Bạn có đủ can đảm thực hiện không nếu một ngày kia bạn muốn rời khỏi tổ ấm,
rời khỏi điểm an toàn của mình để đi tìm cái mới, đi tìm cái khó khăn để đối mặt,
để trải nghiệm, để trưởng thành cùng nó? Bạn nghĩ bạn có đủ kiên nhẫn để bước
tiếp sau những cú vấp, những sai lầm trên chính sở trường của bạn, trên chính
cái mà bạn lâu nay vỗ ngực tự tin mình là bậc thầy? Nếu bạn không làm được, xin
thưa rằng bạn đã thua thảm hại trước Ping – một chú ếch đã thay đổi cuộc đời
mình nhờ vượt lên nỗi sợ hãi và chấp nhận thử thách.
Ping là một câu chuyện chứa đựng sự hấp dẫn và hồi hộp. Câu chuyện khuyên bạn hãy vượt qua cuộc sống chật hẹp thường ngày và hãy tin tưởng làm theo những gì trái tim mách bảo.
Cuốn sách mà sau đây tôi review
cho các bạn là tập hợp 2 phần cuộc hành trình của Ping Ping – Vượt khỏi ao tù và Ping – Hành trình ra biển lớn của tác giả Stuart Avery Gold. Đây là sách
song ngữ Anh – Việt do First News phát
hành. Một điểm cộng rất lớn cho bạn nào có đam mê học tiếng Anh như tôi.
Về tác giả Stuart Avery Gold, đây
không phải là một cái tên quá nổi tiếng trong giới nhà văn, ông là chủ điều
hành doanh nghiệp, từng là quản lý của công ty The Republic of Tea. Tuy nhiên điều
đó không khẳng định các tác phẩm của ông không hay. Ping – Vượt khỏi ao tù thành công vang dội năm 2008 và sự không kém cạnh của Ping – Hành trình ra biển
lớn năm 2009 đã đưa tên tuổi ông đến các bạn trẻ đam mê đọc sách toàn cầu. Cuốn sách đã được dịch và phát hành 20 ngôn ngữ trên thế giới,
international bestseller.
Ngọn nguồn câu chuyện
Tôi thật sự rất ấn tượng trước lời
mở đầu của tác giả. Mục đích của tác giả là kích thích, lôi kéo người đọc thì đối
với tôi mà nói ông đã rất thành công.
Để làm
rõ nguồn gốc của câu chuyện này, tôi đã tìm gặp rất nhiều người, cả người châu
Á và người phương Tây, từ các vị Lạt Ma Tây Tạng đến các vị thiền sư, các vị
cao tăng Miến Điện cho đến những tín đồ đạo Lão. Tôi đã ghi chép đầy đủ thông
tin trước khi viết lại câu chuyện này. Cũng có lúc tôi phải đến Nhật Bản, Trung
Quốc và nhiều nơi ở Hoa Kỳ để tìm gặp các bậc hiền triết nhằm thu nhập nhiều
thông tin hơn nữa.
Dẫn dắt
như vậy có đủ làm bạn tò mò? Riêng tôi, thời gian 2 ngày để nghiền ngẫm cuốn
sách này thật không uổng phí.
Vượt khỏi ao tù
Câu chuyện
bắt đầu từ một cái ao. Một cái ao có đủ dân cư sinh sống đầm ấm. Ping là một cư
dân ở đó, một chú ếch nhưng không phải là chú ếch tầm thường. Nó có xuất thân rất
đáng tự hào – theo nó. Quay lại chuyện cái ao. Không biết tại sao dạo đó cái ao
bị cạn nước, mọi cư dân ở đây vẫn sống bình thường, một vài còn lấy đó làm niềm
vui, trừ Ping. Ping muốn có nước, trời cao biển rộng để thực hiện những cú nhảy
ngoạn mục. Vâng, chú là người lập kỉ lục nhảy xa ở cái ao đó, 2.74 mét – mà không – chính xác là 2.81 mét.
