Người ta hay tin vào số phận, một điều gì đó bí ẩn mà kì diệu. Số phận là định sẵn hay ngẫu nhiên. Người ta có thể thay đổi số phận hay là phải tuân theo nó? Không ai biết được. Nhưng với Nguyễn Khắc Phê, nhà văn với những trang viết chân thực mà xúc động một thời, “số phận không định trước”. Ông dành cả một đời người để gắn bó với nghiệp văn, cho đến năm 75 tuổi, Nguyễn Khắc Phê quyết định viết tự truyện. Trong “Số phận không định trước”, cuốn sách kể về chính cuộc đời mình, tác giả sẽ hé lộ nhiều câu chuyện thú vị, thấm thía xung quanh chuyện văn, chuyện đời.

Số phận không định trước gồm 17 chương sách, mỗi chương là một mảnh ghép kí ức của nhà văn. Những mảnh kí ức ấy không chỉ về cuộc đời của chính mình mà còn về những người thân trong giá đình ông. Sức hấp dẫn của cuốn sách dày hơn 400 trang này chính là ở giọng văn tự nhiên, giản dị pha chút hóm hỉnh song không kém phần sâu sắc. Tuy là một cuốn tự truyện, đầy ắp những câu chuyện riêng tư về đời sống cá nhân của tác giả, nhưng với những ai sống cùng thời với ông đều thấy bóng dáng của chính mình trong đó.

Điều đặc biệt, đây là một cuốn tự truyện của nhà văn. Bởi vậy, những câu chuyện về cuộc đời của nhà văn phần nhiều gắn bó với sự nghiệp viết văn của ông. Dường như những sự kiện xảy ra trong cuộc đời của ông đều trở thành vốn sống đi vào những trang văn của nhà văn. Đọc “Số phận không định trước”, chúng ta không chỉ hiểu thêm về cuộc đời của Nguyễn Khắc Phê mà thấm thía hơn về kinh nghiệm viết văn, suy ngẫm về băn chương và thời cuộc.

Trong cuốn sách còn in một số bức ảnh của nhà văn và người thân. Như chính ông từng chia sẻ trong lời ngỏ của cuốn tự truyện:

“Ra sách dày thời “nghe nhìn lên ngôi”, tác giả xin phép in kèm mỗi chương vài bức ảnh cùng với trang phụ bản ảnh in màu để bạn đọc cho mắt “giải lao”. Bạn sẽ hỏi sao nhiều ảnh riêng tư thế? Xin thưa, cả đời viết chuyện thiên hạ rồi, nay khỏa tự truyện chằng kẽ lại in ảnh... hàng xóm? Hơn nữa, có những bức ảnh không chỉ xem cho vui mà cò là cách kể chuyện đời, gợi nhiều suy ngẫm. Ví như ảnh “Bốn anh em”, đó là biểu tượng sự đoàn tụ gia đình sau bao giông bão – trong đó người anh cả đến phút cuối đời vẫn nhắc “nên nhớ mình là người cộng sản” lại sát cánh với người em đã bỏ mọi thứ để theo... Chúa!”

1. “Số phận không định trước” – Chuyện một đời người

Người ta hay nghĩ rằng người nổi tiếng mới viết tự truyện nhưng Nguyễn Khắc Phê lại cho rằng “tự truyện không chỉ dành cho người nổi tiếng”. Bởi ông quan niệm, tự truyện có thể viết để cho con cháu, bạn bè đọc, để hồi cố về quãng đời đã qua. Ở tuổi 75, nhìn lại cuộc đời mình, như cách mà tác giả nói là “hình dung lúc mình 0 tuổi”, ông ngẫm ra rằng “Không mấy ai biết trước được con đường mình sẽ đi trong cuộc đời".



Những lời đầu tiên mà nhà văn chia sẻ là những lời về những điều “định trước trong cuộc đời mình” khiến đến cái tuổi gần đất xa trời này, ông vẫn ngỡ ngàng:

Bây giờ khi đã qua tuổi 75, mỗi lúc nhìn lại cuộc đời ba phần tư thế kỉ của mình, tôi vẫn cứ hay ngỡ ngàng, không hiểu là do số phận định trước hay nhờ trải qua những năm tháng khốn khó sau “cải cách ruộng đất”, rồi sống chết với đường Trường Sơn trên đất lửa Quảng Bình thời chống Mĩ mà một chàng trai cục mịch và ít học nhất trong các anh trai trong gia đình như tôi lại có thể trở thành nhà văn.

Phần trọng tâm trong những chương đầu của cuốn sách là những câu chuyện về gia đình của tác giả. Nguyễn Khắc Phê dành những dòng đầu tiên để kể về cha, về mẹ của mình rồi đến các anh. Đúng như ai đó đã từng tâm niệm, gia đình chính là cái nôi hình thành nhân cách mỗi con người. Nhìn vào cuộc đời mà Nguyễn Khắc Phê kể lại, chúng ta có thể cảm nhận rõ nét ảnh hưởng của gia đình đối với ông.

