Chuyện đời bình thường nhất là quy luật sinh ly biệt, con người rồi sẽ đến lúc phải đi chuyến xe xa không quay trở lại và rồi sẽ có người thân, người thương đứng lặng ở đó tiếc thương cho cuộc đời của một đóa hoa chưa kịp nở đã tàn theo hương gió. Đó là những cảm xúc đầu tiên tôi nghĩ khi nhìn vào tựa cuốn sách “Nếu chỉ còn một ngày để sống”. Nhưng tôi đã sai, sai một cách triệt để. Cuốn sách không nhàn nhạt như những câu chuyện thường được kể về một con người cận kề cái chết theo cách buồn man mác. Cuốn sách là cả một thế giới mà cô bé Madeline đang đấu tranh theo từng giây, từng phút không phải để giành giật sự sống, mà để đổi lại sự tự do dù chỉ là phút chốc, mà nguồn cơn động lực chính là “Tình yêu”.
Xuất phát điểm của câu chuyện ta đang được
kể là từ bốn tường trắng kín mít, thứ duy nhất đem lại màu sắc cho khung cảnh
này là hàng gáy sách. Madeline mắc căn bệnh hiếm gặp- SCID (dạng Thiếu hụt Miễn
dịch Tổ hợp Trầm trọng), hay thường được biết đến như “Hội chứng em bé bong
bóng”. Madeline dị ứng với cả thế giới và Olly là “trùm” trong các tác nhân đó.
Madeline không rời khỏi nhà, chưa từng bước chân ra khỏi nhà mình trong suốt mười bảy năm trời. Những người cô tiếp xúc chỉ có mẹ và cô y tá Carla. Tưởng chừng những hoạt động nhàm chán của Madeline sẽ được ghi chép đều đặn như trước giờ, cho đến khi Olly xuất hiện. Madeline bị thu hút ngay ánh nhìn đầu tiên bởi sự bụi bặm, bí ẩn với màu đen tuyền từ trên xuống dưới. Rồi một cú nhảy phóc qua bức tường cao tầm 6 feet như thể đã nhảy thẳng vào trái tim vốn đang tĩnh lặng của Madeline. Lần đầu tiên mắt của hai người chạm nhau, lần đầu tiên Madeline băn khoăn khi nhìn chính diện một thằng con trai, đó cũng chính là khoảnh khắc nhen nhóm trong tim Madeline một khát khao được sống, được tự do và quan trọng hơn là được gặp cậu thiếu niên Olly.
“Cậu ấy
là rủi ro lớn nhất tôi từng đối diện” và sự thực đúng như Maddy suy nghĩ.
“Virus” Olly đã thực sự thâm nhập vào đầu óc của Maddy mọi lúc, mọi nơi, vờ vật
vô định, lúc nào Olly cũng xuất hiện trong tầm nhìn của cô. Điều này đưa đến một
viễn cảnh mà chính cô cũng đang hoài nghi, cô đang yêu. Và đó cũng là động lực,
“lần đầu tiên kể từ rất lâu rồi, tôi muốn nhiều hơn thứ tôi có”. Cây kim trong
bọc lâu ngày cũng lòi ra. Chứng kiến sự giận giữ của người mẹ, cô Carla bị đuổi
việc, Madeline bị cấm túc hoàn toàn. Y tá mới được tuyển vào như một cái bóng
theo dõi sát sao mọi hành động của Madeline.
Đến đây,
thì chắc nhiều người đã đoán ra sự việc diễn biến tiếp theo. Madeline không chịu
đựng được cảm giác cồn cào trong người khi nỗi nhớ Olly của cô đạt đến cực hạn,
nỗi khát khao được dẫm chân trần trên nền cỏ. Maddy quyết định tự mình đào tẩu,
thế giới của cô đang gào thét trong câm lặng. Khi sự sợ hãi biến thành động lực,
bạn có thể làm mọi thứ, kể cả đó là điều điên rồ nhất. Quyết định đi Hawaii-
nơi mà cả nhà cô từng đến trước khi bố và anh trai qua đời vì tai nạn giao
thông. Đây là nơi ký ức duy nhất vẹn nguyên khi gia đình cô bên nhau, nhưng
cũng là nơi đong đầy đau thương trong mắt của mẹ Madeline.
