Cứ cười thôi, mặc kệ đời

“Em sinh ra để tìm thấy hạnh phúc trong đau khổ. Để chới với và hiểu được đắng cay của cuộc đời.

Em kết nối với người khác để họ nhận ra đâu là giá trị sống thực sự của đời mình.

Em biết điều đó có ý nghĩa dù rằng phiền muộn vây quanh.

Em đến bên anh để anh hiểu được một điều rằng tình yêu là thứ vẫn tồn tại giữa thế gian ngoài kia.

Em đánh thức anh để anh được sống đúng là chính mình.

Để anh biết rằng anh đã từng là người có nhiều ước mơ và cá tính như thế nào.

Và anh đã bị xã hội này bào mòn tới mức thực tế đến nhàm chán ra sao…”

Qua từng câu chữ, đọc giả phần nào thấy được một cô gái trẻ, tràn đầy sức sống với một tâm hồn mang trong mình đầy suy tư, lúc bất khuất kiên cường, lúc mong manh dễ vỡ, lúc buông xuôi thanh thản,.. Một cô gái yêu hết mình, đau khổ có, dằn vặt có nhưng quan trọng cô biết dừng lại đúng lúc và buông xuôi những thứ thực sự không thuộc về mình.

Ngay tiêu đề cuốn sách, người đọc cũng thấy được một khí chất lạc quan, cá tính, mạnh mẽ và dứt khoát. Điều đó liệu đã nói hết được tâm tư thực sự, suy nghĩ thực sự trong con người ấy. Liệu rằng, trải qua nhiều đau thương, mất mát, người ta trở lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, đôi khi là cố mạnh mẽ để che đi một tâm hồn mong manh, yếu mềm bên trong?

“Rời xa một tình yêu trong danh dự, không oán hận, không thù hằn. Ta biết mình chọn lựa như thế, chọn cách sống và yêu như thế, dù có thể đau, dù có thể là trái ngược với mong muốn, nhưng được sống và yêu, đã là một hạnh phúc.” Một tâm hồn đầy nhẹ nhàng, con người sinh ra đã là một ân phước, được sống và được yêu là một may mắn. Bạn đang hạnh phúc với tình yêu của mình, đó thực sự là một điều đáng quý và đáng trân trọng, nhưng nếu không may mắn có được điều đó thì cũng đừng tuyệt vọng và đau khổ, có thể tình yêu chưa đến với bạn, và một ngày nào đó bạn sẽ tìm được một nửa đích thực của cuộc đời mình. Hãy sống thật hết mình và tràn đầy sức sống, lạc quan và đừng bao giờ mất niềm tin vào tương lai.

Xuyên suốt toàn bộ 242 trang của cuốn sách là những câu chuyện nhật ký, tản văn của Gari, vì vậy nó sẽ không theo một chủ đề hay một mô típ nào, ngôn từ không cầu kỳ, hoa mỹ mà nó giống như những tâm sự chân thật của cô về cuộc đời, về tình yêu của chính mình hay những người xung quanh cô. Chắc chắn, đâu đó trong mỗi hồi tưởng đó, bạn sẽ bắt gặp hình ảnh của chính mình, nếu vậy, hãy học cách cô ấy đã làm, đó là mạnh mẽ và mỉm cười cho dù có chuyện gì xảy ra, nhé!

Không ai có thể dễ dàng thay thế người mình thương!

“Hôm nay, bạn nhớ người yêu cũ lắm phải không? Thôi nào, trưởng thành rồi, đừng dễ dàng buông lời than phiền hay nghĩ rằng mọi thứ là không thể thay thế. Ai rồi cũng sẽ đổi khác, chỉ có kẻ ngây thơ mới tin rằng nếu người đó thực sự là của mình, tình yêu sẽ khiến họ quay trở lại.”

Tình yêu thật rất trìu tượng và mông lung, chẳng một ai có thể định nghĩa được tình yêu, không ai có thể nói rõ hết lý do tại sao lại yêu người ấy, tình yêu giống như một liều thuốc ngọt ngào, nó có thể giúp chúng ta sống trong màu hồng đầy gia vị hạnh phúc, và cảm xúc ấm áp nhưng tình yêu cũng chính là liều thuốc độc khiến chúng ta vật vã, đớn đau. Khi đã thực sự yêu một người, thì hình bóng người ấy, nụ cười của người ấy, cử chỉ lời nói đều luôn hiện diện bất cứ lúc nào trong tâm trí chúng ta. Vì trái tim không có trí nhớ, trái tim không có nghĩa vụ phải quên, chúng chỉ có nhiệm vụ đập hết mình khi gặp đúng đối tượng.

