“Hana có nghĩa là hoa. Hoa được tặng cho người mình yêu quý. Hoa chữa lành vết thương trong trái tim người được tặng hoa. Tôi muốn nuôi dưỡng Hana thành một cô gái tốt bụng, biết sẻ chia với mọi người và được mọi người yêu mến. Tôi đã mong ước như vậy khi đặt tên cho Hana.”

 Súp miso của bé Hana là một cuốn nhật ký đan xen của vợ chồng ký giả Yasutake Shingo 36 tuổi làm việc tại tòa soạn báo Tây Nhật Bản và giáo viên âm nhạc Yasukate Chie, 25 tuổi cùng với cô con gái Yasutake Hana.

Giản dị, chân thực và cảm động, cuốn nhật ký dẫn dắt người đọc từng bước khám phá cuộc sống của một gia đình người Nhật Bản. Từ lúc họ biết nhau, yêu nhau, kết hôn đến lúc Hana ra đời và cuộc chiến chống lại bệnh ung thư quái ác của gia đình ba người ấy.

Đọc Súp miso của bé Hana, độc giả có thể tìm thấy trong đó là niềm tin vào tình yêu và cuộc sống, cách ăn uống, sinh hoạt tốt cho sức khỏe và nhiều bài học nhân sinh khác. Tình yêu ở đây không phải chỉ được khắc họa chỉ bằng tình yêu đôi lứa mà đó còn là tình cảm thiêng liêng giữa bố mẹ và con cái hay tình cảm giữa con người với nhau.

1. Tình cảm vợ chồng thiêng liêng, khăng khít.

Chương  1 với tựa đề “ Bệnh ung thư và kết hôn” được chọn là chương mở đầu cho cuốn nhật ký.  Xuyên suốt chương này, đọc giả có thể thấy được sự thủy chung, son sắc trong  tình yêu của Shingo và Chie. Họ gặp nhau, yêu nhau và quyết định tiến tới hôn nhân như bao cặp yêu nhau khác. Thế nhưng hạnh phúc không phải là thứ dễ dàng có được. Năm 2001, Chie phát hiện mình có  một khối u trong ngực và sau đó bác sĩ thông báo cô bị ung thư vú. Đó là “u ác tính” và cô được khuyên nên cắt bỏ hoàn toàn ngực trái. Trái với hành động của người, trái với phản đối của gia đình, Shingo muốn kết hôn cùng Chie sớm nhất có thể. Bởi vì “Ở bên cạnh Chie, cảm giác thật bình yên. Người con gái dịu dàng và mang một trái tim mạnh mẽ… Tôi nhận ra tôi đã yêu tất cả những gì thuộc về Chie, cả căn bệnh ung thư mà cô ấy đang mang trong mình”. Bằng tình cảm chân thành ấy mà anh đã thuyết phục được gia đình chấp nhận hôn nhân của anh và Chie. Có thể nói tình yêu của họ đã vượt qua mọi rào cản: bệnh tật, sự phản đối của gia đình, những khó khăn tại nơi làm việc. Chỉ vì mang bệnh ung thư mà có người bị hủy hôn, người không được gia đình chồng giúp đỡ còn bị li hôn, người bị người yêu bỏ rơi, người bị đối xử tệ tại nơi làm việc. Có thể nói trên thế giới này, người như Shingo không phải là nhiều.


Sau khi kết hôn, Shingo và Chie luôn sát cánh bên nhau, cùng nhau chiến đấu với bệnh tật. Những lúc Chie bị cơn đau hành hạ, Shingo luôn ở bên, trở thành nguồn động viên và chỗ dựa tinh thần cho vợ. Shingo phụ giúp, chia sẻ với vợ trong công việc nhà, chăm con và dạy dỗ con.

2. Tình yêu thương cha mẹ dành cho con cái

Việc một người mắc bệnh ung thư như Chie mang thai được xem là kỳ tích. Thế nhưng khác với những bà mẹ khác, cô không hề hạnh phúc khi nhận được “tin vui” này. Chie cảm thấy mất phương hướng. Cô lo sợ về thời gian sống sẽ bị giới hạn, ung thư có thể tái phát hay di căn, rồi khả năng cao đứa bé khi sinh ra sẽ bị dị tật do ảnh hưởng của thuốc hay bị di truyền bệnh tật từ người  mẹ. Sau khi nghe nhịp tim mạnh mẽ của thai nhi, nghe những lời động viên của những người xung quanh, Chie quyết định sinh đứa bé. 9 giờ 25 phút sáng ngày 20 tháng 2 năm 2003, Hana ra đời.

Tình yêu thương của cha mẹ dành cho con cái là bất tận và vô cùng thiêng liêng. Như câu chuyện một phụ nữ trẻ đã hy sinh thân mình để che chở và bảo vệ đứa con nhỏ của mình trong trận động đất kinh hoàng ở Nhật Bản . Có một tin nhắn trên màn hình, viết: "Nếu con có thể sống sót, con phải nhớ rằng mẹ rất yêu con". Chắc chắn rằng không phải chỉ những bậc cha mẹ ở Nhật mà tất cả bậc cha mẹ trên thế giới này đều hết mực yêu thương con mình.

Yêu thương là vậy nhưng mỗi người lại có cách yêu thương con khác nhau. Chie yêu thương Hana bằng cách dạy cho Hana làm quen với một cuộc sống không còn mẹ ở bên. Ba tuổi, Hana bắt đầu từng bước được dạy làm việc nhà, bao gồm phơi quần áo, xếp đồ, dọn dẹp vệ sinh, chuẩn bị đồ trước khi đi học. Bốn tuổi, Chie tặng Hana chiếc tạp dề và bắt đầu dạy con nấu ăn. Cô viết trong blog của mình: "Khi con biết chăm sóc mình, con có thể sống bất kỳ nơi đâu, với bất kỳ ai. Thế nên, công việc đầu tiên với Hana nhỏ bé chính là chăm sóc bản thân và nấu cơm. Chỉ cần thân thể khỏe mạnh, tương lai thế nào, con đều có thể sống được. Chỉ cần Hana tự mình làm được, một ngày nào mẹ đi mất, Hana cũng sẽ không sao".

