Đọc Người lạ của Mai Thảo Yên, tôi luôn phải tự nhắc rằng mình đang đọc một tác phẩm hư cấu vì những cảm xúc, những trải nghiệm của An – nhân vật chính quá thực. Liệu có bao nhiêu phần của An chính là Mai Thảo Yên, và bao nhiêu phần của nỗi buồn trong An là thực tế đời sống của người trí thức xa xứ?

Người lạ là một truyện dài nằm trong serie Văn học tuổi hai mươi của Nhà xuất bản trẻ. Mai Thảo Yên – tác giả của cuốn sách - hiện đang là nghiên cứu sinh ngành xã hội học tại đại học Uppsala, Thụy Điển.

Người lạ là một lát cắt chân thực về cuộc sống của những người trí thức trẻ đầy hoài bão, lí tưởng ở nơi đất khách quê người. Nhân vật chính, An Lê, là một nghiên cứu sinh trẻ ở Thụy Điển. Cô rời xa thành phố Sài Gòn quê hương đã lâu, đã đi du học ở nhiều vùng đất trước khi đếnThụy Điển. Cô đến xứ này với niềm tin và lí tưởng, đắm mình vào cuộc sống Bắc Âu, kết bạn với những người trẻ từ khắp nơi trên thế giới cũng đầy khát vọng, đầy niềm tin như cô. Nhưng đằng sau đó, đời sống của An nơi đây lại nhuốm màu cô đơn lạnh lẽo, đầy những ngăn cách vô hình, những bất ổn chông chênh mà trong đó cô vùng vẫy, và cuối cùng phải chấp nhận.

Chạm đáy cô đơn

Cái chạm đầu tiên của nỗi cô đơn vào cuộc đời An có lẽ bắt đầu từ cái chạm tay của Holger – nghiên cứu sinh cùng nhóm – trong căn phòng khách sạn ở Trollhattan. Đêm đó, họ đã hé lộ cho nhau những tình cảm giấu kín, chỉ để tiếp tục chôn vùi tình cảm đó và đẩy nhau ra xa hơn. Tình yêu giữ những người đồng nghiệp trong giới học thuật là quá nhiều rủi ro. Những người hôm nay yêu nhau, ngày mai có thể sẽ trở thành đối thủ trong cuộc chiến tìm vị trí làm, tài trợ nghiên cứu. Vì vậy, họ tự nguyện để cho tình cảm của mình lắng xuống nhưng An vẫn không thôi băn khoăn, day dứt về mối tình nửa chừng của mình với Holger, để rồi nhận ra nó trôi đi vì Holger không muốn nó đủ nhiều để giữ nó lại.

An có thể tự hỏi, vì sao anh lại từ bỏ mọi thứ dễ dàng như thế. An có thể nhìn những lựa chọn của Holger, và hiểu rằng ngay từ đầu anh đã luôn trả lời câu hỏi của cô. Liệu tình yêu có cần phải tranh đấu không? Có, tình yêu thật sự cần có tranh đấu. Chỉ là tình cảm anh dành cho cô chẳng đủ lớn để anh muốn đấu tranh vì cô, vậy thôi.

Cái hố ngăn cách giữa An và Holger cũng là ngăn cách chung giữa những người đến Châu Âu và những người sinh ra từ Châu Âu, mà An dần dần nhận ra. Một người đã đi du học lâu như An, đã đắm mình trong văn hóa Âu Mỹ, tìm thấy tư tưởng tương đầu trong những người bạn quốc tế mà cô chưa bao giờ thấy được trong chính gia đình, họ hàng mình; có thể nói cô là một công dân toàn cầu, thế nhưng An vẫn nhận ra những ranh giới trong cách những người bạn ở đây thấu hiểu mình. Họ, về một số mặt, rất khác An và vì vậy họ không thể quan tâm cô theo cách cô muốn. An đã bắt đầu nhìn thấy và dự tính về điều này khi một người bạn của cô – Leo - phải cấp cứu vì dị ứng đậu phộng. Những người bạn khác trong nhóm vẫn tiếp tục ăn tối trong khi Leo vào viện. Những thanh niên Thụy Điển đã được giáo dục để trở thành những con người rất độc lập, họ thấy chuyện một mình vào viện cấp cứu là rất tự nhiên. Nhưng An thì không bao giờ muốn ở một mình trong tình trạng như vậy.

 


Mà điều An lo sợ cuối cùng cũng đến, khi cô bị những cơn đau dạ dày hành hạ, trong lúc bị bệnh, nỗi cô đơn của cô lại càng trào dâng. Cô nhìn thấy sự ngăn cách giữa mình và Holger trong cả giấc mơ, thèm được ăn cháo ngoại nấu, ngồi trong một phòng chờ ở bệnh viện nơi những người trong phòng chẳng có gì kết nối với cô trừ một cơn đau. Cách làm việc chậm chạp và máy móc của hệ thống y tế càng đẩy An vào bất lực và hoang mang.

