Khi căn phòng sạch sẽ và không còn bừa bộn nữa, bạn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc xem xét tình trạng bên trong của mình. Bạn có thể nhận ra bất kỳ vấn đề nào mà bạn đang cố tình tránh né và buộc phải xử lý chúng. Từ giây phút bắt đầu dọn dẹp, bạn sẽ buộc phải tái tạo cuộc sống của mình. Kết quả là cuộc sống của bạn bắt đầu thay đổi.

Tôi ném người xuống giường. Thở phì phò. Tia nắng vàng cam gay gắt còn sót lại của một buổi chiều hè vẽ một đường chéo, xuyên qua tấm cửa kính dày và đáp xuống căn phòng nhỏ, dệt nên bức tranh sáng tối. Không biết lần thứ bao nhiêu tôi bước vào căn phòng mình với sự bất lực. Bề bộn, lộn xộn, hỗn tạp. Chỉ với giá sách góc phòng kia, chiếc giá sách cứ đầy lên mãi đã ngốn kha khá thời gian của tôi. Biết bao lần tôi lấy động lực dọn dẹp… nhưng như đổ nước vào thùng vỡ, mọi thứ dường như đều trở lại vị trí thuở ban đầu của nó. Nhiều lúc, tôi tự hỏi liệu có cách nào dọn dẹp và sắp xếp không gian sống hiệu quả không. Và rồi chợt một tia sáng loé lên trong đầu. Tôi đã đọc nhiều sách dạy về kỹ năng: giao tiếp, học tập, thuyết trình,… vậy tại sao tôi lại không tìm một cuốn sách dạy về dọn dẹp nhà cửa nhỉ. Thế là tôi bắt tay vào lùng sục trên các trang mạng và “Nghệ thuật bài trí của người Nhật” của Marie Kondo đã đến với tôi, một cách tự nhiên như thế đó.

Có bao giờ bạn nghe về nghệ thuật bài trí? Có bao giờ bạn nghe đến cái tên Marie Kondo? Nếu chưa thì cũng không sao vì…bạn cũng giống tôi mà! Tôi còn chưa bao giờ tưởng tượng một ngày nào đó, khẩu vị của tôi lại đổi sang một món mới mang tên “dọn dẹp nhà cửa”, nhưng đó là sự thật. Cái tên Marie Kondo lấp ló đâu đó trong trí nhớ tôi. Phải chăng một người bạn của tôi khi được thuyết trình về một cuốn sách mình yêu thích  đã say sưa kể phép màu của việc dọn dẹp? Và chính vì lẽ đó, không một chút lưỡng lự tôi đã quyết định “rinh “ cuốn sách về nhà? Ở thời điểm ấy, tôi không chuyên chú, nhưng giờ đây dọn dẹp đã trở thành mối quan tâm hàng đầu của tôi.

Marie Kondo sinh năm 1985, Tokyo, Nhật Bản. Cô bắt đầu đọc các tạp chí nội trợ từ lúc 5 tuổi, yêu thích trật tự và vẻ đẹp của những không gian được sắp xếp đẹp đẽ mà nhìn thấy trong những tờ tạp chí đó. Sau đó, khi 15 tuổi, bắt đầu tìm hiểu nghiêm túc về việc dọn dẹp nhà cửa. Hiện tại,  cô điều hành một công việc kinh doanh dịch vụ tư vấn thành công ở Tokyo nhằm giúp đỡ các khách hàng biến ngôi nhà bừa bãi của họ thành những không gian đẹp, yên bình và đầy cảm hứng. Cô đã xuất bản nhiều sách vớinhững thành tích rất “khủng”: Sách bán chạy trên Amazon 2014, 2015. Hơn 3 triệu bản được bán, trở thành #1 New York Times bestseller, International Bestseller.  Có lẽ cả bạn và tôi sẽ ngạc nhiên và tự hỏi “vì đâu nên lẽ đó”. Nhưng nếu lật giở từng trang sách, tôi nghĩ cuốn sách thật đúng với cái tên Tiếng Anh của nó The Life- Changing magic of tidying – phép màu của việc dọn dẹp. Dọn dẹp đâu chỉ dừng lại là làm cho ngôi nhà của bạn trở nên gọn gàng, ngăn nắp hơn. Dọn dẹp là cả một nghệ thuật, đòi hỏi phải có tư duy và nhiều hơn những đức tính tốt đẹp là sự kiên nhẫn và sạch sẽ. Tôi thiết nghĩ thật không quá khi cho rằng, cuốn sách của Marie Kondo là bước đột phá, giúp thay đổi cách nghĩ thông thường về việc dọn dẹp nhà cửa.

