Chưa bao giờ mình cảm thấy bế tắc khi bắt đầu một bài review như lúc này. Không phải vì Trao em Mặt Trời dở tệ đến nỗi không mang lại cho mình bất cứ một xúc cảm lắng đọng nào, mà trái lại, đây là một tác phẩm quá đẹp đẽ, quá sâu sắc, quá sống động, ánh sáng tỏa ra từ áng văn của Jandy Nelson khiến bản thân mình thấy choáng ngợp và nghẹt thở tới mức không dám đọc lại vì sợ trái tim sẽ không chân mà nhảy ra khỏi lồng ngực mất. Nhưng mình vẫn sẽ viết, vì Noah, vì Jude, vì từng mảnh ghép của tình yêu, sự phản bội, lòng thù hận và sau cùng, là vì những nỗ lực hàn gắn, chữa lành và hoàn thiện bản thân của từng nhân vật đã tạo nên một bức tranh “bùng nổ màu sắc và ngập tràn những phép màu” đến như thế này.


Lướt qua bảng mục lục ở trang cuối cùng của cuốn sách trước khi bắt tay vào đọc em nó, mình tin là Trao em Mặt Trời sẽ không làm mình thất vọng vì nó độc đáo ngay từ cách tác giả đặt tên cho các chương sách của mình. Tất cả có tám chương sách, và, thật đặc biệt, là chúng chỉ xoay quanh hai tựa đề duy nhất “Viện bảo tàng vô hình” và “Bản ghi chép may rùi”, đan cài, xen lẫn, hòa quyện vào nhau, quá khứ rồi hiện tại, hiện tại rồi lại quá khứ, Noah rồi Jude, Jude rồi lại Noah. Hai người hai câu chuyện ở hai thời điểm khác nhau, ghép lại, lại tạo thành hai nửa cuộc đời trùng khớp đến hoàn hảo đúng như những gì người ta vẫn kỳ vọng vào cuộc đời của bất cứ cặp song sinh nào trên Thế giới này. Nhưng hai đứa trẻ ấy, lại luôn muốn khước từ điều đó.


Viện bảo tàng vô hình


Noah không phải một cậu bé bình thường. Nói cho cụ thể thì, cậu là chiếc Ô Èo Oặt trong mắt bố, là “thằnghènpêđêBongBóng” trong mắt những “thằng đần lớp Mười, cao bốn mét rưỡi, lấy trò quẳng lũ mười ba tuổi còn sống nhăn xuống vách đá để mua vui”, là “một mớ hỗn độn chết tiệt” trong mắt chàng người mẫu Anh say xỉn mắt hai màu đầy mê hoặc.


Và, là “cậu bé lẩn trốn trong cậu bé lẩn trốn trong cậu bé”.



Noah sợ thế giới, Noah trốn tránh thế giới, cậu không nói nhiều, cậu quan sát thế giới, bằng trái tim. Và cũng bằng cả trái tim, cậu đem lòng đắm say mái tóc bạch kim của một “ngạc nhiên thú vị” đến từ một hành tinh khác, đang điên rồ thu nhặt những mẩu hành tinh quê hương mình, luôn miệng nói chuyện về thuyết Einstein và những mẩu tin khoa học hay ho. Noah đồng tính. Phải. Và cái cách mà Jandy Nelson miêu tả những rung động đầu đời của chàng trai ấy với cậu-bạn-mới-đến Brian mới run rẩy, mới trong sáng, mới diệu kỳ làm sao. Người đọc ắt hẳn đã phải rùng mình thích thú trước cái cách mà đôi mắt màu đồng nheo nheo kì quặc thôi miên trí óc Noah, cái cách mà Lãnh địa bình thản bao bọc xung quanh Brian không ít lần khiến Noah thư thái đến mức bỏ quên cả chính cơ thể mình, và hẳn đã nín thở trước những phút giây hai chàng trai mới lớn bắt đầu có những động chạm đầu tiên, những gần gũi, những xốn xang, những thèm muốn. Noah, và cả Brian nữa, đã phải đấu tranh biết bao nhiêu trước những đổi thay, hay chính là những nhận thức mới mẻ, về bản thân mình, về con người, về cơ thể mình. Hẳn phải có cách gì đó, để những cậu bé đang vươn mình khôn lớn ấy được sống thật với trái tim, với tình yêu, bằng lòng dũng cảm và can trường hơn bất cứ con người nào.


Trong quá trình phá vỡ vỏ bọc của một cậu bé để vươn lên thành một chàng thiếu niên ấy, nghệ thuật luôn là nơi trú ẩn an toàn và kín đáo nhất của Noah. Cậu yêu hội họa, yêu cái đẹp, yêu ánh sáng và những sắc màu. Và cậu vẽ, vẽ không ngừng nghỉ, vẽ bất cứ thứ gì cậu nhìn thấy, vẽ trong trí tưởng tượng, vẽ bằng cả khối óc và con tim, cho tới khi những gì cậu sở hữu đã có thể lập thành một viện bảo tàng - viện bảo tàng vô hình - thứ có thể dễ dàng giúp cậu trở thành học sinh của trường Nghệ thuật bang California - ngôi trường mơ ước của cả gia đình cậu. Để rồi đến khi biết được kết quả xét tuyển, và sau tất cả những biến cố của gia đình, Noah đã “sống đúng với tuổi 16” của mình như thế nào, linh hồn đã chết biến nó thành con người ra sao.


Bản ghi chép may rủi


Là chị song sinh của Noah, Jude cũng mang trong mình dòng máu hội họa. Nhưng nếu Noah là kẻ bị cả thế giới cho là “kỳ quặc”, thì Jude lại là cô gái khiến cả thế giới phải khát khao - nữ thần ánh sáng với suối tóc vàng rực cùng thân hình nóng bỏng thu hút sự chú ý của bất cứ chàng trai nào ở Tụ Điểm nơi cô thường ghé qua. Jude cá tính và quyến rũ, cô sở hữu một bộ sưu tập những chiếc Váy Bồng Bềnh của bà nội đã mất và của chính cô tự tay thiết kế rồi khâu may. Jude yêu nghệ thuật và hăng say với cái đẹp, bộc bạch ở chính những bức phù điêu trên cát cô khắc họa những người phụ nữ với đôi cánh thiên thần và tâm hồn phóng khoáng.



Jude, cũng như biết bao cô gái ở độ tuổi mới lớn khác, cũng học đòi ăn vận diêm dúa, “thiếu vải”, đi đôi dép cao cả chục phân và lúc nào cũng tô môi đỏ chót. Jude cũng tụ tập chơi bời với lũ bạn “ong bắp cày” của cô, hay trêu ghẹo bông đùa với những chàng trai mới lớn. Jude bình thường, Jude không “kỳ quặc” như cậu em song sinh của mình.


Nhưng cũng chính Jude nữ thần ánh sáng ấy, đã cắt phăng mái tóc dài vàng óng mê hoặc cả thế gian, đã khao khát bỏng cháy biết bao nhiêu, bằng hai bàn tay trần tục, có thể tạc tựa nên bức tượng cẩm thạch người mẹ đã mất của mình, như một lời tạ lỗi, như một lời van xin, như một cơ hội hòa giải với linh hồn của người mẹ đã mất.


Và cũng cô gái tuổi 16 với cái tên của Vị thần Hy vọng ấy luôn hết mực yêu quý, yêu đến tận cùng, đứa em trai sinh ra trong cùng một bọc của mình.


Không phải Noah và Jude, là NoahvàJude


Noah nhỏ hơn Jude hai tiếng ba mươi bảy phút mười ba giây. Và đối với chúng, hai đứa luôn “không chỉ bằng tuổi nhau mà còn hợp thành một con người duy nhất”.


Chị nhích đến gần để chúng tôi vai chạm vai. Đây chính là chúng tôi. Đây chính là tư thế của hai đứa. Nép chặt vào nhau. Đó thậm chí còn là tư thế của chúng tôi trong bức ảnh siêu âm được chụp từ trong bụng mẹ và trong cả bức tranh tôi vẽ, bức tranh mà Fry đã xé đôi hôm qua. Khác với phần lớn mọi người trên Trái Đất này, chúng tôi đã ở bên nhau từ những tế bào đầu tiên, chúng tôi đã tới đây cùng nhau. Đó là lý do chẳng ai nhận ra Jude hầu như lo việc nói năng cho cả hai đứa, lý do bọn tôi chỉ có thể chơi đàn piano khi có cả bốn bàn tay của cả hai đứa trên những phím đàn chứ không thể chơi một mình, lý do chúng tôi không thể chơi oẳn tù tì vì không một lần nào trong suốt mười ba năm qua bọn tôi chọn lựa khác nhau. Lúc nào cũng là: hai đấm, hai bao, hai kéo. Khi tôi không vẽ cả hai trong tư thế này, tôi vẽ chúng tôi như hai nửa của cùng một con người.


NoahvàJude, họ phân chia nhau từng phần của thế giới, và Jude đã sẵn sàng cho đi cây cối, những vì sao, biển cả, và Mặt Trời, chỉ để đổi lại một bức tranh lập thể khó tin vẽ một chàng trai người Anh với đôi mắt hai màu đầy mê hoặc, cũng chính là “một nửa tách rời” của Jude sau này.



NoahvàJude, họ yêu nhau say đắm hơn bất cứ một “cặp đôi” nào trên thế giới này, bởi họ là “hai nửa của cùng một con người”. Và vì dù vẻ bề ngoài có khác biệt, họ thật sự rất giống nhau, họ là một, nên trong lòng luôn trỗi dậy những sự ghen tức không sao tránh khỏi khi cả hai đều khát khao chiếm lấy tình yêu thương của mẹ, đều muốn “đóng khung” trong cùng một tấm gương với mẹ, đều muốn biết rốt cuộc trái tim mẹ đang thổn thức điều gì - Noah luôn nghe thấy tiếng vó ngựa phi nước kiệu trong lòng mẹ, và Jude thì ham muốn tột cùng tạc bức cẩm thạch người mẹ mỗi sáng đứng ở hiên nhà nhìn ra biển cả trong mái tóc gió luồn tung bay với chiếc áo choàng bồng bềnh lái con tàu vượt muôn trùng sóng lớn. Cả hai đều đã không ít lần muốn xóa sạch mọi dấu vết minh chứng cho tài năng của người còn lại, để chúng biến mất khỏi thế gian này, và chỉ còn tài năng của bản thân mình sót lại.


