Là một tuyển tập những tản văn của rất nhiều tác giả, Đừng coi ai đó là cả thể giới là lời tâm sự bộc bạch của những con người đang yêu, đã yêu và sẽ yêu. Có sự khởi đầu thì cũng có sự kết thúc. Tôi cũng là một người đang yêu, cũng từng trải qua vài mối quan hệ không tên, sự chia ly, phản bội, những tổn thương tôi đã từng trải qua giống như một ký ức không thể quên. Tình cờ bắt gặp cuốn sách này trong một quán cà phê sách vào một buổi đầy nắng, cuốn sách này như một lời nhắn nhủ đến bạn, hãy học cách yêu thương và trân trọng bản thân, học cách buông tay những thứ không thuộc về mình.

 

Có người đã từng nói với tôi những người yêu đơn phương là những kẻ ngốc bẩm sinh. Yêu mà không giám nói chỉ giám lặng lẽ quan sát, quan tâm và chia sẻ. Yêu đơn phương rất buồn và cũng rất đau khổ. Ai khi yêu mà chẳng muốn được người mình yêu đáp lại. Chắc chắn sẽ không có người thứ biết được tình yêu ấy ngoài bạn. Một tình yêu ẩn lấp trong bóng tối vô tận. Tôi từng biết một mối tình đơn phương rất dài, kéo dài suốt 10 năm. Tôi thấy người ấy thật ngốc, ngốc đến đáng thương và đau lòng nhưng cũng thấy người ấy thật đáng khâm phục.

Những người đang yêu đều là những kẻ ngốc, điều này luôn đúng với bất cứ ai đang mang cảm xúc này. Ngốc vì yêu một người xa lạ quen thuộc đến tan nát cõi lòng, trao nhầm con tim vào tay một người vô tâm, để họ tùy ý tạo nên những vết thương không thể lành. Cứ mãi cố chấp ôm lấy một thứ không thuộc về mình. “Cái gì là của mình thì tuyệt đối đừng để cho nó thành của người khác. Cái gì không thuộc về mình thì mãi mãi không thuộc về mình.”

Những chuyện tình đang dang dở thường được chủ nhân của nó xóa bỏ. Những món đồ, những nơi quen thuộc gắn với bao kỉ niệm đều làm ta đau và nhớ về người ấy. Đến một lúc nào đó, bạn sẽ thấy mình có thể đối diện với những kỉ niệm đó một cách dễ dàng nhưng vẫn mang một sự hoài niệm nhất định.

 

Giữa cả tỷ người trên thế giới, hai người xa lạ gặp được nhau đã khó, giữ lấy nhau còn khó hơn. Chẳng ai hoàn hảo và chẳng có cách nào để con người có thể thay đổi được tính cách của mình trong một sớm một chiều. Chẳng cô gái nào chịu được khi thấy người mình yêu vẫn còn nhớ đến người yêu cũ. Họ luôn muốn mình là tất cả trong mắt người mình yêu. Con gái là như thế đấy, ích kỷ dến đáng yêu nhưng cũng thật đáng thương. Phụ nữ luôn tìm kiếm sự an toàn và chắc chắn khi yêu thương một ai đó. Đối với con trai, họ luôn khó chịu khi bị người yêu mình tra hỏi về ty tỷ thứ trên đời. Nhưng con trai ơi, các bạn đâu biết đằng sau những câu hỏi đó là một nỗi sợ luôn ẩn hiện trong tim chúng tôi, người yêu của các bạn. Yêu là cho đi tất cả, đến khi tan vỡ, còn lại gì trong tay?

Đừng coi ai đó là cả thế giới vì khi mọi chuyện kế thúc, bạn sẽ nhìn cả thế giới xoay lưng với mình. Có rất nhiều thứ có thể chia cắt tình yêu. Những người có thể đồng điệu tâm hồn với nhau đã ít, vì người kia thay đổi để phù hợp còn ít hơn. Tại sao mỗi khi chia tay, người ta đều nói không hợp, nhưng họ đã bao giờ cố gắng thay đổi mình vì người khác hay chưa. Có thể bạn không thích cách cô ấy nói chuyện, đừng cố ép cô ấy thay đổi, hãy học cách chấp nhận và nói với cô ấy bạn không thích điều đó ra sao bằng những ngôn từ phù hợp, chẳng có người con gái nào lại từ chối làm điều đó vì người mình yêu.

