Nếu bạn là mọt ngôn tình SE, không thể không kể ra hai cái tên làm người đọc ám ảnh, day dứt cùng nhân vật cho mãi đến khi cuốn truyện đã được đóng lại rất lâu là "Đông Cung"của Phỉ Ngã Tư Tồn và "Thất Tịch không mưa" được Lâu Vũ Tình chấp bút. Nếu "Đông Cung" là chuyện tình yêu nhau nhưng không đến được với nhau của bậc Đế Vương, lấy quốc gia, sơn hà, xã tắc làm trọng mà gạt bỏ tư tình nhi nữ, để rồi trọn đời ôm một nỗi đau thì Lâu Vũ Tình lại dùng ngòi bút của mình lấy đi không biết bao nhiêu nước mắt của đọc giả bởi tình yêu oan nghiệt của hai anh em nhà họ Thẩm: Hàn Vũ và Tiểu Tình. Cuộc đời họ, đã có lúc tưởng như chia xa những đến cuối cùng, vẫn là gắn kết...

Hai người họ yêu nhau đến tận xương tủy, yêu đến vụn vỡ con tim nhưng lại không thể nào đến với nhau. Hai con người ấy mang theo con tim khiếm khuyết đi tìm kiếm yêu thương trong thế giới ngoài kia nhưng không thể. Vì với cô, anh là Thẩm Hàn Vũ độc nhất vô nhị không ai có thế thay thế, chỉ có một mình anh. Còn với anh, cô là Thẩm Thiên Tình mà anh yêu quí nhất, là người mà anh thề sẽ bảo vệ suốt đời, không có cô anh chỉ là một cái xác không hồn….

Tuổi thơ êm đềm

Ngày nhỏ, Tiểu Tình thông minh, hoạt bát đáng yêu luôn bám lấy anh trai Hàn Vũ tài hoa, giỏi giang của  mình như hình với bóng. Anh trai luôn yêu thương, chiều chuộng Tiểu Tình vô điều kiện. Dù cho bố mẹ, thầy cô và bạn học có nổi giận, bất bình về những trò quậy phá, trêu chọc bạn bè của Tình thì anh trai luôn bênh vực. Chính vì thế, khi Tiểu Tình bị cô giáo vu oan về trò nghịch ngợm của mình dẫn đến hành vi bất kính của mình thì cũng không có một ai tin, chỉ có anh trai.

Theo chân anh trai suốt chặng đường thơ dại, Tiểu Tình cùng anh đi khắp mọi ngõ ngách quê nhà, chơi cùng anh hết mọi trò chơi. Tình thích ăn khế, cũng thích trèo cây khế trước nhà hái cho anh trai những trái khế xanh vừa chát vừa chua – như chính tình yêu của họ. Những trưa hè, Tình cuộn mình trong lòng anh say giấc ngủ trong khi anh ngồi đọc sách dưới gốc khế trước sân nhà.

Ngày còn nhỏ, khi bí mật qua câu chuyện của cha mẹ được phơi bày: Vũ và Tình không phải anh em ruột, Tình năm đó là được bố mẹ Vũ nhận về nuôi thì tình cảm thân thiết của hai người này không bị ảnh hưởng mà nó lại là khởi nguồn cho một thứ tình cảm đẹp đẽ khác nảy mầm.

Thời thiếu nữ buồn đau

Cả tuổi thanh xuân của mình, Thiên Tình bé nhỏ có lẽ chỉ là "đợi" và "buông" ...

Mười lăm tuổi,Thẩm Thiên Tình mong chờ một sinh nhật đáng nhớ với món quà bí mật từ người "anh trai" sau 5 ngày 4 đêm đi picnic cùng bạn học. Buồn thay, chào đón cô chỉ là 1 căn nhà trống vắng, lạ lẫm cùng với sự ruồng bỏ vô tình. Sinh nhật năm đó, là ngày mà cô khắc cốt ghi tâm, mãi mãi không thể quên được.

Lại là vào ngày sinh nhật, năm Tiểu Tình mười tám tuổi - một ngày mưa xối xả, cô bất chấp tất cả, kể cả những lời răn đe của mẹ để lên Đài Bắc tìm anh. Đổi lại hơn 5 tiếng dầm mưa của cô là ánh mắt lạnh lùng cùng sự xa cách từ anh. Cũng trong đêm đó, cô âm thầm lên chuyến tàu cuối cùng để về nhà, trước khi đi vẫn không quên quét mắt qua dòng người thưa thớt, hi vọng thấy được hình bóng quen thuộc của anh...Nhưng thứ đổi lại vẫn chỉ là sự thất vọng vô bờ...

