Đối với những người lười đọc sách hoặc không có thời gian để đọc sách đôi khi bị đẩy vào hoàn cảnh phải nói về chuyện sách vở thì đó có lẽ là một hình huống nan giải. Vậy làm sao để thoát ra được tình cảnh éo le ấy? Cuốn sách Làm sao nói về những cuốn sách chưa đọc? sẽ giúp bạn tìm ra câu trả lời.

Cuốn sách của tác giả Pierre Bayard như cuốn tiểu luận của ông về vấn đề không đọc sách. Đây có lẽ trái ngược lại với quan niệm xưa nay về việc đọc sách. Chẳng ai khuyên người khác nên không đọc sách hoặc ca ngợi, cổ vũ việc không đọc sách cả. Những phân tích, dẫn chứng và lập luận của ông cho ta có cái nhìn mới mẻ hơn về khía cạnh đó.

Tôi sẽ không bình luận nhiều về cuốn sách này, vì ắt hẳn, những lý do, lập luận của tác giả và những phần trích dẫn dưới đây sẽ giúp bạn dễ cảm cuốn sách hơn, đồng thời tham khảo ý kiến của tác giả về vấn đề làm sao để bàn luận về những cuốn sách chưa đọc.

Các cách thức không đọc

Không nhất thiết phải đọc cuốn sách đó mới có thể bàn luận, ngay cả khi không đọc bạn vẫn nói về nó với cách suy nghĩ, lập luận của mình. Sẽ có nhiều cách thức không đọc khác nhau. Với mỗi trường hợp, tác giả cho ta những ý kiến và kinh nghiệm trong đó.

Những cuốn sách mà ta không biết

Sự đọc trước hết là sự không-đọc, và, kể cả ở những người đọc uyên bác dành cả đời để đọc, động tác cầm mở một cuốn sách luôn che giấu một động tác trái ngược được thực hiện đồng thời và do đó thoát ra ngoài chủ ý: chính là động tác, không chủ tâm, không-cầm và đóng lại mọi cuốn sách mà lẽ ra, trong một trật tự khác của thế giới, đã được chọn đọc thay cho cuốn sách may mắn kia.

Một cuốn sách không còn xa lạ nữa ngay khi nó lọt vào tầm nhận thức của chúng ta, và việc không biết gì về nó không ngăn cản ta nghĩ hoặc thảo luận về nó. 


Thậm chí trước khi bạn mở một cuốn sách ra, chỉ một thông tin về tên sách hoặc một cái nhìn lướt qua trang bìa cũng đủ để khơi gợi, nơi người có học thức và ham hiểu biết, một loạt hình ảnh và cảm tưởng chỉ chờ để được biến thành quan điểm ban đầu, cái quan điểm được tạo điều kiện thuận lợi nhờ hình ảnh đại diện mà văn hóa nói chung nói về sách vở. Thế nên, đối với người không-đọc, một cuộc gặp thoáng qua với một cuốn sách, cho dù anh ta sẽ chẳng bao giờ mở nó ra, có thể nó cũng đã để lại một ký ức về cuốn sách đó.

Những cuốn sách ta đọc lướt qua

Lướt qua những cuốn sách nhưng không đọc thật sự chẳng hề ngăn cản bạn việc bình luận chúng. Thậm chí có thể đó còn là cách thức hiệu quả nhất để thấu hiểu sách đồng thời vẫn tôn trọng bản chất sâu xa và đặc tính làm giàu kiến thức của sách mà lại tránh được việc bị sa đà vào những chi tiết. Bên cạnh đó, bạn không nhất thiết phải theo một lối mòn nào, có thể mở ra những hướng và cách thức bình luận mới.

Khái niệm đọc lướt này có thể được hiểu theo ít nhất hai cách. Trường hợp thứ nhất là kiểu đọc lướt tuyến tính. Người đọc bắt đầu đọc từ đầu tác phẩm, rồi nhảy cóc nhiều dòng hoặc nhiều trang, và hướng đến đoạn kết, nhưng có thể đọc hoặc không. Trường hợp thứ hai là kiểu đọc lướt xoay vòng, người đọc không chọn đọc theo trật tự, mà dạo chơi trong tác phẩm, đôi khi bắt đầu đọc từ đoạn kết. Cũng như cách thứ nhất, cách đọc thứ hai không hề mang hàm ý xem nhẹ. Đây là một trong những cách thức quan hệ quen thuộc với một cuốn sách, và không tạo ra định kiến trong quan điểm của người đọc.

Những cuốn sách ta đã nghe bình luận

Ngoài ra, có một cách khác để có được ý niệm khá chính xác về nội dung một cuốn sách mà không phải đọc nó. Muốn vậy, chỉ cần đọc hoặc nghe những gì người khác viết hoặc nói về cuốn sách, có thể giúp bạn tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Nó cũng có thể được áp dụng khi bạn gặp khó khăn trong việc tìm kiếm hoặc cuốn sách đó không còn tái bản hoặc xuất bản nữa. 

Lý thuyết về định hướng kép, hiểu biết chính là khả năng định vị những cuốn sách trong thư viện tập thể và định vị mình trong mỗi cuốn sách, dẫn đến việc trong một chừng mực nào đó, không cần phải cầm trên tay những cuốn sách mà ta bình luận thì mới có ý niệm về chúng và diễn đạt ý niệm đó, và ý niệm về việc đọc rốt cuộc tách rời hẳn khái niệm cuốn sách vật chất để liên tưởng đến ý niệm về sự gặp gỡ, hoàn toàn có thể thực hiện được với một đối tượng phi vật chất.

Phần lớn thời gian, chúng ta tiếp cận với sách bằng phương cách này. Nhiều cuốn sách mà chúng ta phải bàn đến, thậm chí một số cuốn còn rất quan trọng trong cuộc đời ta, trên thực tế lại chưa từng qua tay ta (dù đôi khi ta cứ tin chắc điều ngược lại). Nhưng, cách thức mà người khác nói với nhau, trong các bài viết hoặc các cuộc thảo luận, cho phép chúng ta có được ý niệm về nội dung của chúng, và thậm chí giúp ta đưa ra một đánh giá chắc chắn về chúng.

