Đời người quả thực không dài nhưng khi nhìn lại ta lại thấy bồi hồi vì đã trải qua biết bao kỷ niệm vui, buồn, thậm chí là dở khóc, dở cười. Và có lẽ, nếu ai hỏi tôi, sau này nếu nhìn lại thì tôi sẽ nhớ điều gì? Tôi sẽ không suy nghĩ và đáp ngay chính là khoảng đời thời sinh viên với bao ước mơ, hoài bão cùng những câu chuyện trở thành hành trang, tôi luyện tôi vững vàng hơn khi bước vào đời.

Tôi thích đọc sách, và đọc những mẫu chuyện của những người nổi tiếng. Một dịp tình cờ, tôi biết đến Song Hà – tác giả của nhiều tập truyện dài, truyện ngắn, những tạp văn với hàng nghìn lượt like, chia sẻ trên Facebook. Trong đó, tôi đặc biệt ấn tượng với Những chuyện bựa thời sinh viên. Cũng chẳng vì lý do gì nhưng có lẽ vì khi đọc tựa quyển sách này, tôi lại thấy vô cùng quen thuộc cũng như thấy mình đang ở đâu đấy trong câu chuyện này. Những chuyện bựa thời sinh viên như một quyển tự truyện, kể về chuyện đời của anh, một con người lập dị và đầy mâu thuẫn. Không mỹ lệ, xa hoa, giọng văn của anh vô cùng đời thường, dí dởm, một chút nổi loạn nhưng ẩn sau đấy là những nỗi buồn, và những giọt nước mắt rất khó giải bày.

Những chuyện bựa thời sinh viên gồm 2 phần: phần 1 là Những chuyện bựa thời sinh viên, phần 2 là Ký sự đòi nợ. Câu chuyện bắt đầu với kỷ niệm ngày đầu đến nhận phòng ở ký túc xá với hết những bất ngờ này đến bất ngờ khác. Đó là sự sững sốt của một chàng trai lần đầu sống xa gia đình và đang phải gánh trên vai 2 cụm từ “Tự lập” và “Trưởng thành”.

Nếu những ai xem trên ti vi thấy cảnh sinh hoạt ở ký túc đẹp như thế nào thì hãy cất chúng vào một góc trái tim và chập nhận vào thực tại và đối với tác giả, khoảng thời gian năm nhất ấy như một cơn ác mộng vậy. Nói là vậy nhưng sao qua lời của tác giả mình lại không cảm thấy đáng sợ chút nào. Căn phòng 212 ấy có những người bạn dù trước mặt thì cãi nhau, đánh nhau vậy đó nhưng trong bụng thì tốt lắm. Điển hình như vụ của thằng Hiệp và Vũ, cứ dăm ba hôm thì lại có một trận đánh nhau không lớn cũng vừa vừa. Như một trận quyết tử một một còn, tưởng đâu sau đó đường ai nấy đi nhưng không. Cả hai còn thân thiết với nhau hơn như những người bạn chí cốt. Tiếp đến là Biển – quả bom nổ chậm của phòng. Thả bom vô tội vạ nhất là những lúc có bạn gái xinh đẹp nào đến chơi ở những phòng bên cạnh là ôi thôi. Iểu luôn số phận của các anh giai phòng bên ấy. Bẽ mặt khôn còn từ gì để diễn tả. Sau là Khoa, một con người được cho là tính cách thất thường và lập dị. Ấy vậy, anh này lại có biệt tài làm thơ, yêu em nào là có ngay bài thơ cho em ấy. Không biết những dòng thơ ấy như thế nào nhưng tác giả lại trêu “Thằng làm thơ đã điên rồi, con nào được tặng mà thích thơ này còn thần kinh hơn nữa!”