Năm Tình hai mốt tuổi, anh trở về chịu tang mẹ. Khi nhìn thấy Tiểu Tình bé nhỏ cuộn mình trong góc nhà tối tăm, lạnh lẽo, đáy lòng Hàn Vũ cuộn từng cơn sóng dữ, anh quyết định bất chấp tất cả mọi chuyện, đưa cô lên Đài Bắc sống chung với anh. Ngày ngày, anh đi làm, Tình ở nhà lo cơm nước, chăm sóc cửa nhà, làm hậu phương vững chắc cho anh phấn đấu trở thành bác sĩ giỏi.

Hai mươi bốn mùa xuân đã đi qua đời mình, trong suốt 3 năm, Tình tuyệt vọng vì tình yêu của mình không được Vũ đón nhận. Cô luôn căm ghét cái cách anh lấy cớ "anh em" ra để từ chối cô, cho đến một ngày, cô biết được sự thật: Cô và Vũ thật sự là anh em, nhưng...là cùng cha khác mẹ... Tin ấy như một đòn trí mạng giáng vào tình yêu của cô dành cho anh trong suốt hơn 20 năm sống trên đời. Thì ra... tất cả những điều anh làm đều là vì cô. Thì ra... năm đó anh rời đi, tất cả đều có nguyên do. Thì ra... đó là lí do tại sao mẹ mỗi lần tức giận đều mắng cô là hồ ly tinh. Thì ra... anh biết, anh đau lòng như thế nào...nhưng, chỉ có cô là không hiểu.



Tiểu Tình bình tĩnh đón nhận tin anh trai mình muốn kết hôn cùng chị Tâm Bình. Tình không khóc, không nháo, không phản đối mà bình tĩnh đến đáng sợ. Điều này làm Thẩm Hàn Vũ không thể ngờ và không thể hiểu nổi. Vũ muốn kiểm chứng lại thái độ của Tình bằng những lần vô tình hay cố ý giữ Tâm Bình qua đêm ở nhà mình, cố ý thân mật cùng nhau khi Tình ở nhà.

Điều mà Vũ không ngờ tới chính là cùng lúc anh quyết định kết hôn cũng là lúc Tình buông thả chính mình. Tình của anh không ngại dấn thân vào các cuộc tình chóng vánh với những chàng trai khác nhau.

Tình bé nhỏ quẫn bách trong tình cảm của chính mình. Để rồi, trong một đêm nọ, cô chủ động vào phòng anh, tự nguyện dâng hiến cho anh đời con gái của mình. Thế nhưng, cô nhận được lại là sự khước từ của anh, cô cay đắng thốt ra một câu đau tận tâm can:

“Hóa ra, em chủ động dâng tận cửa, anh cũng không thèm.”

Lời của cô đả kích anh mạnh mẽ, anh ngẩn người nhìn cô chạy ra khỏi cửa, thậm chí không còn sức để đuổi theo.

Từ nhỏ, mọi người đều nói cô là kẻ nổi loạn, nhưng cô chẳng quan tâm đến cảm nhận của người khác, đúng sai rõ ràng, chỉ cần người không phụ mình, mình sẽ không phụ người, giống như hồi tiểu học, cô giáo chủ nhiệm vu oan cho cô, cô liền cá với đám bạn học xem quần lót của cô giáo màu gì, để cô ấy lộ ra phần tế nhị. Đến trinh tiết của bản thân, cô quan tâm cũng chỉ vì người cô quan tâm để ý đến.

Cô có logic suy nghĩ độc đáo, không ai có thể thay đổi được, có lúc, anh cảm thấy chính mình đã dạy cô yêu hận phân minh.

Nhưng bây giờ, cũng chính là anh tự tay hủy hoại tình yêu của cô, lòng nhiệt tình của cô đối với cuộc sống, mỗi câu nói của cô đều nặng nề gõ vào trái tim anh, đóng dấu vào đầu anh.

Cô quyết định buông tay, để anh kết hôn với Tâm Bình, đó là giải thoát cho anh, cũng là... giải thoát cho cô... Sợi dây đồng tâm, vốn là món quà từ  9 năm trước, những đến đêm tân hôn của anh, nó mới đến được tay cô.

