“Gái điếm” đã lột tả toàn cảnh bức tranh góc khuất các cô gái “lấy trôn nuôi miệng”. Bên cạnh những thứ đen tối, nhớp nháp, cái nhìn dè bỉu mà mọi người mặc định cho những cô gái này, đâu đó vẫn nhén lên tia hi vọng, một tâm hồn khao khát sống như bao người khác của các cô gái điếm – được lột tả qua tâm trạng, suy nghĩ của nhân vật Vy trong truyện.


Con nguyện làm tất cả chỉ mong mẹ bớt khổ, được sung sướng

Nguyên nhân chính dẫn Vy vào con đường gái điếm chính là hoàn cảnh khốn khổ, nghèo khó và sự miệt thị của tất cả mọi người trong làng đối với người mẹ

Có kẻ ác mồn ác miệng trù dập: “Vô phúc từ đời mẹ rồi, con cái sau này sẽ không đứa nào ra gì”. Lời lẽ cay nghiệt ấy giờ vẫn nhưng nhức trong tôi.

Điều này càng thôi thúc trong tâm trí Vy rằng mình phải kiếm ra tiền, thật nhiều tiền để người ta không khinh, coi rẽ mình nữa

Đó là sự thật, một sự thật phũ phàng, nhức tấy trong tâm hồn trong trẻo. Tất cả vì chữ: tiền. Một chữ thôi mà bao con người cày cục cả đời để kiếm nó, tiến tới gần nó, tìm mọi cách vơ nó vào túi mình càng nhiều càng tốt. Những đứa con gái mang đời rao bán, bố mẹ ở nhà chờ con mang tiền về, đắp điếm cho cuộc sống. Một cuộc trốn chạy khỏi cái nghèo và nổi vất vả phải trả bằng trinh tiết cộng thêm nổi khổ cực suốt đời.

Vì một chữ tiền, cô đã bất chấp tất cả “Mày muốn có tiền không hả Vy? Muốn có tiền thì phải chiều người ta. Mày có biết người làng mình họ chỉ coi mẹ con mày là gái điếm không? Chính mày đã nghe thấy mà. Gái điếm chính là đi bán cái đó để lấy tiền đấy. Dù sao thì người ta cũng coi mày như vậy rồi, hãy làm đi, kiếm tiền, thật nhiều mà sống. Không có tiền chúng nó khinh cho như giẻ rách. Tao đã làm rồi. Mày tưởng đi rửa bát quét nhà mà mang được về nhiều thế hả. Mấy năm nay tao làm điếm đấy, mày biết chưa?”.

Ngay từ nhỏ, Vy đã thiếu thốn tình yêu thương của cha. Ông đã bỏ mẹ cô đi theo những ả đàn bà khác và không một lần nào thừa nhận rằng Vy là con của ông ta. Trớ trêu thay, một lần ông ta là khách hàng của cô “Tôi lao ra đường, chạy như con điên rồi chẳng hiểu sao tôi lao xuống gầm cầu. Dòng sông mùa cạn trơ cát. Tôi bưng mặt khóc, ngửa mặt nhìn trời, gọi mẹ. Người đàn ông vừa gặp là cha tôi. Mẹ sẽ ra sao khi biết tin này, còn muốn tôi tha thứ cho kẻ phụ tình nữa không? Trời xì xầm dự báo một cơn mưa. Đổ gục xuống, vùi đầu vào cát, vùi đầu vào nỗi đau tan nát lòng. Và cơn mưa nuốt chửng lấy tôi”. Cô dường như không muốn sống nữa, và như vậy càng trổi dậy cái sự mảnh liệt muốn bảo vệ mẹ cô trước những lời khinh miệt của người khác

Tôi tự nói với mình sẽ chém bất cứ kẻ nào dám xúc phạm danh dự của hai mẹ con.



