Gập quyển sách lại, trong tôi vẫn vấn vương vài thứ nhưng rồi vội gạt đi. Một chuỗi cảm xúc lẫn lộn đan xen vào nhau: có chút buồn, có chút nhớ và một ít đau, mà cũng an nhiên lạ thường sau những tâm sự của tác giả. Thôi thì, chúng ta sau tất cả vẫn phải mỉm cười vì người cũ thì cũng là quá khứ một thời.

Hôm nay, lướt qua vài quyển sách trên kệ, tôi phát hiện “Người cũ còn thương” vẫn chễm chệ ở đấy. Lật nhẹ từng trang sách, lẩm bẩm vài câu, cảm xúc của tôi vẫn vẹn nguyên ban đầu, vẫn là những dòng tự sự chân thành, bình dị, không quá hoa mỹ, văn chương của Nguyễn Ngọc Thạch. Những câu văn tuy thô mà thật, thật đến mức đau lòng khiến mắt ngấn lệ, sống mũi cay cay, cố đọc để chạm vào vết thương chưa lành hay đã thành thẹo từ lâu trong trái tim.

“Người cũ còn thương” là tập tản văn với những mẩu truyện ngắn, rất ngắn đan xen nhiều cung bậc cảm xúc với nhau. Thạch đã vẽ nên một bức tranh đa màu sắc trong thế giới của tình yêu. Có những cảm xúc thật ngắn ngủi, là của những ngày cũ kĩ, tháng năm hạnh phúc bên nhau, những mảnh kỉ niệm nhỏ lẻ vụn ghép thành tá câu chuyện dài. Có những cảm xúc mạnh mẽ, to lớn kéo dài mênh manh của một tình yêu nồng nàn, cháy bỏng.

Mở đầu tản văn, tôi chợt cười thầm rồi nước mắt tuôn với đề tựa của anh “Cho những người làm chúng ta đau. Đời ai cũng có một người cũ. Và cũng thành người cũ của một ai”. Người cũ là gì? Đã ai định nghĩa tường tận nghĩa của nó bao giờ. Chỉ loáng thoáng đâu, dăm trên mạng lại bảo người cũ giống như thứ ánh sáng ta cần sau khi đốm lửa tàn vội tắt; là loại tia nắng cho ta sưởi ấm khi trời vào độ đông. Nhưng với tôi, người cũ là một cơn mưa rào, đến đó rồi cũng vội đi. Nếu bản thân ta quyến luyến, day dứt, níu giữ mãi cơn mưa phùn lất phất đấy thì chữ “người cũ” kia hóa ra vẫn còn một vế đuôi là hai chữ “còn thương”. Chủ đề về “người cũ” thực sự trên thị trường hiện nay có khá nhiều tác giả đề cập, nhưng điều thu hút ở tản văn này của Nguyễn Ngọc Thạch là đã thể hiện một lát cắt rất thân thuộc trong tình yêu: chữ “thương” chưa bao giờ mất sau một mối tình. Yêu nhau thật lòng, sau tất cả chúng ta tại sao không còn là “người thương” mà lại trở thành “người cũ còn thương”? Ai rồi cũng có một câu trả lời thỏa mãn cho chính bản thân mình.

Những câu chuyện trong tản văn này khi đọc cảm xúc của tôi cứ lẫn lộn. Nó gợi cho tôi những kí ức về người cũ một cách thật sâu sắc. Câu chuyện ngắn, ngắn gọn hệt như cái cách anh đặt tên tiêu đề chuyện vậy, giả dụ “Chat”, “Mùi”,… Một từ duy nhất bao hàm cả một nội dung, câu từ đơn giản nhưng chất chứa nhiều thông điệp ý nghĩa. Có nhiều ý kiến cho rằng, ngôn từ của anh khá hời hợt, không trau chuốt, ít cảm xúc và quá đời thường, dễ tìm thấy trong lời ăn tiếng nói hằng ngày. Nhưng tôi lại không cho rằng như vậy, tôi thiết nghĩ đấy là màu sắc văn phong riêng của Thạch, có ai dễ dàng chỉ với một từ là đã diễn giải được cho độc giả hiểu hết ý mình muốn nói như Thạch. Thạch rất khôn khéo trong việc truyền tải, cứ giản dị, rất đời thường.

