Khi kết hôn sau hai mươi năm chờ đợi,
liệu anh có phân biệt rõ bao nhiêu là tình thân, bao nhiêu là tình yêu? Khi hai
cơ thể hòa vào làm một, liệu anh có thể phân biệt rõ bao nhiêu là dục vọng, bao
nhiêu là nghĩa vụ? Lúc gặp lại, lướt qua vai nhau, liệu anh có phân biệt rõ bao
nhiêu là quyến luyến, bao nhiêu là bất lực? Lúc mười đầu ngón tay đan chặt
nhau, anh nói: “Anh yêu em, từ rất lâu rồi…” em mới biết, người động lòng không
chỉ có mình em…Đó nếu không là tình yêu thì là vì điều gì?
Nếu
không là tình yêu cuốn sách mang đậm phong cách Diệp Lạc Vô Tâm, sẽ đưa bạn
ngược lên ngược xuống nhưng vẫn bằng lòng thỏa mãn bởi một kết thúc viên mãn.
Truyện dù ngắn gọn xúc tích, với 34 chương và 3 ngoại truyện, nhưng cũng sẽ
giúp bạn hiểu được tình yêu thực sự có sức mạnh thần kỳ như thế nào. Bên cạnh
đó, hình ảnh một người con trai hoàn mỹ mà bất cứ cô gái nào cũng mong muốn dưới
ngòi bút của tác giả cũng sẽ khắc họa chân thực đến không tì vết, khiến người đọc
không thể không mộng tưởng, đó là người thực hay chỉ là tưởng tượng.
Trong
lời nhắn gửi yêu thương tới độc giả của mình, Diệp Lạc Vô Tâm đã từng viết:
Hàn Trạc Thần và An Dĩ Phong, những
người đàn ông sống trong tăm tối nhưng luôn khao khát ánh sáng mặt trời.
Giáo sư Dương ấm áp như ngày xuân.
Tham mưu Diệp nóng bỏng như mùa hè.
Trác nhị thiếu đẹp đẽ như trời thu.
Và… Cảnh tổng lãnh đạm như mùa đông.
Cảnh
tổng của Cảnh Thiên – Cảnh Mạc Vũ là một chàng trai tuấn tú, toát lên mình khí
chất phi phàm. Trên thương trường anh là người khiến mọi người đều phải kiêng nể
và là nhân vật không thể đắc tội. Nhưng lại là người rất nặng về tình nghĩa gia
đình. Với Cảnh Mạc Vũ, cha Cảnh Thiên Hạo và em gái Cảnh An Ngôn là hai người
quan trọng nhất, thương nhớ nhất trong cuộc đời anh. Nếu nói anh là người anh
trai tốt thứ hai trong thiên hạ thì không có người dám nhận đứng thứ nhất. Vốn
cứ tưởng rằng mối quan hệ giữa hai người mãi chỉ dừng lại ở tình cảm giữa anh
trai và em gái, cho đến một ngày người em gái mà anh thương nhất lại trở thành
vợ của anh. Và người đưa đẩy mối quan hệ định mệnh ấy đi xa hơn lại là “người
ba tốt” mới sáng sớm đã nôn nóng đi bắt “gian tình”, là người ba yêu quý của
anh và Cảnh An Ngôn. Đau lòng có, thất vọng có, ở thời điểm đó anh chỉ có thể
miễn cưỡng
“Hôm nay con còn phải thương lượng
một dự án quan trọng, ngày mai con sẽ đi làm thủ tục kết hôn”
Đối
với Cảnh An Ngôn khi đó cô biết đây là một canh bạc không định rõ thắng thua,
nhưng vẫn muốn cược một lần. Nếu thua coi như thua tình yêu và hôn nhân của cô,
còn nếu thắng cô sẽ giành được hanh phúc một đời.
Trong
8 chương đầu của câu chuyện, mình nhận thấy sự ngược luyến giữa hai nhân vật đã
được khơi gợi một cách chân thực. Anh – Cảnh Mạc Vũ vốn tưởng rằng mình không
yêu cô, luôn mặc niệm trong đầu mối quan hệ giữa hai người chỉ đơn thuần là
tình yêu của một người anh trai với một người em gái, không hơn cũng không kém.
Anh chỉ có thể né tránh và nhấn mạnh với cô “Tôi không có cách nào chung chăn gối
với em gái mình”. Còn cô – Cảnh An Ngôn dùng tình yêu của mình để giúp anh nhận
ra không phải anh không yêu cô, mà anh cần thời gian để thích ứng với quan hệ
hiện tại của hai người, bởi anh sợ, sợ chính anh sẽ cướp đi hạnh phúc của cô,
người mà anh thương hơn cả sinh mệnh của mình, anh sợ tình cảm của cô đối với
anh nhất thời chỉ là sự hiểu nhầm giữa tình anh em với tình yêu bởi khi đó cô mới
chỉ hai mươi tuổi, và cuộc hôn nhân này đến một cách bất ngờ là anh bị hãm hại mà
mất đi sự kiểm soát, chiếm đoạt cô, cuộc hôn nhân này ngay từ đầu đã không xuất
phát từ tình yêu và sự tự nguyện, đó là điều thiệt thòi lớn đối với cô.