Đêm tân hôn của anh, thay vì làm một chú rể hạnh phúc bên cô dâu xinh đẹp của mình thì anh lại trở thành kẻ khốn nạn khi bỏ lại vợ đẹp quạnh quẽ nơi hôn phòng còn mình thì đi tìm tình yêu duy nhất của đời mình. Anh tìm thấy Tình cuộn mình trốn trên một cái cây cao khóc lặng. Anh lên cây cùng cô, cùng cô sống thật với tình cảm của mình thêm một đêm nay nữa, rồi từ ngày mai trở đi, anh là anh trai của Tình, là chồng của Lưu Tâm Bình. Dưới vòm trời đêm ấy, sao vẫn sáng, trời vẫn trong, tình yêu của họ vẫn vậy, vẹn nguyên.


Thanh xuân của Hàn Vũ


Còn với Thẩm Hàn Vũ, thanh xuân là "hi sinh", là chấp nhận, là trốn tránh, là âm thầm chịu đựng và gặm nhấm buồn đau rồi cuối cùng... cũng là "buông"...

Hàn Vũ của tuổi mười tám mong mình sẽ là người đàn ông che chở cho Tình đến hết cuộc đời. Nhưng cái tát của cha anh cùng với sự thật phũ phàng đã đập nát giấc mơ đẹp đẽ mà anh gây dựng. Anh suy sụp, rời bỏ quê nhà lên Đài Bắc học, cố gắng trốn tránh sự thật, giấu kín và chôn vùi tình yêu mãnh liệt anh dành cho Tình tận sâu trong đáy lòng. 

Chàng trai Hàn Vũ của tuổi hai mươi mốt  đã lạnh lùng hôn Tâm Bình trước mặt Tình khi cô đến tìm anh, chỉ mong cô hết hi vọng, từ bỏ tình yêu sai trái này. Cũng trong đêm đó, vì ra ga tàu tìm cô, anh bị tai nạn, để lại vết sẹo ở đùi ngoài, sâu đến chướng mắt. Vết thương đó như nhắc nhở anh, tình cảm của hai người, vĩnh viễn chỉ mang lại những tổn thương cho cả hai...





24 tuổi,  ngay khi nhận được bức thư mẹ gửi, anh vội về nhà nhưng đã không kịp nữa. Đập vào mắt anh là không khí tang tóc cùng với bóng dáng mảnh mai, yếu đuối, đơn độc của Tình. Trái tim anh quặn thắt. Tình yêu trong anh cuộn trào, anh không còn có thể làm theo lý trí được nữa. Anh phải mang Tiểu Tình cùng anh lên Đài Bắc. Anh phải để cô ở bên mình, che chở, yêu thương và bảo vệ cô gái nhỏ này.

Người đàn ông hai mươi bảy tuổi, sau khi Tình biết được sự thật, anh đã cùng cô tâm sự, ngắm sao như khi hai người còn bé, cũng hứa với cô, anh sẽ yêu Tâm Bình như yêu cô vậy. Nhưng có thể làm được điều đó hay không, cũng chỉ có anh biết...


Chấp nhận, buông bỏ và bình yên


Năm Tình 26, triển lãm mang tên "Hồi ức" trưng bày những bức tranh cô vẽ về thời thơ ấu của hai người được tổ chức, chiếm được trái tim của tất cả những người xem tranh vì tình cảm dạt dào ẩn chứa trong từng nét cọ... Nhưng đúng lúc đó, cô lại được chẩn đoán mắc bệnh đa xương cứng, có thể gây mù, tàn phế, hoặc thậm chí là... chết. Cô bắt đầu lo sợ, nhưng không phải về mình, mà là về Vũ. Cô lo anh sẽ không thể gượng dậy được khi cô ra đi, vì vậy, cô vẽ những bức tranh mang đầy yêu thương, hi vọng chúng có thể giúp anh chịu đựng được nỗi đau đớn khi mất cô. Nhận được tin cô mắc bệnh, Vũ lập tức bay từ London về nước. Anh đưa cô sang Thụy Sĩ, hai người sống với nhau những ngày tháng vui vẻ nhưng cũng đầy lo lắng vì bệnh của Tình đã chuyển biến nặng hơn. Vào những tháng cuối cùng, Tình cùng anh về nước, trở lại ngôi nhà xưa thân thuộc. Cũng chính tại nơi này, cô trút hơi thở cuối cùng trong sự yên bình của vòng tay anh. Sau khi cô ra đi, mang theo cả tình yêu và lẽ sống của anh, anh không khóc, không loạn, chỉ đơn giản là trầm mặc lo hậu sự cho cô, mân mê từng đồ vật cô thường dùng, nhưng khi vô ý làm rơi bức tượng Chồng - Vợ mà cô tặng anh năm 18 tuổi, nhìn thấy thứ cô nhét vào bên trong bức tượng Vợ đã vỡ, nước mắt anh bất giác lại rơi...