Có lẽ cách yêu thương tốt nhất là chuẩn bị cho con cái một cuộc sống tự lập. Bởi vì “Chúng ta được sinh ra trước con cái và cũng chết trước chúng. Chúng ta buộc phải bỏ lại bỏ lại chúng trên thế gian này… Dù bố mẹ có bị bệnh hay không thì trách nhiệm của bố mẹ vẫn là nuôi dạy con cái sao cho chúng có thể tồn tại một mình”



Mặc dù thương yêu Hana là thế nhưng mẹ Chie không nuông chiều Hana, nghiêm khắc dạy cho Hana cách sống tự lập. Có lẽ sứ mệnh của người mẹ không phải là làm chỗ dựa cho con cái mà là làm chỗ dựa ấy trở nên không  cần thiết.

3. Tình yêu thương của Hana dành cho cha mẹ

Hana là bông hoa, niềm tự hào của bố mẹ. Khi quyết định sinh Hana, Chie hoạt bát, vui vẻ hẳn lên. Yếu tố tinh thần này có lẽ cũng là một yếu tố giúp Chie mạnh mẽ chiến đấu với căn bệnh của  mình và sức khỏe dần trở nên ổn định hơn.

Tính tự lập, sự vâng lời, ngoan ngoãn học hỏi những điều mẹ dạy chính là sự yêu thương mà Hana dành cho bố mẹ của mình.

Trong quá trình chịu đựng với những đau đớn của căn bệnh ung thư, người mẹ luôn có suy nghĩ “Cho đến khi đứa con 4 tuổi có thể tự lập được, dù cho có hình dạng ra sao đi nữa, tôi cũng phải sống”. Mỗi ngày, Chie luôn mong muốn Hana có chế độ dinh dưỡng và sức khỏe thật tốt bằng việc không được ăn nhiều bánh mì ngọt và bánh kẹo. Và món ăn cai sữa của cô bé là cơm gạo lức xay nhuyễn, món ăn yêu thích là natto, một món ăn truyền thống của Nhật Bản được làm từ đậu tương lên men và súp miso. Điều đó đã phần nào giúp Hana nhận thấy được tầm quan trọng của những món ăn này.

Ở tuổi lên 5, Hana đã tự làm được tất cả việc nhà như phơi áo quần, xếp đồ chùi rửa bồn tắm, chuẩn bị đồ trước khi đi học, dọn dẹp quần áo, tủ giày và nấu ăn. Hình ảnh một cô bé 5 tuổi đứng trong bếp, trên bục để chân được mẹ hướng dẫn cách cầm dao, vo gạo, sử dụng lửa, tự nêm nếm khiến không ít người cảm thấy sợ hãi vì nguy hiểm. Thế nhưng bằng tình yêu dành cho mẹ, Hana luôn nỗ lực và thành công. Miso là món đầu tiên Hana tự mình nấu. Tuy lúc đầu chưa ngon nhưng về sau những món ăn của cô bé được bố nhận xét không khác gì của mẹ. Những điều đó dường như quá sức với một đứa trẻ 5 tuổi, đối với những đứa trẻ khác có lẽ phải học rất lâu. Nhưng vì mẹ Chie không biết mình sẽ phải ra đi lúc nào nên cô đã chuẩn bị hết cho Hana những hành trang cần thiết để sống tốt khi không còn mẹ.

Hana còn hỗ trợ bố rất nhiều trong việc chăm sóc và đồng viên mẹ như bưng bê mấy túi chờm gừng để làm ấm thắt lưng và rửa chén bát, chuyển những bức thư điện tử tử của chú Miyage đến bố. Hana rất hay cười và an ủi mẹ “mẹ có đau không”, “mẹ cố lên nhé”. Hơn hết, “tiếng cười của Hana làm cả căn phòng bừng sáng và cứu rỗi chúng tôi”.

Sau khi Chie mất, Hana tự chăm lo cho bản thân mình và cả người bố đang rất đau buồn vì sự ra đi của vợ. Nhờ chính bát súp miso của Hana mà bố cô bé, Shingo đã dần vui vẻ trở lại. Hana trưởng thành và nghị lực hơn sau cái chết của mẹ. Cô bé luôn an ủi và động viên người bố trước nỗi mất mát lớn lao ấy. Hana thành thạo việc nấu ăn, nội trợ và ghi nhớ hết những lời dặn dò của mẹ trước lúc mất. Chính những điều đó trở thành động lực giúp người bố có thể vượt qua cú sốc. Trước khi đi ngủ, thắp nến hương trên bàn thở của mẹ, Hana đã khóc rất nhiều nhưng cho dù vậy cô bé nhất quyết không bao giờ nói “cô đơn”. “Có lẽ đó là sự quan tâm hết mình theo một cách riêng mà con bé dành cho tôi”. Có thể nói cách thể hiện tình yêu thương tốt nhất đối với bố mẹ chính là học cách tự sống tốt trên chính đôi chân của mình.

4. Tinh thần khi đối mặt với khó khăn

Chúng ta không lạ gì những câu chuyện về tinh thần của người Nhật Bản khi đối mặt với những thảm hoạ thiên nhiên tàn khốc. Và để làm nên tinh thần dân tộc ấy chính là tinh thần, thái độ của mỗi người dân Nhật.

