Hơn năm trăm trang của tiểu thuyết hãy tin tôi kể về số phận nghiệt ngã của hai chị em Dulcie và May.
Như bao đứa trẻ bình thường khác, chúng được sinh ra trong một gia đình có đầy đủ cả bố và mẹ. Hai chị em cô bé Dulcie và May sống với người bố chǎm chỉ, vui tính và rất yêu các con; với một người mẹ tuy không hoàn hảo, nhưng dẫu sao đó cũng là mẹ. Với chúng, cuộc sống như thế cũng rất dễ chịu, hạnh phúc. Nhưng rồi tai hoạ bất ngờ ập đến cái gia đình nhỏ bé ấy khi mẹ cô thú nhận May không phải là con của bố mà là đứa con ngoài giá thú của bà với một người đàn ông khác và mẹ không muốn sống cùng bố con cô nữa. Trong lúc cáu giận không tự chủ được, bố mẹ cô cãi lộn, xô xát; mẹ cô ngã và vào tường và chết. Toà án buộc tội bố cô ngộ sát mẹ và kết án ông hai mươi nǎm tù giam. Bắt đầu từ đây, cuộc đời hai chị em hoàn toàn rẽ hướng. Dulcie và May được gửi vào trại trẻ mồ côi trong một tu viện ở anh, rồi sau đó bị đưa đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Đất nước Australia được vẽ ra với viễn cảnh hoàn toàn tươi đẹp, nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng. Những năm tháng ở tu viện bị bỏ đói, thất học, lao động khổ sai, bị đánh đập công khai, bị xỉ nhục, lạm dụng và cưỡng bức tình dục đã trở thành nỗi ám ảnh khôn nguôi trong phần đời còn lại của những đứa trẻ đáng thương. Chỉ đến khi Dulcie gặp Ross, một số phận mồ côi khác, cô mới tìm thấy ở anh sự đồng cảm thực sự. Nhưng rồi nỗi đau quá khứ luôn ngự trị, cái hạnh phúc mà Dulcie mãi mới tìm kiếm được nhanh chóng sụp đổ. Liệu Dulcie có đủ nghị lực để đón nhận tình yêu hay không, và cả số phận của May nữa, liệu Dulcie có bảo vệ được cô em gái duy nhất của mình hay không?
Mở đầu trang tiểu thuyết là cuộc sống gia đình không mấy hạnh phúc của hai chị em Dulcie và May. Nếu như Reg là một người chông, người cha tốt bụng, anh luôn làm việc chăm chỉ để vợ và các con không bao giờ phải thiếu thốm. Thế nhưng hai người con gái của anh lại không nhận được sự chăm sóc như mong muốn, vợ anh, một người đàn bà có dư thời gian nhưng lại kông bao giờ quan tâm đến các con. Cô dành tất cả tiền bạc mà chồng cô kiếm được vào chuyện làm đẹp, đến nỗi hàng xóm cũng đồn ầm lên rằng Anna đã qua mặt Reg để cặp kè với lão Tosh, chủ một khách sạn. Mỗi buổi sáng, Anne đều xúng xính ra đường với bộ váy mới, cô chẳng bao giờ để ý đến Dulcie và May ở nhà, mặc kệ chúng chơi đùa với nhau. Trong khi mẹ của chúng luôn diện những bộ đồ mới đắt tiền, kiểu tóc thay đổi hợp thời trang thì Dulcie và May đi những đôi giày cũ mèm lấm lem bùn đất. Nhìn các con của mình như vậy, Reg rất đau lòng và thương các con, anh không hiểu tại sao vợ mình lại thay đổi nhiều như vậy. Họ đã từng là một gia đình hạnh phúc cùng nhau vượt qua khó khăn của cuộc sống, họ có một căn hộ khá xinh, hai cô con gái đáng yêu ngoan ngoãn, anh không hiểu vì cái gì đã làm Anna chán ghét như vậy. Reg muốn nói chuyện với vợ mình để biết tại sao vợ mình lại thay đổi. Sau một hồi loanh quanh tìm nhiều lý do, cuối cùng Anna thú nhận mình đã ngoại tình. Lời nói lạnh lùng của Anna khiến Reg bị tổn thương, anh thấy giận dữ khi anh làm việc vất vả để lo cho gia đình còn Anna lại đi với người đàn ông khác. Khi cuộc cãi cọ lên đến đỉnh điểm, Anna đã lỡ lời khi nói ra sự thật phũ phàng rằng May không phải là con đẻ của anh. Reg đã giận dữ đuổi Anna ra khỏi nhà và một tai nạn khủng khiếp xảy ra, vì hoảng loạn và bối rối, Anna đã không may trượt chân cầu thang và chết ngay tại chỗ. Từ đây, cuộc đời của hai chị em Dulcie và May bước sang một trang mới, những điều khủng khiếp đang chờ đợi hai chị em họ