Ngày qua
ngày, nỗi lo lắng, muộn phiền của Ping ngày một lớn dần. Chú muốn bỏ cái ao tù
túng đó mà tìm trời cao biển rộng đúng
nghĩa để tha hồ phô diễn tài năng, để thử thách bản thân. Nhưng than ôi, Ping
cũng giống như hầu hết chúng ta, chú sợ.
Sợ thay đổi, sợ đương đầu với mạo hiểm, sợ bị chế nhạo hoặc sợ ai đó sẽ phản bác những mục tiêu và ước mơ của bạn,... chính là kẻ thù của những dự định tốt đẹp và sự chuyển biến bên trong con người bạn. Nhưng ngay cả kẻ thù cũng có kẻ thù, và kẻ thù của sự sợ hãi là lòng can đảm. Can đảm không phải là không biết sợ mà là hành động vượt lên trên nỗi sợ hãi.
Ping mất
một tuần mới nhận thức được điều đơn giản
này. Chú thật giỏi đấy chứ, đối với một chú ếch? Suy tư ngày qua ngày, cuối
cùng chú đã nhận ra một điều nữa rằng chú phải sống cuộc sống có mục đích. Và
vào năm phút trước buổi bình minh ngày thứ 7, cuối cùng, Ping nhún người nhảy vào cuộc phiêu lưu vĩ đại nhất.
Thật
lòng mà nói, Ping cũng như mỗi một chúng ta, những con người. Thậm chí, chú còn
giỏi hơn chúng ta nhiều. Ping đã lấy được can đảm, đã tự mình, không chờ ai nhắc
nhở, không chờ ai giúp đỡ, nhảy ra khỏi vùng an toàn, nhảy ra khỏi sự tù túng
nhàm chán để đến với những điều hay ho, thú vị đón đầu đằng trước. Không phải
ai cũng làm được như vậy. Người thì hèn nhát, người thì lần lữa, người thì
trông chờ vào kẻ khác... Qua cú nhảy vừa rồi, Stuart Avery Gold đã gửi một
thông điệp nhỏ tới chúng ta, rằng hãy đi theo những gì trái tim mách bảo. You
only live once!
Khai tâm mở trí, thử thách, trưởng thành
Vừa mới
bước ra cái ao nhỏ bé ấy, Ping nhà ta phấn khích lắm, chú tha hồ mà phô diễn
tài năng thiên bẩm của mình, chú thực hiện những cú nhảy một cách oai vệ. Những
tưởng cứ đà này chú sẽ được đến tới nơi mà mình hằng ao ước. Nhưng, đời không
như mơ! Thực tiễn tàn khốc hơn chúng ta nghĩ rất nhiều. Ping kiêu ngạo cuối
cùng cũng nhận ra điều đó, một thế giới của
toàn là nhưng bước lùi, thất bại, tàn nhẫn và lạnh lùng đối với nó. Thật là một
cú sốc lớn. Đúng thôi, ai rồi cũng sẽ thấy sự khác biệt hoàn toàn giữa những
gì ta nghĩ trong tâm trí và thực tiễn, đó là sự thật mất lòng phải thừa nhận.
Ngày qua
ngày, Ping dần trở nên tuyệt vọng, đau đớn gần như gục ngã. Và, may mắn thay,
chú gặp được người thầy định mệnh của đời mình – bác Cú. Cuộc hội thoại, đặc biệt
là những lời nói của bác Cú, thật sự là những bài học vô cùng sâu sắc đối với mỗi
chúng ta. Thật không ngoa khi nói bác là nhà
thông thái. Cái cách bác hướng dẫn Ping, cách bác động viên chú, cách bác
răn dạy chú tất cả đều tạo ấn tượng rất sâu đậm trong tôi. Và tôi thừa nhận đây
là nhân vật mà tôi thích nhất trong cuốn sách này, không phải Ping. Hai bác
cháu trải qua bao ngày bên nhau, cùng nhau luyện tập, những bài học mà bác Cú dạy
cho Ping là vô cùng giá trị, nó sống cùng Ping suốt quãng đời còn lại của chú,
tôi cũng vậy.