THAY ĐỔI TƯ DUY

Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi”. Câu nói này dường như quá phổ biến đến nỗi chúng ta chẳng cần phải bàn cãi gì thêm. Nhưng thực tế thì sao? Chúng ta vẫn là những con người rất ngại thay đổi. Chúng ta ngại thay một kiểu thời trang hợp thời hơn, chúng ta ngại tiếp cận nguồn tri thức mới,… chúng ta ngại ngại và ngại rất nhiều thứ, nhưng cái ngại đáng sợ nhất là ngại đổi mới tư duy. Yahoo! đã từng là một trang web “trùm sò” với doanh thu hàng năm cực khủng nhưng rồi sao? Sự thay đổi chóng mặt của công nghệ thông tin, tuy nhiên đi kèm với đó lại là sự chậm trễ trong việc đổi mới đã khiến Yahoo! rơi vào cảnh khốn cùng. Chẳng nói đâu xa, cuộc đấu tranh giữa xe ôm truyền thống và hiện đại Grab, Uber,… vẫn chưa hết nóng lại một lần nữa khiến chúng ta nhận thức của việc đổi mới, đặc biệt là tư duy. Có lẽ bạn sẽ thắc mắc, tại sao tôi lại đưa ra một vấn đề có vẻ chẳng liên quan gì đến cuốn sách tôi đề cập đến trước đó. Nhưng không! Tôi muốn đưa trước một sự chuẩn bị cho bạn để đón nhận sự đổi mới về tư duy dọn dẹp, đó là điều cần thiết giúp  bạn có thể lĩnh hội tốt nhất những gì trong cuốn sách.

DỌN DẸP - HƯỚNG TIẾP CẬN MỚI

Tại sao chúng ta cần phải dọn dẹp? Sẽ có vài chiếc gạch đầu dòng được đưa ra: vì căn phòng quá bề bộn, vì cần không gian trống đề đồ, vì bề bộn khiến tôi tức tối,… có quá nhiều lý do để buộc ta phải dọn dẹp. Nhưng “dọn dẹp chỉ là công cụ, chứ không phải là đích đến”.

 

Nếu dọn dẹp đơn thuần chỉ là làm cho không gian sống sạch sẽ, thì cuốn sách này quả thực không có gì đáng nói. Cái hay và độc đáo là hướng tiếp cận việc dọn dẹp nhà cửa của tác giả. Hãy để suy nghĩ bay xa hơn một chút. “Khi căn phòng sạch sẽ và không còn bừa bộn nữa, bạn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc xem xét tình trạng bên trong của mình. Bạn có thể nhận ra bất kỳ vấn đề nào mà bạn đang cố tình tránh né và buộc phải xử lý chúng. Từ giây phút bắt đầu dọn dẹp, bạn sẽ buộc phải tái tạo cuộc sống của mình. Kết quả là cuộc sống của bạn bắt đầu thay đổi”. Marie luôn tuân theo một nguyên tắc trọn đời mà cô gọi là phương pháp "KonMari": chỉ giữ lại những thứ mang đến niềm vui trong cuộc sống.Từ "niềm vui" không chỉ bao hàm vật chất, nó bao gồm cả khía cạnh tinh thần trong cuộc sống của mỗi người. "Muốn có niềm vui trong cuộc sống thì phải thay đổi những quan điểm cố hữu, bỏ đi những định kiến. Bạn sẽ thấy rằng cuộc sống trở nên thoải mái và thanh thản hơn.Như vậy, dọn dẹp chính là một cách đối diện với bản thân và vấn đề của mình. Một căn phòng ngăn nắp và thông thoáng dường như cũng phản chiếu một tâm hồn rõ ràng và thông thoáng như thế.

 

Việc dọn dẹp là cả QUÁ TRÌNH TƯ DUY. Có thể bạn nghĩ rằng tôi đang làm phức tạp hoá một vấn đề hết sức đơn giản nhưng thực tế rằng số người am hiểu về dọn dẹp và nguyên tắc bài trí là rất ít. Trong cuốn sách này, tác giả đã đúc kết 2 điều cơ bản của bất kỳ công việc dọn dẹp nào: “ Việc dọn dẹp hiệu qủa chỉ gắn với hai hành động cơ bản: từ bỏ vật dụng và quyết định nên cất giữ vật dụng ở đâu. Trong đó, từ bỏ là hành động phải thực hiện trước”. TỪ BỎ có lẽ là từ khoá để hướng đến việc dọn dẹp triệt để  và hiệu quả trong một lần. “ Một cuốn sách hay, nếu đến với bạn đúng lúc, có thể thay đổi cả cuộc đời bạn.  Tôi không biết mình đã đọc bao nhiêu cuốn sách để chiêm nghiệm điều này là đúng. Nhưng có một điều chắc chắn rằng, cuốn sách này đã thay đổi tư duy của tôi về việc dọn dẹp. Tôi phải thừa nhận mình là một kẻ thích tích trữ. Tôi thích giữ lại tất cả món đồ mình cho là có thể dùng đến trong tương lai hoặc những món đồ coi đó là kỷ niệm. Những đồ vật đó cứ nằm yên bất động ngày qua ngày hoặc đôi khi là xê dịch đi chỗ khác, nhưng có một điều tuyệt nhiên cố định là tôi chưa bao giờ ngó ngàng đến chúng. Cơ hồ đã rất nhiều lần tôi tưởng tượng đến viễn cảnh mình sẽ ngắm nhìn những món đồ ấy và ngập tràn trong xúc cảm kỷ niệm… nhưng 5 năm và lâu hơn thế tất cả chỉ nằm dưới một lớp bụi dày. Chúng ta luôn đắn đó, lưỡng lự thậm chí cảm thấy tội lỗi nếu bỏ đi một món đồ nào đó mặc dù trong tương lai ta thậm chí có thể lãng quên nó. “Nghệ thuật bài trí của người Nhật” sẽ giúp ta đưa ra quyết định đúng đắn, khôn ngoan và quyết đoán hơn về việc loại bỏ để đến bước tiếp theo của quá trình dọn dẹp: sắp xếp.