Sau khi bố bị buộc tội ngộ sát vợ mình và chịu mức án hai mươi năm tù giam. Hai chị em Dulcie và May được đưa đến tu viện savernete hurst để các bà sơ chăm sóc dạy bảo. Lần đầu tiên Dulcie nhìn thấy tu viên savernete hurst cô bé thấy nó cũng không đáng sợ như mình nghĩ nhưng sau đó cô bé thực sự sợ hãi khi sống ở đây. Cô chỉ muốn tránh xa sơ Telera. Vẻ ngoài sơ Telera không xấu xí, nhưng Dulcie thấy bà có vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn. Dulcie và May nhanh chóng thân quen với những đứa trẻ sống cùng. Carol – cô gái lớn tuổi nhất trong bọn trẻ đã nói cho hai chị em biết những quy tắc mà hai chị em phải ghi nhớ:
“Nếu các em đi vào vườn thì các em sẽ bị đánh…Chúng ta được phép ra đây vào mỗi thứ bấy, và nếu trời không mưa thì sau bữa sáng, chúng ta đi học hàng ngày. Các em phải đi vệ sinh trước vì chúng ta không được phép quay lại trừ lúc uống sữa. Một trong số các bà sơ rung chuông vào giờ ăn tối, tiếp đó chúng ta sẽ xắp thành hàng, lúc đó các em không được phép nói chuyện, chúng ta cất ao, đi vệ sinh, rửa tay và đợi tiếng chuông khác mới được phép xuống phòng ăn, nó ở tầng hầm. Và nếu em nói một từ, em phải đứng vào góc cho tới khi mọi người ăn xong rồi em mới được ăn..”
Không quan tâm tới lời cảnh bảo của Carol, May đã phạm phải lỗi lầm nghiêm trọng, cô bé lăn lộn gào khóc vì đã bị lấy đi con búp bê yêu thích của mình. Ngay ngày đầu tiên sống trong tu viện Dulcie đã bị nhốt trong phòng cầu nguyện còn May thì bị đánh bằng roi và bị nhốt trong căn phòng tối. Từ đó hai chị em Dulcie và May đã hiểu rằng mình không còn được chiều như ở nhà bà nội nữa, ở tu viện, nếu không muốn bị phạt thì chúng phải tuân theo những quy định của các bà sơ, và cũng từ đó May trở thành một người hoàn toàn khác: cam chịu, phục tùng và lạnh lùng, thản nhiên trước mọi sự. Cuộc sống ở tu viện đã biến những đứa trẻ đầy yêu thương và trong sáng trở nên thù hằn với cuộc sống và những người thân quanh chúng. Ở tu viện được sáu tháng, Dulcie và May nhận được tin dữ bà nội chúng đã mất vì bạo bệnh và tuổi tác, vậy là người thân thiết nhất sau bố mẹ của hai đứa trẻ đã ra đi. Sợi dây tình cảm níu kéo chúng với ký ức thân thương đã không còn, cú sock tinh thần này quá lớn đối với hai đứa trẻ
Cuộc sống trong tu viện cứ lặng lẽ trôi qua trong kỷ luật hà khắc, có phần quá tàn nhẫn với những đữa trẻ dễ bị tổn thương. Nhưng rồi một ngày, giấc mơ thay đổi, không gian sống mới được nhóm lên trong óc bọn trẻ khi ông Steve kroft một người đàn ông trong một tổ chức có quyền đưa người lao động Anh sang Úc làm việc. Ông tới tu viện để giới thiệu về đất nước Úc về môi trường làm việc ở đó, đồng thời tìm người có phẩm chất phù hợp để đưa sang quốc gia này. Khỏi phải nói, với môi trường sống khắc nghiệt và khổ sở ở tu viện, khiến Dulcie và May đều mơ ước được sang Úc mặc dù họ có thể phải xa bố. Hai chị em cô cùng các bạn háo hức lên đường sang Úc, hành trình kéo dài sáu tuần, lênh đênh trên biển không làm chúng mệt bởi chúng được chơi đùa với nhau và cùng nuôi dưỡng trong lòng mơ ước về một phương