Nếu gặp lại người ấy cho tôi gửi lời chào! Một câu chuyện nhẹ nhàng như cổ tích, và cái kết có hậu làm ấm lòng người.

Văn học Nhật nói chung đều có những tác phẩm mang những nốt nhạc trầm, nhẹ nhàng như một bản piano không lời. Không có nhiều những giật gân, kịch tính, nhưng cũng không giống như điệp khúc cuộc sống thường ngày tẻ nhạt. Ở đâu đó vẫn ánh lên những sắc màu chấm phá giống như tia sét giữa trời mưa. Cuốn sách này, ngoài cái ấn tượng bởi cái tên gọi rất hay thì nội dung vẫn đậm chất Nhật. Nếu gặp lại người ấy cho tôi gửi lời chào, lần đầu tiên nghe cứ ngỡ như một kiểu hoài niệm về quá khứ, cho đến khi gập cuốn sách lại, vui vẻ nhận ra, cái bản nhạc không lời ấy, nghe rất hợp tai cho những người không chỉ vùi mình trong hoài cổ, mà còn hướng đến một tương lai theo nghĩa rất tích cực.

Chờ đợi là quyền của tớ, cho tớ được thích cậu- chuyện tình yêu như được lập trình, nhưng không hẳn là cổ tích.

Nếu gặp lại người ấy cho tôi gửi lời chào là cuốn sách có cốt truyện khá đơn giản, kể về cuộc sống năm 29 tuổi của một ông chủ nhỏ sở hữu cửa hàng thủy sinh sau khi tốt nghiệp đại học, tính khí hơi rụt rè, khá hướng nội, ngại giao tiếp xã hội, xen lẫn là sự hồi tưởng về quá khứ với hai người bạn khá đặc biệt. Không có kịch tính, cái kết thúc đẹp cũng được dự báo trước. Nói chung khán giả hâm mộ những bất ngờ như trinh thám-kinh dị sẽ ngủ gật khi đọc chưa hết nội dung chương 1 của cuốn sách này. Fan ngôn tình Trung Quốc ưa cảm giác mạnh như “Ngủ cùng sói”, hay “Hãy nhắm mắt khi anh đến” sẽ coi như cuốn sách này giống như một tản văn của chương trình văn học phổ thông. Nói đúng ra, cuốn sách phù hợp với những người trưởng thành, có cách nhìn thực tế về xã hội hơn. Tuy thực tế nhưng chuyện tình yêu của nhân vật chính cũng lãng mạn không kém một cuốn ngôn tình nào. Chỉ một tình yêu, cực lý tưởng mặc dù cũng trải qua bao nhiêu lần hẹn hò, xem mặt với những cô gái khác, nhưng như lời nhân vật bộc bạch: “họ cũng chỉ là tình yêu thứ nhì, tình yêu thứ ba”. Lãng mạn hóa theo kiểu “Chờ đợi là quyền của tớ, cho tớ được thích cậu”. Biết là rất khó, nhưng vẫn phải tin, có khi những chuyện như thế vẫn còn tồn tại trên đời. Biết đâu đấy

Nếu gặp lại người ấy cho tôi gửi lời chào không chỉ là một câu chuyện tình cảm của những con người trẻ tuổi

Mà đó còn là cuộc sống kinh dị của những thú nuôi trung thành nhất với con người. Điển hình là sự kiên cường trong cuộc sống của nhân vật chú chó Trash và sau này là chú chó Trash đệ nhị, ám ảnh đến phát khóc cho những con tim yếu mềm. Trong khi đó ở một nơi không xa Nhật Bản là bao, người Việt và người Trung Quốc vẫn có những thú vui đáng xấu hổ như ăn thịt chó giải đen. Có lẽ cũng một phần tác giả muốn gửi gắm một cách nhẹ nhàng nhất, hãy yêu thương động vật, như cái cách mà hàng loạt thông điệp được gửi đi trên trái đất này mỗi phút mỗi giây. Còn vấn đề có cảm nhận được thông điệp ấy hay không, lại là quyền của mỗi người

Truyện còn kể về một ông bố vĩ đại 80 tuổi vẫn có nhiệt huyết của tuổi 17, chạy 400m thi đua còn nhanh hơn cả con trai, trò chuyện như những người bạn, chết trên đường đua theo cách hài lòng và mãn nguyện, khiến đứa con duy nhất tự hào. Mơ ước có một ông bố bà mẹ hiểu rõ và động viên bản thân, những ước mơ rất giản dị, không phải ai cũng có.

