Tuổi 20 – bạn đã làm gì cho cuộc đời mình?
Tuổi 20 – bạn đã sống như mình mong ước?
Tuổi 20 – bạn đã cháy hết mình với nhiệt huyết của tuổi trẻ?
Tuổi 20 của Trang, cô đã chọn sống như một bông hoa dại. Không giống như các tác phẩm khác viết cho giới trẻ, thường nói về kỹ năng sống, hay mục tiêu phấn đấu cao hơn ở những năm tháng đại học để khỏi nuối tiếc sau này. Câu chuyện của Trang trong “Tuổi 20 Tôi đã sống như một bông hoa dại” xuyên suốt chỉ là những gì cô thấy, những gì cô trải qua, nhẹ nhàng như một cơn mưa. Có lẽ 12 năm đấu tranh trên cái ghế phổ thông đã khiến cô mệt mỏi và muốn thay đổi, là thay đổi hay chính là trở về nguyên trạng với bản chất vốn có của con người mình. Cô muốn sống theo tâm tưởng của một người Á Đông xưa kia, không tranh giành, không đấu tranh, cuộc đời là một dòng sông và ta cứ thế trôi đi theo quy luật của tự nhiên.
Con người ta sống và luôn quan tâm quá nhiều đến mọi thứ bên ngoài, đến những gì người khác nghĩ về mình mà thường quên mất rằng chúng ta đang sống cho ai, sống vì cái gì. Bạn thấy những điều tôi nói quá trừu tượng ư, vậy bạn đã bao giờ để ý những điều sau chưa:
“Bố mẹ không hỏi các con đi học vui không, chỉ hỏi điểm cao không.
Bố mẹ không hỏi đi làm vui không, mệt không, chỉ hỏi lương cao không, công ty to không.
Kết hôn không hỏi có yêu nhau không, mà hỏi có hợp năm tuổi không, chúc mừng sale-off tuổi xuân thành công.
Ly dị không ai hỏi vì sao không sống cùng nhau nữa, chỉ hỏi định nhìn mặt mẹ cha xóm giềng thế nào.”
Vậy thì chúng ta phải làm thế nào đây, mặc kệ thế giới và sống cho mình ư. Ý tưởng có vẻ hay đấy, nhưng bạn sẽ bị cả xã hội nhấn chìm nếu như “sự khác biệt chân chính” ấy không mang lại cho bạn một giá trị đặc biệt, đủ mạnh để trở thành cái cọc vững chãi cho bạn bấu víu những khi sóng to gió lớn.
Tôi may mắn đọc được cuốn sách của Trang khi mới bắt đầu ngưỡng cửa Đại học. Thấy bản thân mình thật đúng đắn vì đã chọn trường theo sở thích chứ không phải theo trào lưu đám đông hay mong muốn của bố mẹ. Tôi đã tìm được con đường mình muốn đi, điều bây giờ cần làm chỉ là bước tiếp trên con đường đó. Tôi không cho phép bản thân gục ngã hay bị khuất phục bởi những lời nói không hay của người khác, bởi họ đâu sống cho cuộc đời của tôi, tôi có thể nghe những lời nói đó nhưng hành động theo nó hay không là do tôi tự quyết định. Và tôi cho rằng ai cũng nên suy nghĩ như vậy, hãy sống cuộc đời mình cho tốt thay vì đi lo chuyện của người khác.
Cuốn sách không chỉ viết về “lý tưởng sống hoang dại” của Trang mà trong đó còn chứa đựng nhiều màu sắc khác trong cuộc sống.
Người ta nói người già thường hay hoài niệm về quá khứ, về tuổi trẻ. Sự thật là không chỉ có mỗi người già mà ai cũng có trong mình một quá khứ để hoài niệm. Một cô gái 20 sẽ hoài niệm về thứ gì nhỉ khi cô đang sống giữa mùa xuân của tuổi trẻ. Đấy là tuổi trẻ của tuổi trẻ. Là những ngày xa xăm có đứa bé con lon ton bám lấy bà đòi quà bánh những khi đi chợ về. Là mùi rơm vàng ngai ngái đầu ngõ mỗi khi mùa gặt đến.
