Có bao giờ bạn tự hỏi, liệu mình có đang hạnh phúc hay không? Hãy ngưng đặt những câu hỏi như vậy, vì trước hết bạn cần định nghĩa được với bạn như thế nào mới được gọi là hạnh phúc. Để trả lời câu hỏi đó, cùng đọc với mình cuốn sách Mình nói gì khi nói về hạnh phúc của Rosie Nguyễn. Cuốn sách sẽ giúp bạn trả lời được vô vàn câu hỏi về hạnh phúc, cũng như những suy nghĩ, tâm niệm của tác giả về hạnh phúc, sống khác, yêu khác, vui khác, nhẹ nhàng hơn, đẹp đẽ hơn.

Phần 1: Sống

Đúng như những gì bạn vừa thấy, phần đầu tác giả dành để nói về cuộc sống thường nhật của bản thân, về những sự trải nghiệm và chiêm nghiệm ra nhiều điều bổ ích từ cuộc sống thường ngày.

Là khi bước lên tàu, muốn nói chuyện nhưng lại ghét những cuộc nói chuyện xã giao kiểu như tên bạn là gì, bạn bao nhiêu tuổi,… Chúng ta có thể nói chuyện với nhau mà không cần biết về tên tuổi, hôn nhân hay trình độ cá nhân có được không? Chỉ cần những câu nói sâu sắc và thấu hiểu, không cần tuân theo một trình tự nào, bạn kể mình nghe câu chuyện của bạn, mình kể bạn nghe câu chuyện của mình, những câu chuyện không đầu không cuối, có thể nghớ ngẩn buồn cười, cũng có thể triết lý sâu sắc, nhưng những câu chuyện mới là mối dây liên kết giữa con người với con người.

Sống là khi gặp một người lạ mà ngỡ là đã quen từ lâu, cảm giác thoải mái và thân thuộc bên người đó. Là khi công việc bộn bề, điều cần giữ nhất chính là một tâm trí bình an và phẳng lặng.



Hạnh phúc là khi về nhà nhét đồ vào balô và biến khỏi thành phố này đến một nơi không ai biết mình là ai, hạnh phúc khi đọc sách xong ngủ quên trên thảm yoga, hạnh phúc là được bao quanh bởi nhiều người cùng tần số với mình, hạnh phúc là khi được nằm dài sau lúc chạy bộ vài cây số,… hạnh phúc là khi thấy mình được sinh ra được trải qua tất cả những vui buồn sướng khổ, được tư duy và chiêm nghiệm, ngẫm ra được làm người đã là hạnh phúc lắm rồi, cần chi điều gì khác nữa.

Sống là khi rời khỏi bàn phím và xỏ giày vào, là khi yêu mến những cái cây của Sài Gòn - nơi tác giả sinh sống, là khi ở nơi đó gặp gỡ những con người khác nhau, từ thân quen đến mới lạ, là khi phát hiện nơi mình sống có những ngôi đền thật to hay những góc nhỏ thân quen hay ngồi,…

Là khi nhớ về những ngày tháng tháng thơ bé bên bà, bên bạn bè, bên gia đình thân thương. Nhớ về những ngày trời trở bão, nhưng ngày nắng đẹp, là khi lắng nghe câu chuyện của bạn bè, của những người xa lạ.

Là khi đến những vùng đất mới, làm nhữnh điều mình từng muốn làm, biết thêm nhiều thứ khác, là khi cảm thấy mình đã gieo một hạt giống xuống mảnh đất của ai đó, hay đơn giản là cảm thấy hạnh phúc vì mình có ích với một điều gì đó nhỏ bé.

Phần 2: Yêu

Đây là phần mà mình thấy mình được chiêm nghiệm nhiều nhất, là phần mà mình thấy tác giả có cái nhìn thật sâu sắc về cuộc sống.

“Một trái tim thay đổi là thứ bất biến duy nhất trên thế giới này.” Càng sống lâu, càng đi nhiều mới nhận ra rằng trái tim con người không ngừng thay đổi, không có điều gì là vĩnh hằng, một trong những điều mong manh dễ vỡ nhất chính là tình cảm con người nhưng cũng chính là thứ chúng ta cần trân trọng nhất, vì nó là tài sản duy nhất có thể mang theo khi ta nhắm mắt xuôi tay.

Cuộc sống này kì lạ biết bao, có biết bao người từng gắn bó với mình, tưởng không thể chia xa lại trở thành xa lạ. Qua bao năm tháng có biết bao người đến và đi trong cuộc đời.

Rosie Nguyễn cho bạn thấy một khía cạnh khác của tình yêu. Ngay cả khi bạn đắm chìm trong tình yêu hoàn hảo nhất cũng có đôi lúc cảm thấy lẻ loi, cô đơn là bản tính của con người, bởi vậy chấp nhận nguyên tắc đó, học cách làm bạn với cô đơn, thoả hiệp với cô độc, tận dụng khoảng thời gian không ai bên cạnh để phát riển bản thân, hoàn thiện chính mình.

Khi bạn mở rộng vòng tròn xã hội, càng hoà vào môi trường tương xứng với mình thì càng có cơ hội tìm được người phù hợp với mình, cho dù có hợp cũng sẽ không phù hợp hoàn toàn. Do vậy, việc của mỗi người không phải là đi tìm một nửa của đời mình mà là tìm một người phù hợp nhất có thể.

