“Thông qua cuốn sách, chúng tôi muốn đem đến cho độc giả hình dung về cuộc sống gia đình người Mỹ Trung lưu, không phải cuộc sống trong phim ảnh, mà là cuộc sống thật với vô vàn khó khăn…”

“Theo như những gì tôi biết về ông, bố tôi là người thô lỗ. Khi còn nhỏ, gần như tôi phát khiếp lên với ông. Vì vậy, tôi không thể nào hiểu được tôi đang tiếp xúc với con người ít hiếu chiến – thụ động nhất thế giới. Giờ đây khi trưởng thành, tiếp xúc đủ với hạng người, tôi càng cảm thấy sự biết ơn sự pha trộn giữa yếu tố chân thực với điên rồ trong tính cách của ông.”

Justin Halpern sinh ngày 3/9/1980 tại Mỹ. Shit My Dad Says ban đầu được anh viết trên trang Twitter riêng của mình. Chỉ trong một thời gian ngắn, những ghi chú của anh được hàng trăm ngàn người theo dõi. Nhiều người muốn giới thiệu anh, các nhà sản xuất truyền hình mời anh tham gia chương trình; còn phóng viên thì xin phép được phỏng vấn. Cuốn sách được xuất bản và ngay lập tức trở thành Best-seller tại Mỹ.

Cuốn sách là tập hợp những câu chuyện đời thường giữa một chàng trai với cha của mình. Đó là những dòng hồi ký kể về những “cuộc chiến” thú vị với người cha của mình. Để rồi, khi tìm đọc, chúng ta vô tình thấy hình ảnh của mình trong đó, và thấp thoáng nhận ra hình bóng của cha năm nào. Những trang sách hài hước cứ cuốn lấy người đọc bởi sự hài hước, dí dỏm nhưng nhiều triết lý sâu cay của người cha trải đời. Ta bỗng chốc nhận ra sự yêu thương vô bờ bến của cha, những tình cảm cha chưa một lần bộc lộ lại tiềm ẩn trong những hành động, cử chỉ dù là nhỏ nhất. Câu chuyện cha con không mới, nhưng chưa bao giờ là cũ, nhất là khi trong lòng đứa con nhận ra rằng cha mình vẫn quan tâm, bao bọc mình …


Sắm đồ trong nhà

“Chọn đồ cũng giống như chọn vợ, phải làm sao cho mày cảm thấy thoải mái và đẹp, nhưng cũng đừng đẹp tới mức thằng nào đi qua cũng muốn ăn cắp.”

Trước phản ứng của bạn tôi về việc nhận vé phạt hạnh kiểm

“Nó khóc ư! Chúa ơi, đừng bao giờ để chuyện đó xảy ra với mày… Ừ, cố gằng đừng để bị phạt, chắc chắn rồi, nhưng nếu bị phạt thì đừng có khóc như trẻ con thế.”

Chấn thương ở tay khiến sự nghiệp bóng chày của tôi chấm dứt

“Bố thực sự chia buồn nhé, con trai. Nếu mày cảm thấy bực bội và cần được xả thì bảo bố. Chúng ta sẽ đi vụt mấy quả bóng gofl hoặc những gì tương tự như thế… Ồ đúng rồi, cánh tay. Ôi còn nhiều cách xả khác không cần đến cơ bắp cơ mà.”

Đối với hàng xóm ồn ào

“Mày đã bào với họ là mày cảm thấy phiền chưa?... Bọn họ có to con hơn mày không?... Mày sợ bị đá đít hả?... À được rồi, tao nên hỏi câu đó trước để đỡ mất thời gian. Ừ, mày sẽ phải chịu ồn ào nhiều, con trai ạ.”

Bị bạn gái đầu tiên từ chối lời mời đi khiêu vũ

“Rất tiếc khi phải ghe điều đấy. Này, mày có thấy cái túi mề gà của bố đâu không?... Không, bố có quan tâm đến lời mày nói đấy chứ, bố bảo là bố rất tiếc khi phải nghe điều đó. Chúa ơi, tao không thể vừa chia buồn và tự hỏi túi mề gà của tao ở đâu được sao?

Quay video giáng sinh

“Được rồi mỉm cười lúc mở quà nhé… Không, mỉm cười và nhìn vào máy quay cơ. Tèn tén ten.”

