Tinh cầu này không cần thêm nhiều những người thành đạt nữa. Thật tuyệt vọng, nơi này đang cần thêm những người kiến tạo hoà bình, những người biết chữa lành, những người biết gìn giữ, những người biết yêu thương muôn loài. (Dalai Lama)
Dương Minh Tuấn, một trong những bác sĩ trẻ, tác giả của quyển sách “Lạc quan gặp niềm vui ở quán nỗi buồn và những chuyện chưa kể”. Cuốn sách cho chúng ta biết rằng “cuộc đời thật hữu hạn, mỗi chúng ta thật sự nhỏ bé và chênh vênh với những vấn vỡ của riêng mình” – tác giả Quỳnh Thy chia sẻ. Cuốn sách này giúp chúng ta hiểu và học cách yêu thương mọi người nhiều hơn. Khi đó, dù cho bạn luôn gặp nỗi buồn thì ở đâu đó vẫn tồn tại rất nhiều niềm vui và hạnh phúc.
Tản văn này gồm 4 phần :
Phần 1: Chuyện vu vơ vụn vặt
Phần 2: Chuyện ở nhà
Phần 3: Chuyện trên đời
Phần 4: Chuyện trong bệnh viện
------
Phần 1: Chuyện Vu Vơ Vụn Vặt
Những mẫu chuyện rất đỗi bình dị, đơn sơ được tác giả lòng vào hết sức nhẹ nhàng, có một chút vui nhộn xen lẫn những pha hài hước không đỡ nổi của BS.Tuấn.
- Túi bánh mì mẹ bảo ném cho con chó ăn đã mang chưa ?
- Gâu ! Gâu !
- Cái gì cơ ?
- Con ăn hết bánh rồi ạ.
Một lần đi coi bói được phán rằng:
Đường chỉ tay của con cho thấy rằng con cực kỳ đẹp trai, vẻ đẹpkhông ai bì kịp, nhưng chính sự đẹp trai ấy khiến con gặp nhiều vất vả trong cuộc sống vì bị người đời ganh ghét.
…..
Tuy con đẹp trai nhưng may là con lùn quá và không thể cao hơn được nữa, tương lai là có đi giữa trăm người cũng không ai nhìn thấy con vì ai cũng cao hơn con, nên con hãy yên tâm.
( Trích “Chuyên vu vơ số 3”)
Buổi gặp mặt hẹn hò đầu tiên sau cả một quãng thời gian dài, tưởng như ngọn lửa tình yêu lại đang được nhóm lên thì nhận được tin của con bạn sau khi mình nhờ hỏi dò ấn tượng của em gái kia về mình, nó nhắn lại gọn lỏn:
“Anh ấy tuy béo nhưng phải công nhân là lùn thật.”
Ngọn lửa tình yêu tiếp tục tắt vô thời hạn. ( Trích “Chuyện vụn vặt số 9”)
Nhiều lúc tôi tự hỏi rằng, liệu có quá bất công cho những ai là bác sĩ, áp lực công việc quá nặng nề, đôi lúc còn không có thời gian chăm sóc bản thân, lại còn làm cái nghề đi ngược lại số phận, gòng mình chống lại quy luật “sinh – lão – bệnh –tử”. Họ phải bao nhiêu xuân xanh để học tập và nghiên cứu, trau dòi kiến tức cho bản thân. Liệu có quá bất công ? Nhưng không, chính vì luôn phải đối mặt với khó khăn nên họ luôn biết tạo cho mình những niềm vui, dù chỉ là những chuyện vu vơ, vụn vặt nhưng cũng vừa đủ để xua tan những mệt mỏi hằng ngày.
Phần 2: Chuyện ở nhà
Từ bé, bố mẹ anh không mua cho anh nhiều quần áo đẹp, điện thoại,… Hoặc là anh mặc đồ của bố, hoặc là dùng lại đồ của mẹ. Nhưng có hai thứ à bố mẹ anh dành cả tiền bạc và thời gian cho anh, đó là sách và những chuyến đi. Vì thế nên dù có đi đâu thì “Bố ơi ! Dù ở nơi đâu ! Con sẽ luôn nhớ đường trở về nhà”.
