Nhắc đến Nhật Bản, chúng ta có thể nghĩ ngay đến những bộ phim cảm động về những người phụ nữ mạnh mẽ vượt lên khó khăn như Oshin và Chiaki, hay hình ảnh chú mèo máy Doraemon tốt bụng với những phát minh diệu kì giúp đỡ cậu bạn Nobita hậu đậu đã gắn liền với tuổi thơ của bất cứ ai. Nước Nhật cũng là một trong số những cường quốc trên thế giới, khiến người ta phải kính nể trước tinh thần không chịu khuất phục của Samurai mỗi khi đối mặt với các thảm họa liên miên xảy ra tại Đất nước Mặt trời mọc. Tại Nhật, bạn có thể nhìn thấy những tòa nhà cao chọc trời, những đường tàu điện ngầm lao đi hối hả, và cùng một lúc chiêm ngưỡng ngọn núi Phú Sĩ hùng vĩ phủ tuyết trắng, những con đường phủ đầy cánh hoa anh đào, và những truyền thống quý báu được nâng niu trân quý đến tận ngày nay.

Với những ai đã phải lòng xứ sở này, Nhật Bản – Đến và yêu của Dương Linh chắc chắn sẽ là một món quà thú vị mở ra những hình ảnh chân thực về đất nước Nhật Bản của một cô gái đã trưởng thành sau 5 năm học tập và sinh sống tại đây.

Tốt nghiệp khoa ngôn ngữ và văn hóa phương Đông chuyên ngành tiếng Nhật tại trường Đại học Quốc gia Hà Nội, cô sinh viên mới ra trường Dương Linh ước mơ sẽ có ngày đặt chân đến nước Nhật – mảnh đất mà sau đó vài năm ngắn ngủi đã thay đổi cuộc đời cô mãi mãi.

Không đao to búa lớn gì đâu, đơn giản chỉ là những suy nghĩ của riêng tôi. Cứ thoải mái mà đọc nó, như tôi đang ngồi bên cạnh kể chuyện các bạn nghe vậy.

Phần Một: Cái duyên và cái tình

Sinh ra trong thế hệ 8x, Dương Linh thừa nhận trước khi bước chân vào cánh cửa Đại học, những hiểu biết về Nhật Bản của cô khi đó chỉ là những lời người lớn nói thủ đô của Nhật là Tokyo, hay Nhật có hoa anh đào đẹp lắm, và hình ảnh về nước Nhật sâu đậm nhất trong cô chính là qua hai bộ phim từng chiếm được tình cảm của vô vàn người xem Việt Nam thời những năm 90, đó là OshinChuyện nữ tiếp viên hàng không. Oshin, với cái tên mà sau này được người Việt dùng để chỉ những người giúp việc vất vả chịu khó, là người phụ nữ thuở nhỏ từng phải đi ở đợ từ năm bảy tuổi để phần nào giúp đỡ gia đình, bị chủ nhà đánh đập quát mắng thậm tệ và không được đi học, khi lớn thì trải qua cơn động đất lớn ở Tokyo phá hủy toàn bộ nhà và cửa hàng làm ăn, rồi bị gia đình nhà chồng không chấp nhận và thậm chí còn bị sảy thai do làm lụng vất vả ngoài đồng áng.

Còn Chiaki, nhân vật chính của bộ phim thứ hai làm mưa làm gió màn ảnh Việt, thì lại chiếm cảm tình người xem với tính tình nhút nhát, hậu đậu nhưng luôn nỗ lực quyết tâm thực hiện ước mơ trở thành nữ tiếp viên hàng không chuyên nghiệp, cùng với khẩu hiệu Cố lên Chiaki! khắc sâu trong tâm trí khán giả của bộ phim hài hước nhẹ nhàng này. Hai con người, hai số phận, nhưng họ đều là những mẫu hình tiêu biểu đại diện cho những người phụ nữ kiên cường, nhẫn nại, không chịu khuất phục ngay cả trong những điều tưởng chừng như không thể - nét tính cách đặc trưng của phụ nữ Nhật nói riêng và toàn thể người dân Nhật nói chung.

