Cuốn sách là tự truyện của tác giả kể về quá trình trưởng thành trong học tập cũng như cách nhìn nhận về thế giới xung quanh, về cuộc đời của chính bản thân mình trong suốt mười mấy năm trời dài đằng đẳng. Có lẽ đối với nhiều người người thì thể loại này có thể không còn mới mẻ nữa. Tuy nhiên, sẽ không có con đường nào giống con đường nào, sẽ không có áp lực nào giống áp nào và nếu có giống thì bạn có dám chắc chắn rằng nó cũng diễn ra trong cùng một thời điểm như nhau? 

“Không ai tắm hai lần trên một dòng sông.” (Heraclitus – nhà triết học duy vật và được coi là ông tổ của phép biện chứng).

Và tác phẩm này cũng không ngoại lệ, nó mang những nét đặc trưng riêng biệt như những thước phim trải dài qua từng giai đoạn từ lúc tác giả còn là một cô bé đến khi nhận thức được bản thân mình phải cố gắng “tôi luôn cảm thấy không cam lòng, luôn cảm thấy cuộc sống không nên dừng lại ở đây, luôn cảm thấy mình chỉ có một lần được sống, không nên đi theo dấu chân người khác, cảm thấy mình nên để lại những dấu ấn riêng trong cuộc đời của mình, để lại những dấu ấn ngoạn mục, đáng nhớ, đáng thán phục, để đến khi chuẩn bị rời xa thế giới này, ít ra trong lòng tôi cũng không có gì để hối tiếc.”

Một câu chuyện về sự ham chơi và cái giá phải trả thì không hề nhỏ:

“Bạn có thể ham chơi, nhưng nên nhớ, bạn sẽ phải trả giá cho việc ham chơi ấy. Bạn muốn có được thứ này thì phải mất thứ kia. Ông trời công bằng không cho ai tất cả. Cái gọi là chèo thuyền ngược dòng, không tiến ắt lùi, chính là nói bạn ham chơi trong lúc người khác đều đang phấn đấu, thì sẽ bị thụt lùi phía sau.”

Một câu chuyện về những ước mơ qua từng giai đoạn của cuộc đời, về sự bình đẳng ước mơ giữa mỗi con người:

“Cho dù bạn từ đâu tới, cho dù bạn bình thường như thế nào đi nữa, thì với ước mơ, tất cả mọi người đều bình đẳng như nhau. Cho dù bạn cảm thấy bản thân mình nhỏ bé nhường nào, bạn vẫn có quyền theo đuổi ước mơ cao quý. Chỉ khi dám ước mơ, bạn mới có cơ hội thực hiện được điều mình mơ ước bằng chính sự nỗ lực của bạn. Nếu như ngay cả ước mơ bạn cũng chẳng dám nghĩ tới, vậy thì chẳng phải là bạn không có mảy may xác xuất thành công nào ư?”

Một câu chuyện về bài học nỗ lực không ngừng nghỉ trong mọi hoàn cảnh, mọi thử thách:

Đời người cần phải phấn đấu, gặp hoàn cảnh thuận lợi cũng phải phấn đấu, gặp hoàn cảnh đối nghịch cần phải phấn đấu nhiều hơn.”

“Tôi cần phải kiên cường, vượt qua thất bại, một lần không được thì thử lần thứ hai, hai lần không được thì thử lần thứ ba, chỉ cần tiếp tục kiên trì tôi sẽ từ từ tiến bộ qua thời gian tích luỹ.”

Và còn rất nhiều những kinh nghiệm quí báu, những cuộc hành trình đầy gian khó vượt qua chính bản thân mình,… đặc biệt nổi bật lên xuyên suốt quyển sách là những lời khuyên hữu ích, cách thức và phương pháp hiệu quả trong việc học Tiếng Anh được đúc kết từ chính bản thân tác giả. Tất cả đã được cô đọng lại và chất chứa tinh tế trong từng câu, từng chữ, từng trang giấy của quyển sách “SĂN HỌC BỔNG – Đích đến của tôi PHẢI là nước Mỹ” của một tác giả trẻ tuổi người Trung Quốc nhưng hầu như không còn xa lạ đối với các độc giả Việt Nam – Vương Quyên.

Học Tiếng Anh để rửa mối hận "bác cả năm"