Và để rồi khi mọi sự xáo trộn xảy ra và đảo tung cuộc sống của cả hai đứa trẻ mới lớn, vừa mất mẹ, khi những “cục vấu” của Jude luôn luôn là “rạn nứt”, những trái tim mới bắt đầu hối lỗi và hồi sinh:


Giờ là cơ hội thứ hai. Giờ là lúc để tái tạo thế giới.

Biết rằng với dụng cụ này mình chỉ có duy nhất một cơ hội, tôi cuốn dây điện quanh vai, đặt cưa tròn lên giữa vai Noah và tôi, rồi bật điện. Cái cưa vùng lên sống dậy. Cả cơ thể tôi rung lên dưới sức mạnh của điện năng trong khi tôi xẻ khối đá làm đôi.

Để NoahvàJude trở thành Noah và Jude.

“Cháu giết chúng sao?” Guillermo kinh ngạc hỏi.

“Không, cháu cứu chúng.”

Cuối cùng cũng cứu chúng.


Lời kết


Ở những trang cuối cùng, Jude có nói:


Tất cả chúng tôi đều tiến đến nhau trong một tiến trình va chạm, bất kể chuyện gì xảy ra. Có lẽ một vài người đã được định sẵn để xuất hiện trong cùng một câu chuyện.


Trao em Mặt Trời chính là câu chuyện của những sự “va chạm” như thế. Brian là chàng thơ của Noah. Noah là nguồn cảm hứng của mẹ. Mẹ là nữ thần trong lòng Jude. Jude là một nửa tách rời của Oscar. Oscar là người bạn tâm giao của Guillermo. Và Guillermo - Ngôi Sao Nhạc Rock Của Giới Điêu Khắc - lại chính là người mở cho Jude cánh cửa đem cô tìm lại một nửa linh hồn của chính mình - Noah, và bố, và mẹ, và những người cô yêu thương - hoàn thành “Bản ghi chép may rủi” của mình.


“Bản ghi chép may rủi” cuối cùng chẳng còn những khổ đau, hay dằn vặt tội lỗi. Ở đó chỉ còn lại những sự thật, những trải lòng, những lời thú nhận của những trái tim tan vỡ đang dần hé mở cánh cửa lòng mình, tháo cởi guồng xích và trói buộc để tan mình vào biển cả và ánh sáng, sắc màu và tình yêu - tình yêu của những nửa tách rời định mệnh cho tìm thấy nhau, của những tâm hồn “tôi rạn nứt” phá bỏ hết những rào cản ngăn cách để cùng nhau hàn gắn cuộc đời.


Trao em Mặt Trời quả thực là áng văn xuất chúng, là đại diện tiêu biểu cho một thứ văn chương mới mẻ, lạ kỳ, mà đắm say lòng người.


“Một cuốn tiểu thuyết hoang dại, đẹp đẽ, sâu sắc và đầy cảm động. Giọng văn của Jandy Nelson sôi nổi và sống động đến nỗi những trang truyện của cô ấy gần như tỏa sáng trong bóng tối” - RANSOM RIGGS


Tác giả: Thúy Hạnh - Bookademy

------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

Tham gia cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3


Xem thêm

Trong nhận định của tôi thì sớm thôi, “Trao em mặt trời” sẽ trở thành cuốn sách cần phải có trong mỗi gia đình, là công cụ để các bậc phụ huynh có thể thấu hiểu các con em, là sự giáo dục chân thực nhất mà các em có thể nhận được về thế giới mà các em sắp sửa bước vào. Dù có đồng tình với ý kiến trên của tôi hay không thì một vài người đọc cũng phải công nhận với tôi rằng “Trao em mặt trời” mang lại rất nhiều những giá trị hiện thực rất sâu sắc, tái hiện một cách chân thực cuộc sống và cách nhìn của cả một thế hệ trẻ lạc lối và lo sợ. Trên tất cả, điều mà tôi cho là suất sắc nhất ở “Trao em mặt trời” chính là việc Jandy Nelson đã rất tinh tế khi cho những nhân vật của mình được là một con người đúng nghĩa thay vì lý tưởng hóa hay lãng mạng hóa những suy nghĩ và hành động, cũng chính vì điều này mà các nhân vật trong truyện đều trở nên có chiều sâu khi mà cái tốt và cái xấu cứ thế mà liên tục luân phiên nhau mà bộc lộ ra ở mỗi con người, do đó mà có lẽ chẳng thể kiếm lấy một ai hoàn hảo trong toàn bộ câu truyện, cũng chẳng thể ngợi ca ai hay lấy để làm gương một ai đó. Một cuốn sách rất đỗi chân thực nhưng lại không làm gai mắt mà chỉ thêm phần lắng lại trong lòng người đọc chút gì đó mỗi khi gấp lại cuốn sách trong những suy tư về chính mình và những thất bại trong tiến hóa về mặt nhận thức chưa bao giờ lại góp phần làm cho con người trở nên sâu hơn đến thế. Một vấn đề mà tôi chọn để nói ra tiếp đây chính là một trong những giá trị ít ỏi mà ở tầm hiểu biết của mình có thể lĩnh hội được, đó chính là về tình yêu. Tình yêu, chỉ mới nhắc đến thôi mà con tim đã muốn sôi sục, mồ hôi vã đầy ra trên trán, mạch máu căng lên như thể sắp vỡ trào. Tình yêu, là hạnh phúc và cũng là ngọn nguồn mọi đau khổ, hỏi xem tình yêu là món quà hay là sự trừng phạt, tình yêu rốt cuộc là tốt đẹp hay xấu xa, khi mà: Tình yêu lôi hướng nhìn của ta ra khỏi chính mình. Khi yêu, ta nhạy cảm hơn và quan tâm nhiều hơn ngoài bản thân chính mình đi kèm theo đó là những lo lắng và bảo vệ mà đôi lúc lại trở thành tàn nhẫn và o ép. Như Diana và Jude, mẹ và con, lo lắng và căm ghét, tình yêu nhanh chóng được phủ lên tấm khăn đen của những cãi vã và tranh chấp về thói quen sống của Jude mà bắt nguồn là từ những nỗi lo lắng của một người mẹ thất bại trong việc thể hiện tình yêu của mình. Trái lại là mối quan hệ giữa Diana và Noah, vẫn là người mẹ luôn hướng đôi mắt về những đứa con, Diana lại luôn là người mà Noah yêu quý và quan tâm và cũng quan tâm Jude nhưng dưới một hình thức thể hiện hoàn toàn khác, Diana luôn xuất hiện những lúc mà Noah cần nhất – dù Noah không chia sẻ những phiền muộn của mình – những lúc cậu bị tổn thương. Hay tình yêu còn là khi khi Jude đưa tay lên bịt lấy hai tai em trai mình khi nghe tin mẹ mất thay vì chính mình, là Noah khi nói dối về cái chết của mẹ để bảo vệ gia đình mình khỏi sự thật nghiệt ngã. Tình yêu, không thể để người ta được yên mà ích kỷ, nghĩ đến bản thân mình trước tiên. Khi yêu, ta cho tình yêu cơ hội đùa giỡn với cảm xúc của chính mình. Vào lần đầu tiên gặp Brian, Noah đã vẽ điên cuồng đôi mắt của cậu, lần thứ hai khi cậu ngầu xì bảo vệ Noah khỏi bọn Fry, Noah biết mình đã có tình cảm với cậu mất rồi, lần sau khi cậu trèo đến cửa sổ phòng Noah, Noah đã vui sướng biết mấy, nhưng chỉ ít phút sau, Noah đã ghét lồng lộn cảnh cậu thân mật với chị gái mình – Brian khi này vẫn đang ở ngoài cửa sổ – và cũng chỉ là một chút sau đó, cả tâm hồn của cậu run rẩy cùng nhịp với những va chạm khẽ khàng cùng Brian và cảm giác này lại chẳng kéo dài quá lâu khi mà chỉ đến ngày hôm sau, cậu đã xé nát hết đống tranh cậu vẽ về cậu ấy, tổn thương và đau đớn ngày càng ngấm dần vào tâm hồn cậu. trong khi đó, một mặt, Diana không thể ngừng cho mình không buồn lòng về lối sống của Jude, mặt khác, cô lại biết mình cũng không thể ngừng tự hào về con gái mình với người ngoài. Còn Jude, dù rất ghét mẹ mình đến mức có suy nghĩ mong cho mẹ chết, lại bị tổn thương vì bị mẹ bỏ quên ở viện bảo tàng, trong lòng cô thật ra lại luôn muốn có được sự công nhận và tình yêu thương của mẹ. tình yêu đâu chỉ sinh ra tình yêu, tình yêu còn là ngọn nguồn của một vài mối thù địch và sự căm ghét, tình yêu đâu chỉ được người ta tôn thờ, mà còn bị người ta chì chiết, nguyền rủa. Và rồi thì tình yêu trả lại ngọn lửa nồng nhiệt đỏ rực cho thế giới, hòa tan cả trái đất bằng nụ hôn bên trong căn phòng hé cửa, đặt lý trí người ta lên trên miệng núi lửa, phủ lên khắp cả đường phố bằng cả dải sương mù để những người yêu nhau chỉ có thể nhìn thấy nhau. Nồng nhiệt là thế, hạnh phúc là thế, mãnh liệt là thế nhưng có mấy người yêu mà không vỡ nát, vì tình yêu mà vỡ thành trăm mảnh, vì tình yêu mà “co lại”, “xám xịt”, “não nề” , vì tình yêu mà “tâm hồn thằng bé đã chết”, “Sao tình yêu có thể tàn phá hủy hoại mọi thứ đến mức đó?”. Và khi tình yêu quay trở lại một lần nữa, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chữa lành những viết thương, xoa dịu những con tim phồng rộp, sống lại những mảnh đất đã chết, cứu thoát những thiên thần bị giam trong đá tảng lạnh lùng và ngọn lửa bị lấy đi lại được trả lại cho thế giới, làm bừng sáng thế giới một lần nữa. cái vòng luẩn quẩn ấy cứ lặp đi lặp lại và con người cứ đảo điên một cách hạnh phúc dưới bàn tay của tình yêu. Cuối cùng thì người ta vẫn yêu, lại yêu và sẽ yêu. Con người, hình như họ chẳng học được bài học gì cả, chỉ để có được một chút lóe sáng hạnh phúc mà chấp nhận đánh đổi cả “mặt trời”, liệu có đáng hay không? Với “Trao em mặt trời”, Jandy Nelson như bọc lấy từ ngữ của mình bằng cả một lãnh địa ánh sáng, sinh động đến siêu thực, trong khi cốt truyện lại mạch lạch rõ ràng không tìm thấy một chút lúng túng, các mối quan hệ đan xen được sắp đặt một cách thông minh, diễn biến tâm lí được thể hiện chuẩn xác, khắc họa lên được nét riêng biệt trong từng suy nghĩ của hai nhân vật kể chuyện – điều mà một số tác phẩm sử dụng lối kể của hai nhân vật khác nhau để nói về cùng một câu chuyện gặp khó khăn – liên tục đổi vai từ Jude sang Noah, ngoài việc phần nào giúp người đọc khách quan đánh giá một vấn đề thông qua nhiều góc nhìn khác nhau mà còn thể hiện một cách rõ nét diện mạo hai nhân vật chính bằng cách luân phiên di chuyển từ ngoài vào trong, từ khách quan rồi đến chủ quan và các nhân vật phụ dưới hai luồng ý kiến khác nhau xuất phát từ những trải nghiệm và tư tưởng khác nhau của hai nhân vật chính. Nhờ đó mà người đọc sẽ đỡ phải lấn cấn hơn trong vấn đề bị giới hạn về góc nhìn mà thông qua đó, có thể thấy được mình, đánh giá được mình, nhận ra chính mình ở khoảnh khắc nào đó trong câu chữ. Khi nhìn bản thân từ ngoài vào như vậy, nhận định về bản thân sẽ trở nên dễ dàng và chính xác hơn. Do đó mà tôi nói, “Trao em mặt trời” mang rất nhiều những giá trị hiện thực sâu sắc và có ý nghĩa giáo dục, và nói theo cảm tính một chút thì cũng phải đã lâu lắm rồi, mới lại có một cuốn sách chạm tới đáy của trái tim và khơi dậy những rung cảm bồi hồi từ phía sâu trong tâm hồn tôi như thế! Đúng thật là lâu lắm rồi! “Anh chàng này khiến tôi cảm thấy như tôi đang thực sự ở đây, không bị che giấu, được nhìn thấy”