Ybox

 

Nhưng những ấn tượng ban đầu đó chưa đủ để khiến Dương Linh lựa chọn tiếng Nhật làm môn ngoại ngữ gắn bó với mình suốt cuộc đời còn lại. Từng học tiếng Pháp, cấp ba lại học chuyên Tiếng Anh, Dương Linh chỉ có nguyện vọng thi đại học duy nhất là ngành tiếng Anh phiên dịch của Đại học Ngoại Ngữ - Đại học Quốc gia Hà Nội. Nhưng bất ngờ thay, người đã đưa cô đi học Cung văn hóa thiếu nhi của Thành phố và sau này là trường cấp ba chuyên để học Tiếng Anh, mẹ của cô, đã đích thân xé phăng luôn bộ hồ sơ tiếng Anh của con gái vì biết rằng số lượng người học tiếng Anh thời điểm đó đã quá nhiều, quá bão hòa. Dương Linh đành chấp nhận giao phó cuộc đời cho mẹ, dấn thân vào con đường hoàn toàn mới mẻ.

18 tuổi, lứa tuổi đẹp nhất của đời người, tôi trở thành tân sinh viên K40 khoa Ngôn ngữ và Văn hóa Phương Đông trường Đại học Ngoại ngữ, Đại học Quốc gia Hà Nội. Vào cái tuổi 18 ấy, một đứa con gái sống trong sự chiều chuộng, bao bọc của gia đình, thấy mình thật yếu đuối, đã khóc òa sau khi bịn rịn chia tay mẹ và bác ở khu nhà trọ, thấy luống cuống khi phải làm mọi thứ một mình, thấy bỡ ngỡ và lạc lõng trước dòng người nhộn nhịp nơi đô thị ồn ào...

Có lẽ chúng ta phần nhiều có thể nhìn thấy một Dương Linh trong mình, một người trẻ từng quen với cuộc sống yêu chiều và đã vạch sẵn của bố mẹ, và khi đối diện với khoảnh khắc tự lập đầu tiên trong đời đã phải cảm thấy lo lắng và sợ hãi trước viễn cảnh mình phải tự bước trên đôi chân của chính mình. Cái hành trình “rồ dại” ấy đã được Dương Linh kể lại rất thực. Một mình học tập trên thành phố, cô không khỏi choáng ngợp vì tiếng Nhật không những khác hẳn với hệ chữ La-tin mà còn vì sự phức tạp trong bảng chữ cái và ngữ pháp.

Sở dĩ gọi là rồ dại vì trong một tuần từ thứ Hai đến thứ Sáu, ngày nào cũng tiếng Nhật từ tiết một đến tiết năm, ăn tiếng Nhật, uống tiếng Nhật, ngủ tiếng Nhật. Ban đầu còn thấy dễ thở nhưng càng học càng thấy khó dần. Hết ngữ pháp đến chữ Hán, rồi đọc, rồi viết…đầu óc như muốn nổ tung ra, và có rất nhiều lúc cảm thấy chán chường, bất lực. 

Nhưng nếu lúc ấy, Dương Linh từ bỏ, giống như một số bạn cùng khoa đã nộp đơn nghỉ học để thi lại vì thấy tiếng Nhật không phù hợp, thì có lẽ Dương Linh đã không thể thành công. Hoàn cảnh không thể do cá nhân tạo ra và kiểm soát, nhưng điều mà họ có thể làm đó chính là thay đổi suy nghĩ theo hướng tích cực và quan trọng nhất là không bao giờ chấp nhận bỏ cuộc. Và thế là, cô gái 18 tuổi ấy đã không nhìn nhận rằng mình PHẢI học tiếng Nhật, mà thay vào đó là bắt đầu YÊU tiếng Nhật. Cô nhận ra rằng: “Không có tình yêu và sự say mê, bạn không thể đủ kiên trì làm mọi thứ đến cùng được.”