Con trai yêu bằng mắt con gái yêu bằng tai. Các chàng trai luôn quan tâm đến những người con gái đẹp, xinh thôi là chưa đủ phải đẹp. Là một người con gái, tôi không phán xét hay đánh đồng nhưng tôi thấy điều đó thật nực cười và có chút không tôn trọng những chàng trai như thế. Người đẹp ấy có chắc bạn đã với tới, có chắc những người như thế đã để ý đến bạn. Tất nhiên mơ mộng là quyền của mỗi người nhưng xin đừng dùng những ảo tưởng đó để phán xét chúng tôi.

Người ta thường nói, hãy đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ. Bạn có hiểu sẽ đau đớn đến thế nào khi bị người mình yêu chê bai, dè bỉu ngoại hình của bạn. Yêu là chấp nhận, nếu đã không thích xin đừng nói yêu. Dù là con trai hay con gái, khi đã yêu thật lòng là chấp nhận tổn thương và thua thiệt. Có không giữ, mất đừng tiếc. Nếu đã không coi trọng người đang bên cạnh mình, để người ấy ra đì thì đừng ngồi đó than trách hay nhớ nhung vì ngày xưa, chính bạn đã làm họ tổn thương.

 

Tuổi trẻ là yêu và cống hiến, sẵn sàng yêu hết mình để không phải hối tiếc khi nhìn lại. Tình yêu cũng thế đã cho đi thì đừng hối hận. Yêu là phải nói, phải hành động. Hãy quan tâm đến người bạn yêu theo cách của bạn nhưng cũng cần bày tỏ tình cảm với họ, nói với họ những điều đơn giản, chân thành để củng cố tình yêu của đôi bên. Tôi từng thấy rất nhiều câu chuyện tình yêu tan vỡ vì sự im lặng của đôi bên. Đôi khi im lặng không phải là vàng mà là dấu hiệu cho sự kết thúc, chia ly. Cứ nói ra những điều bạn suy nghĩ, nó có thể khiến người kia tổn thương nhưng họ sẽ hiểu và cảm thông cho bạn. Nói ra thì cả hai mới có thể giải quyết và vượt qua. Không ai cũng có khả năng tiên tri hay nhìn thấu tâm can suy nghĩ của người khác như trong các bộ phim viễn tưởng. Đừng bắt người yêu mình phải hiểu mình. Tại sao phải thử thách người khác mà không nghĩ xem mình đã hiểu được về đối phương bao nhiêu.

Tình yêu luôn là một bài toán khó với vô vàn cách giải, để tìm ra đáp án có khi đi hết cả đời người bạn cũng không tìm được. Gấp lại quyển sách, những câu chuyện và cảm xúc của các tác giả như vẫn xâm chiếm trong tôi. Đây không phải là quyển sách bạn có thể đọc vội, hãy từ từ cảm nhận và suy ngẫm, bạn sẽ thấy những màu sắc mới của cảm xúc mà bạn chưa bao giờ trải nghiệm. Đó là cách tôi cảm nhận về cuốn sách này. Đừng coi ai đó là cả thế giới, vì bạn sẽ chẳng biết khi nào những điều bạn luôn trân trọng sẽ bỏ bạn đi.

 

Nguồn: sachdenroi.com

-------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link:https://www.facebook.com/bookademy.vn

Tham gia cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3  

 