Xin lỗi! Con đã sai!

Bên cạnh những hồi ức về tình yêu, còn có những ký ức về gia đình, về những đấng sinh thành, những người đầu tiên dậy ta biết yêu, biết thương và cũng chính là những người yêu thương chúng ta vô điều kiện, cho dù mọi thứ có thay đổi.

“Đến một ngày, bạn sẽ nhận ra không có người đàn ông nào nỗ lực vì bạn hơn bố bạn,

Không có người phụ nữ nào chăm chút cho bạn hơn mẹ bạn.

Những người mà bạn chẳng mong nhận lại gì, chỉ mong cho đi nhiều nhất có thể.”

Đã bao lâu rồi, bạn chưa về thăm gia đình, lần cuối cùng bạn gọi điện cho bố mẹ là khi nào, từ bao giờ bạn không được ăn một bữa cơm gia đình trọn vẹn…? Hãy đừng như cô gái trong câu chuyện, đừng lao vào công việc, bị cuốn theo những mối tình không trọn vẹn mà quên đi những tình cảm thực sự thiêng liêng và vĩnh cửu nhất trong cuộc đời. Đến khi gần kề với sự mất mát, bạn mới cảm nhận rõ được lỗi lầm của mình, hãy giành thời gian cho cha mẹ bất cứ khi nào bạn có thể, bởi thời gian luôn tàn nhẫn, nó có thể cướp đi sức khỏe, cướp đi cha mẹ bất cứ khi nào. Hãy nói lời yêu thương ngay khi bạn có thể, bởi cho dù cả thế giới có quay lưng với bạn, thì cũng đừng tuyệt vọng, đằng sau luôn có gia đình sẵn sàng ôm bạn vào lòng, che chở cho bạn,..

Là “thương” hay “yêu”, do em cả đấy!

Tôi nghĩ là, là con gái, bất cứ cô gái nào cũng đã từng có cảm giác ngộ nhận về tình cảm của người mình thích, hoặc chí ít cũng là người-mà-mình-đang -để-ý. Biết sao được, dạo gần đây, đối phương luôn để lại nhiều hành động khiến bản thân ta nghi ngờ mà! Nhưng mà, đáng tiếc đôi khi đó chỉ là “yêu thương ảo tưởng”, nghe thật đau lòng, nhỉ?

Tôi nói này, chẳng mấy người đàn ông nào dành hết cả sinh mệnh của mình để yêu phụ nữ như chính bản thân họ đâu. Đối với đàn ông mà nói, càng không yêu, càng khó có thể nói bằng ngôn từ. Thế nhưng, họ lại không muốn khiến cho người có tình cảm với mình đau lòng. Chính vì thế, gây hiểu nhầm với đối phương cũng là điều dễ hiểu.

Đừng nghĩ rằng, trong tình yêu chỉ cần tình thương là đủ, “yêu” và “thương” là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Đôi khi, “thương” chỉ là thương hại, họ thương hại bạn, họ sợ bạn phải sống trong đau khổ và tuyệt vọng, còn “yêu” chỉ tồn tại khi nó vượt qua tình thương, đến sự thấu cảm và đồng điệu giữa hai con người, khi họ thực sự rung động trước một người, và luôn mong muốn đem lại hạnh phúc cho người đó…

Vì ngôn từ còn sắc hơn dao kéo

“Uốn lưỡi bảy lần trước khi nói” câu thành ngữ ấy quả là không sai, từ xa xưa ông cha ta đã thấy được tầm quan trọng của lời nói, của ngôn từ. hằng ngày, chúng ta giao tiếp với nhau sử dụng ngôn từ thường xuyên, vậy làm thế nào để sử dụng chúng một cách phù hợp và khéo léo. Trong tình yêu cũng vậy, ngôn từ có thể là khởi đầu cho những tin nhắn tình cảm mới chớm, những lời tỏ tình đầy e thẹn, ngôn từ có thể mang những yêu thương xa lạ bất giác lại gần, và ngôn từ cũng là thứ khiến mọi đau đớn vỡ òa.

