Cửa Tiệm Thời Gian của tác giả Lee Na Young không chỉ là một cuốn sách dành cho thiếu
nhi mà còn dành cho bậc làm cha làm mẹ những người luôn mong muốn con học hành
chăm chỉ nhưng đôi khi quên mất rằng kỳ vọng của mình đặt lên con lại trở thành
áp lực không nhỏ. Cốt truyện hơi hướng kì ảo nhưng lại phản ánh một cách chân
thực hiện thực cuộc sống ngày nay.
Nhân vật chính của câu chuyện là
cô bé Yoon Ah học lớp 5. Cha mất sớm, cô bé sống cùng với mẹ, một người chấp nhận
cuộc sống vất vả, làm việc ngày đêm để mong muốn con mình sau này có cuộc sống
tốt hơn mình. Cũng chính vì mong muốn ấy mà bà chuyển nhà cho hai mẹ con đến
“khu phố học tập”, làm việc đến tối mịt để kiếm tiền cho con học ở những trung
tâm tốt nhất, thuê gia sư để dạy kèm cho con. Thời gian biểu kín mít đến nỗi
không có thời gian để thở, bài tập chất đống cùng với việc ôn thi khiến Yoon Ah
vô cùng mệt mỏi. Tờ rơi về cửa tiệm thời gian: “BẠN CẦN THỜI GIAN? CHÚNG TÔI
CUNG CẤP THỜI GIAN CHO NGƯỜI THIẾU THỜI GIAN” không khỏi khiến cho Yoon Ah tò
mò khi mình đang sắp muộn buổi học thêm tiếng Anh sắp tới. Người ta thường nói
“Thời gian là vàng” nhưng cái giá phải trả cho mỗi lần mua thời gian là kí ức
khiến cô bé cảm thấy hạnh phúc. Và từ đây, những vụ “giao dịch” với cửa tiệm thời
gian cùng với những đánh đổi vừa thú vị vừa tội lỗi với cô bé Yoon Ah.
Khi mỗi đứa trẻ là một sản phẩm của công nghiệp giáo dục
Lần đầu tiên đọc cuốn sách này là
khi mình đang học kì 2 năm lớp 11 và thấy cuộc sống của mình khi đó khá giống với
cô bé Yoon Ah trong câu chuyện. Mình nghĩ rằng có rất nhiều em nhiều bạn cũng
phải trải qua những ngày phải học từ 7h sáng đến tận 10h đêm mới về tới nhà, về
tới nhà chỉ được nghỉ một lát là lại tiếp tục làm bài về nhà, luyện đề ôn thi.
Mình không học thêm mà chỉ học chính khóa và buổi ôn tập ở trên lớp thôi nhưng
số lượng bài tập và đề ôn cũng đủ để khiến mình ngồi ở bàn học suốt ngày rồi.
Em họ mình đến chơi còn phải thốt lên rằng lúc nào đến cũng thấy mình đang ngồi
ở bàn học. Do đó khi đọc cuốn này mình thấy đồng cảm và ngỡ như tác giả viết
dành riêng cho mình vậy.
Ở lớp học thêm, chúng tôi còn ôn tập nhiều hơn ở trường. Ngày nào cũng
làm bài kiểm tra. Nếu điểm kém sẽ bị giao thêm rất nhiều bài tập. Bởi vậy ngay
cả ở trường cũng phải tranh thủ, hễ có thời gian rảnh là lại lôi bài tập lớp học
thêm ra làm. Đương nhiên không phải ai cũng đặt nặng cuộc thi này. Chỉ những học
sinh học nhỉnh hơn một chút mới chăm chỉ ôn luyện. Những đứa ấy cũng như tôi,
giờ nghỉ hay giờ ăn trưa đều chúi mũi xuống bàn hí hoáy giải bài trong quyển
luyện đề.
…
Tôi mệt mỏi đến độ còn nảy ra ý nghĩ, nếu làm hết bài tập được giao như lời cô giáo ở lớp học thêm Toán, liệu có khi nào cạn sức mà quỵ thật không. Mẹ thì lúc nào cũng ra rả cố gắng thêm chút nữa, thêm một chút nữa thôi, nhưng tôi lấy làm nghi ngờ sự tồn tại của điểm kết thúc ấy.
