Tôi là một người đặc biệt yêu thích các cuốn sách về đề xê dịch  về đến nay số sách du ký tôi đọc cũng đã được khá khá. Tôi từng say mê với hành trình từ bờ Đông sang bờ tây nước Mỹ của Đinh Hằng hay phiêu lưu cùng Nguyễn Phương Mai qua các đất nước Trung Đông với quyển con đường hồi giáo, và trầm trồ trước những bức ảnh tuyệt đẹp của Tâm Bùi qua cuốn sách “Bụi đường tuổi trẻ” của anh. Lần này, tôi muốn giới thiệu tới các bạn một cuốn sách khác cũng thuộc thể loại du ký – cuốn “ Mùa hè đó, gió thổi tôi đi”.

Đây là một tập ký kể về hành trình của một nữ nhà báo về kỳ nghỉ của cô ở San Francisco, chuyến đi với một mục đích không gì khác ngoài việc tìm kiếm cô gái ở độ tuổi 30 mà cô muốn trở thành. Với bút pháp phóng khoáng và giọng văn miêu tả dí dỏm, Hoàng Oanh đã đưa độc giả cùng cô du ngoạn và tìm hiểu về một trong những thành phố tuyệt vời nhất nước Mỹ.

Tôi đến với “Mùa hè đó, gió thổi tôi đi” thông qua một bài post trên Facebook của Nhà xuất bản Trẻ về một đoạn trích trong tác phẩm, nó thực sự gây ấn tượng cho tôi. Cho đến khi cầm trên tay cuốn sách và kiên nhẫn đọc đến trích đoạn ấy, tôi mới biết đó là đoạn hội thoại của tác giả với Barney – một trong những  người bạn của tác giả trong những ngày ở San Francisco.

“- Ta ghét mọi người cứ hay lải nhải kiểu: hồi tôi còn trẻ, thời thanh xuân của tôi, bla bla. Về cơ bản thì con người không già đi, họ chỉ chết đi thôi. Chừng nào chúng ta còn sống tức là chúng ta còn trẻ, tức là tuổi thanh xuân vẫn còn ở đây. Cháu thấy không, chẳng bao giờ là muộn để bắt đầu mơ một giấc mơ mới. Thời thanh xuân của cháu cũng vậy, nó sẽ không bao giờ qua đi chừng nào cháu vẫn còn thở và tin tưởng. Cháu làm được không?”

- Thở thì cháu biết làm rồi. Nhưng tin tưởng vào điều gì ạ? – tôi hỏi

- Tin vào điều kỳ diệu từ bên trong cháu. Mà thôi, tin vào bản thân cháu là đủ rồi, điều kỳ diệu sẽ đến sau đó.”

Đây là một trong những trích đoạn mà tôi cho rằng hay nhất trong tác phẩm này, câu nói là những chiêm nghiệm của một người đàn ông đã sống gần một đời người đúc kết lại để nói với cô gái ở độ tuổi 32 đang loay hoay đi tìm xem thực sự bản thân mình muốn gì. Barney thực hiện cái ước mơ có một căn phòng với đầy đủ các thể loại đồ chơi trẻ em của mình ngay khi về hưu và có thời gian, bởi ông luôn nghĩ rằng chỉ cần ta còn sống thì không bao giờ việc thực hiện những ước mơ của mình là quá muộn. Hà Cảnh – MC nổi tiếng của Trung Quốc trong tập tự truyện “Vẫn còn kịp” của mình có viết: “Bạn nhất định có ước mơ. Chỉ cần bạn kiên trì, việc thực hiện ước mơ vĩnh viễn còn kịp”. Không bao giờ là quá sớm hay quá muộn cho việc thực hiện nước mơ của mỗi chúng ta chỉ cần trong mỗi chúng ta luôn nuôi giữ một giấc mơ và theo đuổi nó dù ta có ở độ tuổi nào của cuộc đời. Tác giả cũng vậy giữa cái tuổi 32 – giai đoạn chuyển giao trong cuộc đời của con người, trong khi những người bạn đã lập gia đình hay sinh con từ lâu cô vẫn như một cô gái 20 đầy tươi trẻ luôn hài lòng về cuộc sống và sự nghiệp của mình đang có, nhưng rồi những sự chênh vênh đột nhiên ập đến và cô quyết định từ bỏ tất cả để thực hiện chuyến đi này như muốn tìm ra câu trả lời cho một loạt các câu hỏi “Mình thiếu gì? Mình muốn gì? Phần đời đã qua để lại những gì? Phần đời tiếp theo sẽ làm được gì?” Và cuốn sách này ra đời đem đến cho độc giả một cái nhìn về những gì cô đã trải qua trong hành trình ý nghĩa này.