Hôm sau, anh mang đến cho cô một bó ngải tiên dại, "anh không nói gì, không làm gì, chỉ lặng lẽ bầu bạn với cô, mặc kệ thời gian trôi đi.

Trước khi ánh tà dương cuối cùng rớt xuống mặt đất, anh lấy ra bộ hồ sơ, đốt trước mộ cô. Bộ hồ sơ cháy rực trong ánh lửa, vẫn có thể thấp thoáng thấy chữ viết, trong đó có giấy chẩn đoán của bệnh viện: Multiple sclerosis, tên tiếng Trung: bệnh đa xơ cứng, cùng với cái tên Thẩm Hàn Vũ." (trích trong "Thất Tịch không mưa")

Mong ước cả đời của Tình, là Thất Tịch - cũng là ngày sinh nhật cô, trời không mưa để Vũ có thể thực hiện lời hứa của mình, dẫn cô ra ngoài thả diều, bắt cá, cho cô một ngày sinh nhật vui vẻ nhất. Dù đến cuối đời, lời hứa đó vẫn chưa thể thực hiện nhưng có lẽ cô vẫn không cảm thấy tiếc nuối, vì có anh bên cạnh đã là điều hạnh phúc nhất, cô không cần thêm gì nữa.

Còn Vũ, giờ đây, tình yêu của anh dành cho Tình chỉ được gói gọn trong 3 chữ, không phải là "Anh yêu em" nhưng lại chân thật, khiến người đọc đau xót đến tận tâm can:

 "Tình, đợi anh".



Rồi, Tình đi, bỏ lại mình anh. Anh cô độc lặng lẽ, giằng co với sự sống những ngày còn lại của đời mình, anh bầu bạn với Tình dưới nấm mộ, lặng lẽ chờ ngày cùng cô đoàn tụ ở một thế giới khác, nơi mà họ có thể bên nhau không còn bị rào cản của huyết thống ngăn trở.

Tâm Bình đau xót, điên cuồng tìm anh dù anh đã giải thoát cho người đàn bà đáng thương ấy nhưng cô vẫn yêu anh, vẫn mù quáng yêu anh. Trong cuộc tình oan nghiệt này, dù anh và Tình đau tận tâm can vì nghịch cảnh họ không thể bên nhau bởi huyết thống nhưng chí ít thì anh và Tình còn yêu đối phương hơn cả sinh mạng của mình và cũng nhận được điều tương tự từ đối phương; nhưng còn Tề Quang Ngạn? Anh dùng cả tấm chân tình theo đuổi Tình, dành những tháng ngày thanh xuân bên cạnh, chăm sóc, bảo vệ Tình khi Hàn Vũ không có ở bên cô, đổi lại chỉ là sự biết ơn chứ không nhận được một chút, dù chỉ một chút tình yêu từ cô gái ấy. Cô ấy đã dành trọn vẹn cái thứ thiêng liêng ấy cho anh trai của mình rồi, bằng tất cả thanh xuân và chút sức tàn còn lại của mình. Buồn thương nhất, khổ đau và thiệt thòi nhất là cô gái đáng thương Tâm Bình. Cô âm thầm yêu anh không hi vọng từ suốt những năm tháng còn sinh viên, bền bỉ bên anh cho đến khi anh thành danh. Rồi cô chấp nhận làm hình nhân thay thế, lấp khoảng trống trong anh khi về làm vợ. Cô chấp nhận đứng bên lề cuộc tình hai anh em họ. Rồi cô lại chấp nhận sống chung với tình yêu của chồng mình. Cô chịu đựng anh đêm ôm cô ngủ nhưng lòng luôn mơ về cô gái đã cùng anh lớn lên. Rồi cô cũng chính cô cùng anh sang xứ lạ vì sự nghiệp của anh, bỏ lại quê nhà, ba mẹ. Cũng chính cô dằn lòng cam chịu nhìn anh vật vã nhớ thương em gái mình. Tiểu Tình và Hàn Vũ đau thì Tâm Bình và Tề Quang Ngạn cũng chẳng dễ dàng gì. Cuộc tình này quá đỗi đau thương.


