Một thế giới lành mạnh luôn nhấn mạnh đến giá trị. Một thế giới đểu giả, bạc ác luôn nhấn mạnh đến khiếm khuyết hay vẻ toàn vẹn ở bên ngoài, luôn nhấn mạnh đến thành tựu và thành quả. Trò chơi này sẽ vạch mặt thế giới mà chúng ta có, và chúng ta sẽ bớt đi ảo tưởng rất nhiều. Đây là một cuộc tuyên chiến với chính thế giới mà chúng ta tưởng là an toàn nhất.


Đó là lời tuyên chiến của OOPSY - một cộng đồng gồm những người đam mê tâm lí học và tâm lí trị liệu, cũng là lời khích lệ bạn, động viên tôi, chúng ta cùng bắt đầu “cuộc thánh chiến” với thế giới quanh mình.


Ai cũng có bạn bè, và một vài người bạn thân. Nhưng ai mới thật sự là bạn thân, ai mới thật sự là người ở bên ta vì ta là chính ta chứ không phải vì ta là một ai đó tài giỏi, rạng rỡ hay đem đến nguồn lợi không đáy cho bạn bè? Trong số những người ta cười đùa hàng ngày, ai cười với ta để chia sẻ niềm vui, ai cười với ta bằng thái độ khinh bỉ, coi thường, và ai cười với ta chỉ vì lòng thương hại? OOPSY đã chỉ cho chúng ta SÁU “cách giả đần”, SÁU “trò kì quái” để “thử” thế giới bạn bè ấy.


Cái làm mình ấn tượng đầu tiên chính là tiêu đề của từng phần trong cuốn sách này, xem ở ảnh dưới đây nhé:


Và bạn, đã sẵn sàng cùng mình khám phá cuốn sách này chưa?


Bạn có dám vứt bỏ lòng tham danh và lòng tham ái?


Ngay từ những trang đầu tiên, các tác giả đã bày ra trước mắt ta một sự thật phũ phàng, rằng ai, bất cứ ai trong số chúng ta cũng đều nặng gánh trong mình một nỗi sợ từ những ngày còn trẻ, từ những ngày còn là một cô bé hay một cậu bé mong manh, và khi ta lớn lên, ta trưởng thành, thì nỗi sợ ấy, phần lớn, sẽ không bao giờ ta rũ bỏ được: Đó, là sợ bị coi thường, sợ không được yêu thương, sợ...bị phản bội.


Từ “phản bội” ở đâu mà ra? “Phản bội” là một từ của thanh xuân, chúng ta sợ hãi mất tất cả. Chúng ta thấy bạn bè không thật sự là bạn bè, người yêu không thật sự là người yêu, không ai thật sự chân thành với nhau. Và chúng ta cũng không chân thành với họ. Chúng ta cần họ nhưng chúng ta không thật sự cần họ. Và ai cũng sống ở trong những xốc nổi của mình.

[...]

Đến già mà chúng ta vẫn thế, thì chúng ta chỉ là một đứa trẻ bạc đầu. Chúng ta sống mãi trong tình trạng một cô cậu học trò, luôn luôn sợ bị phản bội; luôn luôn sợ mệt mỏi; luôn luôn cảm thấy cần phải khoe mẽ, cần phải tranh đấu, cần phải phô trương; luôn luôn cần đến những bộ cánh đẹp; luôn cần thấy mình là một ai đấy trong mắt người khác.



Thấy cần phải khoe mẽ, cần phải phô trương, cần đến những bộ cánh đẹp - ấy là tham danh. Sợ bị phản bội, sợ mệt mỏi, luôn cần thấy mình là một ai đấy trong mắt người khác - ấy là tham ái. Cái tham danh, và cái tham ái, nó giày vò chúng ta, nó khiến ta không còn là chính mình, nó khiến ta mất đi identity - bản sắc của riêng, của ta duy nhất. Vượt qua nỗi sợ ấy, vượt qua thói tham danh và tham ái, cũng chính là đặt những bước chân đầu tiên vào con đường sống cuộc đời của chính mình, yêu cái bản sắc độc đáo có một không hai của mình, và kiểm soát thế giới của riêng bạn.