Nói đôi chút về tác giả Hoàng Oanh, ngay mở đầu của câu chuyện, cô tự nhận mình là một Bánh Bèo vô dụng. Cô rất sợ rắn, sợ máy bay, sợ đại dương tối, không thích ngủ một mình, hay quên, hay làm mất đồ, không biết nhìn Google Map, lại rất chậm chạp và hậu đậu. Tuy nhiên, ở khía cạnh công việc, cô thực sự là một người phụ nữ thành đạt. Với việc công tác hơn 10 năm ở báo Tuổi Trẻ - một trong những tờ báo lớn nhất cả nước trong lĩnh vực nghệ thuật, công việc của cô quả là một công việc mà nhiều người mơ ước. Hoàng Oanh luôn được mời đi xem miễn phí ở hầu hết các vở kịch hay các bộ phim mới ra mắt, cô có mặt ở những dự án nghệ thuật mới, gặp gỡ, tiếp xúc với những người nổi tiếng ở cả trong nước hay trên thế giới. Với mức lương của mình ,cô sống một cuộc sống độc thân thời thượng trong căn hộ ở quân 3 với chú mèo Chiba, yêu nấu nướng, yêu du lịch ( đến thời điểm thực hiện hành trình đến San Francisco, Oanh đã đi qua 40 nước ở 4 châu lục khác nhau), đặc biệt yêu thời trang và luôn có bạn trai.  

Tôi rất ấn tượng với niềm yêu thích thời trang của tác giả, cô luôn thích ăn diện đẹp đẽ tươm tấp và không thể chấp nhận chuyện ra đường trong bộ đồ ở nhà với gương mặt ỉu xìu nhợt nhạt, mất hàng giờ để chọn đồ trước khi đi làm và không biết nên mang đi hay để cái váy nào của mình trước chuyến đi. Có gì đó ở Hoàng Oanh khá giống với Rachel Zoe – stylist nổi tiếng ở Hollywood, Rachel đam mê với thời trang, cô đã tạo nên một cuộc cách mạng thời trang ở Hollywood, luôn phải xuất hiện đẹp khi ra ngoài đường, ngay cả khi sắp sinh Rachel vẫn cố trang điểm tươm tất trước khi đến bệnh viện. Qua những lời miêu tả của Hoàng Oanh về cô ở phần đầu của cuốn sách, chúng ta đều thấy rằng chẳng có gì phải phàn nàn về cuộc sống của cô, cô đang sống cuộc sống mà nhiều người mơ ước, cô hài lòng và hạnh phúc với nó. Vậy mà chỉ trong một buổi chiều ngồi một mình làm việc ở văn phòng, nhận ra mình không muốn tiếp tục công việc này nữa cùng với những chên vênh ở độ tuổi 30, Oanh đã quyết định bỏ tất cả để thực hiện chuyến đi đầy mạo hiểm đối với một Bánh Bèo như cô. Tuy nhiên, tôi nhận thấy đây là một chuyến đi hoàn toàn xứng đáng bởi nó đem lại cho cô rất nhiều điều: những trải nghiệm, những người bạn, và vô vàn điều khác…

Về câu chuyện mà Hoàng Oanh đem đến cho chúng ta, xuyên suốt trong cả tác phẩm hầu hết là những trải nghiệm của Oanh với những người bạn cô gặp, những việc cô làm để có thể hòa nhập vào thành phố nơi cô đang tận hưởng kỳ nghỉ của mình – San Fracisco. Phần lớn câu chuyện là thời gian mà tác giả ở San Fracisco cô dành thời gian ở đây để tìm hiểu và sống như một người San Fracisco thật sự. Ngoài ra, Oanh còn có những chuyến du ngoạn đến Vancouver hay Mexicali cùng những người bạn của mình, tuy nhiên, phần lớn thời gian của Oanh đều dành cho San Francisco. Vì sao đi du lịch mà chỉ ở rất lâu tại một địa điểm ư? Tác giả đã mở ra một định nghĩa mới về du lịch, cô cho rằng đối với một cô Bánh Bèo cái gì cũng sợ như cô thì việc “du lịch chậm” là một ý tưởng tuyệt vời. Oanh dành hầu hết thời gian của mình để sống như một người San Francisco thực thụ, cô nói với người bạn cùng làm ở bảo tàng nơi cô làm tình nguyện rằng cô sẽ ở đây cho đến khi cô có thể cảm nhận được linh hồn của thành phố này.

San Francisco hiện lên qua ngòi bút miêu tả của tác giả là một thành phố tràn đầy sức sống, sôi nổi và là thành phố của tự do, giống như câu nói của Joe Flower mà tác giả đề cập đến trong cuốn sách: “Tiền Bạc sống ở New York. Quyền lực sống ở Washington. Còn Tự Do thì thư thả uống một ngụm cappuccino ở một quán cà phê vỉa hè San Francisco.”  Từ lịch sử thành phố, những địa điểm nổi tiếng, văn hóa thành phố hay cả những thói quen của những người bản địa đều được tác giả tái hiện lại bằng cách kể lại các hoạt động mà cô đã trải qua tại nơi đây.

