Phỉ Ngã Tư Tồn là mẹ đẻ của nhiều tác phẩm bi tình làm mưa làm gió trên mạng xã hội cũng như giới văn học Trung Quốc. Với 18 tác phẩm đã xuất bản thì có tới 7 tác phẩm được chuyển thể thành phim, điều này chứng tỏ sức hút của những đứa con tinh thần của “Mẹ Phỉ”. Một trong những đỉnh cao của Phỉ Ngã Tư Tồn là ‘ Hẹn đẹp như mơ” với tên gốc là “Giai Kỳ Như Mộng”. Mở đầu tác phẩm là việc gặp gỡ tình cờ của Vưu Giai Kỳ và Nguyễn Chính Đông. Tiếp đó, lần theo dấu vết thời gian tìm về một đoạn ký ức đau thương trong quá khứ về mối tính f dang dở, khắc cốt ghi tâm của Giai Kỳ và Mạnh Hòa Bình vốn được nàng chôn sâu trong tận đáy lòng.

Vưu Giai Kỳ

Vưu Giai Kỳ khoa nghệ thuật năm ấy ngây thơ, trong sáng, hồn nhiên chìm đắm trong mối tình đẹp như mơ với Mạnh Hòa Bình – chàng sinh viên xuất chúng khoa điện tử. Họ gặp nhau trong buổi dạ vũ. Rồi họ bước vào đời nhau mang theo bao nhiệt huyết, mặn nồng của tình yêu đôi lứa, chưa vướng bận cơm áo gạo tiền, chưa bị vòng xoáy công danh, gia thế, môn đăng hộ đối cuốn đi.

Rồi Giai Kỳ bé bỏng, yếu đuối phải chịu cúi mình trước cái nhìn khắt khe, khắc nghiệt và đay nghiến của thân mẫu Mạnh Hòa Bình. Bà cho rằng thân phận cô không xứng với con trai bà, xuất thân, gia thế và tất cả những gì cô có chẳng thể nào sánh vai cùng con bà, không làm cho bà và gia đình bà nở mày nở mặt. Chính vì thế, chính vì giữ cho mình và cũng như cho người cha đáng kính của nàng chút tôn nghiêm ít ỏi còn lại, Giai Kỳ kiên quyết ra đi. “ Cô quyết định cố sức đoạn tuyệt, bẻ cong như thế, có thể sẽ đau đớn nhưng đau ngắn còn hơn đau dài. Cô thà để bản thân chịu đựng tất cả đau khổ, chỉ cần những tổn thương anh phải chịu ít nhất, cô chấp nhận bản thân mình gánh vác tất cả”.

Sau bao năm xa cách, cái ngày anh trở lại, họ vẫn còn yêu thương nhau, chờ đợi nhau. Có khác chăng, Giai Kỳ đã dần quen với sự có mặt của Nguyễn Chính Đông. Anh lặng lẽ len lỏi vào cuộc sống của cô. Duyên số đưa anh đến bên cô, nhẹ nhàng kéo cô ra khỏi cái vỏ ốc bao lâu nay cô đã ẩn mình. Anh lạnh lùng, cao ngạo, anh chủ động đến nhưng cũng chủ động rời xa cô. Một con người nóng nảy nhưng tràn đầy nhiệt thành như Chính Đông, anh có chút thất thường trong tình cảm với cô,, không ôn nhu, không tử tế như bạn thân của mình nhưng anh cũng đã dành tất cả tình yêu của mình cho Giai Kỳ, anh hiểu cô hơn chính bản thân cô.

Một Vưu Giai Kỳ vốn đã tắt lửa lòng, từ khi gặp gỡ Nguyễn Chính Đông đã có thêm sức sống, thêm niềm tin vào tình yêu. Cô không còn nghĩ nhiều về quá khứ và những buồn đau đã qua, cô biết cách yêu thương bản thân , biết cách đối diện với quá khứ, vượt qua nỗi đau và học cách yêu thêm một người.

Nhưng Định mệnh nghiệt ngã thay khi Giai Kỳ vừa mới cảm nhận và tận hưởng thêm một lần nữa vị ngọt của tình yêu thì cũng là lúc cô lại phải kiềm chế nỗi đau để hi sinh cho tình yêu, để cho người cô yêu không phải chịu nhiều nỗi đau hơn cô, để Chính Đông ra đi trong thanh thản mà không phải bận lòng về cô. Có một điều Chính Đông đã nói đúng: Giai Kỳ dũng cảm đến mức gần như ngu ngốc.

Tận cùng nỗi đau, cuối cùng thì Giai Kỳ cũng nhận ra một điều: “ Hạnh phúc là thứ mà cả cuộc đời con người ta ra sức tìm kiếm, cho dù tình yêu của thời thanh xuân hay thời thiếu nữ trưởng thành của cô có chết nhưng không có nghĩa cô đã đánh mất hạnh phúc của đời mình. Chính vì thế, cô phải tự yêu thương lấy chính mình, tự tìm lấy và nắm giữ hạnh phúc của mình, không được để thời gian trôi qua lãng phí như vậy.

“ Anh không cần em phải dũng cảm, anh chỉ muốn em hạnh phúc” – Phải, cô đã đồng ý với anh, nhất định phải làm cho bản thân mình hạnh phúc.