Xem thêm

Với những người đang yêu nhau, họ sẽ là những kẻ “nghiện rượu”. Vì họ đang say: say men tình. Để rồi có lúc họ hóa những kẻ ngốc nghếch. Ngốc vì yêu một người đến ngờ nghệch, trao hết tấm lòng và trái tim cho họ mặc nhiên, tùy tiện vệt lên đó biết bao vết sẹo hằn dài. Họ bỏ lửng mình sau bao ngày mình đã dốc kiệt tuổi trẻ, tuổi xuân để yêu họ- người mình xem là tất cả. Họ bỏ mặc tuổi xuân còn một nửa của mình ở lại nơi trống vắng, mình hỏi ai sẽ trả lại tuổi xuân trước cho mình, thì chỉ còn những tiếng im thin thít. Biết sao giờ, ai rồi cũng khác! Những dang dở ngày đó, rốt cuộc, phải gói gọn rồi ném đi thật xa.. “Đừng coi ai là cả thế giới” là tuyển tập tản văn do nhiều tác giả viết, là những tâm sự, nỗi lòng của những người đã, đang và sẽ yêu. Tôi đã dành những ngày cuối tuần để đọc quyển sách này trong một quán cà phê thơm nức mùi oải hương. Cuốn sách “Đừng coi ai là cả thế giới” như một quyển lưu bút gói gọn tất cả cảm xúc của từng loại yêu thương trong tình yêu: những mối tình đơn phương, những mối quan hệ không tên, những dang dở của mối tình, sự chia ly và sự phản bội,… tất thảy đều là những ký ức không thể nào quên. Có ai mà chưa từng một lần đơn phương. Người ta gọi những kẻ đơn phương là những kẻ ngốc nghếch. Hẳn là ngốc nhất quả đất. Cứ khư khư tự ôm trong lòng một nỗi nhớ, một cái hờn ghen mà chẳng bao giờ dám nói cho đối phương. Tình đơn phương là tình buồn, tình khổ. Yêu đơn phương là chấp nhận cho tình cảm vĩnh viễn ra đi mà không được hồi đáp. Yêu đơn phương là đem quyền làm tổn thương mình đặt lên người luôn sẵn lòng làm tổn thương. Chắc chắn không ai thấy được tình yêu đó ngoại trừ bản thân mình-một kẻ si tình khờ khạo. Với những người đang yêu nhau, họ sẽ là những kẻ “nghiện rượu”. Vì họ đang say: say men tình. Để rồi có lúc họ hóa những kẻ ngốc nghếch. Ngốc vì yêu một người đến ngờ nghệch, trao hết tấm lòng và trái tim cho họ mặc nhiên, tùy tiện vệt lên đó biết bao vết sẹo hằn dài. Họ bỏ lửng mình sau bao ngày mình đã dốc kiệt tuổi trẻ, tuổi xuân để yêu họ- người mình xem là tất cả. Họ bỏ mặc tuổi xuân còn một nửa của mình ở lại nơi trống vắng, mình hỏi ai sẽ trả lại tuổi xuân trước cho mình, thì chỉ còn những tiếng im thin thít. Biết sao giờ, ai rồi cũng khác! Những dang dở ngày đó, rốt cuộc, phải gói gọn rồi ném đi thật xa. Để bản thân, để trái tim ngừng nghỉ, thôi vì nó mà đau lòng. Đến một ngày nào đó, bạn sẽ thấy mình đối diện với tất cả những thứ đồ vật ngày trước một cách dễ dàng hơn nhưng vẫn mang một sự hoài niệm. Có những người lại vô tình đánh rơi bản thân vào những mối hệ mập mờ, không tên chẳng khác nào đang đùa giỡn với con dao sắc. Nếu tiến đến, bạn sẽ đau, còn chấp nhận có nghĩa bạn tổn thương. Là ngày vẫn gặp mặt, vẫn thân quen, có tình cảm nhưng chẳng bao giờ có thể thừa nhận được với nhau bởi viễn cảnh kẻ níu người buông luôn hiện hữu trong tâm trí, thế nên mọi thứ để yên như vậy là ổn nhất. Đấy là thứ tình cảm bình lặng, cứ thế trôi qua, không nhiều cũng chẳng ít, đủ để mối quan hệ được duy trì ở mức trung. Cái thống khổ nhất vẫn là thể ghen, vẫn chẳng được cãi nhau, vì suy đến cùng từ đầu chí cuối chúng ta cũng chẳng là gì của nhau. Nắm lấy tay nhau là không thể nhưng buông tay thì chẳng đành lòng. Liệu lối thoát nào là tốt nhất? Giữa thế gian hơn bảy tỉ người, hai người vốn xa lạ gặp được nhau đã khó, giữ chặt tay nhau đi qua sóng gió cuộc đời còn khó gấp trăm ngàn lần. Vậy nên, “đừng coi ai là cả thế giới”, vì hôm nay, họ nói lời ngon ngọt nhưng chắc gì ngày mai chúng ta còn nắm chặt tay nhau trên con đường về sau. Bản chất con người luôn thay đổi trong một sớm một chiều. Nếu bạn dốc lòng yêu một người bằng cả tâm can, khi họ xoay lưng, người tổn thương nhất chính là bản thân mình “Cho đi quá nhiều song nhận chẳng bao nhiêu”. Trong cuộc sống, có rất nhiều thứ có thể chia cắt mối tình, dù nó đẹp, dù nó mộng mơ, nhiều hoài bão, ước mơ đến đâu. Đừng nghĩ họ hợp với mình thì đương nhiên nghĩ rằng họ cũng suy nghĩ như thế. Khi yêu, họ luôn miệng nói rằng không biết vì gì lại yêu mình, nhưng khi chia tay, họ ngụy biện muôn vàn lý do. Nhưng chung quy, lí do chỉ có một. Đó là hết yêu, trái tim họ đã thay đổi. Trong tình yêu, yêu là phải chấp nhận những khuyết điểm của nhau. Nếu bạn đã yêu thật lòng thì bạn phải chấp nhận thiệt thòi và đau khổ. Nếu họ bỏ rơi bạn, thì xin đừng quay lại khi họ ngỏ lời “Có không giữ mất đừng tìm”. Yêu nhau, xin đừng im lặng, im lặng đôi lúc là dấu chấm hết cho một mối tình, cứ nói ra những điều mình suy nghĩ để đối phương cảm thông. Không ai là chuyên gia để có thể hiểu hết bạn đang nghĩ gì, đừng thử thách độ nhạy cảm của người bạn đời. Thôi thì còn trẻ, hãy cứ yêu đi để ngày mai nhìn lại không hối tiếc. Hãy luôn sẻ chia, động viên lẫn nhau những điều chân thành nhất để tình yêu thêm bền vững. Cuốn sách “Đừng coi ai là cả thế giới” như một cuốn cẩm nang nhỏ nhắn nhủ đến bạn đọc, hãy biết học cách yêu thương, trân trọng bản thân và biết buông tay với những gì không phải là của mình. Đây chắc chắn là cuốn sách rất hợp cho những ngày cuối tuần, nhâm nhi trà nhè nhẹ, đọc từ tốn, suy ngẫm, bạn sẽ thấy có rất nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống đã bị mình bỏ lỡ.