Tôi thích cái cách mà tác giả đưa ra các định nghĩa trong cuốn sách của mình. Có thể do bản thân là một nhà báo đã có hơn 10 năm kinh nghiệm nên cách viết của cô trong cuốn sách này có đôi phần rất độc đáo và mang đặc trưng ngô ngữ báo chí. Cái cách mà Oanh nói về cuộc sống, về vui buồn, và về gia đình thật đáng để mỗi chúng ta suy ngẫm: “Suy cho cùng, cuộc sống dường như không có một thách thức nào lớn hơn là ta phải thật vui khi ở trong nó. Niềm vui hay nỗi buồn đều đến từ những lựa chọn và quyết định trong đời. Vui nhất có lẽ là khi ta có thể tự chủ đi trên những con đường yên tĩnh giữa một đời sống bề bộn và lắm trò. Vui hơn là trên con đường ấy ta nhìn thấy được những tâm hồn yên tĩnh đồng điệu. Dù ở bất cứ dạng thức nào, họ cũng  sẽ luôn bên ta, chia sẻ với ta và trở thành vùng trú ẩn bao dung dù có thể sẽ cách xa ngàn dặm.” Khi mà Oanh quyết định từ bỏ công việc mình đang có và thực hiện chuyến du lịch của mình, gia đình  của cô không làm gì khác ngoài việc ủng hộ những gì cô muốn làm, họ chỉ có một mong muốn duy nhất là cô trở về an toàn. Ba của Oanh người đàn ông điềm tĩnh tuyệt vời theo miêu tả của cô, không mấy ngạc nhiên khi đón nhận tin này từ con gái, lời dặn của ông cho đứa con gái lớn của mình trước khi lên đường làm ta chợt nhận ra rằng phải chăng Hoàng Oanh thừa hưởng tính cách phóng khoáng từ chính ba của mình.

Khi Yến, một trong những người bạn của Oanh nhắn tin cho cô rằng cô ấy sắp sửa kết hôn, trong cuộc trò chuyện của hai người, ta một lần nữa thích thú trước cái cách tác giả định nghĩa về sự tự do: “Tự do là cách mình tự do sống, tự do làm những gì mình thật sự yêu thích và không để tâm đến những tiêu chuẩn xã hội, chứ không phải tự do là từ chối những niềm hạnh phúc để sống một mình…Tự do sẽ rực rỡ nhất khi ta tìm thất ai đó đồng điệu và nâng ta lên bằng đôi cánh của tình yêu” Đúng vậy, chúng ta không cần nhất thiết phải lựa chọn sống một mình thì mới là có được sự tự do, bởi nếu như vậy chúng ta sẽ phải đánh đổi nhiều điều hạnh phúc khác

Về các nhân vật mà tác giả gặp gỡ trong thời gian sống ở San Francisco của mình, có hai nhân vật tôi ấn tượng nhất, đầu tiên đó chính là Kevin. Nếu không có Kevin , có lẽ chuyến đi của Hoàng Oanh đã không dễ thương đến thế. Kevin người đàn ông theo định nghĩa “ quả chuối và quả trứng” của người Mỹ thì ông khá giống một quả trứng, tức là mang vẻ ngoài của một người da trắng phương tây chính hiệu nhưng lại có một tâm hồn đậm chất Châu Á. Kevin qua lời kể của Oanh là một người đàn ông ngoài 50 với tính cách vô cùng hiền lành và tốt bụng. Trong cái thời buổi mà mọi thứ đều đắt đỏ ở cái thành phố nơi ông sống, ở đây người bản địa thậm chí còn đổi lại một lời hát rằng “If you’re going to San Francisco, be sure you can afford the rent!” – “Nếu tới San Francisco,hãy chắn chắn rằng bạn có thể trả tiền thuê nhà” , Kevin cho Oanh thuê lại một phòng trong ngôi nhà của mình bằng một nửa so với giá thị trường ở đây, ông chính là người giúp cho kế hoạch sống như một người bản địa để cảm nhận về thành phố này của tác giả được hoàn thiện. Ông dẫn Oanh đi làm quen với những người bạn trong hội của mình, dẫn cô tham quan hầu hết những địa điểm nổi tiếng của thành phố, mời cô tham gia vào những bữa tiệc tổ chức bởi ông và bạn bè và cùng cô thực hiện nhiều điều khác. San Francisco chào đón Oanh trong những ngày đầu bằng căn nhà không thể bừa bộn hơn của Kevin và cái thời tiết vô cùng lạnh, gần như bất lợi với những người chịu lạnh kém như cô. Tuy nhiên, cuối cùng, mọi chuyện đều ổn và mọi thứ đều được sắp xếp đâu vào đấy và tôi nghĩ rằng Kevin chính là một trong những nhân tố góp phần làm nên điều đó.

