Khi bạn hát một bản tình ca là bạn đang muốn hát về cuộc tình của mình. Hãy hát đi đừng e ngại. Dù hạnh phúc hay dở dang thì cuộc tình ấy cũng là một phần máu thịt của bạn rồi.

Mỗi lần đọc lời tâm niệm ấy của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, tôi đều nhớ tới Édith Piaf, một huyền thoại của làng âm nhạc Pháp cũng như của nhân loại. Có một sự trùng hợp kì lạ giữa cuộc đời và những tác phẩm hiếm có của nàng. Cuộc đời của Piaf đầy bi kịch, thăng trầm nhưng chưa bao giờ ta thấy ở nàng thiếu đi sự nồng nhiệt và lòng dũng cảm dành cho tình yêu.

Những điều chưa từng được tiết lộ, những chuỗi tư liệu đáng tin nhất từ trước tới giờ về cuộc đời giọng ca đã làm thổn thức trái tim hàng triệu người sẽ được Jean-Dominique Brierre trình bày trong “Édith Piaf – Còn sống là còn yêu”.

“Édith Piaf – Còn sống là còn yêu”, giai điệu của thời gian...

Tôi gọi cuốn tiểu sử này là “giai điệu của thời gian”. Trước hết, bởi lẽ, nó là cuốn sách ghi lại cuộc đời của nữ danh ca huyền thoại của nước Pháp hoa lệ. Cuộc đời của Piaf được ghi lại tỉ mỉ và chính xác từ khi nàng sinh ra cho tới khi rời bỏ thế gian.

Song hơn cả, tôi gọi như vậy bởi cách biên soạn của Jean-Dominique Brierre. Người ta biết đến Jean-Dominique Brierre với nhiều vai trò, nhà báo, nhà nghiên cứu âm nhạc nổi tiếng hay tác giả của những tác phẩm trứ danh trong đó có “Édith Piaf – Còn sống là còn yêu”. Ông không kể về cuộc đời của Piaf bằng những sự kiện lịch sử, bằng những mốc thời gian vô hồn hay những con số khô khan, ông kể câu chuyện về cuộc đời nàng bằng âm nhạc, bằng những lời ca đã thấm vào máu thịt nàng. Đó là lí vì sao cuốn sách chúng ta đang cầm trên tay, một cuốn tiểu sử nhưng ở nó ta nghe được những thanh âm của quá khứ, nghe được âm vang vinh quang cũng như tiếng trầm buồn cho số phận nghiệt ngã của nàng.

 

 

Xen vào, mà có lẽ là quyện vào từng câu chữ, từng mốc thời gian là lời các ca khúc mà Piaf đã hát, đã sáng tác. Người ta thấy ở đó sự trùng hợp giữa cuộc đời nàng với những ca khúc mà nàng say sưa thể hiện. Dường như, Édith Piaf sống trong âm nhạc và sống bằng âm nhạc. Nàng tôn thờ cái gọi là Tình yêu, nàng hiến thân cho nghệ thuật, và ta thấy nàng sống trong những bản tình ca và chỉ trong những bản tình ca.

Với cách biên soạn đặc biệt như vậy, “Édith Piaf – Còn sống là còn yêu” sẽ kể cho chúng ta nghe câu chuyện về cuộc đời, sự nghiệp của Piaf bằng những nốt trầm buồn, bằng những nốt cao déo dắt, bằng cả những khoảng lặng...

“Édith Piaf – Còn sống là còn yêu”, lần theo dấu vết của “người đàn bà trẻ con Piaf”...

Cuốn sách gồm 17 chương và 2 phần phụ lục. Mỗi chương ứng với một giai đoạn trong cuộc đời của nàng. Mỗi chương là một mảnh ghép dệt nên bức tranh thơ mộng mà cũng không thiếu những bi kịch. Song chính những sắc màu tương phản trong cuộc đời ấy lại khiến hậu thế chưa bao giờ thôi tò mò về người phụ nữ huyền thoại của nước Pháp, chưa bao giờ ngừng sự ngưỡng vọng đầy mê hoặc với nàng.

Những bí ẩn về một cuộc chào đời.

Mở đầu tác phẩm, Jean-Dominique Brierre sẽ dẫn dắt chúng ta bước những bước đầu tiên vào hành trình tìm kiếm dấu vết của Piaf, tìm hiểu về nữ ca sĩ tài năng Édith Piaf.

Édith Piaf được sinh ra trên vỉa hè của thành phố lãng mạn bậc nhất châu Âu. Tuy nhiên tác giả đã thu thập và phân tích nhiều nguồn thông tin khác nhau. Ông cho rằng “rất có thể sự chào đời của Piaf cũng như nhiều sự kiện khác trong cuộc đời nữ ca sĩ không hề diễn ra trong điều kiện khốn khổ như thế, có thể chúng đã được “kịch tính hóa” để thỏa mãn nhu cầu “huyền thoại hóa” của đám đông”.

