nước gắn liền với cuộc sống hằng ngày của họ. Rồi một ngày kia, cái chết của một cô gái trẻ và một người mẹ đơn thân trên vũng sông chết đuối ấy đã khiến bao bí ẩn dần được phơi bày ra ánh sáng…



Với lối viết lôi cuốn đầy bí ẩn của mình, Paula  Hawkins có thể khiến người đọc không tài nào dứt ra được khỏi mạch truyện, dần dần từng bước một vén lên bức màn bí mật, tìm hiểu tất cả ẩn tình nằm phía sau cái chết đầy oan khuất của những người phụ nữ đã chết trên vũng sông này. Cuốn sách được viết dựa trên lời tự truyện của những nhân vật chính nhằm cho người đọc một cái nhìn khách quan, nhiều chiều nhất, giúp người đọc có thể hiểu được tâm tư và suy nghĩ, cảm xúc của từng nhân vật tham gia vào câu chuyện đầy bí ẩn.

Câu chuyện mở đầu với một đoạn trích trong tác phẩm của Nel Abbot, người mẹ đơn thân đã chết một cách bí ẩn tại vũng sông chết đuối. Đoạn trích kể lại khung cảnh đám đàn ông Beckford đã dìm chết một cô gái tên Libby Seeton một cách vô cùng man rợ, khiến cho ai cũng phải rùng mình vì sợ.

Đám đàn ông trói cô lại lần nữa. Lần này khác: ngón cái bàn tay trái với ngón cái bàn chân phải, ngón cái bàn tay phải với ngón cái bàn chân trái. Dây thừng thắt quanh eo. Lần này, họ mang cô vào trong dòng nước.

Cô chìm xuống. Đến lúc họ lôi cô lên lần thứ hai, môi cô đã tím tái, còn hơi thở cô đã tắt vĩnh viễn.”

Nối tiếp theo đó là những chương truyện kể theo mạch tâm lí của các nhân vật. Toàn bộ tác phẩm được chia thành bốn phần lớn theo sự thay đổi nhận thức và tình cảm, đồng thời cũng theo những tình tiết mới của vụ án.

Phần một:

Jules

Jules Abbot là em gái của Nel Abbot, cô sống ở một thành phố khác, cách xa Beckford và những kí ức hồi nhỏ ở nơi đây- những tổn thương và hiểu lầm. Một ngày nọ vào năm 2015, Jules nhận được tin báo từ cảnh sát rằng Nel đã chết, ngay tại vũng sông chết đuối hắc ám kia. Cô cảm thấy rối bời, và tức giận vì một lần nữa, Nel đã kéo cô trở lại nơi mà cô không muốn trở về, để cô phải “dọn dẹp mớ bòng bong” của người chị mà cô luôn oán trách.

Josh

Josh là em trai của Katie, một cô bé tuổi teen tự tử vào mùa hè năm đó, cũng ngay tại vũng sông chết đuối. Sau cái chết của Katie, cả gia đình cô dường như suy sụp hoàn toàn, người mẹ không bao giờ có thể nguôi ngoai nỗi đau mất con, người bố không thể nào ngủ yên giấc nếu không uống thuốc ngủ đều đặn, người em trai luôn ám ảnh về hình ảnh người chị. Một ngày nọ, họ nhận được tin rằng Nel Abbot đã chết và Josh đã thấy thật sự kì lạ khi bố mẹ mình lại có vẻ như vui mừng trước cái chết đó.

Nickie

Nickie là một người phụ nữ hành nghề trong lĩnh vực tâm linh. Cái chết của Nel khiến lòng bà bất an.

“Trong số họ, có những người tự nguyện vào trong dòng nước, cũng có những người không, và nếu ta hỏi Nickie- nói thế không có nghĩa là sẽ có người khỏi, bởi vì chưa có ai từng làm thế- thì câu trả lời là Nel Abbot đã kháng cự.”

Nickie không có lỗi trong cái chết của Nel, nhưng bà không khỏi khó chịu trong lòng, bởi bà băn khoăn không biết liệu có phải do bà nói quá nhiều, để lộ quá nhiều khiến Nel gặp phải kết thúc không có hậu.

“Chẳng ai muốn nhớ đến cái thực tế rằng nước con sông này đã nhiễm máu và nỗi oán giận của những phụ nữ bị đọa đầy, những phụ nữ thiếu hạnh phúc; người ta vẫn uống nước đó ngày ngày.”