Một nhân vật khác nữa gây ấn tượng với tôi đó chính là Iman – người yêu trẻ của tác giả khi cô còn ở Sài Gòn. Đây chính là một trong những yếu tố thôi thúc cô thực hiện chuyến đi đến San Francisco, anh ta hiện đang sinh sống và làm việc tại thung lung silicon ở phía Nam thành phố, những lời hẹn ước của hai người đã mang tác giả đến San Francisco. Những rồi mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó, mối tình tan vỡ theo một cách nào đó và tác giả cô đơn một mình tại cái thành phố của tự do này. Iman chưa một lần nào được tác giả kể rằng đã xuất hiện và gặp gỡ cô trong chuyến đi này. Nhưng anh ta là nhân vật hiện diện hầu hết trong các chương của tác phẩm qua suy nghĩ và cảm nhận của Oanh, dường như cô bị ám ảnh bởi chàng trai này. Ở ngay lời mở đâu của tác giả về cuốn sách, cô có nói rằng cô đã đổi tên nhân vật trong tác phẩm (trừ Cao cô bạn thân của cô), và đương nhiên với Iman cũng không ngoại lệ. Phải chăng cái tên này bao gầm ẩn ý gì đó? (Nếu bạn dịch tên của anh chàng theo kiểu word by word)

Giọng văn mà tác giả sử dụng xuyên suốt câu chuyện về chuyến đi của cô là một giọng văn hài hước và vô cùng phóng khoáng. Nhiều đoạn trong cuốn sách qua lời kể và những gì miêu tả của tác giả người đọc không thể không thôi bật cười thích thú. Cách kể chuyện của Hoàng Oanh cũng vô cùng chân thật, cái cách mà cô kể lai câu chuyện của mình với chúng ta làm cho ta cảm thấy chúng thật gần gũi và không khỏi thầm nghĩ rằng “Liệu có phải mình đã từng trải qua tình huống như vậy rồi không?”

Tác phẩm kết thúc cũng là lúc Oanh kết thúc kỳ nghỉ của mình ở San Francisco, cô di chuyển đến 2 thành phố nữa trước khi khép lại cuộc hành trình của mình. Như một nghi lễ chào tạm biệt cô không quên cài hoa lên mái tóc của mình giống như câu nói: “If you’re going to San Francisco, be sure to wear some flowers” – Nếu tới San Francisco, hãy nhớ cài hoa lên tóc. Sau cùng, tác giả nói rằng, cô thấy thích người phụ nữ 30 mà cô vừa trở thành ở San Francisco, cô hài lòng về chuyến đi này, cô ổn và mọi chuyện đều ổn. Đôi lúc trong cuộc sống này chúng ta cảm thấy chênh vênh, ta nên tạm dừng các công việc đang làm, đi đâu đó và tận hưởng những giây phút ấy, để lắng lòng cảm nhận về bản thân ta và cuộc sống.

“Mùa hè đó, gió thổi tôi đi” cuốn sách không chỉ dành cho những tâm hồn phóng khoáng, ưa thích tự do và yêu du lịch, nó dành cho tất cả chúng ta, cho những phút giây thư giãn sau những giờ làm việc học tập căng thẳng. Tin tôi đi, bạn sẽ không phải thất vọng khi lựa chọn nó.  Chắn chắn giọng văn chân thật, nhẹ nhàng và hài hước của tác giả sẽ cuốn hút bạn từ những trang đầu tiên, lôi kéo bạn cùng phiêu lưu cùng trải nghiệm với cô ấy trong cuộc hành trình xuyên suốt cuốn sách này.

Tác giả: Hương Ly - Bookademy

---

Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected]

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

Xem thêm

Nếu ai đó hỏi tôi cuốn sách nào viết về nước Mỹ bạn thấy hay nhất, tôi xin thành thật trả lời mỗi cuốn sách viết về Mỹ đều mang phong cách riêng của một tác giả và đều mang những nét hay riêng của nó, nhưng nếu ai đó hỏi tôi cuốn sách nào viết về nước Mỹ mà bạn thích nhất, tôi sẽ chẳng ngần ngại mà trả lời ngay lập tức đó chính là Mùa hè đó gió thổi tôi đi của tác giả Hoàng Oanh. Trước cuốn sách này, Hoàng Oanh là một cái tên hoàn toàn xa lạ đối với tôi, và tôi quyết định mua cuốn sách này chỉ bởi cái tên và bìa sách của nó. Cuốn sách này chỉ vỏn vẹn xảy ra trong 6 tháng, khi mà Hoàng Oanh viết nguyên nhân cô rời khỏi Sài Gòn để đến với đất nước Mỹ rộng lớn chính là để bỏ nhà theo trai, 6 tháng không phải là một thời gian dài để ai đó có thể hiểu và yêu hết cái vẻ đẹp của nước Mỹ, nhưng với Hoàng Oanh lại khác. Nước Mỹ trong cô có thể là cậu bạn trai kém cô 8 tuổi, nhưng cũng có thể là những buổi trà chiều, là những ngày cô làm việc bán thời gian chẳng ngơi nghỉ hay những ngày cô làm tình nguyện viên. Nước Mỹ trong cô không đơn thuần chỉ là cảm xúc của một vùng đất đối với người lữ hành, đó còn là cảm xúc của một người yêu chàng trai đất Mỹ và coi Mỹ như quê hương chứ không phải là một điểm đến. Đọc Mùa hè đó gió thổi tôi đi để cảm nhận hết cái đẹp về cả chiều rộng và chiều sâu của nước Mỹ, để yêu thêm đất nước rộng lớn mà xinh đẹp này.