Quyển sách ở những trang đầu tiên hiện lên là một cô bé tên Diễm Diễm được bố mẹ gửi gắm cả một tương lai tươi sáng và đẹp đẽ. Nhưng mọi việc lại đi theo chiều ngược lại với cái tên xinh đẹp ấy cả về ngoại hình lẫn tính cách “lông mày ngang, tóc ngắn, người gầy nhom như con khỉ”, “chưa từng mặc váy”, “hoạt động trong phòng, trên cây, cánh cửa sắt ngoài cổng nhà” và ước mơ của cô gái nhỏ là trở thành“nữ trinh sát, phi hành gia, nữ hiệp khách”. Điều đặc biệt là chưa bao giờ cô nghĩ đến việc mình sẽ trở thành một bậc thầy ngôn ngữ Tiếng Anh. Tất cả mọi chuyện cứ tưởng như êm đềm trôi qua như thế trong cuộc sống của Diễm Diễm. Thế nhưng, có một sự việc đã thay đổi những ngày tháng tuổi thơ bình yên ấy đó là vào năm lớp ba có một môn học bắt đầu thường xuyên xuất hiện trên lịch học của cô - Tiếng Anh. Với ý nghĩ non nớt của một đứa trẻ là bản thân không đến nước Anh, cũng không nói chuyện với người Anh thì tại sao lại phải học Tiếng Anh đã đưa đẩy cô gái nhỏ đến với những lơ đễnh, những phân tâm cũng như là những rắc rối, những pha hài hước trong các bài kiểm tra ở trường. Không cần suy nghĩ nhiều cũng đủ biết, bởi vì không có động lực học tập cho nên thành tích của cô bé rất tệ và thế là một lời thề ngầm được đặt ra “Từ nay về sau không bao giờ thèm động vào Tiếng Anh nữa.” Với thành tích học tập ngày một xuống dốc mẹ Diễm Diễm đã đăng kí cho cô đi học thêm. Cô bé đi học trong một thái độ vô cùng miễn cưỡng nhưng chính nơi đó, chính cô giáo ở lớp dạy thêm đó, chính phương pháp giảng dạy đó đã đưa Tiếng Anh lại gần với Diễm Diễm hơn, giúp cô có một số thành tích khá nổi bật ở lớp và đây cũng đánh dấu bước ngoặc đầu tiên trên con đường học vấn của cô.

Cái giá phải trả

Bước sang những ngày tháng ở trường cấp II, được học dưới sự dẫn dắt của cô giáo chủ nhiệm là giáo viên Tiếng Anh đã đưa ra phương pháp học từ vựng đặc biệt mà tác giả đã đề cập đến là Fifty times.Điều này giúp cô rèn luyện được tính nhẫn nại và không còn mắc lỗi viết sai từ vựng nữa. Trong những năm học ở đây, tác giả cũng tìm ra cho mình phương pháp học Tiếng Anh hiệu quả khác “Tôi có thể cải thiện kỹ năng phát âm Tiếng Anh của mình bằng cách bắt chước phát âm của người khác.” Và theo nhận xét về chính bản thân mình thì “tôi là người có được chút thành tựu thì không còn biết trời cao đất dày là gì, học được một chút chữ nghĩa đã cho rằng mình nắm vững tất cả.” Chính tâm tưởng đó đã đưa Diễm Diễm trượt dài trong nước mắt ở kì thi chuyển trường đầu tiên vì chỉ mãi quan tâm đến mỗi Tiếng Anh nhưng thành tích chẳng có gì xuất sắc vì “hàm lượng vàng không cao” còn các môn học khác thì cô cũng đã bỏ mặc.

Giây phút này, tôi đã hiểu ra

May mắn thay bố mẹ cô cũng tìm được cho cô một ngôi trường cấp III mới dưới hình thức nội trú và những năm tháng tiếp theo của tác giả bắt đầu với lời hứa vô cùng chắc nịch “Con nhất định sẽ học giỏi hơn mỗi ngày, con nhất định sẽ không thua kém bạn bè.” Lời hứa đó đã không được thực hiện bởi sau ngày khai giảng khoảng một tháng Diễm Diễm đã trở về với trạng thái chán chường, mất đi năng lượng như trước đây không tập trung vào học tập mà “chỉ buôn chuyện, chơi bài với bạn bè, chơi game online, xem phim Hàn Quốc,…” Lo lắng cho đứa con gái nhỏ bé của mình, bố mẹ Diễm Diễm đã chuyển trường cho cô với hi vọng cô có thể học hành tốt hơn. Nhưng vì không thích ứng được với áp lực học tập quá cao độ ở ngôi trường mới chuyển đến nên cách duy nhất mà cô có thể đối mặt là chạy trốn nó cùng với người bạn thân Tiểu Di Tử. Và rồi lịch sử của ba năm trước lại tái diễn khi hầu như tất cả bạn bè cùng lớp của cô thậm chí là ngay cả cô bạn thân cũng đi đến những đại học ở các thành phố hoa lệ như Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh, Đại học Phúc Đán,… để chắp thêm kiến thức bay cao ước mơ của bản thân thì cô ở lại thành phố phía Bắc, tiếp tục cuộc sống vô vị, tẻ nhạt do không có mục tiêu và sức sống. Đây là bước ngoặc thứ hai và có thể nói là bước ngoặc quan trọng chủ chốt đưa cuộc đời tác giả sang một giai đoạn mới - “tỉnh ngộ và vùng dậy mạnh mẽ”

Sự phấn đấu của tôi

Con đường nỗ lực phấn đấu, quyết tâm cao độ của tác giả được thể hiện rõ nét nhất ở những năm học đại học ở thành phố phương Bắc cũng chính nơi đây đã tiếp thêm động lực cho tác giả mà sau này khi nghĩ tới cô vẫn còn thấy cảm kích là “Gặp được thầy tốt và bạn hiền.” để rồi từ đó tạo thành một bước đệm đưa tác giả đi cao và đi xa hơn vượt lên chính bản thân mình. Người thầy của Diễm Diễm đã truyền vô số động lực học tập mà một trong số đó là “Dù hoàn cảnh của các bạn như thế nào, thì các bạn cũng cần có dũng khí kiên trì đi tới ước mơ của mình, vì chỉ cần kiên trì chịu khổ, dũng cảm kiên trì, mỗi người đều có khả năng thành công.”

