Tuổi Thơ Im Lặng được coi là tác phẩm văn xuôi đặc sắc nhất của nhà văn Duy Khán. Ông viết tác phẩm này để dành tặng cho những người con của mình. Mình được mẹ mua cho cuốn sách này từ một hiệu sách cũ, được xuất bản năm 1996, khi đó mình còn chưa ra đời, giấy đã ngả vàng thoảng mùi mốc. Mình đọc từ hồi năm lớp 7 lớp 8 đến nay đọc lại vẫn như lần đầu. Từng câu chữ, câu chuyện cứ thế mà sinh động, nhảy nhót, gợi lên bao liên tưởng về cuộc sống nông thôn bình dị ngày đó.

Tuổi thơ nơi nông thôn nghèo khó mà ấm áp

Cuốn hồi kí lấy bối cảnh trước những năm 45, nhưng Tuổi Thơ Im Lặng lại không mang màu sắc nặng nề nhiều như các tiểu thuyết khác cùng thời. Vì là nói về tuổi thơ nên màu sắc câu chuyện vẫn có cái gì đó tươi sáng, hơi hoài cổ. Nếu như đầu cuốn hồi kí màu sắc tươi sáng hiện lên rất rõ, qua những chương miêu tả không gian thôn làng, vườn tược, chim chóc thì càng về cuối lại là không khí u tối của nạn đói, súng đạn. Mỗi con người trong Tuổi Thơ Im Lặng đều có số phận riêng, ai cũng đáng thương và ai cũng để lại trong tâm trí tác giả một dấu ấn đặc biệt. Từ cô Phan không chịu ở nhà chồng giàu, cứ khóc thét ở gốc cây đa cho đến khi bị nhốt vào cái rọ lợn; chị Ngoãn không chồng mà chửa, chua ngoa đanh đá đối đáp với thiên hạ nhưng rồi cũng tự tử mà chết; chú Ất rao mõ già rồi mà cả làng gọi là “thằng”,…

Đọc tác phẩm, ta như được sống lại cái thời đói khổ khi đó mà mình chưa từng được sống. Bữa cơm hằng ngày chỉ là cơm độn sắn, ngô, có hôm còn lấy dao bài thái nhỏ thân cây đu đủ rồi vo lẫn với gạo nấu thành "cơm trộn thân cây đu đủ". Nhà ai nghèo, không nuôi được con thì phải cho con đi làm con nuôi, làm người ở. Rồi nạn đói năm 45 làm bao nhiêu người chết, có người đi giữa đường chết, chết thành đống, ai cũng như bóng đen lùi lũi đi trên đường có thể gục xuống lúc nào không hay biết.

Đầy giời mưa đen sì. Từng đàn người bóng cũng đen ngòm, xiêu vẹo bồng bế nhau qua đường cái quan. Có người đã chết cứng, hở xương vè, bụng bẹp gí. Có em bé còn thoi thóp, tay vẫn để ngực mẹ.

Bà Can “sứt tai” không còn gì để bán, gian hàng của bà gió tốc tả tơi. Tôi bước vào, giật mình: sáu người ngã chồng lên nhau chết tự bao giờ. Còn người đàn ông đang nằm thở hắt ra. Chắc là cô vợ, còn trẻ đang bế con ngồi cạnh. Em bé gái chừng lên ba, há miệng gào nhưng không ra lời. Miệng em xanh lè màu rau cỏ. Bỗng người mẹ từ từ ngã xuống, rời con khỏi tay.

Những thế hệ trước như ông bà, bố mẹ chúng mình hay kể chuyện ngày xưa. Ôn nghèo kể khổ, hồi đó sao mà cực quá, ấy thế mà vẫn nhớ mãi, muốn quên đi cái đói nghèo mà chẳng quên được. Dù khổ là thế, mỗi lần nhớ lại là khóe mắt cay cay nhưng cái cay cay lẫn với cả niềm vui. Vui thời đó là vui của tuổi thơ rong ruổi khắp làng, vui của tình nghĩa gia đình làng xóm.