Đừng hỏi,
mà hãy hành động ngay!... Nhiều người chỉ biết chờ đợi đúng thời cơ và đúng nơi
để hành động. Thực ra, chính sự chờ đợi đã đẩy các cơ hội họ từng ao ước ra xa. Cháu phải hành động để tồn tại.
Thái độ
chinh phục tầm cao.
Né tránh
mạo hiểm là đối đầu với mạo hiểm lớn nhất.
Để sống
một cuộc sống có chủ đích, đừng bước bằng đôi chân mà hãy bước bằng ý chí của
mình.
Sở hữu sức mạnh thật sự là có được khả năng sẵn sàng chấp nhận thất bại, khả năng thay đổi hoàn cảnh khi cần.
Hai bác
cháu cuối cùng đã đến con sông Splat, nơi Ping muốn chinh phục tầm cao. Splat
là một con sông rộng, mạnh mẽ và dữ dội. Nó đã nhấn chìm không biết bao nhiêu
sinh mệnh. Suốt một quãng thời gian dài luyện tập, Ping đứng trước con sông và
chần chừ, trước sự chứng kiến của Cú. Trớ trêu thay, vào đúng cái phút giây định
mệnh ấy – Ping thực hiện
cú nhảy vượt qua con sông hung hãn, Cú bị móng vuốt sắc nhọn của con diều hâu
mang đi, lông vũ bay giữa không trung. Ping đau đớn thét lên và rơi giữa dòng nước. Nhân vật
yêu thích của tôi kết thúc cuộc đời bằng cái chết đau đớn, điều mà tôi không thể
ngờ tới. Có thể, đối với mạch truyện, cái chết của Cú chính là bước ngoặt cuối
cùng giúp Ping trưởng thành, giúp chú chinh phục được chông gai, thử thách,
giúp chú mạnh mẽ hơn. Nhưng thật nghiệt ngã, một nhà thông thái, một người thầy
giỏi, một người bạn đồng hành tận tâm lại chịu một kết cục bi thảm như vậy. Tôi
thấy hoàn toàn không đáng!
Ping
không thực hiện được cú nhảy của mình một cách trọn vẹn. Cái chết của Cú là
nguyên nhân chính khiến chú ngã quỵ. Ping rơi cắm đầu vào dòng nước cuồn cuộn
hung dữ. Đau đớn cả về thể xác lẫn tâm hồn. Vùng vẫy cố thoát khỏi dòng nước
nhưng ngày bị va đập tê tái hơn. Ping kiệt quệ, cơ hội sống gần như bằng không.
Chợt nhớ lời dạy cuối cùng của Cú:
Sống một
cuộc sống có chủ đích là học cách hòa mình cùng dòng chảy của thực tại. Hãy đi
theo dòng chảy, bởi vì dòng chảy biết nơi nó cần đến.
Ping đã
làm theo đúng như vậy. Và kì diệu thay, dòng nước hung hãn giờ lại nhẹ nhàng,
nâng đỡ, làm chú thoải mái hơn bao giờ hết. Thả trôi theo dòng nước, Ping ngẫm
lại quá trình đã trải qua. Mặc kệ cho dòng chảy đưa mình đến đâu. Vì chú đã
hoàn thành xong chặng đường của mình, đã thành công tìm được cái tôi, hoàn thiện
nó, khẳng định được tài năng và tìm được đích đến. Giờ chú chỉ cần thả lỏng và
chờ đợi trái ngọt. Hạnh phúc luôn bên cạnh chúng ta – những con người luôn nỗ lực
hết mình. Phần “Vượt khỏi ao tù” đã kết thúc như thế. Cùng sự chín chắn, trưởng
thành mới có được của Ping.