Trong Súp miso của bé Hana, đó là câu chuyện của một gia đình mà họ đã phải gánh chịu rất nhiều khó khăn, thử thách. Mẹ Chie phát hiện bị ung thư vú năm 25 tuổi và phải chấp nhận cắt bỏ một bên ngực. Khi biết mình bị ung thư, cô nhận được xự phân biệt đối xử tại nơi làm việc và cuối cùng phải nghỉ việc. Niềm vui khỏi bệnh chưa kéo dài được bao lâu thì hai năm sau, ung thư tái phát rồi từ từ di căn toàn thân. Bố Shingo thì bị bệnh thận. Nỗi đau lớn nhất mà anh phải chịu đựng chính là nỗi đau mất vợ. Đối với Hana, ở cái tuổi lên 5, em phải chấp nhận sự thật rằng mẹ không còn ở bên nữa và chấp nhận thử thách trưởng thành sớm hơn những bạn cùng trang lứa.

Khó khăn, thử thách là thế nhưng cái cách mà gia đình ba người họ đối mặt với nó khiến chúng ta phải suy nghĩ. Đó cũng chính là tinh thần, thái độ chung của người Nhật Bản trước khó khăn: bình tĩnh, mạnh mẽ, lạc quan và vui vẻ. Chie và Shingo bình tĩnh chấp nhận bệnh tật. Như Chie đã viết trong nhật kí: “Ung thư chỉ là một phần trong cuộc đời vốn còn rất nhiều những khó khăn khác đang chờ ta phía trước.” Hana bình tĩnh chấp nhận cái chết của mẹ. Bình tĩnh nhưng mạnh mẽ. Chie mạnh mẽ chịu đựng những cơn trị liệu đau đớn để chống lại căn bệnh ung thư quái ác. Khi mẹ mất, Hana mạnh mẽ là chỗ dựa tinh thần cho bố.

Lạc quan và vui vẻ là hai yếu tố không thể thiếu khi nói về tinh của gia đình Hana khi đối mặt với khó khăn. Chie tin rằng: “... ung thư, giống như cảm cúm và các bệnh khác, có thể chữa được... Điều đó là do con người quyết định”. Chie và Shingo đã đi rất nhiều bệnh viện, gặp nhiều bác sĩ và cũng đã thử trị liệu bằng nhiều phương pháp khác nhau. Vì với họ: “Chỉ cần sống thôi, chắc chắn những điều tốt lành sẽ đến”. Và trong căn nhà nhỏ ấy không bao giờ thiếu đi tiếng cười. Vì nụ cười “mang lại may mắn”.

Khó khăn là thế nhưng gia đình ba người ấy không bao giờ từ bỏ. Ngược lại họ còn nghĩ cách để giúp đỡ những người khác, người cũng đang chịu đựng hoàn cảnh giống mình. Chie đã lập ra một Blog và có những chia sẻ về bệnh ung thư, về cách ăn uống tốt cho sức khỏe. Những điều chia sẻ của cô đã trở thành động lực và giúp đỡ người khác vượt qua mặc cảm, tự tin và mạnh mẽ hơn.

Ngoài những điều trên, Súp miso của bé Hana còn thể hiện sự gắn kết cộng đồng, sự yêu thương đùm bọc lẫn nhau, cùng nhau vượt qua khó khăn của người dân Nhật Bản. Trong hơn bảy năm cùng vợ chiến đấu với bệnh ung thư và kể cả sau khi Chie mất, gia đình Hana nhận được rất nhiều sự động viên, ủng hộ, giúp đỡ của cộng đồng xung quanh từ gia đình, bạn bè, đồng nghiệp đến các bác sĩ, những người làm trong lĩnh vực dinh dưỡng và rất nhiều các bệnh nhân ung thư khác.

Đọc Súp miso của bé Hana để thấy mình may mắn. Không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì nhưng ít ra ngày hôm nay chúng ta vẫn còn khỏe mạnh, vẫn còn thời gian bên những người mà ta yêu thương. Không chỉ là cuốn nhật ký về tình yêu, về cuộc chiến chống ung thư của một gia đình, Súp miso của bé Hana khiến chúng ta thêm quý trọng cuộc sống, khiến chúng ta nhận ra sinh mạng là đáng quý. Rằng trước khi quá muộn, chúng ta hãy quan tâm đến sức khỏe của mình, thay đổi thói quen ăn uống, sinh hoạt để có một cơ thể khỏe mạnh.

Xin mượn lời của Chie để kết thúc bài viết này “Khi đã được sinh ra trên đời này, chúng ta không được phép tự thổi tắt ngọn lửa sống ấy, mà phải sống hết mình, cho cả phần của những người không được sinh ra. Đã đặt bàn chân lên mặt đất, chúng ta phải bước đi.”



Tác giả: Vân Nguyễn - Bookademy 

--------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected]

Xem thêm

Hiếm thấy cô bé nào như Hana, một đứa trẻ hai tuổi ăn gạo lứt và uống trà hàng ngày, không ăn bánh kẹo ngọt vì có chứa chất phụ gia, biết làm việc nhà, biết vào bếp nấu ăn khi mới bốn tuổi. Mẹ Hana, Chie, mắc bệnh ung thư vú, điều đó khiến lối sống và thực đơn hàng ngày của gia đình ba người trở nên khoa học và lành mạnh hơn. Bố Hana tham gia hội thảo nông trại rau củ sạch, món chính là gạo lứt thay vì cơm trắng và nói không với thực phẩm bị khuyến cáo không tốt cho sức khoẻ. Mẹ Chie cũng nhờ phương pháp ăn uống kết hợp tập thể dục khoa học này mà đẩy lùi được căn bệnh ung thư quái ác. Nhưng số phận trêu ngươi, không được lâu sau thì tái phát, xuất hiện những khối u ác tính di căn. Bố Shingo và mẹ Chie quyết định dạy cho con gái bé bỏng Hana mới bốn tuổi tự lập, rèn cô bé làm việc nhà, sau đó là đến cách cầm dao, cách nấu đậu và làm món súp Miso mang hương vị của mẹ Chie. Căn bệnh ung thư quái ác cướp đi sinh mạng của Chie khi Hana mới tròn năm tuổi. Bố Shingo chìm trong men rượu, tinh thần suy sụp, không ngừng thương nhớ người vợ đã khuất. Bé Hana đã làm món súp Miso giải rượu cho bố, món súp mang hương vị của Chie khiến Shingo phải bật khóc.Chie ra đi vì bệnh tật nhưng cô đã để lại một bé Hana hoàn toàn khoẻ mạnh, hiểu chuyện và tự lập như vậy…