Thấm thoát cũng đến năm ba đại học, căn phòng 212 ấy giờ chỉ còn vài bóng cũ, thay vào đó là những em sinh viên mới và mấy tiền bối khóa trên. Anh cũng không còn ở phòng ấy nữa mà chuyển sang phòng 201. Và những câu chuyện bựa chưa dừng lại ở đó, đặc biệt là của tác giả. Vốn là một cậu sinh viên đá bóng giỏi và viết báo nhiều nhưng cũng có nhiều chuyện bỉ lắm. Có đêm còn rủ đứa bạn vào bể nước ký túc xá để bơi, tắm rửa các kiểu, còn đi tiểu nữa. Sáng hôm sau đám đàn em vẫn đánh răng, rửa mặt, lấy nước pha mì bình thường. Còn về chuyện tình duyên, ôi thôi hà không còn gì tả nổi. Tình cờ tán đỗ được một em năm nhất tên Thủy, sau phát hiện có em cùng phòng còn xinh hơn. Thế là tạm biệt Thủy, đi tán em kia nhưng em đã có bạn trai mất rồi. Bởi vậy, các anh đừng có đứng núi này mà trôn núi nọ làm gì, mất cả chì lẫn chài đó.


Đời sinh viên

Trong khuôn viên Mễ Trì có những hàng cây cổ thụ rất lãng mạn, và nếu bắt gặp một lãng tử sơ vin, áo trắng cổ cồn, đứng trầm tư, một tay đút túi quần rất phiêu du bên gốc xà cừ… thì đích thị anh ấy đang gãi ghẻ.

Về nguyên nhân thì vẫn chưa thể kết luận chắc chắn là do đâu, nhưng khi liệt kệ những đồ dùng chung thì nguồn nước ở bể nước là thứ khiến người ta liên tưởng đến đầu tiên khi nhắc đến cụm từ ghẻ và hắc lào. Nhắc đến thôi đã sợ, đọc và tưởng tượng cảnh các anh trai trị ghẻ và hắc lào mà rợn cả người. Nghĩ thầm: “Đời mình còn sướng chán!”

Sinh viên – một thế hệ “ốm đói về thể xác và bế tắc về tinh thần”, thời ấy, ký túc Mễ Trì rộ lên phong trào “Ngủ vì ngày mai lập nghiệp”. Phong trào này được nhân rộng khắp các khu như Kiến Trúc, Ngoại Ngữ, Bách Khoa, Xây dựng và Thủy Lợi. Đó là cách anh em qua cơn đói một cách nhẹ nhàng mà đỡ phải mất tiền bằng việc làm đánh một giấc một mạch từ tối hôm trước đến trưa hôm sau. Hạnh phúc của đời sinh viên:

Đôi khi chỉ là buổi tối mùa đông rét mướt này, ngồi đây ăn bát cháo và trừ lại miếng vèo cuối cùng dưới đáy át, rồi ăn từ từ, nhai chầm chậm để cảm nhận vị ngon ngọt của miếng vèo lợn.

(Trích “Lý luận của một thằng đói ăn kinh niên” chia sẻ)

Mùa hè năm 1998, đó là một buổi sáng trong veo, đạo diễn Trần Lực phi con mô tô vào khu trọ Phùng Khoang (nơi tôi đang ở trọ, nghe nhắc đến tên thôi cũng thấy sướng râm ran cả người), đập cửa hỏi bọn họ có muốn làm diễn viên không? Sinh viên mà, nghe làm diễn viên, được lên tivi là cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Bộ phim chuẩn bị bấm máy là “Chuyện nhà Mộc” – phim kể về một cô thôn nữ được bố áp giải lên thành phố ôn thi đại học, bỏ lại sau lưng chàng người yêu lái công nông. Ở thành phố, bố con cô đã trải qua nhiều tình huống dở khóc, dở cười. Sự nghiệp diễn viên của các anh trai này chớp nhoáng lắm, một tháng sau, bộ phim chính thức được lên sóng truyền hình VTV1. Vội chạy khoe với bố, rồi tối hôm đó đi uống bia với đám bạn ở cổng làng. Sáng hôm sau, nhận được cuộc gọi từ bố, đọc đến đây, quả thật tôi đã phì cười vì sự tếu táo qua tình huống cũng như lối viết vô cùng mộc mạc của tác giả. Tron đầu tôi lúc ấy, hiện lên hình ảnh cả họ nhà anh quay quần kín bên chiếc tivi cùng với mâm cỗ thịnh soạn, không phải để xem phim mà là để soi thật kĩ con trai mình ở phân đoạn nào. Nhưng chả thấy ở đâu, không được tiếng thơm mà còn mang tội lừa cả họ. Sau đó anh mới biết, mình chỉ được lướt qua khung hình trong 3 giây lịch sử nhưng mặt cũng không thấy rõ. Đó có lẽ sẽ là vai diễn đầu tiên cũng như cuối cùng của anh.