Khi yêu con người ta thường thể hiện quá trớn, coi tình yêu và người yêu là trung tâm của vũ trụ là thứ duy nhất mà bản thân quan tâm tới lúc này. Nhưng thay vì như vậy, ta bình thản, tôn trọng người, tôn trọng ta, để ánh nắng bên trong mình toả sáng. Hãy dành khoảng thời gian đó để suy niệm, xem mình thiếu sót chỗ nào, yếu kém chỗ nào, cần rèn luyện gì để tốt hơn, để tự tin hơn với bản thân mình và với người khác.

Tình yêu đôi lứa không phải là tất cả cuộc sống, đừng để nó làm đảo lộn cuộc sống của chúng ta.



Sống trên đời cần phải có tình yêu, nhưng tình yêu thương có thể được cảm nhận bằng nhiều cách khác nhau, chứ không phải chỉ tình yêu đôi lứa. Sự mãn nguyện trong tình cảm riêng tư không thể nào bù đắp được những thiếu hụt trong các mảng khác của cuộc sống. Thay vì hy vọng có ai sẽ đến và thay đổi cuộc đời bạn thì hãy trở thành người bạn đời mà ta mong đợi. Sống cuộc đời bạn như bạn là người yêu lý tưởng nhất của cuộc đời mình, bởi có một điều chắc chắn rằng, qua mỗi thành công và thất bại, mỗi sợ hãi và niềm vui mà bạn trải qua trong cuộc đời thì chỉ có bạn mới là người sẽ luôn ở cạnh chính mình. Chính bạn mới là người vực bạn dậy sau những lần gục ngã, chỉ có bạn mới là người lau nước mắt cho chính mình, hàn gắn bản thân sau những đớn đau tuyệt vọng. Khi bạn cảm nhận được tình yêu theo nghĩa rộng của nó bạn sẽ thôi không còn cô đơn nữa.

Nếu cuộc đời chỉ gói gọn trong việc góp nhặt vật chất, rồi tìm bạn đời và kết hôn, sinh con thì những con chim, con kiến cũng làm được. Theo tác giả, sinh ra là con người phải làm nhiều điều nữa để xứng đáng làm người. Với tác giả, bản thân đã là một tạo vật hoàn chỉnh rồi, ta chỉ cần phát huy những tố chất, tiềm năng bên trong chính mình. Khi yêu thương và chân trọng bản thân mình đủ nhiều, ta sẽ không còn cầu mong một tình yêu nào bên ngoài nữa. Rosie Nguyễn cho rằng, có thể dùng tình yêu như một cách để học hỏi, để soi chiếu mình.

Phần 3: Vui

Sống hạnh phúc điều quan trọng là không có những mong đợi không thực tế. Trong những việc thường ngày chúng ta tìm thấy hạnh phúc, ở những điều giản đơn, bình dị. Hạnh phúc vì thấy ý nghĩa trong những điều mình làm.

Cảm giác của niềm hạnh phúc chính là nhận ra vẻ đẹp nơi mình đang sống. Chúng ta đi qua cuộc đời một cách vội vàng, tìm niềm vui và những điều thú vị, nhưng đâu phải lúc nào cũng gặp những điều tuyệt vời. Cuộc sống, rốt cuộc không hẳn được hình thành từ những ngày tuyệt vời, nó tạo thành phần lớn từ những điều bình dị nhỏ bé.

Cuộc sống không phải để mang lại cho chúng ta niềm vui, mà mỗi cúng ta được sinh ra là để thực hiện sứ mệnh của đời mình với cuộc sống là để tạo ra gía trị, để gieo trồng hoa thơm trái ngọt cho đời. Vậy nên thay vì kỳ vọng vào cuộc sống ta nên kiến tạo cuộc sống quanh mình. Hạnh phúc là thực hiện sứ mệnh mình cam kết với cuộc đời và trong quá trình đó, vẫn tận hưởng vẻ đẹp nhiệm mầu của thế giới.

Khi đi qua gần hết thời trẻ, trải qua quãng thời gian vật vã tìm đường,… mình biết rằng cuộc đời này đáng sống lắm. Chỉ cần ta mở lòng đủ nhiều với những người xung quanh, luôn nuôi dưỡng trong mình tình yêu thương và lòng biết ơn là đủ. Mình thấy, tác giả có cái nhìn khá hay về thiên nhiên “Thiên nhiên là liều thuốc chữa lành hữu hiệu.” Ở thành phố chật chội, con người cũng thành chật hẹp theo, đến một vùng đất mới, sưởi ánh nắng dưới một vùng trời khác,… thiên nhiên có thể xoá đi rất nhiều đau khổ. Tác giả - một người ưa thích các chuyến đi, đã đi đến nhiều nơi từ thôn quê heo vắng đến những nơi đông đúc ồn ào, từ những ngõ ngách đến những nơi rộng lớn bao la, đến cuối cùng vẫn không từ bỏ việc tiếp tục đi, tiếp tục khám phá những vùng đất khác, tiếp tục gắn bó và thả mình vào thiên nhiên.