Thế giới tuổi thơ sinh động qua từng câu chữ

Đọc nhiều tác phẩm truyện thiếu nhi, chưa bao giờ mình để ý nhiều đến ngôn từ, cách miêu tả, biểu đạt cảm xúc qua từng câu chữ như tác phẩm này. Ngôn ngữ trong “Tuổi thơ im lặng” rất “thường”. “Thường” vì nó gần với lời ăn tiếng nói hằng ngày quá, mang đúng chất nông thôn Bắc Bộ ngày xưa. Những câu ca dao, tục ngữ cũng được thêm vào vì người mình xưa hay nói theo ca dao như vậy. Những bài vè của bọn trẻ con cũng được ngân lên nhiều chỗ. Nếu như những truyện khác mình đọc, mình thường tập trung vào diễn biến câu chuyện. Đa số các tác giả cũng không đi sâu lắm vào miêu tả, nếu có chỉ là miêu tả bối cảnh và hành động đặc biệt của nhân vật. Từng con người, khung cảnh, con vật và cả những đồ vật tầm thường nhất cũng được nhà văn Duy Khán miêu tả chi tiết, cẩn thận. Nó giống như xuôi theo dòng hồi ức của tác giả, từng thứ hiện lên tâm trí, rõ mồn một, rồi cứ thế mà tuôn ra thành câu chữ. Sự chi tiết và tỉ mỉ ấy không chỉ thể hiện sự cảm nhận tinh tế của tác giả mà còn muốn thể hiện cái tấm lòng hết sức trân trọng của ông. Tất cả thuộc về tuổi thơ sâu sắc đến mức một người đã 43 tuổi vẫn nhớ như in và viết ra bằng hết tình yêu thương của mình như vậy.

Mình từng nghĩ rằng ở quê thì đâu cũng giống nhau thôi nhưng đọc xong cuốn hồi kí này thì mình biết mình đã nhầm. Tại vì mình được sinh ra lớn lên ở thành phố, không được gắn bó với làng quê nên không thể hiểu được. Những ngọn núi, bãi đất nơi quê hương được tác giả miêu tả rất cụ thể, không những vậy lại còn gắn với những truyền thuyết, sự tích vào đó. Như thế càng hiểu rõ, mỗi tấc đất quê hương nó thiêng liêng, đáng quý như thế nào với mỗi người. Dù sống nơi thành phố, nhưng mỗi lần xa nhà tôi lại thấy nhớ, dù chỉ là con đường, hàng cây, con ngõ nhỏ thôi khi mỗi ngày đi qua sao thấy nó tầm thường mà khi đi xa lại thấy đặc biệt đến thế. Chẳng trách vì sao tác giả lại yêu mến quê hương mình như vậy, vì nơi đó gắn liền với tuổi thơ, là nơi chôn rau cắt rốn và có những con người mình yêu mến.

Dưới ‘đầu rồng’ có cái thung lũng. Thung lũng có cái chùa cả Tổng, nổi tiếng tỉnh Bắc Ninh. Ấy là chùa Hàm Long, gọi tắt là chùa Hàm. Giữa chùa có tượng Thích Ca cao chọc nóc chùa, đâu mười lăm thước thì phải, bằng đồng đỏ chóe. Tôi ngẩng mặt nhìn Ông. Tôi lọt thỏm dưới cảnh áo cà sa của Ông. Chị Cún, cô Phan bảo tôi: ‘Đừng chỉ trỏ, cụt tay đấy’. Nhiều lần tôi chỉ trỏ mà chả thấy cụt tay hay là sau này mới cụt? Cách xa mấy cánh đồng, có quả núi như quả thị bổ đôi, úp xuống. Các cụ bảo đấy là núi Ngọc. Thôn Sơn Nam ở đấy, núi Ngọc ở đúng phía Hàm Long hướng ra.


