Mình đã viết review cho quyển “Xanh một màu xanh khác” của Fumio Yamamoto trong một thời gian rất ngắn sau khi đọc xong quyển sách. Thực chất, từ đầu đến cuối quyển sách bám sát một vấn đề nên không quá khó khăn, trăn trở để giới thiệu nó. Có bao giờ bạn nghĩ sẽ ra sao nếu bạn đã chọn lựa khác đi trong quá khứ? Nếu như vậy thì cuộc đời hiện tại của bạn như thế nào? Hãy đọc “Xanh một màu xanh khác” bạn sẽ tìm thấy câu trả lời. Còn về “Hãy chăm sóc mẹ” của Shin Kyung Sook thực sự rất khó để thuyết phục những người xung quanh đọc nó. Vì hầu như, ai cũng sợ phải đối mặt với nỗi buồn. Ai cũng sợ phải đối mặt với hiện thực. Ai cũng e ngại khi nghe nói đọc sẽ dễ khóc lắm đó, kể cả những người cứng rắn nhất.
Thực ra, có lẽ sẽ không sao cả, nếu là bạn một đứa con của thành thị ngay từ khi mới lọt lòng. Mẹ bạn là một phụ nữ hiện đại, ngay từ đầu có sẵn những phẩm chất quý cô và nuôi dạy bạn thoải mái cùng với sự trợ giúp của bố, người thân và… những người giúp việc. Xin lỗi, không có ý gì khi nói về những điều đó, có lẽ bạn cũng sẽ cảm nhận được những nét đẹp của câu chuyện, chỉ là những yếu tố trên giúp bạn đỡ buồn hơn một chút khi đọc mà thôi.
“Hãy chăm sóc mẹ” khởi đầu từ tình huống “người mẹ” đi lạc ở trạm tàu điện khi lên Seoul cùng với bố. Người bố vẫn còn ngơ ngác lúc nhận thức được điều ấy, khi chỉ vì một chút lơ đễnh, người vợ suốt mất chục năm trời của mình dường như “bốc hơi” hoàn toàn khỏi cõi đời này. Những người con nỗ lực đi khắp nơi tìm kiếm mẹ. Trong cuộc tìm kiếm người mẹ ở hiện tại đó, dường như ai cũng có một cuộc tìm kiếm trong tâm trí của mình, từ những kí ức về “mẹ”. Để rồi, hàng loạt câu hỏi được đặt ra: mình có hiểu về mẹ không? Mình hiểu mẹ được bao nhiêu? Thật ra sở thích của mẹ là gì? Thật ra cuộc đời mẹ lấy gì làm hạnh phúc vậy? Hàng vạn điều trăn trở bỗng dưng rơi ra ngập tràn trong tâm trí…
Điều mình thích nhất ở Shin Kyung Sook là giọng văn của cô, giọng văn lúc nào nhẹ nhàng, bình dị. Điều đó giúp cho những quyển sách của cô tạo được sự đồng cảm sâu đậm với độc giả. “Hãy chăm sóc mẹ” không phải là một bài giảng đạo đức. Không có câu chuyện về một người mẹ tảo tần hoàn mỹ chịu đựng gian khó đến hết cuộc đời bị những đứa con ngỗ nghịch bất hiếu, rồi cuối cùng, những đứa con hối hận vì mất mẹ.
Người anh cả thực sự là một người con tốt. Suốt những năm học, anh luôn cố gắng học thật giỏi, thay vị trí người cha đã bỏ đi trong gia đình, có trách nhiệm với các em để làm vui lòng mẹ. Vợ anh cũng không phải thuộc loại nàng dâu bất hiếu, cả hai còn dành cho ba mẹ một căn phòng thật đẹp trong ngôi nhà mới của mình để ba mẹ ngủ lại mỗi khi lên thăm. Chỉ là ngày hôm ấy, anh đột nhiên quá mệt đến nỗi không thể đi đón mẹ.
Người con gái thứ nhất là một nhà văn. Cô sống cuộc đời mình và thỉnh thoảng hay kể câu chuyện về những gì cô đọc được cho mẹ. Mẹ cô tự hào về những gì con gái viết, mà không muốn người ta biết rằng mình không biết chữ, nên nhờ một cô gái ở nhà tình nguyện đọc giùm.
Người con gái thứ hai cũng là niềm tự hào của mẹ ngay khi còn bé. Cô từng mua cho mẹ áo khoác lông chồn mà không hề đắn đo giá tiền của chiếc áo, kể cả khi lúc đó cô mới ra trường đi làm, chỉ vì mẹ cô yêu cầu cô mua. Mẹ cô, người phụ nữ nông thôn, không hề biết giá của chiếc áo lông chồn, bà muốn nó đơn giản chỉ vì bà từng ngã đầu vào chiếc áo khoác của một người lạ và lưu luyến hơi ấm từ nó.
