Tháng Sáu luôn mang theo những cơn mưa rào bất chợt, bất chợt đủ để khiến người ta nhớ về một thời tuổi trẻ cuồng si. Cái thời mà còn vương vấn trong lòng những bâng khuâng, những xao động của mối tình đầu. Trong veo và ngây dại, “Sau lưng một vạt nắng” của Fuyu cứ tựa như Chút tinh khôi cho ngày mộng mơ.

Ai cũng có một tuổi trẻ đầy mộng mơ, ai cũng có một mối tình đầu đầy thổn thức và ai cũng mang trong tim một nỗi hoài niệm khôn nguôi về những tháng năm rực rỡ thuở thiếu thời. Fuyu đem đến “Sau lưng một vạt nắng” với nét ngây ngô của những bông tú cầu, hoa pensée, ngọc lan, một nụ hồng mới nhú, cây bồ công anh trong gió..., là những thanh âm trong trẻo của tiếng chuông nhỏ, của làn gió phảng phất theo vào từ biển, hay chỉ đơn giản là những ngọn gió tinh nghịch bất ngờ ghé đến vào một ngày đẹp trời. Tập truyện ngắn cứ thế nhẹ nhàng len lỏi vào trái tim ngây dại của biết bao bạn đọc, như tôi.

Chút tinh khôi của biết bao màu hoa.

Không biết có phải ngẫu nhiên hay có chủ đích từ trước đó, mà hình ảnh những bông hoa cứ luôn bình thản bước vào biết bao câu chuyện của Fuyu, không chỉ là trong “Sau lưng một vạt nắng” mà mãi về sau, người em “Cho những ngày chẳng có gì” cũng vậy. Biết bao những màu hoa lặng lẽ in đậm vào dấu ấn từng trang viết của Fuyu như một thứ gì đó bất biến, và thứ đó dần trở thành một bức họa hoàn hảo cho một chuyến hành trình trở về tuổi thanh xuân. Và tất nhiên, màu hoa rực rỡ chưa bao giờ khiến chúng ta thất vọng về những câu chuyện đằng sau nó.

Cẩm tú cầu thì luôn rực rỡ sắc màu...

Câu chuyện đầu tiên trong tập truyện ngắn mở đầu bằng hình ảnh những bông tú cầu ướt đẫm sương mai. Đó là mối liên hệ duy nhất giữa hai trái tim tưởng rằng đã vô tình lỡ mất nhau trên dòng đời tấp nập, để rồi đến phút cuối, cuộc đời lại đưa họ về với nơi mà họ đã lạc mất nhau. Những dòng thư tay cứ đến và đi, như một thói quen và “chẳng ai hỏi địa chỉ email, vì có lẽ, cảm giác chờ đợi cũng rát thú vị”. Và rồi một ngày, cuộc trao đổi thư tay cũng dần đến hồi kết. Những tưởng họ sẽ mãi lạc mất nhau như những bông tú cầu đi lạc, sau cùng, một cái cái kết đầy ngọt ngào đã đến bên họ.



Và những mầm hoa khác thì vẫn luôn lặng lẽ...

Thuở thiếu thời, ai cũng cất giữ trong trái tim thơ ngây một mối tình trong veo. Trong veo đủ để đến khi vào một ngày nọ, khi ta đủ trưởng thành và lớn khôn sẽ bất giác mỉm cười về một mùa yêu đã lặng lẽ đến bên ta như vậy. Những trái tim chẳng hề chung nhịp đập nhưng lại vô tình lỡ nhịp để rồi chạm lấy nhau giữa dòng đời tấp nập. Đó là bông hoa hồng trắng ngày Valentine đến bất chợt. Ẩn sau những bông hồng trắng e ấp, dịu dàng, là cả một bầu trời yêu thương, là biết bao tình cảm trìu mến mà một cậu bạn trộm thương một cô nàng có phần hơi nam tính tí xíu. Nhưng bằng một cách nào đấy, khi thứ tình cảm ngốc xít được thời gian tô điểm, bất giác nó khiến cho bất kì ai cũng đều phải thổn thức. Đến ngay một cô nàng thật ngây dại trong tình yêu cũng phải “ngồi yên trên ghế đá, gió mát qua hai má nóng bừng”... Rõ ràng từng chi tiết Fuyu tả, nó chân thực đến ngỡ ngàng. Không phô trương cầu kì, cách viết của cô nàng cứ từ từ, đánh trúng vào trái tim của biết bao tâm hồn trong một ngày mộng mơ nào đó. Và cũng có khi, thứ tình cảm ngây ngô đó cũng đủ khiến trái tim nhành hoa pensée biết phép thuật - Tử Lan - nở rộ.