Nhưng ai rồi cũng sẽ phải trưởng thành. Có một ngày mà người ta sẽ nhân danh tuổi trẻ bỏ tất cả để mà ra đi, và cũng có những ngày khác người ta không muốn nhân danh cái gì cả, bỏ tất cả để trở về. Về nhà mình. Nhà đâu chỉ là một cái nhà có mái và tường bao. Ở đâu cũng có những hình khối có mái và cả tường bao. Che gió mưa và nắng. Nhưng nhà mình thì che được cả trái tim.
“Nhà mình” là một điều giản dị và ấm lòng. Tôi cho rằng ai cũng có một bản đồ ước mơ, như là bản đồ kho báu vậy. Và dẫu không biết nó ở đâu, ta vẫn đi tìm mải miết. Trái tim là GoogleMaps của ước mơ, vì tôi tin những điều bạn muốn tìm rồi sẽ thấy. Nhưng tìm một sớm một chiều thì không thấy được . Con đường dài ấy, sự dịch chuyển qua những tọa độ địa lí, sự dịch chuyển ra khỏi vùng an toàn, được viết nên bởi những phút giây bạn chỉ muốn về nhà mình. Bỏ hết để về.
Về nhà, sao mà nghe yếu đuối. Ừ, sao cũng được. Tôi không nghĩ mạnh mẽ nghĩa là không cần gì cả. Cũng không muốn làm một điều gì chỉ để mang tiếng mạnh mẽ. Chỉ muốn làm những thứ vì cẩm xúc thuần túy, muốn dốc hết lòng mà làm vậy thôi. Tôi chẳng muốn định nghĩa cân đo cuộc đời. Cuộc sống vốn không phải để hiểu mà là để yêu. Đừng dùng đầu để hiểu về hạnh phúc, đó là việc của trái tim.
“Người ta nói kẻ dùng trái tim là yếu đuối, thực ra chỉ kẻ mạnh mới dám dùng thôi.”
“Về nhà đi. Nhà mình. Dẫu giấc mơ chưa thành hình.
Thì hãy cứ về với buổi sáng mới tinh mơ em vừa thức dậy.
Trà mật ong. Tấm thảm. Gió xôn xao động đậy.
Đã bao giờ em cần những an nhiên!?
Ngày mai nghĩ mệ lòng.
Hôm qua buồn đến thế.
Ngôi nhà sẽ nghe em ngồi kể lể.
Những chuyện không tên.”
Khi còn bé lúc nào tôi cũng mong lớn thật nhanh, thành người lớn, có thật nhiều tiền và đi thật nhiều nơi. Nhưng bạn thấy đấy, đời không như là mơ. Con người ta ai cũng vậy, mất cả tuổi trẻ để nghĩ về tương lai, nhưng khi thanh xuân qua đi họ lại mất cả quãng đời còn lại nghĩ về tuổi trẻ. Những ngày đầu tiên đi học sống xa nhà, suốt một tuần, tối nào tôi cũng khóc. Tôi khóc vì nhớ bố, nhớ mẹ. Tôi khóc vì đi học không theo kịp các bạn trên lớp. Suốt những năm tháng phổ thông, tôi luôn đứng đầu lớp nhưng giờ đây việc kém hơn người khác là cú sốc tinh thần rất lớn đối với tôi. Thậm chí, có lúc tôi còn nghĩ rằng: “Về. Không học hành gì hết”. Nghĩ thế thôi, nhưng lòng kiêu hãnh không cho phép tôi từ bỏ. Tôi đang học ngành nghề mơ ước, học ở ngôi trường mình yêu thích, mới có một chút khó khăn đã đòi bỏ hết về nhà thì sau này làm được cái gì. Thế là tôi lại tiếp tục. Tiếp tục vượt qua giới hạn bản thân và tiến về phía trước như một chiến binh. “Mọi con đường đều dẫn về thành Rome”. Khát khao thôi chưa đủ, chúng ta cần hành động để có được nó.
Sinh viên nhớ nhà thì làm gì? Gọi điện thoại hay viết thư!? Thời đại Facebook (FB) lên ngôi, người người nhà nhà dùng FB, bố mẹ tôi cũng có tài khoản FB riêng và chúng tôi thường xuyên nói chuyện với nhau qua FB. Nhưng chúng ta dùng FB không chỉ để liên lạc mà còn vì nhiều mục đích khác. Thành thật mà nói tôi không thể sống thiếu FB, thời gian online mỗi ngày của tôi có thể ngang bằng hoặc thậm chí nhiều hơn thời gian tôi dành cho việc đọc sách. Nhưng tôi tự đánh giá mình không phải là một con mọt. Tôi online nhiều vì công việc và học tập của tôi yêu cầu phải cập nhật thông tin từng phút, từng giờ.