Mạnh Hòa Bình

Chàng trai của thanh xuân, của tuổi trẻ, của những rung động đầu đời. Anh yêu cô, chân thành và mãnh liệt như cô yêu anh vậy. Nhưng, cô dũng cảm hơn anh. Cô dũng cảm hi sinh cho tình yêu của mình chỉ mong anh được bình an, hạnh phúc, mong sao khổ đau anh phải chịu là ít nhất, cô cam tâm tình nguyện đón nhận tất cả. Anh lụy tình. Anh của những năm tháng ấy, hèn nhát không dám kiên cường bảo vệ cô, không dám đấu tranh cho tình yêu của mình, không dám chống lại gia đình, càng không dám đánh đổi để bảo vệ cô và bảo vệ đoạn tình cảm ngắn ngủi của hai người. Anh bất lực, anh phờ phạc. Chàng trai mạnh mẽ, cứng cỏi những năm hai mươi tuổi đã bật khóc ngon lành khi gọi điện thoại kể cho bạn thân của mình nghe về đoạn tình duyên ngắn ngủi và đầy khổ đau, day dứt của mình.



Phải chi ngày ấy, anh kiên trì đấu tranh, bảo vệ tới cùng tình yêu của họ thì rất nhiều năm về sau, khi gặp lại nhau, trái tim họ chắc sẽ không đau như vậy, sẽ không rỉ máu như vậy….

Nguyễn Chính Đông

Anh chàng công tử nhà giàu, ăn chơi, lạnh lùng và cao ngạo. Chính Đông nhận ra cô, anh chủ đồng tiếp cận, làm quen cô gái đã làm cho bạn thân mình phải bật khóc. Anh muốn biết cô rút cuộc là người thế nào mà lại làm cho bạn anh đau khổ đến thế. Anh muốn cho cô một bài học về đoạn quá khứ kia. Nhưng duyên số run rủi thế nào mà lại cuốn anh ngày càng sâu vào đoạn tình cảm không nên có. Chính anh lại cũng sa vào lưới tình với bạn gái cũ của bạn thân. Cuộc tình của họ cũng lạ lùng như cách họ bước vào đời nhau: hiếm những nụ hôn, thiếu những khoảnh khắc ngọt ngào và đắm say. Anh không quá ôn nhu và tử tế với cô, nhưng anh lại hiểu cô hơn chính cô. Anh dần dần tách cô ra khỏi cái vỏ ốc kiên cố bao năm qua cô vẫn mang, giúp cô xoa dịu nỗi đau trong quá khứ. Anh dạy cô cách tự yêu thương bản thân, đối mặt quá khứ và yêu thêm một người.


Bước vào đoạn tình cảm với Giai Kỳ, Chính Đông nhận ra bản thân đã quá thiếu sót với chính mình, anh đã hoài phí thanh xuân cho những cuộc chơi bời thâu đêm mà không nhận ra, đâu đó, có người cần anh. Anh nhận ra, trái tim mình thực ra đã cô đơn, lạnh lẽo nhiều năm như vậy.

Lời hẹn ước trăm năm

Đến tận cùng, Chính Đông vì nghĩ rằng cô không yêu anh nên anh chọn cách ra đi, rời xa cô. Anh đã chờ cô yêu anh như yêu Mạnh Hòa Bình, nhưng đến khi cô đã yêu anh thì anh lại không thể biết. Còn cô,vì muốn anh yên tâm ra đi, vì muốn anh tin rằng mình không yêu anh nên cô đã nói dối.

Có một sự thật là: Mạnh Hòa Bình là thanh xuân của cô, còn Nguyễn Chính Đông là cả một hoài niệm, là tình yêu nhưng lại không được chắp cánh bay cao nhưng lại luôn tồn tại trong chính Giai Kỳ. Anh muốn cô yên tâm, cô cũng mong anh yên lòng nên họ - vì muốn đối phương hạnh phúc mà làm đau chính bản thân mình. Anh chọn cách yêu cô trong chờ đợi còn cô chọn cách yêu thương trong im lặng. Thật ra, Chính Đông chưa từng rời xa Giai Kỳ. Anh luôn đứng ở tòa nhà Kim Mậu, ngẩng đầu ngắm pháo hoa rơi. Giai Kỳ đã từng nói, đẹp như vậy, cô sẽ không quên. Anh luôn ở đó, đợi cô, đợi cho đến kiếp sau để cùng cô tiếp tục mối duyên này.

Giai Kỳ cũng thế, cô ngồi trên máy bay – như ý anh muốn,  lặng lẽ dõi theo anh. Có đôi lúc, cô thấy Nguyễn Chính Đông ở một nơi nào đó: trong giấc mơ, hoặc ở nơi anh và cô đã từng đi qua… Giai Kỳ vì không có cách nào giữ anh lại, cô chọn cách đeo nhẫn lên cổ, để nó nằm gần tim mình, để nó lắng nghe và đập cùng nhịp với trái tim cô. Chỉ có như vậy cô mới có cảm giác anh chưa từng rời xa cô, để cô thanh thản suốt phần đời còn lại. Giai Kỳ vì anh mà tiếp tục sống, cũng vì chính bản thân mình mà sống hạnh phúc, vì đoạn tình duyên này mà yên yên ổn ổn đợi chờ anh – lời hẹn ước 100 năm.