Thành phố nơi mà tác giả đang sinh sống to rộng như thế, lòng người thì chật hẹp với mưu sinh, nhưng hãy nhìn xem, Rosie Nguyễn không cảm thấy buồn, vì cô cảm nhận được những niềm vui từ những điều nhỏ bé, từ những cuộc gặp gỡ, từ những chuyến đi, từ những quan tâm mà chúng ta dành cho nhau. Những cuộc gặp gỡ hẹn ngày gặp lại chưa có hồi kết, dẫu không biết khi nào mới có thể trùng phùng nhưng vẫn vui vì đã gặp được nhau, được chia sẻ và trải qua cùng nhau một quãng nào đó của cuộc sống và hơn hết là chúng ta vui vì vẫn nhớ về nhau.



Dòng đời này kỳ lạ, mang đến cho chúng ta bao mối lương duyên lạ kỳ, có người vừa gặp cứ muốn ở bên họ suốt kiếp, nhưng chắc gì đã gặp lại lần sau. Có những khoảnh khắc chỉ đến một lần, có những chuyện nếu không làm ngay thì chẳng bao giờ làm được.

Chỉ cần hết lòng cho mỗi khoảnh khắc thì khi kết thúc sẽ chẳng còn thấy hối tiếc hay buồn bã. Thời gian bên cạnh người mình thương không còn quan trọng, quan trọng là những điều ta cảm nhận bên người ta thương. Những chuyện đã trải qua, nếu thực sự có ý nghĩa thì nó đã trở thành một phần ký ức của ta mà không hề mất đi. Chỉ cần mỗi lần nghĩ về ai đó, thấy lòng lấp lánh niềm vui, thấy có một lý do để mỉm cười, vậy là đủ.

Cuộc đời luôn đặt ra rất nhiều tử thách, gian truân, quá nhiều đau khổ, quá nhiều chịu đựng, quá nhiều khó khăn. Những thử thách của mỗi người không nhờ ai khác có thể gánh chịu, ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc đối mặt với nó bằng ý chí của chính mình.

Chúng ta không được sinh ra trên đời để kỳ vọng, để hưởng thụ, để chất vấn cuộc sống, mà ta sinh ra để bị thách thức, bị chất vấn về sự tồn tại của mình. Thay vì oán trách số phận, thay vì nản chí, thay vì chờ đợi phép màu chi bằng tự động viên khích lệ, tự tạo động lực cho bản thân mình.

Đến cuối cùng, chúng ta không cần là ai cả, không cần là một gã khổng lồ tạo ra sự khác biệt, chỉ cần chúng ta ý thức được việc mình làm hay không làm sẽ ảnh hưởng tới người khác. Thức tỉnh hơn một chút, ân cần hơn một chút, tốt lành hơn một chút, Trái Đất này cần những người tử tế. Bằng cách đó, ta tạo nên niềm vui, những trải nghiệm và cả những thay đổi mà chúng ta không lường hết được, cách mà chúng ta để lại dấu chân trên mảnh đất này mới thực sự quan trọng và có ý nghĩa.

Kết:

Mình nói gì khi nói về hạnh phúc là cuốn sách mình tâm đắc nhất từ trước đến nay, nó cho chúng ta thay đổi cái nhìn về thế giới, về tình yêu, về hạnh phúc, thay đổi quan niệm sống của chúng ta theo hướng tích cực hơn rất nhiều, và quan trọng hơn hết chính là tìm thấy ý nghĩa thực sự của việc mình sinh ra thay vì đi tìm ý nghĩa của cuộc sống này là gì.

Review chi tiết bởi: Cẩm Lệ - Bookademy

Deal mua sách giá tốt hiện có:  https://goo.gl/DuXZjo

 

------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

Tham gia cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3

 

Xem thêm

Nếu "Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu" viết về chủ đề ước mơ, hoài bão, đam mê, về hành trình học gì, làm gì và đi đâu - nghe có vẻ lớn lao và cuốn hút hơn. Thì "Mình nói gì khi nói về hạnh phúc" là phần nối tiếp, viết về những góc còn lại trong mỗi người, về cuộc sống, tình yêu và hạnh phúc - mà bởi vì nó kể về đời thường nên cũng bình thường hơn, bớt lấp lánh hơn so với TTDGBN. Tuy nhiên sách vẫn cung cấp cho mình những thông tin hay, tỉ như việc tác giả đã review gián tiếp khá nhiều đầu sách hay mà bản thân tác giả kiểm chứng. Vẫn thấy rõ rằng chị ấy là một người đi nhiều, đọc nhiều và gặp gỡ nhiều người hay ho và học tập điều hay ho từ họ - điều này đáng noi theo. Mình thích những câu chuyện cuối ở mỗi phần hơn so với những câu chuyện đầu, phần đầu hơi kém hấp dẫn. Và phần mình thích nhất là phần 3, nó đọng lại cho mình nhiều hơn cả, khiến mình suy nghĩ nhiều hơn, thấy yêu thêm những điều giản dị xung quanh mình. Đây không phải là cuốn sách đọc nhanh, đọc lướt để lấy thông tin, mà cần đọc chậm rãi như thưởng thức 1 tách trà mỗi lúc rảnh rang mà thôi, như vậy mới ngấm được hơn điều tác giả muốn truyền tải.