trời mới, hạnh phúc, sung sướng hơn sắp đến. Nhưng niềm vui sướng chẳng được bao lâu khi Dulcie có một dự cảm không tốt về chuyến đi này khi chúng bị giật tất cả thú bông, bị chia cắt ngay khi đặt chân đến bến cảng. Điều an ủi duy nhất là Dulcie và May đều cùng được gửi đến cùng một tu viện, nhưng cô cũng sớm nhận ra cuộc đời của hai chị em cô cũng sẽ chẳng sáng sủa hơn với nơi ở mới. So với những đàn áp khắc nghiệt của các bà sơ ở tu viện quê nhà, sự đọa đầy về thể xác và tinh thần với những đữa trẻ tội nghiệp tại tu viện mới còn có phần khốc liệt hơn. Cuộc sống ở tu viện mới quả là một cực hình kéo dài trên mọi phương diện đối với hai chị em May và Dulcie. Họ vừa phải lao động cực nhọc, vừa phải chịu đựng cuộc sống vô cùng kham khổ về vật chất cũng như tinh thần. Tất cả những gì chúng được hưởng rốt cuộc cũng chỉ là tồn tại chứ không phải là sống, bị khép kín trong môi trường tu viện, họ không biết bất cứ chuyện gì xảy ra ngoài tu viện. Họ không được viết thu và cũng không được nhận thưu từ người thân gửi đến, người ta chia cách tình cảm của bọn trẻ và người thân, thậm trí còn ngăn cản tình thân thiết giữa bọ họ với nhau
Sau bốn năm tá túc tại tu viện, rốt cục cũng đã đến lúc Dulcie phải đi làm ở một trang trại thuộc Samongun cách phía Tây Úc hàng trăm dặm, cảm giác được giải thoát khỏi nơi tù ngục khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm. Dẫu vậy, khi chỉ còn một mình trên con đường hoang vắng Dulcie không tránh khỏi cảm giác trơ trọi cô đơn, nhất là khi chứng kiến sự khô cằn, nghèo nàn ở vùng đất nơi cô sẽ phải làm việc. Cảm giác cay đắng và tủi cực còn dâng lên nhiều hơn khi Dulcie gặp những người chủ mời của mình. Ông bà Master chủ trang trại ở Samongum, ngay ở buổi đầu gặp mặt, họ đã bắt cô phải lao động quần quật mà chẳng hề quan tâm tới việc cô ăn uống và tổ chức đời sống như thế nào tại nơi ở mới. Sau những tháng ngày cơ cực sống ở trang trại cuối cùng Dulcie cũng tìm được tiếng nói chung ở trang trại, chủ trang trại cũng dần đối xử với cô tốt hơn, cô cũng dần yêu thích cuộc sống nơi đây và có thiện cảm hơn với những người đàn ông xù xì gai góc nhưng cũng thật kiên cường trong cuộc chiến chống lại thiên nhiên khắc nghiệt.
Vụ mùa ở trang trại bội thu khiến cho Bill – chủ trang trại và những người đàn ông khác phấn khởi bởi họ đã lao động cật lực trên mảnh đất khô cằn này. Pat – vợ của Bill thì ngược lại, bà ta biệt vụ mùa bội thu sẽ khiến Bill hăng hái mở rộng quy mô, sẽ bắt mọi người lao động đến kiệt sức, bà sẽ mãi là công cụ lao động không công của Bill và ngày ngày sẽ phải chịu những trận đòi roi đau đớn, khắc nghiệt. Dulcie hiểu tâm trạng phẫn uất của bà và cũng không bất ngờ khi biết tin bà bỏ chốn. Thật may mắn cho Dulcie vì cô được Collin một cảnh sát ở vùng này giải thoát cho sô khỏi nông trại. Dulcie được chăm sóc và nghỉ ngơi trong gia đình của Collin khiến sức khỏe của cô dần hồi phục. Kể từ khi gia đình tan nát mẹ mất, bố vào tù, hai chị em bị đưa vào trại trẻ mồ côi, lâu lắm rồi cô mới có thể cảm nhận được không khí gia đình ấm áp. Cô được viên cảnh sát giới thiệu làm việc trong một nông trang với người chủ đầy tốt bụng Bruce và Betty. Ở đây cô gặp Russ, John Withers và Bob những người làm cùng trong trang trại, cô nhận ra Russ và mình có rất nhiều điểm chung, họ đều từng sống trong tu viện, đều