‘’Tôi là một người khá hướng nội. Có một thời kì tôi đã sống khép kín, giấu mình quá mà đến giờ nhìn lại, tôi thấy mình đã hoài phí thật nhiều những quãng thời gian chớm nở của tuổi thanh xuân đó. Và rồi, khi giờ tôi đã ngấp nghé cái tuổi 18, trong tôi thực sự có thứ gì đó dâng trào, dường như tôi có một khao khát mãnh liệt được sống với những gì "ông trời" đã tạo cơ hội cho tôi, và cũng có một điều gì đó thôi thúc tôi đứng dậy, chuẩn bị, "lau chùi" và "sửa chữa", chuẩn bị tốt nhất cho chuyến tàu thanh xuân mà chính tôi sẽ lái. Tôi biết, đó sẽ không là một cảm xúc, một mong muốn của riêng tôi, mà đó có lẽ là điều mà hầu hết những người trẻ hiện đại muốn thực hiện.

Kể từ ngày tôi biết đọc sách, cũng là ngày chuyến tàu thanh xuân của tôi bắt đầu rời khỏi toa, thế giới của tôi được mở ra với những trang sách và trải nghiệm, tôi thấy mình đã thực sự cởi mở hơn với thế giới tôi đang sống, và càng khiến tôi muốn lái nhanh hơn nữa, qua nhiều nẻo đường hơn nữa, và giúp nhiều người hơn nữa. Không ai đúng hoàn toàn, và cũng không ai đặt cuộc đời của mình vào tay người khác, tôi chỉ muốn chia sẻ qua bài review này, đúng hơn là những dòng động viên và mong rằng nó có thể giúp bạn....’’.

Đó là một vài điều tôi đã học được qua ‘Tuổi thanh xuân đôi chuyến tài đi lạc’ của Lương Đình khoa, một cuốn sách, hay chính xác là một cuộc hành trình không ngắn, nhưng cũng đủ dài để bạn biết rằng thanh xuân của mỗi người được định nghĩa khác nhau, để rồi khi gấp quyển sách lại, bạn sẽ tự nhiên lấy bút ra, viết tiếp những câu chuyện, mảng màu thanh xuân khác của riêng mình. Khi bạn viết như thế, chính là bạn đã thành công bước đầu, không chỉ là có ý chí, mà nó sẽ thực sự là điều bạn sẽ nhớ về, lúc nào cũng sôi sục trong lòng. Cũng giống như khi bạn đói, bạn rất muốn có cái gì bỏ bụng, mà chẳng có ai nấu cho bạn hay không ai làm vừa ý bạn, bạn phải tự xách mông lên và lăn vào bếp. Từ một việc nhỏ như thế thôi, thanh xuân nghe tưởng chừng sẽ là cái gì đó xa vời, nhưng bạn sẽ thực sự muốn chui ra khỏi chăn khi sáng mùa đông thức dậy, hay ngồi ngay ngắn trên bàn học thay vì nằm giường bấm điện thoại, sau khi bạn đã đọc và cảm nhận hết thảy những điều ‘Tuổi thanh xuân đôi chuyến tàu đi lạc’ mang đến.

Lương Đình Khoa, là một người trẻ thế hệ 1980-1990, quê ở miền đất Hưng Yên, trưởng thành sau những năm học tại Học viện Báo chí và Tuyên truyền Hà Nội. Nếu ai đã từng lật giở những trang sách trong "Khuôn mặt tình yêu" , "Gió mùa thổi mãi", hay "Ai rồi cũng phải học cách cố quên đi một người" sẽ thấy ấn tượng bởi cách viết nhẹ nhàng, sâu lắng nhưng không quên pha chút khôi hài, đời thực của anh. Khi đọc sách của anh, bạn thấy gì? Tôi hình dung ra hình ảnh một con người đã từng trải, đã qua ngưỡng tuổi đôi mươi, như đang chất chứa rất nhiều, khao khát, như con chữ muốn nhảy ra, trải lòng trên trang giấy những điều rất đỗi thân thương. Những mẩu chuyện trong "Tuổi thanh xuân đoi chuyến tàu đi lạc", sẽ không chỉ đơn giản dừng lại ở dấu chấm, mà nó còn ngầm thổn thức, chia sẻ nỗi niềm chung cùng bạn đọc. Bạn sẽ phát hiện ra những khoảng thời gian viết khá đặc biệt, dường như bất cứ khi nào chàng trai ấy cũng có thể viết những điều bình thường thôi, nhưng thấm thía.