Trong
mười chương tiếp theo, có lẽ độc giả sẽ được thỏa mãn bởi những phân đoạn tình
cảm giữa hai nhân vật, anh dần nhận ra tình cảm anh đối với cô không chỉ đơn
thuần là tình yêu của một người anh trai đối với em gái của mình, mà hình như
anh đã yêu cô từ rất lâu rồi, yêu đến mức cô như là một phần là máu thịt trong
anh, chỉ là anh không sớm nhận ra từ năm tám tuổi anh chỉ muốn nắm chặt tay cô,
cùng cô đi hết cuộc đời, bất kể tương lai phải đối mặt với khó khăn, thử thách
như thế nào, anh cũng tuyệt đối không buông tay.
“Ngôn Ngôn, so với tình cảm hai mươi năm của chúng ta, một chữ “yêu” là quá nhẹ…”
Tuy
nhiên ở thời điểm hạnh phúc ấy của hai người, lại có những người không cam
lòng, muốn phá tan đi hạnh phúc cả hai đang cùng nhau cố gắng xây dựng bằng
cách gây ra sự hiểu nhầm giữa hai nhân vật chính. 6 chương tiếp theo, một lần nữa
tôi lại thấy đau lòng bởi những phân đoạn ngược luyến giữa hai nhân vật. Vì một
lời hứa trả ơn, lo cho Hứa Tiểu Nặc ở giai đoạn cuối cuộc đời, lại không muốn Cảnh
An Ngôn lo lắng bởi khi mang trong mình đứa con của anh, sự lưỡng lự phân vân của
Cảnh Mạc Vũ khiến Ngôn Ngôn mất dần niềm tin vào tình yêu giữa hai người. Cho
dù năm lần bảy lượt khẳng định mối quan hệ giữa anh và Hứa Tiểu Nặc không phải
như Cảnh Anh Ngôn vẫn nghĩ, nhưng sự khác biệt trong cách cư xử của anh càng đẩy
sự hiểu lầm của hai người đi xa hơn. Thêm vào đó sự xuất hiện của Văn Triết Lỗi
– người đàn ông vô sỉ dắp tâm lợi dụng và lừa dối Ngôn Ngôn thậm chí hại chết
con của cô và anh, khiến hai người hiểu lầm sâu sắc đã đẩy cuộc hôn nhân của
hai người đi vào bế tắc hơn, và kết cục đau lòng chính là hôn nhân đổ vỡ, hai
người đã ly hôn.
Cảnh
Mạc Vũ khi đó có nằm mơ cũng không hiểu tại sao thời điểm đó, cô lại tuyệt tình
rời xa anh như vậy, là tình yêu của cô dành cho anh đã khô cạn? Hay vì một lý
do nào đó khác, anh không biết. Tại sao cô thà ở bên Văn Triết Lỗi đã hôn mê bất
tỉnh cũng không muốn quay về bên anh? Cảnh Mạc Vũ từ từ buông tay, không tiếp tục
sự cứu vãn vô ích. Mặc dù trắng tay nhưng anh vẫn kiêu ngạo như thường lệ, vẫn
không chịu cúi đầu, hạ giọng cầu khẩn, giọng nói trầm thấp nhưng đầy sự kiên
nghị
“…Những thứ tôi đã mất, rồi cũng có ngày tôi sẽ đòi về toàn bộ”
10
chương tiếp theo cũng là thời điểm 3 năm sau, Cảnh Mạc Vũ trở về với thân phận
mới, Ngô Dục – người thừa kế tập đoàn Ngô Thị. Hóa ra anh chính là người con thất
lạc hai mươi tư năm của Ngô Cẩn Mẫn người đứng đầu Ngô Thị. Anh dùng mọi cách để
khiến cô trở về bên anh, lợi dụng ba, lợi dụng sự suy sụp của Cảnh Thiên để một
lần nữa giữ cô lại bên mình. Thì ra thứ mà anh muốn lấy lại nhất, không phải là
gia tài của Cảnh Thiên mà chính là cô – Cảnh An Ngôn.