Hành trình ra biển lớn
Tôi muốn một lần nữa thông báo với các bạn rằng, Ping đã thành công. Thành
công của Ping đã tạo một tiếng vang lớn, khiến cho mọi sinh vật nể phục, coi
chú như một ngôi sao. Cuốn “Hành trình ra biển lớn” mở đầu bằng một cuộc viếng
thăm của Ping đến một cái ao nọ. Và không nói các bạn cũng tưởng tượng được cảnh
tượng vui vẻ, huyên náo ở đó như thế nào. Một
cách nhẹ nhàng, Ping bước lên một chiếc lá súng và đón nhận những tràng vỗ tay
hoan hô và những lời coorvux, những cơn sóng tung hô và những lời chúc tụng
không ngớt: “Ping, Ping, Ping...”. Cư dân ở đó sống yên bình dưới sự trị vì
Lão Chúa Cóc. Đáng tiếc thay, cả cư dân lẫn Lão Chúa Cóc suốt ngày chỉ ở cái ao
thanh bình đó, nên luôn tin rằng đó là nơi bao
la rực rỡ nhất. Họ tức giận khi nghe đến cái nơi gọi là biển lớn, khi biết rằng cái ao của họ thậm chí còn không phải là một giọt nước
trong Đại Dương Vĩ Đại. Láo khoét! Hoang đường! Láo xược! Cút đi! Cơn phẫn
nộ nông cạn của Lão Chúa Cóc và cư dân ở đó là những gì Ping nhận được khi đến
để giới thiệu cho mọi người một không gian mới mở mang kiến thức. Tôi thấy, họ
rất xứng đáng với câu ếch ngồi đáy giếng.
Duy chỉ có 2 chú ếch trẻ như tìm được lí tưởng mới của cuộc đời – Daikon và
Hodo.
Daikon và Hodo quyết định chia tay bạn bè, rời xa cái ao vĩ đại của chúng để
tìm đến Ping, nhờ cậu chỉ đường cho chúng ra Biển Lớn, mặc kệ những lời can
ngăn và dòng nước mắt chia ly. Chúng gặp được Ping, khi cậu đang thiền định. Ở
đó, chúng đã nêu lên tâm tư nguyện vọng của mình, được nghe Ping lý giải về con
đường mà mỗi chúng ta lựa chọn. Có lẽ, nhìn chúng, Ping như thấy được mình trước
đây, khi chưa được học những chân lý Cú dạy, thậm chí còn ngây ngô hơn nhiều.
Ping dẫn chúng đi tìm Biển Lớn.
- Liệu có quá trễ để bắt đầu?
...
- Không bao giờ là quá trễ để trở thành điều mình muốn.
Bình minh trên đỉnh núi
Sau 2
ngày, Ping dẫn 2 chú ếch trẻ đi qua nhiều chặng đường đầy đá tảng và lòng chảo.
Đối mặt với tảng đá to quá sức tưởng tượng, chúng nhảy rồi ngã, nhảy rồi ngã đến
kiệt sức, thế mà Ping chỉ cần bình tĩnh quan sát, chỉ 1 lần nhảy, chú đã thành
công, trước sự ngỡ ngàng và thán phục của chúng. Hodo bỏ cuộc, cô đã quá mỏi mệt
trong suốt chặng đường, lúc này thử thách đặt lên vai Daikon, Ping đã lý giải
cho họ về vai trò của người đồng hành cũng như đạo đức cá nhân.
Hãy vươn
lên thành công bằng cách giúp đỡ người khác. Một phần vĩ đại của cuộc hành
trính chính là người mà ta chọn là bạn đồng hành. Có một người bạn đồng hành
nhiệt tình, người mà ta có thể tin cậy và ta là người mà họ có thể dựa vào để
vượt qua những cuộc phiêu lưu gian khó là một trong những món quà vĩ đại của sự
hiện hữu của chúng ta trên cõi đời này. Cách ta đối xử với một người bằng sự
chân thực như thế là một trong những bài kiểm tra đạo đức cá nhân lớn nhất của
cuộc sống.