Tình yêu không nhất thiết là thiên trường địa cửu.” Gặp đúng người, đúng thời điểm là hạnh phúc. Gặp đúng người, sai thời điểm là bi thương. Gặp sai người, đúng thời điểm là bất lực. Gặp sai người, sai thời điểm là thê lương.” Hình ảnh Vưu Giai Kỳ đeo nhẫn trên cổ với lý do, tay trái đeo nhẫn kết hôn, tay phải bận làm việc để thấy được nhịp thở, nhịp đập của tim cô mang bóng hình anh. Cô vì an mà cố gắng sống, sống hạnh phúc bên chồng và con trai tên Kỷ Niệm. Cô đã vượt qua nỗi đau, trân trọng bản thân, năm giữ lấy hạnh phúc, bắt đầu cuộc sống mới bên người chồng không phải Mạnh Hòa Bình. Cô sống phần mình và sống luôn cho phần đời dang dở của Nguyễn Chính Đông.



Chính Đông từng nói sẽ đợi cô, bao lâu cũng đợi cô, sẽ mãi bên cô như thiên sứ luôn bảo vệ cô. Anh nói ngay cả khi tim ngừng đập anh vẫn mãi yêu cô. Không phải anh rời bỏ cô mà anh chỉ hóa thân thành ngôi sao Bắc Đẩu vĩnh viễn dõi theo, bảo vệ, chúc phúc cho cô. Ước hẹn trăm năm của anh dành cho cô không đổi. Cô hẹn anh trong kiếp lai sinh, anh nhất định phải đến sớm tìm cô.

Nguyễn Chính Đông, Vưu Giai Kỳ và cả Mạnh Hòa Bình, trong cuộc tình này, họ chưa từng hối tiếc, họ đã yêu hết mình, đã sống hết mình cho tình yêu đó. Họ đã từng nhường nhịn, đã từng buông tay, nhưng sau tất cả, họ vì cố chấp với tình cảm của mình, với mong muốn người kia hạnh phúc mà thương tổn lẫn nhau. Dù đến cuối cùng, lựa chọn của Giai Kỳ có là ai trong hai người bạn thân ấy cũng sẽ làm thương tổn người kia, chính vì thế, khi chọn cho Chính Đông cái chết nhưng để lại tình yêu trong Giai Kỳ để cô vì anh mà tìm cho mình hạnh phúc mới không phải Mạnh Hòa Bình, để anh sống mãi trên ngực áo cô, trong từng nhịp thở của cô cũng không phải là cái kết quá đau thương cho Chính Đông - bởi anh và cô còn lời hẹn ước trăm năm. Đoạn kết cho cuộc tình tay ba như thế được xem là khá trọn vẹn.

Tác giả: Gấu Mẹ Vĩ Đại -  Bookademy

Ảnh: Cat Anh - Bookademy

-------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn


Tham gia cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3

 

Xem thêm

Phỉ Ngã Tư Tồn là một cái tên quen thuộc với các độc giả trẻ, với 18 tác phẩm được xuất bản, trong đó có 7 tác phẩm được chuyển thể thành phim truyền hình nhiều tập. Phỉ Ngã Tư Tồn đã khẳng định vị trí của mình trong giới văn học trẻ phong cách sáng tác “bi tình” rất đặc trưng.


Truyện "Hẹn đẹp như mơ" là một tác phẩm đỉnh cao của Phỉ Ngã Tư Tồn, đã lấy đi nước mắt của biết bao độc giả. 

Câu chuyện bắt đầu bằng tình tiết Giai Kỳ gặp Chính Đông, rồi mới truy về quá khứ, về mối tình mà Giai Kỳ luôn giấu trong sâu thẳm trái tim, mối tình với Mạnh Hòa Bình. Có một thời, cô và Mạnh Hòa Bình cứ tưởng rằng chỉ cần yêu nhau, chỉ cần cố gắng thì sẽ có thể vượt qua mọi định kiến. Nhưng hóa ra không phải vậy, hóa ra sự kiên quyết, cố gắng ấy đã khiến Giai Kỳ mất nhiều hơn là được. Người cha hết lòng thương yêu đã không còn, người yêu cô – Mạnh Hòa Bình chịu khổ sở, bỏ lỡ tương lai vì cô… Để giữ sự tôn nghiêm cho bản thân mình, Giai Kỳ lựa chọn ra đi.


Cứ tưởng thời gian sẽ lặng lẽ trôi qua, có thể sống một cuộc đời bình thường qua ngày qua tháng, nhưng Nguyễn Chính Đông đã bước vào đời cô.


Nếu Mạnh Hòa Bình ấm áp và dịu dàng bao nhiêu thì Nguyễn Chính Đông lạnh lùng, cao ngạo bấy nhiêu. Anh đến với Giai Kỳ, rồi lại chủ động rời xa cô. Đúng lúc đó, Mạnh Hòa Bình trở về. Giai Kỳ phát hiện Chính Đông và Hòa Bình có mối quan hệ thân thiết với nhau…


Sau bao năm, Hòa Bình vẫn đợi chờ cô.


