“Có người hỏi tôi: “Sao
bìa đơn giản thế em?” Tôi trả lời: “Chẳng
phải cuộc sống đã có rất nhiều điều phức tạp rồi ư?” Và tôi biết vì sao hoạ
sỹ Lê Thiết Cương lại vẽ những nét hiền như thế. Bởi vì cảm xúc con người đã có
những lúc nổi sóng dữ dội quá rồi. Hiền như mắt mẹ. Và dại khờ như mắt con. Đó
là quyển sách của tôi.” (Lê Nguyễn Nhật Linh)
Có người so sánh Nín đi con tựa như một
ly cocktail đủ đầy mọi dư vị của cảm xúc. Có người lại nghĩ Nín đi con hài
hoà pha quyện như tách cà phê sữa ngọt dịu ấm lòng. Hoặc đơn giản, nó giống như
một chén trà, trong lành và tinh khiết, là sự chắt lọc của những tâm tư, những
nghĩ suy sâu lắng đến từ người mẹ trẻ hết lòng yêu thương những đứa con của
mình. Còn gì tuyệt vời hơn một cuốn sách viết về kinh nghiệm sống mà người viết
đã đặt tâm thế của mình là một người mẹ nói với những đứa con, bằng một tình cảm
nhẹ nhàng mà sâu lắng, tựa như nốt nhạc lặng thầm nằm yên trên khuông nhạc còn
đang bỏ ngỏ…
Với cái tối giản của màu sắc cho đến
thiết kế giản đơn của trang bìa và kiểu chữ, Nín đi con mang lại cảm giác dịu
dàng mà lưu luyến, níu giữ lại trong lòng người đọc những ngôn từ chân thành,
những cảm xúc sâu sắc, những trải nghiệm và cả những bài học rút ra từ chính cuộc
đời của tác giả. Lê Nguyễn Nhật Linh đã khéo léo sắp xếp từng từ khoá của cuốn
sách theo một danh mục ở những trang đầu, theo đúng thứ tự bảng chữ cái để người
đọc dễ tìm kiếm. Nó như một cuốn từ điển mà lại không phải là từ điển, nó đơn
giản là một cuốn tản văn, một cuốn sách xoa dịu tâm hồn người đọc.
1.
Góc nhìn và những suy tư của
người mẹ trẻ trước mọi vấn đề của cuộc sống
Lê Nguyễn Nhật Linh “đóng vai” mình là
một người mẹ, viết cho những đứa con trai, và cả con gái của mình. Nhưng một
người mẹ cũng đồng nghĩa với một người bạn. Một người mẹ cũng đồng nghĩa với một
tri kỉ để sẻ chia. Sẻ chia nỗi cô đơn, sẻ chia niềm hạnh phúc, sẻ chia những
xúc cảm vỡ oà của lứa tuổi non dại, sẻ chia tiếng cười và sẻ chia cả những quan
niệm về cuộc đời… Tất cả đều ở đó, trong những trang sách, trong những mẩu tản
văn thấm thía sự chiêm nghiệm về cuộc đời.
Có khi nào chúng ta tự hỏi nỗi cô đơn
là gì? Và tại sao con người lại cảm thấy cô đơn? Có phải cô đơn là khi đứng giữa
đám đông vẫn chẳng thể tìm thấy một ai để chuyện trò, cô đơn giữa bao người, cô
đơn khi một mình trở về nhà trên con đường quen thuộc hàng ngày mình vẫn đi. Cô
đơn ngay cả khi tự mình mỉm cười ngắm nhìn niềm hạnh phúc của người khác. Cô
đơn như cái cây thầm lặng khẽ đung đưa lá cành đợi người nào đến trò chuyện, và
cô đơn… chẳng là gì khác ngoài một trạng thái mà không ai có thể hiểu rõ.
Nhưng dù là cô đơn hay cô độc, thì vẫn
phải cố mà sống tốt. Đó là điều mà tác giả đã dạy con mình. Sự cô độc không
đáng sợ bằng việc buông bỏ cuộc đời chỉ vì mình quá cô đơn. Chỉ cần nghĩ rằng
ngoài kia cũng còn rất nhiều người cô đơn giống như mình, như vậy cũng đã đủ để
khiến bản thân bớt cô độc rồi.