Trang cuối cùng cũng là lúc cô kết thúc trải nghiệm của mình ở San Francisco, cô cũng không quên cài hoa lên mái tóc của mình giống như câu nói: “If you’re going to San Francisco, be sure to wear some flowers” – Nếu tới San Francisco, hãy nhớ cài hoa lên tóc” như một nghi lễ chào tạm biệt. Nhưng thực chất câu nói mĩ miều này đã được chuyển thể cho nó thực tế hơn: “If you’re going to San Francisco, be sure you can afford the rent!” – “Nếu tới San Francisco,hãy chắn chắn rằng bạn có thể trả tiền thuê nhà” Cuốn sách như nói lên tiếng lòng tôi vậy, nhưng tác giả đã dũng cảm hơn tôi nhiều, dũng cảm bỏ lại tất cả để thực hiện chuyến đi đầy mạo hiểm để khám phá bản thân một lần nữa. Và như cách cô kể, những trải nghiệm đó “…Có những khoảnh khắc tôi thực sự nghe thấy tiếng thở dài chán nản của mình trong một vùng quá an toàn và nhàm chán suốt mười năm, không có mấy sự thay đổi” "Rốt cuộc là, bước ra khỏi vùng an toàn của mình để ngắm nhìn thế giới trong một hành trình dài, không phải là để chứng tỏ với người khác, người khác thì quan trọng gì đâu, mà là để tự thưởng cho mình những tháng ngày kỳ lạ trong một cuộc đời khác, vì mình xứng đáng với nó"

Tôi thích cái cách dẫn truyện và văn phong hài hước của tác giả, thực sự hấp dẫn khiến tôi tò mò. Xuyên suốt trong cả tác phẩm hầu hết là những trải nghiệm và cảm xúc của cô với những người bạn cô gặp, với những công việc cô làm để có thể hòa nhập vào thành phố nơi cô đang tận hưởng kỳ nghỉ của mình – San Fracisco. Tôi cũng háo hức xem cái kết cục của tình yêu cô đang đi tìm kia sẽ thế nào? Liệu cô có gặp được anh chàng người yêu đẹp trai người Trung Đông Iman không sau khi đã trải qua những rung động với 2 người đàn ông khác, thậm chí còn sống chung. Thực ra thì, tôi không phải là người sống bảo thủ, cũng khá phóng khoáng và nổi loạn nhưng so với tác giả thì còn xa khướt mù khơi… nhưng chả sao cả, tôi vẫn thích và tôn trọng quan niệm sống của cô ấy. Tôi cũng thích phong cách du lịch của cô ấy nữa - chủ nghĩa 'Du lịch chậm', theo cái cách mà tác giả định nghĩa "Tôi thường cố gắng, trong một mức độ nào đó, trở thành một phần của nơi đó, tham gia vào những câu chuyện địa phương, ăn những món ăn đặc trưng, đến những nơi người địa phương đến, cười cùng họ, và thỉnh thoảng (trong một cơn rảnh rỗi) tôi buồn cũng những nỗi buồn địa phương…” . Nên đó là lý do cô dành cả mấy tháng trời khám phá San Fracisco và mấy nơi địa điểm giáp đó như Mexico…

Ngày bé ta thường ước ao được đi đây đó, mang một khát vọng đi vòng quanh thế giới. Khi lớn lên, liệu ai còn giữ những giấc mơ hồi nhỏ? Và nếu bạn muốn tìm một cuốn sách khơi gợi những khát vọng hồi nhỏ ấy, thì tin tôi đi:”Mùa Hè Đó Gió Thổi Tôi Đi” sẽ không làm bạn thất vọng. Cuốc sách kể về hành trình của một nữ nhà báo về kỳ nghỉ của cô ở San Francisco, chuyến đi với một mục đích không gì khác ngoài việc tìm kiếm cô gái ở độ tuổi 30 mà cô muốn trở thành. Với bút pháp phóng khoáng và giọng văn miêu tả dí dỏm, Hoàng Oanh đã đưa độc giả cùng cô du ngoạn và tìm hiểu về một trong những thành phố tuyệt vời nhất nước Mỹ. Về câu chuyện mà Hoàng Oanh đem đến cho chúng ta, xuyên suốt trong cả tác phẩm hầu hết là những trải nghiệm của Oanh với những người bạn cô gặp, những việc cô làm để có thể hòa nhập vào thành phố nơi cô đang tận hưởng kỳ nghỉ của mình – San Fracisco ở đó cô dành thời gian ở đây để tìm hiểu và sống như một người San Fracisco thật sự… “Mùa hè đó, gió thổi tôi đi” mang giọng văn chân thật, nhẹ nhàng nhưng hài hước của tác giả sẽ cuốn hút bạn từ những trang đầu tiên, lôi kéo bạn cùng phiêu lưu cùng trải nghiệm mọi thứ ở San Fracisco.