“Trong mỗi cặp sinh đôi đều có một thiên thần và một ác quỷ.” Jude và Noah, gắn liền nhau khi còn là những tế bào trong bụng mẹ, lớn lên rồi trưởng thành cùng nhau. Đố kị và tội lỗi, tha thứ và bao dung- tất cả rạn vỡ rồi hàn gắn, tất cả kết nối hai linh hồn không thể tách rời. Mang tên một trong mười hai tông đồ Công giáo, vị thánh của hy vọng và phép màu, Jude là nữ thần ánh sáng, là niềm kiêu hãnh của bố. Mỗi câu chuyện trong đời cô gắn với một lời sấm truyền từ BẢN GHI CHÉP MAY RỦI của bà nội. Jude là vầng mặt trời rực rỡ, tỏa vạn tia nắng ấm áp khiến làn gió phóng khoáng Oscar vương vấn mãi không rời. Mang tên người giúp Chúa kiến tạo lại thế giới sau trận Đại hồng thủy, Noah là hiện thân của sự hồi sinh từ đổ nát. Cậu là chàng thơ của mẹ, là Picasso hiện đại với VIỆN BẢO TÀNG VÔ HÌNH, nơi cậu sáng tạo, phá hủy…và rồi, hoàn chỉnh thế giới cuộn xoáy những sắc màu. Noah là tiểu hành tinh cô độc trong vũ trụ chờ ngày mảnh thiên thạch Brian đâm sầm vào, làm bắn tung tóe muôn ngàn hạt lung linh, khiến cả thiên hà lấp lánh. Nếu như Jenny Colgan nướng những chiếc bánh ngọt thơm béo ngậy đam mê và tình yêu, tạo nên Hẹn em nơi cà phê cupkace, nếu như Haruki Murakami viết nên sự lạc lõng trong Phía nam biên giới, phía tây mặt trời trên nền nhạc Jazz nhẹ nhàng mà da diết, thì Jandy Nelson vẽ nên bức tranh Trao em mặt trời với ngàn vạn màu sắc vừa hài hòa vừa đối lập về những tình yêu. Đó là tình yêu gia đình với sắc hồng dịu mát của hạnh phúc, là gam màu xám xịt những thê lương khi sự mất mát ập đến, là vực đen thăm thẳm khi vết nứt khoảng cách giữa mẹ và con gái, giữa chị gái và em trai, giữa con trai và bố ngày càng rộng và sâu bởi những bí mật và phản bội. Là màu đỏ cuồng nhiệt nhưng tuyệt vọng của tình yêu giữa hai tâm hồn nghệ sĩ- đúng người nhưng sai thời điểm mà nào đâu cưỡng lại được bởi lý trí có khi nào thắng nổi con tim. Là sắc xanh nhiệm màu của tình yêu nơi địa đàng bởi mối tình được chăng dây từ những người đã khuất. Là màu vàng pastel vừa rực sáng nồng nàn nhưng cũng dịu nhẹ những nỗi đau khi ngọn lửa tình yêu được nhen nhóm, thổi bùng và rồi dần lụi tắt giữa Adam và Adam…và rồi sau đó lại được hồi sinh lần nữa từ đống tro tàn. Tất cả hòa quyện vào nhau để tình yêu cha mẹ tạo nên những đứa trẻ. Tất cả tan vào nhau để em tan vào anh. Tất cả đối chọi nhau như chồng và người tình. Tất cả bổ sung và nâng đỡ để cùng gắn kết và tỏa sáng như hai chị em sinh đôi. Phá hủy và kiến tạo. Trật tự và hỗn mang. Ánh sáng và bóng tối. Để cuối cùng, tình yêu là một bức tranh với những nét khua cọ mạnh mẽ và phóng túng, tuôn trào và mãnh liệt những sắc màu của cả những cảm thông và thấu hiểu lẫn độc chiếm và tị hiềm từ những người đang yêu. Tình yêu gia đình. Tình yêu đôi lứa. “ Đổi lấy mặt trời, những vì sao, biển cả và tất cả cây cối thì em sẽ cân nhắc.” … “Em đùa đấy à?”… “ Thế thì chị chỉ còn có mỗi những bông hoa thôi, Noah” … “ Được rồi”… “Cây cối, những vì sao, biển cả. Tốt thôi” “Cả mặt trời nữa, Jude” “Ồ, thôi được rồi,”… “Chị sẽ cho em mặt trời.””