Tên cuốn sách là ‘Tuổi thanh xuân đôi chuyến tài đi lạc’, nhưng tôi nghĩ, thanh xuân mỗi người, nếu sống mạnh mẽ và quyết liệt hơn, sẽ ‘lái tàu’ chở thanh xuân của mình không chỉ dừng lại ở việc lạc mọt hai lần, mà có lẽ sẽ nhiều hơn thế, tùy thuộc vào ý chí và cái tôi thúc đẩy bạn đến nhường nào. Những dòng văn trong sách, viết về tình bạn, tình yêu, tình gia đình, và cả tình yêu với những miền quê, miền đất Khoa đã gắn bó cũng có,... Tất cả như hoàn chung với nhau, đan xen nhưng không hỗn độn, dạt dào mà chẳng hề chán chường.

Chỉ cần lật cuối sách lên lướt qua mục lục, bạn sẽ nắm bắt được lịch trình chuyến tàu mà ta sẽ đi. Chuyến tàu của Khoa dừng lại tại những sân ga đặc biệt. Dừng chân đầu tiên tại "Ga Của Phố" , nơi sân ga đặt tại một thành phố - nơi gợi ra trong bao đưa trẻ thôn dã một cảm xúc đầy háo hức. Biết bao chuyến tàu đến và đi, đưa những bạn trẻ đến tận hưởng, ‘say phổ nồng nàn’, để rồi cũng chính nó dạy ta biết bao bài học về sự hụt hẫng, chênh vênh trên dòng đời hiện đại. Tạm gác lại nơi phố thị ồn ào, theo chân Khoa đến ‘Ga Tình Yêu’ nơi  ngõ nhỏ quanh co:

“Ai rồi cũng sẽ một lần để hồn lạc theo một bóng hình, theo tháng năm dài rộng nào đó đã từng sống và yêu thương, từng gọi tên bằng hai từ Hạnh phúc.”

Hình ảnh có liên quan

Tạm biệt "Ga tình yêu", chuyến tàu tiếp tục lăn bánh, hòa vào cuộc sống nơi "Ga Trăn Trở, Ga Bình Yên, Ga Hoài Niệm". Bạn sẽ nhận ra một điều gì đó trong "Con người và cái chết":

Mọi thứ tôi có - sự thành công, cúp thưởng, xe cộ, nhà cửa, tất cả những thứ mà tôi nghĩ đã mang hạnh phúc đến cho tôi,....., không mang đến cho tôi niềm vui. Điều thực sự mang lại cho tôi niềm vui trong những tháng ngày cuối là tiếp xúc người thân, bạn bè,... Và với một vài dòng suy ngẫm :

Cái chết - con người ta cần phải biết học cách đối mặt với cái chết, và làm nhiều điều ý nghĩa hơn cho cuộc sống, cho cộng đồng trước khi nhắm mắt xuôi tay. Và đã không ít lần tôi tự hỏi lòng : con người sống với nhau không được bao nhiêu như vậy, sao cứ phải trao cho nhau những mỏi mệt, oán thù, mà không phải là tình yêu và sự bình yên ?

Khúc cuối của chuyến tài dừng tại ‘Ga kể chuyện’, chia sẻ về lắng kính cuộc đời bằng ngân ngấn yêu thương, vừa thực, lại có chút hư cấu, như nhắn nhủ niềm tin vào cái đẹp luôn thường trực trong cuộc sống. Và sau một hành trình đầy cảm xúc, con tàu cũng dừng chân hẳn vào lắng nghe những khúc ru ngọc ngào ở ‘Ga Tình Ca’,

Trôi qua cái trăn trở đời Trịnh, những khoảng trời chơi vơi của Ngô Thụy Miên, khắc khoải cùng Anh Bằng và Du Tử Lê…, kéo con người ta gần nhau hơn bằng những thông điệp của Chân - Thiện - Mỹ.

