Đừng giữ nỗi cô đơn trong lòng và cho rằng đó là việc làm vô hại. Làm thế, chẳng khác nào ôm vào lòng một quả bom đang chờ nổ tung, phá hủy mọi thứ, kể cả chính ta.
Tình thư gửi tới địa đàng, cuốn tiểu thuyết đầu tay của nữ nhà văn người Mỹ Ava Dellaira có một cái tên thật đẹp. Nó lãng mạn và u buồn, gợi mở cho chúng ta liên tưởng tới một cuộc tình không thành. Hình như có điều tuyệt vời vừa chớm nở đã bị chia rẽ bởi cái chết. Nhưng không, có những nỗi đau còn khủng khiếp hơn trò đùa của số mệnh và thần tình ái.
Laurel, nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết là một cô bé mười lăm tuổi nhút nhát, vừa bước chân vào trường cấp ba. Bất cứ cô nàng mới lớn nào cũng rất háo hứng khi bước chân vào trung học. Tất cả mọi thứ đều lạ lẫm và khác biệt như thể một cuộc đời mới vừa mở ra trước mắt. Nhưng với Laurel thì hoàn toàn khác, trường trung học mang đến cho cô bé nỗi sợ vô hình.
May, người chị gái và cũng là người bạn thân nhất của Laurel, tự tử năm 17 tuổi, khi đang là một cô gái xinh đẹp và thu hút ở trường cấp ba Sandia. Từ ngày May ra đi, nỗi đau vẫn âm ỉ trong lòng người em gái tội nghiệp. Laurel đã nhiều lần tự hỏi tại sao chị mình lại làm như vậy? Khi sắp bước chân vào trường cấp ba, những câu hỏi ấy một lần nữa lại giày vò cô bé.
Hình ảnh May luôn tươi cười và mặc chiếc áo len khoét cổ sâu đến lớp, luôn hiện ra trước mắt Laurel. Để quên đi nỗi đau về người chị yêu dấu, cô em gái tội nghiệp đã quyết định chuyển đến học ở một ngôi trường khác. Ở đó, không ai biết tới May và câu chuyện buồn về cô gái xinh đẹp. Nhưng chạy trốn quá khứ là điều không đơn giản?
Giáo viên môn ngữ văn yêu cầu cả lớp viết thư gửi tới thiên đường cho những người thân đã mất. Bài tập này một lần nữa thổi bùng lên ngọn lửa đau thương trong trái tim vẫn luôn rỉ máu của Laurel. Cô bé sẽ nhắn gửi điều gì tới thiên đường?
Thật lạ lùng là Laurel không viết thư cho chị gái. Bức thư đầu tiên Laurel viết cho Kurt Cobain, tay guitar huyền thoại của Nirvana, ban nhạc rock đình đám thập niên 1990. Chàng trai với mái tóc màu mật ong đầy lãng tử và giọng hát cuồng nhiệt đã khiến trái tim của bao cô gái trẻ phải điêu đứng, trong đó có May. Trong thế giới của cô thiếu nữ ấy, âm nhạc của Kurt Cobain và Nirvana luôn tràn ngập.
Ngoài “chàng hoàng tử với cây guitar” của Nirvana, Laurel còn viết thư cho rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng khác, những con người đã tạo nên huyền thoại. Đó là Judy Garland, River Phoenix, Amelia Earhart, Amy Winehouse, Janis Joplin… Điểm chung của họ là gì? Phải chăng là sự nổi tiếng? Họ điều rời bỏ thế giới này khi tuổi đời còn quá trẻ, bởi nhiều lý do khác nhau: ma túy, rượu, chất kích thích, hay một vụ mất tích bí ẩn…
Dù họ tạm biết thế giới bằng cách nào, thì đó cũng là những cuộc chia ly quá đường đột, giống như các mà May đã bỏ lại thế giới trước mặt và cô em gái bé bỏng. Cô gái ấy đã tới nơi thiên đường và để lại quá nhiều câu hỏi.
Tác phẩm Tình thư gửi tới địa đàng của Ava Dellaira.
Hai chị em sống trong một gia đình không hạnh phúc với một người mẹ luôn bị ám ảnh bởi giấc mơ trở thành diễn viên. Còn cha họ thì không tìm được cách thoát ra khỏi vũng lầy của sợ thất bại. Việc bố mẹ ly hôn là cú sốc lớn đối với May. Cô con gái tự trách bản thân đã không đủ tốt để hàn gắn những rạn vỡ.
Người chị tội nghiệp của Laurel đã trải qua khoảng thời gian đầy khủng hoảng khi bị sự cô đơn bủa vây từ nhiều hướng. Tự tử phải chăng là phương án tốt nhất mà cô bé tìm thấy cho chính mình. Sự ra đi của May đã dựng lên một bức tường vô hình ngăn cách các thành viên trong gia đình. Họ chọn cách trừng phạt bản thân để chuộc lại lỗi lầm vì đã quá vô tâm…
Những bức thư gửi tới địa đành của Laurel dần trở thành một liệu pháp tinh thần hữu hiệu. Cô gái bé bỏng dần mở lòng mình với mọi người và với cả thế giới. Laurel kết bạn, bắt đầu biết thế nào là tình yêu và trở thành một con người hoàn toàn khác. Nhưng bóng đen quá khứ liệu có buông tha cho cô bé khi những góc khuất trong việc chị gái cô tự tử dần được phơi bày. Cuối cùng, Laurel có dũng cảm để nói lời tạm biệt…
Không cần quá cầu kỳ hay khoa trương trong văn phong và cách xây dựng cốt truyện, Tình thư gửi tới địa đàng vẫn hấp dẫn theo cách riêng của nó. Cuốn tiểu thuyết giống như một bộ phim quay chậm về cuộc sống của một cô bé tuổi teen đang vật lộn với sự cô đơn trong chính căn nhà của mình. Để từ đó chúng ta trân quý giá trị của gia đình và tình yêu thương.
Nguồn: https://isach.net
--------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn/
Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected]
"Gửi tới Johann Wolfganng von Goethe,
Bạn có nhớ lúc tôi phải đọc sách của bạn ở trường không? Đúng, tôi luôn thấy thông điệp từ những câu chuyện của bạn thực sự quan trọng nhưng luôn có một số điều khiến tôi băn khoăn và bối rối."
Cuốn sách này khiến tôi bối rối liệu không biết nó có phải là một thứ gì đó diệu kỳ với một thông điệp to lớn mà tôi không thể hiểu hay là do quyển sách có vấn đề hay không nữa.
Tôi đang đoán cuốn sách này có vấn đề. Đầu tiên, sự thật là cuốn sách này kể về một cô gái là sinh viên năm nhất viết thư cho những người đã chết để đương đầu với cái chết của chị gái mình nhưng những bức thư đó nghe như thể cô ấy chỉ muốn nói về hộp nước quả trái cây, những câu chuyện phiếm về tình bạn và tình cảm của cô ấy với Sky.
Vấn đề là thực tế cuốn sách này có một cốt truyện khá là đen tối, được đề cập tới quá muộn trong cuốn sách mặc dù nó là thông điệp chính!?
Tại sao chúng ta lại đang tập trung vào Sky và hộp nước trái cây mà không phải là mối quan hệ của cô ấy với cha mẹ, hay là người chị đã mất của cô ấy và điều gì đã xảy ra với cô ấy???
Một ví dụ hoàn hảo về một ý tưởng tuyệt vời nhưng lại được thực hiện một cách quá kém.