Dù đọc cuốn sách này cách đây đã
hơn 2 năm nhưng khi mỗi lần đọc lại mình lại cảm thấy đồng cảm với nhân vật
trong câu chuyện rồi lại thấy hào hứng với những chi tiết, sự việc sẽ diễn ra.
Không ít lần mình mong muốn một ngày có hơn 24 tiếng để vừa đi học, vừa làm việc
nhà, vừa giải quyết nốt những bài tập sắp đến hạn. Mình cảm thấy ghen tị và bất
bình cho những người luôn tỏ vẻ thảnh thơi và dành thời gian cho game hay đi
chơi, lướt web. Những ngày học từ sáng đến tối, điều mình muốn nhất lúc đó là
được một ngày ngủ nướng và cả tuần chỉ có chủ nhật để nghỉ ngơi nhưng cũng dành
để làm bài tập nốt. Nên đặt mình vào hoàn cảnh của cô bé Yoon Ah rất cần thời
gian để hoàn thành những việc quan trọng, chúng ta khó có thể từ chối một lời
trao đổi mua bán thời gian hấp dẫn.
“Cách mua thời gian rất đơn giản. Cháu chỉ cần nhớ đến ký ức hạnh phúc
và ấn vào cái nút này là được. Sau khi ấn nút, kim đồng hồ sẽ bắt đầu chạy và
ngoại trừ cháu ra, thời gian của vạn vật đều sẽ ngừng lại. Khi kim quay hết một
vòng và dừng lại ở vị trí ban đầu, cũng có nghĩa là mười phút đã trôi qua. Mọi
thứ sẽ lại bắt đầu chuyển động. Mỗi ngày chỉ được mua thời gian duy nhất một lần,
điều này cháu cũng nhất định phải ghi nhớ đấy.”
Khi kỳ vọng là những áp lực vô hình
Mẹ của Yoon Ah thực sự rất thương con khi chỉ muốn con học hành tốt để sau này có thể vào được trường đại học tốt và có cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng bà không nghĩ rằng những kì vọng của mình lại trở thành áp lực cho con cái. Một điều mình thấy mẹ Yoon Ah đã sai đó là tạo nên lòng đố kị và sự ganh đua trong lòng con mình. Bà luôn muốn con gái mình phải vượt qua được Soo Young, cô bé thường xuyên đứng đầu trường. Mỗi lần Yoon Ah thông báo kết quả thi thì bà luôn hỏi kết quả của những bạn khác, đặc biệt là Soo Young để so sánh và lấy đó để khuyến khích con cố gắng hơn. Chính điều đó khiến Yoon Ah tự ti về bản thân mình và trong tâm trí chỉ nghĩ đến việc đạt kết quả cao hơn cô bạn kia để mẹ vừa lòng.
Mắt tôi nhìn như đóng đinh vào ba chữ “thời gian biểu”. Tôi thấy lo lo.
Có vẻ mẹ đang coi tôi là một trong những khách hàng mẹ phải quản lý. Mẹ đã lên
kế hoạch cho từng ngày của tôi. Hôm nay sẽ áp dụng thời gian biểu cho tháng Mười
một và Mười hai. Đầu tháng Mười một tôi sẽ có kỳ thi năng lực tiếng Anh, còn tháng
Mười hai là thi cuối kỳ. Từ giờ đến lúc thi, mỗi ngày của tôi đều được lên lịch
theo đơn vị ba mươi phút.