Hình ảnh có liên quan

 

Đồng hành cũng nhau qua 7 trạm dừng, bắt gặp hơn 50 muôn màu muôn vẻ của cuộc sống, sẽ có lúc bạn dừng lại hỏi những điều bạn chưa từng nghĩ đến :

Nếu một ngày Hà Nội không có cầu Long Biên”, chắc sẽ là ‘ những đêm cứ nghĩ nếu một ngày, trong những di tích lịch sử, trên áo choàng của Hà Nội thiếu mất cái tên cầu Long Biên, thì giữa hai bờ sông Hồng chỉ là một khoảng trống hụt hẫng. Và những ai yêu Hà Nội sẽ thấy như đã mất đi một người thân trong cõi đời này vậy - dù có những cây cầu khác đẹp hơn, hiện đại hơn’ ( 23h58, 20/6/2010)

Trước bà cụ gánh mùa Xuân vào phố’, thì có lẽ ‘ nỗi cô đơn đối với những người già là một sự hành hạ khắc nghiệt nhất mà thời gian trút xuống. Một cái gì đó mong manh, như những vạt nắng xế chiều yếu ớt và nhỏ nhoi, cố hắt chút nắng ấm vào đời, những không đủ sức chống lại cái lạnh lùng, cô độc của bóng tối khi đêm kéo về, rồi sẽ lịm đi, tan âm thầm giữa cõi trời đất hư vô….’. Vậy nên ‘ xin hãy nâng niu và nhẹ nhàng với những người già ta gặp trong cuộc đời này …’

Kết quả hình ảnh cho bà cụ gánh hàng rong

Đọc xong những dòng này, đừng chần chừ thêm phút giây nào, khoác vội chiếc áo, mở cửa ra ngoài trời mưa lất phất với không khí se lạnh, chạy nhanh đến một hiện sách nào đó, đi một vài dãy sách, bắt gặp và cầm trên tay cuốn sách ngay đi. Nó sẽ rất tuyệt vời.

 

Tác Giả: Quỳnh Nga - Bookademy

------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn/

Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected]

Xem thêm

Cư dân mạng biết nhiều đến Lương Đình Khoa với vai trò là một blogger khi các Mạng xã hội bùng nổ; cùng những bài thơ được chuyển sang dạng video, lồng ảnh và nhạc hài hòa với lời thơ, tình thơ, dễ đồng cảm, chia sẻ trên Youtube – cùng các bolog radio anh tự thu về những chủ đề gần gũi xoay quanh đời sống tình cảm giới trẻ. Bìa sách với màu xanh dương chủ đạo vô cùng đẹp và ấn tượng,giấy tốt đọc không bị mỏi mắt.Đây là cuốn đầu tiên của Lương Đình Khoa mà mình đọc nhưng phải nói là vô cùng ấn tượng với giọng văn của anh,có gì đó rất sâu sắc,đầy suy tư,chan chứa tình yêu thương.Mỗi trang sách là một lần tác giả đưa ta về với tuổi thơ,về với tuổi thanh xuân nơi hà nội ngày xưa ấy mà có thể ta còn chưa thể hiểu hết.Những trang sách về cầu thăng long,về những mùa hoa gắn với những kỉ niệm nao lòng,về những gánh hàng rong hay đôi khi chỉ là hình ảnh,nụ cười móm mém của bà lão bán nước bên đường cũng khiến ta cảm thấy ấm lòng trong một buổi chiều đông cô đơn giữa dòng người ngược xuôi.Ngoài ra sách còn có những hình ảnh nhỏ nơi góc trang sách cho ta dễ hình dung,mặc dù có những ảnh bị nhòe không rõ nhưng nói chung đây là một cuốn sách đáng đọc về một thời để ta nhớ,một đời không quên.