 

 

Édith Piaf là con gái của nghệ sĩ nhào lộn – Loius Gassion và ca sĩ quán cà phê – Annetta. Chỉ ít lâu sau khi được sinh ra Piaf đã phải sống thiếu tình thương của mẹ, cô được cha mang tới gửi cho bà nội châm sóc. Người phụ nữ khao khát tình yêu ấy đã lớn lên mà không đủ đầy tình cảm của cha mẹ, sự chăm sóc ân cần mà cô nhận được đến từ những cô gái điếm trong nhà thổ. Sau khi cô lớn hơn một chút, cô lang bạt cùng cha để kiếm sống. Khi cha cô lấy Nancy, Paif chuyển hẳn ra ở riêng.

Ngay từ phần đầu tiên, ta đã cảm nhận được những khó khăn về cả vật chất và tinh thần trong tuổi thơ của Paif.

Ca sĩ đường phố (1930 – 1934)

On s’accoutume à ne plus voir

La poussière grise du trottoir

Où l’on se vautre

Chaque soir sur l’pavé parigot

On cherche son pain dans le ruisseau

Họ tập quen dần với công việc không còn thấy nữa

Lớp bụi xám trên vỉa hè

Nơi họ nằm vạ vật

Hàng đêm trên nền lát đường của Paris

Họ tìm bánh mì trong rãnh nước lề đường

Có thể nói đó là những lời ca dự báo về cuộc đời Piaf. Cô cố gắng trau dồi vốn bài hát của mình và kiếm sống bằng nghề hát rong. Chính những tháng ngày rong ruổi ở các vỉa hè Bellaville đã khiến cô tập hát làm sao để mọi người có thể nghe thấy cô hát từ xa. Ca sĩ Serge Hureau, một chuyên gia lớn về Piaf giải thích: “Cô ấy có một giọng hát đầy nội lực. Cô ấy có chất “giọng vang ngực”, và cùng lúc lại hát “bằng mũi”, tức là hát bằng các khoảng vang.”

Tuy nhiên, dù say mê ca hát song công việc hát rong cũng không hề dễ dàng với Piaf:

Cũng giống như các cô gái làng chơi, nghệ sĩ lang thang là những người làm việc trên đường phố. Điểm khác nhau là sau khi hoàn thành tiết mục, hpj mới được trả tiền một lần duy nhất, đồng nghĩa với nguy cơ có hôm chẳng kiếm được đồng nào. Thêm nữa, vì những lí do của lòng tự tôn, sau khi kết thúc một tiết mục tung hứng hay một bài hát, không phải lúc nào cũng dễ dàng cho các nghệ sĩ để có thể “ngả mũ” xin thù lao.

Édith Piaf cũng nhận ra mình cần nhanh chóng tìm phụ tá. Cô gặp Simone, một nghệ sĩ nhào lộn, bạn của cha cô và nhanh chóng nảy ra ý định hợp tác với Simone. Simone khi đó 13 tuổi, kém Piaf 2 tuổi. Và trong suốt hơn 30 năm sau đó, bất chấp vô số lần bất hòa, Simone vẫn luôn là người bạn thân thiết, người đồng hành cùng Édith Piaf.

Trong chương 2, chúng ta dường như bị cuốn vào dòng sự kiện về cuộc đời của nữ danh ca, một cuộc đời khởi đầu chẳng mấy suôn sẻ.

Tại giai đoạn này, Édith Piaf bước sang tuổi mười sáu và nàng biết đến những rung động yêu đương đầu tiên.

Tại một quán cafe ở Romainville, ở thành phố nhỏ ở vùng ngoại ô phía đông bắc, cô đã quen với Louis Dupont, hay còn gọi là P’tit Louis, lớn hơn cô hai tuổi làm nghề giao hàng. “Em thích anh, anh thích em, chẳng cần gì hơn nữa” – như lời bài hát của Brassens. Hai người phải lòng nhau và nhanh chóng đi đến quyết định sẽ đi đến sống chung.

Với mối tình đầu, Édith Piaf mười tám tuổi có một đứa con, và đó cũng là trải nghiệm làm mẹ duy nhất của cô.

Quán Le Gerny’s (1935 – 1936)

Trong chương này chúng ta sẽ được khám phá cuộc gặp gỡ thơ mộng giữa Édith Gassion và người mà chỉ trong vòng vài tuần đã khiến cô nổi tiếng trong giới nghệ thuật ở Paris. Ở buổi biểu diễn đầu tiên, Piaf đã được nghe những lời tán tụng kì diệu:

Và rồi giọng hát đó, giọng hát lạnh buốt đó, giọng hát có màu của lũ hàu mở vỏ nằm trong gió ướt trước quán rượu là không thể định nghĩa. Khàn và vang, vừa tầm thường vừa độc nhất... Chất giọng ướt át, ngàn ngạt, vẫn còn trẻ con mà đã mang màu tuyệt vọng sẽ hạ gục bạn, không thể lay chuyển được, và đúng lúc bạn không nghĩ đến nó nữa, nó sẽ khiến bạn đinh ninh như thể không một giọng hát nào khác có thể xứng làm đối thủ của nó.