Những cuốn sách ta đã quên

Đọc sách không chỉ là để hiểu biết một văn bản hay để có tri thức. Ngay từ giây phút khởi đầu, đọc còn là bước vào chu trình chuyển động không thể chế ngự của lãng quên.

Có những cuốn sách bạn đã đọc rồi, nhưng vì đã đọc quá lâu hoặc nó không gây ấn tượng nhiều đối với bạn nên sẽ rất dễ quên nội dung của cuốn sách đó, hoặc nếu có thì chỉ là những ý nghĩ mơ hồ. Và vì vậy chúng ta có quyền tự hỏi liệu sự đọc mà thậm chí ta không nhớ có còn được gọi là đọc hay không.

Ý tưởng cho rằng đọc là để mất – cho dù là để mất sau khi đọc lướt một cuốn sách, sau khi nghe người khác nói hay do lãng quên dần – thay cho ý tưởng đọc là thu về là một động lực tâm lý quan trọng với người nào muốn xây dựng các chiến lược hiệu quả để thoát khỏi nhiều tình huống nan giải mà chúng ta phải đối mặt trong cuộc sống, những tình huống mà đã đến lúc chúng ta phải lưu tâm, sau khi đã xác định các loại hình không-đọc khác nhau.

Những tình huống phải phát biểu

Trong những hình huống phải phát biểu về biểu về những cuốn sách mình chưa đọc chắc chắn sẽ khó xử và lúng túng. Trong đời sống giao tiếp hằng ngày hoặc trước mặt người khác sẽ tùy mỗi trường hợp và cách nhìn nhận, suy nghĩ khác nhau để xử lý những tình huống như thế.

Trong đời sống giao tiếp

Giữa chúng ta với nhau, đừng bao giờ chỉ thảo luận về một cuốn sách duy nhất, mà cùng một lúc nên bàn luận về một loạt nhiều cuốn sách đan xen qua lại với nhau thông qua một nhan đề cụ thể nào đó, mỗi lần như thế bạn sẽ biết thêm về những cuốn sách hay, bổ ích. Bên cạnh đó, bạn đã có người hướng dẫn và đã đọc qua cuốn sách ấy cho bạn những nhận xét để đưa ra quyết định là có nên đọc nó hay không. Đồng thời, qua những cuốn sách mà đối phương nói với bạn, bạn có thể hiểu được người đó sâu sắc, suy nghĩ như thế nào. Biết đâu được, bạn lại tìm được một tri kỉ. Đôi khi cũng có thể xảy ra chút mâu thuẫn trong quá trình bàn luận vì mỗi người có cách nhìn khác nhau về cuốn sách, nhưng đừng bao giờ đụng chạm hoặc chỉ trích đến những cuốn sách tâm đắc hay yêu thích của người khác, vì ở cuốn sách đó gần như là tâm hồn của họ.

Những lời lẽ đụng chạm đến sách vở trong các thư viện nội tâm của chúng ta, khi chê trách thứ đã trở thành một phần bản sắc của chúng ta, đôi khi khiến chúng ta tổn thương đến tận nơi sâu kín nhất. 




Trước mặt một nhà văn

Làm thế nào để đối mặt với chính nhà văn? Trường hợp gặp tác giả cuốn sách ta chưa đọc, thoạt nhìn có vẻ là tình huống gai góc, bởi lẽ nhà văn được xem như phải biết rõ mình đã viết gì, nhưng trên thực tế, lại chính là tình huống đơn giản nhất trong tất cả các tình huống.

Chỉ có một lời khuyên hợp lý dành cho những người rơi vào tình huống phải bàn về một cuốn sách chưa đọc với chính tác giả của nó: chỉ nói ý kiến tích cực mà không cần đi vào chi tiết. Tác giả không hề mong chờ một bài tóm tắt hay một bào bình luận chặt chẽ cho cuốn sách của ông, thậm chí tốt hơn hết là không làm những việc đó trước mặt tác giả, bởi ông chỉ mong chờ người khác nói thích những gì ông đã viết, đồng thời duy trì sự mập mờ càng nhiều càng tốt.

Với người mình yêu

Bạn đã bao giờ yêu một người có cùng sở thích đọc sách? Hay người đó làm bạn yêu chỉ vì hai người cùng thích một cuốn sách chưa? Được như vậy thì thật tốt. Nhưng nếu để theo đuổi một chàng trai hay một cô nàng mọt sách, trong khi chưa biết nhiều về sách thì phải làm thế nào?

Quả là tầm thường khi nói rằng các mối quan hệ tình cảm của chúng ta chịu sự ảnh hưởng sâu sắc của sách, và chuyện ấy có từ thuở chúng ta còn thơ ấu. Trước hết, điều này đúng bởi các nhân vật tiểu thuyết có ảnh hưởng lên việc chúng ta chọn lựa ý trung nhân, bằng cách vẽ ra những hình mẫu lý tưởng không có thật và chúng ta cố bắt người khác thay đổi theo nhưng thường là không thành công. Nhưng, tinh tế hơn, những cuốn sách ưa thích tạo nên một thế giới nơi ta bí mật trú ngụ, và ta mong người ấy cũng tham gia vào thế giới riêng này như một nhân vật.

Nếu không đạt được việc đọc giống hệt nhau, thì ít nhất cũng phải có được những sự đọc tương đồng với người kia – điều này còn có nghĩa là những sự đọc không giống nhau, đó là một trong những điều kiện để hòa hợp trong tình yêu. Do đó, ngay khi mới bắt đầu mối quan hệ, cần phải thể hiện đúng tầm mong đợi của người yêu, bằng cách khiến người ấy nhận thấy sự tương hợp của những thư viện nội tâm.

Các cách ứng xử nên áp dụng

Bạn đừng tự ti vì mình chưa đọc cuốn sách này hay cuốn sách kia, ai cũng từng gặp những trường hợp như thế. Thay vì mất tự tin hay né tránh sao không nhìn theo cách lạc quan và đơn giản hơn, thể hiện quan điểm cá nhân hoặc đôi ba câu hỏi với đối phương để cuộc bàn luận trở nên lý thú hơn, đồng thời qua đó bạn cũng biết thêm những điều hay về cuốn sách được nói đến.