Dù là bất kì ai thì cũng sẽ phải trải
những bước ngoặt đầu đời, và cả những tháng ngày thăng trầm chật vật trong cuộc
sống. Những bước ngoặt sẽ làm ta thay đổi, và những thăng trầm sẽ làm ta suy ngẫm
nhiều hơn về mọi thứ. Người mẹ trẻ đã chia sẻ với những đứa con của mình về nhiều
điều, về bản lĩnh, về nỗi buồn, về trách nhiệm, về đạo đức,… về những mối quan
hệ và cả về tình yêu. Tình yêu có quá nhiều thứ để người ta bàn về: tình đơn
phương, tình cũ, tình câm, tình thầm, tình tri kỉ, tình gia đình.. Và Lê Nguyễn
Nhật Linh đã đặt thêm cho tình yêu những cái tên mới, như “tình chật”, “tình rỗng”,
“tình cay”, “tình lạc”, “tình một mình”, và cả “tình vỡ”. Ngay cả Xuân Diệu
cũng chẳng thể tìm ra một định nghĩa chính xác nào về tình yêu, thì những người
vẫn còn đang mông lung với những cảm xúc mơ hồ khó đoán của tình cảm sao có thể
định nghĩa được nó? Chỉ biết rằng yêu là sẽ trải qua nhiều cung bậc, và bạn sẽ
luôn bị choáng ngợp trước sự bao la của những tầng cảm xúc trong tình yêu..
Có người nói tình yêu thật đau khổ, có
người lại bảo rằng yêu làm cuộc sống trở nên tuyệt vời biết bao. Vậy thế nào mới
thật sự là đúng? Câu trả lời chính là chẳng có sự sai hay đúng tồn tại trong
tình yêu. Nữ ca sĩ Lady Gaga cũng đã từng khẳng định: “Bạn luôn sai khi ghét một điều gì đó, nhưng sẽ không bao giờ sai để
yêu thương ai đó”. Và phải chăng đó cũng chính là điều mà Lê Nguyễn Nhật
Linh muốn gửi gắm đằng sau những thông điệp và câu chuyện về tình yêu trong cuốn
sách của mình? Rằng chúng ta không nên phủ nhận tình yêu chỉ vì nó đã không
còn, cũng đừng hoang hoải đi lạc trong mê cung tình ái đến nỗi không biết quay
đầu về đâu. Yêu là trạng thái cảm xúc, và tình yêu là món quà kì diệu, mỗi người
đều xứng đáng được nhận lại và cả cho đi.
2.
Những bài học cuộc đời sâu
sắc chạm tới trái tim người đọc
Đặt bản thân mình vào trong từng câu chữ
của tác giả, có cảm giác như những câu chuyện mình từng trải đang được người
khác kể lại vậy. Không phải một câu chuyện cụ thể, mà là những trạng thái cảm
xúc cụ thể, y hệt như chiếc gương phản chiếu chính bản thân mình ở trong đó. Từ
góc nhìn, lối nghĩ, cho đến những cảm nhận của tác giả đều mang lại cho người đọc
sự thấm thía đến bất ngờ.
Đó là những suy tư về cuộc đời, về thời
gian, về lối sống và thực trạng của xã hội hiện tại. Từ những vấn đề như chất
lượng sống, nỗ lực sống, cạnh tranh, hiếu thắng hay cám dỗ, thị phi, ích kỉ,… đều
được Lê Nguyễn Nhật Linh đề cập. Dường như người mẹ trẻ muốn bao quát toàn bộ mọi
tấm gương phản chiếu cuộc sống này để giúp cho con mình có cái nhìn toàn vẹn nhất
về những gì ở xung quanh. Cuộc đời chẳng khoác mãi một bộ áo màu hồng mà còn mọc
lên những cái gai nhọn hoắt, những mảng màu xám xịt và u buồn.
Khi đã trưởng thành hơn, những đứa trẻ
của ngày xưa được gọi với cái tên lũ-trẻ-đang-lớn, và kể cả người lớn, cũng có
đôi lúc bị gọi như vậy. Bởi chẳng ai trẻ con mãi được, nhưng cũng không ai trưởng
thành hoàn toàn hết được. Trưởng thành đến mấy vẫn có thể mắc vào cạm bẫy, rơi
vào những bi kịch, phạm vào những sai lầm, hay mắc phải những cú lừa đau đớn. Và
ranh giới giữa việc rơi vào cạm bẫy của cuộc đời với việc vững vàng bước qua khỏi
nó chính là ở kinh nghiệm sống. Hệt như một quy luật sinh tồn của cuộc đời, một
cái cây non càng bị gió xô, bão quật, bám đất càng dai, cành càng vươn cao, rễ
càng chắc chắn, nhựa sống càng dồi dào và khả năng chống đỡ càng mạnh mẽ. Và
con người cũng vậy, càng trải qua nhiều cú ngã nhớ đời trong cuộc đời thì mới
càng có nhiều bài học để suy ngẫm, càng vượt qua được nhiều chông gai mới lại
càng rèn nung được ý chí sắt đá để trải qua mọi khổ đau. Rồi ai cũng phải dần
trưởng thành, và tập trưởng thành từ những cơn đau.