Mình thấy rằng cuốn này hay hơn cuốn "Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu?". Sách xuất bản lần này mỏng hơn, mình hoàn thành nó trong hai ngày. Cũng vẫn giọng văn nhẹ nhàng, chị kể nhiều chuyện, chuyện nào cũng dễ thương. Qua cách nhìn của chị mà cảm giác những câu chuyện giản dị đó có nhiều ý nghĩa, cảm động lắm. Đọc xong mỗi chương mình cứ khóc như mưa là vì thế. Mình nghĩ rằng đó cũng chính là thông điệp mà chị Rosie muốn truyền tải. Theo quan điểm của mình, nếu bạn đọc cuốn này với tâm thế nó sẽ giống cuốn trước của chị, e là bạn sẽ hơi hụt hẫng, vì thật sự những câu chuyện và cách diễn đạt của chị giản dị thật luôn. Có lẽ những quan điểm về hạnh phúc của chị trong cuốn này sẽ không phù hợp với nhiều bạn đang tìm kiếm điều gì đó về những thành tựu vật chất, hoặc có thể là đọc được nhưng hơi khó tiếp thu. Mình viết ở đây có lẽ hơi riêng tư không giống review lắm. Nhưng đọc xong "Mình nói gì khi nói về hạnh phúc?", mình càng thấy tin tưởng hơn vào những chuẩn mực và lý tưởng mình đã chọn. Cảm thấy như mọi thứ trong cuộc sống rõ ràng hơn và có ý nghĩa hơn ấy. Mình cũng mong là sẽ nhiều bạn có cảm nhận giống mình khi quyết định đọc cuốn này. Enjoy!

