Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng từng cảm thấy tự ti với ngoại hình của mình, hay về kết quả học tập hay về gia đình. Nhưng thật sự khi ngẫm lại, có lẽ so với cậu bé August trong cuốn sách “ Điều kỳ diệu” (Tác giả R.J.Palacio, Sao Mai dịch), chúng ta hãy còn rất may mắn. August “Auggie” Pullman- một điều kỳ diệu của tạo hóa bị thượng đế bỏ rơi- nhân vật chính trong câu chuyện- là một cậu bé 10 tuổi với “ khung sọ và khuôn mặt bất thường”“bạn đừng cố tưởng tượng khuôn mặt của tôi. Vì dù bạn có tưởng tượng thế nào, thực sự nó tệ hơn bạn nghĩ nhiều” vì căn bệnh về gen hiếm gặp. Trải qua bao lần phẫu thuật đau đớn từ khi còn bé nhưng trong mắt những người khi gặp cậu lần đầu vẫn coi cậu là quái vật.  Tuy vậy, cậu bé lại rất thông minh và có khiếu hài hước vô cùng.

Câu chuyện trôi theo cuộc sống hằng ngày của August. Ngày August ra đời, cả phòng chết lặng, b mẹ em xót xa, nhưng họ kể lại với em theo cách buồn cười nhất có thể. Đó là một anh chàng bác sĩ "non choẹt dở hơi" một cô y tá hay đánh rắm.  Anh chàng ấy đã ngất xỉu ngay khi trong thấy August và cô y tá huých huých người anh ta để đánh thức "Anh là bác sĩ kiểu gì vậy hả? Dậy mau! Dậy mau!. Và rồi bất ngờ, cô ta đánh rắm, một cái rắm to nhất và nặng mùi nhất trong lịch sử. Mẹ nghĩ chính cái rắm ấy đã đánh thức được anh chàng bác sĩ kia".

Ngày thuyết phục August đến trường, bố không hề ép mà chuyện phiếm với em về cái tên đặc biệt của thầy hiệu trưởng. Để rồi, trong chốc lát, cậu bé đổi ý, quyết định đi học nhằm xem thầy giáo có tên là "cái mông".

Tuy nhiên, trong Điều kỳ diệu, đôi khi, bạn cũng cảm nhận được sự bất lực trong chính mình với hiện thực phũ phàng của cuộc sống. "Mẹ nói những lời dịu dàng để giúp tôi nguôi ngoai, nhưng nó chẳng thể thay đổi được bộ mặt tôi".

Cuốn sách nhân văn ở chỗ nó không chỉ kể lể về khó khăn và sự vươn lên của một người duy nhất (August). Mà lại dành một nửa số chương cho các “hành tinh quay xung quanh August” (theo lời chị gái của cậu), để họ được bộc lộ suy nghĩ và cảm xúc của mình. Điều này khiến cuốn sách chân thật hơn, cuộc sống và con người của August được nhìn dưới nhiều góc độ khác hơn. Và cách viết song song này cũng giúp chúng ta hiểu hơn cảm nhận của những người xung quanh cậu bé, cho ta thấy rõ cách mỗi người suy nghĩ và cư xử. Từ đó tự tìm ra cho mình một cách ứng xử phù hợp nhất nếu gặp một người tương tự như em trong đời.

#1 Góc nhìn của August



Tuy August bị bệnh, phải trải qua nhiều cuộc phẫu thuật từ nhỏ đến lớn, nhưng cậu bé vẫn có thể nhận thức được giống như bạn bè cùng trang lứa, thậm chí có phần “già dặn” hơn rất nhiều. Cậu bé là một fan cuồng của bộ phim Chiến tranh giữa các vì sao. Cậu hâm mộ tới mức tự nuôi dài một bím tóc nhỏ phía sau đầu giống nhân vật Padawan. Nhưng chỉ vì một lời trêu chọc của cậu bạn cùng lớp Julian mà cậu đã cắt bỏ phần tóc nuôi mấy năm trời ấy đi. August hài hước, thông minh nhưng cậu bé vẫn tự ti về ngoại hình của mình. Không có gì khó hiểu nếu như thử tưởng tượng bạn có khuôn mặt mà ai nhìn cũng hốt hoảng trong lần đầu gặp mặt. Không phải vì nó quá đẹp mà vì nó quá dị, nhìn cứ như bị bỏng. Đặc biệt đối với một đứa trẻ chỉ mới mười tuổi ấy. Dẫu mọi người đều muốn đối xử bình thường với cậu nhưng chính điều ấy khiến cậu cảm thấy mình là một đứa trẻ “không bình thường”. August biết rõ bạn bè trong trường không thích chơi với cậu, ngoại trừ cô bé Summer và cậu bạn Jack Will.

