Ngàn Mặt Trời Rực Rỡ là cuốn tiểu thuyết được xuất bản năm 2007 của tác giả người Mỹ gốc Afghanistan Khaled Hosseini. Đây là tác phẩm thứ hai, sau cuốn tiểu thuyết đầu tay nằm trong danh sách bán chạy nhất năm 2003, Người Đua Diều. Ngàn Mặt Trời Rực Rỡ được đánh giá cao từ trước khi được xuất bản bởi Kirkus Reviews, Publishers Weekly, Library Journal và Booklist, và sau đó đứng đầu danh sách bán chạy nhất của New York Times trong mười lăm tuần sau khi ra mắt. Chỉ trong tuần đầu tiên được ra mắt, cuốn tiểu thuyết đã bán được hơn một triệu bản.

Mariam

Afghanistan, những năm 1960. Mariam, một cô bé sinh ra và lớn lên bên ngoài Herat, một thành phố nhỏ ở ngoại ô Afghanistan. Cô sống với người mẹ bướng bỉnh và đầy thù hận của mình, Nana; trong khi cha cô Jalil, một doanh nhân thành công, chỉ đến thăm Mariam, đứa con ngoài giá thú duy nhất của ông, mỗi tuần một lần.


“Giống như kim la bàn luôn hướng về phía bắc, ngón tay cáo buộc của một người đàn ông luôn hướng về một người phụ nữ. Luôn luôn. Hãy nhớ điều đó, Mariam.” Mẹ cô thường nói vậy, và cô chưa bao giờ tin cho đến khi phải tận mắt chứng kiến.

Buồn bực vì vị trí ngoài lề của mình – cô muốn được sống cùng với bố, được coi như là một đứa con gái thực sự. Vào sinh nhật thứ mười lăm, khi Jalil không xuất hiện để đưa Mariam đi xem phim như đã hứa, cô lén bỏ nhà trốn vào thành phố tìm bố mặc cho mẹ dọa nạt, cấm cản. Nhưng người bố mà cô yêu thương để mặc cô ngủ ngoài cổng suốt một đêm mà không cho cô vào nhà, và sáng hôm sau, khi Mariam quay về nhà, mẹ cô đã tự sát. Mariam được đưa đến nhà của Jalil sau đám tang của mẹ cô và nhanh chóng bị ép kết hôn với Rasheed, một thợ đóng giày góa bụa ở Kabul. Mariam về làm vợ Rasheed khi mới 15 tuổi, lứa tuổi mà rất nhiều cô gái Afghanistan đã phải làm vợ, làm mẹ khi chưa từng một lần yêu và được yêu. Lúc đầu Rasheed đối xử với Mariam một cách tử tế, nhưng sau khi nhận ra cô không thể có con, y đã ngược đãi cô không thương tiếc cả về mặt thể chất và lời nói.

Laila

Lớn lên cùng trên con đường nhà Rasheed và Mariam là Laila, một cô gái trẻ, thông minh từ một gia đình yêu thương cô hết mực. Tuy nhiên, cuộc chiến của Afghanistan và Liên Xô nổ ra và cả hai anh trai của cô rời đi để tham gia cuộc chiến và mẹ cô luôn sống trong nỗi lo lắng và rồi đau khổ rằng hai con trai bà đã hi sinh trên chiến trận mà dường như đã quên mất tuổi thơ của Laila. Laila tìm kiếm sự an ủi từ người bạn thân nhất Tariq. Một vài năm sau, chiến tranh đến với Kabul và bom rơi xuống thành phố thường xuyên như những cơn mưa đêm hè. Lúc bấy giờ, Tariq và Laila đương tuổi thanh niên và đang yêu nhau say đắm. Tariq và gia đình anh chạy trốn sang Pakistan và khi cha mẹ của Laila cũng quyết định rời khỏi Afghanistan, một tên lửa rơi trúng nhà, giết cha mẹ của Laila và khiến cô bị thương.

Rasheed và Mariam chăm sóc cho Laila bình phục trở lại, nhưng một người lạ mang tin tới cho cô rằng Tariq đã chết. Nhận ra cô đang mang thai đứa con của Tariq, không còn cha mẹ, không chốn nương tựa, không còn niềm tin và hy vọng, Laila phó mặc cuộc đời mình cho Rasheed để có cơ hội chăm sóc và nuôi dưỡng đứa con. Mariam và Laila, hai người phụ nữ chênh nhau gần hai mươi tuổi, chỉ thoáng gặp nhau đôi lần trên phố bỗng một ngày trở thành người một nhà, chung một ông chồng, chung một nghĩa vụ sinh con và chung những nỗi đau thầm kín.

... Và trở thành niềm hi vọng của nhau

Mariam ban đầu bị tổn thương và bị đe dọa bởi sự hiện diện của Laila và từ chối có bất cứ điều gì để làm với cô ấy. Tuy nhiên, sau khi Laila sinh một cô con gái, Aziza, hai người phụ nữ dần coi nhau là đồng minh chống lại những sự lăng mạ, ngược đãi của Rasheed. Một vài năm sau, Laila sinh một đứa con trai, Zalmai. Sau đó, một buổi chiều, sau nhiều năm sống trong ngược đãi và đau khổ, Laila bị sốc khi thấy một người đàn ông đang đứng trước cửa nhà cô ấy: Tariq.

Khi Rasheed phát hiện ra rằng Tariq đã trở lại, y đánh đập Laila tàn nhẫn, và suýt giết chết cô nếu như Mariam đã không liều mạng giết hắn trước. Ngày hôm sau, Mariam đầu thú, mở đường để Laila có thể bỏ trốn với Tariq và bắt đầu lại cuộc đời của mình. Laila và Tariq xây dựng một cuộc sống mới ở Kabul: Laila trở thành một giáo viên tại trại trẻ mồ côi. Và khi Laila mang thai, cô quyết định rằng nếu đứa con ấy là con gái, cô ấy sẽ đặt tên nó là Mariam.

Sức mạnh phi thường của hai người phụ nữ

Cuộc đời của Mariam từ khi sinh ra cho đến lúc chết dường như đều gắn với lỗi lầm nào đó: ra đời từ mối quan hệ không được thừa nhận giữa một ông chủ giàu có với người quản gia (chính là mẹ Nana của Mariam); khi đi lấy chồng bị dằn vặt, hành hạ, đánh đập tàn nhẫn chỉ vì không thể sinh con; bị đè nén đến cùng cực đến mức buộc phải giết người chồng chung để cứu người phụ nữ cùng cảnh ngộ cũng là cứu chính mình và cuối cùng bị xử bắn.

Luôn bị ám ảnh mình là nguyên nhân gây nên cái chết của mẹ, bị ám ảnh bởi nỗi trống vắng cô lẻ khôn cùng khi không thể có con và ám ảnh bởi những đau đớn cả về thể xác và tinh thần do người chồng gây ra, ở Mariam, tất cả chỉ còn lại ngọn lửa leo lét của tình người mà cuối cùng cô cũng tìm được nơi để soi sáng và sưởi ấm, đó là Laila.

Số phận của hai người phụ nữ cách nhau gần 20 tuổi được kể đan xen trong truyện như hình ảnh của người phụ nữ đất nước này. Ban đầu, giữa hai người phụ nữ cũng chỉ là khối im lặng đông đặc, thờ ơ. Nhưng sau đó, tìm thấy ở nhau một sự đồng cảm lớn lao khi cùng chịu đựng sự hành hạ tàn bạo của chồng. Hai người phụ nữ, một già, một trẻ lặng lẽ sưởi ấm tâm hồn nhau. Đối với Mariam, những tình cảm của Laila dường như là tình thương nhỏ bé hiếm hoi cuộc đời này dành cho cô.