Đừng hổ thẹn

Chúng ta đừng cố tìm hiểu xem một khi người tự nhận mình đã đọc một cuốn sách, họ có đọc thật sự hay không, bởi hai lý do sau đây. Lý do thứ nhất là cuộc sống bên trong không gian này sẽ nhanh chóng trở nên không thể chịu đựng nổi nếu tính mơ hồ về sự thật trong các phát ngôn không được duy trì, và nếu phải có câu trả lời rõ ràng cho các câu hỏi được đặt ra. Lý do còn lại là ngay cả khái niệm thành thật cũng bị mang ra xem xét bên trong không gian này, bởi lẽ như ta đã thấy, việc hiểu thế nào là đã đọc một cuốn sách là một vấn đề lớn.

Trong bối cảnh văn hóa này, những cuốn sách, đã đọc hay chưa đọc, tạo nên một kiểu ngôn ngữ thứ hai mà ta dùng để nói chính mình, để thể hiện mình trước mặt người khác nhiều hơn là để giao tiếp với họ. Những cuốn sách giúp chúng ta diễn đạt đồng thời cũng giúp ta hoàn thiện, bằng cách cung cấp, thông qua những trích dẫn lấy từ sách và đưa những lời bình của mình vào đó.

Và những ngôn từ, bằng việc thể hiện chúng ta, sách làm biến đổi bản chất của ta. Quả thực, ta không thể trùng khớp hoàn toàn với hình ảnh mà sách phản ánh, một hình ảnh đứt quãng, lý tưởng hoặc hạ thấp, đằng sau hình ảnh đó những đặc tính riêng của chúng ta tan biến đi. Và, vì những cuốn sách này thường tồn tại trong chúng ta như những mảnh ghép ít được biết đến hay đã bị lãng quên, nên chúng ta luôn ở trong thế chơi vơi trước những đại diện không phù hợp, không đầy đủ ấy, cũng giống như bất kỳ ngôn ngữ nào.

Như vậy, bàn luận về sách còn hơn cả việc chúng ta thảo luận về những yếu tố xa lạ của văn hóa, mà chính là sử dụng những phần trong chính chúng ta, trong những tình huống đáng lo ngại ẩn chứa nguy cơ tự mãn, để duy trì mạch liên kết nội tâm. Phía sau cảm giác hổ thẹn, chính bản sắc của chúng ta bị đe dọa bởi những thảo luận này.

Áp đặt quan điểm cá nhân

Một cuốn sách mà bạn chưa đọc thì hãy nên thẳng thắn thừa nhận nó, đừng trốn tránh thể hiện quan điểm về nội dung cuốn sách. Chưa đọc một cuốn sách là trường hợp điển hình chung nhất, và thừa nhận việc chưa đọc mà không thấy hổ thẹn là một điều kiện tiên quyết để bắt đầu quan tâm tới yếu tố cốt lõi, vốn không phải là cuốn sách mà là một tình huống phát biểu phức tạp, ở đó cuốn sách chủ yếu là hệ quả chứ không còn là đối tượng.

Quả nhiên, cuốn sách không vô cảm với những bình luận xung quanh, mà bị biến đổi, ngay cả trong thời gian diễn ra thảo luận. Tính linh hoạt của văn bản là sự không chắc chắn thứ hai trong không gian mơ hồ của thư viện ảo. Thư viện này bổ sung cho loại thư viện chúng ta vừa phân tích, liên quan đến hiểu biết thực tế về sách của những người bàn về chúng, và tạo nên yếu tố quyết định trong việc xác định các chiến lược phải áp dụng. Nhưng chiến lược này lại càng xác đáng hơn khi không dựa trên một hình ảnh những cuốn sách cố định, mà người đối thoại tham gia thảo luận có thể thay đổi bản chất của tác phẩm, nhất là khi họ đủ sức áp đặt quan điểm riêng của mình.

Sáng tạo những cuốn sách

Sách không chỉ là sách mà là toàn bộ tình huống diễn ngôn trong đó cuốn sách lưu truyền và bị thay đổi, do vậy ta cần phải nhạy cảm với tình huống đó để có thể bàn chính xác về một cuốn sách ta chưa đọc. Bởi lẽ, vấn đề không liên quan đến cuốn sách, mà liên quan đến thứ nó đã trở thành trong cái không gian phê bình nơi nó tham dự vào và không ngừng biến đổi, và đối tượng biến đổi mới này là thứ dệt nên mạng lưới bất ổn và của các mối liên hệ giữa tác phẩm và con người, và ta phải đủ khả năng để đưa ra những nhận xét xác đáng về đối tượng biến đổi mới đó vào đúng thời điểm.

Phải chăng những cuốn sách ta bình luận không chỉ là những cuốn sách thực tế mà việc đọc tưởng là trọn vẹn của chúng ta tìm được trong tính vật chất khách quan của chúng, mà còn là những cuốn sách-ma xuất hiện khi có sự giao thoa giữa những tiềm năng chưa khai khác trong mỗi cuốn sách và trong vô thức của chúng ta, và sự tiếp diễn của những tiềm năng chưa khai khác ấy nuôi dưỡng những giấc mơ của chúng ta và những thảo luận còn vững chắc hơn những đối tượng thực tế, nơi xuất phát của chúng theo lý thuyết.

Nói về cái tôi

Tự mình trở thành người sáng tạo ra những tác phẩm cá nhân là một kết quả hợp lý và đáng mong đợi trong việc học cách bình luận những cuốn sách chưa-đọc. Sự sáng tạo này đánh dấu một bước tiến trong hành trình tìm kiếm cái tôi và trong sự giải thoát khỏi gánh nặng văn hóa, vốn hay cản trở việc sống và mang lại sức sống cho tác phẩm, đối với những ai chưa học được cách chế ngự nó.

Bình luận những cuốn sách chưa đọc thực sự là một hoạt động sáng tạo, cũng danh giá như các hoạt động được xã hội thừa nhận, cho dù nó có kín đáo hơn.