Chúng ta đều kỳ quặc


OOPSY trong tác phẩm “kỳ quặc” này đã phơi trần cho chúng ta bản chất thật sự của con người: Chúng ta đều kỳ quặc. Chấp nhận điều đó, bạn sẽ không còn phải tự mình làm khổ bản thân, gò ép bản thân theo một khuôn mẫu nhất định nào, bạn là chính bạn. Phải, và để chứng minh điều đó, hãy thực hiện SÁU trò “bẩn bựa” mà các tác giả đã chỉ cho chúng ta. “Bựa” nhưng mà chất!


Chúng ta đều kỳ quặc, chúng ta đều dị hợm, chúng ta đều khác biệt. Điều quan trọng là chúng ta trân trọng những giá trị, thúc đẩy những giá trị và bao dung với nhau. Đấy là những giá trị trẻ con không học nổi mà cuộc sống học đường sẽ hủy hoại tất cả những điều này. Cuộc sống học đường chỉ khiến chúng ta trở nên khoe mẽ, trở nên giả tạo. Và đấy là điều mà thầy cô cũng không dạy những đứa trẻ.


Phải, mỗi người là một cá thể riêng biệt không trộn lẫn. Bạn không giống ai, bạn khác người, SÁU “trò đần” này có thể sẽ khiến bạn bị nhìn bởi những con mắt khác. Người ta có thể đánh giá bạn khác với những gì bạn mong muốn. Lập dị, không sao! Bất bình thường, không vấn đề gì! Đơn giản vì những người đó chẳng phải bạn thân thật sự mà cuộc đời bạn hằng mong muốn. Bạn thân thật sự sẽ không vì bạn “không đánh răng” mà không nói chuyện với bạn. Người bạn tri kỉ sẽ không vì sự thật rằng bạn bị “thối chân” mà xa lánh bạn. Người bạn chí cốt cũng sẽ không vì bạn đeo “cức” mũi trước ngực, đeo khẩu trang kính râm khi đi ngao du vì vừa phẫu thuật thẩm mĩ, sẽ không vì bạn “bẩn thỉu hôi hám” mà nghỉ chơi với bạn hay dè bỉu, khinh thường bạn. Người ta yêu quý con người bên trong chứ người ta không trọng vẻ bề ngoài hay coi khinh những “khiếm khuyết” của bạn. Phải, nếu có bất cứ một ai, dù chỉ là một người như vậy thì chúc mừng, bạn đã tìm được “một nửa” trái tim tình bạn đích thực của mình, còn không có ai, không một ai “đạt yêu cầu” thì sao? Thì chí ít bạn cũng đã thất vọng đủ để hiểu rằng cần phải “mở mắt” ra để mà nhìn nhận thế giới này, để chấp nhận sự thật tuy phũ phàng mà không dối trá, rằng chưa đâu, chưa có ai xuất hiện trong cuộc đời bạn để là một người khiến bạn phải khắc cốt ghi tâm cả, và rằng bạn sẽ phải tiếp tục công cuộc kiếm tìm đầy gian nan này thôi! Khó nhưng đáng! Bởi:


Người nào phát hiện ra sự thật thì người đấy lí trí hơn. Người nào trải qua một chút thất vọng về cuộc đời thì người đấy khôn ngoan hơn. “Sadder but wiser”, không bao giờ thay đổi.



Hủy hoại thanh xuân, dừng lại ngay!