Mon Légionnaire (Người lính lê dương của tôi) 1937 – 1939

Anh mảnh khảnh, anh rất đẹp

Anh thơm mùi cát nóng

Chàng lính lê dương của tôi

Có vầng mặt trời trên trán anh

Khiến mái tóc vàng

Rực lên ánh sáng

Hạnh phúc đã mất, hạnh phúc trốn chạy

Đây là bài hát đầu tiên công chúng ghi  nhận là “bài của Piaf” do nhạc sĩ Asso viết. Trong vòng 2 năm rưỡi, Asso mang nhiều vai trò bên cạnh Piaf: người bạn, người tình, người nhạc sĩ viết lời, quản lí và nhà quản lí nghệ thuật. Raymond Asso bắt người tình trau dồi và gò cô vào một kỉ luật làm việc mà sau này cô không bao giờ từ bỏ.

Le Bel Indifférent (Kẻ thờ ơ quyến rũ) 1940 – 1941

Đây là giai đoạn Piaf bắt đầu với vai trò một diễn viên kịch trên sân khấu. Piaf biểu diễn ở nhiều nơi. Không hề chán nản, giới phê bình ngày càng bị chinh phục bởi khả năng sân khấu của Piaf. Biểu diễn rất nhiều, tuy nhiên gần một năm Piaf không ra đĩa. Cuối cùng, tới cuối tháng năm, cô đã quay lại phòng thu để ghi âm bài hát mới. Tại thời điểm này, cô phải tự viết lời hát.

 

 

Ở Berlin 1942 – 1943

Ở thời điểm này, Piaf đã phát triển thêm mối quan hệ với nhà báo Paul Meurisse, một người đã có gia đình. Họ đã duy trì mối quan hệ một cách kín đáo. Điều này dường như lại vô tình trùng hợp với lời bài hát mà trước đây Édith Piaf từng viết. Tuy nhiên, khi đó cô đã không đề cập tới chủ đề này với một thái độ thông cảm mà lại chỉ ra rằng cuối cùng người phụ nữ thứ ba sẽ luôn là kẻ thua cuộc.

Vào thời kì nghề viết lời, soạn nhạc và biểu diễn vẫn còn rất đặc biệt, hiếm có ca sĩ nào tự viết bài cho mình. Nhất là nữ ca sĩ. Vậy nên Piaf như một người tiên phong, dù trong tâm trí cô biết mình chỉ làm một cách tự nhiên.

Montand 1944 – 1945

Piaf bắt đầu một mối quan hệ mới với Montand. Édith Piaf bị chàng trai cao lớn đầy nhiệt huyết này quyến rũ, cô đã phải lòng anh. Từ đó, cô chăm sóc, khuyên nhủ, rèn luyện, đưa anh đi khắp nơi cùng mình và tạo điều kiện cho anh xuất hiện tại các buổi biểu diễn của mình. Song mối quan hệ giữa cô và Montand cũng nhanh chóng đổ vỡ.

Người ta chỉ có thể lí giải sự đổ vỡ này, cũng như những điều sẽ xảy ra suốt hai thập kỉ sau:

Việc này đã thể hiện cách cư xử của Piaf trong chuyện yêu đương. Để làm nghệ thuật, cô cần tình yêu như một thứ nhiên liệu và một nguồn sức mạnh. Theo ý kiến của tất cả mọi người, cô chỉ hát thật sự tốt khi đang yêu. Điều làm cô rung động không phải tình yêu theo một nghĩa sự kiện cụ thể mà là ý nghĩa cuộc sống cô xây dựng từ tình yêu đó. Piaf là một người yêu tình yêu.

Chinh phục nước Mỹ 1946 – 1947

Như vẫn thấy ở Piaf mỗi lần đổ vỡ với một người đàn ông lại là một sự khởi đầu của một thời kì mới. Cả về tình cảm lẫn sự nghiệp.

Tại giai đoạn này cô đã ghi âm bài hát huyền thoại, một trong những thành công lớn nhất thế giới của cô: La Vie en rose.