Ybox

Phần Hai: Ước mơ, thất bại và lại tiếp tục ước mơ

Khi bạn biết rằng mình đã giỏi hơn, đã thành thạo một cái gì đó, bạn nên nghĩ đến việc dùng nó vào mục đích gì. Nếu bằng lòng với những gì đã có, bạn sẽ chỉ mãi dậm chân tại chỗ và bỏ phí công sức học tập của mình. Dương Linh thừa nhận mình là một người tài tử trong việc học: dù không phải giỏi nhất lớp, nhưng cũng không đến nỗi quá kém. Trong một thời gian dài Linh không hề đặt ra cho mình bất cứ mục tiêu nào, chấp nhận sự yên ổn nhưng không nghĩ rằng đó là một sự lạc lõng vô định như con thuyền nhỏ vô hướng nằm giữa đại dương bao la. Cho đến khi những người bạn xung quanh bắt đầu gặt hái thành công – đỗ học bổng trao đổi đi Nhật, cô mới choàng tỉnh nhận ra mình đã quá tự tin về bản thân và không nỗ lực hết sức.

Thế là cô lao vào học, cố gắng học tập chăm chỉ để đạt thành tích tốt cho kỳ thi cuối kỳ, hi vọng sẽ được một suất học bổng của chính phủ Nhật với tiêu chí chọn ra sáu người có thành tích tốt nhất. Nhưng sự nỗ lực vào phút cuối cùng, dù rất đáng ghi nhận, vẫn không thể đủ để khiến cô đoạt được học bổng. Chứng kiến cái tên của mình không nằm trong danh sách những người được chọn, Dương Linh đã không thể kìm nén cảm xúc mà bật khóc, nghĩ rằng mình đã cố gắng hết sức mà tại sao lại không thể đạt được mục tiêu. Dương Linh lúc ấy chưa nhận ra rằng thành công chỉ đến với những người đã nỗ lực ngay từ đầu, nếu chưa từng cố gắng mà “nước đến chân mới nhảy” thì khả năng thất bại sẽ rất cao.

Ybox

Người ta cứ hay bảo: “Học tài thi phận” nhưng tôi hiểu ra rằng: Nếu không có quyết tâm và đầu tư nghiêm túc thì chắc chắn sẽ chẳng thể đạt được thành quả nào xứng đáng. Không thể ngồi một chỗ chờ vận may gõ cửa nếu như không tự mình mở cánh cửa đó ra. May mắn không phải là thứ có thể mỉm cười mãi, nó sẽ chỉ mỉm cười với người biết trân trọng nó thôi.

Dương Linh đã thay đổi hoàn toàn tâm lý của mình. Dù thất bại, cô vẫn nuôi dưỡng ước mơ đặt chân đến nước Nhật, và hiểu rằng mình phải đạt được mục tiêu đầu tiên là tốt nghiệp thành công với hai điều kiện: tìm được nơi thực tập tốt và viết luận văn tốt nghiệp thật ấn tượng. Từ một cô gái thụ động phó mặc số phận cho bố mẹ, Dương Linh nắm bắt cơ hội thực tập được giới thiệu bởi một người cô là họ hàng bên nội khi đó đang làm Phát thanh viên, Biên tập viên tại Đài tiếng nói Việt Nam VOV. Mới đầu chỉ là người đọc và dịch bản tin, Dương Linh dần dần được người phụ trách tin tưởng vào khả năng và cho đi lấy tin viết bài. Sau này, cô thậm chí còn đề nghị với người phụ trách cho phép mình tự đi viết bài cho một sự kiện của đoàn ca múa kịch từ Okinawa sang Việt Nam biểu diễn. Chỉ trong thời gian thực tập ngắn ngủi, Linh từ một cô gái vì quá lo lắng mà không thể nói được tiếng nào trước máy thu âm, đã trở thành một thực tập viên chuyên nghiệp có thể tự mình lấy tin, viết bài, dịch bài trơn tru.

Kì thực tập kết thúc, Linh tập trung toàn lực cho luận văn tốt nghiệp, nhưng không quên dành thời gian chủ động tìm trường cao học có chuyên ngành mình yêu thích và gửi email đến người phụ trách ban tuyển sinh để hỏi về thủ tục, hoặc liên lạc với những người đã đi du học trước mình để hỏi ý kiến. Dương Linh hiểu rằng để đạt được ước mơ, thì chính mình phải tìm hiểu kỹ con đường dẫn đến mục tiêu phải có những gì và mình phải trang bị cái gì. Sự chủ động và cố gắng kiên trì của Linh cuối cùng đã được đền đáp. Cô bảo vệ thành công luận văn tốt nghiệp, và thuyết phục được một vị giáo sư đang dạy tại một trường đại học Nhật Bản liên kết với trường đại học của mình đồng ý làm người hướng dẫn. Ước mơ đặt chân đến nước Nhật của Linh đã không còn xa vời nữa, bởi lẽ chính cô đã từng bước tiến tới mục tiên của mình, thay vì chờ đợi cơ hội từ trên trời rơi xuống.

