Có người nói rằng đừng bao giờ sống ảo mộng với cái thế giới của ngôn tình, bởi vì nó chỉ mang đến cho bạn một màu hường sến súa. Bởi vì những kẻ chìm đắm trong ngôn tình lúc nào cũng chỉ biết mơ mộng viễn vông. Thế nhưng bạn biết không, chẳng cái gì là vô nghĩa cả, khác ở cái cách bạn nhìn nhận và rút ra những gì từ cuốn sách đó mà thôi. Tôi đã từng rất hận người cũ, cũng từng hèn nhát bi lụy giống Vương Y Bối từng bám riết Trần Tử Hàn. Tôi cũng đã từng lấy cái chết ra chỉ để hy vọng anh ấy một lần quay đầu lại. Và rồi sau bao nhiêu thời gian tôi cứ mang trong lòng với những nỗi niềm day dứt rằng tôi luôn là kẻ hy sinh nhiều hơn trong mối tình không trọn vẹn ấy.
Bạn có phải là một fan của ngôn tình và cuốn ngôn tình nào để lại ấn tượng sâu sắc nhất. Đối với riêng tôi cuốn tiểu thuyết “Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu “ của Lục Xu là cuốn truyện đặc biệt ấn tượng, không phải là thích nhất nhưng lại ám ảnh tôi cả một thời gian dài. Có lẽ các bạn sẽ nghĩ phải chăng kết thúc của nó sẽ là một chuyện tình dang dở đầy nước mắt, nhưng hoàn toàn không phải nhé, đó là một kết thúc có hậu với cái kết mà hầu như ai cũng mong muốn có được về tình đầu-tình cuối. Vậy điều gì để cho cuốn truyện hấp dẫn nhiều người đến vậy?
Tôi biết đến “Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu ” thông qua một status một người bạn với trích dẫn câu nói của nhân vật chính Trần Tử Hàn: “Từ trước tới giờ tớ không hề có bất cứ ý nghĩ nào về việc sẽ đi quá giới hạn tình bạn với cậu, bởi vì cậu cũng biết đấy, Tiểu Bối không thích cậu! Cho dù có một ngày tớ và Tiểu Bối chia tay, trở thành những người xa lạ, tớ cũng không chọn người mà cô ấy ghét làm người yêu. Vì tớ không muốn khiến cô ấy sau khi chia tay vẫn còn điều khó chịu canh cánh trong lòng” tôi đã kết ngay nhân vật nam chính từ câu nói đó rồi nhanh chóng tìm cuốn truyện để đọc và cảm nhận.
Nhân vật nam chính Trần Tử Hàn và nữ chính Vương Y Bối yêu nhau từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường, Tử Hàn- chàng trai đẹp trai học giỏi, chững chạc, là một người con trai hoàn hảo trong mắt thầy cô và bạn bè, Y Bối – một cô gái đáng yêu và tính cách trẻ con. Chuyện tình của hai người vẫn cứ tốt đẹp như thế cho đến khi kì thi đại học kết thúc. Với Tử Hàn chuyện vào đại học là một điều không đáng bàn cãi, nhưng với Y Bối thì không được như vậy. Tôi vẫn còn nhớ như in câu trả lời của Trần Tử Hàn khi mẹ của Y Bối hỏi anh “Vậy cháu có sẵn sàng vì Bối Bối mà vào học một trường đại học bình thường không?” nếu câu trả lời của anh là “Có” tôi nghĩ đó là điều rất buồn cười và bồng bột, ở cái tuổi 18 ấy liệu có người con trai nào đủ dũng cảm để đánh đổi cả tương lai vì một mối tình còn chưa chín chắn sao? Vì thế khi Trần Tử Hàn quyết định im lặng rời xa tôi đã chẳng cảm thấy bất ngờ. Chuyện tình dang dở của hai người lại được nối lại khi Y Bối vào đại học, ai cũng nghĩ có lẽ từ đây chuyện tình của họ sẽ suôn sẻ và hạnh phúc, nhưng có những điều chẳng ai ngờ trước được. Khi Trần Tử Hàn ra trường đi làm, Y Bối vẫn là sinh viên, cuộc sống hạnh phúc của hai người đã không còn như trước. Trần Tử Hàn chẳng còn thể làm một người bạn trai tận tụy, chăm sóc cô như thời sinh viên được nữa, bởi anh còn phải lo cho sự nghiệp tương lai của hai người, thế nhưng Y Bối lại không nghĩ vậy,cô vẫn mãi là đứa trẻ mãi không chịu trưởng thành, cô giận dỗi, ghen tuông, tất cả càng đẩy hai người xa nhau và tình yêu của hai người rơi vào bế tắc. Và rồi cũng đến lúc Trần Tử Hàn mệt mỏi, anh quyết định buông tay, còn Y Bối lại cố chấp với cái tình yêu đó.