Vì cái nết thích ăn uống nên tựa sách nào mà có món ăn là mình mê liền. Và rồi, mình lọt hố Tên truyện cute, bìa truyện cũng xinh xẻo, làm mình liên tưởng đến một cô bé thích nấu nướng, đặc biệt là có niềm đam mê với món súp Miso. Hana thích Miso thật, mỗi ngày đều nấu Miso cho bữa sáng. Đó là trách nhiệm mà Hana 5 tuổi được mẹ giao lại trước khi mất. Queo. Mình xem đây là một quyển nhật ký của gia đình Hana, từ ngày mẹ Chie phát hiện mình bị bệnh, mẹ Chie kết hôn, có thai Hana và đồng hành cùng Hana trong những năm tháng cuối cuộc đời mẹ. Hành trình đấu tranh kiên cường của bố mẹ Hana với căn bệnh. Mình lại liên tưởng đến Nơi em quay về có tôi đứng đợi, bởi cái không khí bức bối, chạy đua với thời gian của những người yêu thương nhau, sợ cái ngày đen tối kia sẽ đến và đưa người còn lại rời đi, là sự đồng hành, đấu tranh và trân trọng từng giờ từng phút được ở cạnh đối phương. Là cách nuôi dạy có phần nghiêm khắc so với đứa bé tuổi còn quá nhỏ, những bài học là hành trang cho cuộc đời không có mẹ sau này. Hana là sợi dây liên kết giữa mẹ Chie và bố, là chiếc neo kéo dài sự sống cho mẹ Chie, là "di thư" mà mẹ Chie để lại cho đời, một sự tồn tại tiếp nối của Chie "Chie là Hana, mà, Hana là Chie". Một bông hoa bồ công anh, một chú chim sâu nhỏ bé hay một đốm sáng trong đời. Quyển này tương đối mỏng nhưngđủ đầy các cung bậc cảm xúc, và còn có những công thức cho những ai quan tâm đến bữa ăn thực dưỡng nữa nè.

Đang cần giải độc tâm lý, vô tình “lại” bắt gặp cuốn sách này một lần nữa. Bao ấm ức, mệt mỏi như hóa bong bóng. Cuốn sách về cô gái nhỏ Hana, điều kì diệu thượng đế ban tặng cho bố mẹ bé. Một câu chuyện về tình cảm gia đình, tình yêu thương vô bờ bến của cha mẹ với con cái, tình yêu chân thành của Shingo dành cho người vợ Chie của mình. Vượt qua căn bệnh Ung thư quái ác, Chie - mẹ Hana đã mang thai và sinh ra em như một kì tích. Nhưng hạnh phúc vốn ngắn ngủi, khi Hana được 9 tháng, căn bệnh của Chie tái phát. Năm 2008 mẹ Hana lặng lẽ ra đi khi em mới chập chững lên 5. Món quà mà Chie để lại cho Hana là những bài học vỡ lòng về “chiếc tạp dề”, về cách tự chăm sóc bản thân và cho cả người bố, người chồng đang đau khổ vì mất vợ. 5 tuổi, trong khi bao đứa trẻ còn đang được bế bồng, Hana đã biết tự đánh răng, chuẩn bị bữa sáng cho mình, dọn nhà cửa, gấp quần áo, cho chó ăn, đến nhà trẻ…thậm chí còn biết chuẩn bị cơm tối cho bố. Và súp Miso, món súp Hana tự tay làm, món súp có hương vị của mẹ, món súp của tình thân và kỉ niệm. Dù đọc đi đọc lại bao nhiêu lần tôi vẫn không kìm được nước mắt, cảm xúc nghẹn ngào vẫn còn nguyên. Vừa ngọt ngào, vừa chua xót, nó nhắc nhở tôi trân trọng người thân yêu của mình hơn, điều mà bất lâu nay tôi dường như để lỡ… Yasutake Hana, em là điều quý giá nhất. - Quynh Lien - https://gatbook.org/books/12514