Hay câu trả lời cho câu hỏi “Làm thế nào để học giỏi Tiếng Anh?” là “Làm việc cần làm và kiên trì đến cùng.” Tác giả tự nhận mình may mắn khi tìm được cô bạn có cái tên gọi khá dễ thương và ngộ nghĩnhCá Béo Ướp Muối - người có thể nói là cùng cô “đồng cam cộng khổ” trong các giờ tự học, trong các bài tập khó nhằn nhất và cả hai cùng nhau tìm ra những phương pháp học từ vựng, luyện viết, nói Tiếng Anh hiệu quả của bản thân rồi chia sẻ cho đối phương để cả hai cùng tiến bộ. Đặc biệt là bí quyết nắm được một trăm từ vựng mỗi ngày cho đến khi chỉ cần ba giờ để nhớ hết được chúng. Tiếp theo đó là cách mà tác giả cùng cô bạn thân áp dụng các từ vựng vào bài nói của mình từ lời tiếp sức của cô giáo Trịnh “Không có đường tắt giúp nâng cao kỹ năng nói, các bạn chỉ còn cách mở miệng nói thôi.” Cũng chính những năm đầu đại học này, con ếch đã được đổi từ một cái giếng nhỏ sang một cái giếng to hơn khi quyết định đăng kí học luyện nói tại Tập đoàn Công nghệ và Giáo dục phương Đông ở Bắc Kinh để rồi nhận ra ở đây không phải chỉ dân chuyên ngành về Tiếng Anh mới có thể nói tốt Tiếng Anh mà còn nói tốt hơn rất nhiều lần. Trong thời gian học tại đây tác giả đã rút ra một bài học nữa cho bản thân mình không nên so sánh bản thân với người khác vì khởi đầu của mỗi người là khác nhau. Ở năm đại học thứ hai tác giả đã phát triển thêm rất nhiều về kĩ năng nghe nói của mình nhưng đây cũng là năm mà cô phải đấu tranh tâm lý khá mãnh liệt về cuộc thi GRE (kì thi đầu vào cao học của các trường đại học ở khu vực Bắc Mỹ) cũng như phải tiếp tục bước một mình trên con đường đã chọn khi mà cô bạn thân Cá Béo Ướp Muối rẽ sang một hướng khác về chí hướng sau khi tốt nghiệp đại học. Tuy không còn gắng bó với nhau như trước nhưng cả hai vẫn dành cho nhau những lời khuyên, những lời động viên chân thành nhất và cả hai đều được trở thành sinh viên trao đổi đến học tại đại học Bắc Kinh vào năm thứ ba. Ở đây ngoài việc tiến bộ trong học tập ra còn có những việc khiến Diễm Diễm có thể chẳng bao giờ quên được khi cô gặp được các nhân vật thành công trong một số lĩnh vực nhất định và được họ truyền cho nguồn động lực, nguồn cảm hứng mãnh liệt như Thành Long, Lý Liên Kiệt, Mã Vân, Lý Ngạn Hoằng,… Và cuối cùng cô đã hiểu ra “…những hối hận và thất bại trong quá khứ không thể thay thế được cho tương lai, cũng không thể quyết định tương lai. Phấn đấu không bao giờ là muộn.”, “…ước mơ của mình thuộc về mình, chỉ có mình mới có quyền nói “Có” hay “Không” với nó.” Ngôi trường đại học Bắc Kinh này đã giúp cô khẳng định thêm ước mơ của mình và kiên định mục tiêu đã đặt ra cũng như đã tỏ rõ cho cô nhiều điều mà từ trước đến nay cô chưa hiểu. Thời gian thắm thoát thoi đưa cuối cùng cũng đã đến năm cuối cùng của đại học, áp lực về thời gian, về việc học như khiến tác giả “điên loạn” nhưng người thân và bạn bè đã ở bên cạnh giúp cô vượt qua khoảng thời gian khó khăn đấy. Trong năm này, tác giả đã gặt hái nhiều thành công lớn như trúng tuyển kì thi tuyển sinh cao học của Học viện Bắc Kinh, gia nhập vào tổ phụ đề dịch phim,… Bốn năm đại học là khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng không quá ngắn. Tuy nhiên nó đủ để làm thay đổi hoàn toàn cả một người “Lần đầu tiên tôi hiểu được ý nghĩa của việc học, ý nghĩa của phấn đấu; hiểu được làm thế nào mình mới có thể làm cho cuộc đời trở nên vui vẻ, hưng phấn, hiểu được làm thế nào mình mới có thể không oán trách không hối hận…”