 

Sắp xếp không phải là nhấc vật này và đặt ở vị trí kia, mà giống như vẽ hình học không gian, bạn phải mường tượng trong đầu một bức tranh tương đối toàn diện về vị trí các vật sẽ được xếp và dự trù cả những trường hợp có thể xảy ra cho từng đồ vật ở mỗi vị trí. Nghe có vẻ phức tạp nhỉ? Nhưng đó là một quy trình được thực hiện trong bộ não chúng ta mà lúc đó ta ở trạng thái “ vô thức”. Trong từng chương sách của mình, Marie Kondo sẽ hé lộ những tips dọn dẹp, sắp xếp để giúp quá trình tư duy của chúng ta trở nên rõ ràng, sâu sắc và tiết kiệm thời gian hơn.

Dọn dẹp là YÊU THƯƠNG. Bạn thấy kỳ lạ đúng không? Tôi cũng không khỏi ngạc nhiên và cảm thấy thú vị với lối tiếp cận đầy mới mẻ của Marie Kondo. Đối với cô, đồ vật giống như những người bạn nhỏ. Và dọn dẹp chính là lúc ta trân trọng và học cách yêu thương những người bạn nhỏ đã gắn bó, gần gũi với mình:

Mỗi đồ vật đều đóng một vai trò khác nhau. Không phải tất cả quần áo đến với bạn đều sẽ được mặc đến khi xác xơ. Với con người cũng vậy, không phải tất cả những người bạn gặp trong đời đều sẽ trở thành bạn thân hoặc người yêu. Bạn sẽ thấy có vài người khó kết bạn hoặc thực sự khó ưa. Nhưng họ cũng dạy cho bạn bài học quý giá về những người mà bạn thích, nhờ đó bạn càng trân trọng những người mà bạn yêu quý

Trong mỗi cách cư xử với đồ vật, Marie hết sức chân thành:

Việc gấp không phải là việc khiến quần áo được xếp vừa chặt trong ngăn kéo. Nó là một hành động chăm sóc, một biểu hiện của tình yêu và sự cảm kích vì quần áo đã giúp bạn tạo ra phong cách sống cho mình. Do đó, khi gấp quần áo, chúng ta cần đặt con tim mình vào từng hành động, cảm ơn quần áo vì chúng đã che chở cho chúng ta.

Nhắc đến hai từ “yêu thương” chúng ta chỉ nghĩ theo nghĩa hẹp của chúng. Đó là tình yêu giữa con người với con người, tình yêu đồng loại. Nhưng tình yêu thương sẽ trọn vẹn và đong đầy hơn nếu chúng ta biết san sẻ với vạn vật chung quanh,  đặc biệt là những vật tưởng chừng như vô tri vô giác. Đan xen trong mỗi chương sách còn có những mẫu chuyện nhỏ nhẹ nhàng về mối liên kết và sự kết nối của Marie với thế giới đồ vật.

 

HƠN CẢ LÀ MỘT NIỀM ĐAM MÊ

"Những ước mơ không chết chừng nào bạn còn nuôi dưỡng nó bằng niềm đam mê’’

                                                                                                ( Nick Vujicic)

Đúng như tên gọi, đây không phải là một cuốn sách “self-help” được viết ra với mục đích khơi gợi niềm đam mê. Nhưng đây chắc chắn là cuốn sách được viết bằng cả một niềm đam mê cháy bỏng về việc dọn dẹp. Một đam mê mà đôi khi chúng ta chỉ biết dùng từ “ Dị” để diễn tả. Có thể sau khi đọc xong cuốn sách này, bạn sẽ thốt lên rằng: cô ấy thật may mắn vì đã tìm được niềm đam mê từ khi còn nhỏ. Nhưng đam mê ấy sẽ không thể lớn lên và phát triển nếu ta không biết nuôi dưỡng, nếu ta không có sự ham học hỏi và tìm tòi. Không có gì là dễ dàng. Chính Marie,  trong cuốn sách của mình đã chia sẻ những khó khăn mà cô gặp phải khi theo đuổi đam mê được cho là dị biệt ấy.

Khi học trung học cơ sở, tôi bắt đầu nghiêm túc tìm hiểu về việc dọn dẹp và cơ bản thì tôi thực hiện thường xuyên. Hàng ngày tôi chọn một nơi để dọn dẹp – phòng riêng, phòng của anh trai, phòng của em gái, phòng tắm. Mỗi ngày tôi đều lập kếu hoạch dọn dẹp ở đâu và đơn độc triển khai những chiến dịch tương dự chiến dịch bán hàng vậy. “Ngày mùng 5 hàng tháng là phòng khách!”, Hôm nay là ngày dọn dẹp bát đĩa”, “Ngày mai, mình sẽ chinh phục các tủ đồ trong phòng tắm!"