“Lao xao” là chương truyện được tác giả viết để miêu tả các loài chim khi trời vào hè. Đọc mà ta cứ tưởng như đi tham quan vườn chim ở nơi miệt vườn nào đó vậy. Mình vẫn nhớ hồi học lớp 6 được học bài đọc hiểu này. Tác giả miêu tả các loài chim rất chi tiết, mỗi loài có những đặc điểm riêng, được nhân hóa như con người. Có loài chim rất hiền, chỉ mang đến niềm vui cho trời đất như sáo sậu, sáo đen, chim ri, tu hú. Có loài thì đóng vai kẻ ác như diều hâu, quạ, chim cắt. Có loài bị coi là “kẻ lắm lời” như liếu điếu, chim gõ mõ thì “khôn ranh đến choắt lại”, chim cu gáy thì “ngơ ngác đến cái mức luôn bị mắc bẫy” rồi thì “hiền quá hóa ngu”, chim giẻ cùi thì lại “lười chảy thây”,…

Đến gần trưa, một con chim khoác bộ lông dễ đến bảy tám màu sặc sỡ. Nếu nó đi trên đất thì đuôi quết đất. Ai chưa biết về nó thì nó làm cho mọi người thèm thuồng muốn nuôi nó làm chim cảnh. Nhưng khi đã biết nó thì ai cũng tởm lợm. Nó ngủ sớm, dậy muộn; lười chảy thây. Nó chẳng gây gổ gì, nhưng các loài chim hiền đều tránh nó. Nó bẩn lắm. Khi nó bay qua là bọn chúng tôi phải bịt mũi…

Những đồ vật đơn giản như cái cối, cái chày, cái chăn thôi nhưng tác giả không hề coi nó vô tri vô giác mà rất có hồn. Cối chày dù cũ đã mòn nhưng cũng có cảm xúc, cái chăn Tây bạc phếch mùi mốc meo cũng biết nhắn nhủ.

Những đồ dùng biết nói thật đấy! Tôi đã từng nhìn khắp nhà, những đồ dùng đã sống cùng chúng tôi: Cái võng đay rách. Cái chiếu manh thủng giữa. Cái mâm gỗ mộc ‘cóc gặm’ một góc. Cái giỏ cua trông hình con ong, vá đi vá lại. Cái rổ, cái rá cạp lại. Cái trạn bát xiêu vẹo đầy mọt, đụng vào là bụi bay. Cái giường nứa ọp ẹp nan gãy nan còn. Cái điếu bát nứt vành, chằng dây thép. Đến cái vại nước cũng phải vá xi măng, v.v…

Tất cả, tất cả chúng đều cất tiếng: ‘Chúng tôi được sống cùng với tuổi thơ anh. Chúng tôi hoàn toàn không muốn nhờ vả anh cái gì. Chúng tôi chỉ muốn theo dõi từng bước anh đi…



Tình yêu gia đình

Tình yêu gia đình có lẽ là tình yêu được tác giả thể hiện rõ nhất, mãnh liệt nhất trong suốt tác phẩm. Những câu văn như thốt lên từ tấm lòng, giàu cảm xúc. Ở chương "Người nhà", khi nói về thầy u mình, nhà văn Duy Khán không còn dùng đại từ "tôi" để tự sự nữa, mà lúc này đã được chuyển thành "con". Có lẽ lời văn này không còn là lời kể chuyện mà đã trở thành lời từ tâm mình đến với cha mẹ rồi.

Đôi vai của mẹ thành chai từ bao giờ con không biết.

Trên đôi vai ấy ai để chiếc bánh dày vào. Bánh dày màu nâu sẫm, có lúc nứt ra. Cái năm mẹ leo lên núi gánh ‘đá trăm’ xuống thuyền cho người ta chở lên tỉnh, ấy là năm vai mẹ nứt to nhất, mất một lần da, rớm máu, dính cả vào đòn gánh…