Câu chuyện thời sau đại học

Sau khi tốt nghiệp đại học, cũng đã long bong hết bao nhiêu nghề nhưng anh vẫn chưa tìm thấy niềm đam mê thật sự, anh quyết định quay trở về quê và được xn cho một chân trông coi kho vật liệu của huyện. Câu chuyện đòi nợ bắt đầu từ cái hôm đi cùng mẹ anh. Vốn là một tiểu thương ở chợ Phố, nên việc cho ượn nợ không quá xa lạ gì. Cách đây một năm, bà ấy có cho một người bạn vây 25 triệu đồng để làm ăn. Nữ năm sau, vì cần một số tiền nên gia đình quyết định đòi lại nợ thế nhưng việc đòi nợ đâu mấy dễ dàng khi hết lần này đến lần khác ông ấy hứa hẹn, đến lần thứ mười mấy thì điện thoại không thể liên lạc được. Và anh được giao nhiệm vụ vô cùng quan trọng là đi đòi nợ.  Nghĩ rằng không còn cách nào, anh uyết định tìm trog quyển danh bạ số điện thoại bàn để liên lạc với người đàn ông mượn nợ này. Sau một hồi gọi mà không tìm được đúng người, thì giọng một cô gái xuất hiện ở đầu dây bên kia. Lươn lẹo và biết được cô bé tên Huyền, anh lấy ngay điện thoại nhắn tin với cô bé.  Sau đó, mới biết cô bé chỉ là hàng xóm của ông Việt, hỏi được địa chỉ nhà ông Việt, anh báo cáo ngay cho mẹ.

2 giờ chiều ngày hôm sau, hai mẹ con cưỡi xe đến nhà bác Việt để đòi nợ, ở đây, anh gặp Huyền. Thì ra Huyền là con gái của bác Việt và anh cũng biết được chuyện tại sao bác Việt cố ý không trả nợ: thằng em học đại học thì bị dính là lô đề, cá độ, mẹ thì đan phải điều trị bệnh rất tốn kém, Huyền thì tốt nghiệp cao đẳng kinh tế, đã xin việc ở nhiều nơi nhưng chưa nơi nào nhận cả. Để đáp lễ, anh cũng kể về chuyện tình của mình với cô bạn gái sắp chia tay với lý do:

Hiểu nhau không có nghĩa là sẽ yêu được nhau dài lâu. Trong tình yêu có những thứ không thể gọi thành lời, đó là sự đồng điệu cảm xúc, ước mơ…

Đọc đến đây, tôi đang hình dung ra cảnh tượng một mối tình thật lãng mạn giữa anh với Huyền. Quả thực như vậy, dù trong quãng thời gian ấy có vài cô gái vây quanh nhưng trong tâm trí anh luôn liện lên hình ảnh của Huyền cũng như anh luôn giật thốt lên vì hạnh phúc khi thấy tin nhắn của Huyền. Thế nhưng, chuyện không hề suôn sẻ chút nào khi có sự xuất hiện của Toàn, người mẹ Huyền xem là chồng chưa cưới của cô gái ấy. Thôi coi như chuyện tình của chàng với nàng kết thúc từ đây. Đối với anh, trong suốt quãng đời còn lại thì những mối tình đã qua, dang dở và bế tắc chính là những món nợ khó đòi, hay nói đúng hơn là nỗi ám ảnh khôn nguôi.