Người cha thô lỗ, ít hiếu chiến

Gây ấn tượng từ những trang sách đầu tiên, Cậu con trai có những pha lột tả người cha không thể nào chân thật hơn: “Tao chỉ yêu cầu mày một việc là dọn dẹp đống rác rưởi của mày đi để khi mày bước ra ngoài, phòng của mày không phải là bãi chiến trường. À chia buồn với việc mày bị bạn gái đá đít nhé.” Một người đàn ông cộc tính, thẳng thắn, cố chấp. Ông luôn đưa ra ý kiến trực diện đến mức đôi lần làm đối phương cảm thấy ngại ngùng, khó chịu. Và ông cũng không hề bận tâm về nó. Có lẽ ngoài kia cuộc sống đã quá phức tạp, người ta hàng ngày hàng giờ đóng kịch với nhau. Nên, gia đình luôn là nơi mà để ta trút bỏ mặt nạ, sống với bản chất thật của mình. “Gắt” mà lại chân thành, như những liều thuốc đắng sát thật mạnh vào những vết thương, nhưng kỳ diệu thay, nó chữa lành vết thương.

Mày muốn sống tự lập hả? Mỗi lần mày nói với tao về sống tự lập, tao chỉ việc thay thế từ đó bằng tiền. Như vậy thật dễ dàng để nói không.

Bọn nó chúc mừng mày vì mày mới kết thúc lớp tám cơ à? Bọn ta mới dự lễ tốt nghiệp lớp sau của mày hai năm trước. Sao họ không mở tiệc mỗi lần mày đi vệ sinh đúng cách nhỉ?


Người cha yêu thương

Đôi khi, ta thân thiết hơn với mẹ và cho rằng chỉ có mẹ là tuyệt nhất. Song, người đàn ông nào cũng mang trong lòng một tình yêu ấm nóng. “ Bố định bảo là bố sẽ nhớ mày, nhưng mày dọn đến chỗ cách đây có 10 phút, vậy nên bố sẽ bảo rằng đừng có đến và giặt giũ ở đây đấy nhé!”

Đôi khi, cha còn truyền cho ta những triết lý sống vừa sâu sắc lại rất đời thường.

Đêm đó tôi ngủ rất ít. Tôi cố gắng suy nghĩ quanh vấn đề hư vô, vĩnh cửu. Lần gần đây nhất tôi bị khó ngủ đến thế là năm tôi mười lăm tuổi khi thức gần hết đêm nghiền ngẫm bộ phim trở về tương lai II, suy nghĩ tất cả khu vực tương tự ở Hill Valley có thể khiến Macheal J.Fox trở lại và thay đổi thời gian. Lần đó tôi mất ngủ vì phấn khích và bối rối; lần này chỉ nỗi sợ khiến tôi không tài nào ngủ được.

Sau khi trằn trọc gần hết đêm, cuối cùng tôi quyết định không nằm nữa và lê xác ra khỏ giường lúc 5 giờ 30 sáng. Tôi bước ra khỏi phòng và thấy bố đang ngồi bên bàn ăn mòn Grape-nuts. Ông bảo tôi ngồi xuống và tôi ngồi.

''Mày có biết cái hay của vô cực không?” Ông hỏi.

“Không ạ”

“Nó không bao giờ mất. Mày, cơ thể mày, năng lượng bên trong, tất cả đều đi đến một nơi nào đó, kể cả khi mày đã chết. Không bao giờ mất sạch cả.”

“Như vậy bố nghĩ chúng ta sẽ sống mãi. Giống như hồn ma hay những thứ tương tự như vậy? tôi cầu khẩn.

“Không, lạy chúa. Mày phải theo học một lớp khoa học nào đó mới được. Tao đang cố gắng nói rằng những thứ tạo nên bản thân mày đã từng hiện hữu và vẫn luôn hiện hữu. Thực ra điều duy nhất mày cần lo lắng là cái phần hiện tại của mày bây giờ. Nơi mày hiện hữu với một cơ thể, một cái đầu và những thứ vớ vẩn tương tự. Cứ lo sống đi, chết là chuyện nhỏ.”


Họ có cách bày tỏ riêng, chỉ người cha mới hiểu. Những trang sách đã lột tả một người cha hết mực yêu thương và luôn đặt trọng trách bảo vệ gia đình lên trên tất cả. Đó cũng là người chồng biết yêu và tôn trọng vợ. “Bố chỉ muốn yên tĩnh thôi… Lạy Chúa, nói vậy không có nghĩa là bố không thích mày. Chẳng qua lúc này bố thích yên tĩnh hơn.”