Des yeux qui font baisser les miens

Un rire qui se perd sur sa bouche

Voilà le portrait sans retouche

De l’homme auquel j’appartiens

Ánh nhìn làm tôi bối rối

Tiếng cười tan trên môi

Đó là chân dung không hề tô vẽ

Của người đàn ông mà tôi thuộc về

Tối 30 tháng Mười, Édith biểu diễn đêm đàu tiên tại nước Mỹ như đã định tại Play House Thearter – một nhà hát Broadway. Mọi việc khởi đầu rất suôn sẻ. Tuy nhiên cô cũng gặp khó khăn nhất định, và đây cũng là “lần đầu tiên cô cảm thấy nghi ngờ bản thân”.

Édith và Marcel 1948 – 1949

Tại New York, Édith gặp Marcel Cerdan. Édith ngay lập tức bị thu hút bởi người đàn ông có tính cách đơn giản mà đầy nam tính. Về phần mình, Cerdan không thể cưỡng nổi sức hấp dẫn của Édith, sựu dịu dàng cuồng nhiệt của cô, nỗi khao khát tình yêu tuyệt đối.

Édith sáng tác một bài hát nói về tình yêu của cô dành cho người duy nhất: Marcel Cerdan – L’Hymne à l’amour. Nhưng lạ lùng thay, bài hát tôn vinh tình yêu như là tình cảm cao cả hơn hết thảy lại không gợi về niềm hạnh phúc. Ngay khi nó mở đầu, ta có thể cảm giác một tai họa sẽ xảy đến:

Le ciel bleu sur nous peut s’effondrer

Et la terre peut bien s’ecrouler

Trời xanh trên đầu chúng ta có thể đổ sập

Và mặt đất có thể tan hoang

Piaf và Cerdan rất gắn bó với nhau, bởi ngoài khía cạnh tình yêu đơn thuần, chuyện tình này đã khiến họ trở nên sâu sắc hơn.

Song bi kịch lại ập tới với nữ danh ca, Cerdan mất trong một tai nạn máy bay.

Một người Mỹ ở Paris 1950

Piaf chưa thể quên được Cerdan. Nhưng rồi dần dần nỗi đau cũng vơi bớt. Tháng Sau năm 1950, coc gặp một người đàn ông Mỹ - Eddie Constantine. Ông ta lợi dụng Piaf, nhưng liệu Piaf có ngây thơ để bị lợi dụng. Mối quan hệ của họ phức tạp hơn nhiều. Trong tự truyện của mình, khi nói về Piaf, Eddie Constantine đã viết rằng:

Những người đàn ông đã khiến cô ấy đau khổ khi còn trẻ. Tôi nghĩ cô ấy trả thù bằng cách quyến rũ càng nhiều đàn ông càng tốt, thường là những người đẹp nhất và nổi bật nhất... Với cô ấy, đó là sự bù đắp cho những gì đã đã phải chịu đựng. Nhưng cô ấy không hoàn toàn thích như vậy. Tôi tin cô ấy là người phụ nữ bất hạnh. Khi cô ấy quyến rũ một người điển trai thì cô ấy hạnh phúc. Trong vòng mười lăm ngày.

Nửa sau của cuốn tiểu sử này tiếp tục với phần đời đầy thăng trầm của Édith Piaf, với tình yêu, với sự đổ vỡ, với danh vọng và cả những bi kịch. Nhưng ở cô ta vẫn nhận thấy một điều, đó là niềm tin mãnh liệt vào tình yêu.

 

 

Trong một cuộc phỏng vấn, khi được hỏi rằng:

  • Cô từng mong đợi gì ở tình yêu?
  • Nhưng những gì người đàn ông cho tôi... Sự kì diệu, nỗi buồn, sự bi phẫn, sựu phi thường....
  • Và cả sự thất vọng...
  • Tôi chưa bao giờ thất vọng.

Sau cùng tất cả, với mọi nỗi đau và niềm hạnh phúc, Piaf vẫn luôn khẳng định, cô chưa từng thất vọng vì tình yêu. Cô luôn yêu tình yêu, dù nó có lúc bi kịch đến tột cùng. Với Piaf, cô không thất vọng khi yêu.

Phần cuối của cuốn sách liệt kê các ca khúc cũng như các tác phẩm kịch và phim mà Édith Piaf đã từng tham gia trong toàn bộ sự nghiệp của mình. Phần này sẽ cho ta cái nhìn đầy đủ và toàn diện về sự nghiệp của danh ca nước Pháp.

Lời kết:

Không một ai bắt chước được Édith. Có lẽ nhiều người sẽ học hỏi cô, nhưng không một ai đủ liều lĩnh để bắt chước cô.

- Michel Simon - 

Đã hơn năm mươi năm từ khi người phụ nữ huyền thoại này rời bỏ thế giới, Édith Piaf đã để lại cho chúng ta không chỉ là những giai điệu tuyệt đẹp mà còn cả những bài học về lẽ sống và tình yêu. Ở Piaf ta nhận thấy một nghị lực phi thường, một niềm say mê với tình yêu, lòng nhiệt thành với âm nhạc. Piaf đã sống, đã yêu và đã sống vì yêu, yêu mà sống.