Cốt truyện nhẹ nhàng, hầu như không bị những nhân vật khác xen vào, nhưng kết thúc của nó lại khiến người đọc đau lòng khôn xiết. Lối hành văn của Lâu Vũ Tình nhẹ nhàng nhưng da diết, mang đầy tình cảm, vẽ nên một câu chuyện ám ảnh tâm hồn người đọc về một tình yêu không có bắt đầu nhưng cũng không bao giờ có kết thúc, cũng buồn đau, thống khổ như Ngưu Lang và Chức Nữ. Tuy vậy, ở một nơi khác, nơi không có huyết thống ràng buộc, không có luân lý, đọa đạo đức như ở nhân gian, nơi mà chảy trong họ không phải huyết mạch nhà họ Thẩm, mong họ sẽ được bên nhau, mãi mãi...


Tác giả: Gấu Mẹ Vĩ Đại - Bookademy

---------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

Tham gia Bookademy Team để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3

Xem thêm

Có lẽ cuốn sách này không có gì xa lạ với những bạn mê ngôn tình. Motifs không mới. Là kiểu tình yêu bị ngăn cấm, nữ chính là con gái riêng của bố nam chính. Hai người là anh em cùng cha khác mẹ. Phải trải qua rất nhiều sóng gió mới có thể bên nhau…Thẩm Thiên Tình và Thẩm Hàn Vũ là hai anh em, cùng lớn lên trong một nhà, cùng sống với bố và mẹ. Thế nhưng ngay từ khi còn bé Thẩm Thiên Tình lại hỏi Thẩm Hàn Vũ: “Cô nhi là gì hả anh?”

Cô hỏi: “Mẹ nói em là cô nhi, em không có người thân ư?”

“Anh đột nhiên không nói gì, ôm chặt tôi vào lòng.
Rất lâu, rất lâu sau đó, tôi mới hiểu rằng cái ôm đó là sự đau lòng.”

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ ngay từ lúc đó, tình cảm thuần khiết nhất đã chậm rãi nảy nở ở nơi không nên có. Mà họ cũng đã rõ ràng, tất cả đều không thể. Bởi vì,

“Chúng ta là anh em.”

Nhưng mà Thẩm Thiên Tình vẫn cứ thích Thẩm Hàn Vũ đến như vậy. Tận khi sau này anh xách va li rời khỏi thành phố đó, cô vẫn thủy chung chờ đợi. Bởi vì cô tin tưởng, anh trai sẽ quay lại. Vì thế cô không thể gục ngã. Dù cho mẹ có cay nghiệt hay đánh đập cô đi nữa. Cô cũng không thể gục ngã.

Thế nhưng Thẩm Hàn Vũ vẫn không trở về. Vậy là cô quyết định đi tìm anh. Một cô gái nhỏ chưa hiểu rõ sự đời, một mình tới thành phố lớn tìm người, cần bao nhiêu dũng khí mới có thể làm được việc ấy. Mà Thẩm Thiên Tình, lại vì Thẩm Hàn Vũ mà thực hiện.

Nhưng Thẩm Hàn Vũ vẫn trốn tránh. Từ năm đó khi rời khỏi nhà cho tới khi cô tới tìm anh, anh vẫn luôn trốn tránh. Trốn tránh thứ tình cảm cấm kị đang dần dần ăn mòn trái tim của cả hai người. Anh làm sao có thể để em gái bị người đời chỉ trích, cũng không cách nào chấp nhận đoạn tình cảm quý báu của họ bị thế gian lột trần mà bình phẩm. Vì thế anh chỉ có thể trốn tránh.

Thẩm Hàn Vũ có bạn gái. Thẩm Thiên Tình dường như không còn là mình nữa. Lúc đầu cô còn khóc lóc, quậy phá. Nhưng sau đó thì dần dần thay đổi. Có lẽ con người ai cũng như thế. Bị tổn thương thật sâu, cũng sẽ không giữ được nét thuần nhiên ban đầu. Thẩm Thiên Tình cũng vậy. Cô được Thẩm Hàn Vũ từng chút từng chút lo nghĩ, che chở. Nhưng mà cô không phải là ngoại lệ.