Cũng có kiểu bà mẹ, nhẫn tâm rời bỏ gia đình, đứa con nhỏ xinh để đi theo tiếng gọi của hạnh phúc. Lần trở về cuối cùng, nhẫn tâm lừa gạt nốt cậu con trai một số tiền khổng lồ và ra đi không hồi âm, mất tích. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh

Bộ ba bạn thân thường là hình mẫu rất quen thuộc trong văn học Nhật. Từ manga nổi tiếng Naruto, tới Rừng Nauy, và bây giờ trong cuốn sách này, lại thêm một bộ ba như thế. 3 kẻ lập dị, đã gặp nhau và bền chặt, chưa kể cùng với chú chó Trash, thành một team khá là buồn cười. Một họa sĩ nửa mùa, vẽ tranh đến kiệt sức, kiểu thiên tài lập dị. Một cậu nhóc chuyển trường liên tục đến nỗi không có nổi một người bạn, nhút nhát đến đáng thương, học hành bình thường, sống một cuộc sống bình thường (sau này vẫn vậy). Một cô bé với cuộc sống dị đến kinh ngạc, ở cái tuổi 13, và bí ẩn, bí ẩn đến phút cuối cùng của câu chuyện. Ngẫm lại, cuộc sống quanh ta, đôi khi cũng có những bộ ba như thế. Đáng tiếc là khi xa nhau rồi, họ gần như rất khó có thể gặp lại

Nếu gặp lại người ấy cho tôi gửi lời chào, ừ thì có thể gặp lại thật đấy, nhưng hoàn toàn chỉ là trong mơ thôi, hiện thực khác nhiều rồi. Chắc có lẽ đây chỉ là một trong những thông điệp mà tác giả muốn gửi gắm. Hy vọng, đó là thứ mà ai cũng cần nuôi dưỡng. “Chờ đợi, vẫn là quyền của tớ. Cứ để tớ được thích cậu!”

Món quà dành cho những người yêu văn học

Thẳng thắn mà nói, “Nếu gặp lại người ấy cho tôi gửi lời chào” là cuốn sách chỉ dành cho những người yêu văn học, yêu cái nhẹ nhàng, sâu lắng và hàm ý mà tác giả cố tình gửi gắm. Hoàn toàn để giải trí, phù hợp để tặng cho cô bạn hay cậu bạn là đối tượng bạn đang ngó đến. Sự thuần khiết về tình bạn trong trẻo, tình yêu bình dị, tình cảm gia đình sẽ là món quà tuyệt vời cho những ai có khả năng cảm thụ văn học. Với những ai cùng tần số cảm xúc, sẽ rất vui khi đọc được những cuốn sách như thế này.

 

Nguồn: https://goo.gl/zGwL5B

-----

Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected]