Mang tiếng là con nhà quan nhưng trong kí ức của tôi hầu như không lưu giữ hình ảnh nào về cuộc sống giàu sang, lóng lánh sắc bạc vàng, cờ lọng của “bọn phong kiến” mà chỉ toàn là những cảnh nhổ cỏ, cuốc đất, bắt cá, đơm lươn.... lam lũ như một gia đình nông dân.

Nhà văn đã dùng những trang viết chân thực mà đầy xúc động khi kể về cha mẹ mình. Đó là “bố tôi: Nho sĩ – đại quan – thân sĩ”, “mẹ tôi: người phụ nữ bản lĩnh và cần kiệm” và những chuyện chưa kể hết về “anh chị em tôi”. Làn theo những dòng viết của Nguyễn Khắc Phê ta thấy hiện lên sống động hình ảnh từng người trong gia đình ông. Ông kể về từng người, về những dấu ấn sâu đậm của họ hằn in trong tâm trí khiến ông không bao giờ quên.



Viết về cuộc đời mình, Nguyễn Khắc Phê cũng dành những trang viết để kể về những mỗi tình của mình.

Như tác giả mượn những câu thơ của một nữ sĩ Huế để khép lại cuốn sách, tôi cũng muốn trích lại lời thơ ấy để kết thúc câu chuyện về một đời người hiện lên trong cuốn tự truyện:

Còn gặp nhau thì hãy cứ vui

Chuyện đời như nước chảy mây trôi

Lợi danh như bóng mây chìm nổi

Chỉ có tình thương để lại đời

2. “Số phận không định trước” – Chuyện một đời văn

Thực ra khi giới thiệu cuốn sách, tôi tách thành hai phần theo cảm nhận cá nhân còn chuyện văn và chuyện đời của ông dường như thống nhất và gắn bó chặt chẽ với nhau, khó có thể tách rời. Những người thân trong gia đìnhNguyễn Khắc Phê đều ít nhiều là các nguyên mẫu trong sáng tác của ông, cũng như nguồn cảm hứng để nhà văn viết nên nhiều tác phẩm.

Còn nghề văn với ông chính là lẽ sống. Những trang viết của nhà văn chính là máu thịt của ông. Nguyễn Khắc Phê viết và sống, sống và viết như thế.

Điều đó được thể hiện rõ nét trong những lời tâm niệm của nhà văn: “Thực ra một nhà văn chủ yếu trưởng thành từ các “mũi nhọn cuộc sống” như tôi, chứ không phải trong các “tháp ngà xa cách với những buồn vui, đau khổ của nhân dân thì ngay từ khi cầm bút đã quan tâm đến thời cuộc.”

Trong cuốn sách, chương 14 “Vốn sống và lao động của nhà văn”, Nguyễn Khắc Phê đã chia sẻ những điều đắt giá về quá trình “thai nghén” và “sinh thành” nên tác phẩm của mình. Đó là chuyện “Từ những con kênh khô cạn đến tiểu thuyết “Những cánh cửa đã mở”, Tai nạn ở hầm đá Long Thọ đến tiểu thuyết “Nếu được chết thay em” và chuyện người kiểm lâm bị trói đến tiểu thuyết “Thập giá giữa rừng sâu”.

Và có lẽ bởi vậy mà khi đọc lại một số cuốn sách viết từ 30, 40 năm về trước, nhiều trang viết vẫn làm nhà văn xúc động đến rơi nước mắt. Và ông cũng tin rằng “những dòng chữ giàu tính nhân văn có sức làm cho con người rung động thì có thể gọi là văn chương”.



Nhìn nhận về sự nghiệp của mình, nhà văn cũng nhận ra những điểm hạn chế của một số trang viết, đặc biệt là những tác phẩm trước thời kì đổi mới. Song ông có thái độ nhìn nhận thẳng thắn, tôn trọng và trân trọng những gì mình đã viết, những nahf văn cùng thời đã sáng tác. Bởi, theo ông, “ít ra, đó là bằng chứng về một giai đoạn không thể bỏ qua của lịch sử dân tộc – việc bình phẩm đúng sai, cần thiết hay vô ích của giai đoạn đó là chuyện khác, là đề tài tranh luận có lẽ còn lâu dài với các nhà nghiên cứu lịch sử chính trị. Mà ca ngợi một con người dám xả thân vì sự nghiệp, không màng chi danh vọng, quyền uy hay lợi ích phe nhóm, khiến độc giả hướng về cái cao cả, xa lánh điều thấp hèn, sao lại không thể là văn chương, sao lại phải phủ nhận sạch trơn”.