Dù đã biết đến Lương Đình Khoa là một cây bút trẻ tài năng với nhiều bài viết thể hiện những suy nghĩ sâu sắc về cuộc sống, mình vẫn rất kinh ngạc khi đọc tác phẩm này. Một cuốn sách đẹp từ hình thức đến nội dung, chắc hẳn ai cũng rất thích màu xanh buồn của quyển sách này. Cả quyển sách đúng là mang một màu buồn, giọng văn "hiền lành", đẹp mượt mà và phảng phất những nỗi buồn từ mông lung cho đến thấm thía diết da. Qua mỗi "ga" của chuyến tàu đi lạc này, bạn sẽ thấy rất nhiều khoảnh khắc mà mình chưa thể nào chạm tới, chưa một lần biết đến đã được Lương Đình Khoa vẽ lên qua cửa sổ chuyến tàu. Ngay bản thân mình đây, một người Hà Nội, yêu cái đẹp của Hà Nội mà vẫn cảm thấy có quá nhiều thứ mình chưa biết về Hà Nội khi đọc "Ga của phố". Rằng tại sao, Hà Nội trong ấy lại đẹp đến như thế, cổ kính lãng mạn và giản dị đến như thế. Bao xô bồ, bao mệt nhọc ồn ào dường như trở nên bình yên trong ngòi bút của Lương Đình Khoa. Rồi sau ấy, "Ga tình yêu" có thể khiến bạn bật khóc vì mối tình của những con người đi qua hết cuộc đời vẫn nắm tay nhau khi tuổi già mong manh. "Ga trăn trở", "Ga hoài niệm", "Ga tình ca"...chuyến tàu ấy nhẹ nhàng đi qua mọi ga, chẳng nhanh quá, cũng chẳng chậm quá, đủ để ta nghĩ suy về một điều gì đó mà mình lạc mất khi mải miết với cuộc sống vội vã này. Mình ấn tượng nhất "Ga kể chuyện", truyện ngắn của anh Khoa đúng là rất ngắn, nhưng đều ám ảnh và xúc động. Đọc xong biết đâu những giọt nước mắt đã lăn dài khi thấy cuộc đời mình còn đủ đầy nhiều lắm, có bao mảnh đời cần mình phải quan tâm hơn rất nhiều. Hãy từ từ mà đọc. Cuốn sách không phải để giải trí, để mộng mơ, hay để đọc vội vàng rồi quên. Cứ chọn cho mình một "ga" để mà suy ngẫm, không nhất thiết phải đọc hết tất cả. Chỉ cần biết, đối với mình, có được cuốn sách này trong tay đã là một món quà tuyệt vời và ấm áp cho hiện tại và cả về sau nữa. Cảm ơn anh Lương Đình Khoa - một người rất thấu hiểu mọi người.