Gấp trang sách cuối cùng lại, mình cảm thấy có gì đó buồn buồn, lâng lâng, rồi lại vui vui, nuối tiếc. Mình nghĩ rằng cuốn này còn hơn cả năm sao, quả là một cuốn sách mình sẽ xếp vào hàng những cuốn yêu thích nhất của mình, khi nó vực dậy một cái gì đang ẩn kín trong mình. Mùi của cỏ, của đất vườn quê nhà, cây nhà lá vườn, của tuổi thơ ấu cũng có mùa mưa bão, những trung thu còn thiếu thốn,...Những điều đó đủ để mình thích cuốn sách này chăng? Mình thấy ở Rosie Nguyễn có rất nhiều điều giống mình và mình thấy rất cảm phục. Mình yêu những ngày tháng mình sống ở quê mình khoảng 12 tuổi đầu của đời mình. Những đồng quê trải dài bát ngát, nhà ngoại cách một con đường dài đằng đẵng để đi nhưng ngắm cảnh vật không biết mệt mỏi là gì, những đứa bạn thân cùng thả diều hồi bé, mùi cỏ ẩm và mùi rơm đốt tuy làm mình cay sống mũi nhưng nó thân thương, quen thuộc biết bao, nhiều, nhiều lắm kỷ niệm của những ngày thơ ấu không kể xiết, những ngày vui chơi ấy, giờ với mình chỉ là giấc mơ. Một nhóm năm đứa trẻ thân nhất hồi bé của xóm chợ Cầu Ngọc Thượng giờ mỗi người một ngả một nơi, mình nghĩ thật sẽ khó gặp lại được. Nhưng mình hạnh phúc, vì tuổi thơ của mình đã sống hòa với thiên nhiên, đồng quê thôn dã. Năm 12 tuổi, mình chuyển vào thành phố sống. Hiện tại, mình đang sống ở đây, và mình cực kì bất ngờ khi ở nơi thành phố này, ở cuối ngõ đường nhà mình có một cánh đồng xanh bát ngát, những bậc đá cao vót dẫn xuống như một xứ sở thần tiên. Đẹp, đẹp lắm, và lúc buồn hay vui, muốn đọc sách thì mình lại xuống đó, để những cơn gió mát lành thổi qua da, cọ vào da mình rất mát mẻ, lơ thơ từng trang sách sắp kết thúc. Mình vừa ngồi vừa lơ đãng nhìn cỏ, nhìn mây, nhìn cuộc sống yên bình lặng lẽ trôi đi. Mình thích gì? Mình thích như thế này, đọc sách và ngắm thiên nhiên, trời, cỏ, đất. Những thứ đó đã đủ làm mình no ấm cái bụng và làm mình hạnh phúc. Góc nhỏ mà Rosie đề cập, với mình, là ở đây. Tuổi thơ mình đẹp lắm. Trung thu mình còn đi rước đèn, cùng cả nhà ngắm trăng, rồi thời gian lại trôi qua, trôi qua, chỉ là lúc đó mình chưa đủ lớn để nghĩ về quy luật khắc nghiệt đó. Buổi chiều, mình thích đạp dạo quanh xóm chợ Cầu, băng băng trên các con đường làng quê ngõ xóm đẹp vô cùng, nắng hoàng hôn dìu dịu và mùa hè thì như đổ lửa, mình máy một thau nước to thật to rồi dội hết lên người hoặc nhảy ùm vào đó. Mình chơi súng nước cùng với nhóm năm người. Bị mắng nhưng vui. Buổi chiều nào về cũng nhễ nhại mồ hôi, mà vui. Nhiều lần chơi những trò đùa, trốn tìm, đuổi bắt,...Nhà mình bán hàng, đồ chơi cho trẻ em nên mỗi lần xin đi chơi là năn nỉ gãy lưỡi nhưng mẹ vẫn cho cho đi. Mình sống ở miền Bắc nên bão lũ đến mức nghỉ học không nhiều, nhưng nhớ những ngày đó, mình cũng nằm cùng bố mẹ, chị mình quây quần trong chăn ấm mặc kệ cơn mưa ngoài kia có rả rích dữ dội. Mỗi ngày mưa, mẹ cũng đặt thau chậu quanh nhà cho mưa dột vào, tivi nhà mình là tivi cũ không có youtube hiện đại như bây giờ nhưng các kênh vẫn đong đầy tuổi thơ mình, nhất là vtc 11 với những phim hoạt hình Robot Trái Cây,...Dù chẳng có youtube, điện thoại, tuổi thơ của mình vẫn đẹp. Nhỡ những ngày mẹ nấu canh dưới bếp mùi vọng lên, bố chỉnh ăng ten để tivi chạy được, những đèn ông sao bằng giấy bóng kiếng thật đáng yêu,...Ôi! Những ngày đã xa. Giờ đọc cuốn sách này, nỗi nhớ của mình lại được củng cố. Đáng lẽ hè này mình về, nhưng vì vài lý do mà đã hoãn lại. Giờ mình thấy thật nhớ, thật thương nơi quê hương ấy. Những ngày Tết, khi mùi nhanh cúng thắp lên mình rất thích mùi hương này, hơn bất cứ mùi nào khác. Có lẽ vì nó là mùi của sự sum họp, của bánh chưng, canh hành,...của cả đại gia đình dòng họ mình. Vào thành phố, mỗi lần thấy mùi cỏ cháy, cỏ ẩm sau mưa hay thấy những cánh đồng thấp thoáng, lòng mình cứ dâng lên. Mình muốn sau này sống ở quê hương thôn dã đó của mình và cho con mình lớn lên ở đó, với mùi cỏ, mùi đất mộc mạc, giản dị. Mình nghĩ sống ở đồng quê hơn nhiều là thành phố. Mình cứ hoài niệm và thương những gò đất đó mãi không dời mỗi buổi tối trằn trọc không ngủ được. Nhiều lúc cứ thẫn thờ mà nhớ cũng vì thế. Mình yêu thiên nhiên, thích sống với thiên nhiên, với hương đồng cỏ nội cũng vì thế. Hôm trước, cô giáo dạy Văn hỏi bọn mình muốn sống ở quê hay sống ở một nơi sang trọng, hiện đại, ngay lập tức các bạn trả lời là nơi hiện đại. Mình nghĩ, sống ở thành phố nhiều nên các bạn nghĩ vậy, nhưng với mình, nơi mình đã gắn bó sẽ luôn là nhà của mình, một chỗ dựa để mình trở về. Mình thương bố mẹ và những người quanh mình, luôn điều chỉnh mình để giúp đỡ mọi người. Có lúc đau buồn, nhưng mình không từ bỏ và cố hết sức. Xem phim của Ghibli và nghe những bài ca đầy chất đồng quê làm mình hạnh phúc. Ngồi huyên thuyên vài tiếng với con bạn là hạnh phúc. Ăn một món ngon là hạnh phúc. Thành công trong một cuộc thi là hạnh phúc. Được viết lách và xem phim làm mình hạnh phúc. Sống là chính mình, mình hạnh phúc. Vào thành phố, áp lực và căng thẳng tăng lên. Mình rất nhiều khi bế tắc và lựa chọn sai lầm, nhưng qua lời kể của Rosie, mình thấy phải như vậy mình mới trưởng thành. Cứ sống đẹp lên, cứ vươn lên, bật những bản nhạc mình thích, mình rất thích nghe nhạc buồn và vui thì nghe nhạc vui thôi. Mình cứ khẳng định mình, làm điều mình thích, chu du thế giới đẹp đẽ và kì diệu này thôi. Có ai cản gì đâu. Dạo này, mình rất sợ một việc. Nhưng mình đã quyết định đối mặt với nó và mình thành công ngoài sức tưởng tượng của mình. Mình không nên sợ, mình nên tiến lên, nỗ lực khẳng định bản thân hơn nữa. Hạnh phúc của mình là sống an yên, bình dị bên những người mình yêu thương. Hạnh phúc đó. Nó nhỏ nhẹ, lặng lẽ xuyên qua đời mình. Mình phải biết nắm bắt. Vượt qua bế tắc để đi lên nhưng đừng quên quá khứ. Mình sẽ sống với bản thân mình. Mình sẽ nỗ lực cố gắng hơn nữa. Mình không sợ. Mình là mình! Cảm ơn Rosie Nguyễn vì một cuốn sách thật hay, một người bạn tri kỉ cho mình. 192 trang rất vỏn vẹn nhưng tràn đầy cảm xúc và vỡ lẽ cho mình. Mình muốn băng ra ngoài quá, xuống cánh đồng kia ngửi hương mùa gặt, ngày mai tỉnh dậy sảng khoái và thoải mái, một cuộc đời thật vui và đáng trân trọng! Mình sẽ sống, lạc quan và thật tươi rói vào ngày mai. Mình dõng dạc nói rằng: Mình đang hạnh phúc! Mình nói thế về hạnh phúc của mình đấy! Quả là mỗi lần đọc sách là một lần mình mở một cuộc đời mới ra. Cảm ơn chị, Rosie Nguyễn!