“Về cơ bản thì con người không già đi, họ chỉ chết đi thôi. Chừng nào chúng ta còn sống tức là chúng ta còn trẻ, tức là tuổi thanh xuân vẫn còn ở đây”, câu nói của ông già Barney trong những trang cuối cùng của cuốn sách Mùa hè đó, gió thổi tôi đi, cứ ám ảnh tôi. Khi gấp trang sách lại, tôi mỉm cười nhẹ nhõm bởi cùng với Hoàng Oanh - tác giả của tập sách - tôi đã bước qua một mùa hè trong tâm tưởng, nơi có thật nhiều say mê, thách thức, những trải nghiệm quý giá lấp đầy những câu hỏi trống rỗng của tôi về người phụ nữ tuổi 30 mà tôi muốn trở thành. Mùa hè đó, gió thổi tôi đi là một tập sách về du ký, kể về một chuyến hành trình tuyệt đẹp đến Bắc Mỹ, trụ lại ở thành phố được mệnh danh là thành phố của "tình yêu và hoà bình" của thế giới: San Francisco. Nhưng nếu độc giả đang chờ đợi được đọc một cuốn du ký, nơi sẽ là tấm bản đồ chỉ dẫn cho họ biết nên đi chỗ nào chơi vui, ăn món ăn nào ngon nhất…thì lời khuyên chân thành là bạn đừng mua cuốn sách này. Bởi toàn bộ tập sách dày hơn 200 trang này chẳng có một dòng ghi chú nào về những nơi “nhất định phải đến” ở San Francisco cả. Đổi lại, nếu bạn đang muốn dành những ngày nghỉ cuối tuần để bước vào hành trình tìm kiếm bản thân của một cô gái phóng khoáng, với tình yêu là sợi chỉ đỏ xuyên suốt chuyến thiên di này thì có lẽ Mùa hè đó, gió thổi tôi đi là một lựa chọn lý tưởng. ĐỜI CHẲNG NHƯ MƠ NHƯNG KHÔNG THỂ THỂ GIẾT CHẾT MỘNG MƠ Hoàng Oanh - tác giả của cuốn sách - không đến San Francisco như một du khách nhón chân tạt vào một thành phố đẹp đẽ nào đó, chụp dăm ba tấm ảnh “check in” rồi vội vã bỏ đi một cách hời hợt. San Francisco là lời hứa, là đích đến của một hành trình “hẹn yêu” của cô và một câu trai kém cô 8 tuổi. Thế nhưng, ai đã nói đời không như là mơ nhỉ? Có khi việc đánh đổi cả một công việc lương cao ổn định, một căn hộ xinh xắn cổ điển ngay giữa lòng Sài Gòn náo nhiệt và đến Mỹ với một thứ hi vọng mong manh lãng mạn “vì tình yêu” lại chẳng đi đến đâu cả. Và vì thế chuyến du kí này của tác giả kéo dài đến 6 tháng, một khoảng thời gian không quá dài, nhưng có lẽ vừa đủ để người lữ khách được sống như một tế bào nhỏ, sinh sôi, cảm nhận từng ngày hơi thở của thành phố này. Ở đó, cô được sống thật phóng khoáng, hết mình với những buổi nhảy swing ngoài trời đầy tự do, được làm công việc truyền thông bán thời gian cho một bảo tàng sáng tạo, trở thành tình nguyện viên năng động của một phòng tranh, được “rơi vào tình yêu”, và trên cả là gặp gỡ những người bạn đầy cảm hứng. Chính sự bản năng độc đáo, những câu chuyện thú vị, quan niệm cởi mở của những người bạn trên đường đi (dù họ đang ở độ tuổi nào đi nữa) đã góp phần vẽ nên một vòng tròn hoàn hảo cho chuyến đi kì lạ này. Tôi đã bật cười ra tiếng trước những câu hỏi của tác giả trong sách, như kiểu: Mèo hoang mà sao béo ú vậy nhỉ? Sao người Mỹ lại thích bòng chày mà không thích bóng đá? Rồi còn cả bóng bầu dục nữa chứ, nghe đến là đã muốn "giãy lên đành đạch". Những bữa trà chiều đúng kiểu quý tộc mà hai cô gái trẻ tự thưởng cho mình sau một ngày làm tình nguyện viên mệt nhoài. Hay im lặng thật lâu khi tác giả ví mình giống như một chú rùa tí hon, không hề có ý niệm nào về nơi mình sẽ đến và điều gì xảy ra ở đó. Mà bạn biết đấy cứ một ngàn con rùa biển con được thả vào đại dương khi mới chào đời thì chỉ có một con sống sót lành lặn đến lúc trưởng thành… Trước khi là một người viết, Hoàng Oanh là một nhà báo. Vậy nên dù cô luôn khiêm tốn cho rằng đây chỉ là cuốn sách của một cô bánh bèo, bỏ nhà…theo trai thì rõ ràng Mùa hè đó, gió thổi tôi đi vẫn mang lại cho người đọc một không khí thời sự sinh động trong góc nhìn của một kí giả. Đó là sự bất ổn của