Nhật kí vượt trùng dương của tôi

Chương tiếp theo thuật lại cuộc sống cao học khi tác giả còn ở trong nước. Ở chương này, vô số kinh nghiệm về cuộc thi GRE và TOEFL đã được cô mô tả tỉ mỉ qua từng ngày cũng như là cách viết bài luận, nghệ thuật chọn trường du học, trình tự, qui trình làm hồ sơ nhập học. Đạt được kết quả gần như tuyệt đối trong các cuộc thi lớn như GRE, TOEFL hay xa hơn nữa là được nhận vào học tại một trường đại học danh tiếng hàng đầu của nước Mỹ - Đại học Washington. Đó là niềm mơ ước của biết bao nhiêu người và đây cũng chính là kết quả xứng đáng cho sự nỗ lực không ngừng nghỉ của cô, như chính đạo lý mà cô đã hiểu ra được “Chỉ cần có nội tâm đủ mạnh mẽ, quyết tâm đủ kiên định, hành động đủ quyết đoán, kiên trì đủ lâu bền, và nắm chắc cơ hội đến với mình, thì ai cũng đều có cơ hội trở thành kẻ mạnh, trở thành người thành công.”

Sống trên đất Mỹ

Mấy năm qua cứ ngỡ như cái chớp mắt của thời gian, tác giả không ngừng phấn đấu, không ngừng hoàn thiện bản thân cho đến cuối cùng cũng đặt chân lên được mảnh đất thoả niềm khát khao cháy bỏng của mình. Ở đây cô trải qua nhiều cuộc thi khác nhau và gặp nhiều rắc rồi trong vấn đề hoà nhập với cộng đồng ngôn ngữ nhưng cô vẫn cứ vui vẻ mà đón nhận và tiếp tục trau dồi con đường học vấn của mình…

Kết

Đích đến của Vương Quyên là nước Mỹ - xứ sở cờ hoa xinh đẹp muôn đời và đích đến của tôi là được hoà mình dưới ánh nắng của bầu trời Châu Âu hoa lệ. Thế còn bạn thì sao? Những bãi biển đầy nắng gió của vùng ven biển Sydney, những cánh rừng bạt ngàn nối đuôi nhau không ngừng nghỉ cạnh dòng sông Amazon hùng vĩ hay cái nắng gió khô hanh và với vô số các loài sinh vật hoang dã ở Nam Phi,… những nơi đó đang chờ bạn. Tôi xin lập lại một lần nữa lời của tác giả Cho dù bạn từ đâu tới, cho dù bạn bình thường như thế nào đi nữa, thì với ước mơ, tất cả mọi người đều bình đẳng như nhau. Cho dù bạn cảm thấy bản thân mình nhỏ bé nhường nào, bạn vẫn có quyền theo đuổi ước mơ cao quý. Cuốn sách đáng đọc dành cho những ai có ý định du học hoặc không nhưng là người có ước mơ còn dang dỡ chưa thực hiện được, những người đang thiếu quyết tâm và ý chí, luôn nghĩ bản thân kém cỏi hoặc quá đỗi bình thường. Tôi không chắc là cuốn sách sẽ thay đổi hoàn toàn được bạn nhưng tôi chắc chắn rằng nó sẽ để lại cho bạn một cách nhìn khác so với bạn trước đây. Cuốn sách không hẳn là thay đổi được cuộc đời nhiều người nhưng ít nhất nó đã làm thay đổi được một người - đó là tôi. Hãy đọc đi, cảm nhận và suy nghĩ - những ước mơ dỡ dang còn đang chờ bạn viết tiếp. “Tuổi trẻ không sợ thất bại, ngã rồi lại phủi bụi đứng lên. Kì thực, thất bại không đáng sợ, vấp ngã không đáng sợ, nhụt chí không đáng sợ, hèn nhát không đáng sợ, lười biếng không đáng sợ, lạc đường không đáng sợ! Điều đáng sợ nhất là bạn đánh mất trái tim theo đuổi ước mơ…”

 

Tác giả: Bảo Trâm - Bookademy

-----

Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected]

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn/

Xem thêm

Năm 2020, khi bạn gõ các từ khóa về '' phương pháp học tiếng anh cấp tốc'', '' làm sao để đạt ielts trong vòng 6 tháng'' hay '' các tips giao tiếp tiếng anh hay'' bạn sẽ nhận lại hàng triệu kết quả trên youtube, google. Có lẽ bay giờ việc học tiếng anh không còn quá khó khăn so với ngày xưa nữa. Nhưng khoan đã nhé, quay ngược thời gian một chút nào.  

Ở những năm 2012- 2016, tại sao tôi lại lấy cột mốc này, vì đơn giản lúc này tôi có sự tiếp xúc vô cùng mới mẻ với tiếng anh khi mới chập chững vào cấp hai cho đến khi tìm được cuốn sách của chị Vương Quyên. Là một học sinh vùng nông thôn thì việc được học tiếng anh nó là thứ vô cùng xa xỉ và cũng hết sức khó khăn. Từ chất lượng giáo viên, các phương tiện hỗ trợ, sự nhận thức về tầm quan trọng của  tiếng anh trong nhà trường cho đến chính bản thân tôi và các bạn xung quanh. Thời đấy thì lấy đâu ra quá nhiều cái gọi là wifi, máy tính cá nhân, mà tôi còn là một đứa học sinh vùng quê. 