Phải nói rằng August thật sự có một trí tưởng tượng vô cùng phong phú khi chính cậu lại dùng những hình ảnh ấy để tự khuyến khích bản thân như việc mọi người không dám chạm vào cậu vì sợ bị “Bệnh Truyền Nhiễm”, nhưng với cậu đó chỉ là “một con rận phô mai”. August không bao giờ bi quan, cậu chàng luôn có những lời thanh minh cho chính hành động của những người ghét cậu. Cậu luôn biết gia đình luôn yêu thương cậu và chị Miranda, Summer, Jack, anh Justin và cô chó Daisy. Cậu bé luôn tỏ ra là người dũng cảm và lạc quan, cậu không muốn bố mẹ lo lắng thêm cho mình nhưng làm sao cậu có thể che giấu những nỗi buồn khi bị bạn bè trêu chọc, khi bị chính cậu bạn thân “nói xấu” mình, khi biết những cái biệt danh dị hơn dành cho cậu. Cậu thậm chí còn nghĩ rằng chính vì cậu nên chị Via mới không muốn mời cả nhà đi buổi diễn kịch. Nhưng cậu vẫn là chính cậu. Cậu vẫn dùng chính lòng tử tế của mình để đối xử tốt với mọi người. Cậu dùng chính sự hài hước để kết nối với bạn bè, cậu dùng chính sự thông minh để đổi lấy sự tôn trọng của người khác. Cậu dùng sự vị tha của mình để tha thứ cho những người bạn trước đây trêu cậu. Tất cả những việc ấy chứng minh rằng cậu chính là Điều kỳ diệu của mọi người.

#2 Góc nhìn của Via


Via là chị ruột của August. Có thể nói Via đã gần như thể hiện được cảm xúc của đứa con ghen tị vì bố mẹ chăm sóc anh/chị/em hơn mình. Via từng ví gia đình mình chính là một dải thiên hà với August là mặt trời và mọi người còn lại là những vệ tinh xoay quanh mặt trời. Trước khi August được sinh ra, Via chính là cái mặt trời bé đó. Via đã từng được cưng chiều như August bây giờ. Via từng được bố mẹ tổ chức sinh nhật cực kỳ vui vẻ. Nhưng đó là trước khi August ra đời. Via không ghét cậu em khác thường của mình. Thậm chí cô bé còn cố gắng “chỉnh lưng” người khác vì dám tỏ thái độ với em mình. Via hoàn toàn là một người chị thương em, biết thông cảm cho bố mẹ. Nhưng đâu đó ta vẫn có thể cảm nhận được sự ganh tị trong hành động và câu nói của cô bé ở độ tuổi mới lớn này. Cô bé thích được về ở với bà ngoại Grans vì bà thương yêu và cưng chiều Via hết mực. Via có lần hỏi bà tại sao bà lại thương cô bé hơn August.


bà mỉm cười vuốt tóc tôi , như thể bà đang lựa lời để nói: - Bà yêu August rất, rất nhiều- bà dịu dàng nói. Tôi vẫn có thể nhớ được âm điệu Bồ Đào Nha trong giọng nói của bà, cách bà uốn lưỡi khi phát âm r.- Nhưng em cháu đã có rất nhiều thiên thần canh chừng cho nó rồi, Via à. Và bà muốn cháu biết rằng bà luôn theo dõi cháu. Cháu nhớ chưa, menina querida? Bà muốn cháu biết rằng với bà cháu là thứ quý giá nhất. Cháu là…- Bà phóng mắt nhìn ra biển và dang rộng hai tay, như thể bà đang cố vuốt ve những con sóng- cháu là mọi thứ của bà. Cháu hiểu ý bà chứ, Via? Tu es meu tudo”.