Kết

Như vậy, với tất cả các lý do trên, tác giả cho chúng ta cách nhìn mới mẻ hơn về sự không-đọc, và những bí kíp giúp những người không đọc và vẫn phải nói chuyện sách vở.

Như vậy, với tất cả các lý do đã nêu trong tiểu luận này, về phần mình, tôi sẽ tiếp tục bàn luận về những cuốn sách tôi chưa đọc với lòng kiên định và sự bình tâm, không để những lời phê bình khiến tôi chệch đường.

Nếu như tôi làm khác và tham gia đám đông những đọc giả thụ động, có lẽ tôi sẽ cảm thấy như đang phản bội chính bản thân mình và tệ bạc với nơi xuất thân của mình, với con đường mà lẽ ra tôi đã phải vượt qua giữa những cuốn sách để có thể sáng tạo, và với nghĩa vụ tôi đang cảm thấy lúc này, nghĩa vụ giúp đỡ người khác chiến thắng nỗi sợ kiến thức và dám rời xa kiến thức để bắt đầu viết.

Tác giả: Linh Tuyền – Bookademy

------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn/

Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected]

Xem thêm

Bayard, trong quá trình viết cuốn sách của mình đã nhắc đến nhiều đại diện nổi trội của nhóm-những-nhà-văn-viết-gấu-quá-nên-không-ai-dám-đọc như Proust, Joyce, Kafka, … Họ là những nhà văn lớn, từ các nhà phê bình trên cao cho đến đám chui lủi dưới mặt đất đều đồng tình về độ lớn của họ (mặc dù ít ai biết đích xác là bao nhiêu), họ lớn đến nỗi, đi kèm với sự không đọc họ, chúng ta nên quẳng cho họ một cái nhìn đáng kính để có thể xếp họ vô tủ kính. Bạn vẫn chưa tưởng tượng ra được độ lớn của họ ư? Hãy nhìn xem, cả Hemingway và Hamsun đều bị trao giải Nobel, họ thì không! (Đã đủ lớn chưa). Khi đối diện với những nhà văn lớn, phương án tốt nhất để cảm thông với họ là cố đừng hiểu họ, đừng đọc sách họ, vì nếu có sớ lỡ đọc sai mà phát ngôn bậy bạ, người khác sẽ bảo bạn ngu. Hãy giữ cho vốn từ vựng của nhân loại được trong sáng! Thế nhưng, ngay cả khi chúng ta đã quán triệt tương đối sâu sắc sức mạnh của sự không đọc, ta lại khó có cơ hội bày tỏ chúng, mà thay vào đó, theo pháp xã giao thông thường, ta cần bồi tiếp với những người rất hào hứng muốn luận bàn về một tác gia tác phẩm nào đó với mình (mà có thể họ cũng chưa đọc), nghe có vẻ giống như hai bạn mù đang bình tranh Gauguin. Ở chương hai và chương ba, Bayard hướng dẫn một số phương pháp để thực thi trong những tình huống như vậy. Khi bạn gặp giáo sư? Khi bạn đang ve gái? Khi giao tiếp hằng ngày? Hãy khéo léo bởi không phải khi nào cũng giống khi nào. Nhưng bí quyết ở đây là phải tỉnh, phàm làm việc gì cũng phải tỉnh táo, đừng để nỗi hổ thẹn làm chúng ta bối rối (đến bộ phải phát biểu tao đọc bố gì thì kệ mẹ tao). Giả như trong khi tán gái, ta có thể nâng cao quan điểm lên, với một giọng vừa đùa vừa thật, rằng “anh thấy Marc Levy có những bút pháp hết sức táo bạo dưới lớp vỏ ý nhị, các nhà phê bình đã phán xử sai”, rằng “vì thế nên em đừng hỏi anh có thích Capote không, anh thấy lão thật máu me quá và lạnh lẽo quá”. Nhưng đừng chém gió trước mặt giáo sư, vì rất có thể lão đã thực sự đọc Capote. Thay vào đó, hãy cố luồn lách trước khi thực sự phải trả lời câu hỏi Yes-no đáng nguyền rủa ấy, ví dụ như “theo giáo sư Capote có tầm ảnh hưởng rất lớn đến như vậy, vậy việc đọc Murakami có giúp ích phần nào cho việc hiểu thêm về Capote không?”, hoặc như “nếu phải so sánh một con cá nằm trên một bên cán cân với khái niệm về thời gian, thầy muốn diễn tả nó như thế nào, Capote đã thử nhưng không được đấy”. Ngoài ra, nếu tinh ý, nếu có thể xét thấy mình chém gió được, hãy khẳng định cái tôi ngay và luôn. Hãy giành quyền chủ động, đừng để nó thấy kẻ hở. Một tình huống như sau, nếu hai bạn đang đi nhà sách với nhau và đang săm soi một cuốn, giả như Trăm năm cô đơn, bạn bị cật vấn? Đừng sợ, hãy cố lướt vài ba trang để tìm một vài cái tên nhân vật, sau đó hãy sáng tạo cốt truyện theo ý bạn, có thể là “theo anh nhân vật Accadio quá nóng vội trong việc gửi thư cho bà Ucsula, có thể bà ấy tương đối già rồi, nhưng Accadio nên bình tĩnh, bà ấy đã cô đơn 90 năm. Mà kể ra con nhỏ Emeranda, ủa không phải à, à là Remediot, đọc giống giống nhau nên nhầm ấy mà, nhỏ đó khó có thể nói là xinh đẹp hay không, bởi vì một người như Rem khó có thể đoán được là sẽ làm gì (bọn con gái lúc nào chả khó đoán)”, và có thể kết một câu đại khái như “truyện này cho thấy sự cô đơn thì có thể nằm bên trong chúng ta hoặc bên ngoài chúng ta, khó gỡ được, một năm cũng không thiếu mà trăm năm cũng không thừa”. Những vấn đề được nhắc đến ở trên, theo một lối hài hước buồn, ẩn sâu một tình cảm mãnh liệt và một nỗi buồn sâu sắc của tác giả trước lâu đài kiến thức vô tận của loài người. Chưa hết, chính nhờ sự chưa đọc và sự bàn luận về những cuốn sách chưa đọc, chúng ta tiến đến gần hơn khởi nguồn của văn học, của những sáng tạo đau đớn và dang dở của con người.