một thế giới đầy biến động khiến người Hồi giáo phải chạy trốn khỏi quê hương của cmình, đi tìm một vùng đất hứa cho tương lai con cái và gia đình. Đó là sự đói nghèo chỉ cách nhau một gang tay giữa vùng Calexico nằm sát biên giới Mexico với nước Mỹ hào nhoáng phía xa. Đó là không khí lịch sử của ngày “tình yêu chiến thắng” 27-6-2015, ngày nước Mỹ thông qua đạo luật hôn nhân đồng giới trên toàn liên bang… Và vì thế, lồng ghép giữa văn phong hài hước, lôi cuốn, tự nhiên rất đặc trưng của Hoàng Oanh là những mô tả khéo léo, giãi bày nhiều tâm tư của người viết về đời sống “bằng xương bằng thịt” của một nước Mỹ trần trụi, nhưng vẫn không thiếu chỗ cho những lý tưởng cao đẹp. Đó cũng là cách mà Mùa hè đó, gió thổi tôi đi tưởng chừng như là một câu chuyện rất cá nhân, nhỏ bé của một cô gái trẻ, kì thực lại ra kín đáo vẽ nên một bức tranh đa chiều về sự sinh tồn, tình thân gia đình, sự khác biệt văn hoá và cả sự trầm lặng của con người trước những bất biến của cuộc đời. NGƯỜI PHỤ NỮ TUỔI 30 TÔI MUỐN TRỞ THÀNH Hoàng Oanh cũng là cô gái đã bước vào ngưỡng tuổi của những câu hỏi, đại khái như: Sao vẫn chưa lấy chồng? Sao cứ “đi chơi” hoài vậy, sự nghiệp, tiền đồ sẽ ra sao? Sao yêu đương…tùm lum vậy? Và cho dù những cô gái trẻ luôn tin rằng (hay cho rằng): chuyện người khác nghĩ gì về ta chả quan trọng gì. Nhưng ở một mặt nào đó, những quý cô thành thị này vẫn luôn bị giằng co giữa truyền thống Á châu ngổn ngang bao trách nhiệm (trước hết là trách nhiệm với bản thân mình trong chuyện lấy chồng và sinh con trước khi…hết trứng đã) với mong muốn được khám phá một cuộc sống tự chủ đầy nồng nhiệt mà họ chưa bao giờ chạm đến. Với tôi, một cuốn sách hay không phải là cuốn sách mà khi đọc xong, một người nào đó bỗng dưng sẽ trở thành thần tượng của bạn, là ước mơ và cuộc sống mà bạn muốn trở thành. Điều đó không đúng, ít nhất là không đúng khi phần đời của mỗi người đều rất khác nhau. Nhưng một cuốn sách hay sẽ là cuốn sách giải mã được những băn khoăn, những “cơn sóng” tương tự đã khiến bạn bối rối khi bước vào những hành trình khác biệt trong cuộc đời mình, giúp bạn vững tin và nhẹ nhõm hơn trong từng hơi thở và suy nghĩ. Và hành trình của Mùa hè đó, gió thổi tôi đi là một điều gì đó ngọt ngào và sinh động như thế. Đi hơn 40 quốc gia, đến hơn 100 thành phố trên khắp địa cầu, một con số nghe qua cũng “choáng váng”. Nhưng hơn cả, tác giả của cuốn sách không chọn đó là sự khoa trương, hay dùng nó để cổ xuý cho một kiểu khẩu ngữ “nông cạn”: Các bạn trẻ ơi hãy bỏ tất cả mà xách balo đi đi? Chúng ta chỉ thực sự nên đi nếu đó không phải là một cuộc trốn chạy ngắn hạn khỏi thực tại (vì khi quay về đâu sẽ lại vào đó thôi), hay mất lòng tin vào cuộc sống hay một ai đó để buộc mình phải đi xa. Mà những chuyến đi đơn giản hơn là để ngắm nhìn thế giới. Phải. Ngắm nhìn một thế giới bao la, rộng mở với muôn vàn điều quyến rũ lẫn nỗi buồn để khiến chính mình không lớn, trưởng thành. Đó là điều tôi sẽ luôn nhớ khi gấp lại trang cuối của Mùa hè đó, gió thổi tôi đi, khi cô gái trẻ cài một bông hoa trên tóc trên con đường dẫn ra sân bay rời San Francisco để tiếp nối một hành trình khác… Tôi vẫn luôn tự hỏi người ta sẽ chờ đợi điều gì ở một chuyến đi? Một tình yêu? Hay một điều kì diệu bất ngờ sẽ làm đời ta thay đổi hoàn hoàn? Tin buồn là thật ra chúng ta chẳng nên chờ đợi điều gì sẽ đến như mộng tưởng cả. Vì như tôi đã nói: Đời không như là mơ mà. Điều xứng đáng hơn mà ta có thể làm ấy là tận hưởng từng giây phút nhỏ nhoi, quý giá của cuộc đời, và nếu có một điều nên tin ấy là tin vào chính mình. Điều kì diệu à? Có thể chúng sẽ đến sau - như lời ông chú Barney trong sách đã nói vậy.