Những hồi ức hạnh phúc vẹn nguyên về ông, về bố,về mẹ, về gia đình, về những tình cảm chân thành dành cho những người mình yêu: “Bỗng như mình là một thằng bé, đi học về quàng nguyên khăn đỏ, chào bố mẹ rồi ngồi vào bàn ăn. Bữa đó mẹ quên mấu thịt kho tàu, mặt thằng bé buồn thiu. Nghĩ sao lại xoa đầu và thì thầm bảo nó: “Bữa cơm hôm nay không có thịt kho tàu nhưng có bố, có mẹ, có em, có cả ông bà ngoại qua ăn cùng kia. Đó là bữa cơm ngon nhất trần đời rồi đó thằng béo ! Còn đòi hỏi cái gì? Ăn đi !”.”.
Tuổi thơ của anh cũng như bao đứa trẻ khác, rồi khi lớn lên, bước vào độ tuổi “mới lớn” với những chính kiến và quan điểm của mình, đã không ít lần anh gân cổ lên cãi với bố mẹ, cũng có những lần đùng đùng đòi bỏ nhà ra đi. Nhưng thời gian đã khiến cho con người anh trưởng thành, điềm tĩnh hơn. Để ngay sau mỗi lần cãi nhau, anh luôn nói lời xin lỗi chứ không để cho sự im lặng tiếp tục kéo dài.
“Lời xin lỗi khi ấy đáng quý gấp triệu lần cái cách chúng ta im lặng rồi để mọi chuyện lập lờ qua đi.”
Mỗi lần cãi nhau với bố mẹ, anh luôn đặt mình ngay vào vị trí của bố mẹ. Anh không còn cái mong muốn bố mẹ lắng nghe mình nếu như bản thân không biết lắng nghe bố mẹ. Thời gian cho một đời người không dài nên anh luôn quý trọng từng giây từng phút bên gia đình, và khi ai đó “không còn” nữa thì chỉ còn lại một khoảng trống không thể lấp đầy.
Năm 22 tuổi, anh mất đi người bạn thân nhất sau một tai nạn. Năm 24 tuổi, bố anh ra đi sau một cơn nhồi máu cơ tim chưa một lời từ biệt. Thật đáng thương cho một chàng trai trẻ khi phải gánh trong tim qua nhiều nỗi đau trong quá khứ. Pablo Picasso từng nói: “Chúng ta không thể sáng tạo nếu thiếu đi sự cô đơn và buồn bã.” Anh biến những nỗi đau ấy thành bàn đạp chạy thật nhanh để bắt lấy ánh sáng le lói ở cuối đường hầm.
Nhưng bố ơi ! Những ngày đầu này con lại như đứa trẻ tập đi, chì là lần này vấp ngã rồi sẽ không có bố đỡ dậy mà dìu dắt. Nên trong suốt cả những năm tháng sau này, giữa những thời gian vững vàng và mạnh mẽ, thỉnh thoảng, chỉ là thỉnh thoảng thôi, và cũng không lâu đâu, cho con sau khi ngã được ngồi đó òa lên một lúc, và gọi bố bằng tất cả yêu thương con đã không thể sẻ chia trong suốt cuộc đời này.
Phần 3: Chuyện trên đời
Cuộc đời luôn có những kế hoạch đã được định sẵn: người vui, kẻ buồn, người an nhiên, người thổn thức. Vì vậy, mong muốn có thể sống một cuộc đời trọn vẹn, được tận hưởng từng giây từng phút của hiện tại này cũng đủ mãn nguyện rồi.
Nhưng cuộc sống đâu đơn giản đến như vậy, sẽ có những chuyện xảy ra bất ngờ mà ta chỉ biết đứng lặng nhìn những người mình yêu thương a đi trong sự bất lực. Vì vậy, nếu bạn yêu ai thì cứ việc nói ra, quan tâm ai thì hãy để cho họ thấy, dù họ có đáp trả hay xem việc bạn làm như một sự phiền nhiễu thì cũng đừng ngần ngại mà bày tỏ. Dù cho người đó có xem đó là phiền nhiễu thì nó cũng chính là tình yêu thương thực sự.
Cuộc đời chẳng có gì mà mãi mãi, nhưng ta luôn có thể tạo ra những khoảnh khắc mãi mãi trong cuộc đời khi còn bên nhau.
Những nhân vật vô cùng giản dị như vợ chồng người bán cháo lòng, bác bảo vệ nghiện rượu không thân thích, một vị khách xa lạ trên một chuyến bay xa. Lối viết nhẹ nhàng đôi khi tưng tửng đã vẽ lên một bức tranh đời sống đô thị dù hối hả nhưng vẫn ngập tràn tình yêu thương.