“Điều mà cặp sinh đôi không nhận ra đó là mỗi người trong cả hai chỉ sở hữu một nửa câu chuyện, và nếu như có thể tìm được đường quay trở về với người kia, họ sẽ có cơ hội tái tạo lại thế giới của mình.” Trao em mặt trời chính là lời tự thuật về hành trình đó, về từng dấu chân trên con đường trở về và cả những quãng lầm lạc trước đó nữa, của người chị gái với “Bản ghi chép may rủi” của cô và cậu em trai cùng “Viện bảo tàng vô hình”. Trước hết, cuốn tiểu thuyết “tỏa sáng trong bóng tối” là liên tưởng đầu tiên vụt lên trong trí não mỗi khi mình nhắc hoặc nghe nhắc về Trao em mặt trời của Jandy Nelson. Mọi thứ khởi đầu từ cái mà Nelson chia sẻ là “một mớ hỗn độn mới sinh trong một bọc giấy”, mình không chắc nó từng hỗn độn đến mức nào, nhưng giờ đây khi được cầm một bản in chỉn chu của Trao em mặt trời trên tay, mình thấy cảm phục và mến mộ cô rất nhiều vì đã có thể gom góp, chắt chiu, hòa trộn vô khối dáng hình, màu sắc, ánh sáng vào trong cuốn tiểu thuyết theo một cách sống động, rợn ngợp và đầy rung cảm đến vậy. Mình có một trái tim dành để mến yêu những hình ảnh bay bổng tuyệt đẹp, và ngôn ngữ văn chương của Nelson đã bằng cách nào đó vượt lên khỏi giới hạn của ngôn từ, để gợi mở cho mình cũng như rất nhiều người khác về một thế giới vật chất và tinh thần trong tưởng tượng đẹp huyền diệu, gây xúc động quá đỗi. “Nghiện cái đẹp chẳng có gì là sai cả.” Trên nền cảnh rực rỡ sắc màu đó là câu chuyện của hai chị em sinh đôi, Jude và Noah. Hai nửa tách rời, cả hai đã ở bên nhau từ những tế bào đầu tiên, không thể chơi kéo búa bao vì không có một lần lựa chọn khác nhau, và nhiều điều khác nữa chứng tỏ hai người có chung một linh hồn. Jude là nữ thần ánh sáng táo bạo trên những chiếc ván lướt sóng còn Noah là cái “ô èo uột” với cuốn sổ ký họa luôn mang bên người. “Chị tỏa sáng. Tôi tuôn ra trong bóng tối.” Nhờ vào việc Noah là một thiên tài hội họa, những sắc thái tình cảm, cảm xúc dưới cái nhìn của cậu dường như chưa bao giờ sinh động và thú vị nhường ấy trong văn chương. “(CHÂN DUNG: Xanh lét lòng đố kỵ) Làn da: xanh nõn chuối. Mái tóc: xanh lá mạ. Đôi mắt: xanh lá sẫm. Toàn thân chị: xanh, xanh, xanh.” Hay là, ““Thế giới này một là bơi, hai là chìm, Noah,” bố nói hết sức nghiêm túc, và cánh tay bố vốn là đai an toàn giờ trở thành một cái ná văng tôi xuống biển. Tôi chìm. Chìm. Chìm. Nghỉm. (CHÂN DUNG TỰ HỌA: Noah và lũ hải sâm)” Những mâu thuẫn trong gia đình dần xuất đầu lộ diện, đến từ những ám ảnh đã bén rễ từ lâu. Jude ghen tỵ vì cô cho rằng em trai đã độc chiếm mẹ mình, và Noah ngược lại với bố, cậu nhận thức được rằng bố quý Jude vì chị khôi hài, rạng rỡ và bình thường, Noah thì không, cậu là Bong Bóng, cậu là một nhà cách mạng. Hiểu lầm, ganh ghét, trả thù, giác ngộ và làm hòa. Giọng văn đầy lôi cuốn của Nelson như dòng chảy sống động không ngừng nâng đỡ và dẫn lối độc giả trên hành trình khám phá những diễn biến bất ngờ và kịch tính. Sau cùng, là “Chị vẫn yêu em nhiều nhất”. Đó là tình cảm gia đình thiêng liêng, dẫu với Noah và Jude, nó còn đặc biệt hơn thế. Rồi, biến cố lớn nhất ập đến cuộc đời của hai đứa trẻ chưa đầy 14 tuổi. Trái tim non dại của cặp sinh đôi đau đớn và vụn vỡ. “Sao người ta lại có thể chết khi ta đang gây gổ với họ cơ chứ? Khi ta đang ghét họ dở dang? Khi giữa hai người chẳng có một việc gì ổn thỏa?” Cả Noah lẫn Jude đều cùng lúc phải gánh chịu và vật lộn với thứ cảm xúc tồi tệ đó. Vì những nguyên do riêng, mà cả hai cho là đầy tội lỗi và hổ thẹn, họ tránh mặt và không nói chuyện một khoảng thời gian dài sau biến cố nọ. Mọi thứ xáo trộn, hai con người “hoán đổi” tính cách cho nhau. Với chủ đích viết cho tuổi mới lớn, hiển nhiên nhà văn sẽ đơm cài vào tiểu thuyết của mình những rung động lứa đôi. Đầu đời, chớm nở ngại ngùng nhưng rồi rực lên cháy bỏng và tha thiết. Với mình, đó là một trong những điểm sáng ngọt ngào nhất của câu chuyện. Có tươi mới, rộn ràng, say mê, nhưng cũng không thiếu hoài nghi, thử thách và thật nhiều đớn đau. “Gặp được tri kỷ cũng giống như bước vào một căn nhà ta từng vào trước đó – ta sẽ nhận ra đồ đạc, những bức ảnh trên tường, những cuốn sách trên kệ, mọi thứ trong ngăn kéo: Ta có thể tìm đường trong bóng tối nếu buộc phải làm vậy” Tình yêu đâu đâu cũng có, nhưng câu chuyện của Noah và Brian dường như đặc biệt hơn những mối tình thông thường. Ban đầu, Brian là nhân vật khiến mình cảm thấy có chút hoài nghi về tính cách, nhưng rồi nhìn xem cái cách mà cậu ấy đối diện với sự thật, với chính mình, cách cậu ấy trở về với Noah, đó là điều khiến người ta phải cảm phục, không thể nào phủ nhận. Chuyện của hai dòng thời gian khác nhau được đan cài xen kẽ không những không gây rắc rối cho độc giả, mà còn khơi gợi được cảm giác hồi hộp, cuốn hút khó tả. Những bí mật dần được đưa ra ánh sáng, những lời dối trá lui về sau rồi biến mất, những mảnh ghép của sự thật dần dần hoàn thiện. Tình yêu đó liệu có sai trái? Dũng cảm đương đầu với sự thật khó khăn đến thế sao? Tuổi trẻ có bao nhiêu khúc mắc? Noah và Jude còn có thể lại là một nữa không? Câu trả lời là không. Từ NoahvàJude trở thành Noah và Jude, nhưng không phải là “giết chúng”, mà là “cứu chúng”. Từ một trở thành hai, bắt đầu một kỷ nguyên mới. Mình đã cười rất nhiều, khóc rất nhiều, vui sướng, choáng ngợp, bi thương, đau đớn, thán phục và biết ơn. Áng văn đầy xúc động của Jandy Nelson, với lối viết uyển chuyển, ngôn từ sống động, những phép ẩn dụ tuyệt vời đã gợi thức rất nhiều xúc cảm trong mình về tình cảm gia đình, tình yêu, nghệ thuật và văn chương. Nhân đây, mình cũng muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến tác giả, đến Nhã Nam và dịch giả Vũ Thu Hương vì đã mang đến một Trao em mặt trời thật sự đáng kinh ngạc, với mình, nó là “một cơn thôi thúc xuất thần”.

“Dù nằm trong danh sách những cuốn sách ít ỏi đã đọc năm nay, “Trao Em Mặt Trời” của Jandy Nelson lại chiếm một vị trí đặc biệt trong tim mình. Ban đầu, mình đã bị thu hút chỉ vì bìa sách khá ấn tượng. Nhưng lúc lật giở đến những trang cuối cùng của cuốn sách, mình lại có cảm giác tiếc nuối khi một câu chuyện hết sức dễ thương đến như vậy lại sắp kết thúc. Hình ảnh hai chị em song sinh – Noah và Jude – với những mơ ước, khát khao, trăn trở và dằn vặt của riêng mình, như tấm gương phản chiếu một phần chính bản thân mình cũng ở cái tuổi mới lớn này một vài năm trước. Dù đó là Noah đã từng nhút nhát và luôn tách biệt, nhưng lại mang một tâm hồn vô cùng trong sáng chứa đầy tình yêu thương và đam mê hay là một Noah cố gắng chối bỏ bản thân bằng cách tạo ra những vỏ bọc giả tạo. Dù đó là Jude mạnh mẽ, can đảm và luôn tràn đầy năng lượng hay là một Jude “lập dị”, bị vậy hãm bởi sợ hãi trốn chạy quá khứ, thì luôn luôn, khát khao yêu và được yêu của hai chị em chính là thứ gắng kết mối quan hệ của họ sau nhiều hiểu lầm và lừa dối. Không những thế, mình tin rằng, chính niềm khao khát tình yêu này là yếu tố quan trọng nhất giúp câu chuyện có một cái kết tốt đẹp cho tất cả các nhân vật – lỗi lầm quá khứ được xóa bỏ, nỗi đau được thế chỗ bằng tình yêu hạnh phúc. Đặc biệt, lối kể chuyện gần gũi và ngôn ngữ mang tính tượng hình, đầy chất thơ của tác giả Jandy Nelson khiến mình càng thêm yêu thích tác phẩm này. Mình thật sự thích thú và cảm phục ngòi bút cùng trí tưởng tượng của tác giả. Không dễ gì để lấy câu chữ mà vẽ ra hàng loạt những bức tranh chân thật, đầy tính sáng tạo và màu sắc như trong “Trao Em Mặt Trời”. Mình có thể cảm nhận một tình yêu dạt dào dành cho nghệ thuật xuyên suốt cuốn sách. Và chính nhờ tình yêu cái đẹp này mà những nhân vật trong truyện có thêm tình yêu dành cho cuộc sống. Gấp lại trang cuối cùng của cuốn sách, mình được chiêm ngưỡng một bức tranh tình yêu rực rỡ màu sắc và ánh sáng, được khắc họa với những sắc thái khác nhau: tình yêu gia đình, tình yêu nam nữ và thậm chí là tình yêu đồng giới hay tình yêu dành cho nghệ thuật. Và không chỉ là cảm động vì sự đẹp đẽ diệu kỳ của tình yêu, khi nhìn lại cuộc sống hiện tại của bản thân, mình cảm thấy thật sự may mắn và hạnh phúc biết bao.”

”Nghe mẹ nói này. Phải rất can đảm mới có thể sống thật với bản thân, với trái tim mình. Trước giờ con vẫn luôn can đảm như thế và mẹ cầu mong rằng con sẽ mãi can đảm như vậy. Đó là trách nhiệm của con, Noah. Hãy nhớ thế.” Tôi có thể gọi đây là một câu chuyện đẹp, một áng văn dữ dội không? Rằng bất chấp người ta có xếp nó vào thể loại hiện đại, chẳng có gì nhiều đột phá trong câu văn, cùng lắm thì gọi là tiểu thuyết về tuổi dậy thì. Nhưng “Trao em mặt trời” thực sự hơn cả một câu chuyện, nó chứa quá nhiều cảm xúc phức tạp và mãnh liệt trong một thế giới nội tâm mà ai cũng từng phải trải qua: tuổi dậy thì. Noah và Jude bước vào tuổi dậy thì với hai hình ảnh trái ngược nhau; Noah là cậu bé nhút nhát và kỳ quặc, luôn chui rúc trong thế giới của riêng mình; trong khi đó, Jude luôn tỏa sáng, thu hút và ”bình thường”. Ai có thể bảo chúng là song sinh? Nhưng những cặp song sinh, bằng cách nào đó luôn có cách kết nối đặc biệt với nhau. Cái kết nối ấy bao gồm cả vũ trụ: mặt trời, mặt trăng, những vì sao… Có cả những trò oẳn tù tì chẳng bao giờ thành công, hay những lần song hành trên những phím đàn… Và có cả nghệ thuật. Nghệ thuật bay bổng trong tâm hồn hai đứa trẻ song sinh, để cho người kia có thể thấy được sự khác biệt của người còn lại mà không ai nhận thấy được. Nghệ thuật xây cho Noah một viện bảo tàng đơn độc nhưng rực rỡ sắc màu năm mười ba tuổi, cho Jude lối thoát và cơ hội năm mười sáu. Giữa mối liên kết linh thiêng ấy là những ghen tỵ, những xúc ghét bỏ tầm thường và những biến động tâm hồn mà Noah và Jude – xét cho cùng vẫn là những thiếu niên – phải hứng lấy như một điều tất yếu mà sự trưởng thành trao cho. Tình yêu, tình cảm gia đình, những trái ngang đổ xuống quãng đời niên thiếu của chúng đẩy Noah và Jude xuống Vực Tử Thần, để ba năm sau, một thiếu niên bình thường đứng dậy, chôn vùi tâm hồn mình dưới lớp sóng bạc, thiếu niên còn lại, kẻ từng ngạo nghễ làm người bình thường nay lại chui rúc vào góc lồng tăm tối. Khi Noah và Jude chật vật để tìm ra lối thoát, hơi thở của nghệ thuật linh thiêng vẫn quẩn quanh làm nguồn sống cho chúng. Để cuối cùng Noah và Jude, khi chúng chạm vào nhau như thuở đầu hình hài, chúng nhận ra nhau, chúng lại soi chiếu thấy nhau bằng tâm hồn bay bổng bị đè nén bấy lâu, chúng ngộ ra rằng vượt trên mọi đỉnh cao của nghệ thuật chính là tình yêu, và tình yêu mang lại lòng vị tha, mang lại sự chữa lành. Câu chuyện kết thúc có hậu và mở ra một tương lai tươi sáng. Nhưng mà ai biết được, vì trưởng thành sẽ luôn là một bí ẩn.