Cô ấy có niềm đam mê. Nhưng chưa đủ. Cô ấy còn có những kế hoạch rõ ràng để theo đuổi mục tiêu của mình. Kiên trì. Bền bỉ. Để từ một cô bé tò mò trở thành một chuyên gia sắp xếp và dọn dẹp, hẳn đó phải là quá trình nỗ lực không ngừng nghỉ.

Nếu bạn đang gặp rắc rối về việc dọn dẹp, sắp xếp và bài trí không gian sống, hay đơn giản là một chút tò mò hoặc muốn đổi món, tôi nghĩ “Nghệ thuật bài trí của người Nhật” có lẽ là sự lựa chọn tốt cho bạn. Nhưng đừng cảm thấy ám ảnh bởi hai từ “dọn dẹp” bạn nhé, hãy xoay góc nhìn theo nhiều hướng hơn một chút, bạn sẽ tìm thấy, bên cạnh đó còn biết bao bài học, quan điểm đầy giá trị.

 

Tác giả: Linh Phương - Bookademy

------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn/

Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected]

 

Xem thêm

Sau khi đọc cuốn sách này, mặc dù tôi thực sự muốn xem qua tất cả đồ đạc của mình. Tôi có thể hình dung tủ quần áo của mình trông giống như một thứ mà tôi thích nhìn thay vì chỉ là hàng đống quần áo. Và đây là vấn đề: Một số điểm có vẻ hiển nhiên trước mặt bạn, nhưng tôi đoán là tôi chưa bao giờ nghĩ về chúng theo cách đặc biệt của cô ấy. Đôi khi, tôi lục tung quần áo của mình và chọn ra một hoặc hai túi rác để quyên góp. Sau đó, tôi gấp những thứ còn lại và đặt chúng vào ngăn kéo và trong tủ quần áo của mình. Kondo có lý khi nói về việc dọn dẹp và loại bỏ đồ đạc không nhất thiết là về số lượng. Cô ấy sẽ không bao giờ nói với mọi người rằng họ phải loại bỏ bất cứ thứ gì. Đó là về chất lượng, và tôi có thể chỉ là một người khác ở đây, nhưng tôi hoàn toàn có thể hiểu quan điểm của cô ấy. Tủ quần áo của tôi đầy ắp. Nó có tổ chức không? Có, tôi đoán vậy. Tôi có quá nhiều thứ linh tinh không? Chắc chắn rồi. Nhưng câu hỏi quan trọng là: Tôi cảm thấy thế nào khi mở cửa tủ quần áo? Thật buồn nôn. Nó khiến tôi cảm thấy khó chịu và thất vọng. Tôi không thích nhìn nó. Kondo khuyên bạn nên gấp đồ đạc và cất chúng theo chiều dọc để bạn luôn có thể nhìn thấy một phần của mọi thứ trong ngăn kéo của mình (hoặc trong bất cứ thứ gì, thực sự). Khi tôi nghe chương về cách gấp đồ vật, tôi đã nghĩ, "Hả. Điều đó quá hiển nhiên. Tất cả chúng ta đều sai sao?" Tôi chắc chắn sẽ thử nó. Cô ấy thậm chí còn mời tôi bắt tay vào giải quyết (theo nghĩa đen là hơn 1.000) cuốn sách của tôi. Ngoài sách và quần áo, tôi không có quá nhiều thứ. Tuy nhiên, theo cô ấy, và tôi có xu hướng đồng ý, tất cả chúng ta đều có nhiều hơn những gì chúng ta nghĩ. Tôi chắc chắn rằng tôi sẽ có nhiều túi rác đầy đồ đạc khi tôi "dọn dẹp nhà cửa" xong. Tôi không theo tôn giáo và tôi chưa bao giờ thực sự quan tâm đến bất cứ điều gì tự nỗ lực hoặc chứa đầy những lời khẳng định, nhưng tôi bắt đầu hiểu tại sao mọi người thích những loại sách này. Tác giả xoáy sâu vào thực tế rằng không có khách hàng nào của cô ấy bị tái phạm. Mọi người hạnh phúc hơn, mọi nhà đều ngăn nắp hơn và "không khách hàng nào của tôi từng phàn nàn với tôi về x hoặc y." Tôi cứ tưởng tượng một người phụ nữ Nhật Bản, cách mặt bạn khoảng một bước chân, nghiến răng nói với bạn rằng không khách hàng nào của cô ấy gặp vấn đề với bất kỳ phương pháp nào của cô ấy...nếu bạn hiểu ý tôi...*cử chỉ đưa ngón tay ngang qua cổ họng cô ấy.* Về khía cạnh đó, nó có tác dụng với tôi. Nếu những người khác có thể làm điều đó và được cho là không bao giờ gặp bất kỳ vấn đề nào với phương pháp của cô ấy sau này, thì tại sao tôi lại không thể?