Ngẫm lại,
lời nói của Ping thật sự rất đúng. Ai trên đời này, dù ít hay nhiều cũng sẽ có
một khoảng thời gian, một địa điểm, một sự kiện nào đó, ta không đơn độc trải
qua. Ta sẽ sát cánh cùng những người khác, có thể là bạn bè, người thân, đồng
nghiệp hay thậm chí là người xa lạ. Cách ta đối xử với họ cũng như cách họ làm
với ta trong suốt thời gian đó, thành công hay thất bại, thuận lợi hay khó
khăn, suy đi ngẫm lại thật giá trị vô cùng. Daikon đã cõng Hodo vượt qua hòn đá
đó, sau khi nhận được câu nói động viên của Ping.
Vươn
lên thành công bằng cách nâng đỡ người khác.
Sau cùng, đã được rèn luyện về trí lực, tinh thần và sức khỏe từ tre, từ đầm lầy trơn trượt, từ thiên địch – loài rắn, Daikon và Hodo chưa bao giờ nhìn thấy cảnh bình minh như thế này. Đứng trên đỉnh một ngọn núi cao nhất vùng và hùng vĩ có một không hai, khung cảnh lộng lẫy trước mắt vượt qua sức tưởng tượng của chúng. Cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết, chúng cố hết sức để kiềm chế sự kích động cao độ vì thích thú. Chúng được ngắm bình minh trên đại dương. Chứng kiến thiên nhiên hùng vĩ, trời cao, biển rộng, chúng như tìm được bản ngã trong mình, tìm được mục tiêu cho những chuyến đi mới. Chúng quay về cái ao năm xưa. Tôi mong rằng, chúng sẽ tiếp tục trở thành những Ping khác, dẫn dắt những người muốn chinh phục, đi tìm cuộc sống lý tưởng. Còn Ping, có lẽ, chú sẽ trở về cái ao của chú hay đi tìm những trải nghiệm mới, điều đó không ai biết được...
Hãy như Ping
Trả lời tôi đi, khi nhắc đến một con ếch rời khỏi cái ao bấy lâu nay nó sống với một niềm tin mãnh liệt về khả năng của nó, các bạn nghĩ kết cục nó như thế nào? Tôi thừa nhận, tôi nghĩ về ngụ ngôn “Ếch ngồi đáy giếng”. Nhưng Ping giỏi hơn chúng ta nghĩ nhiều lần. Chú đã khắc phục được mọi khó khăn, vươn lên trước muôn trùng thử thách, và thành công nhất là chú đã vượt lên chính mình. Hoàn toàn trưởng thành và có thể, sẽ thông thái như bác Cú của chú – người thấy sống mãi trong tâm. 275 trang, 2 phần, 14 chương theo tôi là ngắn. Nhưng những thông điệp ý nghĩa về thái độ, về cuộc sống mà tác giả gửi gắm trong đó, tôi tìm được hầu như ở mỗi lời nói của nhân vật. Hãy dành một khoảng thời gian ngắn để đọc và nghiền ngẫm “Ping vượt ao tù ra biển lớn”, tôi tin bạn sẽ tìm và phần nào hoàn thiện được chính mình.
[1] Cheryl
Richardson, tác giả Take Time for Your Life
Con người thường cảm thấy thoải mái trong vùng an toàn của mình và dường như không muốn bước ra khỏi đó. Thế nhưng, chính sự thoải mái đó lại kìm hãm chúng ta phát triển và thử thách bản thân mình. Vậy làm thế nào để thoát khỏi sự an toàn mà chúng ta vẫn luôn “trói” mình trong đó? Để trả lời cho câu hỏi này, tôi muốn các bạn tìm đọc cuốn sách “Ping - Vượt ao tù ra biển lớn” của tác giả Stuart Avery Gold. Đọc cuốn sách này chúng ta sẽ biết được động cơ để ta có thể thoát ra vùng an toàn của mình cũng như cho ta cơ hội để được trải nghiệm, được biết thêm nhiều thứ. Vậy nên, hãy dũng cảm mà bước đi, rồi một ngày nào đó bạn sẽ biết ơn bản thân khi đã dám làm như vậy đấy.