Trong Mùa hè năm ấy tôi đã biết ai thực sự là bạn thân, các tác giả đã chỉ rõ cho chúng ta, thật chuẩn xác làm sao, vòng xoay của không gian con người: Bản thân là điều cốt lõi, gia đình là lá chắn chở che suốt cuộc đời; bạn bè, bạn thân và người yêu là những gương mặt tạo nên kí ức thanh xuân tuyệt vời nhất. Thanh xuân quý giá chóng nở nhanh tàn nếu không nhận thức được mà vun vén, mà chăm nom. Thanh xuân không quyết định bởi ta duy nhất, nhưng ta là người lựa chọn ai sẽ tạo nên thanh xuân ấy cùng mình.



Mình đọc được ở đâu đó nói rằng cả thanh xuân người ta mãi đi tìm câu trả lời cho câu hỏi Are my friends a bad influence on me? (Bạn bè của tôi có ảnh hưởng xấu đến tôi hay không?) Người ta nghỉ chơi với người này người kia vì sợ rằng “khiếm khuyết” của họ sẽ “lây nhiễm” sang mình. Người ta bắt đầu xa lánh người bạn hàng ngày bên cạnh mình vì sợ vẻ bề ngoài không hoàn mỹ của bạn ấy sẽ khiến mình bị đánh giá lệch sai. Người ta sợ thế, nên người ta chọn những bạn đẹp, bạn giỏi, bạn “hào nhoáng” để chơi, để được là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, để được người đời tán tụng. Những người như thế, đây là lúc để cho họ ra rìa cuộc đời của bạn rồi! Đừng ngại “khiếm khuyết”, đừng ngại “bẩn bựa”, đừng ngại “đần độn”, vì chỉ có là chính bạn không phải một ai khác, người bạn thân thật sự mới xuất hiện. Là người sẽ bao dung, thông cảm, sẽ “chịu nổi mùi mồm ta”, “chịu nổi mùi chân ta”, “chấp nhận ta là một người khiếm khuyết, lận đận, và yêu mến cả những thiếu sót nơi ta”. Là người sẽ không vì giọng hát ta không hay mà chê bai, dè bỉu, là người sẽ lắng nghe và “cầm tay ta cười nắc nẻ” khi trong đầu ta đầy những ý nghĩ hành xử kì quái. Ai cũng kỳ quặc, chúng ta đều kỳ quặc, nhưng người chịu hiểu sự kỳ quặc ấy và chấp nhận nó có lẽ không nhiều. Người may mắn nhiều sẽ có một vài, và là một con số ít, người may mắn đủ sẽ có một người duy nhất, chỉ cần một người thôi là đã hạnh phúc lắm rồi, thanh xuân đã “mặn mà” lắm rồi, phải không?


Bạn có người bạn nào như vậy không? Đã tìm thấy người bạn nào như thế chưa? Nếu rồi, chúc mừng, bạn nằm trong số ít những người may mắn nhất thế giới. Còn nếu chưa, thì từ từ, đừng vội, đời còn dài, và thanh xuân phải trải qua nhiều gian truân, mới tìm được người đồng chí trọn đời.


Vậy đấy, Mùa hè năm ấy tôi đã biết ai thực sự là bạn thân đã không những làm vẹn bổn phận của mình là vạch trần cho người đọc thấy bản chất thật sự của thế giới này, mà hơn thế, còn mở ra cho mỗi chúng ta nhiều cánh cửa ta lựa chọn để “sàng lọc” thế giới. Đáng yêu, hài hước, thô mà thật, cuốn sách vỏn vẹn 168 trang đã mang tới những “kiến thức” và “chiêu trò” thú vị dành tặng cho bạn, cho tôi, để chúng ta cùng nhau tuyên chiến với thế giới của chính mình.