Một lần nữa, tôi thích lý thuyết này vì cô ấy nói về việc bạn sẽ đưa ra quyết định tốt hơn khi thực hiện. Trên hết, bạn thực sự hiểu rõ bản thân và điều gì mang lại cho bạn niềm vui. Những thứ của bạn là một phần của bạn dù bạn có thích hay không. Nó ở trên hành trình cuộc đời này với bạn và thể hiện những quyết định bạn đã đưa ra trong quá khứ. Bạn có thể cảm ơn đồ đạc của mình (kỳ lạ, nhưng tôi hiểu) vì những gì nó đã mang lại cho bạn và từ bỏ những thứ không mang lại cho bạn niềm vui đó. Và tôi nghĩ tôi hiểu tại sao cô ấy nhân cách hóa đồ vật và đó là vì nó dễ dàng hơn để loại bỏ vì tất cả chúng ta đều là những kẻ tâm thần, giết người hàng loạt phải không?!?!!? Không, nhưng tôi nghĩ điều đó còn hơn thế bởi vì cô ấy nói về những đồ vật khơi dậy niềm vui và nếu không, bạn hãy cảm ơn nó vì dịch vụ và bài học cuộc sống mà nó dành cho bạn. Đó là một người bạn hoặc một người quen hoặc thậm chí là kẻ thù. Nếu bạn giữ liên lạc với tất cả họ, bạn sẽ phát điên. Và đó là những gì chúng tôi làm với đồ đạc của mình. Tất cả đều khiến chúng ta cảm thấy tốt hoặc tội lỗi, hạnh phúc hoặc khiến chúng ta lo lắng. Hoặc có thể chúng ta cảm thấy thờ ơ nhưng tại sao lại giữ những thứ như thế bên mình. Chúng ta nên bao quanh mình với hạnh phúc. Đó không phải là một ý tưởng tồi. Tôi phải thừa nhận rằng, khi còn nhỏ, tôi sẽ cảm thấy tồi tệ nếu không chơi một món đồ chơi nào đó trong một thời gian. Giống như, tôi đã phản bội nó. Kondo cũng cung cấp một số lời khuyên hữu ích về cách tiếp cận cuộc sống ngăn nắp mới của bạn. Nhìn chung, tôi không vui lắm khi đọc điều này, nhưng tôi phải nói rằng tôi không ghét nó. Trên thực tế, nó có thể đã thay đổi cuộc sống. 3,5 trên 5 sao (được đưa ra một cách miễn cưỡng...)

Một lần nữa, tôi thích lý thuyết này vì cô ấy nói về việc bạn sẽ đưa ra quyết định tốt hơn khi thực hiện. Trên hết, bạn thực sự hiểu rõ bản thân và điều gì mang lại cho bạn niềm vui. Những thứ của bạn là một phần của bạn dù bạn có thích hay không. Nó ở trên hành trình cuộc đời này với bạn và thể hiện những quyết định bạn đã đưa ra trong quá khứ. Bạn có thể cảm ơn đồ đạc của mình (kỳ lạ, nhưng tôi hiểu) vì những gì nó đã mang lại cho bạn và từ bỏ những thứ không mang lại cho bạn niềm vui đó. Và tôi nghĩ tôi hiểu tại sao cô ấy nhân cách hóa đồ vật và đó là vì nó dễ dàng hơn để loại bỏ vì tất cả chúng ta đều là những kẻ tâm thần, giết người hàng loạt phải không?!?!!? Không, nhưng tôi nghĩ điều đó còn hơn thế bởi vì cô ấy nói về những đồ vật khơi dậy niềm vui và nếu không, bạn hãy cảm ơn nó vì dịch vụ và bài học cuộc sống mà nó dành cho bạn. Đó là một người bạn hoặc một người quen hoặc thậm chí là kẻ thù. Nếu bạn giữ liên lạc với tất cả họ, bạn sẽ phát điên. Và đó là những gì chúng tôi làm với đồ đạc của mình. Tất cả đều khiến chúng ta cảm thấy tốt hoặc tội lỗi, hạnh phúc hoặc khiến chúng ta lo lắng. Hoặc có thể chúng ta cảm thấy thờ ơ nhưng tại sao lại giữ những thứ như thế bên mình. Chúng ta nên bao quanh mình với hạnh phúc. Đó không phải là một ý tưởng tồi. Tôi phải thừa nhận rằng, khi còn nhỏ, tôi sẽ cảm thấy tồi tệ nếu không chơi một món đồ chơi nào đó trong một thời gian. Giống như, tôi đã phản bội nó. Kondo cũng cung cấp một số lời khuyên hữu ích về cách tiếp cận cuộc sống ngăn nắp mới của bạn. Nhìn chung, tôi không vui lắm khi đọc điều này, nhưng tôi phải nói rằng tôi không ghét nó. Trên thực tế, nó có thể đã thay đổi cuộc sống. 3,5 trên 5 sao (được đưa ra một cách miễn cưỡng...)