Hai người phụ nữ, chung số phận đau thương, bị đè nén đến cùng cực đến mức Mariam buộc phải giết người chồng chung để cứu người phụ nữ cùng cảnh ngộ cũng là cứu chính mình. Mariam bị xử bắn. Bước ngoặt đó đem đến kết cục khác nhau cho số phận của hai người phụ nữ, nhưng dù sao họ cũng đã tìm thấy hạnh phúc và sự thanh thản theo cách của riêng mình.


“Bà cũng đang rời bỏ thế giới này như một người đàn bà đã yêu và đã được yêu. Bà vĩnh biệt cuộc sống với tư cách là một người bạn, người đồng hành, người bảo vệ. Một người mẹ. Một người quan trọng.”

Gia đình, tầm quan trọng của người phụ nữ, và Afghanistan

Hosseini đến thăm Afghanistan năm 2003, và nghe rất nhiều câu chuyện về những gì đã xảy ra với phụ nữ, những bi kịch, những khó khăn, bạo lực giới tính mà họ đã phải chịu đựng, sự kỳ thị, bị tước bỏ mọi quyền lực pháp luật, xã hội, và chính trị", và ông nhận ra mình cần phải viết một cuốn tiểu thuyết tập trung vào cuộc sống phụ nữ ở Afghanistan. Khi được hỏi về Ngàn Mặt Trời Rực Rỡ, Khaled Hosseini đã trả lời:

"Cả hai cuốn tiểu thuyết đều diễn ra trong nhiều thế hệ, vì vậy mối quan hệ giữa bố mẹ và con cái, với tất cả các sự phức tạp và mâu thuẫn của nó, là một chủ đề nổi bật." Ông nhận xét cuốn tiểu thuyết của mình thực chất là "một câu chuyện tình", đó là tình yêu "đã đưa các nhân vật ra khỏi sự cô lập, mang lại cho họ sức mạnh vượt qua giới hạn của riêng họ, để lộ những điểm yếu của họ, và giúp họ hy sinh chính bản thân mình".

Trong cuốn sách, cả Mariam và Laila buộc phải chấp nhận một cuộc hôn nhân với Rasheed, người yêu cầu họ phải đeo một cái burqa trước khi nó được luật Taliban thực hiện. Sau đó anh ta trở nên ngày càng lạm dụng. Tuy vậy, ngược lại với Rasheed, Hakim (bố của Laila) có thái độ tiến bộ về phụ nữ và tin tưởng mạnh mẽ rằng phụ nữ Afghanistan có vai trò quan trọng không kém trong đất nước họ. Thay vì cố gắng ép cô kết hôn khi còn trẻ, Hakim hy vọng con gái mình sẽ được giáo dục và đóng góp vào việc xây dựng lại Afghanistan sau chiến tranh. Laila đã hoàn thành hy vọng của cha mình cho cô vào cuối tiểu thuyết, khi cô lãnh đạo một dự án xây dựng lại một trại trẻ mồ côi ở Kabul.

“Bố biết con vẫn còn trẻ, nhưng bố muốn con hiểu và học điều này ngay bây giờ…. Hôn nhân có thể chờ đợi, nhưng học tập thì không. Con là một cô gái rất, rất thông minh. Con có thể là bất cứ thứ gì con muốn, Laila…. Bố biết rằng khi cuộc chiến này kết thúc, Afghanistan sẽ cần con nhiều như nó cần đàn ông, thậm chí là nhiều hơn. Bởi vì một xã hội không thể có cơ hội thành công nếu ở đó phụ nữ không được giáo dục, Laila. Không thể có cơ hội."


“Ngàn mặt trời rực rỡ”

Tiêu đề của cuốn sách xuất phát từ một dòng trong bài thơ "Kabul", được viết bởi nhà thơ Iran thế kỷ 17 Saib Tabrizi (bản dịch của Josephine Davis):


“Không ai có thể đếm được bao nhiêu mặt trăng tỏa sáng trên những mái ngói của nàng,

Hay ngàn mặt trời rực rỡ trốn sau những bức tường của nàng.”

Cha của Laila, Hakim, trích dẫn những dòng này khi gia đình sắp rời khỏi thành phố chiến tranh. Thông qua hình ảnh của mặt trời và mặt trăng, các dòng thơ gợi lên một cảm giác vô tận và một vẻ đẹp thiên đường đứng trong tương phản sâu sắc với đống đổ nát và máu của thành phố trong chiến tranh. Mặt trăng và mặt trời có thể được hiểu là công dân của Kabul, với đầu nam của mỗi hộ gia đình được đại diện bởi một mặt trăng lung linh trên mái nhà của nó. Sự tham chiếu đến “một ngàn mặt trời lộng lẫy ẩn sau bức tường” có thể ám chỉ đến những người phụ nữ Kabul, những người đẹp rực rỡ ẩn mình trong nhà và ngoài trời, ẩn mình khỏi thế giới bên ngoài nhưng vẫn cung cấp sự ấm áp cho đời sống xã hội của Afghanistan. Hình ảnh mạnh mẽ của phụ nữ là "mặt trời lộng lẫy" gắn liền với chủ đề của Hosseini về sức mạnh và tầm quan trọng của phụ nữ đối với xã hội Afghanistan.

Trong một cuộc phỏng vấn, Khaled Hosseini giải thích, "Trong khi đang tìm kiếm các bản dịch tiếng Anh của những bài thơ về Kabul, để sử dụng trong một cảnh mà một nhân vật rời khỏi thành phố thân thuộc của mình, tôi tìm thấy hai câu thơ đặc biệt này. Tôi nhận ra rằng tôi đã tìm thấy không chỉ một câu thơ hợp với hoàn cảnh tôi cần, mà chính là cũng là tiêu đề trong cụm từ “ngàn mặt trời rực rỡ"

Kết

Ngàn Mặt Trời Rực Rỡ là một cuốn sách đẹp – đẹp vì thiên nhiên, đẹp vì tâm hồn, và đẹp vì tình người. Một nhà bình văn đã nói: “Bạn sẽ muốn bị hóa đá để không phải rơi lệ khi đọc câu chuyện này”. Con tim bạn sẽ được tan vỡ và chữa lành theo một cách tuyệt vời nhất, khi bạn mở lòng với câu chuyện đầy bi kịch nhưng không bao giờ mất đi hi vọng và thấm đẫm tính nhân văn của Mariam và Laila.


Tác giả: Nguyễn Phương Linh – Bookademy

---------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link:https://www.facebook.com/bookademy.vn

Tham gia  cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link:https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3

Xem thêm

Cuốn sách thứ hai của Khaled Hosseini mình đọc sau cuốn "Người đua diều". Thật khó để nói cuốn sách nào hay hơn cuốn nào vì mỗi cuốn sách có sức hấp dẫn riêng. Vẫn lối viết truyện độc đáo, không thể đoán trước tình huống truyện, vẫn bối cảnh đất nước Afganistan trong chiến tranh, vẫn những Kabul nhưng nếu ở "Người đua diều" là một cốt truyện không cần quá kịch tính nhưng vẫn gây ấn tượng và truyền tải những ý nghĩa sâu sắc thì ở "Ngàn mặt trời rực rỡ" các tính tiết dồn dập, khi đọc mình thường xuyên có cảm giác đau tim và dù mình đã được spoil một chút về cái kết thì đôi lúc đọc mình vẫn phải dừng lại cho bớt hồi hộp, dừng lại để suy ngẫm.