từng nếm trải nỗi đau gia đình, họ hiểu nhau, chia sẻ và xoa dịu nỗi đau cho nhau. Khi cuộc sống ổn định và dần tốt đẹp lên, Dulcie quyết định trở về tu viện để thăm em gái mình. Sau hai năm xa cách, Dulcie và May gặp lại nhau, cô thấy em mình đã lớn hơn và xinh đẹp hơn xưa, nhưng cô lại cảm thấy có sự xa cách giữa hai ngươi mà khoảng cách đó được tạo nên bởi sự ích kỷ và vô tâm của May. Và cũng trong chuyến đi này cô nhận được tin bố cô đã chết trong tù giam, cuộc sống của Dulcie lại bị xáo trộn, cô thường trực nỗi lo về May và giờ đây niềm hi vọng mong manh vào ngày đoàn tụ với người cha thân yêu đã vụn vỡ. Nhưng nhờ có Ross và những người ở trại trang đã giúp cô bớt đau khổ hơn phần nào
Còn với May, tròn mười lăm tuổi cô chuẩn bị bước vào cuộc sống mới, theo xắp xếp của mẹ bề trên, cô đến giúp việc cho ông bà Willbert York vốn là em họ của mẹ bề trên. Trở thành ngươi hầu là một điều mà May chưa từng nghĩ tới, chưa bao giờ mong muốn, nhưng trong hoàn cảnh này cô đành phải chấp nhận vài cô không muốn núp bóng mẹ bề trên mãi. Cô hiểu bà ta cần gì ở cô và điều đó làm cô căm ghét. Với vẻ ngoài xinh đẹp dễ thương, May đã tạo được thiện cảm của bà chủ cuộc sống của cô cũng khá ổn thỏa, nhưng dường như cô không ý thức được chuyện ấy, cô không muốn cuộc sống đơn điệu và muốn vượt thoát khỏi nó. Cô muốn sống một cuộc sống đàng hoàng, đầy đủ, xứng đáng với sắc đẹp của cô. Trong một lần ra bãi biển tắm nắng, cô làm quen với một người đàn ông, cô đã nhận lời đi chơi tối với anh ta. Bản thân May đã tự lừa dối mình bằng cách đóng vai tiểu thư con nhà giàu có. Nhưng May không hiểu rằng, dù cô có tỏ ra khôn ngoan và lọc lõi đến như thế nào, cô cũng chỉ là một đứa bẻ mười lăm tuổi vừa bước ra từ trại trẻ mồ côi và hoàn toàn xa lạ với cuộc sống bên ngoài. Cuộc hẹn hò đầu tiên đã khiến May nhục nhã ê chề bởi gã thanh niên đó chỉ là một kẻ lưu manh vô học, gã đã cưỡng bức cô và lấy đi của cô những đồng xu cuối cùng. Sau vụ việc đó, cô đã thề là sẽ không để cho bất kỳ người đàn ông nào chạm vào và làm tổn thương cô nữa.
Quen nhau một thời gian, Dulcie và Russ quyết định đến với nhau, học chứng minh tình cảm của mình bằng một đám cưới nhỏ. Những tưởng hạnh phúc trong tầm tay thì Dulcie được biết Russ là một người yếu đuối, anh không thể thực hiện nghĩa vụ của một người chồng cũng đồng nghĩa với việc cô sẽ không thể làm mẹ nếu sống cùng Ross. Những ngày trăng mật của Dulcie và Russ là những ngày đầy nước mắt của Dulcie. Tuy nhiên vượt qua những giờ phút đầy khó khăn, phải đối mặt với sự thật nghiệt ngã của Ross thì Dulcie vẫn quyết định ở bên cạnh anh cho dù anh muốn ra đi
Sau những ngày tháng khó khăn của hai người, Dulcie nhận được bức thư của Reddy người đã cặp với May trước đó và được biết May đã có một đứa con trai và hiện tại cô đang làm gái mại dâm. Dulcie đã rất tức giận với May, hai người cãi nhau kịch liệt. Khi đã bình tình trở lại, May đã kể cho cô nghe cuộc đời tăm tối của mình. May bị lạm dụng tình dục khi còn sống ở tu viện, thân xác cô không lúc nào được yên, luôn phải sống trong trạng thái phục tùng mệnh lệnh sợ bị đánh đập. Không chỉ có thế May còn bị một gã đàn ông không quen biết hãm hiếp khi còn quá trẻ. Mỗi lần cô muốn yêu thương một ai đó thì quá khứ ám ảnh kia lại ngăn cô lại. Bản thân quá bất hạnh khiến cô mong chị mình thật hạnh