Những ký ức không thể nào nhớ nổi
Để mua được thời gian, thứ mà cô bé Yoon Ah cần phải đánh đổi chính là những ký ức khiến cô bé thực sự hạnh phúc. Cô bé nhớ về những ngày cha còn sống, những kỷ niệm buồn vui bên người bạn thân Da Hyun hay những ngày sống hạnh phúc bên bà. Nhưng những ký ức cứ dần dần biến mất khi cô bé cần thời gian. Để có được 10 phút thì những ký ức ấy biến mất có đáng không khi 10 phút mà cô bé dành chỉ để thỏa mãn kỳ vọng điểm cao của mẹ đến nỗi bất chấp việc gian lận và chơi xấu bạn mình vì đố kỵ. Dần dần, Yoon Ah cảm thấy trong mình trống rỗng và chẳng được vui vẻ nữa. Dù ở bên cạnh bạn thân nhưng cô bé cảm thấy như người xa lạ, những kỷ niệm về cha về bạn bè cũng là một cái gì đó rất mơ hồ. Một chi tiết rất hay trong câu chuyện đó là khi cô bé cần phải nghĩ đến một ký ức hạnh phúc để mua thời gian, Yoon Ah đã nghĩ về lúc mình vượt qua Soo Young để đứng thứ nhất toàn trường nhưng chiếc đồng hồ lại không hoạt động. Điều đó cho thấy đó không phải là niềm hạnh phúc thực sự của cô bé, niềm vui khi đó chỉ là sự đắc thắng của cô bé khi thực hiện được mong muốn của mẹ mà thôi.
Kết luận:
Cửa Tiệm Thời Gian là cuốn sách mình rất muốn những bạn đang là học sinh và cả những bậc phụ huynh đọc. Nó không chỉ cho ta thấy hiện thực về một xã hội đang đè nặng áp lực học hành lên con trẻ mà còn thức tỉnh những người quá mải miết chạy theo guồng quay cuộc sống mà quên đi mất những thời khắc vui vẻ, hạnh phúc trong cuộc đời. Thời gian là thứ vô hình nhưng hạnh phúc là thứ có thể thấy trước mắt, chỉ một ánh mắt ngời lên niềm vui sướng hay một nụ cười tươi cũng sẽ trở thành ký ức tươi đẹp in dấu trong tâm trí mỗi người, để rồi sau này nó là niềm an ủi, là thứ tưới mát tâm hồn ta.
Tác giả: Tuyết Ngân - Bookademy
Deal mua sách này giá tốt hiện tại: https://goo.gl/NU6MsK
-----------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn
Tham gia cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3
Lee Yoon Ah - một cô bé học lớp 5 đã phải cắm đầu cắm cổ học theo ý mẹ để vào được trường trung học quốc tế. Ngoài việc học ở trường, Yoon Ah còn phải học thêm ở trung tâm, học với gia sư, nghe bài giảng trực tuyến rồi tiếng Anh, tiếng Trung các kiểu và Yoon Ah phải giải quyết một núi bài tập. Vì thế, cô bé lúc nào cũng phải chạy đua với thời gian để không bị trễ học. Trong một lần đang chạy đến trung tâm tiếng Anh để học, một tờ rơi quảng cáo việc mua thời gian ập vào mặt Yoon Ah, không giấu nổi sự tò mò, cô bé bước vào cửa tiệm. Và thế giới của cô bé thay đổi từ đó, cô bé có thể mua 10 phút đổi lại là mất đi 1 kí ức hạnh phúc.
Lúc đọc quyển này mình có chút đồng cảm với Yoon Ah, dù mình không bị bắt học nhiều như thế đâu nhưng vẫn rất áp lực.
"Được mệnh danh là con phố học thêm, nên suốt dọc hai bên đường, các trung tâm dạy học mọc lên san sát. Cứ thế hòa vào đám đông, vừa đi tôi vừa có cảm giác mình đang bước lên một băng chuyền sản xuất, khi mà các sản phẩm tốt nhất được tạo ra bằng cách ráp các linh kiện cần thiết lại với nhau. Cảm giác như tôi cũng đang được sản xuất thành một đứa trẻ học giỏi. Nếu như vậy thì tội tuyệt đối không muốn trở thành thứ sản phẩm kém chất lượng đâu".
"Đáng lẽ lời khen ngợi phải giúp người ta có thêm động lực, nhưng ở tình cảnh của tôi thì khác. Mỗi lần nghe những người xung quanh khen mình giỏi giang, tôi chỉ càng thấy nặng nề. Không khác gì bị bắt ép "phải làm cho tốt" cả".