Sau bao năm, tình cảm ấy vẫn chưa thôi cháy trong cô.


Và cũng sau bao năm, đã có một Chính Đông xuất hiện trong cuộc đời cô. ...


Cốt truyện giản dị nhưng xúc động, lời văn nhẹ nhàng như cánh bướm, chạm thật khẽ, thật khẽ vào nơi sâu thẳm nhất của trái tim, từng câu chữ tựa như dòng nước nhỏ, chảy chầm chậm, chầm chậm… và khiến người ta không thể kìm được phải rơi lệ.

Tôi đã dành cả ngày để đọc một cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà tôi chưa từng xem trước đây. Trái tim tôi bình yên, và ngay cả khi cao trào buồn bã của cuốn tiểu thuyết, tôi chỉ rơi một hoặc hai giọt nước mắt. Máy tính có tải đầy đủ những cuốn sách tôi muốn đọc. Trong cuộc trò chuyện giữa Giai Kỳ và Chính Đông, tôi đã xen vào hai đoạn của điều tôi muốn nói. Và sự thật tôi muốn bày tỏ nhất là câu cuối cùng.

Sử dụng bút máy màu xanh lam để thực hiện các đoạn trích cho đến khi hết mực. Đêm lạnh và vắng lặng như lòng em. Một mảnh quá khứ thối rữa được dùng bút xâu chuỗi lại, da thịt thối rữa vẫn sẽ cảm thấy hơi đau.

Con người ta đứng trên đỉnh của quá khứ, chỉ để tìm thấy trong những khó khăn trên con đường mình đã vất vả bước đi, nhưng họ chỉ là con tốt của số phận. Chưa có người đàn ông nào nói với tôi những gì Chính Đông đã nói với Giai Kỳ, nhưng có người đã từng buộc tội tôi là cứng đầu và mạnh mẽ, và cho rằng sự hung hăng và lạnh lùng của tôi là nguyên nhân cho mối quan hệ của chúng tôi. Đối với loại vu khống này, cuối cùng chỉ có thể lấy lòng bàn tay xoa xoa thái dương đau nhức, an ủi bản thân nói thả hắn đi.

Đã sai. Vẫn còn đau khổ.

Chỉ có điều bất bình, nói với anh rằng, ngày xưa anh đã dùng những thứ tốt đẹp nhất trong cuộc đời làm con bài thương lượng để yêu anh. Kết quả là tôi đã thất bại thảm hại. Tôi không muốn trở thành một người sẽ bị đánh bại ngay khi tôi phải chịu đựng nỗi cô đơn, tôi đã dùng sự im lặng của mình để đứng vững. Em sai rồi, ngay từ đầu em đã không có quyền hạnh phúc trong bộ phim tình cảm này.

Chi Chi giới thiệu tôi và nói, hãy đọc "Hẹn đẹp như mơ" của Phỉ Ngã Tư Tồn. Cô ấy nói rằng có bóng dáng của cô ấy trong cuốn sách. Ban đầu tôi cũng không để ý lắm, tôi chỉ bắt gặp một cách tình cờ. Vì vậy, vào một buổi chiều rất buồn chán, tôi lặng lẽ mở ra xem. Không ngờ, tôi lại cảm thấy đau lòng.

Tôi luôn muốn nói điều gì đó về "Hẹn đẹp như mơ", tôi sợ rằng tôi thiếu lời, tôi sợ rằng tôi không đủ can đảm. Cho đến khi tôi đọc cuốn sách này hơn ba lần.

Vâng, tôi biết, đó chỉ là một câu chuyện. Không có Nguyễn Chính Đông, không có Giai Kỳ, và không có Mạnh Hòa Bình trên thế giới này. Tuy nhiên, tôi vẫn khóc. 

Không ai có thể có một đôi mắt phượng sâu và hẹp như Nguyễn Chính Đông cùng nụ cười ưa nhìn, lông mày và đuôi mắt đều kéo dài ra. Không ai có thể mặc áo lụa nhăn nhúm như anh mà còn khiến người ta cảm thấy một loại phong thái phóng túng. Không ai có thể dựa vào taxi như anh mà lại có thể bảnh bao như dựa vào chiếc Maybach của mình. Không ai có thể âm thầm làm mọi thứ cho Giai Kỳ như Chính Đông, chỉ cần cô ấy cần, miễn là cô ấy muốn. Không ai có thể làm những điều đó cho Giai Kỳ như anh, nhưng đừng bao giờ nói ra, chỉ nhìn thấy anh ấy khi cô ấy nhìn lại.

Đó là một người đàn ông như vậy, với những ngón tay thon dài và những đầu ngón tay mát lạnh, người có thể thắt những nút thắt tinh tế. Một người đàn ông như vậy sẽ nói với người mình yêu rằng: “Xin hãy tha thứ cho sự ích kỷ của anh, anh không muốn để em ra đi một lần nữa". Đó là một người đàn ông đối xử với người phụ nữ mình yêu. Chính một người đàn ông đến cuối đời đã nói với cô rằng may mắn thay cô đã không có thời gian để yêu anh ta.