Trong khi An bắt đầu nhìn thấy những rạn vỡ trong đời sống của mình ở Thụy Điển thì ở Phần Lan, cô bạn người Ấn Độ Prisha của An đã bỏ cuộc. Prisha cũng đang là một nghiên cứu sinh, cô quyết định quay về Mumbai để tìm việc làm thay vì tiếp tục nghiên cứu. Có lẽ, Prisha ở vào vị trí khiến cô phải nhìn thấy nhiều những vực ngăn cách hơn An.

Điểm khác biệt lớn nhất giữa những người như An và Prisha và những người Châu Âu là An và Prisha đến từ những nước đang phát triển, họ phải đấu tranh và làm việc để đến được thiên đường Châu Âu, họ phải trở về với những phòng trọ trống rỗng sau giờ làm trong khi những người khác trở về với thế giới riêng mà họ đã xây dựng ở xứ này từ khi sinh ra. An và Prisha không có điều đó, và những nỗi buồn, những tranh đấu của họ thì những người bạn Châu Âu, dù yêu quý họ đến đâu, có thiện ý đến đâu cũng không thể hiểu được.

Hình bóng quê nhà

Khi đang lênh đênh trong biển cô đơn, An tìm thấy nơi neo đậu là những người bạn Việt ở Thụy Điển. Khi gặp những người bạn này, An mới nhận ra Sài Gòn, quê hương, thời thơ ấu vẫn chảy như một mạch ngầm trong cô. Chỉ cần nhắm mắt lại và nghe chất giọng miền Tây của Hằng, An có thể nhìn thấy những cánh đồng trù phú, những gốc dừa, những chiếc ghe chợ nổi, ngửi thấy cả mùi của đất. Những tối đi chơi với Hằng và Nhật, An có thể cảm thấy phảng phất trong đêm Thụy Điển lạnh giá là một nét của Sài Gòn nhộn nhịp, với hơi nóng, hàng quán, người xe tấp nập. Rồi trong ngày giáp Tết gói bánh chưng ở nhà vợ chồng Hằng, có những khoảnh khắc An như thấy mình ngồi trong một gian bếp lợp lá ở nông thôn, có vài tia nắng chiếu qua vách lá, có lửa bập bùng và mùi khói cay xè. Quê hương vẫn luôn ở sâu trong An, chỉ cần được đánh thức, nó sẽ lại hiện diện.

Về sau cùng, An thật ra vẫn là Linh An, không phải An Lê. Dù An tin cái tên không nói lên điều gì về chân giá của một con người, cô biết Linh An vẫn là phiên bản toàn vẹn nhất của mình. Linh An là một dòng chảy từ thuở ấu thơ cởi trần tắm mưa đến những buổi trưa đội nắng trên đầu đạp xe đi tìm một gánh hàng bánh tráng trộn.  An Lê chỉ là một phân đoạn trong dòng chảy đó, lại là một phân đoạn có quá nhiều gãy vỡ khi cô liên tục chuyển từ thành phố này sang thành phố khác cho con đường nghiên cứu, mà không có nơi nào trong phân đoạn này cô có thể yên lòng gọi là nhà.

Những hình bóng thoáng qua của quê nhà này cũng chẳng phải là giải pháp tối ưu cho nỗi buồn và cô đơn của An. Có chăng chỉ là một vài giây phút xoa dịu mà sau đó càng làm cô cảm thấy lạc lõng trong cuộc sống ở Thụy Điển, như buổi tối ngày Tết cô ngồi gói bánh chưng với nhận thức ngày mai sẽ lại phải đến trường đại học làm việc như thường. An mắc kẹt giữa hai thành phố, một bên là biển lớn tự do của tư tưởng nơi cô có thể theo đuổi đam mê nghiên cứu, và một bên là quê hương nơi lưu giữ sự thơ ngây, trong trẻo, bình an.

 


Mà nếu An có thực sự quay về thì quê hương, Sài Gòn có còn là nhà của cô không, hay cô sẽ tiếp tục là người lạ ở chính mảnh đất của mình. Alina, người bạn Ukraine của An, đã không trở về Kiev vì lí do đó. Kiev mà chị yêu và nhớ chỉ còn trong tâm tưởng, Kiev nơi chị quay về thì đã khác xa. Những người bạn ở Kiev cũng chẳng hiểu được nỗi lòng chị, với họ, chị đã may mắn được đến vùng đất hứa, chị không có quyền phàn nàn. Prisha trở lại Ấn Độ, cảm thấy ổn hơn với cuộc sống ở đây như đôi giày cũ, xỏ vào vẫn vừa chân. Thế nhưng cô vẫn chật vật tìm việc, gia đình vẫn mong muốn cô quay lại Phần Lan vì họ tin rằng đó mới là điều tốt nhất. Có lẽ, là người lạ ở quê hương mình còn đáng sợ hơn nhiều so với là người lạ ở những vùng đất khác.