3. Dư luận về cuốn sách

“Số phận không định trước” là cuốn tự truyện thú vị mà sâu sắc, bởi vậy sau khi xuất bản, tác phẩm đã nhận được rất nhiều lời nhận xét:

Nhà giáo Nga Vũ, báo Người Lao động, 1/2017 có viết:

Sức hấp dẫn của tác phẩm của Nguyễn Khắc Phê nói chung, tự truyện Số phận không định trước nói riêng, là sự chân thành, giản dị, sâu lắng, tinh tế, không kể đến sức chứa khổng lồ của những sự kiện, những số phận... Một điều cũng thú vị là trước nhiều vấn đề, trước nhiều biến cố của dân tộc hoặc trong gia đình của tác giả, Nguyễn Khắc Phê đã đưa ra những cách nhìn nhận khác nhau và dành quyền phán xét cho bạn đọc và... thời gian.

Còn nhà văn Nguyễn Thế Quang lại bình luận;

...Không phải sách lịch sử mà nhiều sự kiện chân thật, giàu chất lịch sử, không phải nghiên cứu lí luận mà đặt ra nhiều vấn đề đậm chất đối thoại có tính phản biện sâu sắc, không phải một sáng tạo nghệ thuật văn chương nhưng có nhiều chi tiết chọn lọc, nhiều đoạn văn chứa đựng những suy nghĩ sâu sắc, giàu giá trị biểu cảm cuốn hút lòng người. Đằng sau những trang sách này, ta thấy rõ hơn cốt cách Nguyễn Khắc Phê – một công dân gương mẫu, một nhà văn dù không định trước số phận của mình, nhưng vẫn vượt lên mọi cản ngộ, đứng thẳng làm người... Dòng đời dữ dội vẫn chảy, nhà văn luôn vượt lên tình thế, luôn vượt lên chính mình để khẳng định cốt cách, phẩm giá và vai trò của người nghệ sĩ. Đó chính là cốt cách của những nhà văn đích thực.

Lời kết:

Một đời văn, một đời người, Số phận không định trước của Nguyễn Khắc Phê gieo vào lòng độc giả hôm nay hình ảnh một nhà văn luôn quan tam đến thời cuộc, nặng lòng với con người và cuộc đời. Có thể bởi sách dày, lại là cuốn tự truyện, viết những điều có phần riên tư nên sẽ xa lạ với người trẻ hôm nay, nhưng tôi tin, cuốn sách vẫn sẽ có những vị trí nhất định trong lòng bạn đọc. Bởi chân giá trị chửa bao giờ biến mất, chỉ là nhất thời ta không nhận ra thôi.


Review chi tiết bởi Thu Thảo – Bookademy

Deal mua sách này giá tốt hiện tại: https://goo.gl/JveNeS

---------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

Tham gia Bookademy Team để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3

Xem thêm

Số phận không định trước không chỉ là câu chuyện của nhà văn Nguyễn Khắc Phê, mà còn là số phận éo le của nhiều người khác nữa trong đại gia đình ruột thịt của anh, có đến 17 người… Nói là “Số phận không định trước” nhưng, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, dù bất ngờ, buồn đau, bi đát đến mấy, anh và các thành viên trong gia đình đại quan triều Nguyễn cũng đã “cắn răng” chấp nhận đối diện, sống với nó để vượt qua chướng ngại… Nhiều điều thú vị lần đầu được tác giả “công bố”: chuyện về ông bố, Nguyễn Khắc Niêm, từ nho sĩ “thần đồng” ở làng Gôi Vị, Hương Sơn, Hà Tĩnh trở thành đại quan triều Nguyễn, nổi tiếng với “Tứ tôn châm”, rồi là nạn nhân của “Cải cách”…, chuyện về người mẹ, người Mự không biết chữ mà thuộc gần hết Truyện Kiều; chuyện chưa kể hết về anh chị em, chuyện anh Phê, thủa nhỏ, từ Hương Sơn, Hà Tĩnh trốn ra Hà Nội “Kiếm sống và kiếm chữ”, chuyện “Những trang viết đầu tay”, tiểu thuyết đầu tay, người tình đầu… tay… Hấp dẫn hơn nữa là những chuyện “đánh”, “đấm” trong văn đàn, chuyện bị ngành chức năng “huýt còi” khi ra tiểu thuyết Mười ngày và cả mười năm, (NXB Thanh niên, 1997), chuyện “đóng cửa” Tạp chí Sông Hương (Huế) vì in bài thơ Người đàn ông 43 tuổi của Trần Vàng Sao và bức vẽ… của họa sĩ Bửu Chỉ với “trò chơi” trí tuệ “Đặt tên cho tranh”, khi Nguyễn Khắc Phê là Tổng biên tập tạp chí ấy (1990-1991)… Nỗi đau, sự sợ hãi của người cầm bút Việt Nam ta thật khó tả xiết. Tuy nhiên hai vụ “tai tiếng” kể trên lại có… hậu vui vẻ…