Jules

Dọn dẹp lại căn nhà bừa bộn, Jules nhớ về những kỉ niệm, những hồi ức về thời thơ bé, Nel luôn kể cho cô nghe về những câu chuyện xoay quanh dòng nước ấy, những câu chuyện mang hơi hướm kinh dị, khiến Jules luôn sợ hãi. Câu chuyện về Libby Seeton, người con gái bị dìm chết, về cậu bé 6 tuổi chứng kiến mẹ mình nhảy từ trên vách đá xuống dòng nước… Tất cả mọi thứ dường như chỉ vừa mới xảy ra gần đây, khiến cho Jules cảm thấy như Nel vẫn còn đấy, Jules không thể tin vào sự thật rằng người chị phiền phức mà cô thường ghét bỏ đã ra đi.

“Cô đang làm cái gì ở đây vậy?”

Một giọng nói vang lên và càng khẳng định rằng Nel chưa chết. Đó chính là giọng của Nel. Julie quay lại với nụ cười trên môi nhưng đáng tiếc rằng đó là Lena, con gái của Nel.

Lena

Lena là đứa con gái duy nhất của Nel Abbot và là bạn thân của Katie. Trong lòng Lena luôn luôn một mực tin rằng cái chết của mẹ cô là do chính bà chọn lựa. Cô tin rằng bà đã chịu quá nhiều gánh nặng và ám ảnh bởi vũng sông đó mà chọn cách tự nhảy xuống khỏi vách đá, bỏ mặc cô lại trên đời, một mình. Khung cảnh cảnh sát thẩm vấn, điều tra và nhìn cách Jules trả lời cảnh sát. Tất cả mọi thứ đều khiến Lena cảm thấy muốn bật khóc.

“Tôi không ngừng nhìn chăm chăm vào cánh cửa phòng ngủ và tua đi tua lại trong đầu cái thời điểm buổi tối Chủ Nhật đó khi mẹ vào chúc tôi ngủ ngon. Mẹ bảo: “Dù có chuyện gì xảy ra, con vẫn biết rằng mẹ rất yêu con, phải không Lena?””


Louise

Louise là mẹ của Katie, cô gái đã tự tử tại vũng sông chết đuối vào mùa hè năm đó. Kể từ cái chết của Katie, Louise luôn cảm thấy dằn vặt chính bản thân mình, bà luôn tìm ai đó để đổ lỗi cho cái chết của Katie và Nel Abbot, người luôn bị ám ảnh bởi vũng sông hắc ám ấy, là người mà Louise luôn đổ lỗi. Và giờ cô ta đã chết, bà cảm thấy thật nhẹ nhõm. Bà nhớ lại cái đêm mà Katie tự tử. Suốt khoảng thời gian đó, bà cùng chồng đã luôn quan tâm đến Josh mà quên mất Katie cũng cần được quan tâm và trong khoảng thời gian đó, Katie đã lựa chọn cái chết. Đó là điều khiến Louise cảm thấy hối hận và những kí ức về người con gái ngoan ngoãn, hiền lành, giỏi giang khiến bà càng trở nên đau khổ.

Jules

Suốt bao nhiêu năm kể từ khi mẹ mất, Jules đã không còn liên lạc với Nel nữa. Nói vậy có vẻ không đúng bởi Nel vẫn luôn luôn gọi cho cô, nói chuyện với cô nhưng Jules chẳng hề đáp lại, không một câu nói, không một lời hồi đáp.

Jules đã chẳng hề biết rằng bao nhiêu năm qua Nel sống chẳng hề hạnh phúc. Thậm chí Nel đã chẳng còn đi bơi nữa- một điều có ý nghĩa thực sự đối với Nel.

Lena

“Tôi không ngừng nghĩ đến cảnh mẹ ngồi đó, nói chuyện vào điện thoại, và sự im lặng ở phía đầu dây bên kia. Con mụ lạnh lùng khốn kiếp. Tôi đã từng có lần bực mình với mẹ vì chuyện đó, bảo mẹ ‘Sao mẹ không mặc xác dì ấy đi? Quên dì ấy đi? Rõ ràng dì ấy chẳng muốn liên quan gì đến chúng ta.’

Mẹ nói, Dì là em gái mẹ, là người nhà duy nhất của mẹ. Tôi bảo, Thế còn con thì sao, con cũng là người nhà mà. Thế là mẹ bật cười nói, Con không phải là người nhà. Con còn HƠN cả người nhà, Con là một phần máu mủ của mẹ.”