           Có lẽ nó biết, dù bay xa đến đâu, nó cũng sẽ tìm thấy cho mình một mảnh đất lành để tiếp tục xanh tươi một mùa hoa mới.

Và tất nhiên, ở đâu đó, vẫn còn những nhành hoa, những mầm cây vẫn đang chờ đợi thời cơ để bung tỏa hương sắc. Một bông bồ công anh bên thềm nhà cũng đủ để khiến cho những lời yêu theo thế mà bay đi xa. Có đôi khi, những lời yêu chẳng cần phải nói thành lời, nó cứ đến và đi bất chợt nhưng đủ để khiến những trái tim non nớt và vụng dại mỉm cười. Nhưng cũng chẳng hề dễ dàng để khiến hai con tim vô tình vì nhau mà lỡ một nhịp. Và truyện ngắn “Đã đến lúc nói lời tạm biệt” chính là một trong số đó. Khi “tôi” cứ mãi đuổi theo một trái tim mãi chẳng có chỗ cho mình thì lại suýt bỏ quên Duy – chàng trai vẫn âm thầm bên cạnh cô nàng biết bao lâu nay. Những mầm cây được ươm dưới đôi bàn tay của hai người cứ thế lớn dần, và nhận thức về tình yêu của những người trẻ cũng theo thế mà vươn lên. Để quyết định từ bỏ một thứ tình cảm nào đó, trước giờ vốn dĩ chẳng hề dễ dàng, đặc biệt là tình đơn phương. Người trong cuộc cứ tự đặt ra những câu hỏi và rồi lại tự để trống những câu trả lời, như thể vẫn cố gieo thêm một hi vọng nào đó cho chính mình. Và một ngày, “tôi” đã quyết định đi tìm một câu trả lời thích đáng cho trái tim xứng đáng được nhận lại yêu thương chứ không chỉ là cho đi. Ngày ấy đến như thể “tôi” đã can đảm để cắt vửa đủ một nhánh cây, “cắt vừa đủ là sẽ ổn”. Thế đấy, chỉ khi dũng cảm đối diện với tình cảm đơn phương, khi ấy, chậu dâu tây thực sự thuộc về nhân vật “tôi” mới chín đỏ một góc sân trường.


             

              Tình cảm đó gần giống như một thứ tình cảm ngưỡng mộ. Còn tình cảm chân thật lại đến từ từ, chậm rãi nhưng lại bất ngờ.

Ở một góc nhỏ “Sau lưng một vạt nắng”, có đôi khi những tâm hồn ngây ngô lại khó lòng mà xác định rõ ràng thứ tình cảm mà mình đang có, và lại vô tình lầm đường. Chỉ cần một chút quan tâm, chỉ cần đôi lần ghé qua quán quen, và chỉ có khi lại chỉ là những cái nhìn trìu mến mà vô tình trái tim lại lỡ một nhịp. Vậy nên một lúc nào đó lại chót thương người ta mất rồi. Đến khi quyết định nói ra tình cảm thì lại là lúc cô bé nhỏ bối rối, chơi với và chênh vênh khi xác định tình cảm của mình. Những tưởng trái tim nhỏ bé sẽ chẳng thể chịu đựng nổi, trái tim nhỏ bé sẽ cô đơn biết nhường nào, ấy vậy mà một trái tim khác, vẫn luôn bất chấp để chung nhịp đập, bất chấp để được bên cạnh an ủi cô bé. Sau cùng, cô bé đã dần tự tìm ra đáp án cho riêng mình, tình cảm ấy dần hiện lên rõ ràng hơn, “như chậu xương rồng sáng nay đã nở một nụ hoa nhỏ màu hồng xinh”.

Chút trong veo của âm thanh quen thuộc...