Những
khúc mắc lần lượt được giải tỏa. Cuối cùng Cảnh Mạc Vũ đã hiểu tại sao khi xưa
cô tuyệt tình như vậy. Cô bị bệnh tim, căn bệnh tim ám ảnh trong tâm trí anh, căn bệnh tim đã từng cướp đi người mẹ yêu
quý của hai người! Vậy mà trong khi chiến đấu với tử thần, giữa ranh giới sự sống
và cái chết cô vẫn cố giữ lấy đứa con của hai người, nhất quyết giấu anh, cô nhận
tất cả lỗi lầm của ba về mình, cô gạt anh trở lại với gia đình ruột thịt! Anh hận
bản thân mình, hận không sớm nhận ra để thay cô gánh chịu những tổn thương suốt
thời gian qua, anh chưa bao giờ muốn ôm cô như lúc biết được toàn bộ sự thật
này, dùng tất cả sức lực để ôm cô để nói với cô rằng:
“Anh đã học được cách yêu một người. Anh sẽ dùng cả cuộc đời để yêu em”
Một
kết thúc đầy ngọt ngào, viên mãn cho tình yêu của cả hai, anh và cô có một đứa
con trai, cùng xây dựng một gia đình hạnh phúc.
Thanh
xuân tuyệt vời nhất của Cảnh Mạc Vũ chính là đã tìm được Cảnh An Ngôn, duy nhất
chỉ có cô mới làm anh lay động tâm trí, làm anh luôn nhung nhớ và không ngừng
yêu thương. Họ sinh ra chính là để hòa hợp với nhau, cùng nhau vẽ nên bức tranh
hoàn hảo trong cuộc đời của chính mình. Trong cuộc tình của cả hai, ở những
phân cảnh hai nhân vật ngược nhau, trái tim tôi như bóp nghẹt theo từng lời văn
của Diệp Lạc Vô Tâm. Ai đang yêu chắc chắn sẽ thấu hiểu, nhìn đối phương vì
mình mà đau khổ có lẽ bản thân mình mới là người đau nhất, người ấy tổn thương
tự bản thân cũng chẳng vui vẻ gì. Cảnh An Ngôn vì chờ anh nhận ra tình cảm của
mình không tiếc mang hạnh phúc cả đời mình ra đánh cược. Anh Cảnh Mạc Vũ vì yêu
cô dốc toàn sức lực để trở về bên cạnh cô, che chở cho cô trong thời gian sớm
nhất, với anh một lần nắm tay chính là cả đời, Ngôn Ngôn chính là người phụ nữ
duy nhất anh nguyện dùng chính sinh mệnh của mình để yêu thương che chở. Với bản
thân tôi thấy điều đắt giá nhất ở câu chuyện này chính là một chữ “Yêu” vì cuộc
tình này “Nếu không là tình yêu” thử hỏi điều gì khiến họ vượt bao sóng gió, hiểu
lầm, vẫn một mực dành trọn tình nghĩa cho đối phương?
Lời kết:
Dù trong chuyện tình này, hai nhân vật chính đều bị ngược lên ngược xuống,
nhưng trên hết bởi một chữ “yêu” đã đưa hai người trở về bên cạnh nhau một cách
ngọt ngào, tràn đầy hạnh phúc. Truyện của Diệp Lạc Vô Tâm là những chuyện tình
khiến người ta đau cùng nỗi đau của người trong cuộc nhưng cũng khiến người ta ấm
lòng, mỉm cười thay niềm hạnh phúc của nhân vật chính. Khép lại trang cuối cùng
của cuốn sách, nụ cười viên mãn của Cảnh An Ngôn và Cảnh Mạc Vũ như được khắc họa
chân thực trước mắt tôi, đó là một bức tranh hoàn hảo mà tôi đã hằng tưởng
trong tương lai về cuộc sống hôn nhân và gia đình của mình. Đó sẽ là gì nếu
không là tình yêu?
Tác
giả: Huê AD - Bookademy
------------
Theo
dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn
Tham gia cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3
Tác phẩm lần này của Tâm Tâm do GR dịch, thật sự miễn chê! Câu văn không lủng củng, mạch dịch rất sát (đoạn nào cần luyến thì luyến, cần căng thì căng) và mấy đoạn 18+ mượt ơi là mượt. Công nhận là lần này Tâm Tâm nâng cấp tay nghề lắm! Không cảm thấy bị nhạt về cảm xúc, cộng thêm cách dịch của GR nên mỗi câu, mỗi chữ đều dễ đọc, dễ thích. Vẫn phải nói là hy vọng khi đưa Trịnh Vỹ lên sàn, dự án “Thượng vị” gì đó, Tâm Tâm sẽ không dùng lại chi tiết yêu nhau rồi xa nhau rồi quay về. Đau khổ yêu thương gì cứ cho họ dính lấy nhau, để thấm cái nỗi bị gọi là mẹ ghẻ của nàng.
Lời khuyên cho bạn nào định đọc quyển này:
– Văn phong nhẹ nhàng, dễ đọc.
– Thích hợp nhâm nhi vào những ngày mưa. Đọc ngày nắng cũng được thôi nhưng có mưa mới thấm được cái gọi là đau lòng của Ngôn Ngôn!