Mình chỉ muốn nói: trong truyện không hề có nhân vật phản diện xấu xa độc ác nào cả. Chỉ có những con người hết sức bình thường như chính chúng ta, hằng ngày phải nỗ lực đối diện với cuộc sống này. Phải chống chọi với biết bao áp lực cuộc sống và đôi lúc loay hoay không biết làm sao để bày tỏ tình cảm với những người thân xung quanh mình. Và có lúc chúng ta chọn im lặng cho qua.
Đằng sau những câu chuyện thật buồn vì quá đỗi đời thường, có lẽ phải gọi là nỗi buồn của cuộc sống, Shin Kyung Sook đã đưa ra một câu hỏi lớn và quá khó để tìm ra được câu trả lời: cuộc sống này, chúng ta phải làm sao cho đúng? Cái đúng ở đâu, không đơn thuần là tốt/ xấu về mặt đạo đức nữa. Mà là làm sao để chúng ta đến một giờ phút nào đó khi vĩnh viễn đánh mất đi người quan trọng của cuộc đời mình, mình không phải cảm thấy hối hận.
“Hãy chăm sóc mẹ” là một quyển sách rất buồn, dù có muốn cũng không cách nào phủ nhận, vậy thì sao nên đọc nó? Uhm… vì dù muốn dù không, một ngày nào đó chúng ta đều phải đối diện với hiện thực.
“Càng sống nhiều ta càng thấy cái chết dễ dàng đến với bất cứ một ai. Chết quá dễ mà sống thì quá khó. Hôm qua gặp nhau đấy, ngày mai lại mất nhau. Sống thì có hẹn hò hôm nay hôm mai. Chết thì chẳng bao giờ có một cuộc hẹn hò nào trước.” Mình từng đọc những dòng này của Trịnh Công Sơn từ rất lâu rồi, nhưng mà lúc đó còn quá trẻ để cảm nhận sâu sắc về cái chết, nhất là những sự ra đi đột ngột. Cho đến hôm mồng 6 năm nay, cô 7 mình qua đời vì bệnh ung thư…
“Cái chết dễ dàng đến với bất cứ một ai”, ca sĩ Trần Lập qua đời vì bệnh ung thư sau một thời gian ngắn phát hiện. Tai nạn giao thông, bệnh tật… không ai biết trước được điều gì sẽ xảy đến ngày mai với mình và những người xung quanh. Nó có thể cũng đột ngột như người mẹ bỗng dưng biến mất trong truyện “Hãy chăm sóc mẹ”. Những điều bất trắc không để cho bất kì ai có thời gian chuẩn bị.
Phải làm gì cho đúng? Hay đơn giản là cần phải làm gì để bản thân không day dứt vi sự ra đi của những người xung quanh hay của bản thân? Đó là điều cần nghĩ khi tỉnh dậy sau một giấc mơ dài rằng cuộc sống lúc nào cũng tràn ngập những điều diệu kì và ngọt ngào ở phía trước…
Nguồn sưu tầm: https://goo.gl/bdejRL
------
Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected]
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn
Nếu ai muốn khóc thì hãy đọc cuốn sách này!!!
Ra đời vào năm 2009, “Hãy chăm sóc mẹ” đã tạo ra một cơn sốt trên thị trường sách. Một triệu bản đã được bán hết tại Hàn Quốc ngay trong năm đầu xuất bản, mang về cho Shin Kyung Sook giải thưởng Man Asian Literary Prize và biến cô trở thành nữ nhà văn đầu tiên đoạt giải thưởng này.
Cuốn sách đã vẽ nên hình tượng điển hình về một người mẹ truyền thống của Hàn Quốc, hay nói rộng ra là của Châu Á. Một người mẹ luôn lam lũ, chịu khó, với tình yêu vô bờ bến và luôn hy sinh vì chồng con.
Câu chuyện mở ra với dòng thông báo “Mẹ bị lạc đã một tuần”, rồi tiếp tục bằng hành trình tìm kiếm của những đứa con. Chúng đi tìm với những thông tin rất ít ỏi, chỉ đến lúc này chúng mới nhận ra, sự có mặt của mẹ lại mờ nhạt trong gia đình đến thế. Mờ nhạt ở đây không phải là vì người mẹ vô tâm, mà là vì chúng mặc định mẹ luôn ở đó và sẽ không bao giờ đi đâu mất, thậm chí trong nhà còn không có nổi một bức ảnh của mẹ. Và trên hành trình ấy, chúng nhớ lại những ký ức tuổi thơ đẹp đẽ bên mẹ, để rồi vô cùng ân hận và day dứt trong bất lực khi mẹ mất tích.
Là nỗi day dứt của cậu con trai – niềm tự hào lớn nhất của mẹ khi nhớ về lần mẹ đã lặn lội từ quê lên thành phố để mang đồ cho anh, rồi lại về ngay trong đêm vì lo ở lại thì các anh không có đủ chỗ nằm.