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

Xem thêm

Hạnh phúc là gì? Là được yêu và biết mình được yêu. Satoshi có thể là một anh chàng lập dị hết chỗ nói. Rồi thì anh chàng lập dị đó lại sống một cuộc sống vô cùng tẻ nhạt với một cửa hàng lời ít lỗ nhiều, suốt ngày đắm mình trong những loài thủy sinh vật và một mối tình đầu xa lắc xa lơ từ năm 14 tuổi. Thế nhưng, xét cho cùng thì mình lại thấy hâm mộ anh chàng khù khờ này. Bởi lẽ, anh không bị vấy bẩn bởi những cám dỗ của đời người, anh hiên ngang sống đúng với bản chất của mình, anh làm việc mà anh ưa thích và đam mê, anh lạc quan với những hi vọng không bao giờ tắt và trong tình yêu, anh dũng cảm đợi chờ, cho dù đó là 15 năm, 20 năm hay 25 năm, hay lâu hơn nữa. Chỉ cần đó là Karin, là mối tình đầu của anh, là người con gái anh yêu nhất cuộc đời này. Vì khi cô còn tồn tại, mối tình thứ nhì hay thứ ba, tất cả đều không có cơ hội. (:'D mặc dù chả biết là đời thực có anh ''Satoshi'' nào tồn tại không, nhưng mà mình vẫn phải hét lên là: Thế mới là yêu chứ!!!!! Satoshi tuyệt vời!) Truyện đọc nhẹ nhàng. Tác giả cũng thật khéo léo khi đưa ra tín hiệu về một kết thúc 'có lẽ sẽ buồn' ngay từ đầu (để cho mấy đứa yếu tim còn chuẩn bị trước). Ấy vậy mà mình cứ vẫn ngoan cố hi vọng vào một happy ending cho Satoshi, cho Karin. Hi vọng ấy bám dính vào từng câu từng chữ của truyện. Rồi nó cũng tan dần theo đội dày của những trang truyện còn lại. Và mình trộm nghĩ:'Đời người, ngay cả ở trong truyện, cũng đâu có phải như là mơ. Có lẽ cái kết viên mãn nhất của tình yêu ấy là khi Satoshi gặp lại Karin nơi tinh cầu ''lưu trữ'', nơi mà họ có thể bình yên yêu nhau, nơi mà Karin có thể bình thản ngủ yên bên cạnh Satoshi mà không sợ sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa"..Và rồi....

Tôi đọc cuốn sách này nhanh nhất trong số 3 tác phẩm của tác giả mà tôi đã đọc (không chắc nếu có bất kỳ loại bỏ nào trong cuốn này). Cuốn này khiến tôi thích hơn nhiều so với quyển trước, nhưng có lẽ không nhiều như cuốn đầu tiên. Dù sao, có lẽ đây cũng sẽ là tác phẩm cuối cùng của tác giả trên kệ của tôi.

Trong cuốn thứ ba này, tôi vẫn thấy nhiều phong cách viết của tác giả: một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng, nhưng không quá nhiều trở ngại (nhưng có lẽ là nhiều nhất trong số ba cuốn), một cặp vợ chồng đáng yêu và lòng trung thành của chàng trai với một cô gái ốm yếu. Tất nhiên, có những khác biệt khiến tôi thích nó hơn những phần trước: nhiều hơn một cặp đôi đáng yêu, đó là sự dí dỏm và khôn ngoan từ một người sáng suốt, và một số điểm tương đồng giữa tôi và nhân vật chính đóng vai trò người kể chuyện.

Cuốn sách này có một kết thúc có hậu, nhưng một số chi tiết không được giải thích cụ thể. Và theo cách cuốn sách kết thúc, tôi đã không còn nắm rõ về ý nghĩa của tiêu đề là gì. Với tựa đề này, tôi mong đợi một kết thúc mở, chứ không phải theo cách này, cộng với một số tin đồn khi tôi chưa đọc nó, nói rằng cuốn sách này không có kết thúc có hậu, do đó tôi hoàn toàn mong đợi một kết thúc buồn hoặc ít nhất là một số chi tiết cho kết thúc bị bỏ lại phía sau, mà không giải thích được. Nhưng cái kết thực sự khiến tôi bất ngờ. Có lẽ tôi phải tìm một bản cứng của cuốn sách để kiểm tra lại nội dung. Dù sao, cuốn sách này là một lựa chọn tốt cho một tâm trí muốn thư giãn hoặc mơ mộng một chút, trong những ngày giãn cách toàn cầu như thời điểm này trong năm.