Phần Ba: Nhật Bản của thực tế

Mặc dù đã trưởng thành hơn rất nhiều sau bốn năm Đại học, Dương Linh vẫn là một cô gái trẻ và không khỏi bỡ ngỡ khi mới chân ướt chân ráo đến Nhật Bản. Hoàn toàn không có người thân bên cạnh, cô và ba người bạn cùng đoàn mỗi người đeo những chiếc ba lô nặng chịch, và những túi xách, vali lỉnh kỉnh, ai cũng hiểu rằng cuộc sống tự lập chính thức bắt đầu từ đây.

Bắt đầu từ những thủ tục cơ bản như nhận chỗ ở, làm con dấu cá nhân làm thẻ ngân hàng và đăng ký điện thoại, mua xe đạp làm phương tiện di chuyển, đến việc làm quen với các đàn anh đàn chị ở đây hay gặp mặt chào hỏi thầy hướng dẫn, tất cả mọi thứ đều thật mới mẻ và lạ lẫm. Đã có lúc Linh phải đi nhặt đồ từ “bãi rác” ký túc xá chứa đồ cũ của các anh chị khóa trước, bật khóc trước bát mì tôm lúc 0 giờ sáng khi cơ thể mệt nhoài và nhớ nhà, và tồi tệ nhất là bị lạc đường khi tự mình đạp xe đi làm thủ tục.

Trời hôm đó lại hơi mưa, càng làm cho cái dây thần kinh nhạy cảm của tôi có dịp giở trò. Tôi đứng khóc và bất giác gọi: “Bố ơi, Mẹ ơi”. Tôi thấy mình lạc lõng, cô đơn và bất lực giữa một thành phố xa lạ.

Ybox

“Vạn sự khởi đầu nan”, những điều Linh đã phải trải qua có lẽ là nhưng điều các du học sinh không chỉ ở Nhật mà ở các nước khác đều có thể đồng cảm. Nhiều ông bố bà mẹ ép con cái đi du học mà không biết rằng con mình chưa thực sự sẵn sàng đối mặt với những thử thách ban đầu ấy, huống gì những khó khăn và rào cản sau này. Cuộc sống du học nhìn từ bên ngoài có vẻ hào nhoáng nhưng thực ra lại ẩn chứa vô vàn khó khăn, và chỉ những người thực sự có ý định học tập và sinh sống tại một thế giới hoàn toàn khác mới có thể vượt qua được.

Để trang trải chi phí sinh hoạt đắt đỏ, số tiền chuẩn bị ban đầu của Linh và các bạn của mình dần dần trở nên hạn hẹp, buộc các bạn phải nghĩ đến con đường kiếm tiền bằng công việc làm thêm bán thời gian. Các công việc du học sinh có thể làm quanh quẩn những công việc tay chân như rửa bát, quét dọn, dọn phòng, làm ở công trường… hoặc cao hơn là làm thu ngân tại các cửa hàng tiện ích, siêu thị, sảnh khách sạn hay quán ăn nếu khá tiếng Nhật. Để có được việc làm thêm, Linh đã tận dụng mọi mối quan hệ quen biết, tự liên lạc đến các địa chỉ tuyển dụng trên tạp chí, thậm chí vác xe đạp ra ngoài đi lượn lờ để biết đâu nhìn thấy biển hiệu đăng tuyển người làm ở một quán ăn nào đó.

Ngoài việc chuẩn bị trước hồ sơ và sơ yếu lý lịch, Linh còn tìm hiểu cách nói mà người Nhật hay dùng để gọi điện xin phỏng vấn, các câu hỏi người ta có thể phỏng vấn và tất nhiên là cả cách trả lời phỏng vấn nữa. Nhờ có sự chuẩn bị kĩ càng và chủ động nắm bắt cơ hội, Linh đã thử sức ở rất nhiều vị trí công việc: từ việc bưng bê quét dọn tại gian hàng đồ rán, đến làm phục vụ cho quán nhậu, và cuối cùng là một công việc đặc biệt mà khiến cô nhận ra tình yêu với ca nhạc của mình: làm ca sĩ cho một quán hát. Bên cạnh đó, cô cũng nhận làm tại một gian hàng hải sản và còn tranh thủ đi dạy, đi phiên dịch.