Tác giả: Thúy Hạnh - Bookademy

------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

Tham gia cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3


Xem thêm

OOPSY trong tác phẩm “kỳ quặc” này đã phơi trần cho chúng ta bản chất thật sự của con người: Chúng ta đều kỳ quặc. Chấp nhận điều đó, bạn sẽ không còn phải tự mình làm khổ bản thân, gò ép bản thân theo một khuôn mẫu nhất định nào, bạn là chính bạn. Phải, và để chứng minh điều đó, hãy thực hiện SÁU trò “bẩn bựa” mà các tác giả đã chỉ cho chúng ta. “Bựa” nhưng mà chất! Chúng ta đều kỳ quặc, chúng ta đều dị hợm, chúng ta đều khác biệt. Điều quan trọng là chúng ta trân trọng những giá trị, thúc đẩy những giá trị và bao dung với nhau. Đấy là những giá trị trẻ con không học nổi mà cuộc sống học đường sẽ hủy hoại tất cả những điều này. Cuộc sống học đường chỉ khiến chúng ta trở nên khoe mẽ, trở nên giả tạo. Và đấy là điều mà thầy cô cũng không dạy những đứa trẻ. Phải, mỗi người là một cá thể riêng biệt không trộn lẫn. Bạn không giống ai, bạn khác người, SÁU “trò đần” này có thể sẽ khiến bạn bị nhìn bởi những con mắt khác. Người ta có thể đánh giá bạn khác với những gì bạn mong muốn. Lập dị, không sao! Bất bình thường, không vấn đề gì! Đơn giản vì những người đó chẳng phải bạn thân thật sự mà cuộc đời bạn hằng mong muốn. Bạn thân thật sự sẽ không vì bạn “không đánh răng” mà không nói chuyện với bạn. Người bạn tri kỉ sẽ không vì sự thật rằng bạn bị “thối chân” mà xa lánh bạn. Người bạn chí cốt cũng sẽ không vì bạn đeo “cức” mũi trước ngực, đeo khẩu trang kính râm khi đi ngao du vì vừa phẫu thuật thẩm mĩ, sẽ không vì bạn “bẩn thỉu hôi hám” mà nghỉ chơi với bạn hay dè bỉu, khinh thường bạn. Người ta yêu quý con người bên trong chứ người ta không trọng vẻ bề ngoài hay coi khinh những “khiếm khuyết” của bạn. Phải, nếu có bất cứ một ai, dù chỉ là một người như vậy thì chúc mừng, bạn đã tìm được “một nửa” trái tim tình bạn đích thực của mình, còn không có ai, không một ai “đạt yêu cầu” thì sao? Thì chí ít bạn cũng đã thất vọng đủ để hiểu rằng cần phải “mở mắt” ra để mà nhìn nhận thế giới này, để chấp nhận sự thật tuy phũ phàng mà không dối trá, rằng chưa đâu, chưa có ai xuất hiện trong cuộc đời bạn để là một người khiến bạn phải khắc cốt ghi tâm cả, và rằng bạn sẽ phải tiếp tục công cuộc kiếm tìm đầy gian nan này thôi! Khó nhưng đáng! Bởi: Người nào phát hiện ra sự thật thì người đấy lí trí hơn. Người nào trải qua một chút thất vọng về cuộc đời thì người đấy khôn ngoan hơn. “Sadder but wiser”, không bao giờ thay đổi.