Để biến những thanh âm nhẹ tênh của cuộc sống thành những câu chữ thân thương, đong đầy cảm xúc quả là chẳng hề dễ dàng. Đó là tiếng chuông nhỏ bên chiếc cặp của ai đó, tình cờ chạm mặt nhau trên chuyến xe buýt định mệnh. Có lẽ bởi ai đó và một ai đó khác lại quá xa để duyên phận đem họ xích lại gần nhau, nên họ đã mãi lạc mất nhau. Nhưng rồi ở trong tim của mỗi người vẫn luôn tồn tại một hình ảnh quen thuộc của đối phương, như một góc nhỏ chẳng thể thay thế. Hay những giai điệu chạm đến trái tim của một bài hát nào đó cũng đủ để thay lời diễn tả được biết bao lời yêu chất chứa. Là giai điệu vang lên giữa một thước phim buồn. Là câu hát vu vơ, ngẫu hứng được cất lên từ một nơi nào đó. Là bài hát cùng phát trên chiếc máy nghe nhạc. Tất cả cảm xúc của mọi nhân vật trong từng truyện ngắn đều được gói bọc cẩn thận trong từng ý tứ sâu xa đằng sau từng câu chữ.



Tuổi học trò ngây dại, ai cũng giấu kín một lời yêu! Có người sẽ gặp được ai đó đủ phù hợp để cũng nhau đi qua mênh mông của tuổi học trò, nhưng có những người sẽ mãi bỏ ngỏ những yêu thương, để thời gian khuất lấp.

Chút tinh khôi cho ngày mộng mơ

Lại một lần nữa, Fuyu đã mang đến cả một góc mộng mơ cho chúng ta nhìn về cả một tháng năm rực rỡ, về những mùi vị tê tê của mối tình đầu. Ai rồi cũng sẽ lớn, nhưng những kí ức về khoảng thời gian bâng khuâng, cảm xúc vô định dành cho một ai đó sẽ mãi là mảnh ghép chẳng thể xóa bỏ trong sâu thẳm con tim ta. Những câu chuyện ngoài đời thực có lẽ cũng sẽ không thể được trong veo và tròn trịa như “Sau lưng một vạt nắng” nhưng những thanh âm, những hình ảnh của một thuở mộng mơ lại giống đến bất ngờ.

Từ hình ảnh muôn màu của những bông hoa, đến những lời ước hẹn bên bờ biển, tiếng hát văng vẳng đâu đây được cất lên từ một tâm hồn mỏng manh, cần được trở che, và hữu hình hơn là một vạt nắng, đủ để khiến ai cũng phải thổn thức. Tất cả được gói gọn trong từng trang viết. Tinh khôi và bình yên – đó là hai từ tôi muốn dành cho “Sau lưng một vạt nắng”. Về sau Fuyu có viết thêm “Cho những ngày chẳng có gì”, và cảm xúc được gửi vào nó lại trầm lắng hơn và khiến cho ta thêm một khoảng lặng để thêm mạnh mẽ hơn khi nhớ về những phút để bỏ lỡ mất nhau giữa dòng đời tấp nập. Còn với truyện ngắn đang nói đến, cảm xúc vẫn còn nguyên vẹn, có đôi khi sẽ khiến ta bất giác mà mỉm cười. Vì cuộc sống quá khắc nghiệt và vội vã, nó chẳng bình yên và chậm lại đủ để ta nhìn lại tuổi thanh xuân, để ta được tắm lại trong cơn mưa rào một lần nữa.

Có thể có những người sẽ cho rằng truyện Fuyu viết chỉ dành cho lứa tuổi học trò mộng mơ, nhưng với tôi thì lại khác. Hai năm sau, kể từ ngày đọc cuốn sách lần đầu tiên, cảm xúc từ Lời tựa cho đến truyện ngắn thứ hai mươi vẫn còn nguyên như hôm nào. Từng trang văn, từng nét cảm xúc ngây ngô, trong sáng cứ thế trải ra, dài và rộng như một thước phim quay chậm. Thước phim ấy là thước phim về tuổi trẻ, thước phim về ngày mà ta còn non nớt và vụng dại, ngày mà ta còn mơ hồ chẳng rõ những cảm xúc mà ta đang có, liệu có phải là tình yêu hay chỉ đơn thuần là tình cảm ngưỡng mộ? Nếu không phải là người thích hoài niệm, bạn cứ xem như đây là một viên kẹo ngọt. Ngọt vừa đủ để làm tan chảy sự cay đắng, những nỗi vất vả mà cuộc sống đang đè nén lên đôi vai yếu ớt của bạn.