Khi truy cập vào FB, điều đầu tiên chúng ta nhìn thấy là gì “What’s on your mind – Bạn đang nghĩ gì?” Chúng ta bắt đầu viết và cảm thấy mình được quan tâm. Bởi chúng ta biết rằng những gì chúng ta viết sẽ xuất hiện trên Newsfeed- bảng tin của hàng trăm, thậm chí hàng nghìn người, mọi người sẽ Like- thích và quan tâm comment- bình luận về những gì chúng ta đã viết. FB là một dạng truyền thông thương hiệu cá nhân, mà đã là truyền thông thì cứ gay go, giật gân, đẫm máu và nước mắt thì mới “câu like” được. “Có ai lên mạng xã hội viết rằng hôm nay tôi có một ngày bình thường không? Bạn sẽ bị cho là điên mất. Hay từ một cơn mưa có thể dẫn đến triết lý tình yêu, trăn trở cuộc sống”.
FB không chỉ là nơi than vãn, mà còn là nơi để người ta khoe, “showoff”- phô trương về những gì mình có. Khi lên FB, chúng ta mệt mỏi vì hạnh phúc của người khác, ta cảm thấy bị đe dọa bởi thành công của người khác. Cái vỏ bọc hào nhoáng của người dùng FB khiến họ không dám bộc lộ bản chất thật, họ luôn nói quá mọi chuyện để được chú ý.
Cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn có nói “Có những ngày tuyệt vọng cùng cực tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau”. Vậy thì có những ngày mệt mỏi đến cùng cực bạn và FB hãy tha thứ cho nhau:
“Đã đến lúc chúng ta cần bớt nói những điều lớn lao
Để thực sự làm thứ gì dù nhỏ bé
Đã đến lúc chúng ta nên đi ngắm bầu trời nắng nhẹ
Thay vì bật vi tính nhìn trời qua cái hình nền mặc định của Windows”.
Tác giả: Phương Anh - Bookademy
-------
Bài viết cộng tác cùng Bookademy xin gửi về: [email protected]
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn/
“Tuổi 20 tôi sống như một bông hoa dại” đưa chúng ta vào cuộc hành trình tìm kiếm bản thân, gợi lên cảm giác nhẹ nhàng nhưng đầy suy ngẫm về những năm tháng thanh xuân. Tác giả chọn hình ảnh bông hoa dại như một biểu tượng của tuổi trẻ - kiên cường, không ngại thử thách nhưng cũng đầy khao khát được chấp nhận. “Bông hoa dại không chọn nơi nó mọc lên, nhưng nó sẽ vươn mình, nở rộ và tự tỏa sáng ở bất kỳ nơi đâu”. Hình ảnh này gợi lên một cảm giác tự do, phóng khoáng, như chính những năm tháng tuổi 20 của chúng ta.
Điều đặc biệt mà tác giả muốn truyền tải là khái niệm về cuộc sống không khuôn mẫu, không ràng buộc. Ở tuổi 20, nhiều người bị cuốn vào cuộc đua thành công mà quên mất ý nghĩa của việc tự do khám phá và trải nghiệm. Tác giả nhấn mạnh: “Tuổi trẻ là giai đoạn để thử, để sai và để học. Đừng sợ hãi khi bản thân chưa đạt được những gì xã hội mong đợi”. Câu nói này như một lời khuyên cho những ai đang áp lực vì kỳ vọng của bản thân và người khác, khuyến khích họ hãy bình tĩnh và bước đi theo cách mình muốn.
Bên cạnh đó, sách đề cập đến những giá trị đơn giản trong cuộc sống mà đôi khi ta dễ dàng bỏ qua. Tác giả truyền tải một thông điệp rằng tuổi 20 không chỉ là thời gian để chạy theo thành công mà còn để hiểu và khám phá bản thân, để biết ta là ai, ta muốn gì. Đó là hành trình tự khám phá vô cùng ý nghĩa, giúp mỗi người có cái nhìn rõ ràng hơn về cuộc sống.