Tác phẩm thứ ba của Ichikawa Takuji mà mình đọc, sau “Em sẽ đến cùng cơn mưa” và “Nơi em quay về có tôi đứng đợi” “Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào” có âm hưởng tươi sáng hơn hẳn hai tác phẩm mình đọc trước đó. Không man mác buồn, không thấm đẫm nước mắt, không có sự lo ngại thời gian trôi đi.. cuộc đời của nhân vật chính, từ năm 14 tuổi, cho đến khi 40 tuổi, qua đi nhanh chóng theo từng câu chuyện hồi tưởng, từng diễn biến xảy ra. Tác giả rất khéo léo lồng ghép câu chuyện quá khứ và hiện tại dưới lời kể của nam chính. Nội dung câu chuyện là sự kết hợp hài hoà của tình bạn, tình yêu và tình thân. Đọng lại sâu sắc nhất chắc chắn là tình bạn của bộ ba Satoshi - Karin - Yuji. Quãng thời gian tuổi thơ của họ trải qua bên nhau, tuy ngắn ngủi nhưng chừng nấy đã quá đủ để họ khắc sâu cả cuộc đời. Hơi tiếc một chút là tác phẩm vẫn có sự lan man, kể lể và triết lý không cần thiết cho lắm, nên đoạn cuối đọc khá là mệt mỏi. Rất may mắn vì đây là một câu chuyện tươi sáng, dễ thương, và nghe nói là bộ duy nhất có cái kết có hậu của tác giả trong số 5 bộ đã phát hành ở Việt Nam, nên dù có hơi lan man và triết lý quá mức nhưng vẫn có thể chấp nhận. Đọc xong quyển sách, có ba điều nghiệm ra làm mình cảm thấy rất nhẹ nhõm, thoả mãn: 1, Ba nhân vật chính, Satoshi-Karin-Yuji, may mắn không có ai phải chết, hay biến mất theo phong cách vốn có của Ichikawa 2, Người bố của Satoshi là mấu chốt quan trọng, gây ấn tượng mạnh. Lời văn tả ông khi nhắc về cậu con trai rất hóm hỉnh, nhưng cũng đầy yêu thương. Ông yêu thương cả Karin lẫn Yuji, ông lặng lẽ theo dõi mọi chuyện, và sự ra đi đột ngột của ông không bao giờ là một sự vô nghĩa.. 3, Đến cuối truyện, các nhân vật đều có được hạnh phúc cho riêng mình. Natsume-Misaki, Yuji lấy vợ và có con gái, Satoshi đã chờ được Karin trở lại. Cái kết vô cùng viên mãn, lâng lâng hạnh phúc. Hơi tiếc xíu là do để tác giả luôn dùng ngôi thứ nhất để kể dưới cái nhìn của nam chính (cả 2 bộ trước đều tương tự) nên nhân vật Satoshi không được khắc hoạ nhiều, thay vào đó là một Karin nổi bật với vẻ ngoài xinh đẹp, phóng khoáng nhưng đầy nữ tính, nét đáng yêu của cô bé 14 tuổi vẫn vẹn nguyên. hay Yuji nhỏ con đầu tóc bù rù, hay nói những câu ông cụ non.... Satoshi được khắc hoạ chủ yếu qua một số hoạt động thường ngày, và qua lời kể của ông bố. Tuyến nhân vật phụ cũng khá sáng tạo, chưa kể việc tác phẩm có cốt truyện fantasy khá cảm động, không bi thương, bi kịch, mà giống như một món quà ý nghĩa, những nét khắc hoạ mang đậm triết lý nhân sinh. Một tác phẩm đáng đọc.