Những câu chuyện này khi liên kết lại với nhau tựa hồ như thước phim quay chậm sống động về một mối tình có điểm bắt đầu, có khoảng thời gian hạnh phúc và cuối cùng là những day dứt, cảm xúc khi tình không xuôi bến.

Tản văn làm sống lại nhiều khoảnh khắc tuyệt vời khi chúng ta yêu nhau. Ngày trước, cái thời chưa có công nghệ cao rầm rộ, chúng ta từng đợi chờ nick Yahoo của đối phương sáng rồi tự cười thầm mỗi khi tin nhắn của họ nhắn đến, chỉ đơn thuần vài câu chuyện vu vơ mà ấm cả lòng. Bên nhau càng lâu, tình yêu không đơn giản là những cảm xúc thuở mới yêu, mà nó đã trở thành thứ quen thuộc. “Mùi” của đối phương dần thân thuộc với bản thân ta; cái mùi mồ hôi cũng khiến ta nghiện, sau mỗi cuộc gặp cứ vấn vương luyến tiếc không thôi. Cách “gọi” nhau cũng biến hóa khôn lường, khi thì gọi thế này lúc thì gọi thế kia, chủ yếu là cứ gọi sao càng trêu nhau càng tốt, nghe thật nực cười mà thực lòng cứ thấy vui sao. Yêu nhau là cùng nhau ăn những món ăn cả hai cùng thích, hoặc hôm nay chúng ta đi ăn món anh thích, rồi hôm sau hai ta đi ăn món em thích; những câu chuyện phiếm với bao lời hứa hẹn bắt đầu rôm rả bên tai.

Thế nhưng chúng ta đã không thể nắm tay nhau đi hết đoạn đường tình yêu. Và rồi hai ta là những “người cũ”. Chữ thương vẫn lấp ló sau khi mối tình kết thúc. Có những ngày chỉ biết vật vã trên tấm nệm đầy “mùi” của người ta, ôm tấm chăn rồi òa lên khóc, đi lại cái con đường xưa cũ, nhìn góc bếp thấp thoáng dáng kia. Chia tay rồi có đau buồn không? Tại sao không đau, kẻ bảo là không muộn phiền thì thật là nói dối. Đã bao lần ý nghĩ quay lại với người cũ chợt lóe sáng rồi lại ngập ngừng hỏi bản thân “Có nên hay không?”. Quay lại rồi sẽ tốt lên hay lại như vết xe cũ kia? Thạch viết rằng “Yêu lại một người cũ cũng giống như đọc lại một quyển sách. Có thể cho những cảm xúc mới, nhưng kết thúc thì cũng vạn lần như một.”. Vậy chúng ta sẽ là những người bạn, liệu có tốt không? Nếu vượt qua được chữ “thương” kia, hai ta sẽ là những người bạn, thậm chí là một tri kỷ. Nhưng mấy ai làm được việc đó, phải chăng họ bận làm bạn với Mưa, với nhạc buồn tỉ tê, với những góc tối. Phải trải qua khoảng thời gian tệ hại đó bạn mới biết trân quý những thứ xung quanh mình.

Thật tình, Thạch đã bảo rằng đừng nên đọc khi bản thân mình vẫn còn thương người cũ nhưng vẫn cố chấp đọc, đọc không vì để đau mà để thở phào một cái, tự cười nhẹ vì thì ra khi trước một mối tình ta có được nhiều thứ thiệt. Buồn đau rồi cũng phải sống tiếp, cũng phải lo cho cuộc sống sau này. Tôi thích câu cuối ở phần Kết của anh “Đời còn dài, người còn đầy, đừng vì một cành cây mà bỏ cả khu rừng xanh mát.”

Gập quyển sách lại, trong tôi vẫn vấn vương vài thứ nhưng rồi vội gạt đi. Một chuỗi cảm xúc lẫn lộn đan xen vào nhau: có chút buồn, có chút nhớ và một ít đau, mà cũng an nhiên lạ thường sau những tâm sự của tác giả. Thôi thì, chúng ta sau tất cả vẫn phải mỉm cười vì người cũ thì cũng là quá khứ một thời.