Cuốn '' Săn học bổng": Đích đến của tôi là nước Mỹ đến với tôi thật tình cờ, tôi mượn từ một người bạn vì tò mò cái gọi là săn học bổng hay nước Mỹ là chốn như thế nào mà khiến mọi người ai cũng khao khát đến đấy. 

Lật từng trang sách tôi như bước vào cuộc sống của một người lạ, từ một cô bé không biết gì về tiếng anh chỉ biết nói leo theo các bạn trong lớp học thêm, từng là một cô bé tự cao tự đại khi chỉ có chút thành tích trong việc học tiếng anh mà lơ là việc học để phải thi rớt lớp 10 rồi cuối cùng vào học ở một trường tư nhân ( đây hẳn là điều kinh khủng nhất đối với chúng ta phải không), đến lúc thi đại học thì chỉ có thể nhìn các bạn cuốn khăn gói lên các thành phố mới đi học thì mình lại ở nhà để học một trường đại học gần đó vì không đủ điểm để vào các trường đại học tuyến trên. 

Từ một cô gái mang trong mình nhiều thất bại là vậy, khi lên đại học lại biến thành con người hoàn toàn khác và bén duyên trở lại với cái gọi là '' Tiếng anh". Lối kể chuyện chân thật không màu mè lại lôi kéo được bạn đọc phải lật thêm những trang sách còn lại để xem cô gái này đã làm những gì mà có thể chinh phục được giấc mơ của mình. Đọc xong cuốn sách thì tôi chỉ biết nói rằng: '' Nỗ lực, nỗ lực và nỗ lực'', sẽ không có cái gọi là phép màu tự nhiên hay đường đi đến thành công cho những con người lười biếng nào cả. Cô gái nhỏ bé, lười biếng ngày nào giờ lại chăm chỉ tìm bạn học cùng, ngồi trong thư viên không biết chán, nuối trôi cả trăm từ vựng trong ngày và tự tìm phương pháp học cho mình. Sau đó là vượt qua mặc cảm về sinh viên trường làng để cùng các học bá tại Bắc Kinh, Thanh Hoa tham gia các buổi thảo luận về ngôn ngữ anh. Cho đến khi lại tự mình mày mò cách để sang được đất Mỹ, niềm khao khát của bao nhiêu người. 

Cuốn sách không hề lồng ghép một cách khô khan các phương pháp học tiếng anh cho bạn đọc làm theo, mà thực chất như một người bạn đang kể lại câu chuyện của mình, những gì Vương Quyên đã trải qua để có được thành công như bây giờ. Cô không phải thành công hơn người khác mà đơn giản cô đã thành công so với bản thân cô của trước kia. Cô đã chiến thắng sự lười nhác của chính mình, chiến thắng cả sự kiêu ngạo, lùi cái tôi sang một bên để luôn sẵn sàng học hỏi. 

Tôi cảm giác như mình đang được ngồi và lắng nghe lại cuộc hành trình tác giả. Vương Quyên như đang muốn nói rằng: " Sẽ không có thành công nào tìm đến các bạn, sẽ không có may mắn nào tự nhiên mà có, tất cả sẽ chỉ thuộc về những con người đang nỗ lực và họ tự tạo ra cơ hội cho chính mình''. 

Đây là một cuốn sách vô cùng ý nghĩa, mộc mạc không quá triết lý nhưng lại đầy đủ cảm xúc khiến cho bạn đọc như đang được thủ thỉ bên tai một câu chuyện đầy thú vị. Ước mơ không chỉ mơ là có, mà bạn hay đứng lên cầm bút và học đi nhé.  