Ngôn Mặc, tôi nghĩ mình sẽ bắt đầu với người này. Ngôn Mặc vừa là một DJ cho đài phát thanh, vừa là thầy giáo dạy nhạc jazz của trường Kĩ thuật, cũng là một tay trống trong ban nhạc rock. Anh thường hát những bài hát có giai điệu cuồng nhiệt, nhưng thực chất Ngôn Mặc lại là người rất trầm lặng và hay suy nghĩ nhiều… Tôi thích điểm này ở Ngôn Mặc. Anh là kiểu người rất quyết đoán, nếu không thích thì tuyệt đối không dây dưa, kể cả ca sĩ đang nổi được anh sáng tác bài hát cho có tình ý với anh, hay là học trò bướng bỉnh luôn bám theo anh cũng thế. Ngôn Mặc giải quyết rất rõ ràng, bởi vì anh không hứng thú, cho nên không hề cho họ cơ hội nào. Nhưng Ngôn Mặc cũng là một người sống rất tình cảm. Nếu nói đến người có thể khiến Ngôn Mặc lưu luyến không thể rời xa, có lẽ chỉ một mình Liễu Liễu mà thôi. Liễu Liễu, Liễu Liễu. Tên cô gái này gợi cho người ta cảm giác yếu đuối, nhưng thực ra lại là một người rất mạnh mẽ. Một người phụ nữ như vậy, có thể tự quyết định mình nên dừng chân hay bước đi. Liễu Liễu không vương vấn người cũ, vì anh ta đã từng phản bội cô, cho nên dù có trở lại, cầu xin thế nào Liễu Liễu cũng không chấp nhận. Cô rất dứt khoát. Ở điểm này, Liễu Liễu và Ngôn Mặc giống nhau. Liễu Liễu có thể nhất thời tức giận vì những cô gái khác cố tình gần gũi Ngôn Mặc, nhưng cô vẫn kiên nhẫn nghe anh giải thích. Ngôn Mặc có thể ghen tị với người cũ của Liễu Liễu, nhưng anh vẫn tin tưởng cô, bởi vì “Tôi yêu Liễu Liễu, Liễu Liễu yêu tôi, không mang theo bất kì tia tạp chất nào, cảm giác tựa như mối tình đầu.” Bởi vì họ yêu nhau đậm sâu như vậy. Chỉ tiếc là, cuối cùng vẫn không vượt qua được thử thách. Liễu Liễu rời đi, bởi vì tình cũ của Ngôn Mặc, lúc đó là ca sĩ nổi tiếng, nói rằng Ngôn Mặc từng có con với cô ấy. Tự tôn của Liễu Liễu rất lớn, cô cũng chán ghét cảm giác bị phản bội. Mà Ngôn Mặc lại không hề biết việc này. Liễu Liễu cứ như vậy bỏ đi. Cô nghe anh nói rất nhiều điều, giải thích rất nhiều thứ, nhưng lại không cho anh một cơ hội tạm biệt cuối cùng. Cũng không thể chờ những bài hát mà Ngôn Mặc hứa sẽ sáng tác tặng cô vào ngày sinh nhật. Đó là tâm ý của anh. Liễu Liễu, đáng tiếc không đợi được rồi. “Vì sao anh nhìn qua lại đau buồn như vậy Trong mắt ánh lệ Đến đây đi, hiện tại đã đến với anh Không cần phải sợ, không cần phải khóc Để anh nhìn rõ em Anh cũng đã trải qua buồn bã, đau lòng Khi màn đêm buông xuống Em không biết làm sao Cho dù oán hận của em Cũng sẽ không thể làm giảm tình yêu của anh đối với em.” Lần sau họ gặp nhau, Liễu Liễu đã vì tai nạn mất trí nhớ. Cô không còn nhớ Ngôn Mặc là ai. Tất cả tựa như chưa từng xảy ra. Vậy thì tốt. Liễu Liễu không còn đau lòng nữa rồi. Nhưng còn Ngôn Mặc? Anh vẫn dịu dàng như vậy, chờ cô ấy hồi phục, nhìn cô ấy trong tay với người đàn ông khác, thật lòng chúc phúc cho cô ấy. Thú thực, tình yêu của Ngôn Mặc dành cho Liễu Liễu khiến tôi cảm thấy nghẹt thở. Bởi vì đẹp đẽ đến thế, mà lại thật đau lòng. Kết cục của câu truyện này, nhiều người vẫn cho là SE. Ngôn Mặc rời đi, Liễu Liễu bước vào lễ đường với một người đàn ông khác. Cô có lẽ vĩnh viễn không nhớ ra mình từng yêu sâu sắc một người đàn ông tên là Ngôn Mặc trên đời. Nhưng mà, tôi nghĩ rằng, đây lại là OE. Vì cuối cùng, có thể Liễu Liễu đã nhớ ra mọi chuyện.