Kẻ thất bại luôn muốn nhắc đến quá khứ. Về cơ bản, tôi là kẻ thất bại nếu đối chiếu giữa mơ ước và hiện thực. Một đứa ngông nghênh, bất cần và bặm. Bựa và ngạo mạn…

Những món nợ chưa kịp trả, những mối tình đầu, và một tương lai chưa biết sẽ về đâu, anh quyết định lập gia đình. Không phải vì muốn kết thúc mà vì anh cảm thấy quá mệt mỏi chăng? Câu chuyện khép lại bằng những dòng chữ mang nặng nỗi buồn và tâm trạng. Không còn cái nét tinh nghịch, bong đùa ở thời sinh viên với biết bao trò ngỗ ngáo, những tình huống dỡ khóc giở cười. Anh vẫn ở đấy và giữ những nỗi nhớ ấy trong lòng.

Kết

Những chuyện bựa thời sinh viên , quyển sách chất chứa biết bao những kỷ niệm của đời người. Đọc nó, bạn như thấy mình ở trong đấy, và đọng lại trong lòng hai từ “nhớ” và “tiếc”. Nhớ về quãng đời sinh viên đầu tháng ăn thả ga, cuối tháng thì chia nhau gói mì tôm ấm lòng. Tiếc vì sao mình không là chính mình, vô tư không phải nghĩ ngợi gì để những năm tháng sinh viên trở thành kỉ niệm đẹp nhất. Tôi viết lên những dòng này, hy vọng tìm thấy sự đồng cảm cũng như tìm đến những tâm hồn đồng điệu. Các bạn trẻ, hãy cháy hết mình, làm được việc gì thì hãy cứ làm, ước mơ, ấp ủ những gì thì hãy ra sức phấn đấu giành lấy nó.

Tác giả: Anh Thi - Bookademy

Deal mua sách giá tốt hiện có: https://goo.gl/n2F3E2

------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

Tham gia cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3 

 

Xem thêm

Đọc "Những chuyện bựa thời sinh viên", cảm giác bản thân hiện tại muốn trở lại còn học năm nhất...

Trong cuộc đời của mỗi người, ai cũng mang nhiều nỗi nhớ với mỗi sắc màu khác nhau. Nỗi nhớ thương, lưu luyến luôn là một thứ vô hình, chẳng thể chạm đến hay nhìn thấy bằng đôi mắt đời thường. Cứ thế, nỗi nhớ đến rồi đi, đi rồi quay lại như một quy luật không thể thiếu trong cung bậc cảm xúc của con người. Một nỗi nhớ thiết tha day dứt, một nỗi nhớ thấm đẫm, đó phải chăng là nỗi nhớ của một thời không thể nào quên: Một thời sinh viên.

Người ta nói “Khi xa rồi mới thấy nhớ” thật không sai! Một thời mơ mộng sinh viên, một thời trong ngăn cặp đến giảng đường, thương nhau đưa lén thơ tình trao tay. Trước mắt giờ đây là những ngày tháng cuối cùng của thời sinh viên và có cái gì đó cứ buồn phảng phất trong ta. Thầm cảm ơn thời sinh viên đã cho ta trưởng thành hơn rất nhiều và cảm ơn những người bạn đã luôn bên ta giúp ta vượt qua những lúc khó khăn.

Chỉ một thời gian ngắn nữa thôi không còn là sinh viên, suy nghĩ của ta rồi sẽ khác, đâu còn mơ mộng hay vô tư nữa, phải quen dần với cuộc sống bon chen giữa dòng đời tấp nập. Ai cũng nhiều thay đổi, nhiều lo toan và nhiều những dự định sắp tới cho tương lai của mình. Những ngày tháng được làm sinh viên sẽ trở thành hồi ức đẹp còn mãi trong ta. Mai đây, trưởng thành tung cánh chim bay, sẽ không bao giờ quên một khoảng trời này! Một thời gắn bó hồn tôi, với bao kỷ niệm của một thời sinh viên.

Tạm biệt nhé! Nhớ mãi một thời sinh viên...

Cảm xúc nhẹ nhàng mơn man trong trái tim ta. Nhớ về những tháng ngày mới bước vào cuộc đời sống sinh viên xa nhà, bữa cơm gia đình giờ đây được thay thế bằng những phần cơm hộp mua vội vàng ngoài hàng quán. Nhớ những ngày hè nóng ran với cái phòng chật hẹp hay ngày đông lạnh run với chiếc giường ký túc xá. Nhớ ba mẹ với những bữa cơm gia đình. Nhớ quê nhà yên bình, để lòng người như tĩnh lặng.