Làm thêm nhiều như vậy, ngoài những đồng tiền mồ hôi nước mắt, cái Linh nhận được còn nhiều thứ quý báu hơn. Không chỉ là dịp để Linh học tiếng Nhật một cách chân thực và gần gũi như người bản địa, Linh tự nhận việc đi làm thêm dạy người ta biết xã hội ngoài kia là như thế nào. Đã từng bị nghi là ăn cắp, bị xâm phạm bởi một người khách lỗ mãng, tiếp xúc với đủ loại người ở đủ độ tuổi và tầng lớp, Linh hiểu ra rằng con người ở đâu thì cũng có người này người kia, dù người Nhật vốn được biết đến là những người cần cù, trung thực, đoàn kết, nhưng không phải ai cũng như vậy.

Không những quan niệm về con người đã thay đổi trong cô gái trẻ mới ngoài đôi mươi, thế giới quan của Linh cũng trở nên khác biệt hơn rất nhiều sau khoảng thời gian sinh sống tại một đất nước hoàn toàn khác. Đại thảm họa kép động đất, sóng thần ngày 11/3/2011 đã phá hủy Tokyo và những vùng lân cận, khiến cho cô gái trẻ nhận ra bài học quý giá về sinh mệnh con người.

Một tích tắc đã xóa sổ cả một thành phố. Kinh khủng quá. Những giọt nước mắt khi không tìm thấy tung tích người thân xen lẫn với những giọt nước mắt hạnh phúc, những cái ôm thật chặt của người bà khi nắm được bàn tay nhỏ của cô cháu gái mà đội cứu hộ cứu được. Số lượng người chết và mất tích tăng lên từng ngày một, tôi mới thấy mình quá may mắn.

Tận mắt chứng kiến và trải qua những thảm kịch tại xứ người, cô gái trẻ một mặt ngưỡng mộ tình thần và bản lĩnh thép của người dân Nhật không bao giờ đầu hàng trước nghịch cảnh, mặt khác cũng biết trân quý những gì mình đang có trước nỗi đau và sự mất mát của đồng loại.

Ybox

Cuộc sống du học không chỉ có sự vất vả, mồ hôi nước mắt hay những trải nghiệm quý báu, mà đối với Linh còn là một chuyến phiêu lưu. Trong năm năm sinh sống và học tập nơi xứ người, Linh đã tự cho mình cơ hội đi rất nhiều nơi, đi chơi lẫn đi làm tình nguyện viên, từ những thành phố lớn ở Kansai (Osaka, Kyoto, Kobe, Nara) đến những vùng tuyết rơi ở Hokkaido và chinh phục đỉnh núi Phú Sĩ tại Shizuoka. Chính những chuyến đi như thế mới là bài học đắt giá nhất trên chặng đường du học mà không có sách vở nào có thể chỉ ra được.

Trong khuôn khổ của một cuốn sách nhỏ bé thế này, tôi không có điều kiện để kể hết nhưng tôi tin rằng thế giới xung quanh chúng ta ẩn chứa biết bao nhiêu điều thú vị, mới mẻ. Chỉ cần ta bước ra khỏi ranh giới chật hẹp mà chúng ta đang sống sẽ thấy có quá nhiều thứ cần phải học học hỏi. Những câu chuyện này, những bài học này là của riêng tôi, và tôi tin các bạn cũng sẽ có những câu chuyện riêng của mình. Đừng để cuộc sống du học chỉ có đèn sách và đi làm. Nó sẽ nhàm chán và vô vị lắm. Hãy tự cho mình cơ hội để tự khám phá và trải nghiệm thật nhiều nhé.