Tôi biết đến những sáng tác của Lương Đình Khoa từ lâu lắm rồi, thế hệ thiếu nhi chúng tôi hồi đó không có nhiều trò giải trí hiện đại như bây giờ, chỉ có tờ báo Thiếu niên tiền phong là niềm vui nhưng không phải ai cũng có điều kiện để mua. Vì thế, chúng tôi phải chuyền tay nhau đọc và nhớ rất lâu. Tôi hồi đó là một con bé sống khá mơ mộng và yêu văn chương, rất thích đọc chuyên mục "Trang viết đầu tay", đặc biệt thích những sáng tác của Lương Đình Khoa. Cho đến bây giờ, tôi vẫn nhớ một số hình ảnh trong thơ của Khoa, như là hình ảnh chú đom đóm lập lòe trong đêm, vì thế vừa rồi, Khoa có đăng lại tuyển tập các bài thơ thiếu nhi trên facebook, tôi thực sự xúc động, như gặp lại kỷ niệm thời thơ ấu của mình. Cũng thật tình cờ là Khoa học cùng trường đại học với tôi, chỉ sau tôi một khóa, nhưng đến khi ra trường, đi làm nhiều năm rồi tôi mới biết, lúc đó thì Khoa đã là một nhà thơ có tiếng trong giới trẻ. Tôi cũng có tập tành viết văn nhưng không có đủ can đảm bước theo con đường văn chương nên mãi chỉ là cộng tác viên, viết bài lẻ tẻ cho một số tờ báo. Vì thế tôi càng khâm phục Khoa - một người dám theo đuổi đam mê. Vừa rồi, biết tin Khoa tổ chức buổi giao lưu ra mắt tập tản văn, truyện ngắn "Tuổi thanh xuân đôi chuyến tàu đi lạc", cả nhà tôi đến dự. Tập truyện ngắn của Khoa, tôi đã đọc rất kỹ và còn ghi chú lại những chỗ mình thấy tâm đắc, hoặc là gợi lên cho mình những suy nghĩ nào đó. Và bây giờ là lúc tôi cần viết đôi dòng để chia sẻ với Khoa, cũng là một cách để cỗ vũ và gửi gắm hy vọng vào một nhà thơ trẻ. Có thể nói, nếu không có hình ảnh ga tàu thì có lẽ toàn bộ sáng tác của Khoa sẽ chỉ là những bài viết rời rạc. Thế để biết rằng, Khoa rất khéo léo trong việc lựa chọn cấu tứ cho tác phẩm. Đọc "Tuổi thanh xuân đôi chuyến tàu đi lạc" người ta có cảm giác như lạc vào chuyến tàu cảm xúc của Khoa, mặc cho người lái tàu chở đi từ ga này đến ga khác. Cuối cùng, chuyến tàu dừng ở "ga tình ca" để rồi, dù có khép cuốn sách lại thì những giai điệu vẫn còn du dương mãi. Văn của Khoa chân thành lắm, như trải nỗi lòng lên trang giấy, cái đáng quý là ở chỗ đó. Trong cuộc đua tán tụng vẻ ngoài để chạy theo thị hiếu một cách sống sượng của nhiều cây bút trẻ hiện nay, Khoa là kẻ ngoài cuộc. Mỗi trang viết thực sự là một niềm trăn trở của một người trẻ khi chứng kiến cuộc sống hàng ngày - cái cuộc sống mà nó diễn ra trước mắt mỗi người chúng ta, giản dị như hình ảnh một bà cụ gánh mùa xuân vào phố, hay là ô cửa sổ thân thuộc nơi căn nhà,...Bởi vậy, hẳn là người đọc tập sách này, sẽ có cảm giác rất gần gũi, như là Khoa nói hộ nỗi lòng mình vậy. Khoa tự nhận mình là "kẻ sống nặng tình", điều đó toát lên trong mỗi câu từ. Thanh âm của sự vô cảm hay những cái chết "bất đắc kỳ tử" cũng có thể làm cho Khoa phải trăn trở nhiều đến thế. Sự trăn trở của Khoa đủ để đánh thức lòng trắc ẩn còn ngủ quên bởi cuộc sống xô bồ, bon chen trong mỗi con người. Cái nặng tình ở đây mang tính hướng thiện vô cùng. Bên cạnh cái tình, Khoa còn đưa người đọc đến cái đẹp. Tôi vẫn thường cho rằng, lợi ích kinh tế càng ngày càng làm cho con người ta xa rời với những giá trị đích thực. Ví dụ như ngày nay, nhiều người vẫn cho rằng hưởng thụ cuộc sống phải là ở nhà đẹp, xài điện thoại xịn, đi xe sang mà ít người biết rằng, một cảnh bình minh hay một buổi chiều tà mang lại nhiều cảm xúc thì đó cũng là hưởng thụ. Họ ít khi dành cảm xúc cho những cái đẹp bình dị trong cuộc sống. Khoảng trống ấy, Khoa bù đắp lại cho người đọc bằng cảm xúc của mình. Những mùa Hoa của Hà Nội, ánh trăng quê nhà hay bông lục bình tím ngắt sông nước phương Nam,…tất cả đều là cái đẹp mà Khoa chắt chiu mang đến cho người đọc, để người ta được sống nhiều hơn, sống thực hơn với bản ngã. Cũng bởi vì văn của Khoa nghiêng về phía lãng mạn, cho nên mong muốn "Văn của Khoa sắc cạnh hơn nữa, đáo để hơn nữa" không chỉ là suy nghĩ của nhà phê bình Văn Giá mà hẳn cũng là suy nghĩ của nhiều người khi đọc tập truyện ngắn, tản văn "Tuổi thanh xuân đôi chuyến tàu đi lạc", khi mà cuộc sống vẫn còn những con người phải ra đi khỏi thế gian một cách tức tưởi vì sự ích kỷ và tham lam của người khác. Cuối cùng, tôi và nhiều người đọc khác muốn gửi đến Khoa một niềm kỳ vọng và cũng là lời chúc, rằng cánh chim văn chương không chỉ "bay trong chênh vênh" mà bay mạnh mẽ, vững chắc, vượt qua giông bão cuộc đời để tìm đến hoa thơm trái ngọt, đặng dâng cho đời, cho người.