Tại sao chúng ta cần biết cách nói về những cuốn sách chưa đọc? Vì ở những đất nước (cố tỏ ra) xem trọng việc đọc, thì phát biểu về việc chưa đọc một tác phẩm (tầm cỡ) nào đó gần như là nỗi thẹn thùng lớn ngang việc bị bắt gặp khi đang tự mình thỏa mãn nhu cầu sinh lý. Nỗi thẹn này lớn đến mức đôi khi người ta phải nhiều lần dõng dạc tuyên bố rằng việc đọc sách không phải là điều gì đó quá quan trọng đối với họ, nên họ đọc mẹ gì thì kệ bố họ. Thế nhưng, bằng cách này hay cách khác, ở một đất nước (cố tỏ ra) xem trọng việc đọc, chúng ta không thể nào tránh được việc phải đưa ra quan điểm về một tác gia nào đó, và càng khó tránh được tình huống phải thú nhận rằng mình chưa đọc qua tác gia đó. Vậy nên, let Bayard help you. Trong chương một, bằng việc dẫn chứng các tác giả quan trọng của nền văn chương cận đại, Bayard quả quyết là việc không đọc lại giúp chúng ta hiểu rõ hơn về một quyển sách so với khi ta đã đọc nó. Điều quan trọng hơn là một cái nhìn tổng thể, và vị trí của chúng trên kệ sách. Ngay cả việc đọc một cuốn sách tự thân nó đã làm chúng ta mất đi một cơ hội là không đọc nó, tác giả nhấn mạnh. Ngoài ra, ở đây có một vấn đề về việc kẻ ranh giới, đó là giả như chúng ta có thể trước hết xác định được tính chất của những thứ ta cần kẻ ranh giới, và cụ thể là việc đọc và không đọc. Nếu một người nói rằng họ khoái đứng về phía Anna hơn Karenine, không nhất thiết họ đã đọc Chiến tranh và hòa bình, và nếu một người có nhầm lẫn đôi chút trong việc xác định nhân vật Anna Karenina nằm trong tiểu thuyết nào, thì đó cũng không phải là lý do mà bạn bảo họ chẳng bao giờ đọc qua Dovtoievsky. Cái ranh giới mơ hồ này được bao phủ bởi một trường khái niệm còn mập mờ hơn kiểu như đã-đọc-và-quên, đã-đọc-lướt, hình-như-là-đọc-rồi, đọc-mà-không-hiểu-lắm, đọc-tóm-tắt-cốt-truyện-có-tính-là-đọc-không,… Vô vàn sắc thái biểu đạt mà mọi cá nhân có thể đưa ra để biện hộ cho sự nhìn từ bên ngoài vào có vẻ như là chưa đọc.

Mình mua cuốn sách này, không vì mục đích gì cả, chỉ tiện tay, nhưng lật những trang đầu tiên, những quan điểm được đưa ra trong mở đầu bài luận của tác giả mà mình trích dưới đây (đoạn trích đã được lược bớt, có thể đọc đoạn hoàn chỉnh trong ảnh chụp) đã chinh phục mình: Chính là vì sự không đọc ấy vấp phải một loạt những ràng buộc nội tại cấm cản việc xem xét trực diện vấn đề, như tôi muốn làm ở đây. Ít nhất có ba ràng buộc mang tính quyết định. Đầu tiên có thể gọi là nghĩa vụ đọc. Chúng ta vẫn sống trong một xã hội nơi việc đọc được xem là công việc thiêng liêng, dù trên thực tế nó đang dần mai một. Kế tiếp là gần với ràng buộc thứ nhất tuy nhiên vẫn có sự khác biệt, có thể gọi là nghĩa vụ đọc tất cả. Nếu không đọc bị đánh giá thấp, thì đọc nhanh và đọc lướt, và nhất là nói ra điều đó, cũng bị đánh giá thấp gần như vậy. Thứ ba liên quan đến việc nói về sách. Một định đề ngầm trong văn hoá chúng ta cho rằng nhất thiết phải đọc xong một cuốn sách mới có thể bàn về nó. Tất nhiên không thể không đề cập đến những khó khăn trong việc tiếp nhận toàn bộ lượng tri thức khổng lồ từ cuốn sách, nhưng suy cho cùng, đọc 10, nhận biết được 3, cũng là rất tốt rồi. Cuộc đời rất ngắn nên việc dùng chút sức nhỏ bé của minh chinh phục một góc nhỏ trong thế giới sách cũng không có gì đáng chê trách hay lên án như việc con người ta vẫn hay phê phán rằng: ” Chỉ đọc nhiều mà không biết gì hay đọc ít mà chất vẫn hơn. Suy cho cùng, đều chỉ là lựa chọn, mỗi phương pháp đọc đều có cái hay và đặc sắc riêng “.