Nỗi nhớ về những ngày sinh viên với bao yêu thương nơi giảng đường, ký túc xá. Nhớ tháng ngày học hành gắn bó với nhau. Nỗi nhớ một thời chưa vương vấn nỗi sầu muộn của cuộc đời, in đậm dấu ấn của một thời sinh viên.

Thời gian trôi qua thật nhanh, những ngày nếm trải cuộc sống “nghèo”, “khổ” của đời sinh viên, có cả những niềm vui và có cả những giọt nước mắt. Nhớ cả những tiếng cười đùa, những tiếng hò reo vào lúc nửa đêm để rồi bác bảo vệ phải cắt điện đi ngủ. Làm sao có thể quên được những lần trong túi không còn đồng nào, trong thùng không còn một gói mỳ tôm nào sót lại, lúc đó mới cảm thấy nhớ nhà biết bao, ta phải gọi điện về mẹ mếu máo mà khóc... và còn nhiều, nhiều nữa... Đó là những kỷ niệm sẽ còn mãi và làm hành trang cho ta trong suốt cuộc đời!

Nhớ hồi đi với mẹ ra Hà Nội để thuê trọ học Đại học, bản thân chỉ nghĩ là mình chỉ học, tham gia câu lạc bộ rồi đi làm cho hết bốn năm. Nhưng không, ra đó mình đã vừa học vừa chơi, kết bạn là chính. Vui lắm! Mình cũng thuộc dạng siêng nên bố mẹ không quá lo lắng về việc học, gia đình cũng đàng hoàng nuôi con cái cũng đàng hoàng nên yên tâm.

Lúc mẹ về, mình bắt đầu cuộc sống ở một mình thoải mái, mình đi kết bạn quanh trọ tại bản thân cũng là người hướng ngoại, ai cũng yêu quý nhưng cũng có đứa ghét do mình "hướng ngoại" hơn nó. Mình nhớ có nhỏ Thanh nhỏ ghét mình, nhỏ người Hải Phòng, học cùng trường nhưng khác khoa với mình. Nó không ghét mình ra mặt, cũng không phải thuộc dạng đi nói xấu hay bạo lực, chỉ đơn giản là "nhìn mặt thấy ghét" mặc dù mình chẳng làm gì. Mình nhớ là nó chơi cái trò "gõ cửa trọ phòng mình rồi chạy đi". Tối nào nó cũng canh giờ mình ngủ rồi - tầm nửa đêm, nó gõ của phòng mình với đứa bạn cùng phòng của nó chọc cho mình không ngủ được. Nó đùa cũng tầm hơn hai tuần rồi ngưng, nhưng lúc nó không trêu mình nữa thì mình lại hơi nhớ. 

Mình qua lớp nó để gặp hỏi chuyện, thì nghe nói nó phải về quê hơn tuần nay do có việc gia đình, hai đứa vốn ghét nhau lắm nhưng thấy nó kể chuyện cũng tội tội rồi rủ nó đi uống nước mía để an ủi. Hai đứa gặp với tần số cũng nhiều, rồi không biết sao thân nhau đến bây giờ là năm thứ ba rồi. Đúng là ghét của nào trời cho của đấy mà!

Giờ sắp ra trường rồi, sợ lúc hai đứa hai ngã rồi không liên lạc, hỏi vậy thì nó nói "Mày đi đâu thì tao theo đấy, tao không bỏ mày đâu". Một câu nói tưởng chừng đùa nhưng mặt nó nghiêm túc lắm, để rồi xem ám mình đến bao giờ...

Còn bạn, bạn có kỉ niệm nào thời sinh viên không?