Và Via đã cố giấu bí mật đó đi để ủ ấm tim mình. Via có hai người bạn thân từ hồi lớp một, Ella và Miranda. Cả hai người bạn đều biết August và thậm chí Miranda đã coi August như chính em ruột của mình. Khi vào trường trung học, Ella và Miranda đã có nét thay đổi sau kỳ trại hè và dần dần xa cách Via. Cả ba không còn chơi thân nữa khi Ella và Miranda cố gắng trở nên thật nổi bật và nổi tiếng trong khi chỉ có Via vẫn như vậy. Via luôn là một cô bé hiểu chuyện, dù là trên trường hay về nhà. Via hoàn toàn là một người chị đáng tin cậy. Cô bé biết khi nào August vui buồn thông qua những điệu bộ trên khuôn mặt, cô bé biết rõ những khó khăn mà August phải trải qua ở trên trường, Via luôn tâm sự với August như những người bạn cùng tuổi. Vì vậy August luôn kể cho cô bé biết những bí mật mà cậu không dám nói với bố mẹ.

Tôi ấn tượng với Via thông qua cái cách mà cô ấy đối xử với bản thân, với gia đình và bạn bè. Đó chính là cô bé không ngần ngại bày tỏ những tức giận, buồn tủi hay ganh tị khi bố mẹ quan tâm em nhiều hơn. Cô bé đã từng thấy “bóng ma trước cửa phòng”- đó là mẹ- vì mẹ quá lo lắng cho August nên mẹ đứng trước phòng của em mà nhìn vào. Và cô bé đã tự hỏi rằng đã bao nhiêu đêm mẹ đứng trước cửa phòng Auggie và có khi nào mẹ đứng trước cửa phòng mình như thế không”. Via là cô bé mới lớn nên không thể nào tránh được những cảm xúc bốc đồng của tuổi dậy thì. Từ chuyện bắt tàu điện ngầm, mối quan hệ không tốt với cô bạn thân Miranda rồi tới nỗi buồn khi bà ngoại mất khiến cho Via luôn cảm thấy khó chịu. Thật ra cô bé có quyền làm như vậy. Vì ai cũng đã từng trải qua cảm giác “sắp trở thành người lớn”. Và thật khó khăn khi không có ai, thậm chí là bố mẹ, để chia sẻ những cảm xúc của mình. Trong hoàn cảnh ấy, ta thấy hiện rõ lên một Via thật kiên cường, thật dũng cảm. Cô biết thông cảm cho bố mẹ, biết chạy đến để an ủi cậu em bé bỏng của mình. Cô không cảm thấy cô đơn, cô không cảm thấy đau lòng. Với cô, gia đình chính là món quà quý giá nhất mà Thượng đế đã dành cho mình.

#3 Góc nhìn của Summer



Có lẽ Summer là cô bé dễ thương nhất trong truyện. Cô bé không xinh đẹp bằng Charlotte, không học giỏi bằng Ximena Chin, nhưng cô bé đẹp ở tấm lòng. Cô bé là bạn cùng bàn ăn trưa với August, là người duy nhất dám ngồi chung với cậu bé tội nghiệp ấy dù cho những đứa bạn khác sợ hãi với August. Cái bàn ăn “chỉ dành cho mùa hè” của hai đứa trở nên khác biệt hơn hẳn những bàn còn lại vì chỉ dành cho những ai có tên liên quan đến “mùa hè” hay “Tháng Tám”, mặc dù August cố chèn thêm cậu bạn Jack của mình” Jack sẽ đi ra biển” (nguyên văn: Jack will go to the beach) để cho Jack có thể ngồi cùng bàn ăn với mình. Tuy không học cùng lớp, nhưng hai đứa lại là bạn thân của nhau. Đối với August, cậu chàng ban đầu cố tỏ ra thân thiện và từng bước cảm mến cô bé dễ thương này, nhưng sau sự kiện “Jack Will” cậu tỏ ra nghi ngờ về việc tiếp cận của Summer đối với mình. August nghi ngờ chính thầy Tushman đã yêu cầu một vài bạn, trong đó có Jack và Summer đến làm bạn với cậu bé và chúng sẽ được “miễn kiểm tra”. Nhưng không phải. Thầy Tushman không yêu cầu Summer làm như vậy. Cô bé làm bạn với August chỉ đơn giản là thấy tội nghiệp cậu, sau đó là dần ngưỡng mộ óc khôi hài của cậu. Cô bé không hề ghét bỏ August. Ngước lại, khi chơi với August, cô bé còn nhận ra nhiều bài học cũng như phát hiện ra mình không thích chơi với “nhóm nổi tiếng” trong trường.