Chấp nhận để bước tiếp

Cuối cùng thì, nỗi hoang mang, cô đơn cũng chẳng đưa An tới đâu, cô vẫn lênh đênh, mắc kẹt giữa đại dương. Vùng vẫy, quẫy đạp bao nhiêu cũng không thể giải thoát. Giải pháp còn lại chỉ là chấp nhận, rằng có những điều cô không thể thay đổi được, rằng những công dân hạng một Châu Âu sẽ luôn được bao bọc trong sự hồn nhiên chính thiện của họ và không bao giờ có thể hiểu được cảm giác của những người lạ như An, rằng thế giới này chẳng bao giờ đạt được đến độ lí tưởng, dù An có cố gắng bao nhiêu. Sự chấp nhận đó đòi hỏi ở An một lòng dũng cảm, một niềm tin rằng mọi sự chịu đựng rồi cũng sẽ có ý nghĩa của nó.

Chẳng ai là có lỗi. Suy cho cùng, đó là sự hồn nhiên của một người không cần ra đi. Họ là những hòn đảo ngay từ đầu đã bám rễ vào đại dương. Yên vị và chắc chắn. Làm sao An có thể trách họ không hiểu cảm giác vô định của những cánh thuyền ngay từ đầu đã chẳng thể có bến bờ? Làm sao có thể kể về sự neo đậu cho những người chưa bao giờ phải dạt trôi?

An đã nhìn thấy trước những chiếc vali của cô rồi sẽ lại được xếp đầy hành lí, một ngày cô sẽ để lại những người bạn trên mảnh đất Thụy Điển, để tiếp tục cuộc hành trình đến những xứ sở khác, không nơi nào có thể được gọi à nhà. Cô chấp nhận số phận của một tinh cầu cô đơn không nơi neo đậu với một cảm giác bình thản và tự do.

Có lẽ, có sự hòa trộn đan xen giữa chuyện và thực, giữa nhân vật An và tác giả Mai Thảo Yên là vì Mai Thảo Yên viết để soi chiếu những trải nghiệm của mình, như chị đã chia sẻ. Chị viết Người lạ cũng để trả lời những câu hỏi mà nhân vật An gặp phải: Tôi đã hiểu gì về thế giới này, về bản thể con người? Tôi còn bao nhiêu niềm tin vào tự do, vào lòng chính thiện? Và tôi phải làm gì để dưỡng nuôi trong mình lòng dũng cảm để nhìn thẳng vào cuộc sống, lẫn sự bình an để chấp nhận nó như nó vốn phải thế? Chị viết để tìm lại sự thăng bằng trong những ngày tháng chông chênh, và với kết thúc nhẹ nhàng, bình thản của Người lạ, tôi tin rằng chị đã tìm được điểm cân bằng đó.

 


Thực ra, tôi nghĩ, bạn chẳng cần phải đến tận đất nước Thụy Điển để có cảm giác người lạ, để hiểu rằng có một số thứ mình phải chấp nhận và làm quen.  Ngay cả trên quê hương, đất nước mình, chắc hẳn bạn cũng từng có cảm giác chẳng ai hiểu hậu cảnh của mình và mình cũng chẳng hiểu hậu cảnh của ai, cảm giác bạn không thuộc về cộng đồng bạn đang sống, một  niềm thôi thúc đi tìm nơi bạn thuộc về, để rồi nhận ra bạn chẳng thuộc về nơi nào cả. Nếu bạn còn trẻ, thì chắc hẳn bạn sẽ vẫn còn tìm thấy những ngày mình thốt lên rằng “Thế giới thật bất công”, những ngày bạn có thể tự tin khẳng định rằng mình sẽ là người thay đổi sự bất công đó, rồi cũng sẽ có ngày bạn nhận ra một số bất công đã là cố hữu, không thể đổi ngược. Những cảm giác đó sẽ mạnh mẽ, thường xuyên hơn khi chúng ta đến một vùng đất lạ, nhưng chúng không phải là không tồn tại ở ngay trên chính quê nhà. Vì vậy, Người lạ không phải chỉ là câu chuyện dành cho những người xa xứ, những du học sinh mà là câu chuyện của tất cả những ai đã từng cảm thấy cô đơn, lạc lõng, của những người giàu lí tưởng trong một thế giới không hoàn mỹ.