Bao chuyện văn, chuyện đời, có cả những mối tình thoảng qua, sự gặp gỡ hạnh phúc chấm dứt thời kỳ độc thân, chuyện vượt đạn bom đi học ở Trường Viết văn trẻ, những trang viết nóng hổi sự sống, đặt ra những vấn đề gay cấn khác được đề cập đến trong cuốn sách này. Là lời tự kể của chính tác giả, có thêm nhiều – rất nhiều tư liệu từ những trang nhật ký, những bức thư, những bài báo, những văn bản hành chính, những kiến nghị, những ý kiến của bao đồng nghiệp và những bức ảnh minh họa đã làm cho tác phẩm rất chân thực và sinh động. Mỗi mỗi cuốn sách được nói tới, mỗi vấn đề được nêu ra, tác giả soi chiếu dưới nhiều cái nhìn khác nhau, được thuật lại bằng một giọng văn điềm tĩnh, dung dị và dí dỏm… Đó chính là những yếu tố quan trọng làm nên thành công của tác phẩm Số phận không định trước. Không phải là sách lịch sử mà nhiều sự kiện chân thật giàu chất lịch sử, không phải nghiên cứu lý luận mà đặt ra nhiều vấn đề đậm chất đối thoại có tính phản biện sâu sắc, không phải là một sáng tạo nghệ thuật văn chương nhưng có nhiều chi tiết chọn lọc, nhiều đoạn văn chứa đựng những suy nghĩ sâu sắc, giàu giá trị biểu cảm cuốn hút lòng người. Đằng sau những trang sách này, ta thấy rõ hơn cốt cách Nguyễn Khắc Phê – một công dân gương mẫu, một nhà văn dù không định trước được số phận của mình, nhưng biết vượt lên mọi cảnh ngộ, đứng thẳng làm người, đã sống và viết như một người chiến sĩ dũng cảm biết đặt Tổ quốc lên trên hết, luôn bảo vệ và đấu tranh cho lẽ phải, sáng tạo nên những tác phẩm nghệ thuật sinh động giàu chất nhân văn. Dòng đời dữ dội vẫn chảy, nhà văn vẫn luôn vượt lên tình thế, luôn vượt lên chính mình để khẳng định cốt cách, phẩm giá và vai trò của người nghệ sỹ. Đó chính là cốt cách của những nhà văn đích thực.