Thương một người đến nỗi khắc lên tim mình những vết cắt sâu hoắm, đau một lần khắc cốt ghi tâm như thế là quá đủ rồi. Quên anh nhé, người từng là cả thế giới của tôi. Điều ngốc nghếch nhất của con gái chính là yêu quá sâu, tình quá nồng đến nỗi luôn xem một nửa còn lại là cả nguồn sống, trong khi đó, anh ta lại chẳng hề để tâm quá nhiều đến điều đó. Thanh xuân là quãng thời gian tươi đẹp nhất nhưng cũng lắm sai lầm, cuồng dại nhất. Tôi, một cô gái hay cười, lại có thời khắc vì sự ra đi của người ấy mà nhìn đời bằng con mắt u ám. Nghĩ lại thì những gì đã qua ghim vào tim tôi nỗi đau mà dù có đi hết cuộc đời này cũng không thể xóa nhòa. Tôi biết rồi tôi sẽ lại yêu, chỉ có điều không phải là chàng trai năm ấy, người mà tôi luôn đinh ninh một lẽ ở cạnh tôi đến cuối cuộc đời. Nhưng ai biết cuộc đời dài rộng bao nhiêu, lòng người nông sâu khó sáng tỏ, rồi cũng đến lúc người ta đến nơi thuộc về, và tôi cũng tự mình chữa lành mọi thương tổn. Sau chia tay là lúc mọi thứ chênh vênh, chấp chới nhất, tôi chẳng biết bắt đầu mọi thứ từ đâu, bởi trước giờ cuộc sống của tôi chỉ quẩn quanh bên anh. Cả tuổi trẻ tôi dành hết cho anh, yêu thương anh với tất cả tin yêu và mơ ước về ngày chung đôi. Khi những dông tố đi qua, ngoái đầu nhìn lại quá khứ, tôi bất giác mỉm cười nhẹ bẫng, không còn nhiều nước mắt để khóc thương cho một mảnh tình dang dở, cũng chẳng an yên để can đảm đến bên một ai khác. Dường như trong tôi đã khác đi rất nhiều, có lẽ là trưởng thành hơn. Trưởng thành không phải là lúc con người ta bước qua tuổi hai mươi mấy, ba mươi mấy, mà khi đi qua những nỗi đau, tự khắc trái tim mạnh mẽ và chúng ta nhìn đời với đôi mắt sâu sắc hơn mà thôi. Chẳng hạn như một sớm mai thức dậy, hộp thư chẳng có những dòng tin quen thuộc, trống vắng chứ, buồn chứ, nhưng đó chính là sự an bài của số phận. Chấp nhận mọi thứ như một điều đương nhiên, chuyện tình cảm hợp tan nào ai muốn, lòng người đổi thay thì một mình tôi trông ngóng đâu còn có ý nghĩa. Xem ai đó là cả thế giới, tôi không chiều chuộng những thói quen ngày độc thân của mình, tôi chăm chăm nghĩ đến cảm nhận của anh. Vậy mà sau tất cả, điều mà tôi nhận lại là sự im lặng, câu chia tay vào một ngày mưa tầm tã. Hà Nội có vẻ đồng cảm với những khoảnh khắc u sầu của con tim, tôi khóc, chẳng có gì lạ cả. Bởi đây đâu phải là lần đầu tiên tôi rơi nước mắt vì người con trai ấy. Cuộc tình tưởng chừng đậm sâu ấy là bài học chứa đầy đau thương mà tuổi trẻ nhắc nhở tôi mãi trên những năm tháng về sau. Chẳng phải anh thương tôi nhiều như tôi thầm mơ, cũng không vì tình cảm quá nặng trong tim mà người ta nắm lấy tay tôi. Vì cô độc, vì cô đơn và vì sự thật lòng đến ngốc nghếch nơi tôi khiến chính bản thân phải hứng chịu vụn vỡ từng mảnh sắc lẹm. Giờ thì tôi ổn. Thực sự là như vậy, cuộc đời, ngoài gia đình ra thì mọi thứ đều có thể “thay lòng đổi dạ”. Thương một người đến nỗi khắc lên tim mình những vết cắt sâu hoắm, đau một lần khắc cốt ghi tâm như thế là quá đủ rồi. Quên anh, người từng là cả thế giới của tôi. Ngần ấy thời gian tôi nhìn lại một quãng thanh xuân đã qua, chắc có lẽ đến lúc tôi nên mở trái tim mình để đón nhận những tình cảm mới. Ai cũng xứng đáng có được hạnh phúc, tôi tin là như thế!