Hành động có thể khiến người ta dễ dàng quên đi, nhưng những lời nói, những dòng tin nhắn, những lá thư tay thì khiến người ta luôn nhớ mãi. Trước khi muốn nói gì với một ai đó, hãy cân nhắc thật kỹ câu từ, kể cả mắng nhiếc, trách móc hay ngọt ngào. Bởi tác động mạnh mẽ của ngôn từ đến tình cảm, đến yêu thương, đến tâm hồn con người có thể khiến một người yếu đuối tuyệt vọng trở nên lạc quan và tràn đầy sức sống, nó cũng có thể khiến một người vô tư, hồn nhiên trở nên trầm cảm, khép mình…Đặt mình vào vị trí của người nghe để thấu hiểu hơn, để tinh tế hơn trong việc sử dụng ngôn từ, bởi ngôn từ cũng giống như đồ vật, nguy hiểm hay không đều tùy thuộc vào cách sử dụng của mỗi người.

Xinh đẹp tại tâm

Là phụ nữ, ai cũng muốn mình thật xinh đẹp trong mắt người khác, đôi khi bạn thấy mình trong gương và tự ti vì một số điểm không được đẹp trên khuôn mặt mình, bạn chán nản. Tất nhiên, con người ai cũng hướng mình đến giá trị chân-thiện-mỹ, nếu may mắn có được vẻ ngoài xinh đẹp, thì đó là ân huệ của tạo hóa, còn nếu không hãy khiến mình trở nên xinh đẹp hơn, trong cách đối nhân xử thế với đời, với người. “Không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết làm đẹp”, chúng ta có thể tự làm đẹp mình, cả về bề ngoài và tâm hồn. Trong tình yêu, xinh đẹp cũng là một lợi thế, ai cũng ưa chuộng cái đẹp, người đồng hành với bạn cũng sẽ rất hãnh diện khi có một “partner” đẹp, quyến rũ. Nhưng vẻ bề ngoài không phải điều kiện đủ và duy nhất, một cô gái được đánh giá là xinh đẹp khi cả hình thức và tâm hồn phải đồng điệu, biết yêu thương, biết sẽ chia và biết lắng nghe. Vẻ ngoài chỉ là ấn tượng ban đầu, xinh đẹp không thể trường tồn mãi với thời gian, tuổi thanh xuân rồi cũng đi qua, ai rồi cũng sẽ già nua, vậy điều gì là còn mãi. Trong tình yêu, giá trị chân thực nhất không nằm ở hình thức, những yêu thương, sẻ chia mới là thứ kế nối lại giữa hai tâm hồn.

Tình yêu nào cũng cần sự tử tế

Chắc hẳn, khi đang yêu một ai đó, bạn đã từng trải qua những cảm giác như thế này nhưng mãi chưa tìm ra được câu trả lời:

Vì sao bạn cảm thấy người ấy không coi trọng bạn? Vì bạn luôn bắt bẻ từng chi tiết của người ấy, muốn bới móc quá khứ, muốn có quá nhiều thứ trong khi không dám đối diện với ưu- nhược điểm của một con người thực sự.

Vì sao bạn có cảm giác như mình không nắm bắt được hạnh phúc, ngược lại còn tổn thương đến mức có cảm giác như mình là người duy nhất chịu oan ức? với tình yêu, bỏ ra nhiều thời gian hơn một chút, bớt tính toán đi một chút, bớt nghĩ nhiều một chút, bớt sân si đi một chút, cứ cố gắng nắm tay người mình yêu đi xa nhất có thể với một trái tim nhiệt huyết chẳng bao giờ từ bỏ, để rồi đến khi quay lại, mới thấy mình đã can đảm và thấy những gì mình đang có quả thực xứng đáng vô cùng.

Ai trong chúng ta có lẽ cũng đều trải qua ít nhất một cuộc tình không trọn vẹn, không có được hạnh phúc như những người bình thường. Ta đã từng sống đơn thuần dựa vào bản thân mình, không dựa dẫm vào người mà ta yêu thương. Nhưng vì quá độc lập, và cũng vì thiếu đi tình yêu, ta mới cho đi và từ bỏ những yêu thương mình đang có. Rời xa một tình yêu trong danh dự, không oán hận, không thù hằn. Ta biết mình chọn lựa như thế, chọn cách sống và yêu như thế, dù có đau, dù có thể là trái ngược với mong muốn, những được sống và yêu, đã là một hạnh phúc.