Mình đã yêu quyển này ngay từ cái nhìn đầu tiên, và đã nghĩ đây chính là quyển sách “chỉ chọn trên bìa mà chưa từng biết qua” của #BookChallenge2017. Thêm nữa là phần giới thiệu truyện như có như không, vừa hé mở nội dung vừa chẳng tiết lộ được điều gì càng thôi thúc mình phải mua bằng được. Từ những trang đầu của truyện, mình đã bị cuốn hút bởi cách nhìn nhận mới lạ từ góc độ nhân vật. Noah là cậu bé nhìn đời bằng màu sắc, sống trong trí tưởng tượng và là Picasso đầu thai với tài năng nghệ thuật của mình. Qua lời kể của cậu, cuộc sống hiện ra như lăng kính vạn hoa, luôn biến đổi và đầy gợi tả. Một nửa linh hồn còn lại của cậu là người chị sinh đôi Jade. Bản thân cô bé lại là một chuỗi những mâu thuẫn đan xen. Yêu em trai nhất trần đời nhưng lại hủy hoại cuộc đời cậu bé; ghét mẹ nhưng vẫn luôn mong muốn được mẹ thừa nhận; xinh đẹp, hoạt bát nhưng cũng là người nói không với xã hội hơn bất kỳ ai. Như Jade đã nói, “Hoặc có lẽ một con người được tạo nên bởi rất nhiều người. Có lẽ chúng ta liên tục tích lũy những nhân cách mới như thế này. Gom góp chúng lại trong lúc chúng ta đưa ra những lựa chọn cả tốt và xấu, trong lúc chúng ta phạm sai lầm, bước tới trước, mất trí, tìm lại được minh mẫn, tan vỡ, yêu thương, trong lúc chúng ta đau buồn, trưởng thành, rút lui khỏi thế giới, chìm trong thế giới, trong lúc chúng ta kiến tạo vạn vật, trong lúc chúng ta hủy hoại vạn vật.” Và “Trao em mặt trời” là một hành trình như thế. Nơi con người tìm kiếm nhau, yêu thương nhau, rồi tan vỡ, rồi hàn gắn, rồi dũng cảm để sống thật với chính mình. Ngập tràn sắc màu và hình ảnh, bùng nổ màu sắc và âm thanh, quyển sách là một từ điển bách khoa về ngôn ngữ với cách dùng từ cực chất, diễn tả rõ mồm một kể cả những hiện tưởng khó gọi tên. Những sự vật tưởng chừng chẳng liên quan gì nhau cũng đã được so sánh và kết hợp lại với nhau theo một cách mới lạ để vẽ nên cuộc sống qua đôi mắt và trái tim của nhân vật. “Một vài con người đã được định sẵn để xuất hiện trong cùng một câu chuyện.” Và một vài quyển sách đã được định sẵn sẽ dành riêng cho những ai trót phải lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Và quyển sách này chính là như thế.

|| Tất cả chúng tôi đều tiến đến nhau trong một tiến trình va chạm, bất kể chuyện gì xảy ra. Có lẽ một vài con người đã được định sẵn để xuất hiện trong cùng một câu chuyện. || Trao em mặt trời, ngay từ cái tên đã cho thấy nó không dễ là hành trình bình thường cho các nhà thám hiểm ngôn từ. Quá vĩ đại. Quá lớn lao. Vậy nên bằng cách nào đó: hãy mông lung, và bình thản, xem thế giới bên trong nó chỉ là một mái nhà gỗ ấm cúng chứa vỏn vẹn hai phòng; một trước một sau, nơi thời gian chỉ thay đổi chất gỗ bên ngoài chứ không làm khác được giá trị kí ức bên trong. Hãy cứ gõ nhẹ cửa ở nơi nào trước cũng được, để cửa mở, rồi kiên nhẫn để trí tưởng tượng dẫn người đọc đến gặp cái trẻ tươi ngọt mát đang nằm ngửa ra khoan khoái hát cười. Gian phòng đầu tiên đón bước người đọc, khả năng cao là VIỆN BẢO TÀNG VÔ HÌNH (vì chủ nhân của nó đã đặt tên như thế). Một căn phòng tối hù mà không gian đã bị xẻ dọc ngang có chủ ý bởi những bức tường giấy vẽ dày cộm, từ đó tạo ra một hành lang uốn theo hình trăng khuyết im ắng. Đột nhiên, có tiếng rống vang lên từ đâu đó – tiếng của những kẻ nhỏ thó phải chịu bức bách quá lâu và mong muốn tự giải thoát chính mình khỏi những gông cùm cảm xúc – và không gian mới đây còn nhuộm đen sì nhìn không rõ bỗng xuất hiện hàng trăm tranh vẽ chân dung, phong cảnh, tự hoạ… đủ các thể loại đâm sầm vào giấy rồi sáng bật lên như mấy vì tinh tú rạng ngời. Đưa mắt nhìn kỹ, người đọc sẽ phải choáng ngợp với vô số biên độ màu sắc khác nhau được sử dụng cho từng đường nét: những sắc màu đẹp đẽ chỉ hiện hữu ở thế giới tâm tưởng và đôi khi phải vội trốn trong màu đen than chì khi được vẽ ra vì không có màu khác đủ sức chứa được chúng; trốn dưới lớp áo choàng đen thẫm, ôm chặt những thứ không thể miêu tả được, định hình nghệ thuật. Cứ thế, người đọc cứ ung dung thưởng lãm không gian xúc cảm đặc biệt này, nơi mỗi bức tranh đều có một cái tên nào đó mang vẻ nổi loạn tuổi dậy thì như [ Jude tết hết gã này đến gã khác vào tóc ] hay [ Noah xám xịt ăn những quả táo xám xịt trên thảm cỏ xám xịt ] hay [ Cậu bé ngắm nhìn cậu bé mê hoặc cả thế gian ]. Đó là gian phòng của Noah, kẻ cứu rỗi của Chúa, hoặc có thể chỉ là một cậu em mười-bốn-tuổi sinh đôi nào đó đang nắm hờ một nửa thế giới. Nhưng đời thì lắm chữ nếu thì, và ở đây nếu gian phòng thứ hai được mở trước thì có thể người đọc sẽ được dịp trầm trồ hơn nữa. Nơi này đối lập hẳn với căn phòng kề bên: tráng lệ, rực rỡ tựa vầng ánh dương với trần nhà nhuộm vàng óng như ngập nắng. Nửa bên phải là đại dương ngợp sóng bạc lý tưởng để ngạo nghễ lướt, nửa còn lại là bãi cát vàng chứa hàng tá bức phù điêu nhấp nhô, ngăn cách nhau bởi một vạch ngăn ánh vàng chạy giữa. Người đọc tiến gần lại, mân mê cảnh tượng này và tan thành biển hay thành cát, rồi nhắm nghiền mắt lại lắng nghe một bản đàn thì thầm của July ở trần cao. Để rồi khi mở mắt, người đọc hốt hoảng vì mọi thứ đã thay đổi: sóng bạc hoá sa mạc, cát vàng cứng cáp thành đá. Nhưng đây không phải là một sa mạc khô khốc không chút háo hức, vì nơi này vương vãi vô số mảnh giấy ghi chú kì lạ mà nếu không ghi một câu đùa thú vị nào đó như [ Mỗi bức ảnh chụp bạn sẽ dần hút cạn linh hồn và rút ngắn tuổi thọ của bạn ] thì cũng là một lời chỉ dẫn ba láp ba xàm kiểu [ Nên thu thập và uống những giọt nước mắt than khóc để hàn gắn linh hồn ] khiến người đọc phải nhoẻn miệng cười khen; và cũng không phải là một bãi đá bình thường, mà là thế giới của những bức tượng hoa cương rắn rỏi được tạc khuôn bởi sự phóng khoáng và được tạc từng góc cạnh nhỏ bởi vô tận câu hỏi “Vì sao? Vì sao? Vì sao…” dồn dập. “Một khung cảnh kì lạ”, người đọc chỉ có thể tự nhủ như vậy rồi đi đến nhặt lên thứ gì đó nằm thẳng thớm từ bao giờ ngay trên vạch ngăn. Một quyển sổ trống trơn khắc dòng chữ SỔ GHI CHÚ MAY RỦI ở lớp da và duy nhất trang đầu được ghi cẩn thận “Hãy đặt thế giới tưởng tượng vào đây!”. Quả là một ý tưởng lạ kỳ mà cũng hay ho. Và đó chính là gian phòng của Jude, sứ đồ truyền giáo của Chúa, hay cũng có thể chỉ là một cô chị mười-sáu-tuổi sinh đôi nào khác đang mân mê nửa thế giới còn lại. Sau cùng, êm đềm dòng chảy ngôn từ chảy trong thanh quản người đọc khi thấy bức tường ngăn cách hai phòng sụp đổ thành kim tự tháp bụi mù, rồi bụi theo từ ngữ trỗi dậy chuyển động thành đoạn kịch câm ngắn ngủi rực rỡ sắc màu. Trăng khuyết cô độc, mặt trời rực rỡ. Kẻ thấy mình không xứng đáng để trọn vẹn một nửa, người tức tối vì là một nửa. Họ là cặp song sinh tựa ngày và đêm: tồn tại chung bầu trời nhưng chẳng thể với tới nhau, lúc nào cũng chỉ dám nắm hờ vào hai khoảng giao bình minh và hoàng hôn để duy trì mối liên kết gượng gạo. Trao em mặt trời: để bóp nghẹt màn đêm u uất trùm kín em, để ánh sáng bớt đầy thành hai nửa tạo thành NoahvàJude, và hơn thế nữa, Noah và Jude, em và chị, kẻ công chính cứu nạn và sứ đồ truyền tin, đồng tính và dị tính, thù hận và tuyệt vọng, tha thứ và tình thương, con người và con người. Hai thể độc lập đầy kiêu hãnh. P.s. Họ của ba người phụ nữ, Sweetwine (rượu ngọt), cũng là một dụng ý tinh tế. Vì cả ba: bà Cassandra, mẹ Dianna, Jude, họ đều là những kẻ dở hơi hết sức như sâu rượu ngọ nguậy trong chai. Nhưng mấy con sâu ấy lại một cách dễ ợt nhấn chìm trí óc người ta xuống dòng men ngôn từ ngọt khướt chảy róc rách, róc rách từ lời đề tặng cho đến dấu chấm cuối cùng.