Chỗ dựa tinh thần vững chắc sau những thứ nhục nhã phải gánh chịu của một gái điếm, ngoài người mẹ, đó chính là dòng sông thân thương nơi quê nhà. Mọi nỗi buồn niềm vui cô đều tâm sự với dòng sông. Sông luôn luôn lắng nghe mà không lần nào phản kháng, giận dữ với những tâm sự của Vy. Có thế thôi cũng đủ đối với cô gái phải chịu biết bao tủi nhục

Ba ngày liền tôi ra ngồi với bờ sông, ở đó tôi tìm được thế giới của mình, bình yên và bao la sau thế giới lòng mẹ. Với tôi, trái tim mẹ rộng vô bờ, dòng sông là thứ hai. Tôi nói với sông nhiều quá, không nhớ mình nói những gì, lẽ nào sông quên mất. Bỗng thấy mình tủi thân, tôi có cha, vậy mà chưa bao giờ nhận được sự chăm sóc dù bé nhỏ, ngẫm lại, vẫn có đứa không bằng mình, không có cha lẫn mẹ.

Và rồi, mọi tủi nhục mà người mẹ phải gánh chịu giờ đây đã hóa thành căn bệnh mà bà mang trong người. Trong cơn mưa gió bão bùng, với tấm thân yếu đuối, Vy đã cõng mẹ mình đi tìm thầy thuốc với hi vọng mẹ sẽ sống với con “Vẫn phải nghỉ lấy sức, và khi lê được mấy bước thì tôi đổ gục, mẹ ho khù khụ. Xốc mẹ lên lưng, lê từng bước, từng bước. Tôi tự bảo mình đừng chùn bước, đừng nản lòng. Cứ đi, cứ bước. Mẹ yên tâm, con sẽ thắng con mưa này. Mưa ơi, đừng rơi nữa, đường ơi, đừng dài nữa, và chân ơi, đừng mềm nhũn ra nữa, cứng rắn lên. Người mỗi lúc một nặng và lạnh, toàn thân tôi lập cập run, và, lúc này không còn nghĩ được gì khác là phải đưa mẹ về, sự sống chết của mẹ quan trọng với cả đời tôi. Quên lạnh buốt, quên nỗi bải hoải”. Nhưng, Thần Chết dẫn người mẹ đi, để lại là bao giọt lệ tiếc thương của người con gái dường như phải mồ côi cả cha lẫn mẹ

Giây phút này, mẹ ơi. Buồn gì hơn, mẹ nằm như khúc gỗ, không bao giờ dậy nữa, mãi mãi. Con phải làm gì đây, sống thế nào đây. Mẹ ôi, mẹ, mẹ ơi… Con gọi mẹ trăm lần, nghìn lần, mẹ có nghe thấy không? Mẹ có biết con đang kêu gào.

Ranh giới của gái điếm

Suy cho cùng, có cầu ắt có cung, và gái điếm cũng không ngoại lệ. Đa phần những người đàn ông tìm đến gái điếm đều đã có gia đình, chán cơm thèm phở “Tư tưởng chán vợ, muốn phá bĩnh, đem theo những gì đã từng xây dựng – cái gọi là hạnh phúc – ra đánh đổi vài giây cảm xúc, vài giây thỏa mãn, vài giây cuộc đời, ngoại tình”. Mọi người chỉ xem gái điếm là những thứ dơ bẩn, không đáng là con người, nhưng ở Vy lại khác, cô luôn khắc khoải, quyết liệt cho rằng vì cô biết rằng, sẽ có ngày cô thoát khỏi kiếp làm điếm, tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình.

Tao làm điếm đấy, nhưng điếm cũng có lòng tự trọng. Điếm cũng là người chứ không phải cỏ rác.