0 điểm

"Đây là cuốn sách chia sẻ kinh nghiệm học tiếng Anh của tôi và cũng là cuốn sách chứng minh cho quá trình tôi-trưởng-thành." Mức độ yêu thích: 9/10 Mình biết đến cuốn sách này là một sự gặp gỡ vô cùng tình cờ, vào lúc nó không còn được bày bán trên các trang mua bán trực tuyến hay nhà sách. Mỗi lần đọc lại Săn Học Bổng, chị Vương Quyên đều mang lại cho mình một cảm giác rất mới mẻ như chưa hề lướt qua từng con chữ trước đây. Không chỉ là chia sẻ về kinh nghiệm học tiếng Anh, cách thức săn học bổng mà đây còn là cuốn sách thúc đẩy chúng ta vươn tay chạm tới ước mơ của bản thân. "Đây là cuốn sách chia sẻ kinh nghiệm học tiếng Anh của tôi và cũng là cuốn sách chứng minh cho quá trình tôi-trưởng-thành." Săn Học Bổng là cuốn "nhật kí" ghi lại quá trình trưởng thành của tác giả từ những ngày cấp 1, cấp 2, cấp 3 rong chơi, không có mục tiêu cho tương lai. Đó là một Vương Quyên kiêu ngạo về vốn tiếng Anh ít ỏi của mình hay "vớt vát" lắm mới đỗ Đại học. Một Vương Quyên quyết tâm học hành với ước mơ du học mà ngày đêm miệt mài đèn sách, vật lộn với tiếng Anh để chiến thắng kì thi TOEFL với điểm số ngưỡng mộ, vượt qua con "quái vật" GRE và apply thành công học bổng bán phần trường Đại học Washington, học ngành Xã hội học mà bản thân yêu thích. Săn Học Bổng là một trong những cuốn sách hiếm hoi chia sẻ kĩ càng và chi tiết về cách thức học tiếng Anh, từ việc tìm kiếm tài liệu, lên kế hoạch chi tiết và nhiệm vụ của từng ngày, từng tháng mà tác giả đặt ra cho mình. Đó là những khó khăn mà chị gặp phải trong khi học, về những lần bỏ cuộc và chán nản vì quá mệt mỏi khi tiến độ cứ dậm chân tại chỗ. Là thất bại hết lần này đến lần khác trong các cuộc thi hay may mắn khi được bạn bè, thầy cô và bố mẹ cổ vũ, động viên. Nhưng sau tất cả, cô gái Vương Quyên đều vượt qua những chướng ngại ấy để tiến về phía trước, chinh phục ước mơ du học. Không chỉ vậy, sau mỗi chương sách nhỏ ta đều tìm thấy những câu nhắn nhủ của Vương Quyên dành cho các độc giả, là lời khuyên về tuổi trẻ mà chị đúc kết được từ trong chính cuộc sống của mình. Đây là một điều mà hầu hết ở những cuốn sách học tiếng Anh khác không có được. "Tuổi trẻ không sợ thất bại, ngã rồi lại phủi bụi đứng lên. Kì thực, thất bại không đáng sợ, vấp ngã không đáng sợ, nhụt chí không đáng sợ, hèn nhát không đáng sợ, lười biếng không đáng sợ, lạc đường không đáng sợ! Điều đáng sợ nhất là bạn đánh mất trái tim dám theo đuổi ước mơ." Mặc dù vẫn còn một số điểm trừ như : tác giả quá thiên về việc kể chuyện học tiếng Anh mà phần "săn học bổng" - tên của cuốn sách bị lu mờ và không được nói kĩ cho lắm hay những cách học, tài liệu mà chị chia sẻ đều được áp dụng cách đây khá lâu, không thực sự phù hợp với thời đại phát triển như bây giờ (tất nhiên thì Vương Quyên không ép buộc ai phải học theo cách của chị cả), song đây vẫn là một cuốn sách nên đọc và rất ý nghĩa. Điều thành công nhất của Săn Học Bổng có lẽ chính là khơi dậy niềm đam mê, ước mơ trỗi dậy trong ta, là cuốn sách làm bùng lên ý chí nuôi dưỡng và thực hiện chúng của bao độc giả. Săn Học Bổng là một cuốn sách giản dị và sáng trong nhưng chứa đựng những điều mà bất cứ bạn trẻ nào cũng tìm kiếm. Cuốn sách chia sẻ cho bạn về những kinh nghiệm học tiếng Anh và “săn học bổng”, nhưng trên tất cả, nó kể cho bạn nghe về ƯỚC MƠ. Hãy đọc nó để không lãng phí và đánh mất tuổi trẻ, tiếp thêm động lực và tự tin để có thể sẵn sàng chinh phục ước mơ, bạn nhé!

Bạn biết không? Bạn không phải là người duy nhất cảm thấy như thế. Tuy nhiên điều đó không quan trọng bởi vì Săn học bổng – Đích đến của tôi phải là nước Mỹ sẽ là cuốn cẩm nang vô cùng bổ ích, tiếp thêm cho bạn sức mạnh để bạn thực hiện ước mơ của mình. Cuốn sách Săn học bổng như một cuốn nhật kí ghi lại hành trình cố gắng của nhân vật Diễm Diễm – cũng chính là tác giả Vương Quyên, vượt qua nhiều khó khăn, thử thách để chinh phục giấc mơ đặt chân đến đất Mỹ. Con đường mà Diễm Diễm đi không hề dễ dàng. Đó là những tháng ngày dằn vặt đau khổ khi cô trượt cấp 3, gần như trượt Đại học, nhìn bạn bè đã đi xa còn mình vẫn đứng đó, không biết cuộc đời sẽ trôi dạt về đâu. Nhưng Diễm Diễm đã nhận ra, hoài bão của mình không thể bị chôn vùi như thế! Kể từ đây cũng chính là những ngày tháng cô quyết tâm học hành. Từ một người không hề biết Tiếng Anh, cô đã vô cùng nỗ lực để vượt qua kì thi GRE,TOEFL khắc nghiệt, dành cho mình một suất học bổng du học. Đọc đến đây, có thể bạn sẽ thấy quyển sách này chủ đề không có gì mới, mô tip “vượt khó học tập” đã quá quen thuộc rồi ! Nhưng tin tôi đi, sau khi đọc xong Săn học bổng bạn sẽ thấy bản thân quá “hời” khi những gì bạn thu lại được là vô cùng quý giá. Câu chuyện về hành trình “làm lại cuộc đời” của Diễm Diễm rất dài và nếu như các bạn đọc được cuốn sách này, cảm xúc sẽ trọn vẹn hơn. Thế giới quan của mỗi người vốn khác nhau. Vì vậy, mình sẽ viết ra đây những gì mình cảm nhận cũng như học được sau khi đọc sách, để các bạn có thêm nhiều động lực để rinh Săn học bổng về bên mình ^^