Tuổi thanh xuân đôi chuyến tàu đi lạc là đứa con tinh thần thứ hai của Lương Đình Khoa dành cho độc giả trẻ cùng được trình làng trong năm nay - sau tập thơ Ai rồi cũng phải học cách cố quên đi một người ra mắt dịp Valentine 2014 (và là tập sách thứ 4 trong gia tài sáng tác của anh). Lương Đình Khoa là một cây bút trẻ thuộc thế hệ 8X. Anh trưởng thành từ báo Thiếu Niên Tiền Phong, chương trình văn nghệ thiếu nhi của Đài TNVN, với những trang viết đầu tiên năm học lớp 8, cho đến hết cả thời học sinh, là Bút trưởng của Bút nhóm Hương Nhãn - một Bút nhóm sáng tác văn học của tỉnh Hưng Yên được đông đảo bạn đọc trẻ cùng thời mến mộ. Năm 2004, tập thơ đầu tay mang tên Khuôn mặt tình yêu của Khoa ra mắt - khi anh đang là SV năm nhất HV Báo chí - Tuyên truyền Hà Nội, đồng thời các truyện ngắn, tản văn, thơ của anh xuất hiện nhiều trên các báo, tạp chí, được chọn in trong nhiều tuyển tập, và trở thành học viên trẻ tuổi nhất tham gia lớp bồi dưỡng sáng tác của Trung tâm Bồi dưỡng viết văn Nguyễn Du - khóa 1 - do Hội Nhà Văn Việt Nam tổ chức năm 2007. Hai năm sau, tập truyện ngắn đầu tay mang tên Gió mùa thổi mãi của Lương Đình Khoa ra mắt độc giả. Truyện ngắn chủ đề Gió mùa thổi mãi được đài Truyền hình TP.HCM chọn chuyển thể thành kịch bản phim cho loạt phim phát sóng về những tâm hồn cao đep. Rằm tháng Giêng 2011, là đại diện trình diễn thơ tại sân Thơ trẻ ngày Thơ VN ở Văn Miếu. Cư dân mạng biết nhiều đến Lương Đình Khoa với vai trò là một blogger khi các Mạng xã hội bùng nổ; cùng những bài thơ được chuyển sang dạng video, lồng ảnh và nhạc hài hòa với lời thơ, tình thơ, dễ đồng cảm, chia sẻ trên Youtube - cùng các bolog radio anh tự thu về những chủ đề gần gũi xoay quanh đời sống tình cảm giới trẻ. Tuổi thanh xuân đôi chuyến tàu đi lạc là món quà nhỏ của một người trẻ, dành tặng cho những người trẻ, cũng như cho những ai đã đi qua tuổi trẻ của mình mà còn mang trái tim nặng tình đi giữa nhân gian. Xuyên suốt cả chuyến tàu này là nỗi niềm về Phận và Duyên đau đáu giữa cuộc đời của tác giả, để gửi đến bạn đọc thông điệp: Cuộc sống hiện đại khiến con người ta để mất đi và làm tổn thương nhau nhiều quá, cần biết nâng niu, xoa dịu, nâng đỡ và bao dung với nhau nhiều hơn. Đồng thời hãy luôn tâm niệm một điều giản đơn rằng: Chỉ những ai có duyên phận mới được làm người thân, người yêu, và bạn bè của nhau, để cùng đồng hành với nhau trên một đoạn đường nào đó với Vui - Buồn – Được - Mất của cuộc đời trong cả hành trình dài của mỗi cuộc đời. Đồng hành cùng Tuổi thanh xuân đôi chuyến tàu đi lạc để nhận ra một điều thật giản dị rằng: Cuộc đời dù thế nào đi chăng nữa vẫn luôn nồng nàn hương sắc, đáng để ta sống, trải nghiệm và học cách yêu.