Hôm nay, một ngày có đôi chút nặng nề rồi chợt nhìn thấy một câu trích trong cuốn này làm bản thân nhớ lại sự nhẹ nhàng của văn học Nhật. Có lẽ bác Ichikawa là tác giả ấn tượng nhất của mình về văn Nhật với sự lâng lâng, nhè nhè. Có người nói với mình:" Mỗi cuốn sách là một câu chuyện". Hôm nay chợt ước bản thân mình cũng nhẹ nhàng, tính cách cũng hài hòa được như những nhân vật trong sách của Nhật Bản, có tức giận cũng là tưca giận một cách hài hòa! Tìm được cái review từ hồi đọc xong... Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào - Ichikawa Takuji - Nơi tận đáy của những giấc mơ Từ lâu tôi đã quên mất, nỗi buồn luôn là một phần căn bản và là một miếng ghép bất rời của cuộc sống. Cũng như khi ăn một món đồ ngọt- nếu bạn chưa bao giờ ăn chua bạn sẽ chẳng biết nó là đồ ngọt. Yuji - cậu bé mãi sống lại tuổi 14 với những nét thơ ngây trên khuôn mặt và ẩn sau trong đôi mắt dưới lớp kính chai dày. Một cậu bé " lập dị" theo một cách nào đấy với tâm hồn luôn là một ẩn số. Theo một phía nào đó Yuji mang một vẻ hồn nhiên và lương thiện nhưng với những người như Moma thì lại là một người với ý nghĩ " không ai hiểu được ". Là những bức tranh vẽ rác, là những vị tha sau một cuộc bạo lực hay một niềm tin điên rồ với người mẹ lạnh tâm. Nhưng Yuji cũng là một chất xúc tác trong vòng xoắn ba người, 3 đứa trẻ, 3 người trưởng thành đi lại, nhai lại hoài cái tuổi 14, đem Karin lại gần Satoshi. Người đã đi tắt từ thị trấn xưa về với Satoshi của năm 29 tuổi, cố gắng suốt 15 năm để thực hiện lời hứa của mình " tớ sẽ không ngừng vẽ " và chờ đợi một ngày gặp lại hoành tráng. Satoshi - cậu bé với những chặng đường định kì luôn vẽ trong đầu tình bạn năm 14. Đó là những con người cho cậu biết thế nào là bạn và là người chia sẻ những ước mơ với thủy sinh, với cá - những giấc mơ lạ lùng. Satoshi sau 15 năm vẫn mang trong mình những suy nghĩ giản đơn " hóa ra nói những gì ta nghĩ sẽ làm cô ấy vui ". Misaka là người anh yêu thứ 2. Một ngưòi giản đơn như thế vẫn chưa bao giờ, chưa bao giờ quên nụ hôn vụng về năm 14 tuổi để rồi khi Người con gái ây quay lại, cậu mang một cảm xúc tội lỗi với Misaka. Karin - cô bé của những bí mật giữa những người bạn. Một cô bé hoạt bát, chói lòa ấy lại ngưỡng mộ sự " nhạt nhẽo" của Satoshi. Thay vid thú thật với lòng mình, Satoshi chấp nhận làm hình ảnh của một cô người mẫu bỏ việc, tìm về quá khứ và " nơi bắt đầu" để gặp Satoshi, giữ nguyên lời hứa của năm 14 tuổi. Karin giấu cho mình những bí mật về giấc mơ, nơi con người ta chỉ tồn tại trong kí ức và trong kỉ niệm. Nơi Karin cùng chị lạc vào một thế giới khác nới ngôn ngữ hỗn tập cùng hàng loạt câu chuyện - nơi ấy là tận đáy giấc mơ. Nơi Karin sợ một ngày mình đắm chìm vào nó và không tỉnh dậy được nữa... nhưng rồi cô cũng phải đối mặt, nơi Karin phải đi để níu kéo lại những người cô yêu thương và đánh đổi bằng một giác ngủ có thể là mãi mãi. Đánh thức một người- Yuji để cậu ấy trở về với cuộc sống sau ca phẫu thuật, Karin rất sợ và chỉ mong Satoshi phải kiên trì tim được hạnh phúc cho riêng mình. Thứ mà Karin không thể và sự đợi chờ mãi là quyết định từ một phía. " Cảm giác được nói " tớ thích cậu" thật tuyệt." Đã lâu hay không tồn tại một cảm giác với văn Nhật. Từ sau " Một lít nước mắt" và " Rừng Nauy" mỗi lần đọc lại văn Nhật lại mang một nét man mác. Một sự buồn nhẹ, điềm đạm trong lối viết và khó một nền văn học nào có thể bắt chước được. Một sự nhẹ nhàng lại đeo bám dai dẳng đến khó mà tách rời. Như thế giới hư ảo trong giấc mơ của Karin mãi là một sự sỡ hại thì đến lúc cô cũng phải đối mặt, con người đôi lúc phải đưa ra những lựa chọn như thế. Hay trong cuộc sống này, chúng ta là chất xúc tác của nhau để tạo nên những cuộc gặp gỡ là định mệnh.