Một lần nữa, tôi thích lý thuyết này vì cô ấy nói về việc bạn sẽ đưa ra quyết định tốt hơn khi thực hiện. Trên hết, bạn thực sự hiểu rõ bản thân và điều gì mang lại cho bạn niềm vui. Những thứ của bạn là một phần của bạn dù bạn có thích hay không. Nó ở trên hành trình cuộc đời này với bạn và thể hiện những quyết định bạn đã đưa ra trong quá khứ. Bạn có thể cảm ơn đồ đạc của mình (kỳ lạ, nhưng tôi hiểu) vì những gì nó đã mang lại cho bạn và từ bỏ những thứ không mang lại cho bạn niềm vui đó. Và tôi nghĩ tôi hiểu tại sao cô ấy nhân cách hóa đồ vật và đó là vì nó dễ dàng hơn để loại bỏ vì tất cả chúng ta đều là những kẻ tâm thần, giết người hàng loạt phải không?!?!!? Không, nhưng tôi nghĩ điều đó còn hơn thế bởi vì cô ấy nói về những đồ vật khơi dậy niềm vui và nếu không, bạn hãy cảm ơn nó vì dịch vụ và bài học cuộc sống mà nó dành cho bạn. Đó là một người bạn hoặc một người quen hoặc thậm chí là kẻ thù. Nếu bạn giữ liên lạc với tất cả họ, bạn sẽ phát điên. Và đó là những gì chúng tôi làm với đồ đạc của mình. Tất cả đều khiến chúng ta cảm thấy tốt hoặc tội lỗi, hạnh phúc hoặc khiến chúng ta lo lắng. Hoặc có thể chúng ta cảm thấy thờ ơ nhưng tại sao lại giữ những thứ như thế bên mình. Chúng ta nên bao quanh mình với hạnh phúc. Đó không phải là một ý tưởng tồi. Tôi phải thừa nhận rằng, khi còn nhỏ, tôi sẽ cảm thấy tồi tệ nếu không chơi một món đồ chơi nào đó trong một thời gian. Giống như, tôi đã phản bội nó. Kondo cũng cung cấp một số lời khuyên hữu ích về cách tiếp cận cuộc sống ngăn nắp mới của bạn. Nhìn chung, tôi không vui lắm khi đọc điều này, nhưng tôi phải nói rằng tôi không ghét nó. Trên thực tế, nó có thể đã thay đổi cuộc sống. 3,5 trên 5 sao (được đưa ra một cách miễn cưỡng...)

Vậy tại sao lại là ba sao? Mặc dù tôi cho rằng "điều này có tạo ra niềm vui" là thước đo tuyệt vời để đo quần áo, sách và vật lưu niệm nhưng lại là thước đo kém đối với hầu hết các đồ vật trong gia đình. Tôi xin lỗi, nhưng chai ibuprofen của tôi không khiến tôi cảm thấy gần gũi với niềm vui và tôi không thể tập hợp niềm vui cho bộ sạc điện thoại, chiếc kéo hay hộp khăn giấy đó. Ngoài ra còn có những gợi ý về những gì Tôi sẽ gọi nó là “sự khó chịu” xuyên suốt phần đầu tiên của cuốn sách. Kondo rõ ràng có một số khuynh hướng OCD - cô ấy đã hết lòng đón nhận chúng và tôi ngưỡng mộ điều đó. Nhưng tôi không có những khuynh hướng đó. Tôi không thể tưởng tượng một đứa trẻ đọc tạp chí sắp xếp để giải trí hay khó chịu với những người còn lại trong gia đình vì không ngăn nắp như cô ấy. Kondo yêu thích việc dọn dẹp đến mức cực độ và đã làm việc đó suốt đời. Tôi có thể ngưỡng mộ điều đó, nhưng có một điều hơi xa lạ ở đây:-- Kondo nói chuyện với những thứ của cô ấy. Cô ấy chào đón ngôi nhà của mình khi về đến nhà, cô ấy cảm ơn đôi giày của mình vì đã làm việc chăm chỉ và cô ấy nói với bộ quần áo của mình rằng ngày hôm đó chúng đã làm rất tốt. -- Cô ấy dọn sạch ví của mình mỗi tối, cất mọi thứ đi và đóng gói lại vào buổi sáng. -- Cô gần như bật khóc khi thấy dầu gội và xà phòng của mình dính đầy nhớt khi để trên giá và giờ cô để chúng dưới quầy bếp. Cô ấy nhấn mạnh rằng bạn phải lau sạch tất cả chai lọ sau khi tắm. -- Khi bước vào nhà khách hàng lần đầu tiên, cô ấy sẽ quỳ xuống sàn và giới thiệu bản thân một cách trang trọng. -- Cô tuyên bố rằng khách hàng của cô giảm cân và trông khỏe mạnh hơn sau liệu trình của cô. Nói chung, tôi rất vui vì đã chọn cái này. Tôi biết ơn vì nó đã giúp tôi giặt giũ quần áo và ngay khi viết xong bài này, tôi sẽ chuyển sang đọc sách.