Đôi lúc đang ngồi học thì bất chợt nhìn thấy quyển sách "Những chuyện bựa thời sinh viên" trên kệ tủ, mình lại cứ muốn lấy để đọc. Không hẳn vì bản thân muốn giải trí một chút mà đọc để nhớ về thời sinh viên ấy bởi đó không phải tuyệt vời, mà là rất tuyệt vời. Đọc lại từng chương, mình lại nhớ đến những lúc tự mình đi thuê trọ, rồi rụt rè làm quen từng "hàng xóm" trong trọ. Quyển sách với những từ ngữ gần gũi trong chính đời sống khi sử dụng văn nói mà Song Hà đưa vào, mình như được trở về thời sinh viên năm nhất, năm hai, gặp từng người bạn mới, từ những người bạn "quái dị" hay "điệu đà", đôi lúc cũng "tỏ ra quá trớn" nhưng họ rất đáng yêu và đáng nhớ vô cùng. Họ giúp đỡ mình và bạn bè xung quanh rất nhiều, thiếu gì vay nấy, có khi còn cho luôn nhưng hay tỏ thái độ "Tao cho mày gói kẹo rồi thì mày phải làm bạn tao!". Nhớ lại những lúc thất tình nữa, tụi nó sang rủ đi chơi đi nhậu, rồi tâm sự đủ thứ trên đời, "không say không về" hay "không hết buồn thì mai nhậu tiếp", "phải tao tao cho nó một trận chứ không khóc như mày đâu nhé",...

Nhớ thật, bây giờ trưởng thành rồi thì mỗi đứa một nơi, có đứa đến Hà Nội hay thành phố Hồ Chí Minh làm việc, thậm chí có đứa còn đi nước ngoài nữa. Nhưng mình và những bạn đó lâu lâu cũng vào facebook, messenger để hỏi han nhau, cũng hẹn gặp mặt nhưng rồi lặn mất. Mình nghĩ là do ai cũng có công việc riêng, cuộc sống riêng phải bận bịu dữ lắm nên thôi cũng chẳng tính toán gì. Vậy mà sau này có đứa chuyển công tác về gần khu mình làm rồi gặp nhau thường xuyên, hay ôn lại chuyện cũ lắm. Nhớ quá, ước được trở về thời thanh xuân ấy quá. Một bầu trời kỉ niệm ấy bây giờ phải cất trong kí ức rồi!

Những chuyện bựa thời sinh viên “Tác phẩm này được viết lại từ chuyện đời của tôi, hay nói một cách hình ảnh, nó là vô vàn những lát cắt cuộc sống của một kẻ vẫn hay bị coi là lập dị và đầy mâu thuẫn. Những con người đã gặp, đã từng yêu, những ân oán quá khứ… tưởng đã khép lại trong lòng, nhưng một mai thức dậy, tất cả chợt ùa về như những món nợ để đời…” Thời sinh viên, có ai nhớ lại mà không thấy bồi hồi, xao xuyến? Có ai lại dám khẳng định mình chẳng có chút nuối tiếc nào mỗi khi nhớ về những ký ức của một thời trẻ trung sôi nổi? Song Hà, người tự nhận ký ức đó như “những món nợ để đời”, đã viết “Những chuyện bựa thời sinh viên” như chiếu lại một thước phim quay chậm về quãng cuộc đời vui buồn lẫn lộn, rất nhiều xúc cảm ấy. Nếu đã yêu mến Song Hà với lối viết hài hước mà trầm lắng, rất đời của anh, thì cuốn sách này sẽ khiến bạn không thôi nghĩ về nó, kể cả khi bạn đã gập lại trang sách cuối cùng. “Những chuyện bựa thời sinh viên” bao gồm hai phần: Phần một – “Những chuyện bựa thời sinh viên”: Kể về những trải nghiệm có thật của tác giả nơi giảng đường đại học, với bầu không khí náo nhiệt, hồn nhiên và đầy sức sống của những chàng trai đôi mươi cùng nhau sống và trưởng thành trong ký túc xá. Phần hai – “Ký sự đòi nợ”: Trái ngược với sự sôi động ở phần một, câu chuyện ở phần hai lắng đọng hơn; với hình ảnh của một chàng trai cá tính, lãng tử, khảng khái trong những mối tình với các cô gái đã từng đi qua cuộc đời.