Tài năng của Takuji Ichikawa nằm ở chỗ hành văn đơn giản, gọn gàng, súc tích nhưng đầy xúc động. Lối kể lan man, nhẹ nhàng của ông dễ khiến người đọc thấy chán trong những trang sách đầu (thực ra, hầu hết các quyển sách trên đời này đều vậy), nhưng một khi đã thẩm thấu được, nó sẽ cuốn hút bạn đến tận trang cuối cùng. Văn của Takuji Ichikawa không có độ gằn, thiếu tính giật gân, tiết tấu không được đẩy lên dồn dập mà rất hóm hỉnh, tự nhiên như dòng suối. Cảm xúc cứ thế mà trào ra chứ không cần phải nhấn nút, không ồ ạt mà cứ rỉ rả, rỉ rả. Nếu gặp ngư���i ấy cho tôi gửi lời chào là quyển tiểu thuyết thứ hai của Takuji Ichikawa, sau Em sẽ đến cùng cơn mưa. Cả hai quyển đều có chung một phong thái và hệ tư tưởng gần giống nhau, trong đó các nhân vật đều tin rằng còn có một thế giới tâm linh khác tồn tại song song với sự sống trên trái đất này. Còn nhiệm vụ và vai trò của thế giới ấy là gì thì... xem sách sẽ biết. Một điểm đặc biệt khác của Takuji Ichikawa là ông khai thác rất sâu những chi tiết tưởng như rất nhỏ, thế giới quan của ông trong sách hầu hết đều vụn vặt và nhiều tiểu tiết một cách kỳ lạ. Takuji Ichikawa chọn phương pháp phân kỳ mọi thứ chứ không hội tụ nó lại. cho đến cuồi sách, ông vẫn không làm điều đó, kết luận và nhận lấy thông điêp chính là việc của độc giả. May mắn là, nhờ cách dẫn dắt gần gũi và khéo léo, hầu hết người đọc đều có thể thấu hiểu được truyện của Takuji Ichikawa. Đều cuối cùng muốn nói là cả Em sẽ đến cùng cơn mưa và Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào đều đã làm mình khóc. Một trận khóc nhẹ lòng, tươi mới, nó giúp khởi nguyên lại tất cả những cảm hứng trong mình. Thật tuyệt khi cảm nhận được điều đó!

Đây là một quyển sách viết về hạnh phúc. "Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào" bắt nguồn từ một cậu bé, tên cậu là Toyama Satoshi, cậu là người con trai hiếm muộn của một cặp vợ chồng lớn tuổi. Satoshi vốn là một đứa trẻ lập dị thích nước và thủy sinh; theo như bố cậu, người đàn ông gần năm mươi mới được thấy mặt con trai mình, thì cậu là một thiên tài, âu chỉ là cái nhìn phiến diện của một bậc phụ huynh hết sức tự hào vì kì tích của mình và người phụ nữ mình yêu. Có lẽ bản thân Satoshi là thiên tài thật, cậu là thiên tài xúc tác mọi chuyện xảy ra xung quanh cậu: từ việc gặp được Yuji cùng Karin - hai người bạn thân rất quan trọng đối với cậu và cả việc sau này khi đã lớn lên, quá khứ cùng hiện tại cứ dồn dập chắp nối với nhau, như những lớp màu của bức tranh để cùng vẽ nên một câu chuyện nhẹ nhàng đằm thắm, được tô điểm bằng nào những tình bạn, tình yêu và cả tình thân qua năm tháng. Phải nói rằng những sự việc trong hiện tại xảy ra rất đỗi tình cờ một cách vô cùng hợp lý, cảm giác như mình đang bị lừa vậy, nhưng không vì quả thật câu chuyện đang được tiến triển như thế. Satoshi khi lớn lên đã gặp một cô gái tên Misaki qua môi giới hôn nhân và bộc bạch những câu chuyện thời ấu thơ theo yêu cầu người bạn gái. Chuyện quá khứ vừa dứt, người đọc đã bị kéo về thực tại của nhân vật, rồi những cuộc tao ngộ có chủ đích, những cuộc trò chuyện, những bữa ăn, rồi lại những kỉ niệm ấu thơ trong sáng, rồi lại tiếp tục đến hiện tại cùng những nhân vật vừa quen vừa lạ. Cách biến hóa tình tiết như vậy quả thật không khô khan và khiến mình cảm thấy yên bình vì dù ở mốc thời gian nào thì mọi việc cũng hết sức nhẹ nhàng. Duy chỉ có điều tác giả quá lạm dụng những đọan thọai, có những đọan rất dài tòan những câu nói được đóng giữa hai dấu nháy khiến mình đôi phần hụt hẫng, nhưng nhìn chung ở những đọan cao trào xúc cảm của nhân vật thì lời nói của chính họ lại phô bày tâm trạng của họ tốt hơn là ngòi bút của tác giả. Câu chuyện của từng người, từng tạo vật được xuất hiện trong đây đều đong đầy và trọn vẹn, ngay cả khi họ phải chờ đợi rất lâu để thấy được hạnh phúc thì mình vẫn cảm thấy họ không hề bất hạnh chút nào, có lẽ vì cách suy nghĩ hết sức tươi sáng của họ. Kể cả những nhân vật có cuộc đời mà trong thế giới thông thường này nó được đánh giá là bất hạnh, nếu nhân vật cảm thấy bản thân đang sống rất vui vẻ thì tự dưng người đọc cũng chẳng cảm thấy có gì gọi là đau khổ ở đây cả. Nhưng song song với điều ấy, dòng suy nghĩ của nhân vật chính Satoshi vẫn luôn có thiên hướng trầm tư, không hẳn là anh bi quan, chỉ là anh suy nghĩ rất nhiều về mọi chuyện khiến tác phẩm trở nên cân bằng. Bản thân mình cũng không ngờ đây lại là một tác phẩm quá ấm áp, người chết kẻ sống, ai cũng cảm thấy bản thân trọn vẹn vui vẻ, hơn nữa câu chuyện lại mang màu sắc kì ảo nên mình rất ngạc nhiên, vì bản thân vốn nghĩ đây hẳn phải là một tác phẩm gắn liền với thực tế phũ phàng. Kết cục tuy dễ đóan trước nhưng tác giả rất đáng khen vì biết cách xây dựng tính cách và khắc họa hình tượng nhân vật theo chính suy nghĩ của họ. Tuy nhiên có những nhân vật hơi mờ nhạt mà mình nghĩ cần được thêm nhiều điểm nhấn, chính điều đó đã khiến quyển sách này mình chỉ cho 3/5 sao ~