Đọc đến đây tôi đã từng rất ghét Vương Y Bối, ghét cái tính trẻ con, dựa dẫm mà Trần Tử Hàn từng cho là đặc biệt khiến anh thu hút, tôi ghét cái cố chấp, cái điên cuồng của Y Bối khi lấy mạng sống của mình ra uy hiếp Trần Tử Hàn… Thế nhưng rồi tôi cũng hiểu khi con người ta dành trọn tình yêu và niềm tin cho một người thì con người ta đâu còn đủ lý trí để phân tích đúng sai, Trần Tử Hàn khi ấy là cả thế giới của cô, là điểm tựa duy nhất mà cô tin tưởng thế nên khi anh buông tay cô đã bất chấp cả danh dự của mình.
Hai năm sau tôi bất ngờ khi thấy một Y Bối hoàn toàn khác, một Y Bối trẻ con dựa dẫm đã trưởng thành chững chạc và thấu hiểu. Tôi lại càng thấm câu nói vẫn hay được nghe “Chẳng ai thiếu một người mà không sống được cả”. Một Y Bối từng điên cuồng cố chấp với Trần Tử Hàn chẳng phải vẫn sống tốt và càng trưởng thành hơn đấy sao… Rồi tôi chợt nghĩ “Thật tốt vì hai người ấy chia tay” nếu không làm sao có thể có Y Bối bây giờ.
Đối với Trần Tử Hàn nhiều người sẽ cho rằng anh không đủ tình yêu dành cho Y Bối, thế nhưng nhìn lại một lần nữa xem tất cả những gì anh làm hoàn toàn là một người bạn trai hoàn hảo, anh chăm sóc, lo lắng dành mọi thứ tốt đẹp cho cô, chỉ đến khi bước ra xã hội anh mới biết anh chẳng thể nào có thể bao bọc cô mãi được. Bạn hãy đặt mình vào vị trí anh ấy xem liệu bạn sẽ có bao nhiêu kiên nhẫn dành cho Y Bối. Quả thực những gì tác giả viết rất chân thực với hiện tại cuộc sống của chúng ta.
Vương Y Bối đã từng cố chấp không cam lòng vì cô luôn nghĩ trong tình yêu ấy cô yêu anh nhiều hơn anh, cô mới là người chịu thiệt thòi và hy sinh quá nhiều, thế nhưng chỉ khi biết được những chuyện anh đã làm cho cô thì cô mới nhận ra hóa ra trong chuyện tình ấy anh cũng yêu cô toàn tâm toàn ý.
Cô không chấp nhận người khác, là bởi vì cô muốn đợi anh lập gia đình rồi mới đi tìm hạnh phúc. Đáy lòng cô cất giữ một nỗi sợ hãi, sợ nếu như vội vã tiếp nhận một người đàn ông khác, nhỡ đâu anh trở về thì cô phải làm sao?
Cô không biết rằng, trong khi cô ôm ý nghĩ ấy, anh cũng lại lo lắng như vậy. Anh thật sự sợ mình đi nhầm một bước rồi không thể quay về chỗ cũ, sợ hai người không thể tìm lại nhau giữa biển người xa lạ, sợ anh và cô không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa…
Khi hai con người đều đã trưởng thành về suy nghĩ và tình yêu họ vẫn dành cho nhau thì chẳng có lí do để không bắt đầu lại cả, kết thúc có hậu là mong muốn của tất cả mọi người về cho mối tình đầu cũng là tình cuối. “Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu” hấp dẫn người đọc tới những trang cuối cùng, có lẽ bởi câu chuyện gần gũi với cuộc sống, nhắc lại một thuở học trò của tất cả mọi người và hơn nữa gần như ai cũng thấy thấp thoáng bóng hình của mình qua từng trang truyện.