Hạnh phúc, suy cho cùng cũng tùy thuộc vào khái niệm của mỗi người. Tôi thiết nghĩ, chúng ta còn quá trẻ, đường đời còn quá dài. Mà cuộc sống này công bằng lắm, nếu như khi còn trẻ, bản thân mình không trải qua hết những nỗi đau, vượt hết những khía cạnh xấu xí thì có lẽ sẽ không thể có hạnh phúc nơi cuối đường. Vì hạnh phúc, thực sự dù có thể ở ngay trước mặt, nhưng có cho đi thì mới có nhận.

Nỗi đau nào cũng chỉ là tạm thời, chỉ cần còn niềm tin vào sự tử tế, cuộc sống này nhất định sẽ không phụ lòng bạn.

Nỗi đau nào rồi cũng sẽ qua

Chúng ta có thể sống một cuộc sống không như kỳ vọng, nhưng để trở nên mạnh mẽ, ta không nhất thiết phải cay nghiệt hay tàn nhẫn.

Có phải ta đã từng là một người hết sức sôi nổi, say mê, nhưng chỉ vì một biến cố nào đó mà ta thu mình và lản tránh cả thế giới?

Có phải ta đã từng nói những lời rất hay, động viên mọi người rất giỏi nhưng đến chuyện của mình thì ta chẳng thế chia sẻ nửa lời?

Có phải ta đã từng đặt niềm tin vào quá nhiều thứ, tình yêu, tình bạn và các mối quan hệ, nhưng cuối cùng nhận ra rằng đó chỉ là mớ lý thuyết nhảm nhí? Vì khi nhìn qua nhìn lại, chỉ còn mình ta cùng với sự phản bội?

Và có một điều, trong những tháng ngày cảm thấy căm phẫn, đó là ta không dám thừa nhận vào những điều mà ta từng đánh mất, hoặc vô tình bị cuộc sống này cướp mất và ta không có quyền lựa chọn tránh khỏi.

Em “bận rộn” đến bao giờ?

 Trong câu chuyện này, cô gái đã từng lao đầu vào công việc, học hành, rồi đến lúc muốn được yêu, cô lại lao đầu vào yêu và trải qua những cảm xúc nhạt nhẽo, vô hình. Khi bắt gặp được người mình yêu thực sự, cô lại quá bận rộn với công việc, yêu xa khiến họ trở nên xa cách, và thời gian cô giành cho anh cũng thưa thớt. Những tin nhắn, những cuộc gọi ngắn ngủi dần dần chẳng còn nữa. Và cứ thế, cô tuột mất tình yêu của mình. Cũng không thể trách được người đàn ông đó, trong tình yêu không thể thiếu được sự quan tâm, chia sẻ, sự cố gắng từ một phía là không đủ, dần dần họ cảm thấy mình không còn ý nghĩa với đối phương và quyết định từ bỏ là một chuyện thường tình.

Tuổi trẻ là sự cân bằng giữa công việc, tình yêu và gia đình. Khi bạn giành quá nhiều thời gian của mình vào một yếu tố và bỏ qua những cái còn lại thì ắt hẳn sẽ tuột mất chúng. Điều gì cũng quan trọng, vì còn trẻ nên muốn tập trung vào công việc, yêu thích sự bận rộn, chìm đắm trong nhiệm vụ, lại vừa muốn yêu thương một ai đó, lại vừa muốn giành thời gian cho gia đình. Điều đó thật khó khi bạn luôn muốn mọi thứ được vẹn toàn, chúng ta chỉ có thể cân bằng chúng, cố gắng nắm bắt và trân trọng những gì mình đang có.

Sống hết mình để rồi nhận lại được gì?

Chuyện kể về một bộ phim có nội dung là tình cảm giữa một cô nữ sinh 17 tuổi với thầy giáo thể dục của mình. Cô luôn tìm cách tiếp cận và gây sự chú ý với thầy, bất kỳ lúc nào, bất cứ nơi đâu có mặt thầy. Sẽ là không có gì sai trái nếu như thầy chưa có vợ và đứa con trong bụng. Dần dần sau những giây phút thân mật với nhau trong lúc trú mưa sau giờ học tại sân trường, cô gái đã vượt quá giới hạn của một người học trò, cô tìm mọi cách phá hoại gia đình thầy, bắt thầy lựa chọn giữa cô và vợ. Tất nhiên, tình cảm thoáng qua ấy không đủ để thầy từ bỏ trách nhiệm của mình. Kết phim là cảnh cô gái nhảy lầu tự tử và thầy không đủ sức cứu lấy cô.