Có lẽ mình không thích quyển sách này bằng "Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu". Ở quyển sách trước, mình cảm thấy thích thú hơn vì nó tương đối giống mình, như là đang đứng trước gương phản chiếu chính mình. Còn quyển này thì mình lại thấy những câu chuyện của chị Rosie. Những câu chuyện của chị rất thú vị. Nhưng mình cảm thấy chúng hơi nhiều và choáng ngợp, nhất là nhiều câu chuyện chỉ diễn đạt là "một thành phố nhỏ" hay "một người bạn nọ" làm mình khá mơ hồ. Tuy nhiên, cũng nhờ vậy mà mình đặt câu hỏi cho bản thân: Tại sao mình không tự tìm kiếm những câu chuyện của chính mình, nắm giữ những khoảnh khắc của chính mình? Quả thật, quyển sách đã cho mình động lực để sống tốt hơn, hoàn thiện bản thân hơn. Bên cạnh đó, mình đã làm đúng như chị mong đợi, chui vào sitooterie của mình vừa đọc vừa cười rất nhiều. Đôi khi mình cười thành tiếng với những lời văn dí dỏm, lúc thì lại cười mỉm khi nhận ra rằng: chỉ sống trên đời đã là hạnh phúc rồi. Mình cũng muốn cảm ơn chị rất nhiều vì đã giúp mình nhận ra mình là một HSP. Và mình rất vui vì mình cũng có một bộ lạc cho riêng mình. Mình sẽ ra ngoài, mở lòng và tìm kiếm họ. Mong chị Rosie và các bạn đọc khác sẽ nắm giữ được những khoảnh khắc hạnh phúc của mình. Nemaste!