Trong
hành trình ‘trốn ngục” của Maddy, cô không quên ghé chào y tá Carla- một người
bạn và là “tòng phạm” trên con đường trải nghiệm bản ngã của chính mình ở thế
giới mới. Có lẽ là lần đầu Maddy nói dối Olly rằng mình đang sử dụng thuốc thử
nghiệm để ngăn không bị dị ứng. Điều này, dĩ nhiên không qua khỏi ánh mắt thấu
đáo của cô Carla. Dù rằng không một kịch bản được viết trước, nhưng sự nài khẩn
trong câm lặng của Madeline đã lần nữa làm dịu đi sự ngạc nhiên, sợ hãi “Làm ơn
đi, cô Carla. Xin hãy hiểu cho cháu. Xin đừng lật tẩy cháu. Cô đã nói cuộc sống
là một món quà mà”. Cô Carla đã ngầm đồng ý với Maddy bằng cách quay đi chỗ
khác với bàn tay xoa ngực trấn an. Tôi biết rồi sẽ có những ý kiến cho rằng
Maddy là một đứa con gái bất hiếu, không hiểu chút gì cho tâm tư, nỗi buồn của
mẹ. Nhưng không đâu bạn đọc à, Maddy hiểu và để ý rất sâu sắc những gì mà mẹ
mình đã hi sinh cho bản thân, đặc biệt trong một tình huống éo le như thế này.
Tôi lang thang trong phòng khách, ngắm nhìn những khuôn mặt phụ nữ xuyên thế hệ giống cô Carla như tạc. Phía trên chiếc sô pha đôi là một khung ảnh lớn chụp cô Carla đang bế Rosa lúc bé. Có gì đó trong bức ảnh khiến tôi nhớ tới mẹ. Đó là ánh mắt cô nhìn Rosa, không chỉ ngập tràn tình yêu thương vô bờ bến mà còn vô cùng kiên định, giống như cô sẵn sàng làm tất cả để bảo vệ con gái. Những gì mẹ đã dành cho tôi, chẳng bao giờ tôi có thể đáp đền.
Maddy đã sống và trải nghiệm như một con người
bình thường không có chút liên can, dính dán đến thứ bệnh “em bé bong bóng” tại
Hawaii rực rỡ nắng vàng. Chính tình yêu đã mở ra trước mắt ta một thế giới mới,
thế giới của những nhịp đập hòa nhịp, của chút sợ hãi, của nhiều hạnh phúc. Tuy
khoản thời gian ấy không phải là vô hạn, nhưng cũng đủ để con người ta cảm thấy
xứng đáng cho những gì họ phải trả. Và cái giá mà Maddy phải trả có thể là cả một
đời người, vì cái chết có thể ập đến với cô bất cứ lúc nào. Thế nhưng, sống một
cuộc sống nhàn nhạt như một cuốn nhật ký được ghi chép sẵn, bạn có thực sự vui.
Phải khát khao, phải tuyệt vọng, phải mong ước đến mức nào con người ta mới có
thể đưa ra một quyết định chấp nhận đổi cả số phận như thế chỉ để duy trì phút
chốc bên người thương, bên mà người đã trở thành động lực cho Maddy, bên người
mà đem lại cho Maddy những cảm xúc cô chưa bao giờ rung động. Olly chính là niềm
hạnh phúc lớn trong thế giới nhỏ của Madeline.
“Tôi đã từng vui vẻ trước khi gặp anh. Nhưng
giờ tôi đang sống, hai chuyện đó hoàn toàn khác biệt.”