Trong câu chuyện này, cô nữ sinh đã yêu hết mình, dám theo đuổi tình yêu của mình. Tuy nhiên cách cô lựa chọn đầy rẫy những lỗi lầm, chỉ vì một người có đáng không. Còn rất nhiều người cần mình, trong khi mình bỏ mặc tất cả chỉ vì một người. Tình yêu của cô không sai, chỉ là sai thời điểm và yêu người không nên yêu mà thôi. Cô đã sống hết mình vì tình yêu, sống chết vì nó, nhưng rồi điều cô nhận lại là gì? Chỉ là những đau đớn của người thân và gieo nên nỗi day dứt khôn nguôi trong lòng người thầy.

“Hạnh phúc suy cho cùng cũng tùy thuộc vào khái niệm của mỗi người. Thiết nghĩ, chúng ta còn quá trẻ, đường đời còn quá dài. Mà cuộc sống này công bằng lắm, nếu như khi còn trẻ, bản thân mình không trải qua hết những nỗi đau, vượt hết những khía cạnh xấu xí thì có lẽ sẽ không thể có hạnh phúc nơi cuối đường. Vì hạnh phúc, thực sự dù có thể ở ngay trước mặt, nhưng có cho đi thì mới có nhận lại”.

 

 

Tác giả: Nguyễn Bích Ngọc - Bookademy

-------------------------------

Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc tiếng Việt) về : [email protected]

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại Link htpp://www.facebook.com/bookademy.vn 

Xem thêm

Cuốn sách thứ năm của tác giả trẻ tuổi Gari Nguyễn, đã được kỳ vọng là cuốn sách quốc dân dành cho mọi giới trẻ, đặc biệt là dành cho các cô gái mạnh mẽ. Chính vì vậy, cuốn sách đã tiêu thụ được 5.000 bản đặt trước chỉ trong vòng một tuần và ngay lập tức được in tái bản 10.000 cuốn để có thể cho kịp ngày họp báo ra mắt sách.

Qua cuốn sách Cứ cười thôi, mặc kệ đời này, các cô gái có thể sẽ hiểu rằng tình yêu giống như một liều thuốc hết sức ngọt ngào nó có thể giúp cho chúng ta sống trong một màu hồng đầy những gia vị hạnh phúc và những cảm xúc vô cùng ấm áp.

Nhưng tuy nhiên tình yêu cũng chính là một liều thuốc độc khiến cho chúng ta luôn vật vã và cảm thấy đớn đau. Thế nhưng bất kì ai cũng mong muốn được một lần yêu, để có thể đắm chìm trong giây phút có lúc đầy những thăng hoa nhưng có lúc lại đầy những giọt nước mắt đó.

Có thể nói tất cả mọi cuộc tình đều luôn kết thúc có hậu hoặc cũng có thể dở dang và khi tình yêu dở dang thì chắc chắn người ở lại bao giờ hết cũng là người buồn lâu hơn rất nhiều.

Chúng ta ai rồi ai cũng phải mạnh mẽ vượt qua nỗi buồn đó để có thể trưởng thành và yêu bản thân mình nhiều hơn nữa. Từng câu chữ trong cuốn sách Cứ cười thôi, mặc kệ đời của tác giả Gari như vừa muốn giằng xé gây cấn tình yêu, vừa lại muốn nâng niu tình yêu và cả để cho tình yêu được tự do.

“Cứ cười thôi, mặc kệ đời!”- Gari
Giữa dòng đời hối hả, có lúc nào ta quên đi chính mình?

Giữa guồng quay của cuộc sống, có bao giờ ta nhớ mình cần phải làm gì?

Giữa những dấu hỏi lớn của cuộc đời, có khi nào ta chợt nhận ra rằng bản thân thật cô độc?

“Cứ cười thôi mặc kệ đời!” sẽ thay ta giải đáp phần nào những thắc mắc ấy. Cuốn sách không chỉ là châm ngôn sống của nhiều cô gái, mà còn là những lời khuyên đáng trân trọng mà Gari dành tặng độc giả của mình.