“Khi con biết chăm sóc mình, con có thể sống bất kỳ nơi đâu, với bất kỳ ai". “Sứ mệnh của người mẹ không phải là làm chỗ dựa cho con cái mà là làm chỗ dựa ấy trở nên không cần thiết”. Thế nên, dù không may mắn mất mẹ từ lúc mới 5 tuổi, cô bé Hana vẫn trưởng thành một cách mạnh mẽ và độc lập. Hana – bông hoa nhỏ xinh đẹp đã trở thành một cô bé tốt bụng, có trái tim biết yêu thương và đồng cảm với mọi người bởi trước khi rời khỏi cuộc sống, bằng yêu thương và trách nhiệm, mẹ Hana đã tôi luyện cho cô bé các kỹ năng sinh tồn, để Hana có thể đối mặt với những khó khăn của cuộc sống khi không có mẹ bên cạnh. Có một người mẹ bị mắc bệnh ung thư chính là định mệnh của Hana. Nhưng cũng chính vì thế mà vận mệnh của cô bé trở nên rộng mở hơn. 25 tuổi, Chie – mẹ của Hana, có một mối tình nên thơ với anh chàng ký giả, sắp được tận hưởng niềm hạnh phúc trọn vẹn của tình yêu bằng một cuộc hôn nhân viên mãn. Thế nhưng, tương lai tươi sáng ấy biến mất khi cô phát hiện mình mắc phải căn bệnh ung thư vú. Như một bóng đen bao trùm lên cuộc sống, Chie hoàn toàn thất vọng, suy sụp, thậm chí còn không muốn nghĩ đến việc tiếp tục sống. Vào thời khắc Chie suy sụp nhất, Shingo – người chồng tương lai đã không bỏ rơi cô. Bất chấp căn bệnh ung thư có thể cướp Chie đi bất cứ lúc nào, bất chấp sự ngăn cấm của bố mẹ, Shingo và Chie vẫn tiến hành hôn lễ như dự định: “Tôi muốn chung sống cùng Chie. Và chỉ Chie mà thôi. Một căn hộ đơn giản, nằm giữa thiên nhiên, không gian ấm cúng dễ chịu. Ở bên cạnh Chie, cảm giác thật bình yên. Người con gái dịu dàng, có một trái tim mạnh mẽ. Lần đầu tiên, tôi gặp một cô gái như thế. Lúc đó, tôi nhận ra mình đã yêu tất cả những gì thuộc về Chie, cả căn bệnh ung thư mà cô ấy đang mang trong mình”. Sức mạnh của tình yêu đã giúp Chie trải qua ca phẫu thuật cắt bỏ một bên ngực, chiến đấu với những đợt trị liệu tới sụt ký, rụng tóc, nỗ lực từng ngày để được sống. Và như một phép màu của tạo hóa, khi ý nghĩ về việc có con đối với một bệnh nhân ung thư như Chie là điều không thể, thì điều kỳ diệu này đã xảy ra với cô. Tuy nhiên, khi biết tin có thai, nước mắt Chie đã trào ra nhưng không hẳn là những giọt nước mắt hạnh phúc: “Sau khi bị ung thư lại được trao tặng một sinh linh, thật ra không hoàn toàn là chuyện đáng vui mừng. Quyết định sinh con nghĩa là thời gian sống sẽ bị giới hạn. Tôi thấy sợ hãi ý nghĩ ung thư có thể tái phát hay di căn, phút bấn loạn, trong đầu tôi cứ lẩn quẩn chuyện phá thai. Tôi cảm thấy mất phương hướng”. Tuy nhiên, khi nghĩ đến niềm mong mỏi của người chồng mà cô yêu thương, người đã vì cô mà hi sinh, nghĩ tới những người phụ nữ bị ung thư như cô khao khát có con mà không thể được, nghĩ tới mong mỏi của người cha đã sinh thành ra mình là được nhìn mặt cháu, Chie đã quyết định mạo hiểm tính mạng để sinh con. Sự ra đời của Hana – bông hoa xinh đẹp, chính là lựa chọn sáng suốt nhất trong cuộc đời Chie. Hana chính là bằng chứng về sự tồn tại của Chie trong cuộc sống. Thế nhưng niềm hạnh phúc giản dị ấy thật ngắn ngủi. Khi Hana được 9 tháng tuổi, căn bệnh ung thư của Chie tái phát. Bắt đầu hành trình trị liệu mới, cô càng thêm lo lắng hơn về tương lai của con. Người mẹ ấy xót xa không biết liệu“Điều gì là quan trọng nhất đối với Hana khi vắng mẹ đây?". Sau những phút suy tư, Chie nhận ra rằng, dạy con biết tự chăm sóc bản thân mình là điều quan trọng nhất. “Khi con biết chăm sóc mình, con có thể sống bất kỳ nơi đâu, với bất kỳ ai. Thế nên, công việc đầu tiên đối với Hana nhỏ bé chính là tự chăm sóc bản thân và nấu cơm. Chỉ cần thân thể khỏe mạnh, tương lai có thế nào, con đều có thể sống được. Chỉ cần Hana có thể tự mình làm, một ngày nào mẹ đi mất, Hana cũng sẽ không sao”. Và khi Hana 4 tuổi, Chie quyết định dạy Hana nấu ăn và tặng cô bé một chiếc tạp dề. Yêu thương nhưng vẫn vô cùng nghiêm khắc chính là cách Chie giáo dục Hana. Thế nên, Hana ngay từ nhỏ đã là một đứa trẻ vô cùng nhạy cảm và hiểu chuyện. Em không sợ hãi khi nhìn lên những vết cắt trên ngực mẹ, trái lại, những câu nói ngây thơ của em khiến trái tim người mẹ tan chảy và như được tiếp thêm chút sức lực để chiến đấu với bệnh tật. “Mẹ ơi, ngực mẹ bị cắt rồi ạ? Đau lắm phải không mẹ? Con mua ngực khác cho mẹ nhé!” Sau khi Chie qua đời, Shingo – bố của Hana, đau khổ, thẫn thờ suốt nhiều ngày. Cho tới một buổi sáng, anh nhìn cô con gái 5 tuổi đứng trong nhà bếp với con dao trong tay và bắt đầu làm món súp miso như vợ anh vẫn làm. Cách làm của cô bé y hệt của mẹ và món súp có hương vị thân quen. Không chỉ vậy cách Hana gấp quần áo, cọ bồn tắm và chuẩn bị đến trường đều giống hệt Chie. Tâm trạng của Shingo tốt dần lên với sự động viên tinh thần của con gái. Shingo có thể cảm thấy sự hiện diện của người vợ anh yêu thương trong con gái anh, Hana. “Súp miso của bé Hana” thực sự là những trang nhật ký cảm động. Một sự kết hợp giữa hai luồng tâm sự của Chie và Shingo đã mang đến cho độc giả cái nhìn đa chiều về câu chuyện tình yêu, tình cảm gia đình nồng đượm yêu thương, cũng như những kinh nghiệm về ăn uống, nâng cao sức khỏe, đối mặt với bệnh ung thư, cách dạy con của một gia đình Nhật Bản. Suốt 8 năm, Chie chiến đấu với bệnh tật, Shingo luôn là người ở bên cạnh lo lắng, chăm sóc, động viên và không thể phủ nhận được, chính tình yêu, trái tim chân thành của anh đã nhen lên sức mạnh giúp Chie mạnh mẽ đi qua những giông bão của cuộc đời. Như một món quà dành tặng người quá cố, Shingo đã cho ra đời cuốn sách “Súp miso của bé Hana” là cuốn sách được Shingo biên soạn từ nhật ký của chính anh và những bài viết trên blog của vợ, kèm thư cha con anh gửi cho vợ. Một câu chuyện có thật, cảm động về tình yêu, tình cảm gia đình; một cuốn sách chia sẻ về cách dạy con sâu sắc. Cuốn sách là tác phẩm dành tặng cho những ai luôn mong muốn những điều thiêng liêng nhất cho tổ ấm của mình.