Để nói về chữ duyên thì có nhiều chuyện để nói lắm. Những người bạn tình cờ gặp trên đường đời đều đúng là những người mà ta cần gặp và họ cũng sẽ đi đúng thời điểm mà họ cần. Chuyện gì đến cũng phải đến thôi…
Yêu thương nên là điều nhẹ nhõm nhất trong đời, đừng khoác lên nó bài tính khổng lồ giữa cho và nhận. Bản thân mình phải cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc khi trao yêu thương cho người khác bởi vì người ta không thể cho người khác điều họ không hề có.
Phần 4: Chuyện trong bệnh viện
“…Đó là sự bừng tỉnh khi thấy lại nhịp tim của bệnh nhân trên màn hình, sau ba mươi phút vật lộn cấp cứu ngừng tuần hoàn, đặc biệt là bệnh nhân tuổi còn trẻ.
… Đó là khi đưa đứa bé đỏ hỏn người còn đầy nước ối cất lên tiếng khóc chào đời đầu tiên trong một ca rau tiền đạo còn dây rau thì cuốn cổ vài vòng mà nếu không tiên lượng được thì mất cả mẹ lẫn con.
… Đó là thời khắc cháu bé bị điếc bẩm sinh, sau mổ cấy điện cực ốc tai và luyện tập ngôn ngữ, đã cất lên tiếng nói đầu đời, dù chỉ là một âm thanh không thành nghĩa nhưng nó lại khiến cho tất cả gia đình và bác sĩ vỡ òa trong sung sướng.
… Đó là khi cứu sống được bé gái 4 tuổi, u não chèn ép đến mức biến dạng cả hai mắt, bố mẹ cháu đã gần như buông xuôi, cuối cùng sau hơn 8 giờ phẫu thuật, cháu đã được cứu sống và từ đó nhận luôn bác sĩ là cha đỡ đầu. Dù chỉ nhận 125.000 đồng thù lao cho ca mổ, nhưng tình ảm sau đó của gia đình và của cháu bé mới là điều vô giá và tạo nên vinh quang đi theo bác sĩ suốt đời nghề còn lại.
Vinh quang của ngành Y nằm trong sứ mệnh mang lại một cuộc sống tốt hơn cho xã hội, chứng minh cho xã hội thấy rằng vẫn còn một thế giới nhân văn… Vinh quang ấy không thể bị dập tắt bởi bất kỳ điều gì. Vinh quang ấy càng lớn,càng chứng tỏ con người còn tin tưởng vào một cuộc sống tốt đẹp hơn..”
(Nguồn: bacsinoitru.vn – Tác giả: DrBlack)
Năm thứ 3 đại học, đi phụ mổ ở Việt Đức,ca mổ đêm chưa bắt đầu được bao lâu thì bác sĩ mổ chính nhận được tin mẹ mất. Chú rất bình tĩnh, tiếp tục cùng mọi người trong kíp mổ hoàn thành sảu giờ. Mũi khâu cuối cùng vừa dứt, chú xin phép rồi thay đồ thật nhanh đi ra ngoài. Mình tình cờ nghe tiếng chú khóc nấc nghẹn ở cầu thang, rồi dáng chú vội biến mất cuối hành lang. Hai hôm sau, đã thấy chú ở viện, niềm nở với mọi người và tiếp tiệp những ca mổ còn dang dở.
…
Hôm lên viện tỉnh đón bố về, giữa dòng người đún chật kín từ cổng viện, sụt sùi, mình bình tâm vào gặp bác sĩ, nghe bác sĩ giải thích, rồi mới đến bên bố, hôn lên trán ông. Khi đưa bố về, mình cũng là người quyết định rút máy thở cho ông. Bác sĩ khi ấy chỉ đến bên cạnh và thì thầm vào tai mình: “Con bản lĩnh lắm ! Chú tự hào khi có những đồng nghiệp như con sau này.” Thực ra lúc ấy chân mình chỉ muốn ngã xuống được ngay”.
Là bác sĩ, họ không cho phép cảm xúc cá nhân xen vào công việc. Hằng ngày chứng kiến nỗi buồn của vô số các gia đình, nhưng còn nỗi buồn của họ thì chẳng mấy ai hiểu. Gia đình luôn phải đứng thứ hai, sau những ca trực. ca cấp cứu…
Bởi thế, nghề y đau chỉ có vinh quang và còn có vô số những áp lực vô hình. Rồi hàng loạt những câu chuyện về thái độ phục vụ của nhân viên y tế, những lần người nhà hành hung bác sĩ, điều dưỡng…
Chưa bao giờ một cái nghề được trọng vọng lại bị coi thường đến thế. Giờ đến mức ra đường ngồi uống trà đá mà tình cờ có ai hỏi mình làm gì cũng không dám ngẩng mặt lên nói em làm bác sĩ. Sợ nói ra người ta đập cho không kịp chạy.