Trải dài những trang sách là những câu chuyện về đời, về nghề, về những trăn trở của tuổi trẻ và cả những âu lo của những cô gái đang bước vào ngưỡng cửa của sự trưởng thành. Với ngôn ngữ tâm tình và thủ thỉ, người đọc cảm nhận như nhà văn đang chia sẻ với mình chứ không đơn thuần là gửi gắm những câu chuyện. Rằng “con người ta hay nhỉ, chỉ quan tâm kết quả, chẳng hề đoái hoài đến quá trình”. Rằng “dù mọi thứ có rời bỏ ta đi chăng nữa, chỉ cần mình không bỏ mình là được”.

Giữa vô vàn những cuốn sách viết cho tuổi trẻ, “Cứ cười thôi mặc kệ đời!” của Gari ghi lại dấu ấn riêng trong lòng độc giả. Bởi chính cái ân cần của người viết hay chính sự đồng điệu của người đọc? Hy vọng khi cầm trên tay cuốn sách này bạn sẽ có câu trả lời cho mình!

“Có thể bạn không là ai cả nhưng không có nghĩa bạn chẳng là gì cả."

Từng chữ trong cuốn sách của Gari như vừa muốn giằng xé tình yêu, vừa muốn nâng niu tình yêu và cả để tình yêu tự do. Người đọc bắt gặp một cô gái đang trong tuổi thanh xuân đẹp nhất mang tâm hồn lúc mong manh dễ vỡ, lúc bất khuất kiên cường, lúc để mọi sự buông trôi thanh thản. Một tâm hồn đẹp biết yêu, biết đau, biết chấp nhận và biết thả trôi những thứ không thuộc về mình.

“Rời xa một tình yêu trong danh dự, không oán hận, không thù hằn. Ta biết mình chọn lựa như thế, chọn cách sống và yêu như thế, dù có thể đau, dù có thể là trái ngược với mong muốn, nhưng được sống và yêu, đã là một hạnh phúc”  - trích Cứ cười thôi, mặc kệ đời.

Dĩ nhiên rằng, tất cả chúng ta đều có một tình yêu khác nhau, không ai giống ai cả. Có người sẽ vẹn toàn và bằng lòng với nó, cũng có người suốt đời giữ trong mình một hình bóng không thể nguôi ngoai, nhưng rốt cục thì “Mọi thứ, suy cho cùng cũng sẽ trôi qua, để rồi nhường chỗ cho những thử thách mới. Bình tĩnh mà sống, an yên tự tại. Đừng cứ nhìn chằm chằm vào nốt mực đen lỡ vẩy vào tờ giấy trắng, mà không biết rằng tờ giấy vẫn còn mảng lớn hy vọng đấy thôi" - trích từ Cứ cười thôi, mặc kệ đời.

Hãy lạc quan lên vì ngoài tình yêu ra còn có nhiều lựa chọn, nhiều ước mơ khác và chắc rằng tình yêu không phải là lựa chọn duy nhất mang tới hạnh phúc.

Trước khi ra mắt cuốn sách Cứ cười thôi, mặc kệ đời, tác giả Gari từng là chủ nhân của 4 cuốn sách rất hay như Nhắm mắt lại thấy cả bầu trời, Vỡ vụn tuổi 20,  Là đánh mất hay chưa từng có, Đã từng tồn tại đã từng yêu thương đã từng gây sốt ở trên cộng đồng mạng thể hiện được quan điểm về cuộc sống, quan điểm về tình yêu và về sự hoang mang của tuổi 20.

Cô gái ấy đã viết một cách không ngừng nghỉ và không mệt mỏi bởi vì với tác giả Gari: Hạnh phúc, tất cả suy cho cùng cũng tùy thuộc vào khái niệm của mỗi con người. Thiết nghĩ, chúng ta còn quá trẻ và đường đời còn quá dài ở phía trước.

Mà cuộc sống này vốn dĩ công bằng lắm, nếu như khi còn trẻ, bản thân mình không trải qua hết tất cả những nỗi đau, vượt hết những khía cạnh đầy xấu xí thì có lẽ sẽ không thể nào có hạnh phúc ở nơi cuối đường. Vì hạnh phúc, thực sự dù có thể ở ngay trước mặt của mình nhưng có cho đi thì mới có thể nhận lại.