Nhưng nếu để đặt lên bàn cân xem cuốn nào có ý nghĩa hơn với mình thì đó là cuốn "Người đua diều". Những ý nghĩa nó truyền tải vượt khỏi văn hoá Hồi giáo, vượt qua phạm vi của không gian, thời gian để lan rộng những giá trị gia đình, của cái tôi, sự dũng cảm,… Còn với mình "Ngàn mặt trời rực rỡ" chỉ là một câu chuyện hấp dẫn về cuộc sống của đất nước Afganistan, vạch trần bộ mặt tàn nhẫn của chiến tranh, những tham vọng quyền lực đã đẩy người dân vào tình cảnh khốn khổ, về những cuộc tị nạn, về cuộc sống gia đình, giá trị của người phụ nữ trong đất nước Hồi giáo, cuộc đấu tranh để đòi quyền bình đẳng, bên cạnh những điểm sáng về tình yêu, tình cảm gia đình được ràng buộc không chỉ từ máu mủ mà còn từ tình thương, sự chân thành.

Cái nhan đề tưởng chừng như rất rực rỡ nhưng câu chuyện trong cuốn sách kể về cuộc đời 2 người phụ nữ Mariam và Laila, 2 số kiếp khác nhau nhưng có cùng người chồng chung và từ đó số phận đã gắn kết 2 người phụ nữ đó với nhau, san sẻ những đau đớn, những niềm vui và đấu tranh, hi sinh vì nhau.

1 Mariam đã có 1 cuộc sống tù túng, cô lập từ nhỏ vì kiếp làm 1 harami. Và giây phút bà tưởng chừng có hạnh phúc bên người bố bà hằng yêu thương thì bà mới nhận ra bà tin lầm người và bà mất đi những người yêu thương bà nhất để gả đến 1 nơi xa lạ với người đàn ông nặng quan điểm phân biệt nam nữ, gia trưởng, bạo lực Raseed. Tưởng chừng cuộc sống sẽ bớt đau khổ hơn một chút thì hoá ra lại là mở đầu của bi kịch, những hy vọng đẻ con cho Raseed, thậm chí phải là con trai tan biến và thay thế là sự khinh bỉ tử Raseed và cuộc đời bà trở nên sống cam chịu, nô lệ cho Raseed.

Trái ngược với một 1 Mariam đại diện cho người phụ nữ thế hệ trước là 1 Laila hiện đại, thông minh, sống trong một gia đình học giả và cũng có kinh tế hơn, 1 người phụ nữ trong xã hội mới không bị ràng buộc bởi những quy tắc. Cô có tất cả, tình yêu, những người yêu thương xung quanh chỉ trừ sự quan tâm của mẹ do chiến tranh cướp đi. Nhưng rồi những xung đột chính trị ở Afganistan đã cướp đi của cô tất cả, người yêu đi tị nạn, chứng kiến cha mẹ nổ thành từng mảnh trước mặt mình, 1 bên tai trở nên kém hơn,… và nó mở ra cuộc sống của cô 1 trang mới.

Và sự gặp gỡ của 2 người phụ nữ đã làm thay đổi cả 2 người phụ nữ. Ở trong họ đã phát triển, đã đấu tranh để trở nên hợp thời, để có thể bảo vệ cuộc sống của mình và những sinh linh mới Aziza và Zalmai. Họ từ những hiểu lầm mà lạnh lùng, có vẻ ghen ghét nhau đến đồng cảm, cùng nhau đấu tranh, hi sinh vì nhau. Cuộc gặp gỡ đã biến 1 Mariam cam chịu đã dũng cảm làm một hành động dũng cảm, kết thúc cuộc đời người làm họ đau khổ, người chồng chung. Và cuối cùng ánh mặt trời rực rỡ cũng đã nở rộ, không phải là 1 cái kết quá đẹp nhưng có lẽ là 1 cái kết hợp thời. Những người phụ nữ đã dành được cuộc sống của mình sau rất nhiều cái chết, sự hi sinh, một cuộc sống bình đẳng, hoà bình được mở ra, phụ nữ được tự do, mọi người được đến trường.

0 điểm


Khaled Hosseini, nhà văn Afghanistan gốc Mỹ, đã mang đến cho văn đàn những tác phẩm lay động lòng người, khắc họa bi kịch tha hương và hành trình tìm lại bản sắc của những con người giữa mảnh đất quê hương đầy biến động. Sinh ra và lớn lên tại Afghanistan, Hosseini trải qua tuổi thơ đầy ám ảnh bởi chiến tranh. Năm 1980, ông cùng gia đình buộc phải di tản sang Mỹ, bắt đầu cuộc sống tha hương nơi đất khách. Nỗi nhớ quê hương da diết, cùng những trải nghiệm cuộc sống mới đã trở thành nguồn cảm hứng dồi dào cho sáng tác của ông. Tác phẩm của Hosseini thường xoay quanh những nhân vật tha hương, mang trong mình nỗi niềm hoài hương và bản sắc văn hóa bị đứt gãy. Trong "Và Đồi Núi Vọng", hai nhân vật Abdullah và Pari là đại diện tiêu biểu cho thế hệ trẻ phải lưu lạc từ nhỏ, mang theo ký ức tuổi thơ cơ cực và biến động. Họ khao khát tìm lại cội nguồn nhưng lại bị giằng xé giữa hai nền văn hóa, hai cuộc sống khác biệt. Bên cạnh đó, Hosseini còn khắc họa những nhân vật tị nạn thời hậu chiến, mang thương tích chiến tranh và phải bắt đầu lại cuộc sống mới nơi đất khách. Trong "Người Đua Diều", Baba và Amir là những người tị nạn Afghanistan tại Mỹ. Họ không chỉ phải đối mặt với khó khăn về vật chất mà còn phải đấu tranh để giữ gìn bản sắc văn hóa và lòng tự tôn dân tộc. Nhân vật của Hosseini luôn mang trong mình trạng thái tâm lý hoài vọng và cố níu giữ bản sắc dân tộc, dù cho họ đang sống ở bất kỳ nơi đâu. Họ trân trọng những giá trị văn hóa truyền thống, gìn giữ kỷ niệm quê hương và luôn hy vọng có một ngày được trở về. Bằng bút pháp xây dựng nhân vật độc đáo, Hosseini đã khơi gợi sự đồng cảm sâu sắc cho những kiếp người tha hương. Ông không chỉ kể về bi kịch của họ mà còn thể hiện niềm tin vào sức mạnh của tình yêu thương, lòng dũng cảm và ý chí con người trong hành trình tìm lại bản sắc và xây dựng cuộc sống mới. Từng câu chuyện của Hosseini là một bức tranh chân thực về vẻ đẹp văn hóa, đời sống tâm hồn của con người Afghanistan, đồng thời là tiếng nói tố cáo chiến tranh và ca ngợi giá trị hòa bình. Qua đó, Hosseini đã khẳng định vị trí của mình trong nền văn học thế giới, trở thành nhà văn tiêu biểu cho thế hệ người di cư, góp phần lan tỏa thông điệp nhân văn đến với mọi người.