“Chị sẽ không bao giờ chịu đổi, tôi nghĩ. Chuyện đã đâu vào đấy, nhưng không. Chị với tay tới, dựng tập giấy vẽ lên, chăm chú ngắm nhìn bức chân dung như thể đang trông đợi anh chàng người Anh trò chuyện với mình. “Được rồi”, chị bảo. “Cây cối, những vì sao, biển cả. Tốt thôi” “Cả mặt trời nữa, Jude.” “Ồ, thôi được rồi” chị nói, khiến tôi ngạc nhiên vô cùng. “Chị sẽ cho em mặt trời.” “Trao em mặt trời” có thể ví như một kiệt tác bùng nổ sắc màu và ngập tràn ánh sáng. Chúng rực rỡ bởi những mảng màu trầm uất được kiến tạo từ vẻ đẹp của những ước mơ xa xôi, những chênh vênh của mối tình đầu hay thậm chí là sự tan thương đau đớn trước gia đình đổ vỡ của cặp song sinh đặc biệt Noah-Jude . Đọc tác phẩm, trái tim tôi như ngừng đập, cổ họng nghẹn ứ những rung cảm khó nói lên lời. Đến ngay cả khi gấp trang sách cuối cùng lại, tôi vẫn phải yên lặng một khoảng lâu để thôi không xúc động trước cuộc phiêu lưu giàu sức sống mà cuốn sách đã vừa đem lại cho mình. Không biết nữa, nhưng tôi thấy tuổi trẻ mình ở đó, một thuở thiếu thời từng khát khao được đắm mình dưới bầu trời nghệ thuật. Vốn là một độc giả chân thành của nhà xuất bản Nhã Nam, nhưng chỉ đến khi được chạm vào từng con chữ của Jandy Nelson, tôi mới thật sự tìm kiếm được sự thổn thức thú vị ấy. Quả thực phải thốt lên rằng: bất cứ ai đọc tác phẩm của bà có lẽ đều không khỏi cảm kích trước sự kì diệu đầy tinh tế trong cái cách mà bà xây dựng hình ảnh của cặp song sinh Noah và Jude. Noah và Jude là 2 chị em sinh đôi, tuy chẳng ai bảo chúng là vậy. Nếu chỉ nhìn lướt qua, ta sẽ thấy họ chẳng có điểm gì chung. Nhưng thực ra, họ lại như những tế bào thực sự trong cơ thể của nhau: Noah trong Jude, Jude trong Noah. Những bí mật về cặp song sinh khiến tôi hứng thú kì lạ, họ luôn ra đáp án giống nhau trong trò chơi oẳn tù tì, giả sử bạn đẩy chúng ra tận 2 đầu của thế giới, nếu 1 trong 2 khóc đứa kia cũng sẽ rơi nước mắt, nếu 1 trong 2 đứa đau đớn đứa kia cũng sẽ cảm nhận được đó như nỗi đau của mình. Và nếu 1 trong 2 đứa chết, đứa còn lại sẽ khó lòng mà sống nổi. Có lẽ bởi thế mà “NoahandJude” luôn cố gắng khẳng định rằng chúng là 1 cơ thể hoàn hảo thay vì là một nửa của nhau. Tôi đặc biệt thích cái cách mà bà viết “NoahvàJude” như thế, nó thay lời chứng minh rằng chúng sinh ra là sự sống của nhau, và luôn có trong mình 1 mối giao cảm đặc biệt với cá thể còn lại. Jandy Nelson quả thật đã chọn một lối kể chuyện xuyên thời rất cuốn hút. Bà xen lồng những mẩu câu chuyện của Noah và Jude ở những khoảng thời gian khác nhau để tránh sự lặp lại và khẳng định cho ta thấy mỗi đứa trong chúng đều như thể là một nửa thế giới. Tác giả đã vô cùng xuất sắc khi tạo ra những mảnh ghép hoàn hảo từ tình yêu và thù hận, lòng ích kỉ và sự vị tha, những tổn thương đau đớn lẫn cả nỗ lực để được hàn gắn chữa lành. Bằng một giọng văn dịu dàng mà gai góc, Jandy Nelson gửi đến chúng ta câu chuyện của những cô cậu tuổi mới lớn đầy hoài bão ước mơ nhưng cũng không thiếu phần bồng bột hoang dại khi đang chao đảo trước những biến đổi chóng mặt của cơ thể và cám dỗ từ cuộc sống xung quanh. “Trao em mặt trời” khiến người đọc thật sự choáng ngợp, ta bắt gặp 1 Noah của tuổi 14 thơ ngây sở hữu trong mình khiếu nghệ thuật bẩm sinh, là một cậu bé lập dị mang giới tính thứ 3 trong mắt của bạn bè đồng trang lứa, là một cái bóng nhỏ yếu đuối dễ bị bắt nạt, chưa từng dám nhảy xuống nước can đảm như cái cách mà chị đã từng làm. Nhưng ẩn sâu trong sự mỏng manh uỷ mị mà đáng lẽ ra 1 thằng con trai không nên có đó lại là 1 trái tim dễ rung động và ngập tràn yêu thương , tồn tại cùng khối óc nghệ thuật có tiềm năng kiến tạo lại cả thế giới. Rồi khi ta chưa khỏi bàng hoàng trước hình bóng của Noah tác giả đã gọi tên Jude để kể lên câu chuyện của 1 thuở thiếu thời chông chênh tuổi 16. Chỉ đánh giá bên ngoài, Jude chẳng có gì ngoài bộ tóc dài mượt như suối vàng và thân hình nóng bỏng, sự lẳng lơ khó mà ưa nổi khi ở trong ” hội ong bắp cày” của vịnh, thậm chí còn là hình tượng “đứa con gái đó” trong mắt mẹ cô. Và một lần nữa, Jandy lại chỉ cho mỗi chúng ta góc khuất thật sự trong lòng một đứa trẻ là gì, đằng sau vẻ ngoài ngạo nghễ đó lại là 1 vũ trụ sâu thăm thăm đầy những cô đơn và tổn thương nặng nề, thậm chí còn chứa đựng cả lòng thù hận nhỏ nhen, thứ đã từng tạo ra 1 bức tường ngăn cách giữa cô và em trai của mình. Thoạt đầu khi đọc, ta cảm tưởng như có một sự mâu thuẫn giữa họ, tuy là 1 cặp song sinh nhưng Noah và Jude lại ghét nhau đến mức trở thành sự căm hận. Chúng chia nhau tất cả mặt trời, những vì sao, cây cối, đại dương như thể đó là tài sản của riêng chúng và để có quyển quyết định: ai sở hữu nhiều hơn sẽ thắng. Dường như 1 thế giới chưa bao giờ là đủ với chị em Jude. Chúng chia nhau cả bố mẹ và sân hận nhau từ những hành động nhỏ nhất. Mâu thuẫn cứ dần tăng lên để rồi vô tình tạo thành 1 hố sâu thăm thẳm giữa họ.. “Điều tôi muốn bây giờ là: tôi muốn nắm chặt lấy em trai tôi mà chạy ngược về quá khứ, để những năm tháng trôi đi như chiếc áo choàng tuột khỏi bờ vai…” Từng con chữ xuất hiện, tác giả lại gợi mở cho người đọc thấy lòng tha thiết yêu thương trong Noah và Jude, trái ngược hoàn toàn với sự căm ghét bên ngoài. Tôi thấm thía từng lời văn của Jandy khi bà lột tả tâm trạng cùng hành động của Jude trong khoảnh khắc biết tin em trai mình định quăng người xuống vực Quỷ trong khi thằng bé lại không biết bơi. Và ngược lại, Noah đã âm thầm gửi những bức ảnh giúp Jude đỗ vào CSA-ngôi trường mà nó hằng khao khát vào học. Đó là cách chúng lặng lẽ hy sinh cho nhau, và đổi lại là sự tha thứ dễ dàng. Nó cho độc giả thấy được 1 thứ tình cảm còn vượt trên giới hạn của tình chị em, vượt trên giới hạn của bất kì định kiến nào trên thế giới này. Có lẽ điều khiến cuốn tiểu thuyết hoang dại của bà đi qua cả giới hạn của một cuốn sách viết cho tuổi mới lớn đó chính là giọng văn dung dịu mà nghẹn ngào sâu sắc có khả năng soi rọi ánh sáng vào từng góc khuất của lứa tuổi đầy cám dỗ này. Phải nói bà vô cùng thành công trong việc chỉ ra nhiều khía cạnh xung quanh cuộc sống của Noah và Jude cũng như khai thác được triệt để nội tâm đẹp đẽ hoang dại mà vẫn trong trẻo thơ ngây ở những đứa trẻ bấp bênh trước cánh cửa cuộc đời. Và đặc biệt nhất. Chính là thái độ ủng hộ và cảm thông sâu sắc đối với giới đồng tính của bà. Chính điều đó đã khiến bà trở thành 1 trong những nhà văn tôi ngưỡng mộ và trân trọng nhất. Nhờ vào khả năng xây dựng cốt chuyện mới mẻ giàu sắc sống Jandy đã đưa người đọc đi hết từ cung bậc cảm xúc này đến cung bậc cảm xúc khác. Làm chúng ta bị cuốn hút hoàn toàn vào cuộc sống của Noah và Jude. Ta không thể điều khiển ngón tay mình thôi không giở từng trang sách , không thể điều khiển trí óc mình thôi không tò mò xem Noah đau đớn vì yêu Brian ra sao hay liệu Jude có chịu mở lòng mình với Oscar sau khi kiên quyết tẩy chay lũ con trai ấy hay không? Trao em mặt trời gây bất ngờ liên tiếp, những sự thật cứ thế dần được Jandy Nelson hé lộ, khiến cho cuốn tiểu thuyết của bà vẫn toả sáng bùng nổ đến tận dòng chữ cuối cùng. Tạ ơn vì sau hàng ngàn những năm tháng Noah và Jude, cả Garcia, và cả Oscar cứ mãi quẩn quanh trong vòng quay của chính mình, nghiệt ngã trước biết bao khúc cua mang tên lừa dối để rồi có thể tìm được con đường riêng như ngày hôm nay. Thật hạnh phúc vì sau cùng họ có thể đoàn tụ bên nhau, tìm thấy những nửa của mình, lại một lần nữa yêu như chưa từng yêu. Đó cũng chính là lúc Noah và Jude biết mình đã lớn ,chúng có thể nhận ra ôi cuộc sống đâu chỉ có đúng hoặc sai, mà thực ra còn khó khăn và nghiệt ngã gấp ngàn lần như thế. Và đó cũng là lúc chúng thực sự hiểu được sự chân thành ở tình chị em, biết yêu thương, biết chia sẻ cảm thông và đặc biệt, là mạnh mẽ dám đứng lên kiến tạo lại thế giới, một lần nữa. Và cũng là lúc con vẹt hàng xóm đã tìm thấy Raphl….. Thực ra tôi đã từng vô cùng trăn trở để nghĩ xem mình nên xây dựng bài viết thế nào cho thật đặc sắc và cuốn hút. Nhưng sau cùng, tôi vẫn chọn cái cách cổ điển mà bất cứ một ai cũng có thể làm được: đó là 3 phần mở thân kết. Điều tôi muốn là truyền tải được sự chân thành tuyệt đối khi đón nhận cuốn sách và bộc lộ niềm sung sướng tột cùng khi có thể viết lên những cảm nhận cũng như review về nó. Và thật hạnh phúc biết mấy khi được khuyên các bạn rằng: Hãy nên đọc Trao em mặt trời ít nhất 1 lần… Kết thúc, tôi chỉ muốn nói một lời cảm ơn chân thành sâu sắc nhất có thể tới Jandy Nelson, dịch giả Vũ Thu Hương cũng như nhà xuất bản Nhã Nam-Lao Động đã cho tôi có được 1 trải nghiệm vô cùng tuyệt vời mà chỉ vỏn vẹn gói gọn trong một cuốn tiểu thuyết. Tôi thấy bức họa phản chiếu của chính mình trong đó, nhắc lại cho tôi về những tháng ngày hoang dại nồng nhiệt đầy những chênh vênh tuổi 16 … Không sai khi nói rằng đọc tác phẩm tôi thấy mình như bước vào một ngôi nhà thân thuộc, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn đó, y như những cảm xúc của ngày đầu tiên.. Và đúng như cái tên của nó : Trao em mặt trời (I will give you the sun) tác giả đã thật sự đã trao tặng toàn bộ độc giả ánh mặt trời rực rỡ nhất- thứ ánh sáng tỏa ra từ linh hồn mỗi con người ,rực rỡ đến nỗi chúng ta có thể tự mình tìm thấy lối ra ngay cả khi đang đắm chìm trong bóng tối…