Bà nội, thầy u, anh trai, em gái, thằng út, tác giả kể về người nhà của tác giả mà ta cứ thấy hình bóng gia đình mình đâu đây. Chắc người bà nào cũng thương cháu, cha mẹ nào cũng thương con, anh em nào cũng cùng khóc cùng cười với nhau. Mình đọc chương "Bà nội" mà cứ nhớ đến bà mình. Có lẽ mình ở với bà từ nhỏ, được nghe bà kể chuyện, đọc mấy câu ca dao, những mẹo những tục dân gian truyền lại. Hay cùng kể về chuyện thầy u tác giả đi đâu về cũng có quà cho các anh em, nhưng cái cách thầy với u đối với con cũng khác nhau. Nếu thầy đi làm về mang theo đồ chơi, sách vở, dặn con cái phải học hành cho chăm, cho tốt thì lần nào u về cũng mang mấy thức quà ăn, hôm thì cái bánh đa, hôm củ sắn củ khoai, hôm xôi đỗ. Cũng giống như bố mẹ mình khi mình còn nhỏ vậy, bố thường chở đi chơi, đi mua sách , còn mẹ cứ chiều chiều lại mua mấy thức quà cái bánh, cốc chè cho. Thế mới nói, tuổi thơ của mỗi thế hệ có thể khác xa nhiều, nhưng tình yêu gia đình đối với mình thì chẳng khác gì. Ta đọc để ta hiểu hơn về cuộc sống nông thôn, khó khăn ngày đó và ta cũng đọc để nhớ đến tuổi thơ riêng của mình.



Kết luận:

Mặc dù tên cuốn hồi ký là Tuổi Thơ Im Lặng nhưng mình nghĩ đó là một tuổi thơ tràn ngập âm thanh của chim chóc, tiếng cười, tiếng khóc và cả tiếng dạy bảo của thầy u tác giả. Tuổi thơ lúc nào cũng thế, ai cũng nhớ, có người muốn trở về, có người muốn gạt bỏ nhưng mà nó vẫn ở đấy, vẫn hiện hữu, vẫn là nơi mỗi khi hiện tại mệt mỏi thì ta trở về trong tâm tưởng để dựa vào. Theo cảm nhận của mình, đây là cuốn hồi ý chân thực nhất, đẹp và giàu hình ảnh nhất về tuổi thơ, nhất là đối với những người con sinh ra ở Bắc bộ. Những thế hệ sau như chúng ta, không được trải nghiệm hoặc tuổi thơ có đôi nét giống thì hãy nên đọc, đọc để cảm nhận, đọc để sống, đọc để yêu lấy quê hương mình.


Review chi tiết bởi Tuyết Ngân - Bookademy

Deal mua sách này giá tốt hiện tại: https://goo.gl/F23kWD

-----------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

Tham gia cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3


Xem thêm

Dạo lâu không được đọc sách bằng tiếng Việt, tôi quẩn quanh mãi tìm xem nên đọc cuốn nào. Đọc văn xưa thì hay đấy nhưng tôi cũng biết thừa hết nội dung rồi. Nếu đọc thì đọc vì cái chữ nó đẹp thôi. Đọc văn mơi mới thì tôi cứ thấy lạ lẫm, chẳng quen. Mà tôi cũng chả biết cuốn nào hay. Thế là tôi xoay qua lại đọc truyện thiếu nhi. Cuốn sách hay quá. Tôi ngẩn người. Tôi lặng lẽ so sánh với sách của Nguyễn Ngọc Thuần, hay Nguyễn Ngọc Ánh (tôi chỉ biết có tưng ấy tác giả thôi), nhưng tôi nghĩ tôi thích Duy Khán hơn cả. Chắc nhiều người sẽ chẳng đồng ý. Truyện của NNT đẹp tựa giấc mơ thế cơ mà, và chắc cả đống sách của NNA sẽ được liệt kê ra, nào là Bê tô, nào là vé tuổi thơ, v.v. Nhưng Tuổi thơ im lặng lại là cuốn sách chạm vào tới trái tim của tôi nhất. Một phần có lẽ vì nhà văn là người miền Bắc, viết về xứ Bắc. Non, sông, ruộng, đồng, chùa, đình, làng, hội, tất cả dội về làm tôi say mê. Cái thời tôi sinh ra những thứ ấy cũng đã dần mất cả rồi, nhưng tôi cũng tưởng tượng ra được. Tôi mê cái tả từng viên đá một, từng miếng đất, từng loài chim, từng cái cây, từng con vật. Tôi mê mấy câu thơ, mấy câu vè thêm thắt vào mỗi đoạn văn, tôi mê lắm. Nhưng tôi mê hơn cả là sự thành thật của Duy Khán. Cái đẹp, cái tươi sáng của làng quê thì dễ đón nhận rồi, nhưng còn cả cái buồn cái có khi là tàn nhẫn cũng được nhà văn ghi lại. Những số phận con người phảng phất hiện ra, đến rồi đi trong khoảnh khắc nhưng để lại cả một dấu ấn. Không có một sự trách cứ nào, Duy Khán cứ viết ra tựa như ông vẫn là một đứa trẻ, viết vả cảm nhận, và thương, và buồn, và nhớ. Cái nghèo cái đói khổ chẳng bị xoáy sâu vào làm gì, không cố chiếm lấy sự thương cảm của người đọc. Ấy vậy nhưng lại khiến tôi cảm động hơn cả. Mới xót xa làm sao. Giọng văn thật thà, không hoa mỹ, và thiên về văn nói rất sống động. Nhưng nó vẫn đủ đa dạng trong kể và tả, khiến cho tôi càng thêm trân trọng sự giàu có của tiếng việt. Nhà văn không ngại viết ra cả những tiếng chửi thô tục. Nhưng làm thế khiến làm cho làng quê hiện lên rất thật, rất quê mùa, rất chất phác, có nhiều phần chai sạn. Chả phải câu chuyện cho thiếu nhi nào về một tuổi thơ xưa cũ cũng được như một bài thơ...