Dạo gần đây, tôi tập lái xe máy. Ba và mẹ cùng dạy tôi. Nhưng bạn biết sự khác biệt giữa ba và mẹ là gì không? Mẹ thường nhắc nhở :” đi chậm thôi, cẩn thận, đừng vội quá!”. Còn ba lại tự tin mà rằng hãy tăng tốc độ lên ở những cung đường vắng, còn khi đi ở nơi đông người, cứ tự tin vào tay ga… Mẹ luôn chắc chắc rằng, con mình sẽ luôn được trong phạm vi an toàn. Còn cha hoàn toàn trái ngược, cha lại truyền cho con sự táo bạo, bản lĩnh, sự quyết đoán.

 Người đàn ông tử tế

Ông không dạy con mình lẽ phải để làm người tốt, mà là để tôn trọng – một sự tôn trọng với xã hội. Điều đáng bàn ở đây, là người cha ấy truyền cho con trai mình sự thẳng thắn, bộc trực, không phải để trở thành người có đạo đức nhất mà là người tử tế.

Con trai! Con phải tôn trọng sự thật, không phải để chứng minh con là người có đạo đức, mà vì bố sống bằng nghề này, con lớn lên bằng nghề này.Chúng ta không thể “lợi dụng nó” hay “quay lưng lại với nó. Bố xin lỗi vì đã nghiêm khắc với con, vì bố sợ người ta nghĩ con là đồ dối trá khốn kiếp. Con là một người ưu tú.

“Đấy là một phần của trận đấu, Sam” Steve nói.

“Vớ vẩn” Bố tôi đáp.

“Anh coi chừng đấy Sam”.

“Bố của thằng bé nghiện rượu. Gia đình thằng bé nhếch nhác kinh khủng và anh biết điều đó. Vậy mà anh lại ngồi ngoài đó và gào lên vào tai nó, và tìm cách hù nó như thể đâu là giải Major League chết tiệt, để con anh có thể thắng ở một trận đấu của Tiểu Liên Đoàn hay sao? Anh là người lớn mà, anh bị sao vậy?

Trong các mối quan hệ đời thường, Người cha ấy cũng rất công bằng. Trẻ con thường không hay cạnh tranh; nhưng người lớn lại thường hơn thua. Chúng ta thường ra giảng về sự công bằng, nhưng chính người lớn lại làm nên những cuộc xích mích nghiêm trọng trong quan hệ của những đứa trẻ. Bạn nghĩ trong một đội bóng nên để cầu thủ xuất sắc được chơi nhiều thời gian hơn hay ai cũng có cơ hội như nhau, dù là ai đi chăng nữa? “Đây không phải là giải vô địch thế giới, đây chỉ là tiểu liên đoàn”


KẾT: Khi gấp lại những trang sách cuối cùng, chúng ta vẫn không ngừng phấn khích về các tình huống hài hước của bộ đôi cha con này. Thông qua những tiếng cười giải trí nhẹ nhàng, ta mới thấm thía: gia đình trên hết. Khi bước ra khỏi nhà, con người ta thường vui hơn. Có người hạnh phúc vì biết rằng, gia đình vẫn ở đó - bảo vệ, che chở, cảm thông khi ta gặp khó khăn; luôn chờ ta sau khi đã kết thúc công việc. Có người cảm thấy vui trong niềm cay đắng khi biết rằng ra đường là sự giải thoát khỏi căn nhà bức bối. “Nhà” trong chúng ta luôn đầy rẫy sự ồn ào của hạnh phúc của những trò đùa lý thú giữa cha và con; “Nhà” là nơi xảy ra tranh cãi giữa cha và con... Và nhà tuyệt nhiên là nơi chữa lành những vết thương tâm lý của con… Giữa cha và con trai luôn có khoảng cách, có lẽ do họ quá giống nhau chăng? Nhưng cha vẫn luôn là mặt trời đầy nắng trong thế giới của con…