Vì thế cô cặp kè với nhiều người, lên giường với rất nhiều đàn ông. Lúc đọc tới đoạn bạn Thẩm Hàn Vũ nói: “... ngay cả khi lên giường với tôi, cô ấy vẫn khóc gọi tên cậu!” Thì mình cảm thấy Thẩm Hàn Vũ có phần hèn nhát. Nhưng lí do của anh đưa ra, không ai có thể chối bỏ được: Họ là anh em.

Thẩm Hàn Vũ biết. Sau này, Thẩm Thiên Tình cũng biết. Hóa ra mình không phải con nuôi. Hóa ra mình với anh là anh em cùng cha khác mẹ. Hóa ra… cô lại đi yêu chính anh trai của mình.

Hôn lễ của Thẩm Hàn Vũ, Thiên Tình cũng không quậy phá nữa. Có lẽ cô đã thực sự chấp nhận. Bọn họ nếu có cơ hội, e rằng chỉ có thể chờ kiếp sau.

Nhưng mà vận mệnh đã định đoạt bọn họ nhất định phải dây dưa một đời. Trong truyện, mình không chỉ thương Hàn Vũ và Thiên Tình, mà còn rất đau lòng cho Tâm Bình - vợ của Hàn Vũ. Cô chờ rất lâu rất lâu, nhưng vẫn không thể có được tình yêu của anh. Lúc đọc bức thư Hàn Vũ để lại cho Tâm Bình sau đó rời đi, cảm thấy thương Tâm Bình rất nhiều.

“Kiếp này anh nợ em
Anh và cô ấy, sống chết không rời.”

Thẩm Thiên Tình bị bệnh. Hàn Vũ một mực ở bên chăm sóc cô. Cho tới khi cô ra đi.

"..Hình như … tối thật rồi.” Cô từ bỏ tìm kiếm ánh sáng, mệt mỏi nhắm mắt.

"Anh, em muốn ngủ, anh hát cho em nghe…”

“Được…” Anh cố nín nghẹn ngào, cố gắng phát ra âm thanh từ cổ họng cay cay, khẽ hát bài Thuyền Thái Hồ cô thích nhất.

Non xanh nước biếc tĩnh mịch, một cơn gió bay đến từ giữa hồ …

Mất âm rồi!

Cô đòi: “Anh, anh nghiêm túc hát chút đi, hát rời rạc thế.”

“Xin lỗi, xin lỗi, anh hát lại.”

“Non xanh nước biếc tĩnh mịch, một cơn gió bay đến từ giữa hồ ...” Câu sau là gì? Anh không nhớ được, nước mắt nhấn chìm âm thanh của anh.

Giọng nói của anh trở nên rất xa, xa tới nỗi khó nắm bắt, nhưng cô không quên dặn dò: “Tới bữa tối nhớ gọi em, đừng để em ngủ mê man nhé…”

Cô nhớ, cô nhớ cô vẫn muốn ăn mỳ hải sản anh nấu…

Tối đó, anh hát bài Thuyền Thái Hồ cả đêm, hát tới mức mất giọng, nhưng cô không tỉnh lại, cũng không ăn mỳ hải sản anh nấu cho cô.”

Thực ra mình vẫn nghĩ rằng, đây là kết cục tốt nhất, cũng là cách giải thoát cho cả hai. Nếu Thiên Tình không bị bệnh, Hàn Vũ chắc vẫn sẽ đem tình cảm chôn chặt trong lòng, an tĩnh trải qua một đời mà không có cô.
Nhưng ai bảo anh yêu cô như vậy.

Cá nhân mình đánh giá Thất tịch không mưa không hẳn quá cao, nhưng đây là một trong những truyện gắn tag incest mà mình không cảm thấy phản cảm. NHƯNG, nếu bạn đặt vấn đề luân lí quá cao và thực sự không thể chấp nhận được, thì mình vẫn khuyên bạn không nên đọc. Thực ra nếu bóc tách câu truyện, khá nhiều chỗ khó chấp nhận. Cách hành văn Lâu Vũ Tình ( theo cá nhân mình ) hơi lan man. Thẩm Hàn Vũ lại không dứt khoát. Trong truyện có một chi tiết làm mình rất thất vọng, đó là Thẩm Thiên Tình lên giường với ( nhiều ) người khác. Có thể mục đích là để Hàn Vũ ghen, cũng có thể là để giải tỏa … etc. Nhưng mình vẫn không thể nào tiếp thu được.

Nếu như bạn bỏ qua thực tế bên ngoài và đọc truyện, đây sẽ là một tác phẩm hay. Còn nếu không, mình khuyên bạn nên quay đầu.