"Tuổi thơ im lặng" nên là một cuốn sách không thể thiếu trong nhà cho các em nhỏ, không phải những thứ quá giáo điều, cũng không phải là những cuộc phiêu lưu hồi hộp cuốn hút, mà thiếu đi mất cái hồn của cuộc sống, cuốn sách này có thể sẽ mang lại cho trẻ nhỏ cái nhìn chân thực hơn, sự yêu thương gắn bó với con người và thế giới xung quanh, bởi những cảm xúc về cuộc sống dường như nhạt đi khi các em ngày càng bị bao bọc bởi những bức tường. Và ngay cả với chúng ta nữa, có lẽ sẽ giật mình nhận ra rằng, quá mải mê với học hành và công việc, đôi khi quên đi mất cuộc đời rộng lớn xung quanh mình, bầu trời, vòm cây, chim chóc, con người, đôi khi ta để những điều tươi đẹp vụt qua mất mà không hề nhận thấy…để có lúc hoang mang thấy lòng mình chai sạn. Giữa thời đại của kĩ thuật, của công nghệ và thế giới số hôm nay, chúng ta vẫn thường nói với nhau về sự thiệt thòi của con trẻ khi không được tắm mình trong bầu không khí trong trẻo của làng quê, không có nhiều kí ức thần tiên đầy thú vị nơi cánh đồng, lũy tre, bờ ao, rơm rạ… Thì những trang viết trong Tuổi thơ im lặng của Duy Khán sẽ phần nào bù lấp sự thiệt thòi ấy. Nó xứng đáng là hành trang đi cùng chúng ta trong từng bước trưởng thành của cuộc đời..