Đừng coi ai đó là cả thế giới, cho dù họ có yêu quý bạn ra sao, bạn có thương mến họ thế nào. Bởi vì, tình cảm con người là thứ rất dễ thay đổi. Một ngày nào đấy, họ không còn ở bên cạnh bạn nữa, chẳng phải là bạn đã mất đi cả thế giới sao? Điều đó, hẳn là khủng khiếp đến mức nào?...❞ Tôi từng nhớ trong một bài hát tình yêu có câu rằng “vì khi được yêu và em sẽ cho và cho rất nhiều, không cần giữ lại, những gì vô nghĩa, có tiếc nuối mấy cũng sẽ qua mà thôi”. Chưa bao giờ tôi thấy lời bài hát này lại đúng với tuổi trẻ của chúng tôi đến thế. Yêu hết lòng, và cũng khóc hết nước mắt khi không còn duyên mà phải ly biệt. Trải qua một vài mối quan hệ, chứng kiến sự tan vỡ của một vài mối tình, tôi nhận ra thứ mong manh nhất trên cuộc đời này chính là chuyện tình yêu đôi lứa. Thứ dễ vỡ nhất là lời hứa. Và phung phí nhất là lòng tin. Trong tình yêu, dù có tha thiết bao nhiêu, mặn nồng và cuồng nhiệt bao nhiêu, cũng đừng coi ai đó là tất cả, bởi khi đó, bạn sẽ vô tình quên lãng chính bản thân mình, rồi vô tình bị lệ thuộc vào người khác. Tự mình trao cho họ cái quyền sinh quyền sát, quyền làm mình tổn thương. Đọc cuốn sách này, Để nhận ra mình cần yêu thương và coi trọng bản thân Để học được cách tử tế với thanh xuân ngắn ngủi Để nhận ra chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian cho những điều không đáng. "NHỚ LỜI CỦA TÔI: DÙ CÓ YÊU BAO NHIÊU CŨNG ĐỪNG COI AI ĐÓ LÀ CẢ THẾ GIỚI, VÌ KHI NGƯỜI ĐÓ ĐI RỒI, EM SẼ CHẲNG CÒN GÌ NỮA ĐÂU."