Là nỗi xấu hổ của cô con gái khi nghĩ rằng cô là người hiểu mẹ nhất, để rồi cuối cùng bỗng nhận ra là cô chẳng hiểu mẹ một chút nào. Cô không hề biết ước mơ của mẹ là gì, cũng chẳng biết mẹ đã phải chống chọi với những cơn đau đầu, những cơn ho hằng đêm ra sao.
Là sự ân hận tột cùng của ông chồng khi cả thời trẻ của ông đã bỏ bê vợ con để lang bạt bên ngoài. Chỉ đến khi về già, ông mới nhớ đến vợ, nhưng ông không biết rằng thời gian của vợ ông chẳng còn lại bao nhiêu.
“Trong suốt năm mươi năm qua kể từ lần đầu gặp nhau khi ông mới hai mươi tuổi, câu nói “Ông đi chậm một chút” là câu mà ông nghe nhiều nhất từ vợ mình. Sao ông không đi chậm lại khi mà suốt đời vợ ông luôn bảo ông đi chậm lại một chút cơ chứ? Ông có thể dừng lại đợi vợ mình, nhưng ông chưa bao giờ sải bước đi bên cạnh chuyện trò với bà như bà muốn, chưa bao giờ, dù chỉ một lần.”
Và cũng chính vì vậy mà ông đã để lạc mất vợ mình.
Nhưng trái với cảm xúc ân hận, day dứt của chồng con thì phần hồi ức của người mẹ trong câu chuyện lại mang tâm trạng nhẹ nhàng, bình thản. Bà coi những việc bà làm là lẽ dĩ nhiên, bà chỉ luôn muốn mang lại hạnh phúc cho chồng con mà không hề toan tính.
Trong cuốn này, tác giả đã cứa sâu vào lòng độc giả bới những hình ảnh về người mẹ đáng thương: bà lạc mất chồng con vào tuổi 69, khi đang phải chịu chứng hay quên, lang thang tìm nhà con trai dựa theo những mảnh ký ức chắp vá. Bà đi lạc với đôi dép lê màu xanh, một bên dép cứa vào bàn chân chỗ gần ngón cái sâu đến nỗi miếng thịt long ra tạo thành vết rách sâu hoắm. Bà từng phải chịu đựng những cơn đau đầu khủng khiếp đến mức phải tự ngâm đầu mình vào nước lạnh để giảm đi cơn đau,… Và còn rất nhiều những hình ảnh khác. Cuốn sách như một lời cảnh tỉnh cho tất cả chúng ta, hẳn ai đọc cuốn này xong cũng sẽ chột dạ và bất giác nghĩ về mẹ mình, xem lại những hy sinh của mẹ và cũng xem lại cách đối xử của mình với mẹ ra sao.
Ngoài những câu chuyện về gia đình, “Hãy chăm sóc mẹ” còn đưa độc giả đắm chìm vào khung cảnh bình yên của làng quê Hàn Quốc, nơi những vại kim chi được xếp trước sân, nơi có những cây mận trước hiên hay những ngọn đồi với bụi tre nhìn xuống thung lũng. Shin Kyung-Sook không cần phải thêm thắt hay vẽ vời gì, chỉ bằng những mẩu truyện rất bình dị và chân thực, cô đã thành công chạm đến tận sâu trong lòng độc giả và khiến hàng triệu người phải rơi nước mắt.
Có một đoạn trích trong sách mình rất thích về cuộc nói chuyện giữa người mẹ và cô con gái:
"Hồi xưa mẹ có thích ở dưới bếp không? Mẹ có thích nấu nướng không?”
"Mẹ không nghĩ tới chuyện thích hay không thích ở dưới bếp. Mẹ nấu nướng vì đó là việc mẹ phải làm. Mẹ phải ở dưới bếp để nấu cơm cho các con ăn rồi còn đi học. Làm sao mà ta có thể chỉ làm những việc mình thích được chứ? Có nhiều việc ta phải làm cho dù ta thích hay không.”
“Mẹ không thấy điểm kết thúc. Ít nhất là với công việc đồng áng, khi gieo hạt vào mùa xuân thì ta được thu hoạch vào mùa thu. Ở chỗ gieo hạt rau chân vịt sẽ mọc lên cây rau chân vịt, ở chỗ tra hạt ngô sẽ mọc lên cây ngô... Còn công việc bếp núc thì không có khởi đầu, cũng không có kết thúc. Ta ăn sáng rồi ăn trưa rồi ăn tối rồi khi trời sáng thì lại ăn sáng...”
P/s: Mình hầu như rất ít khi đọc hay xem về thể loại tình cảm gia đình. Nhưng cuốn này thì thực sự là một trải nghiệm rất tuyệt vời. ^^