#4 Góc nhìn của Jack

Jack Will- bạn thân nhất của August- có lẽ là người học được nhiều nhất khi ở bên August. Jack biết August trước khi thầy hiệu trưởng nhờ cậu dẫn August đi tham quan trường. Ấn tượng đầu tiên của Jack với August hoàn toàn không đẹp chút nào. Đối với Jack, August lúc ấy như đang “đeo mặt nạ của một thây ma hay chụp lên mặt một thứ gì đó”. Em cậu, Jamie, thậm chí còn gặp ác mộng sau lần gặp August. Nhưng thật tâm cậu bé cũng không muốn có ác ý như vậy. Cậu chấp nhận dẫn August tham quan trường không phải chỉ vì hai đứa còn lại là Julian và Charlotte đều là “đạo đức giả” mà còn là lòng trắc ẩn bên trong cậu, vì “thực lòng khi nghe Jamie kể về việc nó đã bỏ chạy và ‘Á á á’ khi thấy August tôi tự nhiên cảm thấy khó chịu hết sức. Vấn đề là những đứa xấu tính như Julian thì đầy ra. Nhưng nếu một đứa nhỏ tử tế như Jamie lại tỏ ra nhẫn tâm như thế thì August làm sao có thể trụ được ở trường chứ.

Cậu chàng còn liệt kê ra bốn điều về August. Đó là: “Đầu tiên, bạn nhất định sẽ quen với khuôn mặt của August. Thứ hai, August thật sự rất thú vị, cậu ấy khá là hài hước. Thứ ba, August rất thông minh. Và thứ tư, giờ đây khi đã biết August, tôi thực sự muốn được làm bạn với cậu ấy. August nghỉ chơi với Jack khi nghe Jack nói xấu với bọn Julian rằng cậu sẽ tự tử nếu cậu là August. Thật ra, Jack không có ý như vậy. Cậu chàng hoàn toàn không biết tại sao mình lại có thể thốt ra những lời nói đó. Cậu hoàn toàn không biết August có mặt trong lớp ngay lúc ấy. Đó là lỗi của cậu. Khi chợt nhớ ra mình đã xúc phạm August, Jack đã cố gắng làm lành với cậu bé và đã thẳng tay đấm vào mặt Julian khi Julian nói xấu August. Jack bị đình chỉ học nhưng cậu không khai nhận lý do tại sao mình đẫm Julian vì cậu sợ khi nói ra thì việc cậu nói xấu August cũng sẽ bị lộ. Thế nhưng khi cậu bé đi học lại, thì cả trường dường như quay ra chỉ trích cậu. Mọi chuyện rõ ràng do sự dàn dựng của Julian và trong khối bắt đầu có sự phân chia phe phái rõ rệt. Nhưng mọi chuyện với cậu không còn quan trọng nữa vì August đã đồng ý làm hòa và cả hai đang bắt đầu làm chủ đề triển lãm khoa học.