“Đừng chết” – Anh nói; “Em sẽ không chết” – Tôi đáp và đó là lời hứa cũng chính là lời nói dối mà ta muốn giữ.
Madeline
tự mình khám phá giới hạn bản thân và rào cản thế giới mà cô chưa từng được chạm
tay đến. Sau khi Madeline đổ bệnh, tôi đang thoáng nghĩ đến lúc thần chết mang
cô đi, mang theo cả linh hồn và tình yêu của Olly đi. Nhưng một sự thật làm các
nhân vật trong truyện bất ngờ, lại càng làm các độc giả bất ngờ. Madeline không
mắc phải căn bệnh SCID mà là bệnh viêm cơ tim với một hệ miễn dịch yếu ớt chỉ tầm
đứa trẻ lên ba. Mọi mắc xích từ đầu truyện được gỡ bỏ. Mẹ Madeline vì chịu cú sốc
quá lớn khi một lần mất đi cả người chồng và đứa con trai. Nên tâm lý cô sinh
ra cảm giác phòng thủ, sợ hãi mọi thứ sẽ cướp đi đứa con gái- động lực duy nhất
để cô có thể gượng dậy sau nỗi bi kịch ám ảnh đó. Chính điều này đã tước đoạt tự
do của Madeline mười bảy năm trời. Nếu người mẹ phải đau khổ vì chứng kiến trọn
nỗi đau mất đi người thân thì đứa con còn đau khổ hơn bội vì chính bị người
thân giam cầm một khoảng thời gian dài trong vô vọng.
Sự giận dữ, gào thét, phẫn nộ, tiếng mạch máu phập phồng đều đặn. Hành động vùng chạy khỏi căn phòng, dứt khoát, như thể nước đã tràn ly, tấm màn của sự che chở, bao bọc đã được vén lên, ánh sáng của mặt trời trực tiếp chiếu rọi qua da thịt Madeline, như một câu trả lời chính thức về tình trạng của cô. Cô không bị bệnh, cô chưa bao giờ bị bệnh. Những cảm xúc cố kìm nén suốt hai mươi tư giờ vừa qua nổ tung trong tôi. Hy vọng và tuyệt vọng, chờ đợi và tiếc nuối, hân hoan và bộc phát. Làm sao từng ấy thứ cảm xúc và những cảm xúc hoàn toàn trái ngược lại có thể tồn tại trong con người ta cùng một lúc? Madeline đang vật lộn giữa một đại dương đen ngòm, ngực quàng áo phao, chân quấn mỏ neo. Cô như dập dờn những cơn sóng giữa thanh xuân bị giam giữ và tương lai được tự do. Và rào cản lớn nhất lúc này chính là người mẹ. Tâm trạng của người mẹ, thực ra cũng không hề yên tĩnh tý nào. Người mẹ năn nỉ, sợ hãi, gương mặt mẹ vỡ tan ra từng mảnh. Bất kể sức lực nào đang chống đỡ gương mặt ấy thì bây giờ đây cũng đã thất bại trong đột ngột và thảm hại. “Mẹ đã sụp đổ. Mẹ đã sụp đổ suốt một thời gian dài. Cô Carla nói đúng. Mẹ chưa bao giờ gượng dậy nổi sau cái chết của họ” Mọi chuyện cứ thế, Madeline trở thành một điểm tựa nhỏ nhoi, mỏng manh của người mẹ. Cô cố gắng bảo vệ, ngăn cách đứa con gái bé nhỏ với thế giới mà tại đó, đã cướp đi hạnh phúc và cả những dự định lớn của một người mẹ. Nỗi đau của mẹ kéo dài vô hạn không có điểm dừng. Đặc quánh như một biển chết.
Mẹ chịu đựng nỗi đau ấy là vì tôi, nhưng tôi không thể chịu đựng thêm một phút giây nào nữa.