Phần Bốn: Chinh phục Nhật Bản

Sau khi tốt nghiệp thạc sỹ với việc bảo vệ luận án thành công, Linh đến với bước ngoặt thứ hai trong đời: đi hay ở? Tất nhiên, với một tình yêu sâu đậm với nước Nhật, cô quyết tâm tìm được một công việc ổn định tại xứ sở hoa anh đào. Ngay từ khi bước sang năm thứ hai của thạc sỹ, Linh đã tự suy xét những công việc mình muốn làm và tìm hiểu cũng như vận dụng các mối quan hệ để có thể nắm bắt cơ hội ở lại làm việc tại Nhật. Và cuối cùng, cô đã lựa chọn con đường dạy học tiếng Nhật cho các bạn du học sinh sau nhiều lần phỏng vấn ở nhiều vị trí công việc thuộc nhiều ngành nghề khác nhau. Cái duyên với nghề giáo đã mỉm cười với cô gái tân thạc sỹ, khiến cô càng có thêm động lực để bắt tay thực hiện những clip chia sẻ cách học tiếng Nhật trên Youtube và đến gần hơn những người trẻ yêu thích và đam mê tiếng Nhật.

Ybox

Ngoài cái duyên với nghề giáo, Linh còn có cái duyên với âm nhạc Nhật, một phần cũng nhờ có giọng hát truyền cảm thiên phú của mình. Cô đam mê âm nhạc từ nhỏ, với nhiều lần đại diện lớp đi biểu diễn văn nghệ hay tham gia thi hát hồi còn là sinh viên Đại học. Với kinh nghiệm đi hát cho quán khi học thạc sỹ, Linh bắt đầu con đường ca hát tại Nhật sau khi được một ông chủ quán nơi cô làm việc giới thiệu và chỉ bảo cách thức đăng ký. Những giải thưởng đầu tiên đã khích lệ cô sơn ca nặng lòng với nhạc Nhật tham gia nhiều chương trình ca nhạc hơn nữa, và cuối cùng nâng tổng số lần “chinh chiến” tại các cuộc thi hát lên đến con số 16. Trong một lần phỏng vấn cho báo Việt, Linh đã được hỏi: “Nếu như đổi giọng hát lấy một số tiền khổng lồ, mười tỉ chẳng hạn, bạn có đổi không?” và cô đã trả lời rằng:

Cuộc đời tôi có hai sân khấu vô cùng ý nghĩa, một là sân khấu giảng đường và hai là sân khấu ca nhạc. Dù đứng ở sân khấu nào tôi cũng luôn ý thức được rất rõ vị trí và trách nhiệm của mình. Không làm cô giáo thì tôi có thể làm nghề khác, nhưng giọng hát là của bố mẹ cho, tôi không thể đổi và cũng chả dại gì đổi. Bởi như thế có khác nào là đổi bố đổi mẹ.

Mặc dù đúng là Linh đến với âm nhạc Nhật là duyên, nhưng chính cô là người tự tin bước chân đi trên con đường ca hát tại đất Nhật, quyết định cái duyên của mình sẽ đưa cô đi đến đâu. Dù vậy, đã có lúc cô lầm đường mà quên mất mục đích ca hát của mình. Những số tiền kiếm được từ các cuộc thi hát dần dần biến cô trở thành con người thực dụng, cô nảy sinh ý nghĩ đã đi thi là phải thắng, là phải có giải. Cái guồng xoáy kiếm tiền đã khiến cô gái trẻ ngày nào hát bằng trái tim và chinh phục khán giả Nhật bằng giọng hát tự đáy tâm hồn mình đánh mất tình yêu ca hát. Phải đến khi một bác gái người Nhật khá lớn tuổi thẳng thắn “mắng” rằng “Chừng nào cháu còn chưa vứt được suy nghĩ đi thi là vì giải thưởng, vì tiền thì cháu không bao giờ hát tốt được đâu”, ngay trong lần đầu tiên gặp mặt, Linh mới sững người choàng tỉnh nhận ra mình đã thay đổi.

Linh may mắn vì đã có người chỉ bảo và khuyên giải cho cô bước đi trên con đường sự nghiệp của mình, rằng sẽ rất dễ dàng đánh mất điều mình mong muốn, đánh mất chính bản thân thân mình nếu không tỉnh táo mà chạy theo tiếng gọi của đồng tiền. Sai lầm này ngay cả những người đã trưởng thành, đã sành sỏi trong nghề của mình có thể phạm phải, huống hồ những bạn trẻ mới làm chủ tương lai của mình khi mới có trong tay công việc đầu tiên?