Ngay từ những trang đầu tiên, các tác giả đã bày ra trước mắt ta một sự thật phũ phàng, rằng ai, bất cứ ai trong số chúng ta cũng đều nặng gánh trong mình một nỗi sợ từ những ngày còn trẻ, từ những ngày còn là một cô bé hay một cậu bé mong manh, và khi ta lớn lên, ta trưởng thành, thì nỗi sợ ấy, phần lớn, sẽ không bao giờ ta rũ bỏ được: Đó, là sợ bị coi thường, sợ không được yêu thương, sợ…bị phản bội. Từ “phản bội” ở đâu mà ra? “Phản bội” là một từ của thanh xuân, chúng ta sợ hãi mất tất cả. Chúng ta thấy bạn bè không thật sự là bạn bè, người yêu không thật sự là người yêu, không ai thật sự chân thành với nhau. Và chúng ta cũng không chân thành với họ. Chúng ta cần họ nhưng chúng ta không thật sự cần họ. Và ai cũng sống ở trong những xốc nổi của mình. Đến già mà chúng ta vẫn thế, thì chúng ta chỉ là một đứa trẻ bạc đầu. Chúng ta sống mãi trong tình trạng một cô cậu học trò, luôn luôn sợ bị phản bội; luôn luôn sợ mệt mỏi; luôn luôn cảm thấy cần phải khoe mẽ, cần phải tranh đấu, cần phải phô trương; luôn luôn cần đến những bộ cánh đẹp; luôn cần thấy mình là một ai đấy trong mắt người khác. Thấy cần phải khoe mẽ, cần phải phô trương, cần đến những bộ cánh đẹp – ấy là tham danh. Sợ bị phản bội, sợ mệt mỏi, luôn cần thấy mình là một ai đấy trong mắt người khác – ấy là tham ái. Cái tham danh, và cái tham ái, nó giày vò chúng ta, nó khiến ta không còn là chính mình, nó khiến ta mất đi identity – bản sắc của riêng, của ta duy nhất. Vượt qua nỗi sợ ấy, vượt qua thói tham danh và tham ái, cũng chính là đặt những bước chân đầu tiên vào con đường sống cuộc đời của chính mình, yêu cái bản sắc độc đáo có một không hai của mình, và kiểm soát thế giới của riêng bạn.

Một thế giới lành mạnh luôn nhấn mạnh đến giá trị. Một thế giới đểu giả, bạc ác luôn nhấn mạnh đến khiếm khuyết hay vẻ toàn vẹn ở bên ngoài, luôn nhấn mạnh đến thành tựu và thành quả. Trò chơi này sẽ vạch mặt thế giới mà chúng ta có, và chúng ta sẽ bớt đi ảo tưởng rất nhiều. Đây là một cuộc tuyên chiến với chính thế giới mà chúng ta tưởng là an toàn nhất. Đó là lời tuyên chiến của OOPSY – một cộng đồng gồm những người đam mê tâm lí học và tâm lí trị liệu, cũng là lời khích lệ bạn, động viên tôi, chúng ta cùng bắt đầu “cuộc thánh chiến” với thế giới quanh mình. Ai cũng có bạn bè, và một vài người bạn thân. Nhưng ai mới thật sự là bạn thân, ai mới thật sự là người ở bên ta vì ta là chính ta chứ không phải vì ta là một ai đó tài giỏi, rạng rỡ hay đem đến nguồn lợi không đáy cho bạn bè? Trong số những người ta cười đùa hàng ngày, ai cười với ta để chia sẻ niềm vui, ai cười với ta bằng thái độ khinh bỉ, coi thường, và ai cười với ta chỉ vì lòng thương hại? OOPSY đã chỉ cho chúng ta SÁU “cách giả đần”, SÁU “trò kì quái” để “thử” thế giới bạn bè ấy. Cái làm mình ấn tượng đầu tiên chính là tiêu đề của từng phần trong cuốn sách này, xem ở ảnh dưới đây nhé: Và bạn, đã sẵn sàng cùng mình khám phá cuốn sách này chưa?