Có thể nói, tự truyện “Số phận không định trước” của Nguyễn Khắc Phê (NXB Hội Nhà văn, 2016) là bức chân dung tự họa của một nhà văn đã lớn lên, trưởng thành từ cái nôi văn hóa của gia đình, dòng tộc, quê hương…, gắn liền với những biến cố lịch sử đầy biến động trong suốt chiều dài ngót hai phần ba thế kỷ. Non 500 trang sách với một lối kể chuyện giản dị, chân thành, tác giả đã dẫn người đọc dõi theo con đường của anh: Con đường của một cậu ấm con quan mà chẳng hề được lên xe xuống ngựa, chẳng biết đến nhung lụa. Vừa ra đời đã phải nếm trải những nghịch cảnh, phải vượt qua những thử thách nơi đầu sóng ngọn gió… để rồi trở thành một nhà văn của công chúng, có một vị trí đáng trân trọng trong lòng bạn đọc. Ở tác phẩm này, Nguyễn Khắc Phê còn tự “phỉ báng” mình là một kẻ “cục mịch”, “xấu trai”, “ít học” (có chỗ tác giả dùng từ “vô học”), không có năng khiếu gì về văn chương. Vậy mà con người ấy đã thành một nhà văn. Giải thích điều tưởng như nghịch lý ấy như thế nào? Không ít nhà văn, ta thấy có một khoảng cách (đôi khi khá xa) giữa con người và tác phẩm của họ. Riêng với Nguyễn Khắc Phê, nguyên lý “Văn là người” là một đúc kết chuẩn. Với tự truyện “Số phận không định trước” lại càng chuẩn. Một tác phẩm văn học (tự truyện cũng là một thể loại văn học) tất nhiên phải có sự chọn lọc, sáng tạo nhất định. Nhưng đọc văn anh, người ta có cảm giác như là một bản sao. Anh cứ thật thà kể về đời mình từ cuộc tha hương để mưu sinh đến cuộc chiến đấu sinh tử của một cán bộ giao thông trên tuyến lửa Quảng Bình; những cảnh sinh hoạt, những trang nhật ký, thư từ của bè bạn… chân thật đến từng chi tiết có dịp sống lại trong tác phẩm của anh. Cứ thế, anh dẫn dắt người đọc từ những trang đời đến trang viết. Mọi nhà văn thường phải trải qua những cuộc nhận đường. Con đường đó thường không bằng phẳng. Phần lớn các nhà văn tên tuổi ở Việt Nam đều có khuynh hướng từ cái riêng đến cái chung rồi lại quay về với cái riêng. Nguyễn Khắc Phê không nằm trong “quy luật” đó. Anh bắt đầu đời văn từ “đề tài lớn” của thời đại, những tâm hồn lớn, thành công lớn bằng cảm hứng lãng mạn và khuynh hướng sử thi một thời. Những tác phẩm về sau này anh mới quan tâm nhiều đến những thân phận, những bi kịch cá nhân; đến tự truyện “Số phận không định trước” cái tôi Nguyễn Khắc Phê mới hiện lên khá rõ nét. Ai đã có dịp sống gần Nguyễn Khắc Phê đều dễ nhận diện tính cách của anh: Một con người khiêm nhường, giản dị, hiền hòa, vui tính, tận tụy, cần kiệm đến mức cực đoan, bao giờ cũng thủy chung với cách sống “ăn cỗ đi sau, lội nước đi trước”, luôn luôn nhận phần khó về mình… Đọc tự truyện của anh, ta còn nhận ra một Nguyễn Khắc Phê đầy kiêu hãnh, khá dí dỏm, tinh tế, thông minh, đa cảm. Những trang viết về quê hương, gia đình, đồng đội là những trang viết chan chứa nghĩa tình. Cái tôi vốn đáng ghét. Thế nhưng, cái tôi trong tự truyện Nguyễn Khắc Phê thật đáng yêu, đáng nể, lại dễ gần. Sức hấp dẫn của tác phẩm Nguyễn Khắc Phê nói chung, tự truyện “Số phận không định trước” nói riêng, là sự chân thành, giản dị, sâu lắng, tinh tế, không kể đến sức chứa khổng lồ của những sự kiện, những số phận. Một điều cũng thú vị là trước nhiều vấn đề, trước nhiều biến cố của dân tộc hoặc trong gia đình tác giả, Nguyễn Khắc Phê đã đưa ra những cách nhìn nhận khác nhau (nói theo ngôn ngữ các nhà phê bình là “điểm nhìn đa chiều”) và dành quyền “phán xét” cho bạn đọc và… thời gian! Gạt đi vài tiểu tiết còn hạn chế, “Số phận không định trước” là một tác phẩm giá trị, đáng quý, làm sống lại một thời, khẳng định chỗ đứng và vị trí của nhà văn trong cuộc đời, đề cao tinh thần trách nhiệm và sự gắn bó máu thịt của nhà văn đối với đời sống dân tộc…