 

Review chi tiết bởi Hân Bùi - Bookademy

Deal mua sách giá tốt hiện có: https://goo.gl/KcZXxr

--------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: 

https://www.facebook.com/bookademy.vn/

Tham gia Bookademy Team để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị,

đăng ký CTV tại link:  https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3

 


Xem thêm

Nhân vật chính trong "Người lạ" tên An, là nữ nghiên cứu sinh tại Thụy Điển. Tuy sống trong môi trường học thuật tiến bộ, văn minh nhưng cô vẫn cảm thấy tâm hồn luôn có những khoảng trống khó lấp đầy. Qua tác phẩm, tác giả lồng ghép thông điệp với những câu hỏi "tôi đã hiểu gì về thế giới này? bản thể con người thực sự là gì? tôi còn bao nhiêu niềm tin vào tự do, tôi phải làm gì để nuôi dưỡng lòng dũng cảm?...". Đọc "Người lạ" từ trước khi cuốn sách nhận được sự quan tâm của đông đảo độc giả và nhà phê bình, tôi đã thấy đây không chỉ là câu chuyện của cá nhân An mà gói ghém trong đó là sự chuyển động của cả một thời đại, nơi những người trẻ tuổi đang phải đối diện với quá nhiều sự lựa chọn, quá nhiều ngã rẽ mỗi ngày. Không khó để nhận ra nhân vật An có rất nhiều nét tương đồng với tác giả Mai Thảo Yên, nhất là những dữ liệu cá nhân và mục tiêu học thuật. Là nghiên cứu sinh ngành xã hội học, An có cơ hội soi chiếu những diễn tiến trong cuộc sống của bản thân mình song song với chuyển động của xã hội. Ở đó, trong bối cảnh không gian học thuật rộng lớn với sinh viên đa quốc gia, với đời sống hiện đại như đất nước Thụy Điển nhưng lại tồn tại những đợt sóng ngầm không bao giờ tắt. Xung đột giữa "tiền cảnh" êm đềm của một người làm công tác nghiên cứu, tầng lớp trung lưu của xã hội với "hậu cảnh" là một người trẻ đang phải sống xa quê hương chật vật với bao lần "vỡ lẽ" và "hoài nghi". Dù đã rời xa Sài Gòn khá lâu và trở thành một công dân toàn cầu từ sớm nhưng trong An vẫn còn dáng vẻ và cách tư duy của một người Việt Nam chính hiệu. Trong An, định nghĩa về tình yêu, về thân phận con người và cả những mối quan hệ xã hội với Hằng, Nhật, Prisha đều rất Việt. Hay nói cách khác, dù nghiên cứu và có hiểu biết về xã hội phương Tây nhưng rõ ràng An vẫn luôn là "người lạ", dẫu xã hội ấy có cởi mở với An đến chừng nào. Nhưng "Người lạ" không chỉ là câu chuyện của riêng An hay cá nhân của một người làm công tác nghiên cứu xã hội nào. Với "Người lạ", Mai Thảo Yên còn khéo léo lồng ghép biết bao diễn biến mang tính chất "lịch sử" của những người trẻ hiện nay. Vấn đề nhập cư, người tị nạn, nữ quyền, Brexit có tạo nên một Châu Âu hào nhoáng đó, sang trọng đó, nhưng cũng đầy những lo toan, mặc cảm. Một trong những phân đoạn khiến tôi ấn tượng nhất có lẽ là sự "vỡ lẽ" của An về hệ thống y tế của Thụy Điển khi cô phải chịu đau suốt 4 giờ đồng hồ mới gặp được bác sĩ. Khi ấy An đã nhớ tới những trạm xá dù nghèo nàn nhưng thân thiện ở Việt Nam, nhớ tới những bệnh viện dẫu xô bồ, đông đúc nhưng luôn có người sẵn sàng lo cho cơn đau của cô, nhớ tới những viên thuốc mà cô có thể mua dễ dàng bất cứ đâu để làm dịu cơn đau. Ngay lúc đó An hiểu rằng dẫu có sự vận hành khác nhau giữa phương Đông và trời Tây, nhưng thân phận con người thì ở đâu cũng chỉ có một. Và cũng từ đó, những trăn trở về vấn đề nên hay không nên khước từ người tị nạn, lựa chọn giữa tình yêu và sự nghiệp, đi hay trở về... trở thành câu hỏi chung của những ai đã lắng nghe hết câu chuyện của An. Nhiều ý kiến cho rằng những biến động về mặt tư tưởng của An trong những ngày ở Thụy Điển cũng là nỗi phân vân chung của cộng đồng trí thức phương xa giữa chuyện đi hay ở, trở về quê hương hay tiếp tục con đường phía trước. Tuy nhiên, cá nhân tôi khi đọc "Người lạ" lại cho rằng nhân vật An (hay tác giả) không phải đặt ra cho mình sự lựa chọn mà những trải nghiệm của cô chỉ đang để làm rõ hơn hiện tại của mình. Một hiện tại rất lạ nhưng cũng đồng thời rất quen vẫn luôn tồn tại trong bản thể của mỗi người. Có lẽ, chính điều đó đã làm những độc giả tuổi 20 thổn thức cùng bao nỗi suy tư mà Mai Thảo Yên đã gửi gắm.