Lớn lên, ai cũng có bạn bè, có người lắng nghe, có người chia sẻ. Nhưng người lắng nghe ta làm ta yếu đuối, người ta chia sẻ làm ta phụ thuộc. Sự thật đấy! Bạn bè tạo ra một thời thanh xuân. Có những người ta không gặp lại, nhưng họ sống mãi trong ta, nếu không phải trong suy nghĩ, thì là ở nội tâm. Thanh xuân ấy chỉ đẹp và đáng khi ta có thể biết ai là thật-thân, ai là thân-ai-nấy-lo, ai là bạn hờ, ai quan trọng, ai không hề quan trọng. Vì mỗi ngày sống cùng một người, ta đang chia cho họ phần đẹp nhất cuộc đời. Nhưng muốn những mối quan hệ bạn bè thật đẹp và đích đáng, phải tự tin trong mối quan hệ, phải làm chủ thế giới bạn bè, khôn ngoan giữa bao nhiêu bằng hữu niên thiếu, đừng làm con cừu lúc nào cũng thấy cần nhiều sự ban ơn của bầy sói. Đừng nói nữa, hãy rắn tay nắm lấy thế giới bạn bè. MÙA HÈ NẮM ẤY, BẠN ĐÃ BIẾT AI LÀ BẠN THÂN Cuốn sách này là một tinh thần, ý chí sống với công việc mà nếu có nó không chỉ mỗi sáng thứ Hai đâu mà mỗi ngày đi làm đều là một ngày tuyệt vời. Bạn thân nhất chưa chắc chịu nổi mùi mồm ta? Thân nhau không sâu bằng mùi mồm? Ta có bao nhiêu bạn bè và bao nhiêu bạn thân? Có ai chịu nổi mùi chân ta không? Có bao nhiêu bạn bè sẵn sàng chấp nhận ta là một người khiếm khuyết, lận đận, và yêu mến cả những thiếu sót nơi ta? Nếu ta hát, có người bạn nào lắng nghe và mỉm cười, như một người thấu hiểu? Nếu ta đầy những ý nghĩ hành xử kì quái, còn ai sẵn sàng cầm tay ta cười nắc nẻ?

Quyển sách tâm lí hay về tình bạn Mùa Hè Năm Ấy Tôi Đã Biết Ai Thật Sự Là Bạn Thân dành tặng cho thanh xuân của bạn, nơi bạn đã cùng bạn bè của mình tạo nên một thời thanh xuân thật đẹp, dù có những người ta không gặp lại, nhưng họ sống mãi trong ta, nếu không phải trong suy nghĩ, thì là ở nội tâm.Thanh xuân ấy chỉ đẹp và đáng khi ta có thể biết ai là thật-thân, ai là thân-ai-nấy-lo, ai là bạn hờ, ai quan trọng, ai không hề quan trọng.Vì mỗi ngày sống cùng một người, ta đang chia cho họ phần đẹp nhất cuộc đời. Lớn lên, ai cũng có bạn bè, có người lắng nghe, có người chia sẻ. Nhưng người lắng nghe ta làm ta yếu đuối, người ta chia sẻ làm ta phụ thuộc. Sự thật đấy! Bạn bè tạo ra một thời thanh xuân. Nhưng muốn những mối quan hệ bạn bè thật đẹp và đích đáng, phải tự tin trong mối quan hệ, phải làm chủ thế giới bạn bè, khôn ngoan giữa bao nhiêu bằng hữu niên thiếu, đừng làm con cừu lúc nào cũng thấy cần nhiều sự ban ơn của bầy sói. Bạn thân nhất chưa chắc chịu nổi mùi mồm ta? Thân nhau không sâu bằng mùi mồm? Ta có bao nhiêu bạn bè và bao nhiêu bạn thân? Có ai chịu nổi mùi chân ta không? Có bao nhiêu bạn bè sẵn sàng chấp nhận ta là một người khiếm khuyết, lận đận, và yêu mến cả những thiếu sót nơi ta? Nếu ta hát, có người bạn nào lắng nghe và mỉm cười, như một người thấu hiểu? Nếu ta đầy những ý nghĩ hành xử kì quái, còn ai sẵn sàng cầm tay ta cười nắc nẻ? Ta đã có cách để BIẾT AI THẬT SỰ LÀ BẠN THÂN!