Sau khi vợ chết, anh Singo – bố của Hana, thẫn thờ suốt nhiều ngày. Một buổi sáng, Hana đứng trong nhà bếp với con dao trong tay và bắt đầu làm món súp miso. Cách làm của cô bé y hệt của mẹ và món súp có hương vị thân quen. Không chỉ vậy cách Hana gấp quần áo, cọ bồn tắm và chuẩn bị đến trường đều giống hệt mẹ. Tâm trạng của anh Singo tốt dần lên với sự động viên tinh thần của con gái. Khi nhìn Hana lớn lên và tiếp tục làm món súp miso, anh tin rằng con có thể cảm thấy sự hiện diện của mẹ trong chính mùi vị của món ăn. Hana đã trang trí món súp theo đúng cách mà Chie đã làm với một chút tỏi tây. Cô bé cho biết, việc nấu ăn giúp em cảm thấy gần gũi hơn với mẹ. Giờ đây, Hana đã 11 tuổi, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn, đặc biệt nấu ăn là sở thích của cô bé. Hana chia sẻ: “Khi cháu nấu súp miso, cháu cảm thấy rất hạnh phúc như thể mẹ đang đứng cạnh mình”. Hana viết trong một lá thư gửi mẹ. “Mẹ rất tốt và vui tính. Con muốn kể với mẹ nhiều điều. Con có thể nấu một bữa cơm hoàn chỉnh rồi. Mẹ có ngạc nhiên không? Con cũng không khóc nữa đâu. Con có thể tự làm mọi thứ rồi”. Hana cũng không quên lời mẹ dặn: “Đừng nói xấu người khác, đừng quên mỉm cười; tất cả những lời mẹ dặn, dù có khó thế nào, dù có không thích thế nào, dù có khổ sở thế nào, Hana đừng bỏ cuộc nhé, đừng bỏ cuộc nhé!” Nụ cười vẫn luôn tỏa sáng trên mặt Hana. Hana không khóc, không khóc đâu mẹ ơi! Bài luận “Lời hứa cho mẹ tôi” của Hana được viết sau đó đã được đưa vào sách giáo khoa tiểu học. Thậm chí còn có một bộ phim được làm về cô gái bé nhỏ này mang tiêu đề Hanachan no misoshiru nghĩa là “Súp Miso của Hana”. Thật đau lòng khi cô bé Hana đã phải mất mẹ từ lúc còn rất nhỏ. Nhưng điều may mắn là Chie đã dạy cho cô bé kỹ năng sống rất tốt, với công thức nấu ăn đặc biệt. Điều này giúp Hana cảm nhận rằng mẹ em luôn là một phần trong cuộc sống của em.