Tôi mơ hồ nhớ tới chuyện ở bệnh viện. Nhìn Chính Đông lún sâu vào sô pha một hồi lâu, điếu thuốc trong miệng tích tụ nhiều khói cũng không chịu nhả ra. Chỉ có thể nhìn rõ nét mặt anh ta, theo ánh mắt anh ta, cái xô cách nhiệt trên bàn cà phê, hai con vịt lông tơTôi không biết anh đã nhớ ra điều gì, anh mỉm cười một mình. Anh cười rất tươi, lông mày bay vào thái dương, mím môi, đường cong mềm mại.

Tôi mơ hồ nhớ những lời anh ấy viết cho Giai Kỳ khi anh ấy mua căn nhà ở quê của mình, “Giai Kỳ, anh sẽ đợi cho đến khi em về nhà cuối cùng". Anh ấy đã tìm được nhà cho cô ấy. Nhưng anh chưa bao giờ nói với cô rằng anh đã làm một điều như vậy cho cô. Anh chưa bao giờ nói với cô những gì anh đã làm cho cô. Không lúc nào, ở đâu, anh không bao giờ nói với cô những gì anh đã làm cho cô. Trong suốt thời gian qua, anh đã thực sự cố gắng hết sức để yêu cô. Anh ấy đã chờ đợi cô ấy. Chờ đợi cô ấy yêu anh.

Tôi cũng mơ hồ nhớ rằng Chính Đông đã tặng cho Giai Kỳ một món quà. Một bầu trời đầy pháo hoa. Một vẻ đẹp ngoạn mục. Anh nói, đằng sau những gì gần như là cảnh đẹp nhất của cuộc đời anh, hãy để cô rời xa anh. Anh nói: "Vì anh yêu em, anh muốn em hạnh phúc. Vậy em hãy rời xa anh". Anh muốn cô hạnh phúc, nhưng lại cố chấp cho rằng không phải anh có thể cho cô hạnh phúc. Giai Kỳ chỉ nói rằng cô muốn ở bên anh, và anh hứa với cô rằng anh sẽ ở bên cô. Không thể nói gì khác.

Nhìn thấy điều này, lòng tôi đau đớn khôn tả. Hai người rõ ràng yêu nhau, nhưng một người không thể nói "Anh yêu em" với người kia. Người còn lại, rõ ràng là yêu đến chết đi sống lại, luôn muốn đẩy đối phương ra khỏi mình và tìm hạnh phúc cho riêng mình.

Tôi thực sự không biết phải miêu tả Nguyễn Chính Đông như thế nào, có quá nhiều từ ngữ sẽ làm báng bổ anh ấy. Vì vậy, tôi luôn lặp lại một giọng điệu trong câu chuyện. Tôi chưa bao giờ đọc một cuốn tiểu thuyết nào mà khóc như thế này trước đây. Tôi không biết ai khác có thể giống như Nguyễn Chính Đông trước đây. Tôi đã không biết rằng có một loại tình yêu trên thế giới này được gọi là "Tàn nhẫn".

Tiểu thuyết của Phỉ Ngã Tư Tồn luôn là những cuốn sách yêu thích của tôi. Lần đầu tiên tôi đọc cuốn tiểu thuyết của cô ấy là "Thiên sơn mộ tuyết". Chỉ khi nhìn thấy lời giới thiệu từ một cư dân mạng trong nhóm, tôi mới đọc nó. Và yêu nó.

Tôi đã luôn nghĩ rằng "Thiên sơn mộ tuyết" đã là cuốn sách hay nhất mà tôi đã đọc, và tôi chưa bao giờ có thể tìm thấy một câu chuyện thứ hai mà tôi khó quên đến thế.

Nhưng sự xuất hiện của “Hẹn đẹp như mơ” thực sự khiến tôi bất ngờ. Tôi thích Chính Đông trong truyện, ngay từ đầu truyện đã biết đó là một tình tiết cẩu huyết, một chàng trai con nhà giàu không nỡ buông bỏ mối tình đầu nhưng cuối cùng lại nhận ra người mình yêu nhiều nhất là gần trong tầm tay. Tuy nhiên, vào thời điểm đó, Chính Đông đã mắc bệnh ung thư gan và đang từng bước hấp hối.

Cái kết tự nhiên như được mong đợi, Chính Đông chết và Giai Kỳ bỏ đi. Nhưng khi xem đến đoạn kết, tôi vẫn còn một cảm giác thót tim. Nhân vật của Chính Đông, tôi phải khâm phục anh. Anh nói cả đời này anh không thể yêu cô, nói rằng may mắn là cô không yêu anh, nếu không anh sẽ cảm thấy tội lỗi cả đời. Đôi khi con người thật trái ngược nhau, đứng trước người mình yêu thương nhất lại mong ích kỷ hơn một chút nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi sự sắp đặt của số phận.

Điều đáng tiếc nhất của câu chuyện này là Giai Kỳ chưa bao giờ nói với Chính Đông rằng cô yêu anh. Cô ấy không muốn Chính Đông cảm thấy có lỗi, cô ấy muốn Chính Đông ra đi một cách thanh thản. Vẫn vờ như không biết, cô lặng lẽ lên máy bay, cuối cùng ngồi khóc trong khoang.