“Édith Piaf – Còn sống là còn yêu” có thể không phải là cuốn sách mà bất cứ ai cũng phải có, bất cứ ai cũng phải đọc. Nhưng câu chuyện về nữ ca sĩ trứ danh trong “Édith Piaf – Còn sống là còn yêu” là cảm hứng sống, cảm hứng yêu cho tất thảy chúng ta, những kẻ được gọi là Con Người.

 

Tác giả: Thu Thảo - Bookademy

------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn/

Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected]

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Xem thêm

Đây là cuốn tiểu sử hay nhất về Edith Piaf mà tôi từng đọc, tất nhiên là ngoại trừ những cuốn do chính Piaf viết. Ngay cả những cuốn sách đó cũng không nói lên toàn bộ sự thật của cuộc đời cô, cô phải sử dụng một cách thức trang trí cho riêng mình, đó là "publique" của cô. Việc cô Burke kể về câu chuyện của mình thực sự đặt bạn vào vị trí của Piaf trong vòng xoáy của hoạt động và sự thay đổi ở Pháp mà cô ấy đã giúp định hướng cho bài hát của mình. Cô được biết đến với cái tên "La Voix de Paris" và cô Burke sẽ giúp bạn chỉ ra những ngã rẽ trên con đường đưa cô trở thành nữ ca sĩ nổi tiếng nhất ở Pháp. Cô ấy cũng chia sẻ những khoảng thời gian đen tối của Edith, nhưng theo một cách rất tôn trọng và cảnh báo người đọc đừng nghĩ rằng đó là tất cả những gì xảy ra với người phụ nữ đáng kinh ngạc này. Trong tất cả mọi thứ, Edith tìm kiếm tình yêu mà một le grand tình yêu kỳ diệu trên tất cả mọi thứ. Khi tìm thấy và đánh mất nó ở Marcel Cerdan, cô ấy chỉ tiếp tục tìm kiếm nó ở những người đàn ông khác, nhưng không bao giờ hy vọng rằng cô ấy sẽ tìm thấy nó một lần nữa. Cuộc sống của cô được dẫn dắt giống như những nữ anh hùng buồn bã, bi thảm trong các bài hát của cô, tìm kiếm tình yêu và tìm đến cái chết, hoặc nỗi buồn. Chưa bao giờ có ai giống cô ấy và sẽ không bao giờ có ai giống cô ấy nữa. Mong muốn duy nhất của tôi là nữ ca sĩ người Pháp, Jill Aigrot sẽ từ bỏ nỗ lực khập khiễng để bắt chước Edith Piaf, điều đó là không thể, cô ấy không có giọng hát, không có lửa và cũng không có thần thái. Cảm ơn một lần nữa vì cuốn sách thú vị của bạn, cô Burke.