Thông qua cuốn sách Cứ cười thôi, mặc kệ đời dày 242 trang sách, tác giả Gari muốn gửi gắm thông điệp ý nghĩa tới các bạn trẻ: “Có thể bạn sẽ không là ai cả, nhưng không có nghĩa bạn sẽ chẳng là gì cả. Hãy cứ tươi cười lên và yêu lấy chính bản thân mình, mặc kệ ngoài kia có giông bão như thế nào…”.

Bằng với lối viết không cầu kỳ, không hoa mỹ một chút nào, những gì tác giả Gari đã chiêm nghiệm và đưa đến với các bạn độc giả trong cuốn sách Cứ cười thôi, mặc kệ đời hết sức giản dị, rất gần gũi và vô cùng thân thuộc.

“Cứ cười thôi, mặc kệ đời” là cuốn sách mà tôi thích nhất của tác giả Gari. Vẫn là chủ đề tình yêu đã được khai thác đi khai thác lại đến mòn cả câu chữ, nhưng ở cuốn sách này, một cái nhìn về tình yêu rất khác được nhìn qua cả góc nhìn chủ quan và khách quan của Gari, từ đó đọng lại trong câu chữ không chỉ là những sự nuối tiếc mà còn là những nụ cười, nụ cười về sự trưởng thành của chính mình và mỉm cười vì đã có thể buông tay người đã rời xa, hạnh phúc vì có thể buông bỏ mối tình khiến bản thân đau đớn.

Giọng văn của Gari ở cuốn sách này vẫn mượt mà như những tác phẩm khác mà tôi đã đọc của cô, câu chữ lại mang chút trầm buồn và u uất. Nhưng sau tất cả, cái đọng lại sau khi bản thân mình gấp lại cuốn sách này chính là một sự lạc quan, lạc quan vì dẫu cuộc sống như thế nào, chỉ cần bản thân vẫn tự tin nở nụ cười thì rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cuộc đời cứ trôi, mặc kệ đời, bản thân sẽ buông bỏ được nhiều gánh nặng và nhất định chính mình sẽ hạnh phúc.

Tình yêu trong sách của Gari luôn muôn màu muôn vẻ, đau lòng có, hạnh phúc cũng có, có cả những giọt nước mắt và không ít những nụ cười. Trong số những truyện ngắn của “Cứ cười thôi, mặc kệ đời”, tôi thích nhất là “Không ai có thể dễ dàng thay thế người ta thương”, vì đó chính là những câu chữ nói hộ lòng tôi. Cám ơn Gari, cám ơn cuốn sách này đã khiến tôi trở nên mạnh mẽ hơn.

Nếu đã từng đọc “Đã từng tồn tại, đã từng yêu thương” của tác giả Gari thì có lẽ chúng ta không còn xa lạ gì với giọng văn này nữa. “Cứ cười thôi, mặc kệ đời!” là một quyển sách tản văn, với những dòng cảm xúc đượm buồn mà cũng rất quen thuộc đối với những cô gái đã và đang yêu. Thử hỏi tình yêu là gì mà dai dẳng đến thế? Nó khiến con người ta điên loạn, yêu say đắm và cuồng nhiệt, rồi cuối cùng nhận lại khổ đau vì những lần cãi vã, những lần chia tay.

Đây là một điều rất thực tế đối với cuộc sống của ta. Không có tình yêu của đôi trai gái, làm sao ta có thể nhận rõ được những cung bậc cảm xúc của cuộc sống là như nào? Làm sao cảm nhận được khi họ mang đến niềm vui cho bạn cũng như lúc họ đem đến đau khổ cho bạn? Nếu đã từng đau khổ, đừng vì mối tình quá khứ ấy phá nát cả cuộc đời bạn. Đừng bao giờ biến cuộc sống của mình trở nên vô nghĩa. Cho dù có chuyện gì xảy ra, những biến cố lần lượt tới thì bạn cũng phải cười. Nụ cười rất cần thiết khiến cho bạn quên đi đau khổ kia. Hãy cảm nhận cả quá trình mình đã thực hiện. Đúng! Mình sinh ra để tìm hạnh phúc chứ không phải đón nhận đắng cay của cuộc đời. Hãy sống mạnh mẽ và dũng cảm lên.

Một quyển sách cần thiết cho những cô gái nào cần sự an ủi, đang vướng mắc trong tình cảm nhé!