Trong lời ngỏ của cuốn tự truyện, nhà văn Nguyễn Khắc Phê khiêm tốn rằng, trong “làng văn” mình không là “cái đinh” gì, trong “chính trường”, hay các địa hạt khác, ông thường chỉ là “người giúp việc”. Tôi thì cho rằng, có khi những điều thú vị ở cuốn tự truyện này lại là ở những điều “tai tiếng”. Mà “tai tiếng” nhất là thời ông làm Tạp chí Sông Hương. Trong “Số phận không định trước” Nguyễn Khắc Phê dành nhiều thời lượng cho phần Nơi bắt đầu “con đường mòn ấy” và Những tác phẩm đầu tay. Đó là tuyến đường 12A miền tây Quảng Bình, một đầu mối của đường Hồ Chí Minh, mà tác giả lúc đó là một cán bộ kỹ thuật công trình giao thông tình nguyện vào tuyến lửa công tác với tinh thần “đâu cần thanh niên có...”. Những trang viết, những tác phẩm đầu tay của Nguyễn Khắc Phê đều là hiện thực cuộc sống và chiến đấu trên tuyến đường này trong những năm không quân Mỹ ném bom phá hoại các công trình giao thông, ngăn chặn các đoàn xe chi viện vũ khí, lương thực, chuyển quân vào chiến trường miền Nam. Đó cũng là bước ngoặt cuộc đời, từ “chỗ đứng của người kỹ sư” lấn từ từ rồi sang hẳn chỗ đứng của người cầm bút với các tác phẩm: Đường giáp mặt trận, Đường qua làng Hạ, Vì sự sống con đường. Những tác phẩm ấy vài chục năm sau, và cho đến hôm nay vẫn còn ý nghĩa thời sự nên có cuốn đã được tái bản (có cuốn in lần ba); hoặc là câu chuyện của vài chục năm về trước lại được nhà văn tiếp nối trong một số tác phẩm viết sau ngày hòa bình như cuốn Chỗ đứng người kỹ sư (1980), cứ giống như là tập hai trong một bộ phim truyện nhiều kỳ. Tuy nhiên, đọc Số phận không định trước độc giả sẽ quan tâm nhiều hơn ở phần hồi ký gia đình. Một gia đình lớn, từ song thân cho đến đến anh chị em ruột thịt thấp thoáng trong các nhân vật của tiểu thuyết Biết đâu địa ngục thiên đường (NXB Phụ nữ, 2010 - tái bản 2011) được xuất hiện trong tự truyện. Biết đâu địa ngục thiên đường là cuốn tiểu thuyết có thời gian thai nghén dài nhất, được đánh giá là hay nhất của Nguyễn Khắc Phê nhưng vẫn chưa thể nói hết được những điều cần. Ta sẽ gặp lại họ như là nguyên mẫu của các nhân vật. Về hai cụ song thân dù đã là hai “nhân vật chính” trong tiểu thuyết nhưng cũng có những điều phải làm sáng tỏ thêm trong tự truyện. Ví như những nỗi day dứt của bố ông khi bước vào quan trường; rồi tâm trạng có thể gọi là “vô cảm” của đứa con (chính là Nguyễn Khắc Phê!) khi chiến đấu ở đường Trường Sơn, không đoái hoài chi đến nấm mộ cô quạnh của người bố ở Trại cải tạo gần nơi mình đóng quân, liệu có được “thông cảm” hay có cách lý giải nào khác?... Cuộc đời các ông chú, bà cô và gia đình vợ ông với những số phận cũng rất “tiểu thuyết”, lần đầu được tác giả “phác họa” trong tự truyện; mặc dù họ là những con người bình thường, không có vai vế gì trong xã hội. Là nhà văn luôn quan tâm đến thời cuộc, Nguyễn Khắc Phê đã in hẳn một tuyển tập văn chính luận “Nhà văn và Thời cuộc”. Viết tự truyện đã đành chủ yếu là chuyện riêng cuộc đời, nhưng tác giả đã luôn luôn gắn cái riêng vào cái chung để tự truyện của mình phản ánh được những vấn đề thời đại. Ông chia xẻ: Điều đó còn cần có sự “cộng hưởng” của bạn đọc. Ví như qua chương “Bố tôi: Nho sĩ, đại quan, nhân sĩ”, Nguyễn Khắc Phê góp phần giúp bạn đọc có cách đánh giá đúng hơn về tầng lớp vua quan Triều Nguyễn, về mối quan hệ giữa chính quyền cách mạng và trí thức. Vấn đề hệ trọng này cũng được thể hiện đậm nét trong chương “Cuốn sách mang hai tên”. Những trang ghi lại chặng đời tác giả sống và chiến đấu ở Trường Sơn đã nêu cao ý chí và tinh thần hy sinh cao cả của tuổi trẻ khi Tổ quốc kêu gọi. Chuyện giải thưởng văn chương đang là “thời sự” và cách đánh giá tác phẩm văn nghệ cũng được bàn đến… Số phận của Nguyễn Khắc Phê đã không theo lá số tử vi được lập theo ngày tháng năm sinh. Bạn bè có người “đổi tên” ông là Nguyễn Khắc... Khổ. Bởi cậu ấm con vị Đại quan triều Nguyễn đã khốn khổ từ lúc mới lọt lòng mẹ; đã nếm trải biết bao nhiêu là giông gió cuộc đời như nạn đói năm 1945. Trong cơn “bão” cải cách ruộng đất Nguyễn Khắc Phê phải bỏ quê chạy thoát thân, rồi chiến tranh ác liệt, chủ nghĩa lý lịch, “nạn nhân” khi dấn thân đổi mới văn học nghệ thuật.v.v... “Nạn nhân”, hay nói cách khác là “tai nạn nghề nghiệp” được Nguyễn Khắc Phê kể lại trong hai chương “Sông Hương với tôi” và “Cuốn sách mang hai tên”? Lần thứ hai Tạp chí Sông Hương bị đình bản là thời Nguyễn Khắc Phê làm Tổng Biên tập, Nguyễn Đắc Xuân làm Phó Tổng biên tập. Nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm, lúc đó là Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy tỉnh Thừa Thiên Huế, có lời “chiêu tuyết” trong buổi làm việc tại “Nhà Đỏ” (Văn phòng Tỉnh ủy): Cũng mừng anh Phê, anh Xuân đều là người viết, nghỉ làm Sông Hương sẽ có thì giờ viết thêm tác phẩm mới... Đó là dự báo lạc quan và chính xác của Nguyễn Khoa Điềm. Không chỉ có thêm, mà thêm rất nhiều. Sau thời điểm đó cả Nguyễn Khắc Phê và Nguyễn Đắc Xuân ra sách đều đều. Thấy hai ông này ra sách ào ào mà “sảng hồn” - cách đây ít ngày tôi nghe một bạn văn của họ nói như thế. Nguyễn Khắc Phê thành thật: “May nhờ thoát khỏi chức Tổng biên tập tôi mới có thời gian, có điều kiện để viết một số tiểu thuyết được dư luận chú ý như Thập giá giữa rừng sâu, Biết đâu địa ngục thiên đường...”. Mảng bút ký, tản văn, phê bình - tiểu luận, chính luận của ông thì có hơn chục tập, có tập tái bản lần hai, lần ba. Và lần này là tự truyện, dày 490 trang, NXB Hội Nhà văn cấp phép. Trước khi chia tay, thay vì lời chào tôi buột miệng: Khi chuẩn bị ra bộ tuyển tập của mình nhà thơ Ngô Minh để lộ lý do... sức khỏe. Còn anh? Nguyễn Khắc Phê mỉm cười: Bạn quên là tôi cũng đã gần “bát tuần” rồi sao. Lớp văn nghệ Huế thân quen cùng tuổi Kỷ Mão (1939) với tôi như Trịnh Công Sơn, Đinh Cường đều “lên Trời” cả rồi! Ở Hà Nội thì Cao Tiến Lê, Bùi Bình Thi, Nguyễn Khắc Phục… cũng đã chào đồng đội ra đi. Còn tôi, hồi đầu năm, sáng dậy, bị hạ huyết áp, suýt nữa “đi họp” (từ của Tô Nhuận Vỹ). Đời là “vô thường” mà, nên “việc hôm nay, chớ để đến ngày mai”. Dân gian có câu: Hoa đến thì, hoa phải nở… Có không ít điều “chất chứa” sau hơn nửa thế kỷ cầm bút, chưa (hoặc khó) nói được qua hơn hai chục tác phẩm đã xuất bản cùng các bài báo, đến tuổi này, tưởng cũng nên công bố…