Mùa xuân năm 2003, trong một chuyến du lịch đầy ý nghĩa đến Kabul, lòng tràn đầy cảm xúc dành cho Afghanistan, tác giả đã chứng kiến hình ảnh những người phụ nữ khoác lên mình chiếc áo burqa thô sơ, ngồi lặng lẽ trên các góc phố, bên cạnh là bốn, năm, sáu đứa trẻ đang mò mẫm kiếm ăn trong cảnh nghèo túng. Khi có cơ hội tiếp xúc và trò chuyện với nhiều phụ nữ nơi đây, tác giả đã được lắng nghe những câu chuyện cuộc đời đầy bi thương và tủi nhục của họ. Chính sự đồng cảm sâu sắc và tấm lòng nhân đạo trác ẩn đã thôi thúc tác giả bắt tay vào sáng tác nên kiệt tác "Ngàn Mặt Trời Rực Rỡ". Tác phẩm mang đậm giá trị nhân văn và nhân bản, không chỉ góp phần tô điểm cho nền văn học Afghanistan mà còn lan tỏa thông điệp ý nghĩa đến bạn đọc toàn cầu. Lấy bối cảnh chiến tranh tàn khốc tại Afghanistan với những mất mát và đau thương không thể nguôi ngoai, câu chuyện xoay quanh cuộc đời của hai nhân vật chính: Mariam và Laila. Cuộc sống của họ gắn liền với những biến động thăng trầm của đất nước, đồng thời phản ánh những góc khuất đầy ám ảnh trong xã hội Afghanistan thời bấy giờ. 

Lấy cảm hứng từ đại thi hào Ba Tư Saib-e-Tebrizi, "Ngàn Mặt Trời Rực Rỡ" là một lời ca tụng dành cho những phẩm chất phi thường ẩn sâu bên trong những người phụ nữ kiên cường, mạnh mẽ nơi mảnh đất Trung Đông. Tác phẩm khẳng định rằng con người, đặc biệt là phụ nữ, tiềm ẩn sức mạnh nội tại to lớn, có thể bộc phát khi đối mặt với nghịch cảnh. Câu chuyện xoay quanh cuộc đời của Mariam và Laila, hai người phụ nữ với những số phận khác biệt nhưng lại cùng chung một điểm: bị ràng buộc bởi những định kiến xã hội và sự bất công. Trải qua những thử thách và đau khổ, họ dần khám phá ra sức mạnh nội tại của bản thân, vượt qua mọi rào cản để bảo vệ bản thân, gia đình và đấu tranh cho một cuộc sống tốt đẹp hơn. Tác phẩm không chỉ đơn thuần kể về câu chuyện của hai nhân vật, mà còn là lời lên án mạnh mẽ đối với những hủ tục, bất công trong xã hội Trung Đông, đặc biệt là sự áp bức dành cho phụ nữ. Qua đó, tác giả khẳng định vai trò quan trọng của người phụ nữ trong xã hội và ca ngợi ý chí, nghị lực phi thường của họ trong việc đấu tranh cho hạnh phúc và tự do.

Mariam và Laila, hai người phụ nữ với những cuộc đời tưởng chừng như không liên quan, lại được Khaled Hosseini khéo léo đan xen trong tác phẩm "Ngàn Mặt Trời Rực Rỡ". Mariam, từ thuở ấu thơ đã phải gánh chịu những lời dèm pha, miệt thị bởi thân phận "harami" - con hoang. Mang trong mình dòng máu của Jahil, một thương nhân giàu có ở Herat, nhưng Mariam lại phải sống tách biệt với cha, cùng người mẹ già nua trong túp lều tồi tàn. Thế giới bên ngoài với Mariam chỉ hiện hữu qua những câu chuyện kể của cha, mang đến cho cô niềm an ủi và hy vọng le lói. Laila, trái ngược hoàn toàn với Mariam, sinh ra trong một gia đình trí thức, được hưởng nền giáo dục tốt và có cuộc sống tương đối tự do. Tuy nhiên, chiến tranh tàn khốc đã cướp đi tất cả, buộc Laila phải trốn chạy và tìm đến nơi ẩn náu tại nhà Kabul của Mariam. Số phận nghiệt ngã đã đưa hai người phụ nữ với những hoàn cảnh khác biệt đến với nhau, cùng chia sẻ những tháng ngày tăm tối dưới ách áp bức của chế độ Taliban. Mariam, với bản tính nhút nhát, cam chịu, dần dần học cách đấu tranh cho bản thân và bảo vệ Laila. Laila, với sự mạnh mẽ và lạc quan, đã mang đến cho Mariam tia sáng hi vọng và niềm tin vào cuộc sống. Trải qua những thăng trầm, thử thách, tình bạn của Mariam và Laila ngày càng gắn bó, trở thành chỗ dựa tinh thần vững chắc cho nhau. Cùng nhau, họ vượt qua những bi kịch, tìm kiếm hạnh phúc và tự do trong một xã hội đầy rẫy bất công và tàn bạo. Hình ảnh hoàn hảo mà Jahil dựng xây trước con gái đã thôi thúc Mariam bỏ nhà ra đi để tìm cha. Tuy nhiên, tình cảm cha con nhạt nhòa so với danh dự của người cha hèn nhát. Ông ta sẵn sàng đánh đổi hạnh phúc con gái để bảo vệ danh dự bản thân, để mặc cho cô bé mười lăm tuổi ngủ ngoài trời lạnh lẽo suốt đêm. Mẹ Nana đã từng dặn dò con gái: "Hãy nhớ lấy điều này và nhớ cho kỹ, con gái ạ. Giống như la bàn luôn chỉ hướng Bắc, ngón tay buộc tội của người đàn ông luôn trỏ vào người phụ nữ. Luôn luôn là như vậy." Ngày Mariam trở về sau khi phớt lờ lời cảnh báo của mẹ cũng là lúc hay tin bà đã qua đời. Nhiều năm sau, Mariam vẫn mang trong mình mặc cảm về sự ra đi của mẹ. Jahil đón cô bé về nhà, nhưng đạo đức giả của những người vợ lẽ và các con đã đẩy cuộc đời Mariam vào vũng bùn lầy không lối thoát. Sinh ra vào ngày biến động lịch sử, Laila lớn lên dưới chế độ mới với nhiều cơ hội học tập và tiếp xúc tư tưởng tiến bộ. Khác với Mariam, Laila có tuổi thơ êm đềm bên gia đình, được che chở yêu thương bởi người cha và có tình bạn đẹp với Tariq. Bầu trời tự do tưởng chừng như rộng mở với Laila cho đến khi chiến tranh tàn khốc ập đến, cướp đi mái ấm gia đình và chia cắt cô với người mình yêu. Bi kịch cuộc đời Laila bắt đầu từ đây. Laila và Mariam - hai mảnh ghép đối lập về thế hệ, tuổi thơ và suy nghĩ, lại bị gắn kết bởi Rasheed độc đoán và tàn bạo. Sống trong xã hội bất công, họ chấp nhận nỗi đau và nhọc nhằn, nhiều lúc khao khát tự do chỉ le lói như tia sáng mong manh. Không cam chịu số phận, họ nhiều lần vùng lên đấu tranh nhưng đều thất bại. Sau mỗi lần như vậy, Rasheed càng hung hãn hơn, đẩy họ vào tận cùng của sự tuyệt vọng. Tuy nhiên, ẩn sau vẻ ngoài mỏng manh là tinh thần kiên cường bất khuất. Bước ngoặt xảy ra khi họ nhận ra không thể mãi chìm trong đau khổ. Hai người phụ nữ đã cùng nhau dũng cảm đứng lên, chiến đấu cho tự do và cho chính bản thân. Hành động của họ là lời khẳng định cho sức mạnh tiềm ẩn của người phụ nữ, là tiếng nói tố cáo xã hội bất công và là niềm hy vọng cho một tương lai tốt đẹp hơn. 