 

Nguồn sưu tầm:  https://goo.gl/bkdmtQ  

------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn/

Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected]

Xem thêm

Có một dạo, chia tay, tôi chìm đắm trong ca khúc của của ca sĩ Hồ Ngọc Hà, từng giọt âm thanh như len lỏi vào sâu thẳm tâm hồn. "Vì em yếu đuối, Muôn đời em vẫn yếu đuối, Em che hết đi bằng những gượng cười. Chẳng để ai nhận ra rằng em yếu đuối, Muôn đời em vẫn yếu đuối. Anh không phải em đâu thể hiểu được: Nếu như không mạnh mẽ em biết phải thế nào?" Những ngày tháng đó thật khó khăn. Từng con đường, góc phố, hàng cây, quán nước,… chẳng nơi đâu không gợi lại bóng hình. Người yêu cũ - giống như ánh sáng mà ta cần khi đốm lửa đã lụi tàn, như nắng ấm ta cần khi tuyết đã bắt đầu rơi. Thời điểm ấy, thật sợ khi nghe ai đó vô tình nhắc nhớ về người cũ. Có lúc tự nhủ lòng, “bạn, bẵng một dạo không gặp đã trở thành bạn cũ; tình, xoay lưng một cái đã trở thành người xưa”, rồi sẽ qua thôi, nhưng nước mắt vẫn chực trào khi kỷ niệm xưa bất chợt quay về. Rồi nén một tiếng thở dài. Thôi đành ru lòng mình vậy! Cho đến một ngày trái tim bình lặng, an nhiên, gặp “Người cũ còn thương” nằm chỏng chơ trên giá sách của một quán cafe nhỏ tôi vẫn thường hay ghé, tôi lặng người một hồi lâu. Còn thương hay không? Tôi không biết nữa. Chỉ biết rằng, cảm giác đau đã lành lặn tự bao giờ. Cuốn sách ấy, chỉ như một dòng chảy nhẹ nhàng vào lòng, "cho những người từng làm chúng ta đau". Tôi bất chợt mỉm cười khi đọc lời tựa của Nguyễn Ngọc Thạch - hóm hỉnh, pha lẫn chút xót xa: “Đây là một cuốn sách nhàm chán. Nó chẳng mang triết lý nhân sinh quan gì ghê gớm, chỉ ngập tràn trong khói thuốc, rượu vang, nhạc sầu, nỗi nhớ, cơn đau và tình cảm dành cho một người không thể yêu được nữa. Những ai vừa chia tay, tốt nhất đừng nên đọc nó. Những ai đã chia tay mà lòng còn vấn vương, còn thương người cũ thì tuyệt đối càng không nên đọc. Đọc đau ráng chịu. không đền tiền”. Cái anh chàng tác giả này cũng thật lạ. Tên sách đã vậy, lời tựa như thế càng khơi gợi trong người ta sự tò mò hơn. Chắc lỡ đọc mà đau cũng không nỡ lòng trách người viết. Biết đâu, sau nỗi đau sẽ khiến người ta thức tỉnh hơn. Đời còn dài, đường còn xa, cớ sao phải vùi mình trong nỗi đau về những điều đã là quá vãng? Ai đó đã từng nói rằng, yêu lại người cũ giống như đọc một cuốn tiểu thuyết dài kỳ đã biết trước kết cục. Nếu cái kết ấy chẳng có hậu, thì còn quay lại làm gì? Tuổi thanhh xuân, trôi đi rồi sẽ không quay lại, ta cần gì phí hoài thời tươi đẹp để đánh cược vào ván bài chắc chắn sẽ thua? Thế nên, cứ bước tiếp thôi. Mang theo cuốn sách như sự đồng cảm, chia sẻ về một thời đã xa… “Người cũ còn thương” là cuốn tản văn bao gồm những câu chuyện ngắn. Ngắn từ tên gọi đến nội dung, có những cái tựa chỉ vỏn vẹn một từ duy nhất. Nếu “Chat” kể về cái thời “người người Yahoo, nhà nhà Yahoo” cách đây hơn chục năm. Nó khiến tôi nhớ về tình cảm trong trẻo thời áo trắng đến trường, là lúc trông mong biểu tượng mặt cười trước nick người ấy sáng lên, là lúc chẳng cần chat chit gì đâu, chỉ ngắm biểu tượng ấy thôi cũng thấy vui vẻ trong lòng. Rồi đến chuyện tình yêu qua “Mạng”. “Họ cứ nói mạng xã hội là ảo, nhưng người ta đến với nhau là thật, gặp gỡ nhau là thật, yêu nhau là thật, xa nhau là thật rồi ôm nỗi đau trong lòng cũng thật. Rất thật”. “Xa”, “Bạn”, “Lại” - tựa gọn ghẽ thế thôi nhưng chất chứa những câu chuyện đầy cảm xúc của tình yêu trong xa cách, là cảm giác còn thương nhưng chỉ có thể làm bạn bè, là nỗi hoài nghi thắc mắc “liệu chúng ta có thể làm lại từ đầu?”. Dù sao đi nữ, “bạn bè”, ít ra vẫn mang chút an ủi sót lại trong lòng người chia tay hơn hai tiếng “người dưng”. Nguyễn Ngọc Thạch vẫn thế, vẫn trung thành với lối viết giản dị, thiên về tâm sự nhiều hơn là diễn giải. Cách viết, cộng với đề tài gần gũi, khiến tác phẩm của chàng trai luôn nhận được sự đón nhận của bạn đọc, đặc biệt là những người trẻ tuổi. Có lúc tôi thấy khắc khoải như tìm thấy chính mình trong trang viết, có lúc lại rơm rớm xúc động khi đọc những dòng trong truyện ngắn “Say”, “Mùi”: “Mùi của người ta, người ta giữ. Mắc gì mình nhớ, để mình đau...?". Thử tìm đọc “Người cũ còn thương”, nhưng đừng bao giờ tự hỏi lòng “liệu ta có còn thương người cũ”. Chuyện qua rồi, cứ để quá khứ ngủ yên. Và tương lai cũng sẽ nhẹ nhàng, an yên như thế… Một bài viết sâu sắc, chất chứa nhiều cảm xúc và cả những suy nghĩ của người trong cuộc. Thôi thì, cứ mạnh dạn yêu để được là chính mình. Ngay giữa cuộc đời này!