An - nữ chính trong "Người lạ" đã luôn sống với một cái tôi suy tư. Vậy nên, câu chuyện là chuỗi đối thoại dài giữa nhân vật với những người xung quanh, và với chính mình. Đối thoại nào cũng chứa đầy câu hỏi, về thân phận con người, về hạnh phúc, về nỗi đau khổ, về được mất, và hơn cả, về sự nhận thức. Những nỗi niềm căn bản nhất của đời người hiện lên trong hành trình tự nhận thức của An - một cá nhân luôn trăn trở về chính tính cá nhân của nó, cô đơn trong tính cá nhân đó, và dần hóa giải nỗi cô đơn để trả lời cho một ưu tư lớn của kiếp người: tôi là ai.Tôi tin ai từng trẻ hay còn trẻ, đều có thể đọc trong An những mẩu chuyện khác nhau mà ta từng đi qua, những trải nghiệm đã nuôi ta lớn, để sống tiếp, để hiểu thế nào là ra đi - trở về, và đâu là "quê hương". Toàn cầu hóa, tha hương, học thuật, đây có thể là các chủ đềnổi rõ trong "Người lạ". Nhưng tôi chợt nghĩ, người lạ thực ra cũng là mỗi chúng ta, từng ngày đều tìm kiếm một quê hương tâm tưởng, của nơi ta thuộc về chân thật, như Thanh Tâm Tuyền, "tôi gọi tên tôi cho đỡ nhớ".Câu chuyện thoạt nhìn có vẻ đơn giản, hoặc đơn sơ về kĩ thuật tự sự. Tuy nhiên, tôi nghĩ giá trị quan trọng của quyển tiểu thuyết đầu tay này nằm ở những câu hỏi mà nó đặt ra về thân phận con người, về căn tính xã hội của con người trong thế giới. Nó gợi tôi nhớ đến "The stranger" của Camus, sự phi lí của đời sống biểu hiện trong một câu chuyện có vẻ "tầm thường" và lãnh đạm. Vậy nên, không chỉ đơn thuần là một tiểu thuyết về du học, phương tây hay toàn cầu hóa, "Người lạ" là dòng tự sự trực diện, rõ ràng về căn tính người (identity), một cái gì sâu hơn và không phải dễ để đồng cảm ngay lập tức.

Tác phẩm Người lạ của cây bút Mai Thảo Yên viết về An, một nghiên cứu sinh ngành xã hội học ở đất nước Thụy Điển. Rời mảnh đất Sài Gòn để dấn thân vào con đường khoa học ở một vùng đất xa lạ, đã có lúc An lạc mất bản thể trong cả hai nơi chốn - một người Sài Gòn lạc lõng, một nhà nghiên cứu chênh vênh ở Thụy Điển. Hàng loạt câu hỏi được đặt ra, hoặc được đối thoại, hoặc rơi vào thinh không: Tôi còn bao nhiêu niềm tin vào tự do? Tôi có được sống trọn vẹn tuổi trẻ? Có lại tin vào lòng hướng thiện của con người?. * Những nghiên cứu xã hội học đã giúp Mai Thảo Yên như thế nào trong quá trình viết Người lạ? - Tôi chủ yếu nghiên cứu về bản dạng giới, liên tầng, xã hội học cảm xúc. Những nghiên cứu này cho phép tôi nhìn các sự vật xung quanh với đôi mắt cởi mở hơn, gạt bỏ định kiến. Chẳng hạn nhân vật của tôi có cái nhìn đa chiều về sự kiện diễn ra nên từ đó nhân vật có thể tự đối thoại và tôi lại đối thoại với chính nhân vật. Cuốn sách này cũng tựa một khảo sát xã hội học của riêng tôi về bản thể của mình vậy. Văn chương với tôi như sự giải thoát và đối thoại, có thể những câu hỏi đặt ra trong Người lạ, đến giờ tôi vẫn trên đường tìm kiếm nhưng gọi tên được những cảm xúc mơ hồ, chênh vênh ấy khiến tôi phần nào thấy được sự an yên trong lòng. Nhà xã hội Michel Foucault đã ảnh hưởng đến tôi rất lớn, những nghiên cứu của ông chủ yếu thảo luận về việc chúng ta đã bị kiến thức và quyền lực chi phối như thế nào. Ngay trong Người lạ, tôi cũng xây dựng những tình tiết để các nhân vật nhìn ra góc khuất trong đời sống và nhận định được sự chi phối của quyền lực, kiến thức lên định kiến xã hội. * Nếu không như Mai Thảo Yên có thể vượt qua sự chơi vơi ở đất khách bằng văn chương thì những bạn trẻ khác sẽ làm thế nào để hòa nhập được một nơi xa lạ? - Tôi mở đầu Người lạ bằng một câu chuyện tình yêu chóng vánh, chưa bắt đầu đã kết thúc. Tình yêu ở xứ lạ là chuyện quan trọng, thế nhưng còn nhiều chuyện đáng quan trọng hơn: Làm thế nào để hòa nhập được một nền văn hóa mới? Liệu con đường mình đã chọn có thỏa đáng?... Đặt ra những vấn đề này, tôi muốn nhiều bạn trẻ có thể nhìn ra những góc khuất của đời sống du học sinh, không phải lúc nào cũng chỉ có màu hồng mà còn là bao trăn trở, nhọc nhằn. Phải một thời gian ở Thụy Điển, tôi mới quen với đời sống người dân nơi này nhờ có bạn bè và văn chương. Thế nhưng, có lẽ vượt qua cả một sự giải tỏa nhờ vào Người lạ, ít nhất tôi đã đối mặt với chính mình để tìm lại được mục đích của con đường.