Jules

Hồi còn trẻ, Nel đã yêu một chàng trai trong thị trấn, Robbie- người được tất cả cô gái tại Beckford hằng ao ước. Vào cái đêm hai người quan hệ với nhau, Jules cũng đã ở đấy, chứng kiến tất cả. Hồi ấy cô còn nhỏ, mới chỉ 13 tuổi và phải chứng kiến điều đó. Sau khi quan hệ với Nel, Robbie đã cưỡng hiếp Jules. Đúng như vậy, Robbie đã cưỡng hiếp Jules, một cô bé non nớt và không hiểu gì về chuyện quan hệ tình dục. Tổn thương, sợ hãi, Jules đã chạy đến vũng sông và trầm mình trong dòng nước lạnh. Nel đã chạy theo cô và kéo cô lên khỏi dòng nước, cứu cô khỏi chết đuối.


Phần hai

Louise

Sau đám tang của Nel, bà và Alec, chồng mình, quyết định rằng họ sẽ chuyển đi khỏi Beckford, xa rời tất cả những đau thương từ cái chết của Katie. Từ khi Katie chết, bà đã đi gặp bác sĩ tâm lí hai lần. Họ khuyên bà đừng cố tìm hiểu lý do tại sao Nel lại chết nữa. Rằng bà sẽ chẳng bao giờ trả lời được câu hỏi đó, rằng không ai có thể. Bởi đôi khi, con người ta tự kết liễu họ mà chẳng có một lý do cụ thể nào.

“Bà đã nói: “Con bé chẳng giấu tôi điều gì.” 

Chuyên gia tư vấn đã tránh ánh nhìn của bà.

“Bậc phụ huynh nào cũng nghĩ thế.” Ông ta khẽ khàng nói, “và tôi e rằng bậc phụ huynh nào cũng hiểu nhầm cả.””



Sean

Sean Townsend là một thanh tra điều tra về cái chết của Katie cũng như của Nel. Và đáng thương hơn, anh cũng đã từng có người thân chết ngay tại vũng sông chết đuối kia, đó là mẹ của Sean- Lauren. Câu chuyện mà Nel kể cho Jules nghe, về cậu bé 6 tuổi tận mắt chứng kiến mẹ mình nhảy xuống dòng sông, vào trong dòng nước, câu chuyện đó là về Sean. Nhưng anh không có kí ức rõ nét nào về khoảng thời gian ấy. Anh dường như chẳng hề nhìn thấy mẹ mình nhảy xuống, bởi lúc đó anh đang ngồi trong xe ô tô, sợ hãi và hoảng loạn. Hồi mới chuyển về đây sống, Nel đã tiếp cận Sean, yêu cầu anh kể lại câu chuyện về người mẹ quá cố của mình. Nhưng những gì Sean kể lại không phải điều mà Nel muốn nghe. Cô đã tiếp cận anh và hai người yêu nhau từ lúc nào không biết.

Mark

Mark Henderson là thầy giáo của Lena và Katie. Mọi chuyện bắt đầu từ trò đùa vô bổ của hai cô bé. Katie và Lena tìm cách tiếp cận thầy giáo trong trường và làm họ xấu hổ, tất cả sẽ chỉ dừng lại ở đó cho đến khi Katie phải lòng Mark Henderson. Hai người thực sự yêu nhau nhưng Katie lúc đó mới chỉ 15 tuổi và Mark lại là một thầy giáo trong trường. Họ quyết định giữ kín mối quan hệ theo một cách riêng: không tin nhắn, không thư thoại, không bằng chứng. Nhưng cái kim trong bọc lâu dần rồi cũng lộ ra, vậy Katie sẽ làm những gì để giúp Mark thoát khỏi tội lỗi của mình?

Phần ba

Jules

Jules nhận ra một điều sau khi gặp Robbie Cannon- người yêu của Nel hồi cô còn trẻ. Một sự thật khiến Jules cảm thấy rối bời: Lena là con gái của Robbie, kẻ đã cưỡng bức cô và không hề cảm thấy tội lỗi gì về điều đó. Và cô nhận được tin rằng Lena đã mất tích. Cô thấy sợ, sợ ánh mắt mà Robbie nhìn con bé trong đám tang của Nel.

Lena

Lena đã chạm trán với Mark bởi cô luôn tin rằng Mark là lí do Katie lựa chọn cái chết. Và Lena, trong lúc xô xát với Mark, đã tìm thấy chiếc vòng tay của mẹ cô ở chỗ anh ta. Lena sẽ làm gì đây, khi nhận ra rằng cái chết của mẹ cô không phải là do bà cố tình bỏ rơi cô, rằng người khác đã đẩy mẹ xuống vách đá và gây ra cái chết đầy đau đớn cho bà? Lena liệu sẽ cảm thấy như thế nào sau bao nhiêu lâu tin rằng cái chết của mẹ cô là do bà tự chọn lấy?