Vì cuộc sống này là một cuộc tranh đấu,
một quãng chạy đường dài mà đích đến vẫn nằm ở mãi xa xôi, nên chẳng ai muốn bỏ
phí một phút giây nào của cuộc đời mình cho những điều vô bổ khác. Người mẹ muốn
những đứa con của mình phải thực sự quyết tâm, trân trọng khoảng thời gian ở thực
tại để cống hiến và tận hưởng hết mình những gì mình đang có.
Và hẳn nhiên cũng sẽ có lúc chúng ta giật
mình nhận ra một năm sao đã trôi nhanh đến thế, khi bản thân chưa kịp trở tay
làm được việc gì, vẫn còn đang ở giữa những bộn bề của cuộc sống thì mọi thứ đã
trôi đi tự bao giờ… Vì con người ta có mắt để thấy ánh sáng, có tai để nghe âm
thanh và cũng có trái tim để cảm nhận thời gian. Thành ra hết thảy thời gian
con người không cảm nhận nổi bằng trái tim đều sẽ mất đi, giống như màu sắc cầu
vồng đối với người mù hay tiếng chim hót đối với kẻ điếc. Thời gian chẳng khác
gì một gã vô tâm, nó không có thừa thì giờ để chờ đợi ai cả, hoặc là chúng ta
phải bắt kịp với nó, hoặc là sẽ bị bỏ lại đằng sau, chìm nghỉm trong những lãng
quên ngả màu, chới với không tìm ra lối thoát…
Thời gian như một điều bí ẩn diễn ra
hàng ngày, một điều bí ẩn mà ai cũng biết đến sự tồn tại của nó. Ai cũng đều dự
phần, đều biết nó là gì, nhưng không mấy ai bận tâm nghĩ về nó. Phần lớn người
ta cứ chấp nhận nó là như thế mà không hề thắc mắc chút nào. Người ta có lịch để
xem, đồng hồ để căn giờ giấc, song kể cả vậy, một giờ vẫn có thể vụt bay trong
chớp mắt, hay một năm cũng có thể thoáng qua tựa một cơn gió nhẹ, chẳng một ai
hay biết, chẳng ai kịp trở tay. Vì cuộc sống chính là thời gian, và ta cảm nhận
nó bằng chính con tim mình.
Sau cùng, sự cô đơn, những cảm nhận khi
yêu, thời gian và lẽ sống,… chỉ là những
bộ phận rất nhỏ của quyển sách này. Nó là cuốn từ điển về kinh nghiệm sống, cuốn
sách chia sẻ những góc nhìn và suy tư của người mẹ trẻ, cuốn cẩm nang dạy con
mà bất cứ ai cũng có thể học hỏi được nhiều điều. Nó vừa là những lời tâm sự nhẹ
nhàng mà sâu lắng, vừa là lời khuyên bảo đúng đắn và chừng mực, là những lời động
viên khích lệ con người sống một cuộc đời có ích, là bất kể điều gì mà bạn có
thể tìm được để giúp ích cho bản thân và cuộc đời mình.
Lê Nguyễn Nhật Linh đã thành công trong việc gắn kết những khoảng cách của cha mẹ với con cái, đã phá vỡ những rào cản thế hệ trong gia đình. Chẳng có bức tường nào tồn tại được nếu như cha mẹ có thể hiểu và chia sẻ với những đứa con của mình theo cách mà tác giả Nhật Linh đã làm, vừa mang đậm tính giáo dục, lại vừa thấm đẫm tình cảm của người viết dành cho con. Đây chính là những gì mà các bậc phụ huynh, và cả những người trẻ trong mọi thế hệ nên đọc, để rút cho mình những kinh nghiệm, và cả những bài học thấm thía cho cuộc đời của chính mình mai sau.
Tác giả: Thuỷ Tiên | BCat - Bookademy
------------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn
Tham gia cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3