Sống trong thời đại mà xê dịch là lẽ sống của giới trẻ và du ký trở thành dòng sách thời thượng, tôi khá dè dặt khi chọn đọc Người lạ của Mai Thảo Yên. Tác giả đang là nghiên cứu sinh ngành xã hội học tại Thụy Điển, từng sống ở nhiều nước châu Âu và vài lời giới thiệu khiến tôi hình dung ra không khí của một truyện dài lãng mạn từa tựa cuốn Oxford thương yêu (Dương Thụy) từng làm mưa làm gió cả chục năm trước. Thế nhưng giọng văn mộc mạc và chân thành của cô gái trẻ đã dẫn dắt tôi đến với những suy tư đầy phức tạp và day dứt, khác xa với những suy nghĩ ban đầu. Câu chuyện của Người lạ bắt đầu vào lúc nửa đêm tại một khách sạn nhỏ ở Trollhättan, Thụy Điển, khi An Lê và Holger Hansson - hai nghiên cứu sinh ngành xã hội học - đang chới với trong cơn say và phải đứng giữa một lựa chọn khó khăn: vượt qua ranh giới để đến với nhau như tình nhân, hay ai về phòng nấy để sáng mai vẫn gặp nhau như những đồng nghiệp cùng khoa. Nếu như họ sống bằng bản năng và quyết tâm lao vào tình yêu như đa số chúng ta thì có lẽ mọi chuyện đã khác. Họ lại là những trí thức đã trải qua nhiều gian truân trên con đường học thuật, và biết yêu một đồng nghiệp sẽ khiến con đường đến với chân lý của họ thêm phức tạp và ẩn chứa nhiều bất trắc. Holger rời đi và buổi khuya hôm đó nhanh chóng trôi đi như một ảo ảnh, họ tiếp tục nhịp sống bận rộn với những lớp học, những bài luận và các mối quan hệ của mình. Nhưng khoảnh khắc chếnh choáng trong cái nắm tay tha thiết của Holger vẫn trở đi trở lại trong suy nghĩ của An, khiến cô day dứt và hẫng hụt cả một khoảng thời gian dài. Và sau nhiều ngày tháng sống ở châu Âu, An ý thức về sự cô đơn, lạc lõng của mình. Sài Gòn quê mẹ giờ đã xa ngái, An không còn thuộc về nơi đó, nhưng cô cũng không thể hòa nhập được với Thụy Điển hay bất kỳ đất nước phương Tây nào bởi sự khác biệt sâu sắc về văn hóa, quan điểm sống, các hệ giá trị. Để theo đuổi lý tưởng của mình, An đã mãi mãi trở thành một “người lạ” giữa cuộc đời này. Câu chuyện của Mai Thảo Yên phản ánh chân thực cuộc sống của một bộ phận người trẻ trong thời-đại-không-biên-giới này. Đất nước hội nhập, công nghệ phát triển cho phép con người thỏa khát vọng xê dịch để được nhìn ngắm trời cao đất rộng, được sống hết những chiều kích của bản thân, nhưng cuộc sống nơi xứ lạ buộc người ta phải đối mặt với những tình huống chẳng hề dễ dàng. Đó là một buổi sáng, An đứng khuấy nồi cháo yến mạch nhạt nhẽo, ăn vội cho xong bữa và nhớ da diết những âm thanh huyên náo của một khu chợ nhỏ quê nhà, sực nức mùi thơm từ những hàng quán bánh canh, hủ tiếu, cơm tấm... và nhận ra hiện thực đó đã xa rất xa. An trở thành “người lạ” với Sài Gòn, không thể tìm kiếm sự đồng cảm từ những bạn bè cũ và thành phố đã đổi khác quá nhiều kể từ ngày cô ra đi. An cũng ý thức rất rõ khoảng cách giữa mình với các bạn đồng nghiệp, họ sống lý trí, chừng mực, đầy tỉnh táo; trong khi An dạt dào tình cảm và luôn khao khát được vỗ về. Những trải nghiệm về sự va đập giữa hai nền văn hóa được Mai Thảo Yên tái hiện đầy sống động qua giọng kể nhiều suy tư, khiến tôi hiểu thêm cuộc sống khó khăn và cô độc của những người xa xứ. Họ mãi mãi là những cái cây bứng mình sang đất khác, vẫn da diết đất mẹ mà chẳng thể trở về. Chất trí tuệ là điểm hấp dẫn nữa của Người lạ. Đời sống học thuật sôi nổi của giới nghiên cứu xã hội học phương Tây được phản ánh đầy chân thực từ góc nhìn của người trong cuộc hẳn sẽ khiến bạn đọc hứng thú. Đó là những buổi thuyết trình, những cuộc bàn luận sôi nổi về những vấn đề đầy gai góc; là tình bạn giữa những nghiên cứu sinh khác nhau màu da, tiếng nói nhưng chia sẻ với nhau tình yêu khoa học sâu sắc, không vụ lợi; là những cuối tuần miệt mài ở văn phòng khoa để hoàn thành tiểu luận; niềm vui khi đưa sinh viên đến những vấn đề cốt lõi của bài học. Theo dõi hành trình học thuật của An Lê, bạn đọc sẽ hiểu vì sao cô chấp nhận bước vào một cuộc sống chông chênh, gói gọn đời mình trong những chiếc vali, những hành trình đơn độc, vì chỉ có cuộc sống vô định đó mới giúp cô thỏa sức bay cao trên bầu trời rộng rãi. Đọc từng dòng tâm tình của An, mà cũng chính là của Mai Thảo Yên, người đọc cảm nhận rất rõ sự nặng lòng của tác giả với khoa học, với con người. Hành trình của An cũng chính là hành trình trưởng thành của những người trẻ tuổi, có mất mát, có cô độc, nhưng đến cuối cùng điều ngọt ngào nhất chính là cảm giác chiến thắng chính mình. Người lạ là một câu chuyện thủ thỉ khiêm nhường, nhưng sẽ gợi nhiều dư vị khó quên.