Cuốn sách này phù hợp với những ai đang cảm thấy mình quá tệ khi không thể nhớ về những cuốn sách mình đã đọc. Những người có ý định sẽ gắn bó công việc với sách vở, nghiên cứu. Những điều được viết trong cuốn sách này phù hợp với thể loại sách văn học, phim truyện. Khó có khả năng áp dụng cho sách khoa học kỹ thuật, y học. Với những giới hạn về phạm vi áp dụng cuốn sách không dùng để giải quyết tất ca mọi vấn đề bạn gặp trong cuộc sách về việc đọc sách. Đây chỉ là một cuộc trò chuyện giữa một ông giáo dạy văn chỉ cho người đọc cách làm thế nào để che dấu việc mình chả biết gì về cuốn sách nhưng vẫn nói về nó. Như cách mà mỗi sinh viên ngành văn học nói về Kiều trong khi chưa bao giờ đọc hết “Truyện Kiều” Sách ngày trước, hiếm, quý và là một vật báu Mấy thế kỷ trước việc sở hữu một cuốn sách là cả một gia tài lớn mà chỉ những người giàu có, hoặc có đặc quyền trong xã hội mới có thể làm được. Bởi lẽ, sách thời ấy làm từ những nguyên liệu đắt đỏ, như: da, thẻ tre, đất sét…Những nguyên liệu trên đòi hỏi một không gian lớn để lưu trữ, nhiều công sức để chạm khắc ra nhiều bản. Song song bên cạnh đó, việc bảo quản một cuốn sách thoát khỏi những yếu tố có hại cũng đòi hỏi một kỳ công đối với người sưu tầm. Qua thời gian việc xuất bản một cuốn sách trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Phát minh ra giấy, mấy in chính là một cuộc cách mạng lớn trong việc khắc phục những khó khăn trên. Đó là chưa tính đến việc những cuốn sách được xuất bản, phát hành dưới dạng ebook nhiều lên theo cấp số nhân theo mỗi giờ trôi qua. Và vấn đề mới nảy sinh làm thế nào để đọc thật nhiều? Nhớ tất cả những gì mình đã đọc? Chúng ta không bao giờ đọc hết sách? Có một thực tế là dù chúng ta có dành cả cuộc đời để đọc sách thì vẫn không thể nào đọc hết mọi cuốn sách trên thế giới này? Ở đây, sự khó khăn không chỉ nằm ở bất đồng ngôn ngữ, cảm nhận, xu hướng nghệ thuật của mỗi cá nhân, mà còn vì sách sẽ xuất bản mỗi năm trên thế giới không ngừng tăng lên mà đời người chúng ta hữu hạn làm sao có thể đọc hết chúng? Không đọc hết là tất yếu. Và vì thế khi buộc phải nói về những cuốn sách chưa đọc là tất nhiên. Tôi thường quên sách mà tôi đã đọc Cuốn sách có nhiều tình huống về người tiếp nhận, cách chúng ta thực hành. Nhưng tôi chỉ muốn trò chuyện với bạn về việc chúng ta sẽ quên cuốn sách chúng ta đã đọc. Việc “quên” không bao giờ là việc được xem trọng. Chúng ta quen với những tấm gương “nhớ” Napoleon nhớ tất cả binh sĩ của mình, các thiên tài thì không bao giờ quên những gì họ đã đọc. Các chương trình truyền hình thì luôn dành nhiều thời gian để ngợi ca về trí nhớ. Khốn khổ thay, tôi thì lại quên hầu hết những cuốn sách mà tôi đã đọc. Một thời gian dài tôi khủng hoảng vì trí nhớ tồi tệ của mình. Đối với người đọc sách, tình trạng càng đọc càng cảm thấy ít, càng có nhiều sách ở ngoài kia để đọc xảy ra với những cuốn sách chưa đọc đã đành nhưng còn những cuốn chúng ta đã dành nhiều tháng trời để đọc thì sao? Chúng ta sẽ quên đi hoàn toàn những cuốn sách chúng ta không mấy hứng thú về nội dung hoặc nhớ mang máng những tình huống trong truyện. Thậm chí não bộ sẽ tạo ra những ký ức giả về cuốn sách để chúng ta lầm lạc trong mê cung mơ hồ ký ức. Vài năm sau khi nhìn lại cuốn sách chúng ta hoàn toàn quên rằng bản thân đã đọc nó. Thế có biện pháp nào để nhớ hết tất cả chúng? Một vài người ở ngoài kia cũng giống tôi, họ đã vượt qua như thế nào? Đối với trường hợp của Montaigne ông nhanh chóng lãng quên đi những gì mình vừa đọc, điều đó khiến ông gặp rất nhiều phiền toái trước việc bình luận những vấn đề liên quan đến cuốn sách. Bằng phương pháp viết hẳn những gì mình cảm nhận lên cuốn sách, hoặc một khung sườn như người nghệ sĩ vẽ nháp, ông hướng đến việc cảm nhận tác phẩm theo những suy nghĩ trực quan sinh động hơn là đi sâu vào nội dung cuốn sách, những vấn đề liên quan đến tác giả và tác phẩm. Điều này cũng đúng đối với trường hợp của nhà lý luận, phê bình văn học nổi tiếng Valéry. Do đặc thù công việc của mình, ông phải đọc một khối lượng đồ sộ các tác phẩm văn học khác nhau, nhiều những nhà văn với phong cách đa dạng. Trong một lần phát biểu trước giới chuyên môn về tác phẩm Đi tìm thời gian đã mất của Proust, ông gần như chỉ đọc một vài trang và bỏ đi phần lớn những thứ còn lại trong tác phẩm. Vì thế suốt thời gian hôm ấy, những điều ông nói phần lớn chẳng đề cập đến tác phẩm vĩ đại trên. Thay vào đó Valéry đã dùng những bài viết của những người tiền nhiệm đi trước để nói về cuốn sách. Một phương pháp thông minh đáp ứng đầy đủ những yêu cầu của một bài bình luận. Nhưng đôi khi đầu óc thông minh và khéo léo khó có thể qua mặt được nhà văn, những người viết nên tác phẩm. Lúc này chia sẻ những quan điểm văn học một cách mơ hồ đó chính là cách thức tốt để đánh giá tác phẩm, khi mà chúng ta chưa đọc nó một cách thật thật thấu đáo. Điều này vừa đủ làm chúng ta duy trì được cuộc nói chuyện thú vị vừa phải. Trong thời đại mà công nghệ quảng cáo khiến mỗi cuốn sách được xuất bản trở thành một tác phẩm đáng đọc hơn trong mắt nhiều người thì tập sách sách mỏng cung cấp những gợi ý hữu ích cho bạn trong quá trình bơi giữa đại dương tri thức. Chi ít tiền hơn, đọc ít sách hơn, nhưng chúng ta vẫn có những kiến thức để nói về sách. Và việc quên một cuốn sách cũng không phải là điều gì quá sức tồi tệ. Quả là một chiếc chìa khóa tuyệt vời mở ra mọi cánh cửa kho báu phải không nào?