Đến chương cuối cùng tôi vẫn không thể nào quên suy nghĩ của Trần Tử Hàn khi có câu hỏi nếu không yêu Y Bối thì anh sẽ ra sao?
Anh có thể yên ổn sống đến cuối đời với một người phụ nữ khác, có thể tâm sự nỗi lòng với nhau qua điện thoại, nếu cô gái ấy buổi tối gặp chuyện mà anh không ở bên cạnh, thì ngày hôm sau anh sẽ tới gặp cô ấy. Thế nhưng, nếu cô gái ấy là Vương Y Bối, anh biết chắc, anh nhất định sẽ lao ra khỏi nhà dù bến xe đã ngừng hoạt động, anh sẽ lập tức bắt taxi tới bên cạnh cô… Thực ra, cô không phải là một bộ phận quan trọng không thể tách rời trong sinh mệnh của anh, cô chỉ là người khiến anh “hành động tức khắc” mà thôi. Thế nhưng, trên đời này, chỉ có một người như vậy, duy nhất một người, như vậy cũng đã là quá đủ.
Hạnh phúc của một người có lẽ cũng chỉ chờ có một người như thế.
Cuốn truyện khép lại ám ảnh suốt một thời gian dài sau đó, tôi cũng tìm thấy bóng dáng mình trong cuốn truyện, chỉ tiếc rằng câu chuyện của tôi không thể có một cái kết thúc trọn vẹn như hai người ấy. Có người nói rằng đừng bao giờ sống ảo mộng với cái thế giới của ngôn tình, bởi vì nó chỉ mang đến cho bạn một màu hường sến súa. Bởi vì những kẻ chìm đắm trong ngôn tình lúc nào cũng chỉ biết mơ mộng viễn vông. Thế nhưng bạn biết không, chẳng cái gì là vô nghĩa cả, khác ở cái cách bạn nhìn nhận và rút ra những gì từ cuốn sách đó mà thôi. Tôi đã từng rất hận người cũ, cũng từng hèn nhát bi lụy giống Vương Y Bối từng bám riết Trần Tử Hàn. Tôi cũng đã từng lấy cái chết ra chỉ để hy vọng anh ấy một lần quay đầu lại. Và rồi sau bao nhiêu thời gian tôi cứ mang trong lòng với những nỗi niềm day dứt rằng tôi luôn là kẻ hy sinh nhiều hơn trong mối tình không trọn vẹn ấy. Nhưng rồi nhờ có cuốn truyện tôi đã buông bỏ được những canh cánh trong lòng giống Y Bối bao năm. Có lẽ đến giờ phút này tôi đã chẳng còn bận tâm ai đúng, ai sai, hay oán trách lòng ai thay đổi nữa chỉ cần thời gian ấy chúng tôi đã toàn tâm toàn ý dành tình cảm cho đối phương, như thế là đủ rồi…
Nếu như bạn chưa đọc “Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu” thì hãy dành chút thời gian để cảm nhận bạn nhé, những ai đã và đang yêu có thể sẽ rút ra kinh nghiệm để trân trọng tình yêu của mình, những ai đang đau khổ hay còn tiếc nuối cho mối tình đã qua cũng có thể buông nhẹ được lòng mình qua từng trang truyện. Hạnh phúc rồi cũng sẽ mỉm cười với bạn!
Nguồn sưu tầm: https://goo.gl/TUa35U
------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn/
Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected]
"Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu" đã hấp dẫn tôi ngay từ tên truyện, bởi cái tên như một sợi lông vũ nhẹ nhàng chạm đến nơi sâu thẳm nhất trong trái tim tôi. Tôi tin rằng, ai trong chúng ta cũng từng có một lần yêu, từng có những hồi ức dù không muốn nghĩ tới nhưng sẽ không dễ lãng quên, vẫn yêu ai đó nhưng không muốn người đó biết, vẫn giả vờ rằng mình vẫn sống tốt.
"Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu", đó là sự tôn nghiêm duy nhất tôi giữ lại cho riêng mình. Thật đau lòng, khi nhân vật nữ chính Vương Y Bối không để người yêu biết mình vẫn còn yêu anh, vẫn không buông bỏ được đoạn tình cảm ấy lại chính là sự tôn nghiêm duy nhất cô giữ lại cho mình. Vì sao lại như vậy? Không phải yêu chưa đủ đậm, tình chưa đủ sâu mà hoàn toàn ngược lại. Vương Y Bối, cô là một người từng sống chỉ vì tình yêu. Từ năm 15 tuổi đến năm 25 tuổi, nếu như phải đặt một cái tên cho thời thanh xuân của mình, cô nhất định sẽ gọi nó là Trần Tử Hàn. Khi anh nói lời chia tay, cô đã không thể chấp nhận được sự thật đó.
Hàng ngày, Y Bối gọi cho anh vô số lần nhưng không gặp, đến công ty đứng đợi lại thấy anh cùng người con gái khác vui vẻ. Khi cô trang điểm thật xinh chạy đi tìm anh, anh lại nói đừng làm phiền đến anh nữa. Cứ như vậy, một Vương Y Bối ngây thơ, đáng yêu lại như một người điên mất đi lý trí chỉ vì yêu Trần Tử Hàn. Cho đến khi anh cùng người con gái giàu sang khác đính hôn, cô mới hoàn toàn chấp nhận sự thật rằng mình đã mất anh. Cũng giống như một câu nói mà tôi rất thích: "Tình yêu nào cũng có thể từ bỏ nếu chúng ta đủ tuyệt vọng". Và Trần Tử Hàn khi ấy đủ nhẫn tâm để làm cô tuyệt vọng. Chính vì vậy mà sau khi gặp lại, cô muốn cho anh thấy mình vẫn sống tốt, vẫn vui vẻ dù hơn ai hết, cô biết đó chỉ là giả tạo mà thôi, từ tận sâu trong đáy lòng, cô vẫn nhớ đến anh.
Có lẽ đọc đến đây, nhiều bạn sẽ không thích nam chính Trần Tử Hàn nhưng sự thật là anh không tuyệt tình, nhẫn tâm như mọi người vẫn nghĩ. Trần Tử Hàn từng hỏi mình rất nhiều lần, nếu không yêu Vương Y Bối, anh sẽ thế nào? Anh vẫn sẽ sống bình thường, sẽ gặp một cô gái thích hợp rồi kết hôn, sinh con, sẽ gọi điện hỏi han nếu cô ấy có chuyện mà anh không thể ở bên. Nhưng nếu là Vương Y Bối thì khác, anh sẽ vứt bỏ tất cả chạy đến chỗ cô để chắc chắn là cô không có chuyện gì. Đó là điểm khác biệt, chỉ có cô mới khiến anh hành động tức khắc, không suy nghĩ như thế.
Nhưng anh biết rằng, đời người, tìm được một người để mình trở nên bồng bột, nhất thời như vậy cũng đáng lắm. Từ giây phút nhìn thấy cô lấp ló đứng ngoài cửa, khuôn mặt tinh nghịch lại lém lỉnh đáng yêu, anh chàng lớp trưởng gương mẫu này đã biết cô gái kia chính là kiếp số của mình. Anh đủ bồng bột vì cô mà cố ý không hoàn thành bài thi để hai người được học chung lớp nhưng cũng đủ lý trí để chọn vào một trường đại học danh tiếng trong khi cô phải thi lại một năm. Sau một năm, hai người lại ở bên nhau. Anh đã vì cô làm rất nhiều điều, chỉ là mãi tận sau này cô mới được biết từ những người bạn của anh. Đó là dù bận cách mấy anh cũng gọi điện cho cô mỗi ngày, khi đi ăn anh luôn chọn món ít tiền nhất để tiết kiệm mua vé xe đi thăm và tặng quà cho cô, vì cô không muốn rời khỏi quê nhà, anh đã từ bỏ cơ hội được làm việc tại một công ty danh tiếng mà nhiều người mơ ước.