Mỗi ngày tôi có 500 tài khoản Instagram dội những bức ảnh về feed của tôi, phần nhiều trong số họ làm về thời trang hoặc tải những bức ảnh ăn mặc, trang điểm cẩn thận. Tôi yêu thích ngắm nhìn những bức ảnh đó: những cô gái độc thân, những cô gái vừa được đính hôn những người vợ mới cưới, những người mẹ trẻ, những cô người mẫu giải nghệ đã có tận ba con… Họ thường vận đồ không quá khác nhau và tựu chung lại thường rất đẹp. Nhưng giữa hàng trăm post mỗi ngày, hàng trăm bức ảnh và trang phục, tôi vẫn dễ dàng tìm ra những khuôn mặt xinh đẹp, ràng rỡ hay thất thần hơn chính họ thường ngày. Những lúc ấy tôi nghĩ họ đã điểm thêm hay ngược lại, quên mất chút phấn hồng hay lớp son bóng lấp lánh của tình yêu. Phụ nữ là một chiếc xe Tesla chạy bằng tình yêu. Họ được thiết kế ra như một kiệt tác: có thể dịu dàng, có thể nóng bỏng, có thể khiêu khích, hài hước, kiêu hãnh và xinh đẹp. Họ có thể hát, có thể viết văn, có thể nấu ăn, điều hành một công ty hay nuôi dạy những đứa con hạnh phúc. Họ có thể là siêu nhân và cũng có thể là những nữ hoàng. Họ có thể mềm mỏng và cũng có thể sắc sảo. Họ có hàng tỉ thiên chức lẫn tài năng - nổi bật hay giâú kín. Họ có thể dốc hết ra khi họ cần sức mạnh thần kỳ hay giữ và nhả từng chút một cho những người xung quanh mơ hồ và ngỡ ngàng. Thế nhưng, như tôi đã nói, họ giống một chiếc xe Tesla – họ chỉ là những kiệt tác tối tân và đáng khao khát khi họ được sạc đầy năng lượng tình yêu. Đó có thể là tình yêu của một người đàn ông, niềm đam mê họ để vào những điều họ đang làm hay nhiệt huyết họ có từ cuộc sống. Cái nguồn điện chạy được kiệt tác mang tên phụ nữ có thể muốn vàn thể dạng nhưng nhất định phải nóng, phải cháy phừng phừng trong huyết mạch, trong tâm trí họ. "Le ciel bleu sur nous peut s'effondrer Et la terre peut bien s'écrouler Peu m'importe si tu m'aimes Je me fous du monde entier Tant que l'amour inondera mes matins Tant que mon corps frémira sous tes mains Peu m'importent les problèmes Mon amour puisque tu m'aimes Dù bầu trời có sụp đổ Dù mặt đất có nứt ra Em cũng không quan tâm cốt là anh yêu em Cốt là ban mai của em ngập tràn tình yêu của anh Cốt là em được cuộn mình trong vòng tay anh Thế thôi, chả có vấn đề gì làm em lo lắng Chỉ cần anh yêu thôi, chỉ cần anh yêu em!" Edith Piaf đã hát như thế trong ca khúc ”L'hymne a l amour”, bài quốc ca của tình yêu. Như người lính sắp ra trận, những người phụ nữ cất lên bản quốc ca của tình yêu, lời thề nguyện vượt qua tất cả khó khăn, trở ngại để bảo vệ vương quốc tình yêu của mình, bảo vệ xúc cảm yêu mãnh liệt họ có. Họ không bảo vệ hay phụ thuộc vào người đàn ông nào cụ thể, hay mối quan hệ nào cụ thể. Họ bảo vệ và phụ thuộc vào xúc cảm được trân trọng, vào trạng thái không ngừng được khơi gợi cảm hứng; phụ thuộc vào mối quan hệ giữa họ và cảm xúc được nâng niu, cảm xúc muốn tha thiết với ai đó, với điều gì đó. Mất đi cảm xúc đó, mất đi khát khao tha thiết đó - chứ không phải một người đàn ông cụ thể - họ sẽ tắt nguồn và mất đi sự sống. Khi đọc về cuộc đời Piaf, tôi suy nghĩ rất nhiều về điều này, về nguồn điện năng tiếp sức sống, tiếp đam mê cho người phụ nữ này và hàng tỉ phụ nữ khác. Chính cái nguồn điện năng ấy chảy trong huyết quản đến thanh quản, đến ánh mắt của bà để người phụ nữ nhỏ bé ấy đứng trên sân khấu, không trang điểm cầu kỳ, nhưng sáng bừng cả sân khấu, hút lấy tất cả sự chú ý của khán phòng và từ từ nhả ra những câu ca ”như rút ruột rút gan”. Tôi thích cách người ta kể về cuộc đời bà bằng việc điểm lại xem những giọng ca nào đã được kỳ vọng thay thế bà, kỳ vọng cất lên khúc cả La vie en rose – ca khúc đứng trong danh sách những ca khúc được hát và phát nhiều nhất thế giới - theo đúng cách bà đã làm. Thế rồi họ tiếp tục kể về đứa trẻ đẻ rơi trên phố, về cô gái ”thuộc về thế giới của những người ăn xin”, người nghệ sỹ trẻ làm việc đến lao lực, xa đà vào rượu và những đêm thức trắng, về người đàn bà được cung phụng bằng tình yêu nhưng cũng có lúc lén lút và dại dột đòi hỏi tình yêu từ người đàn ông có vợ, rồi cả cô diễn viên được điện ảnh ưu ái nhưng báo chí và những kẻ đê hèn chọn làm bia bắn của những lời thoá mạ mang mục đích chính trị… Đỉnh điểm, người ta còn kể chuyện về một người phụ nữ chờ đợi người mình yêu đến trên chuyến bay định mệnh, chuyến bay mãi mãi không bao giờ hạ cánh xuống thành phố New York nơi cô đang đợi, mà treo leo trên ”đỉnh núi ở Rodonta cao 1.105 mét”. Một người phụ nữ được nạp bằng nguồn năng lượng mãnh liệt đến thế - của cay đắng lẫn ngọt ngào - thì lời ca ”La vie en rose” đâu thể bình thường và dễ bắt chước. Những ca sỹ khác có thể hát theo bà, hát kiểu của bà nhưng không bao giờ có thể giống bà bởi nguồn năng lượng yêu họ nhận được khác bà. Cuộc sống vẫn màu hồng nhưng màu hồng của cuộc sống họ nhìn được mang những sắc hộ khác nhau. Không phải một loại doping nào cả, mà chính là xúc cảm yêu mãnh liệt tiếp năng lượng diệu kỳ cho Piaf vượt qua những điều không tưởng. Đêm hôm nghe tin người mình yêu đã mất, Piaf vận một sức mạnh phi thường để đứng trên sân khấu và hát: ”Cô muốn dành tặng cho Marcel đêm hát ngày 28 tháng Mười năm 1949. Chỉ cho anh mà thôi. Đó cũng là điều cô tuyên bố thẳng thắn với khán giả. Trong khán phòng, mọi người thắc mắc: Cô có hát không? Im lặng nặng nề, Piaf bắt đầu với đôi mắt thất thần. Tuy trong lòng bồn chồn, nhưng những âm thanh đã vượt qua rào cản của một cổ họng nghẹn thắt. Ở bài thứ sáu, L’Hymne à l’amour, cô cảm giác như sân khấu chao đảo dưới chân mình. Cô cố bám vào rèm và sụp ngã trước khi kịp hát những lời cuối của bài hát mà cô viết cho Marcel: Dieu réunit ceux qui s’aiment (Chúa tác hợp những người yêu nhau). Sau này, những dòng chữ này cũng được khắc lại trên bia mộ của Édith.” Và người phụ nữ không có được tình yêu như một thể mặc định, ngược lại, còn phải tranh đấu, giành giật, rồi mất mát thì còn khao khát, phụ thuộc và tha thiết với tình yêu đến nhường nào?