Khi anh say, em im lặng được không? Cuộc sống của anh cần có bạn bè, khi đi ra ngoài có lúc khó tránh khỏi những ly bia, ly rượu. Chắc chắn trong những lần đó sẽ có những lần say, say vì vui nghĩa anh em bè bạn, vì quan hệ công việc! Nhưng say mà tỉnh, anh sẽ về nhà với em, có thể muộn sau bữa cơm tối một chút! Những lúc như thế anh mong em chờ anh ở nhà, em im lặng bên anh được không? Anh cần em im lặng ôm anh, lúc anh say. Không phải anh không cần em, và lại càng không phải anh yêu cuộc sống rượu chè be bét. Không bao giờ có chuyện đó. Khi anh say, anh cần ở em sự đồng cảm và im lặng. Đừng dằn vặt anh bằng những câu "anh uống cho lắm vào", đừng giận dỗi anh bằng việc ném chăn gối xuống giường. Đừng bù lu bù loa cho nhà hàng xóm biết chồng mình đang say ngất ngưởng. Đừng ném quần áo anh ra cửa bảo anh đi đi đừng quay về. Anh không phải là kẻ nghiện rượu (chồng em mãi mãi là người không nghiện rượu), cũng chẳng phải là gã ngày ngày nặng hơi men. Những lần say hiếm hoi chỉ là khi niềm vui hơi quá vì thằng bạn cưới vợ, đứa em lên chức. Những lần đó anh không uống không được em à! Anh say, nhưng anh biết đâu là nơi anh cần về! Anh say, nhưng anh chẳng đi quá nửa đêm! Anh say, nhưng vẫn nhắn tin cho em trong lúc nâng chén để báo cho em biết anh đang ở đâu. Anh say, anh hứa sẽ không tự đi xe máy vì sẽ làm em thêm lo. Anh uống đủ say anh sẽ dừng và về với em - với gia đình nhỏ của mình. Lúc này, em hãy làm cho anh hiểu rằng, mái nhà nhỏ có em chính là nơi trú ngự cuối cùng của anh sau những va vấp. Thôi em cứ giận, cứ mặt nặng mày nhẹ khi anh say. Nếu được, hãy làm cho anh một cốc nước chanh. Cứ tên tâm, chỉ vài giờ khi cơn say đã qua, anh lại quay trở lại xông xáo, dũng mãnh hơn với cuộc đời và dịu dàng, nồng nhiệt hơn với em, nên cứ bình yên ở cạnh anh thôi, đừng "bão tố" quá, anh mệt! Yêu em!