Sự phản bội được cho là thứ “đáng ghê tởm” nhất trong tình bạn. Một người phản bội sẽ đồng nghĩa với việc: bị cách li và loại bỏ. Tất nhiên, không phải ai cũng đi theo lối cực đoan ấy. Có người sẵn sàng thứ tha và bỏ qua cho người vừa phản bội, vì nghĩ rằng: “Ừ thì, ai chẳng có lúc sai. Hãy hiểu cho họ, và cả hai làm lành thân ái.” Nhưng phần đông khác (chắc là rất đông!) rất khó tha thứ. Họ đẩy những người kia vào trong danh sách đen những người “đáng loại bỏ.” Còn một số khác nữa (có vẻ cũng nhiều), không chịu nổi sự cô đơn của sự mất mát, không chịu nổi cơn dày vò vì vừa mất một ai đó quan trọng, nhưng lại không tha thứ nổi cho người đã phản bội, sẽ không ngừng tự làm mình tổn thương bằng cách muốn cứu vãn mối quan hệ đã rạn nứt này. Hãy nói về tuýp người số ba trước, người vừa muốn bỏ nhưng không thể bỏ, người muốn giữ nhưng không muốn. Các nhà khoa học nói rằng, kết thúc một mối quan hệ thật khó, giữ mối quan hệ đã nứt gãy trong cuộc sống của mình còn khó khăn hơn gấp bội. Những người có xu hướng giữ mối quan hệ bề mặt nhưng vẫn không thể nào tha thứ trong tâm khảm bởi vì họ lưu giữ mối quan hệ ấy chỉ để xoa dịu bản thân khỏi cảm giác mất mát. Họ không chịu nổi sự mất mát này, chứ không phải vì họ muốn tình bạn tốt đẹp hơn giữa hai người.Có một thực tế không thể phủ nhận rằng, thật khó tìm một người bạn chân thành đích thực, một người có thể tha thứ, sát cánh với chúng ta đi qua muôn trùng khó khăn trong cuộc sống hiện đại. Vì đó là đặc điểm trong cuộc sống hiện đại (đừng vội thắc mắc, bạn sẽ biết sau, trong một trang sách nào đó). Chính bởi vì thiếu vắng người bạn chân thành đích thực ấy, chúng ta mới có những mối quan hệ dễ đổ vỡ, dễ phản bội. Sự phản bội không quá hiếm để thấy đâu. Chúng ta gặp nó đầy trong cuộc sống và cuộc đời mình, kể từ khi còn rất nhỏ, ngay khi bước chân vào trường học. Học cấp 1, cấp 2, cấp 3, lên đại học, ta từng trải qua không ít xích mích, nói xấu, tẩy chay, chia bè phái, chia tay,... Bạn đã từng như thế chưa, hay từng chứng kiến những sự kiện ấy chưa? Có, phải chứ? Thật không may, những tổn thương từ những xích mích hồi còn nhỏ bạn bè không biến mất đi, mà cấu thành một phần nhân cách của ta, hằn lên trái tim ta đến mãi sau này. Nỗi sợ phản bội cũng từ đó đeo đẳng ta mãi (chẳng thế mà sâu thẳm mỗi người vẫn lo sợ và ghét những kẻ “phản bội”, “đâm sau lưng” họ). Đừng vội nghĩ rằng sự phản bội chỉ xuất hiện trong tình yêu và đáng sợ nhất trong tình yêu. Chính sự phản bội trong tình bạn mới để lại những di chứng nặng nề và khó chữa lành nhất. Thế mà sự phản bội và nguy cơ của nó vẫn luôn tồn tại bên cạnh ta hằng ngày. Chẳng qua chúng ta chưa biết ai là kẻ phản bội vì chưa có hoàn cảnh bộc lộ đó thôi. Có hoàn cảnh rồi, sẽ biết người bạn bên cạnh mình đích thực LÀ AI. Ai cũng đã/đang/sẽ có bạn, không ít thì nhiều. Nhưng không phải ai cũng biết ai là bạn thân, ai là kẻ phản bội. Ai cũng đã/đang/sẽ có một thế giới bạn bè, cả lạ cả quen. Nhưng không phải ai cũng biết khi nào thế giới ấy đổ vỡ, chỉ còn trái tim rất đau. Vậy tại sao không tự tạo hoàn cảnh rồi phát hiện ra: AI THỰC SỰ LÀ BẠN THÂN CỦA BẠN? Và chữa lành trái tim luôn phập phồng nỗi sợ bị phản bội bên trong chính mình? Hãy nhanh tay nhanh mắt, tìm liều thuốc hữu hiệu, trả lại trái tim một chốn bình yên bằng cách thử lòng bạn thân bằng mấy trò giả đần kì quái, để mở mắt to ra và soi rõ bạn bè. Tất cả đều có trong cuốn sách: MÙA HÈ NĂM ẤY, TÔI ĐÃ BIẾT AI THỰC SỰ LÀ BẠN THÂN.