“Tuổi trẻ không sợ thất bại, ngã rồi lại phủi bụi đứng lên. Kì thực, thất bại không đáng sợ, vấp ngã không đáng sợ, nhụt chí không đáng sợ, hèn nhát không đáng sợ, lười biếng không đáng sợ, lạc đường không đáng sợ! Điều đáng sợ nhất là bạn đánh mất trái tim theo đuổi ước mơ…” Mình đã đọc quyển sách này rất lâu trước đây, cũng phải đến mấy năm rồi. Thời đó mình đọc lại 2 lần, và mỗi lần mình muốn bỏ cuộc, mình lại lấy quyển này ra đọc một đoạn, lại có động lực mà đi tiếp. Thật ra lúc đầu mình mua quyển này vì cái tên “Săn học bổng”, lúc đó mình hâm hâm cũng nổi hứng đọc xem xin học bổng du học khó ra sao, xong về té ngửa ra là sách chủ yếu nói về cách học tiếng anh, rồi cái mình thu được cuối cùng cũng không hẳn là cách học, mà là về ý nghĩa của kiên trì, phấn đấu. Đây có thể không phải là quyển quá hay, thu hút mọi người. Nhưng lại là quyển sách có ý nghĩa với mình. Cùng mình xem review “Săn học bổng” để hiểu tại sao nó ý nghĩa với mình nhé. Văn phong của Vương Quyên gần gũi mà thu hút, mình đọc một mạch luôn mà không thấy nhàm chán. Cuốn sách là tự truyện của tác giả kể về quá trình trưởng thành trong học tập cũng như cách nhìn nhận về thế giới xung quanh, về cuộc đời của chính bản thân mình trong suốt mười mấy năm trời dài đằng đẳng, từ cấp một cho đến khi tốt nghiệp đại học rồi xin được học bổng xuất ngoại. Có lẽ đối với nhiều người thì thể loại này không còn mới mẻ nữa. Tuy nhiên, sẽ không có con đường nào giống con đường nào, sẽ không có trải nghiệm nào giống trải nghiệm nào, không có câu chuyện nào giống câu chuyện nào. Vương Quyên đã kể về hành trình trưởng thành của mình một cách chân thực nhất, gần gũi nhất. “Tôi còn muốn chia sẻ cảm nhận của tôi về cuộc đời – vào lúc tôi xuống dốc, băn khoăn, đơn độc hay dao động; chia sẻ quan niệm, suy nghĩ của cá nhân tôi liên quan đến sự kiên trì, phấn đấu, ước mơ và cả những gì tôi học được, chiêm nghiệm được trên đường đi của mình.” Nếu nhìn tên sách thôi, có lẽ các bạn sẽ nghĩ đây là một cuốn sách nói về cách xin học bổng, quá trình chọn trường chọn lớp này kia. Thật ra đúng, nhưng chưa đủ. Phần nói về việc đó chỉ có một chương thôi. Mà cuốn sách có những 6 chương. Bạn sẽ biết được quá trình tác giả từ một đứa bỏ quên nỗ lực, học cũng làng nhàng, chơi bời thảnh thơi, vớt vát vào được một trường cấp 3 và một trường đại học chẳng có tiếng tăm, đến những năm tháng lao đầu vào nỗ lực phấn đấu rồi xin được học bổng đi du học Mỹ. Một câu chuyện không mới, nhưng lấy được sự đồng cảm. Không phải ai cũng sinh ra giỏi giang, thi đậu trường chuyên lớp chọn, học đại học hàng đầu, không phải ai cũng tìm được niềm vui trong nỗ lực ở những năm tháng còn ham chơi bời. Và chị là đại diện cho quá nhiều người ngoài kia, cũng đã từng lạc bước như thế. Trên bìa, lúc mua mình không để ý, có ghi “ Cuốn sách học tiếng anh bán chạy nhất Trung Quốc”. Đúng là trong cuốn sách nói rất kỹ về quá trình tác giả học tiếng anh,vì tác giả học chuyên ngành tiếng anh mà, chắc cũng kiểu “ngôn ngữ Anh” như Việt Nam mình, từ những kĩ năng nghe-nói-đọc-viết, đến những kỳ thi cấp 4, cấp 6, GRE, TOEFL…đều được kể lại tỉ mỉ cực kỳ chi tiết từ tài liệu đến quá trình học. Thật ra, những phương pháp của tác giả khá “cũ” so với bây giờ, cái thời mà còn cầm đài để học nghe. Thời nay có quá nhiều phương pháp mới và hay ho, như làm flashcard, chơi game, app điện thoại…nhiều đến mức đôi lúc khiến người ta hoang mang không biết chọn gì cho đúng. Đối với mình, phương pháp quan trọng thật, nhưng cái quan trọng nhất vẫn là phù hợp. Chọn một cái bạn nghĩ phù hợp rồi kiên trì làm, sai có thể sửa, nhưng nên nhớ là phương pháp nào cũng cần nỗ lực hết, không có cái gì vừa dễ vừa nhanh lại tốt. “Làm việc cần làm và kiên trì đến cùng.” Con đường nào cũng dẫn đến thành Rome mà. Nhưng mình khá thích cái phương pháp “nhồi từ vựng” của chị, bây giờ học tiếng Nhật mình vẫn áp dụng, muốn có kho từ vựng phong phú trong thời gian ngắn thì chỉ còn cách học nhồi thôi. Nhiều bạn cũng nhận xét là chị tác giả suốt ngày chỉ học tiếng anh thì giỏi là đúng rồi. Phương pháp của chị ý cũng khó làm theo. Ừ thì bạn không học xuyên suốt cả ngày được, cũng có sao đâu, đều đặn là được, người ta nhiều thời gian người ta giỏi nhanh, mình giỏi chậm hơn thôi mà. Cuối cùng vẫn giỏi là được rồi. Quan trọng là bạn có kiên trì nỗ lực như vậy được không thôi. Có “lì” được như vậy không? Cái mình thích nhất trong quyển sách này là một con người dám nỗ lực, dám phấn đấu và dám ước mơ. “Khi bạn cảm thấy khổ sở, gian nan, uất ức, bị thương, muốn cầm dao đâm vào mình thì có nghĩa là bạn đang đi lên dốc. Mỗi cơ hội đi lên dốc đều khó khăn, chật vật nhưng đó lại là một cơ hội tôi rèn. Chẳng phải con người cũng trường thành trong quá trình không ngừng cọ xát với khó khăn ư?” Tác giả có thất bại không? Có. Có từng nghĩ đến bỏ cuộc không? Có. Có hoang mang dao động không? Có. Trên con đường nỗ lực ấy, ai cũng có những lúc như vậy. Và chỉ có kiên trì mới dẫn bạn đến đích thôi. Cứ đi rồi sẽ đến! Cuốn sách đáng đọc dành cho những ai có ý định du học hoặc không nhưng là người có ước mơ còn dang dỡ chưa thực hiện được, những người đang thiếu quyết tâm và ý chí, luôn nghĩ bản thân kém cỏi hoặc quá đỗi bình thường. Mình không chắc là cuốn sách sẽ thay đổi hoàn toàn được bạn nhưng mình chắc rằng nó sẽ cho bạn một chút động lực, một chút lửa để bước tiếp trên con đường đầy hoang mang chông chênh phía trước. Hãy đọc đi, cảm nhận và suy nghĩ – những ước mơ dỡ dang còn đang chờ bạn viết tiếp. Và đừng bao giờ đánh mất trái tim theo đuổi ước mơ, nhé!