Mạnh Hòa Bình, vai diễn này, tôi chưa bao giờ để ý nhiều đến anh ấy. Tôi nghĩ tình đầu dù sao cũng chỉ là tình đầu, đã là mối tình quá khứ thì dù yêu đến mấy rồi cũng sẽ qua, không thể quay lại như ban đầu được. Khi Giai Kỳ biết rằng chuyến bay mà anh ấy sẽ đi gặp tai nạn, sự hoảng loạn khiến tôi không khỏi băn khoăn. Tôi chỉ nghĩ mãi không thôi.

Tuy nhiên, không phải vậy. Giai Kỳ thực sự vẫn yêu Hòa Bình, nhưng cô cũng biết rằng sau bao nhiêu chuyện đã qua, cô không thể nào ở bên anh một lần nữa. Cô ấy là một cô gái hợp lý, nhưng cô ấy vẫn còn một chút ngu ngốc, và cô ấy sẽ chỉ cho đi bằng trái tim và linh hồn của mình. Cho đến cuối cùng, khi Giai Kỳ chuẩn bị lên máy bay, cô ấy đã nói với Hòa Bình trước khi rời đi, và yêu cầu anh ta hứa với cô ấy là không quay lại nhìn mình. Khi đó, Hòa Bình quay đầu đi và nhìn bóng lưng của Giai Kỳ trong gương và bước đi, nước mắt anh vẫn không ngừng tuôn rơi.

Tôi vẫn hiểu rằng dù mối tình này đã qua thì giữa họ sẽ là quá khứ đẹp đẽ nhất và không bao giờ quên được. Một số người, một số việc, không tòa án cả đời, tình yêu là đủ.

Mình thích truyện “Hẹn đẹp như mơ” không chỉ vì tình tiết đơn giản mà cảm động mà nhân vật chính trong truyện mang lại nhiều cảm xúc. Sau khi đóng sách lại, nước mắt vẫn chảy dài.

Chúng ta vẫn thường từ bỏ, nghĩ rằng ấy chỉ là một mối quan hệ mà thôi, để rồi cuối cùng mới biết, hóa ra lại là cả một đời. Tình cảm thuở thanh xuân biến thành li biệt bởi không môn đăng hộ đối. Mạnh Hòa Bình cố gắng níu kéo, nhưng Vưu Giai Kỳ đã quyết ra đi. Gia đình tan vỡ rồi, Giai Kỳ chỉ mong chút tự tôn cuối cùng sẽ không đánh mất, chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể từ bỏ đoạn tình cảm này mà thôi.


Sự xuất hiện đột ngột của Nguyễn Chính Đông quả thực không thể nào giải thích được, đường đột không báo trước, cao ngạo kiểm soát mà xa cách lạnh nhạt, hoàn toàn trái ngược với tính cách ôn hòa của Mạnh Hòa Bình. Anh ta tới để trả thù hay chỉ đơn thuần là đưa đẩy cho vui? Giữa thành thị phồn hoa, ba con người gặp gỡ. Cho dù là nhân vật tinh anh chốn thương trường, nắm trong tay tiền bạc cùng quyền lực, đứng trước tình yêu, cũng chỉ là con người bình thường. Cho dù có tự chủ thế nào, một khi rung động rồi, cũng sẽ si ngốc bất kham thôi.


Đây là một câu chuyện cảm động, nhân sinh thực sự rất mỏng manh, nên hãy trân trọng người bạn yêu…

Tôi không thể nói rằng đây là cuốn tiểu thuyết khiến tôi thích thú nhất hay duy nhất, bởi vì nó hoàn toàn không đáng kể trong số rất nhiều cuốn tiểu thuyết tôi đã đọc. Chỉ là nếu tôi không viết nó ra, tôi sẽ bị mắc kẹt trong sự trì trệ này.

Xuyên suốt câu chuyện là những mối tình, có tình yêu trẻ trung – tàn nhẫn và mạnh mẽ, có tình yêu trưởng thành – điềm đạm và dịu dàng. Điều thu hút sự chú ý của tôi là sự lựa chọn của các nhân vật trong các giai đoạn khác nhau của cuộc đời họ.

Câu chuyện bắt đầu bằng tình tiết Giai Kỳ gặp Chính Đông, rồi lần giở về quá khứ - về mối tình mà Giai Kỳ luôn giấu trong sâu thẳm trái tim – mối tình với Mạnh Hòa Bình. Có một thời, cô và Mạnh Hòa Bình cứ tưởng rằng chỉ cần yêu nhau, chỉ cần cố gắng thì sẽ có thể xóa đi mọi khoảng cách về giai cấp, gia đình… Vì thế, cô quyết định rời đi.

Cứ tưởng thời gian sẽ lặng lẽ trôi qua, có thể sống một cuộc đời bình thường qua ngày qua tháng, nhưng Nguyễn Chính Đông đã bước vào đời cô. Nếu Mạnh Hòa Bình ấm áp và dịu dàng bao nhiêu thì Nguyễn Chính Đông lạnh lùng, cao ngạo bấy nhiêu. Anh đến với Giai Kỳ, rồi lại chủ động rời xa cô. Đúng lúc đó, Mạnh Hòa Bình trở về. Giai Kỳ phát hiện Chính Đông và Hòa Bình có mối quan hệ thân thiết với nhau… Sau bao năm, Hòa Bình vẫn đợi chờ cô. Sau bao năm, tình cảm ấy vẫn chưa thôi cháy trong cô. Và cũng sau bao năm, đã có một Chính Đông xuất hiện trong cuộc đời cô.