Nhà văn Nguyễn Văn Thọ, khi đọc cuốn Người lạ của Mai Thảo Yên. đã nhận xét: “Tôi rất lạ bởi tình yêu của một người du học nước ngoài vẫn quan tâm tới đời sống văn học Việt. Đón nhận cuốn của Mai Thảo Yên với nhan đề Người lạ tôi rất hồi hộp khi tôi tham dự cuộc thi truyện của NXB Trẻ, đến tận lúc NXB Trẻ trao cho nó giải nhì. Tôi đánh giá đây là một sự công tâm, một sự chú ý đến người Việt ở nước ngoài. Cô viết về người Việt tầng lớp trí thức trong quá trình hội nhập ở nước ngoài. Có người nói Người lạ chỉ nói về những khó khăn của đời sống đi du học. Với quan điểm của tôi thì cách đánh giá đấy là cách hạ thấp một tác phẩm. Người lạ của Mai Thảo Yên khảo sát một vùng sinh hoạt của người Việt. một con người cụ thể được đào tạo, sống, sinh hoạt, để vươn lên những tầng tri thức mới , tầng văn hóa mới. ” Và với nhà văn Nguyễn Văn Thọ, đây là một tác phẩm đáng đọc vì: "Ở đây cung bậc được diễn tả như một truyện dài, nhưng mà nó có yếu tố tiểu thuyết, khi cài đặt những giá trị tư tưởng. Quan sát bao hàm nó trong việc nhìn rõ, thẩm thấu chân dung bản mục của một người Việt Nam khi va chạm với một nền văn hóa mới. Mà ở đây có nhiều gương mặt khác nữa để mà so đọ. Mặc dù NXB Trẻ ấn hành với chữ “truyện dài”, nhưng tôi đánh giá nó như một cuốn tiểu thuyết. Cách viết về nhân vật An trong đó, những nhân vật ngoại quốc cũng du học cùng nhau trên con đường di dân ấy, đã soi sáng một góc chiếu: Bản thân nhân vật An này cũng trở thành người lạ của chính mình. Đấy là vấn đề mà các cuốn tiểu thuyết của các bạn trẻ từ trước đến nay không khai thác được. Ở dây nó hiện rất rõ trong vấn đề của di dân. Người Việt ở đây là nhân vật An được đối chiếu, được so sánh với các nhân vật khác, mà bản thân cô cũng phát hiện ra cô là một cá thể mới. Chủ đề này tôi cho là rất hay. ” Điều khá thú vị là, Người lạ từ khi ra mắt bạn đọc, có khá nhiều cách đọc, cánh đánh giá khác nhau, thậm chí trái chiều. Người “mang nặng đẻ đau” cuốn sách, tác giả Mai Thảo Yên chia sẻ: “Tôi nhận được nhiều ý kiến đây là một câu chuyện khó đọc, và sau khí đọc được một số bài bình luận sách và cũng như trao đổi với một số độc giả, thì tôi nhận ra có hai vấn đề, thứ nhất cái tựa truyện Người lạ thường được hiểu là ngược với Người quen, hoặc Người lạ là Người dưng. Và cái thứ hai, nội dung chính của câu chuyện thường được hiểu là những khó khăn, sự cô đơn, lạc lõng khi đi du học. Cả hai điều này đều không phải là điều tôi muốn nói tới khi tôi viết Người lạ. Với tôi đó là một câu chuyện nói về sự tìm kiếm, tìm kiếm sự thấu hiểu bản thân, sự đối thoại với người khác, của một trí thức sống giữa những lằn ranh văn hóa. Bản thân tựa truyện Người lạ là một khái niệm xã hội học, còn chuyện du học chỉ là một phần bối cảnh cho câu chuyện mà thôi, chứ đó không phải là điều mà tôi muốn nói tới, tập trung tới. Tôi viết Người lạ để dự thi Văn học tuổi hai mươi của NXB Trẻ, vì tôi thấy đây là một đề tài phù hợp với lứa tuổi hai mươi. Bởi vì Người lạ là câu chuyện nói về sự tìm kiếm, sự chia sẻ, tìm kiếm ý nghĩa trong cuộc sống, với