Cuốn sách đề cập về những hành vi cực đoan: không bao giờ đọc những cuốn sách ngoài những cuốn trong danh mục, hay chỉ đọc lướt, nhắc đến cái nhìn giễu nhại của nhiều nhà phê bình viết về nhiều tác gia nổi tiếng một thời để làm rõ về tư tưởng đứng ngoài lề sách. Sự đọc là không giới hạn, sự-đọc cũng tiệm cận sự-không-đọc, bởi lẽ giữa hàng trăm hàng ngàn tác phẩm ngoài kia, dù dành hết thời gian cả cuộc đời ra ta cũng không đọc hết được. Tác giả nhấn mạnh yếu tố “không đọc” hay “đọc lướt” để nâng nó lên tầm nhận biết vị thế của sách trong thư viện tập thể. Sự hoa lệ của ngôn từ luôn là lời nói dối ngọt ngào nhất: bằng những lơi ngợi ca hết lời với từ ngữ hoa lệ, có chiều sâu hoàn toàn có thể che lấp đi những sự thiếu hiểu biết, thiếu cảm, sáo rỗng về kiến thức. Và rằng, dù ngôn ngữ có hay ho đến đâu thì đều lấp liếm một sự cay nghiệt trong phương pháp đọc. Đến với cuốn “Làm sao để nói về những cuốn sách chưa đọc này” có lẽ có thể tóm gọn trong vài câu: giao thoa của nhiều tư tưởng, đọc nhiều cuốn sách thông qua một cuốn sách, quy tắc tâm lý giao tiếp… Tuy nhiên, cũng có thể nhận định: đọc cuốn này xong mà như chưa đọc, do quá tải kiến thức, quá tải sự nghệ thuật từ sự tổng kết nhiều tác phẩm tạo nên. Tuy đọc một cuốn sách nói về sự không-đọc, nhưng có lẽ còn phải đọc thật nhiều lần.

Tại sao chúng ta cần biết cách nói về những cuốn sách chưa đọc? Vì ở những đất nước (cố tỏ ra) xem trọng việc đọc, thì phát biểu về việc chưa đọc một tác phẩm (tầm cỡ) nào đó gần như là nỗi thẹn thùng lớn ngang việc bị bắt gặp khi đang tự mình thỏa mãn nhu cầu sinh lý. Nỗi thẹn này lớn đến mức đôi khi người ta phải nhiều lần dõng dạc tuyên bố rằng việc đọc sách không phải là điều gì đó quá quan trọng đối với họ, nên họ đọc mẹ gì thì kệ bố họ. Thế nhưng, bằng cách này hay cách khác, ở một đất nước (cố tỏ ra) xem trọng việc đọc, chúng ta không thể nào tránh được việc phải đưa ra quan điểm về một tác gia nào đó, và càng khó tránh được tình huống phải thú nhận rằng mình chưa đọc qua tác gia đó. Vậy nên, let Bayard help you. . Trong chương một, bằng việc dẫn chứng các tác giả quan trọng của nền văn chương cận đại, Bayard quả quyết là việc không đọc lại giúp chúng ta hiểu rõ hơn về một quyển sách so với khi ta đã đọc nó. Điều quan trọng hơn là một cái nhìn tổng thể, và vị trí của chúng trên kệ sách. Ngay cả việc đọc một cuốn sách tự thân nó đã làm chúng ta mất đi một cơ hội là không đọc nó, tác giả nhấn mạnh. . Ngoài ra, ở đây có một vấn đề về việc kẻ ranh giới, đó là giả như chúng ta có thể trước hết xác định được tính chất của những thứ ta cần kẻ ranh giới, và cụ thể là việc đọc và không đọc. Nếu một người nói rằng họ khoái đứng về phía Anna hơn Karenine, không nhất thiết họ đã đọc Chiến tranh và hòa bình, và nếu một người có nhầm lẫn đôi chút trong việc xác định nhân vật Anna Karenina nằm trong tiểu thuyết nào, thì đó cũng không phải là lý do mà bạn bảo họ chẳng bao giờ đọc qua Dovtoievsky. . Cái ranh giới mơ hồ này được bao phủ bởi một trường khái niệm còn mập mờ hơn kiểu như đã-đọc-và-quên, đã-đọc-lướt, hình-như-là-đọc-rồi, đọc-mà-không-hiểu-lắm, đọc-tóm-tắt-cốt-truyện-có-tính-là-đọc-không,… Vô vàn sắc thái biểu đạt mà mọi cá nhân có thể đưa ra để biện hộ cho sự nhìn từ bên ngoài vào có vẻ như là chưa đọc. . Có thể Bayard, trong quá trình viết cuốn sách của mình đã nhắc đến nhiều đại diện nổi trội của nhóm-những-nhà-văn-viết-gấu-quá-nên-không-ai-dám-đọc như Proust, Joyce, Kafka, … Họ là những nhà văn lớn, từ các nhà phê bình trên cao cho đến đám chui lủi dưới mặt đất đều đồng tình về độ lớn của họ (mặc dù ít ai biết đích xác là bao nhiêu), họ lớn đến nỗi, đi kèm với sự không đọc họ, chúng ta nên quẳng cho họ một cái nhìn đáng kính để có thể xếp họ vô tủ kính. Bạn vẫn chưa tưởng tượng ra được độ lớn của họ ư? Hãy nhìn xem, cả Hemingway và Hamsun đều bị trao giải Nobel, họ thì không! (Đã đủ lớn chưa). . Khi đối diện với những nhà văn lớn, phương án tốt nhất để cảm thông với họ là cố đừng hiểu họ, đừng đọc sách họ, vì nếu có sớ lỡ đọc sai mà phát ngôn bậy bạ, người khác sẽ bảo bạn ngu. Hãy giữ cho vốn từ vựng của nhân loại được trong sáng! . Thế nhưng, ngay cả khi chúng ta đã quán triệt tương đối sâu sắc sức mạnh của sự không đọc, ta lại khó có cơ hội bày tỏ chúng, mà thay vào đó, theo pháp xã giao thông thường, ta cần bồi tiếp với những người rất hào hứng muốn luận bàn về một tác gia tác phẩm nào đó với mình (mà có thể họ cũng chưa đọc), nghe có vẻ giống như hai bạn mù đang bình tranh Gauguin. . Ở chương hai và chương ba, Bayard hướng dẫn một số phương pháp để thực thi trong những tình huống như vậy. Khi bạn gặp giáo sư? Khi bạn đang ve gái? Khi giao tiếp hằng ngày? Hãy khéo léo bởi không phải khi nào cũng giống khi nào. Nhưng bí quyết ở đây là phải tỉnh, phàm làm việc gì cũng phải tỉnh táo, đừng để nỗi hổ thẹn làm chúng ta bối rối (đến bộ phải phát biểu tao đọc bố gì thì kệ mẹ tao). . Giả như trong khi tán gái, ta có thể nâng cao quan điểm lên, với một giọng vừa đùa vừa thật, rằng “anh thấy Marc Levy có những bút pháp hết sức táo bạo dưới lớp vỏ ý nhị, các nhà phê bình đã phán xử sai”, rằng “vì thế nên em đừng hỏi anh có thích Capote không, anh thấy lão thật máu me quá và lạnh lẽo quá”. Nhưng đừng chém gió trước mặt giáo sư, vì rất có thể lão đã thực sự đọc Capote. Thay vào đó, hãy cố luồn lách trước khi thực sự phải trả lời câu hỏi Yes-no đáng nguyền rủa ấy, ví dụ như “theo giáo sư Capote có tầm ảnh hưởng rất lớn đến như vậy, vậy việc đọc Murakami có giúp ích phần nào cho việc hiểu thêm về Capote không?”, hoặc như “nếu phải so sánh một con cá nằm trên một bên cán cân với khái niệm về thời gian, thầy muốn diễn tả nó như thế nào, Capote đã thử nhưng không được đấy”. . Ngoài ra, nếu tinh ý, nếu có thể xét thấy mình chém gió được, hãy khẳng định cái tôi ngay và luôn. Hãy giành quyền chủ động, đừng để nó thấy kẻ hở. Một tình huống như sau, nếu hai bạn đang đi nhà sách với nhau và đang săm soi một cuốn, giả như Trăm năm cô đơn, bạn bị cật vấn? Đừng sợ, hãy cố lướt vài ba trang để tìm một vài cái tên nhân vật, sau đó hãy sáng tạo cốt truyện theo ý bạn, có thể là “theo anh nhân vật Accadio quá nóng vội trong việc gửi thư cho bà Ucsula, có thể bà ấy tương đối già rồi, nhưng Accadio nên bình tĩnh, bà ấy đã cô đơn 90 năm. Mà kể ra con nhỏ Emeranda, ủa không phải à, à là Remediot, đọc giống giống nhau nên nhầm ấy mà, nhỏ đó khó có thể nói là xinh đẹp hay không, bởi vì một người như Rem khó có thể đoán được là sẽ làm gì (bọn con gái lúc nào chả khó đoán)”, và có thể kết một câu đại khái như “truyện này cho thấy sự cô đơn thì có thể nằm bên trong chúng ta hoặc bên ngoài chúng ta, khó gỡ được, một năm cũng không thiếu mà trăm năm cũng không thừa”. . Những vấn đề được nhắc đến ở trên, theo một lối hài hước buồn, ẩn sâu một tình cảm mãnh liệt và một nỗi buồn sâu sắc của tác giả trước lâu đài kiến thức vô tận của loài người. . Chưa hết, chính nhờ sự chưa đọc và sự bàn luận về những cuốn sách chưa đọc, chúng ta tiến đến gần hơn khởi nguồn của văn học, của những sáng tạo đau đớn và dang dở của con người.