Giằng xé giữa quá khứ và hiện thực, tương lai không biết đâu mà lần. Chuyện tình của ba người họ sẽ thế nào, hãy đọc “Giai kỳ như mộng – Hẹn đẹp như mơ” để giải đáp nhé?!

Thời sinh viên, Vưu Giai Kỳ và Mạnh Hòa Bình yêu nhau sâu sắc đến thế nhưng mâu thuẫn giữa hai gia đình đã khiến Giai Kỳ chấp nhận rút lui. Không phải vì tình yêu của cô dành cho anh không đủ nặng bởi lẽ rất nhiều năm sau đó cô vẫn không quên được anh, thậm chí khoảng thời gian chỉ còn một mình đấy, nhiều đêm cô rúc vào chăn mà khóc vì nhớ anh. Có lẽ hành động đó bi lụy thật, sướt mướt thật, nhưng với tuổi trẻ non nớt mà cô đang sở hữu, đối mặt với những đổ vỡ và sự trống vắng xuất hiện sau một sự đủ đầy, ai dám khẳng định rằng bản thân sẽ không bật khóc như cô? Thật ra, Giai Kỳ chấp nhận từ bỏ cuộc tình này là để giữ lại sự tự trọng của mình, và bởi vì trong cô, tình yêu dù có quan trọng đến thế nào cũng không thể đặt lên trên tình thân cha – con.

Nguyễn Chính Đông xuất hiện bên cạnh cô một cách lạ lùng. Giai Kỳ hoài nghi về anh, hoài nghi về những câu nói nửa đùa nửa thật của anh nhưng có một điều không thể phủ nhận, anh luôn chú ý đến tâm trạng của cô, luôn đứng đằng sau âm thầm giúp đỡ, che chắn cho cô.

Tuy nhiên, cô vẫn yêu Mạnh Hòa Bình...

Nguyễn Chính Đông nóng lạnh thất thường, lúc quan tâm nhiệt tình với cô, lúc lại thờ ơ lạnh nhạt. Cô không biết rằng đó là vì anh đang bị giằng xé. Giằng xé giữa tình yêu với cô và tình bạn với Mạnh Hòa Bình. Giằng xé giữa lực chọn từ bỏ và tiếp tục ở bên cạnh cô, nhìn cô mãi yêu người bạn thân của chính mình.

Tuy nhiên, cô vẫn yêu Mạnh Hòa Bình...

Nguyễn Chính Đông nói anh yêu cô. Rồi sau đó lại cư xử với cô như trước. Giai Kỳ biết, anh thực sự yêu mình, nhưng cô không dám đối mặt với tình cảm quá vĩ đại ấy.

Cô vẫn yêu Mạnh Hòa Bình...

Thế nhưng cô lại lựa chọn ở bên Nguyễn Chính Đông!

"... nếu anh cho rằng em vẫn chưa đủ yêu anh, đó là vì em không kịp, không có đủ thời gian, không có đủ tuổi trẻ, để yêu anh như yêu anh ấy". Giai Kỳ nói với Nguyễn Chính Đông như thế, và ở lại bên cạnh anh.

Tuy nhiên, cô vẫn yêu Mạnh Hòa Bình...

Mỗi lần gặp lại anh, dường như những vết nứt trong lòng cô lại có cơ hội lan rộng, đổ vỡ tan tành.

Nguyễn Chính Đông biết Giai Kỳ yêu ai, muốn cô trở về với người bạn thân của mình...

Thế nhưng, cơn đau ngắn còn hơn cơn đau dài, Giai Kỳ biết, giữa cô và Mạnh Hòa Bình, ngần ấy năm, đã có quá nhiều thứ thay đổi, quay đầu lại cũng chỉ có thể nhìn nhau mỉm cười. Thời tuổi trẻ đầy nhiệt huyết lại hóa thành dấu ấn mờ nhạt trong nhau.

Tuy nhiên, cô vẫn yêu Mạnh Hòa Bình...

Thực ra, những đoạn khiến mình cảm thấy xúc động nhất, vẫn là tình cảm giữa Giai Kỳ và cha cô. Từ lúc nhỏ đến khi lớn, đọc đọc và đọc, vẫn cảm thấy cha của Giai Kỳ đã hy sinh rất nhiều cho cô. Giữa ông và mẹ của Mạnh Hòa Bình, thời trẻ đã từng thế nào, cũng chỉ vì "để lỡ" mà mãi về sau này cảnh gặp lại chẳng thể vui vẻ. Bao nhiêu năm, ông và Giai Kỳ, một căn nhà nhỏ, tình thân sâu sắc như thế... Cuối cùng, cũng chỉ vì lòng tự trọng của cả hai, mà sau khi cha mất, cô đành bán luôn căn nhà là cả hồi ức của mình!

Cả cuộc đời của người đàn ông tóc đã hoa râm ấy, là như thế nào? Chẳng độc giả nào có thể biết, cảm động chỉ bởi cách ông quan tâm chăm sóc cô con gái của mình, cảm động chỉ bởi cách ông thâm trầm suy nghĩ che giấu tâm sự tuổi trẻ của mình...