Cuốn sách còn đưa ra góc nhìn của hai nhân vật nữa, đó là bạn trai chị Via- anh Justin, và chị Miranda. Nhưng đâu đó tôi vẫn còn cảm thấy thật thiếu khi không thể có đủ các nhân vật trong truyện. Biết đâu thật ra Julian nghĩ khác thì sao? Hay Charlotte? Hay thầy Tushman? Suy cho cùng, với sự sắp xếp khéo léo và việc lồng ghép cảm xúc của những nhân vật khác nhau xoay quanh cậu bé August càng làm cho chúng ta cảm nhận được vẻ đẹp bên trong tâm hồn bé nhỏ ấy, cậu bé không bao giờ bỏ cuộc trước số phận.

Sau khi đọc cuốn sách này, tôi nghĩ mình đã trưởng thành hơn rất nhiều bằng cách đứng về phía của những người khác, biết nhìn sự việc bằng góc độ của người trong cuộc. Tôi biết rằng cuộc đời rất công bằng với mọi người. Tôi nhận ra được xung quanh mình còn nhiều Điều kỳ diệu mà tôi chưa khám phá ra. Và cuối cùng, điều quan trọng nhất mà tôi học được từ cậu bé August này đó chính là sự lạc quan, dũng cảm và lòng tốt bụng. Tất cả đã tạo nên một con người, một cá thể “đặc biệt” hơn những người khác không phải vì ngoại hình “đặc biệt” mà vì con người bên trong của mình.  Đó thực sự là Điều kỳ diệu của tạo hóa như chính nhân vật người mẹ nói với August: “Cảm ơn con vì tất cả những gì con đã trao tặng cho bố mẹ, vì con đã hiện diện trong cuộc đời của bố mẹ, vì con là con”.