Hãy đọc và cảm nhận bằng trái tim ngây ngô.

Những câu chuyện được Fuyu kể không quá nhiều tình tiết dằn vặt hay ứa nước mắt vì nó nhẹ nhàng, bay bổng và tinh khôi, vậy nên hãy đọc và cảm nhận bằng trái tim ngây ngô, được chứ? Khi đã đọc và cảm nhận được bằng trái tim ngây ngô như thế, tôi tin chắc rằng bạn sẽ tìm thấy mình ở đâu đó trong hai mươi câu chuyện, trong biết bao nhân vật đã xuất hiện trong đó. Dẫu rằng hầu hết đằng sau đó những cái kết có phần ngọt như kẹo, nhưng giọng văn của Fuyu vẫn khiến người ta thấy buồn và nhẹ bẫng, nó như thể đã để lại một khoảng trống trong tim người đọc và trở thành một thứ gia vị khó quên vào những ngày mộng mơ. Và đương nhiên, chẳng phải chỉ riêng nội dung mà từng truyện ngắn truyền tải, mà chắc rằng bạn sẽ thấy được sự tinh tế qua lăng kính của Fuyu và những sắc màu được cô nàng thổi hồn vào đó. “Sau lưng một vạt nắng”, có thể, là chút hờ hững. “Sau lưng một vạt nắng”, có thể, là lời hẹn ước chờ thời gian mau chóng trôi qua để được thực hiện. “Sau lưng một vạt nắng”, có thể, là nỗi buồn dai dắng và xám xịt. Nhưng sau tất cả, mọi thứ sẽ được hong khô, và trái tim nhỏ bé sẽ vui trở lại, trời nắng, sẽ lại hé lên sau mấy tầng mây. Từng dòng cảm xúc thấm đẫm qua từng trang sách không gò bó mà nó nhẹ nhàng hiện ra như lời tâm tình về một thời trẻ đầy cuồng si và rực rỡ. Tôi tự hỏi, liệu Fuyu đã mất bao lâu để viết hoàn thành tập truyện ngắn đong đầy những xúc cảm như “Sau lưng một vạt nắng”?

Đôi khi hãy tạm rời xa những vất vả, những cực nhọc và cầm cuốn sách lên đọc, nó có thể sẽ không đủ để xoa dịu tâm hồn bạn nhưng nó sẽ khiến bạn mỉm cười thật vui vẻ, để tiếp thêm sức mạnh để bạn tiếp tục mạnh mẽ chiến đấu và hướng về ánh mặt trời như những bông hoa hướng dương.

Lời Kết:


Mọi mùi vị của thuở mới ban đầu của mọi tình đầu vẫn trong trẻo và giản đơn như thế. “Sau lưng một vạt nắng” vẫn phảng phất đâu đó nét buồn đến ngây người, có lẽ nó khiến cho chúng ra tiếc nuối về những khi ta chẳng đủ mạnh mẽ để đi đến một kết thúc như những nhân vật trong truyện, nhưng chính những vấp ngã ấy, lại cho ta một hình ảnh như bây giờ.