Phần 1: Sống- Sống trong đời sống, ai cũng cần có cái sitooterie của mình nhỉ? Ấy là 1 nơi để ta ngồi thư giãn, có thể là 1 mái hiên, 1 góc sân thượng, 1 ngôi nhà nhỏ để nghỉ mát vào mỗi dịp hè. Đó là 1 nơi bạn có thể làm những gì bạn thích, uống trà, đọc sách, hoặc đơn giản là chỉ cần ngồi xuống hít thở mà không làm gì cả, 1 góc nhỏ thực sự tĩnh lặng trong cuộc đời để làm nơi ẩn náu riêng của bạn.- Tác giả thể hiện sự biết ơn khi may mắn được sinh ra và lớn lên ở nông thôn, thế mà lúc nhỏ lại cảm thấy kém may mắn, ghen tị với các bạn đồng trang lứa sinh sống ở thành phố chật hẹp, haha. Sao giống mình quá zậy hơm biết. Chị sống giản dị và mát lành như 1 cái cây, giữa phố thị đông đúc, giữa nhịp sống hối hả cứ thúc đít ta phải chạy, chạy thật nhanh cho kịp với người đương thời, để không phải tuột lại phía sau bạn bè, liệu có ai còn cảm nhận được sự tồn tại và bình yên mát lành của những cái cây?- Quê chị cũng có ăn cá ngân muối thời bão lũ, nghe miêu tả quen quá, phải chăng nó chính là cá thính mà mấy chị em mình vừa nhắc tới đã tởm, phải gọi mùi nó kinh kinh kiểu gì, ăn chẳng có gì ngon lành cả? Phải thứ đó không chị? Ba mẹ em hay ăn cái thức đó và mùa mưa lụt lắm ạ, siêu tiết kiệm, nhưng cũng khá lợi cơm í, chứ không lợi đồ ăn, vì tụi em ăn ít cơm hẳn khi nhà chỉ có món này. :D- "Nếp nhà không chỉ dừng lại ở cách mẹ dạy con gái nấu ăn, mà còn là cách suy nghĩ, sinh hoạt do cha mẹ uốn nắn đứa con từ lúc còn bước đi chập chững.... Nếp sống giản dị vùng nông thôn của ba mẹ dạy mình luôn giữ cho tâm mình bình yên như 1 khu vườn buổi sớm, để trí óc thanh thản và sáng suốt nhìn thẳng vào bản chất mọi việc, dạy mình kiên định, vững chải và tin vào chính mình, dạy cách nhìn đời nhân văn và tràn ng���p yêu thương. Cuộc sống ngày xưa hay thiếu thốn vật chất nhưng lại đầy đủ tinh thần."- "Nếp nhà là cái ở sâu trong tim ta, là gốc rễ mà mải mê với cuộc sống, nhiều khi ta quên mất, nhưng nó vẫn ở đấy. Mình dần tập lại cho mình cách sống mà ngày còn ở nhà ba má vẫn căn dặn. Giữ cho tâm trí luôn tĩnh lặng và an lành, sống tốt từng ngày, hết lòng với người khác, hòa mình vào thiên nhiên"- Bão lụt là ngày vui, như 1 ngày hội lớn của mấy đứa trẻ nhà cao, vì chúng được nghỉ học, được thỏa thích nghịch ngợm mấy trò chèo ghe, bơi trên đường làng, hay được tung tăng nghịch nước, bắt dế,.. mà không phải đi học. Bão lụt là ngày khủng khiếp thực sự đối với những đứa trẻ nhà ở vùng trũng, nước mới tới đầu làng thì nhà đã trống trơn, đồ đạc dọn lên phà, lên gác nhà nội, một số đồ bỏ đầy trên mái tôn, để khi nước lớn lên thêm nữa trôi tuột đi tất cả, là những ngày chẳng muốn nhớ nữa nhưng nó cứ hiện lên trong ký ức tụi nhỏ cảnh tượng mấy cái đầu con trẻ ngồi trên gác nội, dòm qua lỗ hổng bên nhà nhìn bão số 9 đập gãy các cành cây, có cây ngã rạp, gió cuốn đất cuồn cuộn 1 góc trời, nước ngày 1 dâng lên, chẳng có chút dấu hiệu dừng lại. Đứa nào đứa nấy mặt tái mét, mẹ thì khóc òa lên, sao lại xử năm này không gửi mấy đứa vào nhà cô 7 trên núi, mà lại rủ cả nhà ở ngoài này, mẹ khóc, ba cũng không biết làm sao, có lẽ ba không muốn mấy đứa hoảng thêm, la mẹ không được khóc nữa, có nước dâng lên gác nửa thì bỏ của chạy lấy người, dở ngói mà ra phà sống chứ sao giờ. May quá cơn lụt ấy chỉ đùa giỡn nhà mình, chứ chưa uy hiếp mạnh hơn, nước còn nửa mét nữa mới lên tới gác lận. Nhưng mọi ký ức và cơn bão năm đó như đã hằn sâu trong tâm trí mình, 1 cơn bão của tuổi thơ. Ấy thế, cũng 1 từ bão lụt, cũng 1 đứa trẻ nông thôn, khi lại mừng rỡ hoan hô, lúc lại òa lên nức nở vì sự dữ tợn của thiên nhiên. Cuộc sống có gì là thường nhỉ?- HSP: Highly Sensitive Person. Là người HSP vừa là 1 phước lành lại vừa là 1 gánh nặng. Lúc thì nhảy cẫng lên vì vui sướng, lúc thì nằm bẹp gí vì cạn kiệt năng lượng. Thường xuyên hưng phấn đến tột cùng của hạnh phúc, và cũng thường xuyên rơi xuống hố sâu phiền muộn. Không ít lần cảm thấy lạc lõng giữa chốn đông người, thấy cô đơn tưởng chừng như cả thế giới này đều đã bỏ mình mà đi, không ít lần có những nỗi niềm chẳng thể chia sẻ cùng ai, vì chẳng ai có thể hiểu mình. Nhưng đó là 1 món quà của Thượng Đế mà mình sẽ chẳng bao giờ đánh đổi. Nhờ nó mà mình có thể đồng cảm dễ hơn, thấu hiểu với người khác hơn, trải nghiệm cuộc sống mạnh mẽ hơn, sáng tạo hơn và viết tốt hơn.- “Hạnh phúc khi thấy mình được sinh ra. Được trải qua tất cả những vui buồn sướng khổ. Được tư duy và chiêm nghiệm. Ngẫm ra, được làm người đã là hạnh phúc lắm rồi, có cần điều gì khác nữa đâu.”- "Đâu cần phải đi xa để biết nhìn, biết thấy. Ngay trước mắt, mấy ai đã biết thấy, biết nhìn, biết khám phá cái đẹp trong mỗi cảnh vật đơn sơ, một chiếc ba lô cũ bạc màu, một lát dưa leo xắt mỏng? Một góc nhà, một bàn viết, một quyển sách cũng là một thế giới thần tiên?Các bạn trẻ thân mến, hãy cùng với Rosie Nguyễn sống khác, yêu khác, vui khác, nhẹ nhàng hơn, đẹp hơn. Hãy biết hạnh phúc không nằm ở đâu khác ngoài tầm tay. Hãy đừng nhăn mặt với cuộc đời dù trong nghịch cảnh. Trong giông bão ở bên ngoài hay ở trong lòng, hãy biết nhìn, như cô bé Rosie nhìn cảnh lụt: trong mênh mông nước dâng lên, vài con kiến nhỏ túm tít leo trên một cọng cỏ còn ngoi đầu lên được bên vệ đường. Chúng nó đang kể một câu chuyện thần tiên: hy vọng chẳng hề biến mất trong một thế giới vô vọng. Tôi vinh dự được nghe một bạn trẻ tài hoa kể những chuyện như thế, trong một buổi chiều nắng đẹp, vừa lật từng trang bản thảo vừa vui trong lòng."Giáo sư Cao Huy ThuầnPhần 2: YêuYêu thương bản thân mình trước hết, quan tâm chăm sóc cho Trí Tâm Thân của mình trước hết. Không lệ thuộc vào tình yêu của người khác, không phụ thuộc vào các yếu tố bên ngoài. Hạnh phúc đến từ bên trong. Khi yêu hãy hết mình nhưng phải giữ cho mình linh hồn thuần khiết thì đó mới là tình yêu thực sự.- Đừng thay đổi mình vì người khác, vì điều đó không bền vững, và bạn cũng chẳng hạnh phúc đâu.- Đừng kết hôn khi từng tế bào trong cơ thể bạn không muốn điều đó.Phần 3: VuiHappiness is not about feeling good. It’s about doing good.Hãy luôn lắng nghe tiếng nói bên trong, hãy luôn tin tưởng vào con đường mình lựa chọn, đừng đánh mất chân giá trị của mình. Dù làm gì trong đời thì hãy luôn sống như con người mà ta muốn trở thành. Đó là bí quyết sống hạnh phúc.“He who has a why to live can bear any how” (Victor Frankl). Người có lý do để sống có thể chịu được bất kỳ hoàn cảnh nào.Không quan trọng chúng ta là ai, mà quan trọng chúng ta để lại gì khi mình ra đi. Sống có giá trị, nhưng đừng giới hạn từ giá trị trong vật chất. Don’t live for for resume, live for your eulogy. (Câu ni cop nhặt từ bài TED chứ ko phải của chị Rosie nè)Cảm ơn chị Rosie, cảm ơn chị Thảo cho em mượn sách!