Tác giá: Phương Trúc - Bookademy


-------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn


Tham gia Bookademy Team để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3



Xem thêm

August là một cậu bé thông minh, tình cảm và hài hước. Không phải ai cũng đủ dũng cảm đến gần và ở bên em đủ thời gian để nhận ra điều đó. Em mắc một hội chứng hiếm gặp khiến cho khuôn mặt bị biến dạng đến mức dù August có miêu tả, dù người đọc cố hình dung thì thực tế vẫn “còn tệ hơn thế rất nhiều”. Trong truyện cũng rải rác có những miêu tả một vài chi tiết khuôn mặt, và nếu lắp ghép lại, người đọc cũng có thể hiểu rằng đó là khuôn mặt thật đặc biệt, đủ để khiến một đứa bé “hoảng hốt chạy dạt ra rồi hét toáng lên trong sân chơi”. Vì sức khỏe, vì các cuộc phẫu thuật liên miên, August không đến trường mà học cùng mẹ ở nhà cho đến khi học lớp 5. Vì muốn con sống một cuộc sống bình thường, được học hành đầy đủ, gia đình quyết định động viên em can đảm đối mặt với sự phức tạp của cuộc sống, dỡ bỏ dần sự bao bọc quá mức để đến học tại một trường học tư thục gần nhà. Những câu chuyện đầy thử thách bắt đầu từ đó… Điều kỳ diệu là một cuốn sách sâu sắc và nhiều góc cạnh, không chỉ viết về nghị lực của cậu bé có khuôn mặt đặc biệt. Các mối quan hệ của August dần dần rộng mở, em chậm rãi, từ từ tìm cách xử lý từng chút, từng chút một với sự thông minh và nhạy cảm của chính bản thân mình. Tôi phấn khích thật nhiều với nền giáo dục tuyệt vời tại ngôi trường tư thục Beecher. Chỉ bắt đầu vào Trung học cơ sở, các em đã được xây dựng tính chủ động, sáng tạo tối đa, những bài học đầy tính trực quan, những chuyến đi thực tế đầy trải nghiệm và trên hết là sự quan tâm, chu đáo của các thầy giáo, cô giáo, bắt đầu từ thầy hiệu trưởng Tushman. Những bài học về lòng yêu thương, sự tử tế cùng sự khích lệ, động viên của thầy là những bài học sâu sắc về đạo đức, về giá trị cuộc sống không có trong bất kỳ một giáo án nào. Sự kết nối giữa học sinh – phụ huynh và nhà trường thật hoàn chỉnh và chặt chẽ: Những sự kiện quan trọng, những thành tựu của con em đều được cha mẹ, nhà trường ghi nhận và tổ chức thành những buổi trưng bày đầy trang trọng. Và cách hành xử ngày càng trưởng thành của các bạn nhỏ là minh chứng rõ ràng nhất cho sự đúng đắn của phương thức giáo dục ấy. Auggie có sự khác biệt đến mức đặc biệt về mặt hình thể, thế nhưng, bản thân em lại chính là một “điều kỳ diệu” chứ không phải sự “bỏ rơi của tạo hóa”. Cũng có lúc, những nhân vật xung quanh em tưởng rằng mình đang giúp đỡ em, hành động vì em nhưng nếu nhìn lại, dường như mọi người đều tìm thấy những điều tốt đẹp nhất nơi bản thân, tự tìm ra cách tháo gỡ, vướng mắc, rắc rối của chính mình. Chính August là nhân tố tích cực, đầy năng lượng gắn kết mọi người xung quanh mình. Mối quan hệ của Via và Miranda, Jack và Summer đều vì August mà trở lên tốt đẹp hơn. Những bạn bè trong lớp, trong trường từ sự kì thị, xa lánh August, kết bè kết phái rồi cũng tìm thấy những niềm vui tươi sáng hơn trong những năm trung học cơ sở còn lại. Ấn tượng mạnh mẽ nhất của tôi khi đọc Điều kỳ diệu là sự xúc động trước tình cảm gia đình. Cha mẹ nào chẳng yêu thương con, nhưng yêu con với lý trí, với trách nhiệm với sự quan tâm và tế nhị vô bờ như bố mẹ August quả thực là quá sức tuyệt vời. Cho dù cậu bé đặc biệt ấy có không biết bao lần gây ra điều phiền toái, nhưng chưa bao giờ có một câu nói nóng nảy, mang tính đe dọa hay gây tổn thương thốt ra từ bố mẹ. Họ đối xử với August hết mực dịu dàng, hết mực nâng niu. Với bố mẹ, dường như cả thế giới xoay quanh August. Mẹ hì hục sửa bộ hóa trang cho August trong 2 tuần nhưng bị bỏ xó mà không một lời trách cứ, dẫu nhẹ nhàng nhất, bố không muốn cậu đeo chiếc mũ phi hành gia bởi bố muốn nhìn thấy khuôn mặt cậu – thứ bố yêu thương hơn tất thảy. Những lời yêu thương dường như lúc nào cũng thường trực trên môi gia đình August. Họ dành cho nhau hết thảy những lời ngọt ngào, những cử chỉ, sự quan tâm nồng ấm nhất. Cảnh gia đình August chia tay với cô chó già Daisy thật chân thành và cảm động, có lẽ cũng đã lấy đi không ít nước mắt của bạn đọc. Điều kỳ diệu có lối viết đan cài, các nhân vật sẽ lần lượt kể câu chuyện với sự tập trung vào nhân vật chính August. Cách kể chuyện này khiến cho câu chuyện vừa được làm mới vừa đem đến những góc nhìn sâu sắc và đa chiều. Đọc Điều kỳ diệu, tôi tin người đọc sẽ tìm thấy nhiều điều bản thân mình còn khuyết thiếu trước cậu bé thiên thần mang gương mặt đặc biệt – August!