May thay, Madeline của cuối truyện là một cô gái bình thường, một cô gái vì yêu mà dám đi tìm lại định mệnh của đời mình. Một cái kết có hậu, Olly và Maddy gặp nhau tại tiệm sách cũ. Cả hai điều tìm đúng cho mình quyển sách đời này kiếp này.
Hôm nay chẳng khác gì hôm qua.
Ngày mai cũng giống hệt ngày hôm nay
Trong cuốn sách về cuộc đời em, chương nào cũng giống hệt chương nào.
Cho tới khi anh xuất hiện.
Cuộc đời của mỗi người là một quyển sách với
vô vàn số trang, nhưng hãy là tác giả của từng con chữ được viết trong đấy.
Madeline sẽ không thể nào vùng vẫy ra khỏi căn phòng ngăn cách cô với những cảm
xúc mà lẽ ra bất kỳ đứa trẻ nào cũng được cảm nhận nếu không có Olly. Một cuốn
sách tâm lý nhẹ nhàng nhưng có chút sâu xa của người lớn, lắng đọng của người đọc,
bồng bộc của tình yêu và cả ý nghĩa của tác giả. Nếu không có tình yêu làm động
lực phá bỏ lớp vỏ thủy tinh trong suốt ấy, con người ta không thể biết được giới
hạn của bản thân là gì. Tình yêu có xứng đáng để ta đánh đổi vô vàng thứ và rồi
nhận lại dù chỉ là một cũng cảm thấy mãn nguyện chăng?. Hãy để “Nếu chỉ còn một
ngày để sống” trả lời thắc mắc của bạn.
Bạn sẽ khó mà có thể bắt đầu viết những chương tiếp theo của cuộc đời mình khi mà bạn cứ đọc mãi những chương trước đó.
Cuộc sống là một món quà của tạo hóa và
cách sống là một lựa chọn của chính mình. Đem lửa yêu thương lan tỏa đến mọi
người và bạn sẽ nhận lại còn nhiều hơn cả thế như chính Olly và Madeline trong
Everything, Everything.
Tác giả: Kim Loan - Bookademy
-------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn/
Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected]
Cuốn sách này không phải xin lỗi khi lỡ đánh cắp trái tim lẫn hơi thở của bạn. Vì đã chĩa súng vào bạn và yêu cầu bạn đọc hết toàn bộ 306 trang trong hai giờ. Cuốn sách này dạy tôi rằng cuộc sống không đáng sống nếu không có lý do và niềm tin vào điều gì đó. Mỗi người trong chúng ta đều xứng đáng có được cơ hội hạnh phúc. Trong thời gian dài nhất, tôi đã vật lộn suốt thời trung học, mắc sai lầm và tin rằng mình sẽ không bao giờ là đủ. Nhưng bạn không hoàn hảo, và bạn sẽ không bao giờ như vậy. Đừng cố gắng nữa. Tất cả chúng ta đều là con người. Đây không phải là một cái cớ, mà là một lời nhắc nhở. Cuộc sống vẫn tiếp diễn. Bạn vẫn thế.
Thật là một điều tuyệt vời khi một cuốn sách nói với bạn rằng điều đó ổn. Rằng việc phạm sai lầm là điều bình thường. Cuốn sách này nhắc nhở bạn rằng cuộc sống là phải chấp nhận rủi ro (tôi không chỉ có ý liều lĩnh) - mà phải biết khi nào nên phá vỡ các quy tắc để mạo hiểm chọn ra được những gì hợp với bạn, cho dù đó là một con người hay một niềm đam mê. Cuốn sách này dạy tôi rằng cuộc sống đầy rẫy sự hy sinh và chúng ta cũng phải lựa chọn. Chúng ta phải lựa chọn những khoảnh khắc, trận chiến, lời nói, lựa chọn của mình. Và chúng ta phải đưa ra quyết định. Lớn và nhỏ. Khó và dễ. Dù ở kích cỡ nào, bạn sẽ không bao giờ giống nhau sau khi thực hiện những lựa chọn đó. Bởi vì sự lựa chọn tạo nên bạn.