Đã có nhiều gã đàn ông sẵn sàng bỏ vợ con để cưới Vy làm vợ, trong đó có Hải, nhưng cô nhất quyết từ chối “Tôi là đứa con gái đầy khiếm khuyết và đang cay đắng sống, không bao giờ nghĩ mình sẽ cướp anh từ người vợ tất tưởi quanh năm ấy, và những đứa con cần có một người cha chân chính làm chỗ dựa. Tôi không thể như một người đàn bà nào đó, đã cướp cha tôi từ tay mẹ, và tôi sống thế này. Chắc chắn các con anh cũng căm thù người đàn bà nào cướp cha chúng khỏi tay mẹ chúng, khỏi cuộc đời và những tâm hồn bé nhỏ ấy, giống như tôi từng căm thù”. Cô không muốn nhìn gia cảnh người khác phải tan hoang vì hạnh phúc gia đình rạn nứt và rồi mẹ con họ phải gánh chịu số kiếp giống như mẹ mình phải chịu

Và Hải ơi, đừng làm em khó nghĩ, đừng biến em thành kẻ có tội với gia đình anh. Rồi vợ con anh lại hận em. Đừng gây thêm hận thù.

Khao khát tình yêu chân thật, hạnh phúc

Việc từ chối tình cảm của Hải một phần do cô luôn khao khát có một tình yêu thật sự. Yêu nhưng lại gây ra bao tổn thương cho những cô gái, đàn bà khác thì liệu có hạnh phúc được hay không, tình cảm đó sẽ kéo dài được bao lâu.

May thay, trong khi tất cả mọi người trong làng đều từ chối, dường như không coi Vy là con người, cho cô có quyền được sống, nhưng vẫn có anh em nhà Cuội là quan tâm tới cô, không xa lánh cô “Chúng tôi thích chơi với Vy lắm”. Câu nói nghe ngồ ngộ, tự dưng thấy Cuội anh gần gũi, lòng tôi xốn xang”. Lần đầu tiên cô cảm thấy tình thật sự đã đến với cô, và cô cảm động đến phát khóc “Cuội em yêu tôi? Tôi buồn cười quá, mà thấy ưa ứa nước trong hai bọng mắt”. Nhưng như vậy thì sao, cái định kiến, dè bỉu của mọi người với gái điếm thì vẫn còn đấy. Nên cô hiểu rằng, dù có chấp nhận tình cảm này đi chăng nữa thì liệu mọi người có chấp nhận người như cô hay không hay cô vẫn phải gánh chịu những tủi nhục vì quá khứ đen tối đó. Cô quyết định ra đi

Họ cũng muốn yêu tôi. Tình yêu của nó như thế nào nhỉ? Tôi không muốn biết, tốt nhất là không nên biết. Mà họ không biết là tôi có tình cảm với họ không. Họ hi vọng, còn tôi sẽ đi xa.

Nhưng hạnh phúc cũng đến với cô “Thế là được rồi, chỉ cần ngần ấy thôi, chữ hạnh phúc xa xỉ, cuối cùng tôi cũng được nghe. Cầu mong thành hiện thực dài dài”. Cô nhận được sự quan tâm của Nghĩa, người dẫn dắt các gái điếm với với những người đàn ông có nhu cầu, và cô biết mình đã yêu thật sự mặc dù trải qua bao biết cố, cuộc đời vùi dập

May thay sự vùi dập của số phận đã không làm tắt lửa yêu trong lòng. Khi còn muốn hướng đến ngày mai, là còn biết yêu.



Cô quyết định đi đến đám cưới. Lần đầu tiên ngoài tình mẹ, cô nhận được sự yêu thương, vui sướng từ tình yêu của một người đàn ông chấp nhận cuộc đời cô. Nhưng không “Đám cưới đó là một đoạn phim ngắn hạnh phúc ông trời làm rơi rớt vào đời tôi. Dẫu sao cũng đáng ghi nhớ, tôi đã nghe được mùi vị của hạnh phúc, và nếm được vị của nó là thế nào”. Những chuỗi ngày sau đó dường như là địa ngục đối với cô “Tôi biến thành một con vật thê thảm trong những trận đòn roi. Hứng chịu cơn giận dữ quất xuống, đổ lên… Tình yêu của Nghĩa – Chàng nghĩa hiệp của đời tôi bị teo tóp dần sau những canh bạc và cơn say”. Và cô lại khóc nấc đi khi biết rằng đám cưới này là vì tiền “Vy ơi, không phải người ta thương yêu mày, cưới mày, mà vì người ta nghĩ mày có nhiều tiền”.