Thật ra thì mình biết cuốn này lúc nó mới ra cơ nhưng không hiểu sao mình lại không muốn mua nó lắm (?) kiểu như cái bìa làm mình thấy kỳ kỳ. Nhưng gần đây mình đọc được review về phim chuyển thể từ cuốn này, mình có đọc qua và thấy cốt truyện kiểu rất là thu hút mình. Thế nên mình mua không ngần ngại luôn. Và thật may nó không làm mình thất vọng! Cuốn sách xoay quang August, một cậu bé tưởng chừng như bình thường nhưng lại rất khác thường. Câu chuyện mở đầu bằng việc August sắp phải đi học lần đầu tiên trong đời và sắp đối mặt với nhiều vấn đề và trở ngại trên con đường ấy. Mình hơi bất ngờ một xíu là câu chuyện được kể qua nhiều góc nhìn của nhiều nhân vật, từ nhân vật chính, cho đến chị của August – Olivia, rồi hai người bạn của cậu, Jack và Summer,... Và mình ấn tượng nhất là phần của bạn trai Olivia – Justin, khi các chữ trong phần này không hề viết hoa để thể hiện cái nhìn của nhân vật (với mình thì nó khá là thú vị). Một điều làm mình ấn tượng nữa trong cuốn sách là những câu châm ngôn của thầy Brownie, và khoảnh khắc mẹ Auggie nói rằng: “Người ta đâu có yêu bằng mắt... Người ta chỉ cảm thấy tình yêu ở bên trong mình. Ở trên thiên đường là như vậy đấy. Chỉ có tình yêu thương thôi và chẳng có ai lại quên được người mình yêu thương cả.” Tuy thế mình có thất vọng xíu xiu là mạch truyện hơi nhanh mà mình muốn khai thác nhiều hơn nữa. Nhưng dù sao thì đây đúng là một cuốn sách đáng đọc, một cuốn sách tràn đầy lòng tử tế, tình yêu thương và những điều kỳ diệu. Điểm (hết sức chủ quan): 9/10

"Điều kỳ diệu" khắc họa hình ảnh cậu bé August bị mắc một căn bệnh lạ khiến cho khuôn mặt bị dị dạng bẩm sinh và đã trải qua rất nhiều lần phẫu thuật. Vì lý do đó mà cậu không đi học. Cho đến một ngày kia, bố mẹ cậu quyết định cho cậu đến học ở trường tư thục Beecher. Và câu chuyện này đã diễn tả lại quá trình trong 1 năm đi học đó của August Câu chuyện đưa người đọc đến với nhiều cảm xúc khác nhau theo tâm trạng của August : lúc thì tự ti, mặc cảm khi bản thân trở thành tiêu điểm bị bạn bè trêu trọc, kỳ thị; lúc lại vô cùng vui vẻ vì bên cạnh có những người bạn tốt, lúc lại hạnh phúc trong tình yêu thương của bố mẹ, chị gái (Via)... Và sau tất cả, cậu đã tìm được rất nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống Sinh ra đã là một người thiệt thòi, bất hạnh. Giờ đây, August đã không còn bên vòng tay yêu thương của bố mẹ mà tự mình bước đi. Dù gặp rất nhiều khó khăn, nhiều chông gai, thử thách, nhưng ở một cậu bé nhỏ tuổi ấy lại có đầy ý chí, nghị lực phi thường để vượt qua tất cả, trở thành một "Điều kỳ diệu". Dù không còn là lúc nào cũng ở cạnh bố mẹ nhưng tình yêu thương, sự nhiệt tình cổ vũ của từng thành viên trong gia đình đã giúp cho August trở nên mạnh mẽ hơn R.J. Palacio rất tinh tế khi sử dụng kết hợp nhiều ngôi kể trong câu chuyện này. Mỗi nhân vật đều trở thành nhân vật kể chuyện, thể hiện chính suy nghĩ của mình về August. Dù sự việc trong mỗi lần kể là lặp lại, nhưng lại không gây nhàm chán mà qua đó người đọc còn nhìn nhận khách quan hơn về August sau từng lời kể, thái độ suy nghĩ của mỗi nhân vật "Điều kỳ diệu" là một tác phẩm không chỉ dành cho thiếu nhi mà còn là bài học cho tất cả mọi người, mang đậm giá trị nhân văn sâu sắc. Đó là bài học về tình yêu thương của gia đình, của bạn bè và cả thầy cô. Điều đó chính là một trong những động lực chính cho mỗi chúng ta để ta vững vàng bước đi. Câu chuyện còn đem đến bài học giúp ta trở thành người tốt đẹp. August có một khuôn mặt xấu xí nhưng trong tâm hồn em đó lại là những vẻ đẹp vô cùng cao quý. Chúng ta cũng vậy. Dù không có may mắn về ngoại hình thì hãy luôn giữ cho phẩm chất, tâm hồn luôn cao đẹp.