Cuốn sách được người bán copy vu vơ vào KIndle của tôi, cũng không chủ ý mà chỉ chọn đại một cuốn sách mới có sẵn trong máy để đọc. Ấy vậy mà, tôi nghiến ngấu nó chỉ trong hai ngày."Săn học bổng" giống một cuốn tự truyện chứ không phải thể sách dạy phương pháp học tiếng Anh hay các bước tìm học bổng thông thường. Vì, cái đích cuối cùng của câu chuyện không phải là học bổng - dù du học là một cột mốc đáng ghi nhớ trong suốt cuộc đời tác giả, mà là "tự ngộ" - from zero to hero - vượt qua chính mình để đạt được ước mơ. Trên con đường đó dĩ nhiên Vương Quyên đã gặp vô vàn khó khăn, muôn ngàn lần nản chí. Nhưng cũng chính từ đây, những phương pháp học được đúc rút, ý chí được tôi rèn. "Khi bạn cảm thấy đau khổ, bi thương, điên khùng, uất ức, chán nản, tuyệt vọng, muốn cầm dao đâm vào mình, vậy thì xin chúc mừng bạn, bạn đang đi lên dốc! Bạn đang tiến bộ! Nếu trải qua cuộc sống như thế thậm chí cực khổ hơn thì càng phải chúc mừng bạn, bạn đã thành công một nửa"."Thất bại không đáng sợ, vấp ngã không đáng sợ, nhụt chí không đáng sợ, hèn nhát không đáng sợ, lười biếng không đáng sợ, lạc đường không đáng sợ. Điều đáng sợ nhất là bạn đánh mất trái tim dám theo đuổi ước mơ.""Hôm nay rất tàn khốc, ngày mai tàn khốc hơn, ngày kia rất tươi đẹp. Nhưng hầu hết mọi người đều "chết" vào đêm "ngày mai", nên không nhìn thấy ánh mặt trời của "ngày kia""."Bạn phải tin rằng, tiến bộ lớn được tạo nên từ rất nhiều tiến bộ nhỏ cũng như tương lại được tạo nên từ rất nhiều "ngày hôm nay". Chỉ cần mỗi ngày bạn làm một ít và không bỏ dở giữa chừng, thì tương lai mai này nhất định bạn sẽ cảm thấy tự hào vì sự tiến bộ của mình. Khi bạn quay đầu nhìn lại những dấu chân đã qua của mình, bạn sẽ cầm lòng không đặng mà thốt lên rằng: Trời ơi, thật không ngờ, trong lúc không để ý, tôi đã đi xa được đến vậy".Tôi tự gọi Đây là cuốn sách hạnh phúc của Minh Hiền <3