Thật không biết nói gì hơn. Vì tiền, con người có thể làm tất cả mọi thứ mà quên đi những giá trị tốt đẹp, cách đối nhân xử thế. Thật đáng tiếc thay!

Tình thương con vô bờ bến

Tưởng chừng với biến cố trên, cô sẽ gục ngã, không thiết sống nữa vì tình yêu mà cô mong bấy lâu đã vụt tắt. Nhưng không, hạnh phúc của cô giờ đây nó rất nhỏ nhoi với đứa con trong bụng cô “Tôi cười, vì niềm vui mới, hay một mầm sống của xuân nõn. Sự kiện này giúp tôi bớt chao đảo, chán sống. Đặt niềm tin hi vọng vào cái thai. Khi tuyệt vọng, tôi muốn tìm điểm bấu víu. Và, một đứa con sẽ mở lối cho tôi đi trên đường”. Tình thương con của cô sâu nặng đến nỗi khiến cô ích kỷ. Cô muốn giữ đứa con chỉ riêng cho cô, tình yêu thương đối với đứa con chỉ dành riêng cho cô. Nhưng tất cả đều nói lên rằng cô yêu thương con đến nhường nào

Mẹ rất muốn con ra đời, con ạ, dù con là gái hay trai. Nếu là gái, mẹ sẽ đặt con là Tuyết Trinh, để con luôn trinh trắng trong đời, trong ý nghĩ, đừng như mẹ.Và con trai mẹ sẽ đặt tên là Nhân, để cho con biết đời mẹ đã sống ra sao, chịu đựng thế nào. Con hãy làm việc tốt, nhân nghĩa, thay cho kẻ - là bố con – đang sống vất vưởng ngoài kia. Mẹ đi làm, kiếm tiền nuôi con, chúng ta không cần bố. Con cất tiếng khóc, hay chập chững bước đi, chỉ mình mẹ nhìn, mẹ cười và dõi theo con. Con đợi mẹ đi làm về, mẹ đi chợ, mua quà, mẹ đặt lên má, lên môi con rất nhiều nụ hôn. Con đẹp đẽ, hồn nhiên, chỉ cần sống với tình yêu của mẹ là đủ. Mẹ sẽ hãnh diện lắm, con ơi.

Vì con, cô không muốn con phải đi trên con đường lầm lỗi, đen tối mà cô từng đi qua. Cô muốn trở về cuộc sống tốt đẹp như bao người hằng mơ ước, tia ánh sáng hi vọng dường như len lói trong cô qua từng ngày đứa bé đang lớn dần trong bụng cô “Vậy nên con lớn, mẹ sẽ mang con đến một nơi nào đó, thật xa, để con đừng tiếp xúc với thế giới đen tối này. Thế giới dục tính và bất lương, phản bội và dâm tình. Chấp chới trong cuộc sống bất lương và rập rờn những con bướm rã rời sau ngàn ngày ghé ngàn bến hoa…” Nhưng tia sáng đó dần vụt tắt khi nhận được tin đứa bé đã chết trong bụng mẹ. Mọi thứ như đổ sập, điểm bấu víu hạnh phúc cuối cùng của cô giờ cũng biến mất, giờ cô phải làm sao đây

Mẹ ngồi thất thần rất lâu. Muốn giữ con ở lại, nhưng không được. Người ta không cho phép mang cái thai chết có mặt lâu trên cõi đời này. Xé tan quần áo, mẹ thét đòi con. Ai trả con cho mẹ. Không ai trả được. Ai lấy con của mẹ đi.

Khát khao được sống, được hạnh phúc

Sau sự mất mác từ sự ra đi của đứa con, Vy trở lại với công việc như trước kia nhưng tâm hồn, tâm trí cô luôn có cái gì đó thôi thúc

Xa xa, trên biển, những con thuyền nối nhau dập dìu mặt sóng. Không biết trong số đó có con thuyền nào chở ước mơ tôi.