Ngàn mặt trời rực rỡ là bức tranh bi tráng về cuộc đời hai người phụ nữ, Mariam và Laila, vốn sở hữu những số phận khác biệt nhưng lại cùng chung một bi kịch. Trải qua những thăng trầm của cuộc sống, họ dần gắn kết thành tri kỷ, nương tựa vào nhau để vượt qua những thử thách nghiệt ngã. Mariam, sinh ra trong hoàn cảnh éo le, bị ruồng bỏ bởi chính người cha ruột. Cuộc đời cô chìm trong u tối, thiếu thốn tình yêu thương và luôn mang trong mình sự gai góc, dè chừng. Mối quan hệ với người mẹ bất hạnh và người cha hèn nhát càng khiến tâm hồn Mariam thêm tổn thương. Trái ngược với Mariam, Laila lớn lên với những ước mơ và khát vọng tự do. Cô dũng cảm chống lại những ràng buộc hà khắc của xã hội Afghanistan, luôn khao khát được học tập và theo đuổi hạnh phúc cho riêng mình. Tình yêu với Tariq và đứa con gái Aziza là nguồn động lực mạnh mẽ giúp Laila vượt qua mọi khó khăn. Số phận đưa đẩy hai người phụ nữ tưởng chừng xa lạ đến với nhau. Khi chiến tranh và chế độ Taliban tàn khốc bao trùm Afghanistan, Mariam và Laila buộc phải chung sống dưới một mái nhà. Ban đầu, họ đối mặt với những mâu thuẫn và định kiến, nhưng dần dần, họ thấu hiểu và đồng cảm cho nhau. Mariam nhận ra sự mạnh mẽ và kiên cường của Laila, trong khi Laila cảm nhận được sự ấm áp và hy sinh thầm lặng của Mariam. Tình bạn của họ nảy nở như những tia nắng rực rỡ xuyên qua màn đêm đen tối. Mariam và Laila trở thành chỗ dựa tinh thần cho nhau, cùng nhau chia sẻ những nỗi đau và niềm vui. Họ học cách tha thứ cho quá khứ, hàn gắn những vết thương lòng và hướng đến tương lai tươi sáng hơn. Sự xuất hiện của Aziza - kết tinh tình yêu giữa Laila và Tariq - đóng vai trò quan trọng trong mối quan hệ của hai người phụ nữ. Aziza mang đến niềm vui và hy vọng cho Mariam, khiến trái tim băng giá của cô dần tan chảy. Mariam dành trọn vẹn tình yêu thương cho Aziza, coi bé như con gái ruột của mình. Ngàn mặt trời rực rỡ không chỉ là câu chuyện về hai người phụ nữ, mà còn là lời ca ngợi cho sức mạnh của tình bạn, tình yêu thương và lòng vị tha. Qua tác phẩm, Khaled Hosseini đã khắc họa một cách chân thực và xúc động về cuộc sống của những người phụ nữ Afghanistan trong bối cảnh chiến tranh tàn khốc, đồng thời khẳng định giá trị của tình người và niềm hy vọng vào một tương lai tốt đẹp hơn. Vào đầu năm 1994, tia sáng hy vọng về tự do le lói khi Mariam và Laila quyết định trốn khỏi ách thống trị của Rasheed. Tuy nhiên, số phận nghiệt ngã đã cướp đi cơ hội ấy khi họ bị bắt trở lại. Trải qua những ngày tháng tù đày, đòn roi và sỉ nhục, Mariam và Laila vẫn giữ vững tinh thần, không khuất phục trước bạo lực. Laila, với lòng dũng cảm phi thường, đã dám lên tiếng chống lại Rasheed, thậm chí phản kháng khi gã ta không ngừng chửi mắng và hạ nhục mình. Mười năm sau, sự xuất hiện bất ngờ của Tariq mang đến tia hy vọng mới cho Laila. Tuy nhiên, hạnh phúc ngắn ngủi lại tan vỡ khi Rasheed phát hiện mối quan hệ của họ. Gã ta tra tấn Laila dã man bằng thắt lưng, khiến cô suýt chết. Chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng, Mariam không thể đứng yên. Bất chấp nguy hiểm, bà đã liều mình cứu Laila và đồng thời giải thoát cho chính mình khỏi cuộc sống địa ngục. Câu chuyện của Mariam và Laila như một lăng kính hội tụ, soi sáng số phận của những người phụ nữ Afghanistan đầy bất hạnh. Họ phải chịu đựng sự áp bức, bạo hành và bất công trong xã hội. Tuy nhiên, ẩn sâu trong tâm hồn họ là một sức mạnh phi thường, giúp họ vượt qua mọi khổ đau và hướng đến tự do. Nana, đại diện cho sự cam chịu, nhẫn nhục; Mariam với tinh thần phản kháng mãnh liệt; và Laila, người phụ nữ dám đứng lên đấu tranh cho hạnh phúc của chính mình, đã vẽ nên bức tranh toàn cảnh về chủ nghĩa nữ quyền ở Afghanistan. Qua ngòi bút tài hoa của Khaled Hosseini, hình ảnh những người phụ nữ Afghanistan hiện lên đầy kiên cường và khiến người đọc cảm động bởi sự đấu tranh không ngừng nghỉ của họ để giành lấy cuộc sống tốt đẹp hơn. 

Văn học thiếu đi sự sáng tạo đồng nghĩa với việc nó sẽ trở nên nhàm chán và tẻ nhạt, tựa như một khuôn mặt vô hồn. Tác phẩm "Ngàn Mặt Trời Rực Rỡ" của Khaled Hosseini chính là minh chứng cho điều này. Bằng ngòi bút tài hoa, tác giả đã khắc họa thành công những mảng màu riêng biệt trong bức tranh chiến tranh tàn khốc, qua đó khơi gợi xúc cảm mãnh liệt cho người đọc. Khác với những tác phẩm thường tập trung vào khía cạnh bi thương của chiến tranh, Hosseini đã mang đến một góc nhìn mới mẻ, đầy nhân văn khi đặt hai số phận người phụ nữ, Mariam và Laila, vào trung tâm câu chuyện. Qua hai nhân vật này, tác giả đã truyền tải thông điệp về sức mạnh nội tâm phi thường của con người, về niềm hy vọng và khát vọng sống mãnh liệt ngay cả trong hoàn cảnh khắc nghiệt nhất. Mariam và Laila, đại diện cho những phẩm chất tốt đẹp, đã vùng dậy chống lại sự áp bức, bất công, hướng đến một tương lai tươi sáng hơn. Tác phẩm không chỉ đơn thuần phản ánh hiện thực chiến tranh Afghanistan mà còn là lời ca ngợi cho lòng dũng cảm và tinh thần lạc quan của con người trước nghịch cảnh.