Có lẽ giới hạn trong những cuốn sách văn học và lý luận văn học, tác giả Pierre Bayard đã bàn đến một vấn đề mà rất nhiều người đọc sách gặp phải: (1) cảm thấy có lỗi khi chưa đọc một vài quyển sách nổi tiếng, (2) cảm thấy không đúng khi chưa đọc kỹ chưa hiểu thấu đáo về một cuốn sách mà đã bình luận về nó. Ở đây, Pierre Bayard đã đơn giản thừa nhận là ông (một giáo sư văn học ở đại học Paris VIII) dù “chưa đọc”, “đọc lướt”, “đọc rồi quên”, “đã nghe nhắc đến”, hay “chưa biết”, nhưng vẫn phải viết bình luận về một quyển sách nào đó. Và tình trạng này cũng xảy ra với rất nhiều đồng nghiệp của ông, những người cùng thời và trước thời ông, và chắc chắn tình trạng này sau cũng không thay đổi. . Pierre Bayard muốn khẳng định một điều rằng không cần thiết phải đọc sách mới có thể hiểu về nó. Việc đọc sách kỹ càng có khi còn có tác dụng ngược, khiến cho người đọc bị chìm vào thế giới của cuốn sách, làm mất đi khả năng sáng tạo. Hơn thế nữa, giữa hàng tỷ quyển sách tồn tại từ cổ chí kim, năng lượng của mỗi người lại có hạn, việc đọc từng quyển sách lại là nguyên nhân khiến chỉ thấy cây mà không thấy rừng, không có thời gian để trao đổi, thảo luận, đọc về hàng nghìn hàng trăm nghìn quyển sách chưa đọc khác. . Pierre Bayard ủng hộ việc đọc sách của sách (đề mục của sách), tự thiết lập những “thư viện” của nội tâm, của kiến thức trong môi người đọc để thay vì nhìn vào một cuốn sách, một element, thì nhìn vào được mối quan hệ của cuốn sách với kiến thức xung quanh chằng chịt như mạng nhện. Chỉ khi đọc với tinh thần như vậy mới thực sự là một cuộc đối thoại với cái tôi và khơi gợi những điều bí ẩn của cái tôi còn đang ẩn dấu. . Với tôi, tôi đánh giá cuốn sách này là “tích cực” và “thẳng thắn”. Có thể nó không áp dụng được cho những lĩnh vực khác như khoa học, giáo dục, nghệ thuận, v.v. nhưng nó cũng là là một lời thức tỉnh về thói đọc sách rườm rà lê thê mà tôi vẫn đang có.