Đã từ rất lâu luôn theo dõi chị từ FB đến tận Goodreads nhờ có chị em mới bắt đầu thói quen đọc sách của mình ở đây. Cho nên em muốn dành chia sẻ cảm nhận của mình cho chị, cho quyển sách gần nhất mà em thấy có chút gì đó làm cho em cảm thấy mình đã khác em-của-năm-trước-đó, chững chạc hơn, điềm đạm hơn và suy nghĩ tích cực hơn. Trước đây em nghĩ HẠNH PHÚC là một thứ xa vời là viễn vông, chạy theo tìm hạnh phúc là thứ nực cười nhất mà em từng biết, nhưng cho đến hôm nay sau khi quyết định nghỉ việc một công việc văn phòng để dành cho mình 6 tháng đi du lịch, đi tình nguyện đến để học hỏi để nghe những câu chuyện từ mọi miền trên đất nước, em mới cảm thấy mình thật nhỏ bé còn thế giới này thật bao la. Mỗi vùng đất mỗi con người có những câu chuyện khác nhau, có lần em tình nguyện tại một quán trà tại Đà Lạt do các bạn câm điếc phục vụ, một bạn đã chia sẻ bạn ấy muốn làm ca sĩ, lúc ấy trái tim em như ngừng đập, nhìn cách bạn ấy cười cách bạn ấy cố gắng dùng ngôn ngữ ký hiệu để quan tâm mọi người làm em cảm thấy mình sao quá đỗi nhỏ bé, phải chăng hạnh phúc là có thật, hạnh phúc ở quanh ta mà ta không nhận ra. Trong cuốn sách của chị em cảm thấy sự đồng cảm qua câu chuyện về những niềm hạnh phúc bé nhỏ xung quanh, thật sự em cảm thấy mình đã khác, đã lớn hơn từng ngày và mong muốn được trải nghiệm nhiều hơn nữa. Và hạnh phúc mới em tìm được từ câu chuyện của chị là góc nhỏ cho bản thân để mỗi ngày là chính mình, là nơi mình biết mình cần gì,là ai, là góc nhỏ để làm việc, để viết, để vẽ, để đọc sách và chia sẻ nhiều hơn để sống tốt, yêu thương và vui hơn phải không chị. Cám ơn chị và chúc chị mãi nhiều niềm vui.

không hay như mình mong chờ. Chắc vì "tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu" của chị nó hay quá nên quyển này bị lấn lướt. Chưa kể là quan điểm nữa. Sách chia sẻ 3 điều là Sống, Yêu và Vui. có phần Yêu là mình có quan điểm khác hẳn. Còn về 2 phần kia. phải nói là như kiểu đồng cảm. mở đầu là nói về 1 góc nhỏ nào đó làm mình th��y vui và hạnh phúc. làm mình ngay lập tức liên tưởng đến công ty. haha. Nhiều người vẫn hay nói mình rảnh và khùng nhưng thôi kệ. Ở công ty mình có 2 góc mà làm cho mình cảm thấy bình yên và vui. Nơi đầu tiên được gọi là "cây dù cánh tả". Ở đó những ngày đầu tiên đi làm đã mang lại cho mình 1 cảm giác lâng lâng, khoan khoái trong người. Cứ đến tầm 4h-5h chiều, ra đó ngồi giải lao, những ngày nắng nhè nhẹ, không gắt lắm, gió thổi mát rười rượi, mang hương cỏ,hoa ở đâu bay về. Bữa nào mà cty cắt cỏ nữa thì gió nó còn mang cả tuổi thơ bay về luôn, và lâu lâu là mùi khen khét đặc trưng của khu công nghiệp. ly cafe, những câu chuyện ko đầu, ko đuôi, rồi châm điếu thuốc hút, đời đẹp đến thế thôi chứ mấy. Góc thứ 2, ko biết đặt tên là gì, nó nằm cạnh 1 cái pantry, dẫn ra 1 lối thoát hiểm, những cái tủ tài liệu ko cao lắm, vừa tầm để leo lên ngồi hoặc là để ly cafe lên. Ở đó sếp ít lên, mọi ng cũng ít để ý, rồi có những ly cafe và câu chuyện với những anh em làm chung, những giờ giải lao cứ lao vun vút với bao nhiêu chuyện, những bài học, những âm mưu đen tối, những kế hoạch đi chơi,... Tôi vẫn hay nói rằng trong các tập phim luôn có 1 góc nào đó làm 1 góc chính để các nhân vật diễn và đẩy bộ phim lên cao trào, và đây là cái góc của bộ phim mà anh em mình là nhân vật chính =)) Quay lại với quyển sách, hix, nào là vẻ đẹp của SG, nào hàng me, cây bò cạp vàng, bờ kênh, con đường, tôi chỉ muốn nói là sự đồng cảm với Rô. Như thể bả nói lên chính cái nỗi niềm của mình vậy Sách hay dành cho những ai đa sầu, đa cảm, yêu nghệ thuật, thiên nhiên, chứ ai thực tế quá thì khó mà đọc!