Tác phẩm "Ngàn mặt trời rực rỡ" của Khaled Hosseini vẽ nên bức tranh đầy ám ảnh về cuộc sống của những người phụ nữ Afghanistan dưới chế độ Taliban hà khắc. Nơi đây, nỗi đau và bất hạnh bao trùm lên tất cả, nhưng cũng chính nơi ấy, niềm hy vọng và ánh sáng hạnh phúc vẫn le lói tồn tại. Trên mảnh đất đầy thương tổn, những kiếp người nhỏ bé như Laila, Mariam mang trong mình ước mơ cháy bỏng về một cuộc sống tự do, bình yên. Họ khao khát thoát khỏi xiềng xích của chế độ, thoát khỏi sự áp bức, bạo hành và những định kiến xã hội. Văn chương, qua tác phẩm "Ngàn mặt trời rực rỡ", đã mở ra cho ta cánh cửa bước vào thế giới nội tâm của những con người bất hạnh. Nó cho ta trải nghiệm những cung bậc cảm xúc đa dạng, từ nỗi đau đớn tột cùng đến niềm hy vọng le lói, từ sự phẫn nộ đến lòng vị tha. Nhìn vào cuộc đời của Laila, Mariam và những người phụ nữ Trung Đông, ta không khỏi xót xa và đồng cảm. Họ là nạn nhân của chiến tranh, của chế độ bất công, nhưng đồng thời cũng là những kẻ mạnh mẽ, kiên cường chiến đấu cho hạnh phúc của chính mình. Tác phẩm như một lời thức tỉnh, thôi thúc ta soi chiếu lại bản thân, trân trọng cuộc sống hiện tại và tìm kiếm ý nghĩa cho sự tồn tại của mình. Qua đó, ta học cách sống nhân văn, yêu thương và luôn hướng đến những điều tốt đẹp.


Khaled Hosseini, nhà văn Afghanistan gốc Mỹ, đã mang đến cho văn đàn những tác phẩm lay động lòng người, khắc họa bi kịch tha hương và hành trình tìm lại bản sắc của những con người giữa mảnh đất quê hương đầy biến động. Sinh ra và lớn lên tại Afghanistan, Hosseini trải qua tuổi thơ đầy ám ảnh bởi chiến tranh. Năm 1980, ông cùng gia đình buộc phải di tản sang Mỹ, bắt đầu cuộc sống tha hương nơi đất khách. Nỗi nhớ quê hương da diết, cùng những trải nghiệm cuộc sống mới đã trở thành nguồn cảm hứng dồi dào cho sáng tác của ông. Tác phẩm của Hosseini thường xoay quanh những nhân vật tha hương, mang trong mình nỗi niềm hoài hương và bản sắc văn hóa bị đứt gãy. Trong "Và Đồi Núi Vọng", hai nhân vật Abdullah và Pari là đại diện tiêu biểu cho thế hệ trẻ phải lưu lạc từ nhỏ, mang theo ký ức tuổi thơ cơ cực và biến động. Họ khao khát tìm lại cội nguồn nhưng lại bị giằng xé giữa hai nền văn hóa, hai cuộc sống khác biệt. Bên cạnh đó, Hosseini còn khắc họa những nhân vật tị nạn thời hậu chiến, mang thương tích chiến tranh và phải bắt đầu lại cuộc sống mới nơi đất khách. Trong "Người Đua Diều", Baba và Amir là những người tị nạn Afghanistan tại Mỹ. Họ không chỉ phải đối mặt với khó khăn về vật chất mà còn phải đấu tranh để giữ gìn bản sắc văn hóa và lòng tự tôn dân tộc. Nhân vật của Hosseini luôn mang trong mình trạng thái tâm lý hoài vọng và cố níu giữ bản sắc dân tộc, dù cho họ đang sống ở bất kỳ nơi đâu. Họ trân trọng những giá trị văn hóa truyền thống, gìn giữ kỷ niệm quê hương và luôn hy vọng có một ngày được trở về. Bằng bút pháp xây dựng nhân vật độc đáo, Hosseini đã khơi gợi sự đồng cảm sâu sắc cho những kiếp người tha hương. Ông không chỉ kể về bi kịch của họ mà còn thể hiện niềm tin vào sức mạnh của tình yêu thương, lòng dũng cảm và ý chí con người trong hành trình tìm lại bản sắc và xây dựng cuộc sống mới. Từng câu chuyện của Hosseini là một bức tranh chân thực về vẻ đẹp văn hóa, đời sống tâm hồn của con người Afghanistan, đồng thời là tiếng nói tố cáo chiến tranh và ca ngợi giá trị hòa bình. Qua đó, Hosseini đã khẳng định vị trí của mình trong nền văn học thế giới, trở thành nhà văn tiêu biểu cho thế hệ người di cư, góp phần lan tỏa thông điệp nhân văn đến với mọi người.

Mùa xuân năm 2003, trong một chuyến du lịch đầy ý nghĩa đến Kabul, lòng tràn đầy cảm xúc dành cho Afghanistan, tác giả đã chứng kiến hình ảnh những người phụ nữ khoác lên mình chiếc áo burqa thô sơ, ngồi lặng lẽ trên các góc phố, bên cạnh là bốn, năm, sáu đứa trẻ đang mò mẫm kiếm ăn trong cảnh nghèo túng. Khi có cơ hội tiếp xúc và trò chuyện với nhiều phụ nữ nơi đây, tác giả đã được lắng nghe những câu chuyện cuộc đời đầy bi thương và tủi nhục của họ. Chính sự đồng cảm sâu sắc và tấm lòng nhân đạo trác ẩn đã thôi thúc tác giả bắt tay vào sáng tác nên kiệt tác "Ngàn Mặt Trời Rực Rỡ". Tác phẩm mang đậm giá trị nhân văn và nhân bản, không chỉ góp phần tô điểm cho nền văn học Afghanistan mà còn lan tỏa thông điệp ý nghĩa đến bạn đọc toàn cầu. Lấy bối cảnh chiến tranh tàn khốc tại Afghanistan với những mất mát và đau thương không thể nguôi ngoai, câu chuyện xoay quanh cuộc đời của hai nhân vật chính: Mariam và Laila. Cuộc sống của họ gắn liền với những biến động thăng trầm của đất nước, đồng thời phản ánh những góc khuất đầy ám ảnh trong xã hội Afghanistan thời bấy giờ. 

Lấy cảm hứng từ đại thi hào Ba Tư Saib-e-Tebrizi, "Ngàn Mặt Trời Rực Rỡ" là một lời ca tụng dành cho những phẩm chất phi thường ẩn sâu bên trong những người phụ nữ kiên cường, mạnh mẽ nơi mảnh đất Trung Đông. Tác phẩm khẳng định rằng con người, đặc biệt là phụ nữ, tiềm ẩn sức mạnh nội tại to lớn, có thể bộc phát khi đối mặt với nghịch cảnh. Câu chuyện xoay quanh cuộc đời của Mariam và Laila, hai người phụ nữ với những số phận khác biệt nhưng lại cùng chung một điểm: bị ràng buộc bởi những định kiến xã hội và sự bất công. Trải qua những thử thách và đau khổ, họ dần khám phá ra sức mạnh nội tại của bản thân, vượt qua mọi rào cản để bảo vệ bản thân, gia đình và đấu tranh cho một cuộc sống tốt đẹp hơn. Tác phẩm không chỉ đơn thuần kể về câu chuyện của hai nhân vật, mà còn là lời lên án mạnh mẽ đối với những hủ tục, bất công trong xã hội Trung Đông, đặc biệt là sự áp bức dành cho phụ nữ. Qua đó, tác giả khẳng định vai trò quan trọng của người phụ nữ trong xã hội và ca ngợi ý chí, nghị lực phi thường của họ trong việc đấu tranh cho hạnh phúc và tự do.