Trong khi tôi bị vợ tôi ép phải đọc cuốn sách này (bởi vợ tôi), tôi đoán tôi không thể nói rằng nó tệ đến thế. Nó thực sự khá thú vị và tôi sẽ chia sẻ một vài điều tôi thu thập được. Nhưng trước tiên, những phần khiến tôi khó chịu. Marie Kondo có thói quen nhân cách hóa mọi thứ. Đến một mức độ kỳ lạ. Tôi tin rằng tôi hiểu và tôi sẽ giải quyết vấn đề đó bên dưới, nhưng nó vẫn hơi lạ. Về cơ bản, cô ấy thực hiện một cuộc gọi hồn với một ngôi nhà mà cô ấy được thuê để giúp đỡ và nói về việc cảm ơn mọi thứ. Thích nội dung của bạn. Và cô ấy lặp lại chính mình. Nó gần như có cảm giác sao chép và dán từ phần trước. Thực sự không có bằng chứng khoa học nào hỗ trợ cho bất kỳ điều gì và tôi muốn xem thêm một số thử nghiệm được thực hiện để thách thức lý thuyết của cô ấy (hầu hết trong số đó tôi nghĩ có lẽ đúng). Bây giờ, hãy chuyển sang phần tiếp theo. thứ tốt. Tôi phải nói rằng phương pháp của cô ấy nghe có vẻ hợp lý. Cô ấy không dọn dẹp như hầu hết mọi người, cô ấy nói về việc thay đổi bản thân. Bạn sẽ không nghĩ đó là việc bạn phải làm để dọn dẹp (hoặc dọn dẹp) nhưng tôi nghĩ cô ấy đúng về điều đó. Bạn phải thay đổi quan điểm của mình để trở nên tốt hơn với tiền bạc và tôi nghĩ cô ấy đã đúng về việc dọn dẹp. Trọng tâm của cô ấy không phải là loại bỏ những thứ (trong đó có rất nhiều), mà là giữ những thứ mà bạn yêu thích hoặc những thứ "làm dấy lên niềm vui". Cô ấy nhất quyết xử lý từng món đồ mà bạn sở hữu, có thể là một chiếc quần lót, một mảnh thư bị bỏ quên hoặc con của bạn (chỉ đùa thôi với món cuối cùng). Sau đó, cô ấy nói về việc xem xét quần áo trước tiên, vì chúng là thứ dễ bỏ đi nhất nếu chúng không mang lại cho bạn niềm vui, sau đó chuyển sang những thứ khó loại bỏ hơn. Cô ấy đặt sách ở vị trí thứ hai và có lẽ tôi sẽ nói rằng tôi đang nói chuyện với đám đông sẽ không đồng tình với cách xếp đặt này.

Với tôi, cuốn sách này được chia thành hai phần rất rõ ràng: phần loại bỏ và phần còn lại. Phần loại bỏ là thiên tài. Bắt đầu từ quần áo, sau đó đến sách, giấy tờ rồi đến các thứ linh tinh rồi đến những thứ có giá trị tình cảm. Cho đến nay, tôi đã làm xong quần áo. Tôi được truyền cảm hứng rất nhiều sau khi đọc phần này của cuốn sách và tôi đã bắt đầu ngay lập tức. Tôi không phải là người gọn gàng. Tôi là một người rất bừa bộn. Tôi ghét việc dọn dẹp. Nhưng tôi đã rất phấn khởi. Điều này nghe có vẻ hơi ngớ ngẩn, nhưng Kondo khuyên bạn nên lấy tất cả quần áo của mình (không chỉ quần áo trong tủ mà là tất cả) và vứt chúng vào một chỗ. Sau đó, bạn nên chạm vào từng bài viết và quyết định xem nó có mang lại cho bạn niềm vui hay không. Nếu không, hãy loại bỏ nó. Bằng phương pháp này, tôi đã thu thập được ba thùng quần áo để bán, hai túi để quyên góp và một túi để ném đi. Tôi luôn nghĩ rằng mình khá giỏi trong việc loại bỏ quần áo (tôi sẽ loại bỏ bất cứ thứ gì có lỗ, vết bẩn hoặc tôi đã không mặc trong một thời gian), nhưng trải qua quá trình này khiến tôi nhận ra rằng tôi đã giữ rất nhiều quần áo. Tôi không thích, không cần, không mặc. Ví dụ, tôi có rất nhiều áo phông từ các sự kiện đặc biệt nằm ở phía sau tủ quần áo của tôi và không bao giờ nhìn thấy ánh sáng ban ngày. Những điều này có mang lại cho tôi niềm vui không? Không. Vì vậy, họ đã đi vào đống quyên góp. Tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều sau khi thoát khỏi quá nhiều thứ.