Tác giả: Nguyễn Minh Nguyệt – Bookademy

 -----

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

Tham gia Bookademy Team để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3

Xem thêm

Chắc chắn nếu như bây giờ mình mới đọc ‘Sau lưng một vạt nắng’, mình sẽ chẳng thích nó, hoặc thậm chí chả chịu chia cho nó tí tâm tư nào. Nhưng cái nếu như đó không xảy ra, giờ mình đọc ‘Sau lưng một vạt nắng’ chỉ thấy trìu mến và hoàn toàn hiểu được rằng, tại sao mình của nhiều năm về trước lại thích nó đến vậy. Đọc sách cứ như đọc về chính mình hồi ấy, thấy cả tâm hồn mình năm cấp hai trong trẻo và mát lành y như một vạt nắng mai. Hồi ấy thích nghĩ bụng mình thích các bạn nam tóc xoăn tự nhiên, thích các bạn nam biết chơi thể thao hơn biết đàn hát, thích mưa, thích hiểu ý nghĩa nhưng điều nhỏ nhặt như tên các loài hoa, thích tin rằng người ta dễ dàng siêu lòng chỉ vì một nụ cười của ai đó, thích tưởng tượng rằng từng mẩu từng mẩu của cuộc sống này đều là một câu chuyện đáng được ghi tạc lại trong lòng. Đọc truyện của Fuyu như đọc chữ chính mình tạo viết. Cho đến thời điểm hiện tại, mình thậm chí còn chẳng thể nhớ rõ là do tính cách mình vốn mộng mơ vậy nên mới thích ‘Sau lưng một vạt nắng’, hay là vì thích truyện của Fuyu quá nhiều, nên mình mới bị ảnh hưởng mà thành ra tính cách bây giờ. Và thật kỳ diệu làm sao khi có những điều bắt gặp trong truyện ngắn của Fuyu đã hằn in quá sâu trong mình đến mức mình đã quên nó từ đâu đến, và nhận thấy một số điều của mình khi trước đã đổi khác, trưởng thành hơn, tốt đẹp hơn cả khi trước. Chỉ là cảm giác quá dễ chịu. Vào một ngày mưa Hà Nội đi tìm lại một vạt nắng. 5 sao không hẳn là dành cho sách, mà dành cho chính mình tuyệt vời ngày xưa.

Mình cảm thấy như quay về tuổi thơ khi mình đọc lại quyển này á. May mắn là dịch cho mình thời gian để lục tủ sách củ và kiếm ra một mảnh kí ức vui tươi này. Tất nhiên là mình chưa đọc xong, mình sẽ dành mỗi ngày trước khi đi ngủ đọc lại quyển này. Mình nhận ra là có quá nhiều thứ làm mình quên đi Kim Thanh của hồi xưa xửa xừa xưa. Hồi đó mình có thể đọc một quyển truyện, vui vẻ cười vang, crush còn đến hỏi đọc gì vui dạ. Còn bây giờ mình luôn sợ mọi người đánh giá những sở thích của mình, hmmm. Hên là mình đã nhận ra rồi nè. Quyển chuyện này làm mình tin vào tình yêu một chút. Không phải là kiểu tin tình yêu là thiêng liêng, rộng lớn, bao la gì đó mà là tin là tình yêu là cái gì đó nhỏ thôi. Miễn là mình dũng cảm nắm lấy. Với cả lấy lại một chút khái niệm của tình yêu, mình đã đi qua quá nhiều chuyện, nhìn qua quá nhiều điều, mình nhìn thấy tình yêu là phải cố gắng hi sinh rất nhiều, tình yêu là dằn vặt nhau, hay tình yêu chỉ là khi say rượu, lâng lâng là con người ta sẽ yêu nhau rất nhiều. Thật ra không phải những cái to lớn như vậy, tình yêu là mấy cái nhỏ xíu nhưng sẽ làm bằng lòng chân thành, lặp đi lặp lại vì thương chứ không phải để khoe lên mạng, trưng ra cho mọi người coi. Là nhỏ nhưng mà phi thường. Với cả chuyện này làm mình nhớ đến xe bus quá, lắc lư lắc lư, tĩnh lặng nhưng bình yên. Hmm có chuyện về phù thủy như Sabrina á, có con mèo nữa, có anh trai, y chang luôn. Nhớ bạn Janet quá. Hmm khác cái chuyện không có u ám như phim với cả dễ thương xỉu. Mình nghĩ mấy chuyện này làm mình cảm thấy vui vui như là có mấy cái pháo hoa, nhỏ xỉu hoy nha, tưng bừng trong lòng vậy á. Như chuyện Không phải là bạch tuyết á, câu hỏi "Bộ hồi nhỏ cậu không ham ăn hả?"làm mình cười gần chết. Ủa bộ giờ không được ham ăn hả, nói chuyện mắc cười. Với mình nghĩ sau này mình sẽ ráng trồng cho được lavender rồi mỗi ngày bỏ vô thùng thư của crush, ahihihihihihi. Không biết crush có thích không, chứ mình iu cái mùi của lavender lắm. Mình viết review không hay nhưng mà mình sẽ không ráng viết hay đâu. Đây là cảm xúc của mình, đừng có uốn nó theo ý mấy người á. Biến. Còn ai thấy mình viết cũng được thì đi kiếm chuyện đọc rồi review cho mình đọc với, mình cũng muốn đọc review của mọi người lắm