Ai trong đời cũng có bạn bè để lắng nghe, để chia sẻ. Bạn bè tạo ra thanh xuân, là một phần của tuổi trẻ. Vào khoảng 12,13 tuổi – độ tuổi dậy thì, bạn cần một thằng bạn để khoác vai, cần một cô bạn thân để tâm sự, cần một nhóm nhỏ trong lớp để kéo nhau đi ăn những quán ăn nho nhỏ. Nhưng một sự thật phũ phàng là, chỉ khoảng 6 năm nữa thôi, khoảng 90% số đó sẽ không liên hệ với bạn. Đau nhất không phải một người đâm sau lưng mình đâu, mà là khi họ quay mặt lại với mình. Nỗi sợ bị bạn bè quay mặt, bị đâm sau lưng với mình, đấy là nỗi sợ lớn nhất. Bị một người phản bội theo kiểu lừa dối không đau đớn bằng bị họ bỏ rơi mình. Vậy giờ làm sao đây? Quyển sách “Mùa hè năm ấy, tôi đã biết ai thật sự là bạn thân” của OOPSY sẽ hướng dẫn bạn 6 “trò bựa” để đối mặt với nỗi sợ bị quay lưng, để giúp bạn trở nên cứng cáp. Bởi vì cuộc đời có lúc thế này, có lúc thế kia, cho nên xung quanh mình nên là những người mà mình tin tưởng. Có thể mấy trò trong sách rất kỳ quặc, như là không đánh răng, không tắm… hoặc nói với 10 người bạn rằng mình thối chân và xin ý kiến về chuyện đó. Và rồi sau đó tất cả đều “bơ” bạn, bạn bị tổn thương, nhưng bạn vượt qua nó. Và lòng tự tin của bạn cũng được xây dựng từ nền móng đó. Một người tự tin đích thực nhất định phải rất kiên định bên ngoài, và quyết liệt bên trong. Nếu chúng ta muốn sống để vừa lòng cuộc đời, chúng ta sẽ luôn luôn bất ổn, đau khổ. Sao bạn lại phải khổ thân, thành một nhân vật phụ của “bè bạn”. Đừng sống với họ nữa mà sống cuộc đời của chính mình. “Chúng ta đều kỳ quặc, chúng ta đều dị hợm, chúng ta đều khác biệt. Đấy là những giá trị trẻ con không học nổi mà cuộc sống học đường sẽ hủy hoại tất cả những điều này. Khi chúng ta bị bắt mặc một bộ đồng phục nghiêm chỉnh đến lớp, chúng ta bị bắt mặc trong cái vẻ đẹp đẽ, trong lớp không được vẽ nguệch ngoạc, chữ không được xấu – tất cả những điều đấy khiến chúng ta từ bé đã quen là tất cả những sự khiếm khuyết đều phải nhận một sự trừng phạt. Cho nên, chúng ta không dám đối diện với mình. Cho nên, chúng ta buộc phải làm một trò ngớ ngẩn, mà chúng ta biết là trò này thật sự ngớ ngẩn. Vì một người tự tin thì không sợ tỏ ra mình là ai, họ chỉ sợ mình không có giá trị ở bên trong. Thật sự biết mình có giá trị, bằng một lí trí tỉnh táo, đấy là người tự tin đích thực.” Nếu đã từng tổn thương vì bạn bè, còn đau đáu vì những vết thương lòng thời học sinh, sinh viên để lại thì quyển sách này phần nào sẽ giúp bạn giải tỏa được những vấn đề tâm lý một thời mình gặp phải.