Cuối cùng cũng đọc xong. Và lâu rồi mới lại rớt nước mắt vì một cuốn tiểu thuyết. Quả thật, không nghĩ nó sẽ hay hơn cả cuốn tiểu thuyết đầu tay "Em sẽ đến cùng cơn mưa" của Takuji. Nó đẹp. Buồn. Nhưng không thảm. Một bản nhạc giao hưởng êm đềm cho ngày cuối thu, gợi nhớ về quá khứ. Cái tuổi thơ tươi đẹp ngày xưa ấy. Cơ bản, ba nhân vật chính trong truyện chưa bao giờ lớn: Karin, Yuji & Satoshi. Họ trân trọng những kỷ niệm lúc nhỏ và xem đó là thứ tài sản lớn nhất của cuộc đời. Để rồi họ đã & luôn sống mãi trong nó. Chất liệu trong tác phẩm của các nhà văn Nhật lúc nào cũng vậy. Thường mang những yếu tố như sự cô độc, những lỗ khuyết trong tâm hồn, sự nhàn nhã, tình dục và khát vọng sống. Tuy nhiên, tùy theo từng người mà sẽ cho ra những phong cách & cảm xúc khác nhau. Thật sự rất thích cuốn tiểu thuyết này Những nhân vật trong truyện hầu hết đều có hoàn cảnh éo le nhưng chính cách suy nghĩ lạc quan của họ đã làm cho tôi cảm động. Khóc vì nhìn thấy hạnh phúc được lan tỏa. À mà cũng có thể nói như thế. đây là một cuốn tiểu thuyết nói về "hạnh phúc" Câu nói tôi thích nhất trong truyện thuộc về nhân vật Yuji, một người tự kỷ và có sở thích vẽ tranh về rác: "Ừ. Cơ mà nhé, buồn cũng là một món quà được ban phát cho con người ta mà. Còn nó thì các mảnh ghép của cuộc đời mới được lấp đầy. Bởi vì nhé, cậu thử nghĩ mà xem. Nếu điều này là không cần thiết thì mình cũng đâu cần phải có cảm xúc đúng không. Nỗi suy sụp khi mất đi người ta yêu thương, cũng giống như sinh vật sống ở trên đời mà phải chịu thương tật nặng nề. Thậm chí có cả những người chết theo người mình yêu thương. Ấy thế nhưng con người ta vẫn được ban cho cảm xúc, đó là bởi chắc chắn nó có ý nghĩa nào đó."