nhu cầu hiểu hơn về sự ra đi và sự trở về. Và tìm kiếm sự tự thuộc về.Tôi nghĩ đây là những câu hỏi mà nhiều bạn trẻ ở tuổi hai mươi vẫn thường đặt ra cho mình mỗi ngày.” Sinh ra và lớn lên tại Thành phố Hồ Chí Minh, học đại học tại Phần Lan rồi nối tiếp làm nghiên cứu sinh tại Thụy Điển, Mai Thảo Yên bắt đầu việc viết truyện trên một nền tảng học vấn được trau dồi với những nghiên cứu chuyên sâu về văn hóa, xã hội học. Truyện ngắn đầu tay Một nửa 18, đăng trên báo Áo trắng, được viết sau khi Mai Thảo Yên vừa đi du học được một năm. "Câu chuyện đó là những trăn trở của tuổi 18, của một người chưa bắt đầu trưởng thành và bắt đầu đặt ra những câu hỏi cho chính mình và cho những mối quan hệ xung quanh mình." Nhà văn Nguyễn Văn Thọ cho rằng, hướng đi của Mai Thảo Yên và một số cây viết trẻ thời gian qua, là hướng đi khai thác, xác lập rõ bản lai diện mục của con người Việt Nam trong quá trình hội nhập: "Vì vấn đề chúng ta đưa ra một lý thuyết chung chung hòa nhập nhưng không hòa tan thì mơ hồ lắm. Bản chất của người Việt hay cái gì, dở cái gì, giữ lại cái gì trên con đường tiếp thu kiến thức của nhân loại để quay trở về phụng sự đất nước. Đấy là dấu hỏi rất lớn đối với những người trí thức trẻ. Và tôi đánh giá những tác phẩm văn học của các bạn trẻ đề cập đến cái này cao hơn là đi tìm về cái tôi ở trong cái cá thể vụn vặt, quẩn quanh trong đời sống tình yêu đơn lẻ, chật hẹp, kể cả khi anh đề cập đến những mối tình ở nước ngoài. Theo cá nhân tôi điều này cần thiết cho đất nước chúng ta, cho cộng đồng, cho giới trẻ của chúng ta." Nhiều cây bút được phát hiện từ cuộc thi Văn học tuổi hai mươi của NXB Trẻ, và đã trở thành các tên tuổi trong văn đàn như Nguyễn Ngọc Tư, Nguyên Hương, Phan Việt, Dương Thụy, Trương Anh Quốc, Nguyễn Ngọc Thuần vv... Mai Thảo Yên với cuốn truyện dài đầu tay "Người lạ", là một trong hai tác giả nhận được đánh giá cao nhất từ hội đồng ban giám khảo trong đợt trao giải 2018 - cùng với Maik Cây. Trong những phản hồi về tác phẩm, ý kiến nhận xét này của một độc giá có thể nói đã nhận diện được cách viết của Mai Thảo Yên trong truyện dài đầu tay: “Người lạ” là một áng văn chân thành và mộc mạc, giản dị nhưng đủ để giãi bày hết nỗi lòng của những người trẻ chênh vênh trên con đường tìm kiếm giá trị của bản thân mình.” Tác giả Mai Thảo Yên chia sẻ: "Khi viết tôi không chủ động tìm kiếm sự khác biệt hay là điểm chung với các tác giả khác. Tôi chỉ viết điều gì chân thật nhất đối với tôi mà thôi. Hiện tại vấn đề tôi quan tâm chỉ là vấn đề hậu thuộc địa, vấn đề căn tính con người giữa những lằn ranh xã hội và trong bối cảnh toàn cầu hóa." "Tất nhiên ở Người lạ” cũng có vấn đề thuộc về cấu trúc ngôn ngữ. Tác giả cũng có những hạn chế nhất định trong quá trình rời xa đất nước. Được bồi bổ thêm vốn ngôn ngữ của người Việt thì cái khiếm khuyết này sẽ sớm được khắc phục. Bởi vì tôi hy vọng, tôi mong chờ, và tôi tin trong cái niềm thăm thẳm của tôi rằng Mai Thảo Yên sẽ trở về đất nước phục vụ, cũng giống như tôi đã trở về" - Nhà văn Nguyễn Văn Thọ nói