Đừng coi ai đó là cả thế giới, khi mỗi cuốn truyện ngắn khép lại, ta như mất dần niềm tin vào tình yêu. Bởi thực sự tình yêu mong manh lắm mà trong khi đó rất nhiều thứ có thế chia cắt được nó. Thường những người yếu nhau đến với nhau, đi với nhau hết cuộc đời này bởi một lý do đơn giản. Họ hiểu, chấp nhận thay đổi, bao dung những khuyết điểm của người kia. Bởi không làm được điều đó mà lý do mà các cặp đôi khi chia tay nhau thường là vì không hợp. Nhưng thực sự đã một lần nào bạn cố gắng thay đổi vì nửa kia chưa? Chúng ta luôn tự đặt ra những tiểu chuẩn chọn bạn gái, bạn trai cho mình nhưng thực sự nhưng tiêu chuẩn của bạn mấy ai đáp ứngđược hết: Cô ấy phải xinh, phải nhẹ nhàng, phải biết chiều chồng, biết nấu ăn. Anhấy phảiđẹp trai, nhà phải có tiền, phải yêu thương chăm sóc mình,... Những người như vậy có trên đời này thì liệu học có yêu bạn không? Tôi chẳng nói mộng là sai nhưng xin đừng áp đặt nó vào hiện thực để rồi có cơ hội quay ra phán xét người khác, phán xét những người bạn yêu để rồi một ngày hối hận không kịp. Cuốn sách viết nên cho những người đã yêu như vậy, để họ rút ra bài học cho mình. Đồng thời đó cũng như 1 lời cảnh tỉnh với những ai đang yêu, sẽ yêu để đừng coi "ai đó" là cả thế giới để họ k phải nuối tiếc, ân hận.

“Cái gì là của mình thì tuyệt đối đừng để cho nó thành của người khác. Cái gì không thuộc về mình thì mãi mãi không thuộc về mình.” Đây là một câu nói mà mình rất thích trong cuốn sách, bởi chân lý này nhiều người biết nhưng thực sự mấy ai hiểu được. Người ta nói những kẻ nào đang yêu đều biến thành kẻ ngốc, nhất là những kẻ yêu đơn phương. Đúng thế thật, ngốc bởi họ luôn tin vào người học yêu, họ trao đi hết những cái mình có cho một người chnagwr yeu mình hay mù đường lạc lối ttrao nhầm vết thương vào một kẻ chẳng tốt lành gì rồi tạo nên những vết thương gỉ máu. Bởi vậy mới có câu nói:" Trong một cuộc tình, kẻ nào yêu trước thì người đó thua cuộc". Thế giới có gần 8 tỉ người, giữa dòng người đông đúc đó hai người xa lạ gặp nhâu yêu nhau đã khó nói gì đến việc giữ ấy nhau? Có những người lại vô tình đánh rơi bản thân vào những mối hệ mập mờ, không tên chẳng khác nào đang đùa giỡn với con dao sắc. Nếu tiến đến, bạn sẽ đau, còn chấp nhận có nghĩa bạn tổn thương. Là ngày vẫn gặp mặt, vẫn thân quen, có tình cảm nhưng chẳng bao giờ có thể thừa nhận được với nhau bởi viễn cảnh kẻ níu người buông luôn hiện hữu trong tâm trí, thế nên mọi thứ để yên như vậy là ổn nhất. Đấy là thứ tình cảm bình lặng, cứ thế trôi qua, không nhiều cũng chẳng ít, đủ để mối quan hệ được duy trì ở mức trung. Cái thống khổ nhất vẫn là thể ghen, vẫn chẳng được cãi nhau, vì suy đến cùng từ đầu chí cuối chúng ta cũng chẳng là gì của nhau. Nắm lấy tay nhau là không thể nhưng buông tay thì chẳng đành lòng. Liệu lối thoát nào là tốt nhất? Giữa thế gian hơn bảy tỉ người, hai người vốn xa lạ gặp được nhau đã khó, giữ chặt tay nhau đi qua sóng gió cuộc đời còn khó gấp trăm ngàn lần. Vậy nên, “đừng coi ai là cả thế giới”, vì hôm nay, họ nói lời ngon ngọt nhưng chắc gì ngày mai chúng ta còn nắm chặt tay nhau trên con đường về sau. Bản chất con người luôn thay đổi trong một sớm một chiều. Nếu bạn dốc lòng yêu một người bằng cả tâm can, khi họ xoay lưng, người tổn thương nhất chính là bản thân mình “Cho đi quá nhiều song nhận chẳng bao nhiêu”.