Review chi tiết bởi Nhật Px - Bookademy

--------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

Tham gia cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3"
Xem thêm

Đây là một cuốn sách ngắn gọn, chỉ đọc trong 1 buổi tối là xong nhưng nó lại có giá trị rất lớn. Mình đã đọc nó 2 lần, và lần đọc thứ 2 thì càng thấy thấm giá trị của nó. Không đơn giản mà rất nhiều tập đoàn nổi tiếng thế giới đã áp dụng những giá trị của cuốn sách này vào quản trị doanh nghiệp và đào tạo nhân viên. Trong cả 2 lần mình đọc cuốn sách này cũng là 2 thời điểm mình cảm thấy cần phải thay đổi trong việc học và làm. Cuốn sách mang cho mình 1 luồng gió với sự nhắc nhở cần phải thay đổi, sự trì trệ sẽ làm mình bị tụt hậu và cảm thấy bế tắc. Đi sâu vào nội dung cuốn sách là sự xuất hiện cả 4 nhân vật với 4 tính cách khác nhau. Tác giả đã xây dựng hình ảnh 2 chú chuột Nhanh Nhẹn và Đánh Hơi, 2 người tí hon Chậm Chạp và Ù Lì có tính cách hoàn toàn trái ngược. 2 chú chuột với tư duy đơn giản của loài vật là tìm những miếng Pho Mát ở những kho Pho Mát để tận hưởng hàng ngày. Khi đã tìm được kho Pho Mát P thì chũng cũng không quên tìm thêm các kho khác để dự phòng khi hết. Hàng ngày chúng đến kho Pho Mát đúng giờ và đánh giá trữ lượng còn lại để biết. Đến một ngày kho Pho Mát P bị hết, chúng không bất ngờ vì hàng ngày chúng đã kiểm tra trữ lượng, chúng nhanh chóng bảo nhau cùng đi tìm kho Pho Mát khác. Còn 2 anh bạn Chậm Chạp và Ù Lì với tư duy của con người thì hay làm phức tạp hóa vấn đề lên, 2 anh bạn này đúng là như tính cách của bản thân mình, thường hả hê với kết quả hiện tại, say đắm trong Kho Pho Mát P, hàng ngày 2 anh bạn này rất thích thú, hạnh phúc và dần dần lười nhác, đến Kho muộn hơn, vứt cả 2 đôi giầy đi vì nghĩ rằng Kho Pho Mát P này không bao giờ hết, sẽ chẳng cần đến đôi giầy để đi tìm kho khác nữa. Khi Kho Pho Mát P bị hết, 2 anh bạn vô cùng bất ngờ rồi thất vọng, tự vấn mình tại sao lại có thể như vậy. Vẫn cố gắng tìm lý do vì sao, hy vọng hôm sau quay lại sẽ lại có Pho Mát xuất hiện mà không chịu đi tìm kiếm cơ hội mới. Chậm Chạp cũng đã quyết định đi tìm kho Pho Mát mới sau nhiều lần lưỡng lự. Còn Ù Lì thì vẫn ngồi đó trách móc vô cớ vì sao không còn Pho Mát. Nhưng cũng nhờ có sự thay đổi mặc dù muộn màng, cuối cùng thì 2 anh bạn này cũng tìm được kho Pho Mát mới dù cho sức lực cũng đã cạn kiệt vì không cố gắng ngay từ đầu. Tác giả để lại cho mình bài học rất giá trị, mình cần phải thay đổi, học tập để củng cố kiến thức, giống như 2 chú chuột hàng ngày vẫn đi tìm kho Pho Mát khác đề phòng Kho P bị hết. Nếu không cố gắng thay đổi ngay tại lúc này, khi có biến cố bất ngờ thì chúng ta sẽ bị sốc, thất vọng, thậm chí bị đào thải khỏi những cuộc đua tranh về công việc, học tập. Có thể bản thân chúng ta hiện tại chưa có những thành công như mong đợi nhưng hãy luôn nhắc nhở mình phải tiếp tục phấn đấu, cố gắng để đạt được mục tiêu. Mình thì cô đọng lại nội dung sâu sắc của tác giả muốn gửi gắm “THAY ĐỔI HAY LÀ CHẾT” Nguồn: group "Người Đọc Sách" - Facebook