Mariam và Laila, hai người phụ nữ với những cuộc đời tưởng chừng như không liên quan, lại được Khaled Hosseini khéo léo đan xen trong tác phẩm "Ngàn Mặt Trời Rực Rỡ". Mariam, từ thuở ấu thơ đã phải gánh chịu những lời dèm pha, miệt thị bởi thân phận "harami" - con hoang. Mang trong mình dòng máu của Jahil, một thương nhân giàu có ở Herat, nhưng Mariam lại phải sống tách biệt với cha, cùng người mẹ già nua trong túp lều tồi tàn. Thế giới bên ngoài với Mariam chỉ hiện hữu qua những câu chuyện kể của cha, mang đến cho cô niềm an ủi và hy vọng le lói. Laila, trái ngược hoàn toàn với Mariam, sinh ra trong một gia đình trí thức, được hưởng nền giáo dục tốt và có cuộc sống tương đối tự do. Tuy nhiên, chiến tranh tàn khốc đã cướp đi tất cả, buộc Laila phải trốn chạy và tìm đến nơi ẩn náu tại nhà Kabul của Mariam. Số phận nghiệt ngã đã đưa hai người phụ nữ với những hoàn cảnh khác biệt đến với nhau, cùng chia sẻ những tháng ngày tăm tối dưới ách áp bức của chế độ Taliban. Mariam, với bản tính nhút nhát, cam chịu, dần dần học cách đấu tranh cho bản thân và bảo vệ Laila. Laila, với sự mạnh mẽ và lạc quan, đã mang đến cho Mariam tia sáng hi vọng và niềm tin vào cuộc sống. Trải qua những thăng trầm, thử thách, tình bạn của Mariam và Laila ngày càng gắn bó, trở thành chỗ dựa tinh thần vững chắc cho nhau. Cùng nhau, họ vượt qua những bi kịch, tìm kiếm hạnh phúc và tự do trong một xã hội đầy rẫy bất công và tàn bạo. Hình ảnh hoàn hảo mà Jahil dựng xây trước con gái đã thôi thúc Mariam bỏ nhà ra đi để tìm cha. Tuy nhiên, tình cảm cha con nhạt nhòa so với danh dự của người cha hèn nhát. Ông ta sẵn sàng đánh đổi hạnh phúc con gái để bảo vệ danh dự bản thân, để mặc cho cô bé mười lăm tuổi ngủ ngoài trời lạnh lẽo suốt đêm. Mẹ Nana đã từng dặn dò con gái: "Hãy nhớ lấy điều này và nhớ cho kỹ, con gái ạ. Giống như la bàn luôn chỉ hướng Bắc, ngón tay buộc tội của người đàn ông luôn trỏ vào người phụ nữ. Luôn luôn là như vậy." Ngày Mariam trở về sau khi phớt lờ lời cảnh báo của mẹ cũng là lúc hay tin bà đã qua đời. Nhiều năm sau, Mariam vẫn mang trong mình mặc cảm về sự ra đi của mẹ. Jahil đón cô bé về nhà, nhưng đạo đức giả của những người vợ lẽ và các con đã đẩy cuộc đời Mariam vào vũng bùn lầy không lối thoát. Sinh ra vào ngày biến động lịch sử, Laila lớn lên dưới chế độ mới với nhiều cơ hội học tập và tiếp xúc tư tưởng tiến bộ. Khác với Mariam, Laila có tuổi thơ êm đềm bên gia đình, được che chở yêu thương bởi người cha và có tình bạn đẹp với Tariq. Bầu trời tự do tưởng chừng như rộng mở với Laila cho đến khi chiến tranh tàn khốc ập đến, cướp đi mái ấm gia đình và chia cắt cô với người mình yêu. Bi kịch cuộc đời Laila bắt đầu từ đây. Laila và Mariam - hai mảnh ghép đối lập về thế hệ, tuổi thơ và suy nghĩ, lại bị gắn kết bởi Rasheed độc đoán và tàn bạo. Sống trong xã hội bất công, họ chấp nhận nỗi đau và nhọc nhằn, nhiều lúc khao khát tự do chỉ le lói như tia sáng mong manh. Không cam chịu số phận, họ nhiều lần vùng lên đấu tranh nhưng đều thất bại. Sau mỗi lần như vậy, Rasheed càng hung hãn hơn, đẩy họ vào tận cùng của sự tuyệt vọng. Tuy nhiên, ẩn sau vẻ ngoài mỏng manh là tinh thần kiên cường bất khuất. Bước ngoặt xảy ra khi họ nhận ra không thể mãi chìm trong đau khổ. Hai người phụ nữ đã cùng nhau dũng cảm đứng lên, chiến đấu cho tự do và cho chính bản thân. Hành động của họ là lời khẳng định cho sức mạnh tiềm ẩn của người phụ nữ, là tiếng nói tố cáo xã hội bất công và là niềm hy vọng cho một tương lai tốt đẹp hơn. 

Ngàn mặt trời rực rỡ là bức tranh bi tráng về cuộc đời hai người phụ nữ, Mariam và Laila, vốn sở hữu những số phận khác biệt nhưng lại cùng chung một bi kịch. Trải qua những thăng trầm của cuộc sống, họ dần gắn kết thành tri kỷ, nương tựa vào nhau để vượt qua những thử thách nghiệt ngã. Mariam, sinh ra trong hoàn cảnh éo le, bị ruồng bỏ bởi chính người cha ruột. Cuộc đời cô chìm trong u tối, thiếu thốn tình yêu thương và luôn mang trong mình sự gai góc, dè chừng. Mối quan hệ với người mẹ bất hạnh và người cha hèn nhát càng khiến tâm hồn Mariam thêm tổn thương. Trái ngược với Mariam, Laila lớn lên với những ước mơ và khát vọng tự do. Cô dũng cảm chống lại những ràng buộc hà khắc của xã hội Afghanistan, luôn khao khát được học tập và theo đuổi hạnh phúc cho riêng mình. Tình yêu với Tariq và đứa con gái Aziza là nguồn động lực mạnh mẽ giúp Laila vượt qua mọi khó khăn. Số phận đưa đẩy hai người phụ nữ tưởng chừng xa lạ đến với nhau. Khi chiến tranh và chế độ Taliban tàn khốc bao trùm Afghanistan, Mariam và Laila buộc phải chung sống dưới một mái nhà. Ban đầu, họ đối mặt với những mâu thuẫn và định kiến, nhưng dần dần, họ thấu hiểu và đồng cảm cho nhau. Mariam nhận ra sự mạnh mẽ và kiên cường của Laila, trong khi Laila cảm nhận được sự ấm áp và hy sinh thầm lặng của Mariam. Tình bạn của họ nảy nở như những tia nắng rực rỡ xuyên qua màn đêm đen tối. Mariam và Laila trở thành chỗ dựa tinh thần cho nhau, cùng nhau chia sẻ những nỗi đau và niềm vui. Họ học cách tha thứ cho quá khứ, hàn gắn những vết thương lòng và hướng đến tương lai tươi sáng hơn. Sự xuất hiện của Aziza - kết tinh tình yêu giữa Laila và Tariq - đóng vai trò quan trọng trong mối quan hệ của hai người phụ nữ. Aziza mang đến niềm vui và hy vọng cho Mariam, khiến trái tim băng giá của cô dần tan chảy. Mariam dành trọn vẹn tình yêu thương cho Aziza, coi bé như con gái ruột của mình. Ngàn mặt trời rực rỡ không chỉ là câu chuyện về hai người phụ nữ, mà còn là lời ca ngợi cho sức mạnh của tình bạn, tình yêu thương và lòng vị tha. Qua tác phẩm, Khaled Hosseini đã khắc họa một cách chân thực và xúc động về cuộc sống của những người phụ nữ Afghanistan trong bối cảnh chiến tranh tàn khốc, đồng thời khẳng định giá trị của tình người và niềm hy vọng vào một tương lai tốt đẹp hơn. Vào đầu năm 1994, tia sáng hy vọng về tự do le lói khi Mariam và Laila quyết định trốn khỏi ách thống trị của Rasheed. Tuy nhiên, số phận nghiệt ngã đã cướp đi cơ hội ấy khi họ bị bắt trở lại. Trải qua những ngày tháng tù đày, đòn roi và sỉ nhục, Mariam và Laila vẫn giữ vững tinh thần, không khuất phục trước bạo lực. Laila, với lòng dũng cảm phi thường, đã dám lên tiếng chống lại Rasheed, thậm chí phản kháng khi gã ta không ngừng chửi mắng và hạ nhục mình. Mười năm sau, sự xuất hiện bất ngờ của Tariq mang đến tia hy vọng mới cho Laila. Tuy nhiên, hạnh phúc ngắn ngủi lại tan vỡ khi Rasheed phát hiện mối quan hệ của họ. Gã ta tra tấn Laila dã man bằng thắt lưng, khiến cô suýt chết. Chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng, Mariam không thể đứng yên. Bất chấp nguy hiểm, bà đã liều mình cứu Laila và đồng thời giải thoát cho chính mình khỏi cuộc sống địa ngục. Câu chuyện của Mariam và Laila như một lăng kính hội tụ, soi sáng số phận của những người phụ nữ Afghanistan đầy bất hạnh. Họ phải chịu đựng sự áp bức, bạo hành và bất công trong xã hội. Tuy nhiên, ẩn sâu trong tâm hồn họ là một sức mạnh phi thường, giúp họ vượt qua mọi khổ đau và hướng đến tự do. Nana, đại diện cho sự cam chịu, nhẫn nhục; Mariam với tinh thần phản kháng mãnh liệt; và Laila, người phụ nữ dám đứng lên đấu tranh cho hạnh phúc của chính mình, đã vẽ nên bức tranh toàn cảnh về chủ nghĩa nữ quyền ở Afghanistan. Qua ngòi bút tài hoa của Khaled Hosseini, hình ảnh những người phụ nữ Afghanistan hiện lên đầy kiên cường và khiến người đọc cảm động bởi sự đấu tranh không ngừng nghỉ của họ để giành lấy cuộc sống tốt đẹp hơn. 