Nếu có một bằng tiến sĩ được trao cho Nghệ thuật sắp xếp ngăn nắp thì nó sẽ thuộc về Kondo. Rõ ràng là cô ấy điên nhưng theo một cách tốt! Tôi thích cách cô ấy đi sâu vào logic và cơ sở lý luận cho từng lý thuyết của mình, đồng thời thêm vào những giai thoại thú vị về thời thơ ấu của cô ấy và trải nghiệm của người khác. Tất cả đều được nghĩ ra rất tốt. Ý tưởng của cô ấy là nhặt và giữ từng món đồ và tự hỏi bản thân xem nó có mang lại cho bạn niềm vui hay không và vứt bỏ nếu không kèm theo lời cảm ơn món đồ đó vì niềm hạnh phúc mà nó có thể đã mang lại cho bạn thật thông minh. Cô ấy đúng đến mức đây là một trải nghiệm học hỏi thú vị về con người bạn và điều gì quan trọng đối với bạn. Nó buộc bạn phải nhìn lại bản thân và những gì bạn mong muốn trong cuộc sống thay vì chôn nó sau ngăn kéo. Và nếu bạn loại bỏ được gánh nặng của những thứ không cần thiết, bạn có thể tập trung vào những gì quan trọng và khiến bạn hạnh phúc. Tôi hoàn toàn hiểu được điều này trong một ngôi nhà có 5 người bận rộn. Nó giống như một tảng đá granit đè lên tôi. Tất cả các ý tưởng của cô ấy thực sự có ý nghĩa về các sắc thái của những gì hiệu quả và những gì không và tại sao. Tuy nhiên, tôi có một chút vấn đề với ý tưởng loại bỏ sách của cô ấy...Tôi vẫn còn khoảng 30 trang để đọc nhưng phải trả lại thư viện và hiện có 85 người đang chờ lấy nó. Đoán nó phổ biến hoặc tôi có rất nhiều người tích trữ trong cộng đồng của mình!

Ôi chàng trai. Tôi không chắc mình đã bị cuốn hút vào cuốn sách đặc biệt này như thế nào. Tôi thường chỉ xếp hàng/yêu cầu sách từ thư viện và chúng xuất hiện; đôi khi tôi không thể nhớ mình đã lấy ý tưởng đọc một cuốn sách cụ thể từ đâu. Dù sao đi nữa, tôi đã bắt đầu đọc cuốn sách này. . . và tiếp tục đọc nó dù tôi thấy nó kỳ quặc đến mức nào! Công bằng mà nói, tôi không nghĩ mình là đối tượng mục tiêu của cuốn sách này. Tôi vốn đã thích dọn dẹp và khá thận trọng trong việc loại bỏ mọi thứ một cách thường xuyên. Bây giờ, tôi nhặt từng món đồ lên và tự hỏi bản thân "điều này có mang lại niềm vui không?" và cảm ơn mặt hàng đã nói vì dịch vụ của nó? Không. Tôi chắc chắn không làm điều đó. Giống như chế độ ăn kiêng, tôi nghĩ mọi người luôn tìm kiếm giải pháp tối ưu cho việc tổ chức và tôi hoàn toàn hiểu được điều đó. Nhưng cậu bé ơi - cuốn sách này kỳ quặc quá! Tôi không thể ngừng đọc nó mặc dù thực tế là tôi không hoàn toàn chắc chắn rằng các phương pháp của Kondo hoàn toàn có ý nghĩa với tôi. Dưới đây là một số câu trích dẫn lựa chọn: "Đây là thói quen tôi làm hàng ngày khi đi làm về. Tôi mở khóa cửa và thông báo với cả nhà rằng: "Tôi đã về rồi!"

Có những điều trong cuốn sách này mà tôi hoàn toàn ĐỒNG Ý. Chẳng hạn như: “Tuy nhiên, tôi tin rằng tốt nhất là nên dọn dẹp nhanh chóng và giải quyết xong. Tại sao? Bởi vì việc dọn dẹp không phải là mục đích của cuộc sống.” (Sau đó, sau khi tác giả giải thích rằng việc dọn dẹp là niềm đam mê của cô.) “Còn bạn, hãy dành thời gian và đam mê của mình vào điều mang lại cho bạn niềm vui nhất, sứ mệnh của bạn trong cuộc sống.” Nhưng cũng có những điều trong cuốn sách này tôi hoàn toàn KHÔNG ĐỒNG Ý với. Chẳng hạn như: (Đề cập đến việc loại bỏ khỏi bộ sưu tập sách của bạn) “Hãy đối mặt với nó. Cuối cùng, bạn sẽ đọc lại rất ít sách của mình.” và “Không có ý nghĩa gì khi chúng chỉ nằm trên kệ của bạn.” Cá nhân tôi thỉnh thoảng đọc lại sách của mình. Ngoài ra, tôi thích có thể cho bạn bè và gia đình mượn sách. Về cơ bản, tôi KHÔNG BAO GIỜ xem qua các cuốn sách của mình theo cách mà cuốn sách này muốn tôi làm. Nếu bạn muốn có lời khuyên về việc dọn dẹp và sắp xếp, cuốn sách này có một số thông tin có thể giúp ích cho bạn. Tuy nhiên, bạn cần phải đọc nó với tinh thần cởi mở vì Kondo có một số ý tưởng khá khác biệt, chẳng hạn như cảm ơn túi xách tay của bạn vào cuối mỗi ngày, chào mừng bạn thật to khi bạn bước vào nhà, v.v. Nói chung, một số lời khuyên hữu ích. Một số tôi bỏ qua, một số tôi có thể thực hành.