Một người phụ nữ nhỏ nhắn khởi nghiệp từ một ca sĩ trong các khoảng sân và đường phố Belleville rồi trở thành một nữ danh ca huyền thoại của nước Pháp và trên toàn thế giới. Vâng, đằng sau cái chữ huyền thoại mà người ta gán cho bà là một cuộc sống không hề dễ chịu, trừ lúc bà ca hát. Người ta nói rằng Piaf hát hay nhất khi bà đang yêu. Nhưng khi đọc cuốn sách, tôi cá chắc các bạn không tài nào nhớ nổi danh sách chồng và người tình của bà. Piaf khao khát tình yêu, một tình yêu to lớn mà không có người đàn ông nào làm bà thoả mãn được lâu. Mỗi lần đổ vỡ một cuộc tình là một sự khởi đầu của một thời kì mới. "Ta muốn thấu hiểu bản thân? Ta muốn phát triển bản thân? Thế thì nhất định ta nên yêu một chuyến để đời. Trạng thái khi yêu là một căn bệnh duy nhất trên cõi đời này, tuy rất nặng nhưng lại mang cảm giác dễ chịu, đầy rẫy phiền phức nhưng cũng ngập tràn những niềm vui lớn lao. Ta biết rằng ngay cả khi tình yêu mang đến những giây phút khổ sở, thì xét tới cùng ta cũng vẫn cảm thấy hạnh phúc. Và thậm chí ta còn tự hỏi liệu vó phải thời điểm đau khổ nhất cũng chính là lúc ta cảm thấy hạnh phúc nhất hay không? Nhờ đau khổ mà ta nhận ra tình yêu đích thực có tồn tại. Nhờ đau khổ mà ta nhận thấy giá trị của mọi thứ trên đời…"

Có lẽ bất cứ ai cũng từng nghe hoặc biết tới bản tình ca bất hủ La vie en rose của họa mi nước Pháp Edith Piaf. Đây chính là bài hát đã trở thành biểu tượng không chỉ riêng của nước Pháp mà của cả thế giới nói chung về tình yêu đẹp đẽ,nồng nàn nhất. Nhưng liệu có phải ai cũng biết được chủ nhân của ca khúc đầy mộng mơ này lại có 1 cuộc đời trái ngược hẳn với tên của bài hát. Vậy nên mình muốn giới thiệu cho mọi người cuốn sách "Édith Piaf Còn sống là còn yêu" kể về cuộc đời của nữ danh ca huyền thoại Edith Piaf. Hình ảnh cô ca sĩ từng có nghệ danh là La Môme Piaf ("con chim sẻ" hay "cô gái xấu xí") cùng giọng hát khoáng đạt, thánh thiện, hàn lâm mà da diết yêu thương của cô đã từng đem lại xúc cảm cho rất nhiều nhà soạn nhạc, là động lực của các nhạc sỹ trẻ. Edith Piaf có một tuổi thơ dữ dội và bất hạnh. Bà được đẻ rơi trên hè phố Paris. Mẹ bà bỏ đi từ khi còn nhỏ, bỏ mặc bà cho bà ngoại, người mắc bệnh nghiện rượu nặng. Sau đó, bà lại bị quăng qua sống cùng bà nội, vốn là chủ một nhà chứa ở Bernay. Thuở nhỏ, bà ốm đau quặt quẹo và từng bị khiếm thị.Khi đến tuổi thiếu niên, Edith Piaf lang thang kiếm sống trên đường phố cùng cha. Bà sinh con, lần đầu tiên và duy nhất năm 17 tuổi. Đứa trẻ chết hai năm sau đó. Tình yêu lớn nhất của đời bà, võ sĩ quyền anh huyền thoại Marcel Cerdan, cũng chết trong một tai nạn máy bay. Bà trở nên nghiện rượu, nghiện morphine và cuối cùng chết vì bệnh ung thư gan ở tuổi 47. Nhìn lại cuộc đời Edith Piaf, sự nghiệp có khi lên xuống thăng trầm, tình yêu có người đến và đi, nhưng tài sản vô giá nhất, điều tuyệt diệu nhất từng xảy đến với bà là tiếng hát thì luôn luôn ở lại. Cũng phải nói, trong phần lớn tác phẩm, mình không thích tính cách của Edith Piaf, không thích một chút nào. Cuốn sách đặt bà ấy lên sân khấu, để mỗi người tự đánh giá.