Duy Khán như một người kể chuyện có duyên, rất chú tâm, rất tinh tế, những sự vật, con người hằng ngày xung quanh đều hiện ra dưới một câu chuyện giản dị, có lúc sâu lắng có lúc dí dỏm nhưng đọng lại rất nhiều. Đó đều là những hình ảnh quen thuộc của nông thôn Việt Nam (mộc mạc, thanh bình, đôi lúc đìu hiu và buồn chán) cùng những con người quê hiền hậu, tốt tính. Bức tranh tuổi thơ hiện ra, dường như chỉ “lặng im” quan sát dưới con mắt tác giả, nhưng đem lại cảm xúc ấm áp và bình yên nơi ngườii đọc. Tiếng Nói Của Tuổi Hồn Nhiên Tác phẩm là một bức tranh sinh động về con người,thiên nhiên-những yếu tố đã đi liền với tuổi thơ của tác giả Duy khán.Qua giọng văn có lúc sâu lắng,có lúc vui nhộn,Duy Khán đã gieo vào long người đọc những xúc cảm chân thành về tuổi ấu thơ,đặc biệt với những ai đã từng được lớn lên ở những miền quê bình dị mộc mạc,từ đó khiến những người thời hiện đại ngày nay phải suy ngẫm về việc giữ gìn sự hồn nhiên ngây thơ cho con em mình. Những cảm xúc êm đềm và dữ dội Tôi thích “Tuổi thơ im lặng” hơn gì hết bởi giọng văn nhẹ nhàng, sâu lắng nhưng thấm đậm tình cảm, suy nghĩ của nhà văn qua từng trang viết. Tuổi thơ trong mỗi chúng ta, là hành trình của sự lớn lên, của những ước mơ, kỉ niệm gắn với gia đình, bạn bè và cuộc sống xung quanh. Nó là khoảng thời gian thanh bình nhát trong cuộc đời, là mái ấm đầu ngôi nuôi dưỡng tâm hồn khôn lớn,. “Tuổi thơ im lặng” của Duy Khán viết về những tháng ngày bé dại của nhà văn qua những dòng hồi ức nhẹ nhàng, sâu sắc, như mở trước mắt người đọc khung cảnh làng quê thanh bình, yên ắng, ấm cúng. Từ ngôi chùa trong làng, cây đa đầu ngõ cho đến những con người trong làng, tất cả đều hiện lên với sắc thái chân thực, thực đến nỗi ta có thể cảm nhận được Duy Khán đã sống trọn từng phút, từng giây của thời thơ ấu để cảm nhận và khắc ghi những mảnh nhặt của cuộc đời như thế. Gấp lại trang cuối cùng, tôi thấy rưng rưng và không thể nào quên hình ảnh cậu thanh niên lên đường đi cách mạng, sau lưng là tiếng bom đạn gầm rù phía làng. Tình yêu đối với gia đình, với quê hương đã lớn thành tình yêu đất nước. Đây là một quyển sách rất đáng đọc và đầy nhân văn; giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy sâu sắc chắc chắn sẽ khiến bạn cảm thấy rung động và thêm trân trọng, yêu hơn những giá trị mà ta đang có xung quanh mình.

Niềm vui có thể đến từ bất kì thứ gì dù là nhỏ bé. Những ngày ấy được sống với bố mẹ, anh chị em trong một mái nhà. Cơm không đủ ăn phải độn thêm khoai sắn vẫn thấy ấm áp vô cùng. Mỗi câu chuyện của Duy Khán trong "Tuổi thơ im lặng" như một bức tranh đầy màu sắc về miền quê nghèo, nơi ông sinh ra và sống những ngày thơ bé. Một món quà vặt của mẹ khi đi chợ về cũng đủ cho một đứa trẻ hy vọng biết bao nhiêu. Cảm giác như chính mình đang quay lại ngày bé, ngóng mẹ đi chợ về để tìm quà. Rồi anh chị em thi thoảng lại trêu chọc nhau, dành đồ ăn của nhau làm nhà cửa ầm ĩ cả lên. Những câu chuyện, lời ru của bà, ru ta lớn lên, rồi khi mất đi mới biết không thể nào tìm lại được nữa. Cả một bầu trời tuổi thơ bỗng trở về. Mình cũng sống ở nông thôn, tuy vào thời mình không nghèo khó như thời của ông nhưng những gì ông viết đều cảm thấy gần gũi và quen thuộc. Đôi khi có những chỗ làm mình buồn, rưng rưng khi nhớ về những ngày tháng ấy. Nhận ra mình đã có tuổi thơ vui đến vậy, chỉ cần sống với những người mình yêu thương dù có nghèo vẫn thấy cuộc đời ý nghĩa. Khi còn bé chỉ muốn lớn lên thật nhanh, rời khỏi gia đình để tự lập nhưng lớn lên mới biết mọi thứ khó khăn hơn mình nghĩ nhiều. Ai cũng có một tuổi thơ đẹp và đáng trân trọng, nó sẽ là hành trang bước vào đời và là những câu chuyện đẹp để kể lại cho con cái sau này.