Cho ra đời tự truyện “Số phận không định trước” (NXB Hội Nhà văn, 2016), nhà văn Nguyễn Khắc Phê đã thừa nhận con người có Số, có Phận (Số Phận) - một vấn đề mà lâu nay đông tây, kim cổ đã, đang và sẽ còn tốn nhiều công sức, giấy mực để nghiên cứu, bàn luận… Qua “Số phận không định trước” của Nguyễn Khắc Phê, người đọc sẽ còn được chiêm nghiệm số phận éo le của nhiều người khác trong đại gia đình ruột thịt có đến 17 người của anh (14 anh chị em, bố, mẹ và... mự) từ làng Gôi Vị, Sơn Hòa, Hương Sơn, Hà Tĩnh đến kinh đô Huế, nơi thân phụ anh - Hoàng giáp Nguyễn Khắc Niêm, hai lần được bổ giữ chức Phủ doãn (Tỉnh trưởng - 1936, 1938) và nhiều số phận khác bên nội, bên ngoại và xã hội. Mỗi số phận là một con người cụ thể, có thể tìm gặp để trò chuyện, “kiểm chứng”... chứ không phải là những nhân vật văn học trong những trang sách. Nói là “Số phận không định trước”, nhưng trong bất kỳ hoàn cảnh nào, dù bất ngờ, buồn đau, bi đát đến mấy, anh và gia đình cũng “cắn răng” chấp nhận, đối diện, sống với nó để vượt qua, để có được như hôm nay… và theo anh nói là “vui nhiều hơn buồn”. Thế cũng là mừng với anh Phê - một người siêng năng “cày cấy” trên cánh đồng chữ nghĩa, văn chương, nên đã gặt hái được những thành quả đáng tự hào như vậy. Trong “Số phận không định trước”, người đọc còn được biết thêm nhiều điều thú vị lần đầu được tác giả công bố: Chuyện về ông bố Nguyễn Khắc Niêm, từ nho sĩ “thần đồng” ở làng Gôi Vị trở thành đại quan triều Nguyễn, nổi tiếng với “Tứ tôn châm”, rồi là nạn nhân của “cải cách”… Chuyện về người mẹ, người mự không biết chữ mà thuộc gần hết “Truyện Kiều”, chuyện về anh chị em, chuyện anh Phê thuở nhỏ từ Hương Sơn, Hà Tĩnh trốn ra Hà Nội “Kiếm sống và kiếm chữ”, chuyện “Những trang viết đầu tay”, “Tiểu thuyết đầu tay”, “Người tình đầu… tay”… Cả những chuyện “đánh đấm” trong văn đàn, chuyện bị ngành chức năng “tuýt còi” khi ra tiểu thuyết “Mười ngày và cả mười năm” (NXB Thanh niên, 1997), chuyện “đóng cửa” tạp chí Sông Hương (Huế) vì in bài thơ “Người đàn ông 43 tuổi…” của Trần Vàng Sao, và vì in bức vẽ… của họa sĩ Bửu Chỉ với “trò chơi” trí tuệ “Đặt tên cho tranh”, khi Nguyễn Khắc Phê là Phó Tổng biên tập, rồi Tổng biên tập (1990 - 1991)… Càng đọc, càng thú vị với “Số phận” của Nguyễn Khắc Phê từ cậu ấm con quan triều Nguyễn thời vua Thành Thái, khi thất thế từng phải cùng các anh chị đi mót khoai, mò cua, có lần đã đổ trộm lờ cá của người cùng làng, thậm chí bắt cả... chuột, châu chấu, để sống qua thời “cải cách”. Rồi trốn làng quê ra Hà Nội, trở thành “thằng” bán dạo sách báo dọc hè phố Hà Nội để kiếm tiền ăn học, trở thành anh kỹ thuật viên ngành cầu đường, rồi trở thành nhà văn trưởng thành từ thực tế đời sống nhiều hơn từ ghế nhà trường, với nhiều tác phẩm được bạn đọc trân trọng. Đọc “Số phận” của Nguyễn Khắc Phê để biết thêm nhiều số phận khác, hiểu thêm “con người xã hội”, chia sẻ để thêm chút thương yêu người, thương yêu mình, gia đình, đất nước, thêm động lực sống, làm việc. Đọc “Số phận” mới biết thêm Nguyễn Khắc Phê tuổi Kỷ Mão (1939), nay đã 78 tuổi, lại bị hỏng mắt bên phải do bị chấn thương trong một vụ tai nạn khi cùng đội cầu I Bộ GTVT thi công cầu Tế Tiêu qua sông Đáy nên có người đùa anh chỉ “nhìn đời bằng một con mắt”. * Nhà văn Nguyễn Khắc Phê đã vinh dự được trao tặng Giải thưởng Nhà nước về văn học nghệ thuật năm 2012.