“Chia tay người Sài Gòn, là sáng nằm dài, ngẩng mặt nhìn đồng hồ thấy hai cây kim như mình với nó, một vòng tròn chỉ chạm được một lần rồi cứ vậy lướt qua nhau mãi. Là trưa không còn suy nghĩ sợ nó đi nắng về nhức đầu hay cảm. Là chiều khỏi ngóng coi nó nhắn tin khi về đến nhà hay chưa, là tối không còn ai đưa đi dạo, là khuya quên luôn cái sương sớm đằng sau xe. Sài Gòn chia tay, bi nhưng không lụy. Buồn thì buồn đó nhưng quên cũng nhanh. Đám bạn thân nhắn tin, báo chia tay, tụi nó chỉ ồ lên hai chữ “Nữa hả?” rồi thôi. Cafe, bia bọt. Dắt díu nhau đi mấy cái trung tâm mua sắm, để rồi về nhà nhận ra thêm một thực tế, chia tay không chết, chia tay mà hết tiền mới đáng chết. Lại lo cày như trâu để trả nợ mấy cái thẻ màu vàng màu bạc có sức cám dỗ chết người. Sài gòn biết, người ngoài kia đầy, cơ hội cũng nhiều, nên người đã muốn đi thì không nên giữ, vì nếu muốn ở lại họ đã không cất bước mà đi. Đất Sài Gòn sống nhanh, chết trẻ, hoang dại, tìm vui... Dễ đến, dễ đi, dễ nhớ cũng dễ quên rồi lại dễ dàng tìm một giấc mơ mới.Đất Sài Gòn nói rộng không rộng, nói chật không chật. Người ta yêu nhau rồi, giận hờn xa nhau, nhiều khi muốn gặp lại mà tìm hoài không thấy gặp. Người ta yêu nhau rồi, giận hờn chia tay, lòng muốn quên nhưng sao nhìn đâu cũng thấy người như người cũ. Bởi, đất không nhau, đất thành đất đau là vậy...(Đất)Người cũ còn thương - Nguyễn Ngọc Thạch