Ước mơ của cô là gì? Sống một cuộc sống bình an, bình thường như bao người khác hay tiếp tục dấn bước trên con đường đen tối đó. Ước mơ đó dần hé lộ qua câu cuối cùng của truyện

Có thể, sau chuyến xe đạp này, tôi phải tìm thấy điều thực sự cần cho mình….

Trên chiếc xe này có cô và bạn cô – là Hoàn – với cơ thể bầm dập vì bị bọn côn đồ đánh do Hoàn đã dụ dỗ một cậu con trai mới lớn và mang trong mình dòng máu của cậu ta. Và đây cũng chính là ước mơ của Hoàn “được ngủ với trai sạch”. Sau chuyến xe này, con đường phía trước của Vy sẽ đi về đâu? Có lẽ, hạnh phúc giờ đây của cô là được chăm sóc đứa bé đang mang trong Hoàn, cùng cô bạn sống tiếp trên con đường phía trước. Cô mong muốn được sống như bao người khác, như một người mẹ, được hạnh phúc với đứa bé sẽ chào đời.

Kết

Gái điếm, cái tên không mấy tốt đẹp khi nhắc về nó. Nhưng đâu đó hình ảnh của các cô gái vì hoàn cảnh đẩy đưa phải chấp nhận vì miếng cơm, manh áo. Do đó, ta đừng vội đánh giá nhân phẩm của bất kỳ ai chỉ qua cái nhìn, cái mà họ đang làm. Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa, bất cứ ai trong chúng ta cũng cần thực hiện những điều mang tới những giá trị, những điều tốt đẹp, mang đến hạnh phúc cho bản thân và cho xã hội. Có như vậy, ta mới khẳng định được giá trị của bản thân và nhận được sự quý trọng của mọi người.

 

Tác giả: Nguyễn Trung Hậu - Bookademy

 

----

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn
Tham gia Bookademy Team để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: 
https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3

Xem thêm

Tôi nghi ngờ rằng liệu có hay không tác phẩm này chính là những tâm sự thật lòng, hay dựa trên một câu chuyện có thật của nhà văn Nguyễn Văn Học. Bởi tại sao anh ta có thể viết được chân thật, và cảm xúc đến như vậy ? Anh viết như lên đồng trong tác phẩm đầu tay, xuất bản năm 2008 với tựa đề “Gái Điếm”. Đề tài có thể là cũ, nhưng mới với tôi bởi tôi chưa bao giờ đọc về nó. Gái mại dâm, hay diễn viên phim sex, tất cả những người làm trong ngành nghề mại dâm đều có một nét văn hóa đặc trưng. Đó là một thế giới riêng biệt, như thế giới của những người bình thường chúng ta. Bạn có muốn biết hay không thôi ? Nếu bạn đang muốn đọc một cuốn tiểu thuyết không quá khó đọc, phức tạp thì có thể chọn “Gái Điếm”. Đặc biệt dành cho ai yêu thích đề tài về những cô gái bạc phận, nhan hồng kiểu như thế này. Tác phẩm không hẳn chỉ nói về văn hóa mại dâm, mà bên cạnh đó tác giả Nguyễn Văn Học cũng đi sâu về tình mẫu tử, nhân sinh rất cao cả. Dù rằng kết cục có thật bi thảm, nhưng những cô gái điếm cũng là con người. Với một người có cái nhìn thoáng hơn về Porn star, gái điếm tôi thấy họ vừa tội nghiệp, vừa đáng chê trách. Cave giờ cũng phải cần có sự hiểu biết, chứ chả phải đẹp là được. Nó rất phức tạp, tôi để các bạn đọc tự cảm nhận. Qua đây, chắc bạn nào còn đang thắc mắc tại sao lại có cave cao cấp, và cave rẻ tiền. Vâng, chuyện có kẻ phục vụ những gã phu hồ mồ hôi nhễ nhại, và những quý ông lịch lãm thích gái xịn vì họ thích hương vị đắt tiền là khác nhau rất nhiều. Nhưng biết gái nào là xịn, lấy đâu ra xịn ? Tất cả cũng chỉ là mánh khóe. Còn ai muốn nói tại sao bao nhiêu nghề không làm, lại chọn nghề đĩ điếm để nuôi thân, sẽ hiểu ; Khi bạn đang làm một công việc kiếm ra lợi nhuận lớn một cách nhanh chóng, với sắc đẹp và vốn tự có. Liệu bạn có quay chịu quay về đổ mồ hôi để kiếm ít tiền hơn không ? Chắc chắn với cám dỗ của nghề này điều đó rất khó.