Anh không phải người có gia thế lại không giàu sang, cái anh có được chỉ là sự thông minh và cố gắng hơn những người khác. Vì vậy, anh luôn nỗ lực không ngừng để có thể đem đến cho cô cuộc sống tốt nhất. Chỉ là khi ấy anh không biết rằng, cái cô cần đâu phải là cuộc sống sang giàu mà là một người đàn ông yêu cô, luôn ở bên cô nhưng mà khi ấy ngay cả cảm giác an toàn anh cũng không thể cho cô được. Cô cáu gắt, ghen tuông vì anh. Anh khó chịu trước sự tra hỏi và những lần cãi nhau vô cớ với cô. Dần dần, tình yêu trở nên mệt mỏi và anh chọn cách chia tay.
Sự khác biệt đó có lẽ là do một năm kia họ xa nhau, để đến lúc anh đã đi làm, đã tiếp xúc với xã hội rồi mang theo bao lo toan và những áp lực thì cô vẫn còn sống trong khung cảnh lãng mạn của thời sinh viên với những giấc mơ bay bổng. Có lẽ như Uông Thiển Ngữ - người bạn thân thiết của cô đã nói, "họ gặp đúng người nhưng lại không đúng thời điểm nên chỉ còn lại một tiếng thở dài".
Điều tôi hài lòng ở truyện đó là một cái kết hoàn mỹ, hai người yêu nhau, đi một vòng lớn lại quay về bên nhau. Đó giống như một giấc mơ thời thiếu nữ mà tôi cũng như rất nhiều bạn từng mong ước cho mối tình đầu của mình. Sau bao năm gặp lại, Trần Tử Hàn đã trở thành người đàn ông thành đạt như anh mong muốn. Còn Vương Y Bối cũng trở nên mạnh mẽ và độc lập hơn. Không phải là không đau, không nhớ nhung hay tiếc nuối mà là cuộc sống đã dạy cho cô cách giấu nỗi buồn vào trong đáy mắt. Chuyện tình cảm nam nữ, nhiều khi lại giống như "trống đánh xuôi kèn thổi ngược", khi cô cho rằng đã đến lúc kết thúc thì anh lại nghĩ mọi chuyện chỉ mới bắt đầu. Anh cho cô một trăm bước để suy nghĩ, cô chỉ đi chín mươi chín bước quay đầu lại chờ anh, một bước còn lại, cuối cùng anh đã đến bên cô, không bao giờ rời xa nữa.
"Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu" như những trang nhật ký ghi lại cuộc tình từ thuở niên thiếu cho đến khi trưởng thành của Trần Tử Hàn và Vương Y Bối. Tôi sẽ không nói đến các nhân vật phụ khác vì đơn giản là tình yêu của Trần Tử Hàn và Vương Y Bối chưa từng có kẻ thứ ba thật sự, nếu có thì đó chính là thực tế của cuộc sống, là sự bồng bột của mỗi người mà thôi. Những người từng yêu Trần Tử Hàn hay si tình vì Vương Y Bối đều chưa từng đến gần được trái tim của hai người họ, bởi vì đôi khi, tình yêu là một loại chấp niệm, nếu không phải người đó thì không được.
Đây là một trong những câu chuyện mà tôi sẽ nhớ mãi. Cảm ơn tác giả Lục Xu đã viết nên một chuyện tình đẹp với rất nhiều cảm xúc. Tôi xin khép lại những dòng cảm nhận của mình với một trích dẫn trong truyện mà tôi rất thích để chúng ta biết rằng, tình yêu, đôi khi chỉ là cùng nắm tay đối phương, từng bước, từng bước đi về phía trước, còn phía trước là gì, cũng không quan trọng, chỉ cần có nhau, tin rằng sẽ vượt qua tất cả.
"Không cầu kiếp sau gặp lại, chỉ mong đời này kết duyên. Thế gian duy nhất một chuyện, nguyện nắm tay em tới cùng".