Một bức họa trừu tượng tuyệt đẹp về tuổi trẻ, tình yêu và ý nghĩa của gia đình. “Hoặc có lẽ một con người được tạo nên bởi rất nhiều người,” tôi nói. “Có lẽ chúng ta liên tục tích lũy những nhân cách mới như thế này.” Gom góp chúng lại trong lúc chúng ta đưa ra những lựa chọn cả tốt và xấu, trong lúc chúng ta phạm sai lầm, bước tới trước, mất trí, tìm lại được minh mẫn, tan vỡ, yêu thương, trong lúc chúng ta đau buồn, trưởng thành, rút lui khỏi thế giới, chìm trong thế giới, trong lúc chúng ta kiến tạo vạn vật, trong lúc chúng ta hủy hoại vạn vật.” Có lẽ một con người được tạo ra bởi tất cả những nhân cách ấy, những nhân cách mà môi trường sống và làm việc nhào nặn nó ra, những nhân cách mà hoàn cảnh thúc đẩy nó trồi lên khỏi mặt đất như cây cổ thụ lớn che khuất đi những nhân cách khác, chiếm thế độc tôn. Có lẽ đó là lý do vì sao ở mỗi hoàn cảnh ta cư xử một khác, với mỗi con người ta cư xử một khác. Có lẽ đó cũng là lý do vì sao đôi khi tôi nghi ngờ về bản thân mình, về tính cách của mình, về bản chất con người mình. Có quá nhiều nhân cách. Qua “Trao em mặt trời”, nỗi băn khoăn thầm kín về nhân cách của tôi trở nên sống động hơn bao giờ hết! Và qua câu chuyện này tôi rút ra được nhiều điều và điều thứ nhất chính là: Đa nhân cách chẳng làm sao hết (miễn là không gây hại cho xã hội ?) Noah và Jude là hai chị em sinh đôi, là mặt trăng và mặt trời. Cũng như đa số các anh chị em khác, kể cả có phải là sinh đôi hay không, họ không phải lúc nào cũng hòa thuận. Và cũng như mọi bạn trẻ ở tầm tuổi dậy thì khác, họ đều có những đổi thay trong tính cách. Nghe chừng những điều ấy có vẻ quen thuộc nhưng ở đây lại được thể hiện một cách vô cùng sáng tạo, hợp lý, đầy đặn. Câu chuyện đến với người đọc qua lời kể của cả 2 chị em Noah và Jude lần lượt xen kẽ nhau, không theo trình tự thời gian. Có nghĩa là cùng một sự việc, cùng một câu chuyện nhưng được Noah kể lại ở một thời điểm khác với thời gian Jude kể câu chuyện. Và các đoạn văn ấy được sắp xếp xen kẽ nhau tạo cho người đọc nhiều tò mò và khát khao lý giải được bí ẩn mà không hề rối chút nào. Bên cạnh đó thủ pháp ẩn dụ, nói quá được tác giả áp dụng triệt để, là nét vẽ đậm đẹp nổi bật trên tổng thể bức tranh. “Trao em mặt trời” là một câu chuyện liên quan mật thiết với hội họa. Bởi vậy cách dùng phép ẩn dụ và nói quá tạo cho người đọc cảm giác như đang ngắm một bức tranh ghép bởi hai mảnh được vẽ theo phong cách trừu tượng vậy. Bạn không thể xem được toàn vẹn bức tranh nếu như thiếu mất một mảnh ghép mà trong đó mỗi mảnh ghép đại diện cho câu chuyện, góc nhìn từ Noah và Jude kể lại. Quá thông minh! Tưởng chừng lối kể đó sẽ khiến câu chuyện bị rối nhưng không hề. Nó được áp dụng rất tài tình và phù hợp với nội dung và cốt truyện. Và tôi nghĩ rằng chính bằng lối hành văn ấy mà tác giả mới truyền tải được 200% ý nghĩa của câu chuyện. “Trao em mặt trời” mang ý nghĩa về tuổi trẻ xốc nổi với những tình cảm mãnh liệt và quyết định sai lầm. Về những con người không hề hoàn hảo đang mò mẫm tìm đường đi cho chính mình, đang loạng choạng khám phá con người mình. Về những bạn trẻ còn đang rụt rè, sợ hãi không dám đối mặt với bản thân. Về tình yêu và điều kỳ diệu của nó. Đây là lần đầu mình đọc câu chuyện liên quan đến LGBT, và mình thực sự ngạc nhiên. Quá đẹp! Quá diệu kỳ! Tình yêu của họ ý. Mỗi lần tác giả miêu tả tình yêu đầy run sợ của họ là lại làm cho tôi bủn rủn. Những khao khát, ham muốn tình yêu của các nhân vật trong truyện bùng cháy nóng bỏng mãnh liệt tới nỗi khi đọc tôi cảm thấy râm ran từng centimet như bị điện giật. Cảm nhận được rằng họ quá yêu nhau và họ quá sợ hãi. Họ sợ sai lầm. Họ sợ người đời. Họ sợ tương lai. Và tất cả đều mới. Tất cả là mối tình đầu. Đặc biệt qua đoạn này tôi rút ra được thêm một điều nữa, điều thứ hai: Chúng ta không tình cờ mà gặp mọi người, mà họ đi qua cuộc đời chúng ta với một lý do nào đó. Thêm vào đó, đôi khi tình yêu của người này lại là bất hạnh của người khác. Tại sao có thể phá vỡ tình yêu của người khác mà vẫn hạnh phúc được cơ chứ? Nhưng tại sao sống thật với cảm xúc của bản thân lại là sai trái cơ chứ? “Ôi. Nó vừa đúng lại vừa sai. Tình yêu kiến tạo, đồng thời cũng hủy hoại. Niềm hạnh phúc và nỗi sầu tan nát con tim dai dẳng nối đuôi nhau.” Đây là cuốn truyện giàu chất nghệ thuật và mang theo mình những ý nghĩa thiết thực về cuộc sống, con người, tình yêu và gia đình. Highly recommend cho các bạn trẻ đặc biệt là các bé đang độ tuổi cấp 2, cấp 3.