Nhiều điều thú vị lần đầu được tác giả “công bố”: chuyện về ông bố, Nguyễn Khắc Niêm, từ nho sĩ “thần đồng” ở làng Gôi Vị, Hương Sơn, Hà Tĩnh trở thành đại quan triều Nguyễn, nổi tiếng với Tứ tôn châm, rồi là nạn nhân của “Cải cách”...; chuyện về người mẹ, người Mự không biết chữ mà thuộc gần hết Truyện Kiều; chuyện chưa kể hết về anh chị em, chuyện anh Phê, thủa nhỏ, từ Hương Sơn, Hà Tĩnh trốn ra Hà Nội “Kiếm sống và kiếm chữ”; chuyện “Những trang viết đầu tay”, tiểu thuyết đầu tay, người tình đầu.., Chị không sao. tay.., Chị không sao. Hấp dẫn hơn nữa là những chuyện “đánh”, “đấm” trong văn đàn; chuyện bị ngành chức năng “huýt còi” khi ra tiểu thuyết Mười ngày và cả mười năm (NXB Thanh niên,1997), chuyện “đóng cửa” Tạp chí Sông Hương (Huế) vì in bài thơ Người đàn ông 43 tuổi của Trần Vàng Sao và bức vẽ.., Cuộc sống là một món quà cho ai thật sự quý trọng nó.. của họa sĩ Bửu Chỉ với “trò chơi” trí tuệ “Đặt tên cho tranh”, khi Nguyễn Khắc Phê là Tổng biên tập tạp chí ấy (1990-1991).., Cuộc sống là một món quà cho ai thật sự quý trọng nó.. Nỗi đau, sự sợ hãi của người cầm bút Việt Nam ta thật khó tả xiết, Cuộc sống là một món quà cho ai thật sự quý trọng nó.. Tuy nhiên hai vụ “tai tiếng” kể trên lại có.., Cuộc sống là một món quà cho ai thật sự quý trọng nó.. hậu vui vẻ... Điều này bình thường mà!.

Sức hấp dẫn của tác phẩm Nguyễn Khắc Phê nói chung, tự truyện Số phận không định trước nói riêng, là sự chân thành, giản dị, sâu lắng, tinh tế, không kể đến sức chứa khổng lồ của những sự kiện, những số phận.., Trời!Thật là kinh khủng!. Một điều cũng thú vị là trước nhiều vấn đề, trước nhiều biến cố của dân tộc hoặc trong gia đình tác giả, Nguyễn Khắc Phê đã đưa ra những cách nhìn nhận khác nhau (nói theo ngôn ngữ các nhà phê bình là “điểm nhìn đa chiều”) và dành quyền “phán xét” cho bạn đọc và.., Trời!Thật là kinh khủng!. thời gian! Số phận không định trước không chỉ là câu chuyện của nhà văn Nguyễn Khắc Phê, mà còn là số phận éo le của nhiều người khác nữa trong đại gia đình ruột thịt của anh, có đến 17 người.., Có những lúc, không có lần sau, không có cơ hội bắt đầu lại.. Nói là “Số phận không định trước” nhưng, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, dù bất ngờ, buồn đau, bi đát đến mấy, anh và các thành viên trong gia đình đại quan triều Nguyễn cũng đã “cắn răng” chấp nhận đối diện, sống với nó để vượt qua chướng ngại... Có người tìm cậu kìa.