Kết

Khép lại cuốn sách của mình, Dương Linh dành ra một chương bàn luận về cái được và cái mất trong năm năm tròn trĩnh học tập và làm việc tại Nhật. Mặc dù những cái mất – bao gồm mất tiền đầu tư và con đường du học, mất đi sự vô tư hồn nhiên của tuổi thanh xuân, mất mát trong chuyện tình cảm khi luôn bận rộn học hành và làm thêm, mất đi thời gian sẻ chia gần gũi với gia đình – thực sự là to tát, nhưng đổi lại Linh thu về những bài học đắt giá về cuộc đời và xã hội tại một thế giới hoàn toàn mới mẻ. Nhắn nhủ với các bạn đang có ý định du học Nhật nói riêng và du học nước ngoài nói chung, Linh chia sẻ những nguyên tắc mình tự đúc rút ra được. Đó không chỉ là sức mạnh từ nụ cười, từ ba lời “Xin chào” – “Cảm ơn” – “Xin lỗi” và từ tinh thần Sempai – Kouhai (Đàn anh, đàn chị - Đàn em) giúp các bạn vượt qua những thách thức và nỗi cô đơn lạc lõng ở phương trời xa lạ, đó còn là bài học không được nôn nóng mà phải luôn kiên trì, nhẫn nại và chủ động nắm bắt cơ hội ở bất cứ đâu, cũng như sống có mục tiêu rõ ràng.

Ybox

Nhiều người đặt câu hỏi cho tôi rằng: Sao bạn ấy sang Nhật lâu rồi mà tiếng mãi chẳng khá lên, sao cứ mãi giậm chân tại chỗ, sao cứ mãi quanh quẩn trong guồng quay của cơm áo gạo tiền? Câu trả lời, thật ra đơn giản lắm, vì các bạn đang từ chối cơ hội mà chính tại nơi các bạn đang sống cho các bạn. Đang sống ở Nhật, đi đâu, làm gì cũng dùng tiếng Nhật nhưng lại chẳng chịu mở lời, chẳng chịu luyện tập. Có lần tôi nói tại một buổi chia sẻ rằng: “Cơ hội nhiều như vi khuẩn vậy. Nó nhiều nhưng chính vì nó nhỏ nên không phải ai cũng may mắn bắt lấy được.” Vì vậy khi có cơ hội dù là nhỏ nhưng luôn tự tin vào bản thân mình và chớp lấy nó. Cơ hội nhỏ nhưng có thể mang đến sự thay đổi lớn. Hãy tin như vậy.

Hỡi các bạn trẻ, ước mơ du học nó không xa vời như bạn nghĩ. Hãy cứ mơ đi, vì không ai đánh thuế giấc mơ cả. Nhưng điều quan trọng là bạn phải sống trong tâm thế của người chủ động, có mục tiêu và biết nắm bắt cơ hội mọi lúc mọi nơi. Thay vì để ước mơ mãi mãi lơ lửng nơi phương trời xa như đám mây vô định, hãy tự mình “trói” nó lại, và tìm lấy cái thang mà bắc lên!

 

Tác giả: Khánh Linh – Bookademy

------------

Bài viết cộng tác cùng Bookademy xin gửi về: [email protected]

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốnsách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

Xem thêm

Lời văn giản dị, gần gũi kể về hành trình đến Nhật; học tiếng Nhật và cuộc sống của một du học sinh tại Nhật; Dương Linh đã dẫn dắt người đọc như sống trong chính những câu chuyện của mình. Cuộc sống của một du học sinh có muôn vàn khó khăn, thử thách nhưng bên cạnh đó cũng không thiếu những điều thú vị, những trải nghiệm mà chỉ ở Nhật mới có. Đến với Nhật không phải theo con đường du học, nhưng khi đọc tác phẩm, bản thân tôi cũng thấy bóng dáng của mình đâu đó trong những mẩu chuyện nhỏ. Tác phẩm cũng cho bản thân tôi một cái nhìn khác mới mẻ, những điều mà chưa từng trải qua khi sống ở Nhật. Cuộc sống và công việc ở Nhật đôi khi cuốn người ta theo vòng xoáy của sự bận rộn, mệt mỏi mà quên đi một điều là tận hưởng những dư âm của cuộc sống. Ở đâu đó trên đất nước này còn biết bao điều tươi đẹp, biết bao con người tuyệt vời mà ta chưa biết đến. Đọc xong tác phẩm, bản thân tôi như có thêm động lực để bước tiếp trên con đường mà mình đang đi; tin vào những điều tốt đẹp còn đang chờ đợi mình khám phá ở đất nước này. Đúng như cái tên của tác phẩm: “Nhật Bản đến và yêu”.