Năm 2001, mẹ của Hana phải chiến đấu để giành giật mạng sống với căn bệnh ung thư vú. Rất may là cô đã giành được chiến thắng, nhưng điều đáng buồn là việc trị liệu đã ảnh hưởng đến khả năng thụ thai của cô. Điều này khiến Chie và chồng Shingo rất buồn. Tuy nhiên vào năm 2003, điều kỳ diệu đã xảy ra khi Chie mang thai. Ngay sau đó, Hana đã được đón đến thế giới này. Cô bé thật sự là một phước lành mà vợ chồng Chie đã nhận được. Nhưng rồi niềm vui kéo dài chưa bao lâu thì cha mẹ Hana đã đón nhận tin tức khủng khiếp… Đó là khi cô bé vừa tròn 9 tháng tuổi, Chie được báo rằng căn bệnh ung thư của cô đã quay trở lại khi một khối u khá lớn được phát hiện trên phổi của cô. Thông báo thực sự có sức tàn phá mạnh mẽ đối với gia đình nhỏ này. Do đó, Chie phải tiếp tục chiến đấu với căn bệnh ung thư. Trong mọi nổ lực vượt qua bệnh tật, cô ấy đã bắt đầu viết tư liệu và Blog về cuộc đấu tranh của chính mình. Lúc này, điều trọng tâm cô vẫn hay nhắc đến chính là cô đã may mắn được trở thành mẹ của bé Hana. Chie viết: “Có được con gái thực sự là phép lạ với tôi. Tôi trân quý con bé và yêu thương nó hơn cả bản thân mình… Đây là lý do vì sao mà ngay cả khi tôi chết tôi cũng không hối tiếc”. Người phụ nữ xót xa nghĩ, “Điều gì là quan trọng nhất đối với Hana khi vắng mẹ đây?” Thời điểm này, Chie đã có một quyết định quan trọng rằng cô muốn con gái Hana nhỏ bé sẽ ổn ngay cả khi cô không thể ở bên con. Cô muốn đảm bảo rằng con gái mình sẽ có thể tự chăm sóc bản thân dù khi không có mẹ. “Tôi chỉ muốn giúp Hana trở nên độc lập và có thể tự chăm sóc lấy mình”, Chie viết trên Blog. Chie còn nói “mẹ hiểu dạy con cách tự chăm sóc bản thân mình là điều quan trọng nhất. Khi con biết chăm sóc mình, con có thể sống bất kỳ nơi đâu, với bất kỳ ai. Thế nên, công việc đầu tiên đối với Hana nhỏ bé chính là nấu cơm. Mẹ muốn dạy Hana cách nấu cơm, chỉ cần thân thể khỏe mạnh, tương lai có thế nào, con đều có thể sống được. Chỉ cần Hana có thể tự mình làm, một ngày nào mẹ đi mất, Hana cũng sẽ không sao. Để làm được điều đó, Chie đã đưa ra một lịch trình cụ thể cho Hana để cô bé thực hiện mỗi ngày. Sáng sớm Chie sẽ đánh thức Hana dậy và sẵn sàng bắt đầu ngày mới. Hai mẹ con vui vẻ giặt quần áo và lau chùi nhà cửa cùng nhau. Khác với nhiều đứa trẻ cùng tuổi rất thích ngủ nướng, bé Hana khá vui vẻ và hào hứng với khoảng thời gian bên mẹ. “Hôm nay là sinh nhật Hana 4 tuổi. Có vẻ còn hơi sớm nhưng mẹ sẽ dạy Hana nấu ăn”. Thế nên, quà tặng của Hana là một chiếc tạp dề nhỏ xíu. Trong khi các bà mẹ khác tặng đồ chơi cho con, thì Chie lại đưa chiếc tạp dề của mình cho bé Hana vào sinh nhật thứ 4 của bé. Và sau khi dạy con gái nấu ăn, Chie biết đã đến lúc Hana cần có được một công thức đặc biệt cho món súp miso! Cuối cùng điều không mong muốn nhất đã đến, Chie qua đời ở tuổi 33. Nhưng cô ấy an lòng vì đã hoàn thành mục tiêu của mình, cô đã dạy được bé Hana sống tự lập khi không có mẹ bên cạnh. Và điều không thể tin là dù mẹ đã qua đời nhưng cô gái nhỏ nhắn này vẫn thức dậy đều đặn vào 6 giờ sáng mỗi ngày, chỉ để nấu món súp miso đặc biệt.

Trước khi mất, mẹ có dặn dò với Hana rằng: “Đừng nói xấu người khác, đừng quên mỉm cười; tất cả những lời mẹ dặn, dù có khó thế nào, dù có không thích thế nào, dù có khổ sở thế nào, Hana đừng bỏ cuộc nhé, đừng bỏ cuộc nhé!”. …“Hana sẽ không khóc, Hana cố lên!”… Kể từ khi Hana được 5 tuổi, cô bé đã dậy vào lúc 6 giờ sáng mỗi ngày, nhưng không phải là để chuẩn bị đi học. Thay vào đó, lý do thực sự khiến Hana phải dậy sớm lại khiến nhiều người cảm thấy đau lòng. Hầu hết mọi người đều biết rằng việc đánh thức những đứa con của mình vào mỗi sáng sớm là một điều khó khăn như thế nào, nó thực sự như một cuộc chiến. Nhưng đối với cô bé Hana Yasuke, sống ở Fukoka, Nhật Bản, thì lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Lúc Hana Yasutake còn rất bé Hana dường như luôn theo sát bên mẹ mình là cô Chie. Bất cứ khi nào thấy mẹ làm gì Hana chắc chắn sẽ làm theo, kể cả việc dậy rất sớm. Đôi chân nhỏ quá phải kiễng lên, mặc chiếc tạp dề dâu tây, khuôn mặt đáng yêu tươi cười. Yasutake Hana, cô bé nhỏ xíu, 5 tuổi bắt đầu buổi sáng từ lúc 6 giờ sáng, bận rộn rửa mặt, cho chó ăn, chuẩn bị bữa sáng trong bếp, ăn sáng, đánh răng, chơi đàn, đi vệ sinh, đến nhà trẻ. Sau khi về nhà, phải phơi quần áo, xếp quần áo, chà nhà vệ sinh, quét dọn, sắp xếp lại tủ đồ… đôi lúc còn chuẩn bị cơm tối cho bố đi làm về.