Thân phận con người nhỏ bé lắm giữa vũ trụ này, nên hãy nương vào nhau mà sống…
(Chia sẻ của Dương Minh Tuấn)
Sự sống, cái chết, sinh ly tử biệt, cuộc đời là vậy, đau thương đâu bỏ qua một ai. Cách mà tác giả đối diện với chúng, đối diện với những sự thật tàn khóc phải chứng kiến hàng ngày ở bệnh viện, nơi được anh ví như “Quán Nỗi Buồn”. Thượng Đế ban tặng có loài người những cảm xúc, biết buồn, biết vui, có được sung sướng và cả những khổ đau. Vì thế ta chỉ biết nuôi một hi vọng, một niềm tin “một ngày nào đấy trong năm tháng sau này, khi điều gì đến rồi cũng phải đến” và hướng tới sự lạc quan, sống thật trọn vẹn, trân trọng từng phút giây ở hiện tại.
Cuộc đời nhiều nỗi buồn nhưng sớm hay muộn ta vẫn phải trải qua. Sau tất cả, bạn cần phải thật bình tĩnh và sáng suốt lựa chon thái độ đúng đắn. Một là sống tiếp một cuộc đời lạc quan, hai là mãi chôn mình dưới hố âu với vô vàn những nỗi buồn tâm tối. Dương Minh Tuấn giúp bạn đọc trưởng thành hơn, anh không cổ xúy cho lối sồng tiêu cực cũng như vẽ nên một ức tranh màu hồng. Hiện thực quá nghiệt ngã buộc chúng ta đôi lúc phải say. Say để biết mình còn sống. Say để biết đời công bằng những không có nghĩa là tất cả đều bằng nhau.
Dương Minh Tuấn và “Lạc quan gặp niềm vui ở quán nỗi buồn và những chuyện chưa kể” giúp bạn đọc có cái nhìn tích cực hơn về cuộc đời này. Tác phẩm với những nỗi buồn nhưng không quá ủy mị vì nó được ôm lấy bằng niềm yêu thương. Mang đến niềm vui và một cái nhìn lạc quan hơn về cuộc sống này. Giữa cuộc đời “buồn ơi là buồn này,biết sống vui cũng là một cách yêu thương rất đỗi chân thành.”
Tác giả: Anh Thi - Bookademy
------------
Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected]
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn
Tác giả rất hài hước, dí dỏm và tình cảm nữa. Đằng sau những câu văn làm mình bật cười, có cả những câu làm mình rơi nước mắt "con chưa bao giờ nghĩ thời điểm trở về chỉ để hàn gắn từng nỗi cô đơn ngày xưa lại đến với mình sớm như vậy trong cuộc đời. Một bức tranh ghép hình vốn đẹp và hạnh phúc sẽ luôn khiến người ta nhức nhối, khó chịu khi ngắm nhìn nếu chợt một mảnh ghép ở đâu đó mất đi, cảm giác luôn thấy thiếu một thứ mình biết chắc là gì nhưng không biết là gì, không bao giờ còn biết."
"Con đừng mong gặp bố thêm nữa."...
Rất đáng đọc cho mọi người, sẽ rất đáng đọc hơn nếu bạn từng mất đi ai đó quan trọng trong cuộc đời. Bởi vì đã trải qua mất mát, bạn tỉ mẩn hơn sắp xếp những mảnh ghép đẹp đẽ của quá khứ xếp lại, để khi nhìn vào dù phải bật khóc vì đã không còn như xưa thì vẫn có thể mỉm cười vì mình đã từng có, đã từng được chiêm ngưỡng một bức tranh đẹp. Bạn trân trọng hiện tại hơn vì bạn không còn quá nhiều thứ để mất đi nữa, bạn tìm trong hiện tại những điều an yên, nhỏ nhoi nhưng ấm áp. Bạn sống chậm hơn, yêu thương nhiều hơn, bởi vì bạn biết bạn ngày hôm qua sẽ không bao giờ trở lại, bạn không muốn tiếp tục là những tháng ngày hối hận và tiếc nối...