Một quyển sách nên đọc cho tất cả các bạn yêu thích xứ mặt trời mọc, cũng như có dự định đến những vùng đất mới du học.

Dương Linh đã kể lại một câu chuyện chân thực, gần gũi về toàn bộ quá trình “yêu” Nhật Bản của cô ấy. Từ một cô bé học chuyên Anh cho đến những ngã rẽ giúp cô ấy biết đến tiếng nhật, quá trình học tập, làm việc và sinh sống tại đất nước này.

Quyển sách “Nhật Bản đến và yêu” không những chứa đựng những trải nghiệm sống quý giá tại Nhật mà còn giúp cho các bạn có định hướng cụ thể về việc học tiếng Nhật, cũng như giúp bạn có thể có những nhìn nhận đúng đắn về cuộc sống du học, nếu bạn có dự định du học Nhật Bản giống mình.

Đối với bản thân mình, khi đọc quyển sách này, tác giả Dương Linh giống như là một senpai. Chị ấy đã giúp mình hình dung về cuộc sống sau này tại một đất nước mình luôn hướng đến. Lời kể của chị ấy thực sự rất thân thuộc, những hình ảnh về đất nước Nhật hiện lên rất giản dị từ những hình ảnh nhỏ nhất cho đến tình yêu to lớn với nó. Một quyển giúp mình nhìn lại ước mơ mình đã bỏ quên từ bao giờ và truyền động lực cho mình bước tiếp trong con đường học tiếng Nhật.

Hy vọng bạn sẽ có những trải nghiệm thú vị và cả những bài học khi đọc quyển sách. Hy vọng bạn sẽ đọc được nó nếu bạn có ước mơ du học Nhật Bản.

Mình có khá nhiều bạn đang là du học sinh bên Nhật Bản nên cũng hiểu đôi chút về văn hóa và cuộc sống của người bên đó. Mình biết được cuốn sách này khi đứa bạn là du học sinh nhật bản của mình nhờ mình tìm mua khi nó đang bên Nhật. Quyển sách chứa đựng những thông điệp không chỉ là về văn hóa, ngôn ngữ, con người hay những cảnh vật ở đây mà hơn hết chính là tình cảm của tác giả đối với đất nước mặt trời mọc. Một Nhật Bản hiện lên qua lời văn của tác giả thật đẹp. Nếu bạn là người chưa từng đến xứ sở mặt trời mọc này, hãy thử đọc cảm nhận văn hóa, ngôn ngữ qua từng trang sách nhé. Còn với những bạn đang sinh sống và học tập tại Nhật Bản thì càng phải đọc để có thêm được kinh nghiệm sống, động lực để nỗ lực, cố gắng học tập. Hơn nữa, sách còn cung cấp nhiều kinh nghiệm quý báu khi xin học bổng, đi làm thêm v.v.... và càng yêu thêm đất nước xinh đẹp này nhé.

Mình cũng đã học tiếng Nhật nhưng hành trình đó chỉ kéo dài 6 tháng. Tiếng nhật là một ngôn ngữ khá khó với người mới bắt đầu, nhưng khi đọc cuốn sách, mục tiêu học tiếng Nhật của mình lại hừng hực rồi ý. Tác giả cũng sẽ tư vấn cách học tiếng nhật sao cho hiệu quả nhất giống như tác giả từng viết: “Chỉ khi thấy thực sự yêu một ai đó, bạn mới muốn làm nhiều điều cho người đó. Ngoại ngữ cũng vậy, hãy coi nó như người yêu của bạn, khi đó bạn sẽ biết cách để chinh phục nó". Hãy yêu đất nước mặt trời mọc xinh đẹp này nhé.