Với Giai Kỳ, căn nhà cũ, chiếc cầu nhỏ, những con đường mưa lầy lội, đều cất giữ cả một tuổi thơ của cô - tuổi thơ có hình dáng của một người đàn ông gầy guộc luôn sẵn sàng đưa tay cho cô nắm...

Hóa ra, dù chúng ta có đi xa đến đâu, lúc đau khổ nhất cũng chỉ có một nơi để quay về, vậy mà nơi ấy, cha cũng không còn, căn nhà cũng thành của người khác.

"Cô luôn cho rằng, trên thế gian này, mình không còn có nhà nữa.

Cô luôn cho rằng, mình không thể được đứng ở đây nữa.

Cô luôn cho rằng, trên thế giới này, không còn kỳ tích như thế nữa".

Mọi thứ, Nguyễn Chính Đông đều giữ lại cho cô, bởi anh hiểu cô rõ đến mức nào.

Nhiều năm quen với việc hoài niệm về quá khứ, Giai Kỳ cứ ngỡ cô sẽ không thể yêu thêm ai khác. Vậy mà lúc cô bắt đầu học được cách lãng quên chuyện cũ, bắt đầu tình yêu với Nguyễn Chính Đông, thì cũng là lúc anh rời bỏ cô, rời bỏ cả cuộc đời của chính mình.

"Hà tất phải quay lại, nhiều khi thật ra vĩnh viễn cũng không thể đợi được".

"Có lẽ một ngày nào đó sẽ không ở đây nữa".Cuối cùng Nguyễn Chính Đông cũng không còn ở đó nữa, cuối cùng anh vẫn không thể nào đợi cô thêm nữa.

Cô lại một lần bỏ lỡ hạnh phúc của chính mình.

Nguyễn Chính Đông từng tuyệt vọng đến mức nào khi Giai Kỳ không yêu mình.

Thế nhưng đến khi sắp rời xa cô, anh lại hy vọng cô không yêu mình.

Và điều đáng tiếc nhất của Nguyễn Chính Đông chính là khi nhắm mắt, anh vẫn không biết Giai Kỳ yêu mình, vẫn ngây thơ để cô trở lại bên cạnh Mạnh Hòa Bình.

Ngẫm lại, cảm thấy rất buồn cho cả Giai Kỳ và Nguyễn Chính Đông. Nhất là cảnh nửa đêm tỉnh giấc, trong bóng tối, Giai Kỳ trông thấy anh bị căn bệnh khiến cho đau đớn đến mức run rẩy, lấy thuốc giảm đau mà vẫn rất cẩn thận, vì sợ làm cô tỉnh giấc. Còn Giai Kỳ chỉ im lặng đến chảy nước mắt cũng không dám.

Tiểu thuyết bi kịch đến thế quả rất "không thực" nhưng tình cảm của họ, nỗi đau của họ không hiểu sao mình vẫn thấy chân thực đến vậy!

Không chỉ có ba nhân vật chính, Nguyễn Giang Tây - em gái Nguyễn Chính Đông, cũng là một nhân vật tuy không được nhắc đến nhiều, nhưng vẫn rất ấn tượng, ấn tượng bởi sự mạnh mẽ của cô và bởi sự kiêu kỳ của một người con gái mang mối tình đơn phương.

"Mỗi lần muốn rơi nước mắt, em sẽ ngẩng đầu lên nhìn những vì sao, như vậy nước mắt sẽ không chảy xuống". Anh trai và bạn trai đều yêu Giai Kỳ, thế nhưng cô vẫn tin mình sẽ may mắn, sẽ tìm được người đàn ông yêu cô sâu sắc như vậy.

"Tình mềm như nước, hẹn đẹp như mơ..." - Hạnh phúc vốn là thứ khó nắm bắt nhất.

Vưu Giai Kỳ lỡ mất mối tình thời trẻ với Mạnh Hòa Bình vì lòng tự trọng. Về sau lại vì thiếu lòng tin vào hai chữ "hạnh phúc", mãi hoài niệm về quá khứ ảo tưởng mà đánh rơi tình yêu với Nguyễn Chính Đông.

Nguyễn Chính Đông, để lỡ một cơ hội đến với Giai Kỳ trước Mạnh Hòa Bình. Nếu năm ấy, anh cùng người bạn thân trở về nước, có lẽ anh đã yêu cô sớm hơn, nhiều hơn khả năng của mình.

Mạnh Hòa Bình để lỡ mất một tương lai với Giai Kỳ vì không hiểu rõ cô và không đủ kiên trì để đeo đuổi ước vọng của mình đến cùng.

Cả Nguyễn Giang Tây, cha của Giai Kỳ và mẹ của Mạnh Hòa Bình, họ đã lỡ mất những gì trong đời, thật ra chỉ có họ mới biết.

Tuổi trẻ và nhiều năm sau đó, ai cũng từng để lỡ quá nhiều thứ. Đánh mất nhiều như thế, tới khi nhận ra, cố gắng tìm kiếm bao nhiêu cũng không thể nào bù đắp đủ.