Với giọng văn tha thiết, giàu cảm xúc. Câu truyện đã khắc họa nên những mảnh tình buồn của Vy- nhân vật chính, cùng những “đồng nghiệp” khác của cô. Dù Vy có làm cái nghề mạt hạng nhất, bị người đời khinh rẻ, nhưng vẫn có những người yêu cô thật lòng, muốn làm chỗ dựa vững chãi cho cô. Người đầu tiên là Hải, một người đàn ông đã có vợ con. Thế nhưng Vy không thể bán rẻ lương tâm của mình. Làm sao mà cô có thể đành lòng làm người phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Cô đành dằn lòng phũ phàng với Hải, để anh có thể quay về với gia đình. Kế đó là hai anh em nhà Cuội, dù họ bị thua thiệt về trí tuệ, nhưng trái tim của họ lại giàu cảm xúc hơn khối người khách chỉ đơn thuần coi Vy như một món hàng. Và nhất là với Nghĩa, người đàn ông tưởng như sẽ cho cô cuộc sống hạnh phúc, vậy mà cuối cùng lại quật vào người cô những vết thương lòng đầy đau đớn. Hóa ra hắn chỉ lợi dụng tình cảm của cô. Hắn ta nghĩ cô “đánh đĩ” thì sẽ có nhiều tiền. Thậm chí cả đứa con của hắn với cô, niềm hạnh phúc nhỏ nhoi cũng không may mất mạng. Đọc đến đây, suýt nữa thì tôi rơi nước mắt. Tại sao cuộc đời lại bất công với họ như vậy, họ cũng là những người phụ nữ, vậy thì họ cũng xứng đáng được hưởng hạnh phúc chứ?

Tôi tìm đến quyển sách này là có lí do riêng. Chẳng là hồi bé, tôi chơi rất thân vs hai chị em họ nhà nọ. Các bạn khác trong lớp chúng tôi đều nghĩ rằng họ phải xuất thân trong gia đình giàu có, gia giáo. Éo le thay, thật ra hai người mẹ của họ là những người phụ nữ đơn thân, kiếm tiền trên thân xác mình để nuôi con ăn học. Có lẽ vì hiểu được nỗi đau của mẹ mà họ rất có ý thức vươn lên. Cả hai bọn họ đều đạt thành tích cao trong học tập, lại rất ngoan và xinh xắn nữa. Nhưng trời không chiều lòng người, vì những lỗi lầm của người mẹ trong nghiệp "bán hoa" mà việc học hành của họ bị đứt gãy giữa đường. Thế nên từ đó tôi mới có sự quan tâm đặc biệt đến những cô gái thanh lâu. Quay trở lại tiểu thuyết trên, với giọng văn đầy chua xót của nhân vật Vy- một cô gái làm điếm. Tác giả đã khắc họa được chân thực số phận bất hạnh của những cô gái này. Cô trưởng thành trong một gia đình nghèo túng, thiếu thốn tình thương, chịu cái tiếng cay nghiệt “con hoang”. Vì lòng thương với mẹ và sự thiếu hiểu biết, cô đã sa chân vào cái nghiệp bán hoa. Từ đó, cuộc đời cô là những chuỗi ngày bị khách chà đạp, chịu những ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe. Đã có thời gian, cô tưởng như đã tìm được tình yêu đích thực nhưng hóa ra, hắn ta lấy cô chỉ vì nghĩ rằng cô giàu có nhờ làm gái. Mãi đến những trang cuối cùng, ta mới thấy được có thể cuộc đời sẽ mỉm cười với cô, khi cô đã hiểu được điều mình cần.