Cuốn này sẽ giúp ta hình dung ra những gia đình ở Mỹ nhưng không phải một cuộc sống của gia đình trung lưu, khá giả ăn chơi như ta vẫn hay tưởng tượng mà đó là một cuộc sống đầy khó khăn. Đặc biệt là hình ảnh người bố trong câu chuyện, ông phải làm việc thật chăm chỉ, cực nhọc cả ngày để chăm lo cho gia đình. Ông là một người thẳng tính, và thô lỗ, vì vậy lời nói của ông có phần khó nghe. Ông luôn cằn nhằn với cậu con trai của mình nhưng với cậu, đó chính là những lời khuyên rất đúng, rất dễ đi vào lòng người. Vì vậy cuốn sách mới có tựa đề "lời vàng của bố". Tuy những lời lẽ ấy là thô thiển nhưng chính điều đó đã tạo nên sự khác lạ cho cuốn sách. Những gì tác giả viết trong đó không quá xa vời hay khó mường tượng mà rất giản dị và chân thực, kể cả lời văn cũng vậy. Cuốn sách chỉ như một cuốn nhật ký kể lại những gì tác giả đã nghe, đã cảm nhận được, nhưng qua đó, nó lại trở thành một cuốn cẩm nang sống rất ý nghĩa. Ông bố trong truyện có thể là thô thiển, lời nói là khó nghe nhưng những lời nói ông dành cho cậu con trai đều là từ đáy lòng, mong muốn cho cậu con trai luôn được sống thật tốt... Bố mẹ ta dù họ làm gì, mà ta cảm thấy họ không đúng nhưng trên hết, họ vẫn một lòng muốn chúng ta được sống hạnh phúc.

SHIT MY DAD SAYS l LỜI VÀNG CỦA BỐ “Tự tin là con đường dẫn tới trái tim phụ nữ, hoặc ít ra là vào trong quần của cô ta” “Ờ, bố nghĩ cuốn sách này viết về mày và bố. Bố muốn nói rằng, bố là ngôi sao, nhưng mày cũng có phần trong đó”.... (sau khi hoàn thành cuốn sách) “Tao không thể tin là người ta lại đi xuất bản những điều mày viết”, ..”trong đời này mày chưa bao giờ có chữ bỏ mẹ nào được xuất bản ở bất cứ đâu!” Ohm, đó là những lời mà người bố của nam chính - tác giả Justin, dạy dỗ và nói chuyện với con trai mình. Rất đời thường, thông tục một cách tự nhiên mà không hề lăng mạ, cốt để dành cho con trai một tình thương thô lỗ và cục súc. Mình thích sự chân thực và lỗ mãng này (không phải yếu tố chính là mình có hơi “nghiệp tụ” :))) ) bởi vì, thứ nhất - mạch truyện cũng như nhân vật rất tự nhiên, đầy lí trí; và thứ hai - một tình cảm gia đình mà “khi tôi tiếp xúc với đủ hạng người, chẳng bao giờ họ nói thật những gì mình nghĩ trong lòng”. Có những bạn đọc sẽ thấy chân dung bố mình trong đó - một người bố trung lưu, cục cằn, thô thiển một-cách-lý-trí...Những câu ông dạy con trai mình thô nhưng thật, ngắn nhưng chất, cục súc nhưng đầy yêu thương. Sau mỗi câu chửi hay trận cãi nhau thì lại “Bố yêu mày con trai ạ, khốn nạn/mẹ kiếp…”. (có khác nào câu nói thường nhật của rất nhiều gia đình: “Yêu con quá, cục cức thối của bố mẹ” đâu :))) “. Thực ra, không phải cứ có một người bố trung lưu và bản tính thô lỗ thì mới cảm nhận được mạch cảm xúc này của nhân vật. Bởi, nhìn sâu hơn một chút, mình cảm nhận được hình ảnh của bất kỳ người bố nào trong đó. Hầu hết các ông bố đều ít thể hiện cảm xúc ra ngoài, thể hiện tình yêu thương bằng hành động thay vì lời nói,...nhưng một khi đã act deep thì..chẹp...lồ lộ ra cái vẻ hiền lành lâu nay bị sự cục cằn che mất. Trong hoàn cảnh của mình, nhìn vào thực tại đi học xa nhà, mỗi khi mình nhắn tin với bố, nói là “con ốm như này như kia…” thì bố “xa thơm gần thối” vô cùng lo lắng, nói lời sến sẩm yêu thương. Ẹc, trái với những hôm mình đã về nhà rồi đột nhiên ốm, lay người bố thì bố vẫn ngáy o o và “Đau hả con, ừ...khò khò”....