phúc, cô cho rằng Dulcie sống với Ross không hề hạnh phúc, cô cho rằng, Ross không thể cho Dulcie sống một cuộc sống như một người đàn bà bình thường. Dulcie chỉ lấy anh ta chỉ vì thương hại mà thôi, cũng như May cũng không thể yêu Reddy. Cuộc đời May tàn tạ đến mức này nên không thể lo cho May được nữa. May có ý định gửi con trai vào tu viện, Dulcie đã ngăn cản cô, không cho cô làm việc đó, cô muốn được chăm sóc cháu trai vài ngày cho đến khi May thực sự bình tâm trở lại và cô đồng ý. Trao đứa con trai của mình cho chị gái khiến cô an tâm được phần nào, cô biết đứa bé sẽ được yêu thương, chăm sóc, cô quyết định ra đi, để lại cho chị gái bức thư. Nhận được tin em gái chết, cô bàng hoàng và đau khổ, cô cảm thấy ân hận và có lỗi khi không ở bên em gái mình. Đau đớn trước cái chết của em, Dulcie đã dựa vào Reddy để vượt qua. Sau khi em gái qua đời, đứa bé được Reddy nuôi dưỡng, cô thường đến chỗ của Reddy để thăm cháu trai. Càng tiếp xúc với Reddy cô càng cảm thấy có những cảm xúc khác lạ mà cô chưa bao giờ có với Ross. Chuyện giữa Ross và Dulcie càng trở căng thẳng cuộc hôn nhân giữa hai người lên đến đỉnh điểm và không thể tháo gỡ, họ quyết định ly dị. Giờ đây cô là một người tự do, cô muốn tự xây dựng cuộc sống mới cho mình, Cô vẫn thường xuyên đến thăm cháu trai còn tình cảm cô dành cho Reddy ngày càng phức tạp. Cô yêu Reddy nhưng lại e ngại anh chỉ coi cô là thế thân của May. Bằng sự chân thành của mình Reddy đã cho Dulcie thấy tình cảm sâu nặng mà anh dành cho cô. Họ cuối cùng cũng đến với nhau và sống với nhau thật hạnh phúc
Kết
Những gì được kể lại trong cuốn tiểu thuyết “Hãy tin tôi” cho người đọc thấy được cuộc sống đầy nghiệt ngã của những đứa trẻ bị bỏ rơi sống trong tu viện. Dulcia, May, Ross là những số phận được xây dựng từ đời thực với những ký ức tuổi thơ đầy kinh hoàng. Hãy tin tôi là một câu chuyện hư cấu, nhưng mỗi câu từ trong đó đều bám theo sự thật
“Cuốn sách này tôi dành tặng cho tất cả các em, những người phải chịu sự thô bạo, nhục nhã của trại trẻ mồ côi. Trái tim tôi hướng về các em, và tôi hy vọng rằng, câu chuyện này đã nói lên được phần nào nỗi beeeất hạnh của các em và giúp các em xếp lại quá khứ đâu khổ”
Tác giả: Thanh Dung - Bookademy
------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn/
Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected]
Chỉ có một lời chỉ trích về sách của Lesley Pearse mà tôi phải trút giận, đó là bìa sách của cô ấy có phong cách chick-flick" kinh khủng (bao gồm cả những cuốn có ảnh các phụ nữ xinh đẹp). Phiên bản 'Hãy tin tôi' của tôi là đặc biệt tệ, màu vàng với nơ và hoa màu hồng, dòng chữ màu hồng và xanh nhạt quá khổ. Thật kinh khủng đến mức người ta không thể nhìn thấy tôi đang đọc nó ở nơi công cộng. Cảm ơn Chúa vì những bài đánh giá, vì nếu không đọc chúng, tôi sẽ không bao giờ mua được sách của cô ấy ở cửa hàng, hay thậm chí là mua hàng tạp hóa. Nhưng sách của Lesley Pearse rất xuất sắc.
‘Hãy tin tôi’ là một cuốn tiểu thuyết lịch sử xuất sắc và hấp dẫn. Trong tuần qua, tôi rất thích cuộc hành trình của Dulcie, và đêm qua tôi đã thức rất khuya vì tôi muốn biết mọi chuyện sẽ kết thúc như thế nào. Nếu một ngày nào đó nó xuất hiện với bìa hấp dẫn hơn, tôi sẽ thay thế phiên bản 'girlie' đáng sợ của mình, vì cuốn sách này đã giành được một vị trí trên kệ của tôi."