Tối qua mình có tranh thủ ghé chơi Hội sách Hà Nội. Đúng như mình dự đoán, chắc vì là tối trong tuần nên hội sách không bị quá đông đúc. Mình có thể thoải mái từ từ chọn lựa sách từ các gian hàng. Cuốn sách thu hút ánh nhìn của mình ngay lập tức chính là cuốn sách ÉDITH PIAF-CÒN SỐNG LÀ CÒN YÊU này. Bìa sách vô cùng đơn đơn giản, đẹp và sang. Nổi bất trên đó là hình ảnh con chim sải cánh và hai chữ Édith Piaf (tên nữ danh ca người Pháp trứ danh) Nội dung của cuốn sách thực sự khiến mình vô cùng hài lòng và thích thú. Càng về nửa sau, cuốn sách càng hấp dẫn người đọc hơn với những câu chuyện tình yêu đầy tính phiêu lưu. Đọc xong cuốn sách này, mình thấy được rằng, tình yêu không có đúng sai. Tình yêu là chuyện của hai người, anh tình tôi nguyện. Khi hết yêu rồi, dù là phụ nữ, tôi cũng có quyền ruồng bỏ, miễn là tôi đã cư xử tình nghĩa với anh, tôi không hối hận và không thấy hổ thẹn khi đối diện với anh. Nhân vật chính yêu rất nhiều, nhưng chỉ có một tình yêu khắc cốt ghi tâm, người thỏa mãn được khao khát tận sâu bên trong tâm hồn nàng- một người đàn ông tài giỏi, mạnh mẽ, là người đem đến cho nàng những phần khuyết thiếu mà bao nhiêu năm sống trên đời nàng vẫn chưa từng biết tới. Khi nghe nàng nói về tình yêu đích thực, mình thấy rằng thứ tình cảm tưởng chừng phức tạp ấy lại quá đỗi kì diệu. “Trước khi gặp anh ấy, tôi chẳng là gì cả. Tôi là một ca sĩ nổi tiếng, nhưng về mặt tinh thần thì tôi là một người tuyệt vọng. Tôi nghĩ rằng cuộc đời chẳng có chút ý nghĩa gì, rằng tất cả mọi gã đàn ông đều là súc vật, rằng việc tốt nhất để làm là cười đùa, uống rượu và làm những việc điên rồ rồi đợi chết càng sớm càng tốt. Marcel đã dạy lại tôi cách sống. Anh ấy rút khỏi tôi sự chua chát và tuyệt vọng đã đầu độc linh hồn và thể xác tôi”. Với một người phụ nữ cá tính và tài năng như nàng, tình yêu là thứ tình cảm quan trọng nhất nhưng không phải tất cả những gì nàng muốn để lại cho đời. Đó phải là điều gì đó vĩ đại. Không gì xứng đáng hơn ngoài những bản tình ca bất hủ với chất liệu từ chính cuộc sống của nàng mà nàng và những cộng sự tuyệt vời đã cống hiến. Piaf có biệt tài đưa chuyện đời mình vào các bài hát theo một phương thức rất thống thiết và chân thành, khiến chúng mang tầm vóc đại chúng. Chỉ cần như thế đám tang của nàng, mặc dù bị Đức Tổng Giám mục Công giáo La Mã Paris chối bỏ vì phong cách sống khác biệt; nhưng đã có hơn bốn mươi nghìn người đi đưa tiễn Piaf. Và đó chính là thời điểm duy nhất lưu thông Paris bị tê liệt hoàn toàn, kể từ sau khi Thế chiến Thứ II kết thúc. Đây là cuốn sách dành cho những ai yêu âm nhạc nước Pháp, muốn hòa mình vào trong những giai điệu và đắm chìm trong những câu chuyện tình thú vị của giới nghệ thuật. Đây cũng là cuốn sách dành cho những ai đang tìm kiếm một tượng đài truyền cảm hứng về cách chúng ta sống, cách chúng ta yêu và cách chúng ta theo đuổi đam mê.