Văn học thiếu đi sự sáng tạo đồng nghĩa với việc nó sẽ trở nên nhàm chán và tẻ nhạt, tựa như một khuôn mặt vô hồn. Tác phẩm "Ngàn Mặt Trời Rực Rỡ" của Khaled Hosseini chính là minh chứng cho điều này. Bằng ngòi bút tài hoa, tác giả đã khắc họa thành công những mảng màu riêng biệt trong bức tranh chiến tranh tàn khốc, qua đó khơi gợi xúc cảm mãnh liệt cho người đọc. Khác với những tác phẩm thường tập trung vào khía cạnh bi thương của chiến tranh, Hosseini đã mang đến một góc nhìn mới mẻ, đầy nhân văn khi đặt hai số phận người phụ nữ, Mariam và Laila, vào trung tâm câu chuyện. Qua hai nhân vật này, tác giả đã truyền tải thông điệp về sức mạnh nội tâm phi thường của con người, về niềm hy vọng và khát vọng sống mãnh liệt ngay cả trong hoàn cảnh khắc nghiệt nhất. Mariam và Laila, đại diện cho những phẩm chất tốt đẹp, đã vùng dậy chống lại sự áp bức, bất công, hướng đến một tương lai tươi sáng hơn. Tác phẩm không chỉ đơn thuần phản ánh hiện thực chiến tranh Afghanistan mà còn là lời ca ngợi cho lòng dũng cảm và tinh thần lạc quan của con người trước nghịch cảnh.

Tác phẩm "Ngàn mặt trời rực rỡ" của Khaled Hosseini vẽ nên bức tranh đầy ám ảnh về cuộc sống của những người phụ nữ Afghanistan dưới chế độ Taliban hà khắc. Nơi đây, nỗi đau và bất hạnh bao trùm lên tất cả, nhưng cũng chính nơi ấy, niềm hy vọng và ánh sáng hạnh phúc vẫn le lói tồn tại. Trên mảnh đất đầy thương tổn, những kiếp người nhỏ bé như Laila, Mariam mang trong mình ước mơ cháy bỏng về một cuộc sống tự do, bình yên. Họ khao khát thoát khỏi xiềng xích của chế độ, thoát khỏi sự áp bức, bạo hành và những định kiến xã hội. Văn chương, qua tác phẩm "Ngàn mặt trời rực rỡ", đã mở ra cho ta cánh cửa bước vào thế giới nội tâm của những con người bất hạnh. Nó cho ta trải nghiệm những cung bậc cảm xúc đa dạng, từ nỗi đau đớn tột cùng đến niềm hy vọng le lói, từ sự phẫn nộ đến lòng vị tha. Nhìn vào cuộc đời của Laila, Mariam và những người phụ nữ Trung Đông, ta không khỏi xót xa và đồng cảm. Họ là nạn nhân của chiến tranh, của chế độ bất công, nhưng đồng thời cũng là những kẻ mạnh mẽ, kiên cường chiến đấu cho hạnh phúc của chính mình. Tác phẩm như một lời thức tỉnh, thôi thúc ta soi chiếu lại bản thân, trân trọng cuộc sống hiện tại và tìm kiếm ý nghĩa cho sự tồn tại của mình. Qua đó, ta học cách sống nhân văn, yêu thương và luôn hướng đến những điều tốt đẹp.

Nội dung cuốn sách viết về cuộc sống, con người Afghanistan - đất nước tôn sùng đạo Hồi, luôn xảy ra các cuộc chiến tranh đẫm máu, dân chúng nghèo đói, khổ cực trăm bề. Nhưng điều đặc biệt của câu chuyện nằm ở chỗ tác giả khắc họa sâu sắc, rõ nét về các số phận cuộc đời của những người phụ nữ Afghanistan như Mariam & Laila. Hai người hai số phận, hai xuất thân, hai thế hệ hoàn toàn khác nhau, những biến cố cuộc đời đã đưa họ gặp nhau. Số phận đưa đẩy, cả hai cùng trở thành vợ của một người đàn ông, cố gắng sinh con cho hắn, cùng nhau chịu sự đánh đập, hạnh hạ vũ phu của hắn ta, và rồi cuối cùng tức nước vỡ bờ, người vợ cả đã giết chết người chồng chung đó. Còn người vợ còn lại chạy trốn cùng tình đầu và những đứa con của họ. Còn gì khổ sở hơn khi bản thân bị xã hội Afghanistan lúc đó cướp đoạt hết đi quyền của một con người bình thường, bị quân Taliban đưa ra những đạo luật tai quái, ép bức số phận người phụ nữ, ai đời không cho người phụ nữ được cười nói tự do nơi công cộng, khi ra đường phải che kín mặt, muốn ra ngoài phải đi kèm với một người đàn ông, phụ nữ không được đi làm, phụ nữ ngoại tình bị ném đá cho tới chết, phụ nữ không được đến trường, dù có đau đẻ cũng ko được đẻ tại bệnh viện của đàn ông.... Đọc mà thấy xót xa.