Phần bốn

Nguyên nhân cái chết của Nel đã sáng tỏ, và cả cái chết của Lauren, mẹ Sean. Pattrick Townsend đã thú nhận tất cả. Nhưng liệu rằng sự thú nhận ấy có phải là thật hay không?. Lena chuyển đến vùng khác sống với Jules, rời xa khỏi những đau thương mất mát mà cô đã phải gánh chịu. Josh, Louise và chồng mình, Alec sau cùng cũng chuyển đi như vậy. Tất cả mọi oan khuất có vẻ như đã được phơi bày ra ánh sáng, song liệu sự thật có phải như cách mà chúng ta có thể nhìn thấy được hay không?


Lời kết

Vào trong dòng nước không phải một câu chuyện quá dồn dập, nó chú trọng vào sự diễn biến tâm lí của nhân vật và dòng suy nghĩ cũng như sự thay đổi của họ. Dần dần, bức màn bí ẩn được vén lên, phơi bày tất cả ra ánh sáng. Nhẹ nhàng nhưng không kém phần lôi cuốn và hấp dẫn, cuốn sách chắc chắn sẽ là một lựa chọn không tồi cho bạn đấy!

 

Tác giả: Lệ DuyênBookademy

--------------------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link:https://www.facebook.com/bookademy.vn

Tham gia cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3  


Xem thêm

Đôi khi, khi một cuốn sách đạt đến đỉnh cao của sự thành công, tác giả gần như không thể nhân rộng nó. Ít nhất phải nói rằng áp lực không thể vượt qua để đạt được thành công đó là rất đáng sợ. Ngoài ra, tất cả chúng ta đều biết các nhà xuất bản cũng có thể gây thêm áp lực bằng cách thúc giục quá nhanh, với hy vọng kiếm được tiền từ việc làm đó. Đôi khi mong muốn vắt sữa con bò sữa được ưu tiên hơn giấy phép nghệ thuật của tác giả, người bị áp lực phải chuyển giao một cái gì đó trước khi họ cảm thấy thoải mái với nó. Tôi không thể nói đó là những gì đã xảy ra ở đây, nhưng cuốn sách có cảm giác như nó đã được vội vã xuất bản mà không được trau chuốt và đánh bóng đầy đủ. Bất cứ ai cho phép nó được xuất bản với tất cả những quan điểm đó đều phải xấu hổ.

Tôi thực sự không thích thú, hay yêu thích cuốn sách để đánh giá một cách quá vội vàng. Dù tôi đã hy vọng những người phản đối đã sai, nhưng tôi phải đồng ý rằng cuốn sách này có một số sai sót nghiêm trọng. Tuy vậy, tôi tự hỏi, nếu đây là một tác giả vô danh, người không chỉ vươn lên vị trí siêu sao chỉ sau một đêm thì liệu chúng ta có thể sẽ không tha thứ?

2,5 sao

Tôi thích bộ này hơn "The Girl On The Train", nhưng tôi vẫn nghĩ nó có lỗi. Cuốn tiểu thuyết chắc chắn là trên cả TGOTT, và tôi đánh giá cao sự đa dạng của các nhân vật và giọng nói trong cuốn tiểu thuyết này. Thậm chí 80% trong suốt cuốn tiểu thuyết, tôi không hoàn toàn chắc chắn nó sẽ đi đến đâu—một phần trong tôi thích điều đó và một phần thì không. Tôi không thấy phiền khi cuối cùng cũng không có câu trả lời rõ ràng, nhưng tôi cũng không cảm thấy có nhiều động lực hay bí ẩn để thúc đẩy câu chuyện. Nó chắc chắn không ly kỳ hay dữ dội như cuốn tiểu thuyết đầu tiên của tác giả. Nó tập trung nhiều hơn vào các nhân vật, động cơ và mối quan hệ của họ, và cách tất cả những điều đó diễn ra trong suốt câu chuyện. Tôi nghĩ đó là một câu chuyện phát triển hơn và có những điểm phức tạp mà TGOTT thiếu; nhưng nó gần như đã hy sinh sự phấn khích mà tôi mong đợi từ Hawkins để có một chút cốt truyện kéo dài nhằm tập trung vào các nhân vật. Nếu cuốn tiểu thuyết cân bằng được hai yếu tố này—cốt truyện và phát triển nhân vật—hơn một chút nữa, tôi nghĩ nó đã có thể là một cuốn sách 4 sao đối với tôi. 3,5 sao