Những việc nội trợ mà mẹ đã dạy, Hana đều nhớ và làm được một cách khéo léo, thành thạo. Chính bữa sáng với hương vị súp miso ngọt ngào đã cứu rỗi trái tim đau khổ của người cha. “Mẹ ơi, Hana nói với mẹ điều này nhé. Đó là Hana đã tự mình làm được cả hộp cơm rồi. Mẹ ngạc nhiên lắm phải không? Hôm trước kỳ nghỉ đông, bố uống nhiều rượu rồi ngủ quên, không kịp chuẩn bị hộp cơm để Hana mang đến lớp trông trẻ ngoài giờ. Bố nói, bố sẽ mang đến sau nhưng Hana nghĩ nếu bây giờ mình chuẩn bị thì vẫn kịp nên trong lúc bố đang ngâm mình trong bồn tắm, Hana tự mình nấu cơm và chuẩn bị hộp cơm xem sao. Hana nấu món trứng ốp la mà bà đã dạy và món thịt heo xào muối tiêu xanh bố dạy. Hana còn rắc cả furikake lên cơm nữa. Hana cũng hứa với bố là lần sau, sau khi nấu xong nhất định sẽ dọn dẹp sạch sẽ”. Đó là câu chuyện mà cô bé Hana kể cho người mẹ đã mất của mình – cô Yasutaka Chie, ở Fukuoka, Nhật Bản. Câu chuyện bắt đầu từ năm 2001. Mùa hè năm ấy, bố Shingo và mẹ Chie vui mừng cùng nắm tay nhau làm lễ kết hôn tại lễ đường. Lúc ấy, mẹ Hana đang mang trong mình căn bệnh ung thư vú. Dù gặp rất nhiều sự phản đối từ phía gia đình bạn trai, nhưng cả hai đã quyết làm đám cưới với nhau và dọn ra ở riêng. Sau ngày cưới, anh Singo luôn sát cánh cùng người vợ thân yêu chống chọi với mọi khó khăn của cuộc sống. Rồi một điều kỳ diệu đã đến với gia đình bé nhỏ này, Chie phát hiện ra mình đang mang thai. Nhưng đau đớn thay, lại một lần nữa cô đứng trước những sự lựa chọn khó khăn. Vì bác sĩ cho biết, nếu cô sinh nở vào trong thời gian này thì căn bệnh ung thư của cô sẽ lại tái phát và như vậy sẽ vô cùng nguy hiểm đến tính mạng. Với một người phụ nữ luôn đau khổ vì không thể thực hiện thiên chức cao cả của một người mẹ, làm sao cô có thể nhẫn tâm bỏ đi đứa con trong bụng? Chie đã quyết định giữ lại cái thai và sẽ sinh đứa bé này. Tháng 2/2003, Chie đã hạ sinh cô con gái nhỏ Hana và coi cô bé là món quà quý giá nhất mà cuộc sống ban tặng. Nhưng hạnh phúc không ở lại với cô được lâu. Khi Hana được chín tháng, căn bệnh quái ác lại tái phát và cướp đi sức khỏe của cô. Cô gần như không thể làm được bất cứ việc gì. Nằm một chỗ và nghĩ đến ngày mình sẽ phải rời xa cõi đời mà không chăm sóc được chồng con mình nữa, Chie gần như hoàn toàn tuyệt vọng. Cô thường nằm và tâm sự với con, cô luôn xin lỗi con vì đã không ôm và chăm sóc được nó như những bà mẹ khác. Cô con gái nhỏ dường như thấu hiểu những nỗi khổ tâm của mẹ nên rất ít quấy khóc và cứ thế khỏe mạnh lớn lên. Nhìn con cô băn khoăn và tìm cách để con và chồng có thể sống tốt khi mình không còn nữa. Vì vậy, cô chỉ còn biết dạy con gái làm việc nhà, để cô bé có thể tự chăm sóc cho bản thân dù không có mẹ ở bên cạnh. Khi Hana lên 3, Chie bắt đầu dạy con làm những việc nhẹ nhàng như phơi quần áo, sắp xếp đồ đạc, dọn vệ sinh, chuẩn bị đồ dùng trước lúc đi học… Dù lúc đầu con không quen, hay bị đau trong quá trình làm việc, dù trong lòng đau đớn xót xa, nhưng Chie vẫn một mực kiên trì dạy con. Cứ như vậy, cô bé Hana đã bị mẹ “ép” vào bếp từ khi còn rất nhỏ. Món ăn đầu tiên mà Chie dạy con làm chính là súp miso. Vào dịp sinh nhật 4 tuổi của Hana, Chie đã tặng con một chiếc tạp dề với lời nhắn nhủ: “Nấu ăn là một việc có ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống của con, thế nên mẹ sẽ dạy con cách dùng dao, để con có thể làm ra những món ăn. Con có thể xếp việc học hành xuống thứ 2, bởi chỉ cần con có sức khỏe, có thể tự chăm sóc cho bản thân thì bất luận tương lai như thế nào, cho dù con ở đâu cũng đều có thể sống tốt”. Năm 2008, Chie qua đời khi con gái Hana mới lên 5 tuổi. Chồng cô, người đàn ông mạnh mẽ ấy đã suy sụp hoàn toàn và anh thường xuyên lấy bia, rượu để giải sầu. Một buổi sáng cô bé Hana đứng trước bếp, với đôi chân nhỏ quá phải kiễng lên, mặc chiếc tạp dề dâu tây, khuôn mặt đáng yêu tươi cười. Hana đứng trong nhà bếp với con dao trong tay và bắt đầu làm món súp miso. Cách làm của cô bé y hệt của mẹ và món súp có hương vị thân quen. Tâm trạng của bố Hana, anh Shingo tốt dần lên với sự động viên tinh thần của con gái. Chính Hana đã mang lại cho anh một nguồn sống mới. Anh bắt đầu thay đổi cuộc sống và làm việc tích cực hơn để có thể lo cho con. Khi nhìn Hana lớn lên và tiếp tục làm món súp miso, anh tin rằng con có thể cảm thấy sự hiện diện của mẹ trong chính mùi vị của món ăn. Ở độ tuổi như của Hana, đa phần trẻ con chưa thể cảm nhận được nỗi đau của sinh ly tử biệt. Thế nhưng, Hana không vậy. Khi thấy cha triền miên hút thuốc, Hana đã vứt thuốc vào thùng rác và nói với cha rằng: “Chẳng phải bố đã hứa sẽ không hút mà. Nếu bố bị ung thư rồi chết, Hana sẽ chỉ còn một mình. Bố để Hana trở thành côi cút cũng được sao?”. Những việc nội trợ mà mẹ đã dạy, Hana đều nhớ và làm được một cách khéo léo, thành thạo. Chính bữa sáng với hương vị súp miso ngọt ngào đã cứu rỗi trái tim của người cha: “Vì Hana tôi có thể làm mọi thứ. Nếu làm cho con bé đau buồn thì tôi sẽ là người bố tồi tệ nhất”. Câu chuyện về bé Hana như một thông điệp gửi đến các bậc cha mẹ rằng yêu thương con chính là dạy con tự lập từ lúc nhỏ, bắt đầu từ những việc đơn giản nhất. Đây chính là câu chuyện cảm động về tình yêu, tình thân trong gia đình, là nguồn sức mạnh vô bờ giúp mỗi thành viên đi qua giông bão của cuộc đời.