Chị với tay tới, dựng tập giấy vẽ lên, chăm chú ngắm nhìn bức chân dung như thể đang trông đợi anh chàng người Anh trò chuyện với mình. “Được rồi”, chị bảo. “Cây cối, những vì sao, biển cả. Tốt thôi.” “Cả mặt trời nữa, Jude.” “Ồ, thôi được rồi,” chị nói, khiến tôi ngạc nhiên vô cùng. “Chị sẽ cho em mặt trời.” Noah và Jude, họ là một cặp song sinh nhưng chẳng ai bảo họ giống một cặp song sinh. Noah là một tên nhóc rụt rè, kỳ quặc, lúc nào cũng ôm khư khư cuốn sổ phác họa để vẽ lại tất cả những gì cậu thấy và cậu tưởng tượng. Còn chị của cậu, Jude, thì hoàn toàn ngược lại, cô xinh đẹp, nổi bật, mái tóc vàng rực rỡ thường xuyên được ngợi ca, tài lướt sóng điêu luyện và có hàng tá con trai theo đuôi. Nhưng chỉ hai chị em biết, họ rất giống nhau: chỉ có thể chơi đàn piano khi có cả bốn bàn tay trên những phím đàn, không thể chơi oẳn tù tì bởi đều ra giống hệt nhau, cùng chia sẻ những vui buồn tương thông mà chỉ những cặp sinh đôi ở bên nhau từ những tế bào đầu tiên mới có thể hiểu được. Đặc biệt, hai chị em đều sở hữu năng khiếu nghệ thuật từ mẹ: Noah vẽ những bức vẽ sống động đáng kinh ngạc còn Jude thì nổi bật với tài tạo hình và điêu khắc. Mẹ của họ hết sức hào hứng để cả hai chuẩn bị hồ sơ nộp vào trường Trung học nghệ thuật CSA. Trong khi Noah phát hiện ra những rung động đầu đời của mình dành cho cậu bạn hàng xóm Brian thì Jude ngày càng say mê anh chàng hư hỏng có biệt danh Zephyr. Nhưng rồi, những giông bão bất ngờ ập đến gia đình họ. Bố mẹ xảy ra mâu thuẫn và ly thân, và trong lúc mẹ lái xe đến tìm bố thì tai nạn giao thông đã cướp mất mẹ khỏi gia đình nhỏ vĩnh viễn. Cùng lúc là mối quan hệ Noah – Brian tan vỡ, Jude mất niềm tin ở con trai và thề nguyền tránh xa hết khỏi chúng, chỉ có Jude đỗ vào CSA trong khi Noah khao khát ngôi trường đó biết chừng nào. Jude cắt phăng mái tóc dài của mình, trên người lúc nào cũng mang đủ thứ rau củ trừ tà, thường xuyên nghe thấy giọng nói của bà nội và mẹ, không thể nặn một bức tượng đất sét hoàn chỉnh bởi bị linh hồn mẹ phá rối. Còn Noah thì xé bỏ mọi tác phẩm và từ đó không còn vẽ nữa. Lần đầu tiên, cặp song sinh đã không còn có thể hiểu nhau. Quá chán nản vì những bức tượng đất sét của mình, Jude quyết định mình sẽ điêu khắc đá hoa cương. Jude được giới thiệu đến Guillermo Garcia – một bậc thầy điêu khắc u buồn và lạc lối. Tại đây, Jude đã quen biết với Oscar, chàng sinh viên nghệ thuật kiêm người mẫu vẽ khỏa thân sống trên gác xép có đôi mắt kỳ lạ hai màu, một bên màu xanh lá và một bên màu nâu. Trong lúc Jude đang trải qua những khoảng thời gian hạnh phúc nhất bên Oscar thì những sự thật bất ngờ được hé lộ: ngày mẹ mất không phải là đến tìm bố đề nghị quay lại mà để yêu cầu ly hôn. Noah đã chứng kiến mẹ mình tình cảm bên người đàn ông khác nhưng để bảo vệ gia đình, để không bất kỳ ai phải tổn thương, cậu đã âm thầm gánh hết nỗi đau này. Để Jude mãi có thể tỏa sáng, Noah sẵn sàng ẩn mình trong bóng tối. Để Jude tỏa sáng, và có thể dành tặng mặt trời cho Noah. “Và Noah đã ở đó, mạnh mẽ và vững chãi để đỡ lấy tôi, để dìu tôi đương đầu vượt qua, để đảm bảo tôi được bình yên… Nó với tới nắm lây hai bàn tay tôi. Ánh mắt chúng tôi gặp nhau và khóa vào nhau, và thế giới bắt đầu biến mất, thời gian biến mất, năm tháng cuộn lại như những tấm thảm, cho tới khi mọi thứ đã xảy ra không còn xảy ra nữa, và trong một khoảnh khắc, chúng tôi lại là chúng ta, như một thực thể hơn là hai con người khác nhau.” Hai đứa trẻ song sinh có rất nhiều ghen tị, ích kỷ, nhỏ nhen, thù ghét, nhưng sau cùng, vẫn yêu thương nhau, vẫn trở về là một và duy nhất. Họ vẫn đang lớn, vẫn đưa ra những lựa chọn tốt và xấu, sai lầm, mất trí, tan vỡ, rồi lại yêu thương, trưởng thành, hủy hoại vạn vật rồi kiến tạo vạn vật. Chúng trưởng thành từ những sai lầm và ích kỷ, đồng thời trưởng thành cùng nhau, tuy hai mà một, như nhìn qua một tấm gương phản chiếu. Noah và Jude là gia đình, và gia đình luôn là nơi san sẻ yêu thương vô điều kiện, chấp nhận con người thật của nhau, và tha thứ cho lỗi lầm của nhau. Không thể nói Garcia là kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình Noah và Jude, bởi trong tình yêu thì làm gì có chuyện đúng sai. Mẹ của họ có tố chất của một họa sĩ nhưng chỉ khi đến với Garcia, bà mới được thỏa thích vẽ vời, mới được sống đúng với con người mộng mơ và tài năng của mình. Còn bà trở thành niềm cảm hứng lớn lao nhất và tuyệt vời nhất của Garcia, đưa tên tuổi ông trở thành một nhà điêu khắc vĩ đại. Khi bà mất, ông đã hoàn toàn suy sụp và chìm ngập trong rượu chè. Ngay lúc này, Jude đã đến với ông trong hình hài của một cô học trò kỳ lạ đồng thời là một thiên thần cứu rỗi. Những người nghệ sĩ khi tổn thương, họ thường chạy trốn khỏi chính tài năng của mình, nhưng chỉ với nghệ thuật, họ mới được là chính mình, được cứu rỗi và được chữa lành. Tình yêu là cảm hứng, nhưng niềm đau mới chính là sự thăng hoa của nghệ thuật. Và Jude đã thôi không còn ám ảnh về việc mất mẹ, không còn xa lánh con trai bởi chính trong xưởng điêu khắc này cô đã tìm được tình yêu của đời mình, và đã tạo ra được những tác phẩm toàn vẹn. Truyện được viết diễn tiến theo hai dòng thời gian: một khi Noah mười ba tuổi và một khi Jude mười sáu tuổi, điều này tránh sự lặp lại cả hai cùng kể chuyện trong cùng một khoảng không gian và thời gian. Một điểm còn yếu ở truyện là sự mất mát của Garcia không quá đau đớn như cách lẽ ra một người đàn ông vĩnh viễn mất đi người mình yêu và đã dành mọi tâm huyết vào bước tượng lấy cảm hứng từ người đó – nhất là khi Garcia lại có trái tim đa cảm và yếu mềm của một người nghệ sĩ. Và sau đó, quá trình phục hồi tổn thương cũng diễn ra khá hời hợt. Nhưng tựu chung, quyển sách vẫn mang tinh thần tươi trẻ, căng tràn sức sống, rất nhiều điên rồ và rất nhiều khờ dại – giống như bất kỳ ai ở ngưỡng tuổi không còn là con nít nhưng vẫn chưa là người lớn. Nó cũng ấm áp và lấp lánh, như những tia nắng mặt trời.

Thế giới đó là thời niên thiếu của họ. Chao đảo, hỗn độn với những ghen tị, hiểu nhầm, oán trách, tách Noah và Jude ra cái kết nối linh thiêng có từ trong bụng mẹ. Nhưng rồi cũng thế giới ấy, ấm áp và dịu dàng, đầy lòng vị tha và trên hết, có hơi thở của nghệ thuật len vào, đã mang họ lại với nhau, đã gắn kết những trái tim vụn vỡ. Những trang sách lật qua trước mặt, chạy theo sau hành trình trưởng thành vất vả, đau đớn và cô đơn của hai đứa trẻ, để dừng chân cùng chúng tại bến bờ của tương lai, nơi hai thiếu niên học được cách tha thứ, học lại cách thấu hiểu nhau và thấu hiểu những trái tim cô đơn khác. Ở bến bờ ấy, Noah tìm lại chính bản thân mình, đã từng bị Vực Tử Thần hút lấy. Ở bến bờ ấy, Jude giải thoát bóng ma quá khứ để có thể thành thật với chính mình. Và nghệ thuật lấp đầy tâm hồn họ bằng thứ khí mang ước mơ, khát vọng và tình yêu. Thế giới của Noah và Jude đóng lại trước mắt tôi – mắt tôi, đã rưng rưng từ lúc nào không hay. Tôi cảm ơn họ vì đã dũng cảm, cảm ơn họ đã cho tôi thấy một câu chuyện đẹp và dữ dội đến thế, cảm ơn họ vì đã gợi nhắc cho tôi rằng, trưởng thành là một bản nhạc thăng trầm nhưng lại rung động thế nào, cho dù trải nghiệm của mỗi người có khác nhau, đó vẫn là bản nhạc quý giá nhất mà tôi cất giữ làm hành trang cho mình. Trước khi tạm biệt, tôi hứa với họ tôi sẽ quay lại nhiều lần nữa, có lẽ xúc cảm sẽ không còn vỡ òa như lần đầu nhưng sẽ cóp nhặt những vị cảm xúc khác nhau mỗi lần tôi trở lại. Và có lẽ tới lúc tôi tìm cho mình người mà tôi có thể trao cả mặt trời.