Bạn đã bao giờ nghe đến ‘Body shaming’ chưa? Body-Shaming hay "miệt thị ngoại hình" là một hình thức dùng ngôn ngữ để chê bai hay chế giễu ngoại hình của người khác, khiến cho người đó cảm thấy khó chịu hoặc bị xúc phạm. Body shaming thật sự rất nguy hiểm, nạn nhân sẽ bị ám ảnh về hình thức và có thể sẽ bị ngôn từ giết chết.Nếu bạn sinh ra may mắn hơn người khác về ngoại hình, hãy biết ơn vì điều đó, đừng hả hê mà dùng những lời nói khó nghe để đi miệt thị người khác. Nhân vật chính của quyển sách này là August, cậu mắc phải một chứng bệnh bẩm sinh nên cả khuôn mặt bị biến dạng. Cậu là một nạn nhân của ‘Body shaming’, bị mọi người xung quanh đối xử rất tệ, dùng những từ ngữ khó nghe để nói về ngoại hình của cậu, nhưng cậu đã vượt qua tất cả và có được tình yêu thương của mọi người. Cả câu chuyện là diễn biến sự việc xoay quanh gia đình, bạn bè và August. Đây là một câu chuyện đầy tính nhân văn, truyền được rất nhiều nghị lực sống cho bản thân mình.Tác giả không đem sự việc, chi tiết lên đến cao trào quá nhưng mình cứ bị cuốn theo, khó mà dứt ra được. Mình thấy cách viết này cũng thú vị đấy chứ. Đây là một quyển sách mình rất thích và mình nghĩ bất cứ ai cũng nên đọc để có thể thông cảm với những người không được may mắn về ngoại hình. Sau khi đọc, mình còn có kết luận như sau bên cạnh việc nói về ‘Body shaming’ : Đôi lúc chúng ta mới chỉ gặp một chút khó khăn mà đã cho rằng bản thân bất hạnh nhưng có những con người phải đối diện với biết bao chuyện kinh khủng ngoài kia họ lại có thể vượt qua được. Thế nên hãy bớt phàn nàn đi, tìm cách vượt qua những rào cản phí trước, đừng vì một lí do nào đó khiến chúng ta bỏ cuộc điều mình đang muốn làm, đang muốn thực hiện.

Một cuộc sống cảm động về tình cảm giữa con người với con người trong cuộc sống,sự cảm thông,tôn trọng với những người không được may mắn như bao con người khác_Người khiếm khuyết.August_cậu bé đáng thương ngay từ tấm bé đã phải chịu đựng những ánh nhìn soi mói,bàn tán không hay về khuôn mặt của cậu bé.August đã phải trải qua rất nhiều cuộc phẫu thuật đau đớn khiến cho gương mặt của cậu trở nên quái dị.Ngay từ khi đủ tuổi đi học,mẹ của cậu đã không cho cậu đi học trường tại mà để cậu ở nhà cho mình tự học.Nhưng sau đó,mẹ đã cho cậu đến học tại một ngôi trường tư mà cậu có đủ điều kiện để học.Ở ngôi trường mới này,cậu bị mọi người khinh bỉ,ghê sợ và xa lánh.Cậu bị mọi người và bạn bè của cậu gắn cho một cái mác không mấy gì đẹp đẽ,đó là"quái thai","đứa dị hợm" và vô vàn cái tên không mấy gì đẹp đẽ.Tuy nhiên,ở ngôi trường mới,August đã có thêm những người bạn tốt mới,đồng cảm và không kỳ thị về vẻ bên ngoài của cậu như Jack Will.Summer,..Và quan trọng nhất,August luôn luôn có một gia đình luôn luôn ở bên và tiếp động lực sống cho cậu.Một gia đình luôn yêu thương cậu bé,là chỗ dựa cho cậu khi cậu nản chí và gục ngã. Ở những dòng trong những trang cuối của tác phẩm,mẹ của August đã nói rằng:"Con là điều kỳ diệu."Nhưng theo mình,điều kỳ diệu không chỉ có thế,mà điều kỳ diệu còn chất chứa ở những trang sách ngập tràn yêu thương.