“Cốt cách mỹ nhân, thế gian hiếm thấy. Có người có cốt cách, nhưng lại không có vẻ bề ngoài, có người có dung mạo, nhưng lại không có cốt cách. Thế nhân tầm nhìn hạn hẹp, chỉ có thể nhìn thấy vẻ bề ngoài mà không thấy được cốt cách bên trong.”Một  câu chuyện chứa đựng tình yêu vượt qua cả sinh tử, vượt qua cả luân hồi chuyển kiếp, vượt thời gian, vượt không gian, nguyện vì đối phương mà bao dung mà bảo bọc mà yêu thương.

“ Ngàn năm quạnh quẽ, xương trắng thành bùn, duy chỉ Thời Nghi, là anh mong cầu.”

“ Đối với Thời Nghi mà nói, cái tên Châu Sinh Thần này vĩnh viễn là cái tên đáng tin cậy nhất.”

Nếu tiểu thiên hậu Đồng Hoa nổi tiếng với văn phong tinh tế sâu sắc nhưng cũng không kém phần hiện thực gai góc, mẹ kế Phỉ Ngã Tư Tồn với những dòng văn sắc nhọn đâm thẳng vào lòng người, lấy đi biết bao giọt nước mắt của độc giả thì Mặc Bảo Phi Bảo lại hoàn toàn ngược lại. Bảo Bảo, với cảm nhận của tôi, là một cây bút rất hiền lành. Hiếm khi thấy một câu chuyện tình đầy đau đớn dằn vặt, muôn trùng cách trở, muôn trùng sóng gió xuất hiện dưới những dòng văn của cô. Thế nhưng cũng không vì thế mà truyện của cô nhạt nhẽo, chẳng thu hút. Phi Bảo có một trường phái rất riêng, một kiểu viết, một thể loại viết, một chấp niệm viết rất riêng. Những dòng văn của cô dường như luôn có một cách rất đặc biệt để thu hút độc giả : nhẹ nhàng, tinh tế, mà cũng không kém phần sâu sắc. Đôi khi, tôi lại thầm thán phục cô, rằng làm sao có thể biến một câu chuyện hết sức bình thường trở nên xuất sắc, rằng làm sao những chuyện tình dưới bàn tay ma quái của cô đều trở nên hết sức ấm áp, chân tình. Viết truyện ngược đã khó, tôi nghĩ, viết truyện ngọt mà không ngấy còn khó gấp vạn lần. Mặc Bảo Phi Bảo đã làm được điều ấy, mà còn làm được một cách hết sức điêu luyện. Rất nhớ, rất nhớ em ; Trọn đời bình an ; Tùy tiện phóng hỏa,... đều là những tác phẩm hết sức tiêu biểu cho trường phái riêng này của cô. Mỗi câu chuyện tình dường như đều là một chấp niệm, dù đến chết cũng không thể buông bỏ được.

Cốt cách mỹ nhân cũng không phải là ngoại lệ, vẫn là một chuyện tình hết sức nhẹ nhàng, nhưng, có lẽ bởi đã được rèn giũa qua bao tác phẩm, dường như câu chuyện này đã kết tinh đủ tinh hoa của một ngòi bút đã đạt đến độ chín muồi. Mặc Bảo Phi Bảo trở lại với một diện mạo trưởng thành hơn, lão luyện hơn và đặc sắc hơn. Cốt cách mỹ nhân hội tụ đủ tất cả các yếu tố trong văn Bảo Bảo, là đại diện cho giọng văn tinh túy của cô.

Tiền duyên kiếp trước

Cốt cách mỹ nhân là câu chuyện vừa hiện đại lại vừa thấp thoáng bóng hình cổ đại. Hai mạch truyện lồng ghép đan xen một cách hợp lý hợp tình làm người đọc không khỏi cảm thấy ấn tượng sâu sắc. Thời Nghi - cô công chúa vượt qua vòng luân hồi mà không uống canh Mạnh Bà, trong cô cả hai cuộc đời, cả hai kiếp người tựa như hai cuốn phim cứ luôn ẩn hiện luân phiên.

Thời Nghi, Thập Nhất cô con gái duy nhất của dòng họ Thanh Hà Thôi Thị, được hứa hôn với Thái tử từ trong bụng mẹ, là đệ tử của Tiểu Nam Thần Vương- thúc phụ nhỏ tuổi nhất của Thái Tử. Nhưng nàng Thái tử phi tương lai ấy, từ lúc sinh ra, đã không biết nói. Khi nàng bái sư, nàng mới 6 tuổi, mới chỉ là một cô bé. Mà Tiểu Nam Thần Vương đã 13 tuổi, “nắm giữ hơn bảy mươi vạn quân, chiến công hiển hách”. Thập Nhất khi ấy, còn quá nhỏ, để hiểu hết những lắt léo toan tính của hậu cung, của những cuộc chiến chính trị, của cuộc tranh đoạt ngôi báu đầy máu và nước mắt. Cuộc sống của cô chỉ bao quanh những bức tường ở Vương phủ.

10 năm, ròng rã 10 năm ở trong Vương phủ, tiếp nhận sự dạy dỗ của Tiểu Nam Thần Vương, tiếp nhận sự sủng ái mà lớn lên, Thập Nhất rung động rồi. Mối tình ấy, đẹp tựa thiên thu, “chỉ có mình nàng nhìn thấy, chỉ có mình nàng hiểu”. Nhưng nó chưa kịp vụt sáng thì đã bị dập tắt một cách vô cùng tàn nhẫn. Một bức thư khẩn cầu từ hôn, cái Thập Nhất nhận lại từ mẫu thân chỉ là những tin đồn trong thành. “Tin đồn nói Tiểu Nam Thần Vương và Thái tử phi hành vi cẩu thả, làm tổn hại đến danh phận sư đồ, đến luân thường đạo lý”. Vì một chữ sư đồ, vì một chữ luân thường đạo lý, vì sự sống của gia đình, vì sự ích kỷ của Thái tử, rốt cuộc một lần dập đầu bái sư chấm dứt tình sư đồ mười năm đằng đẵng. Tình cảm mười năm, đến cuối cùng vẫn chôn giấu tận sâu trong đáy lòng, không thốt nên lời.

Thập Nhất, cô công chúa thiện lương ấy, đến cuối cùng vẫn thật tội nghiệp. Cô vẫn phải chấp nhận lấy một người cô không yêu, hi sinh bản thân mình vì gia tộc, và hơn cả là để bảo toàn tôn nghiêm cho “người đó”. Nhưng làm sao đây khi lòng đố kị của con người là vô đáy, đến cuối cùng Tiểu Nam Thần Vương vẫn mang tội danh mưu phản mà qua đời, chịu hình phạt róc xương đau đớn đến tận xương tủy. “Tại sao lại róc xương? Chỉ vì người đó nổi danh có cốt cách mỹ nhân?” Đúng vậy, Tiểu Nam Thần Vương một đời vì nước vì dân không màng đến tư lợi, cuối cùng vẫn chết thảm. Tình yêu của Thập Nhất cuối cùng hóa kết lại trong một dòng thư "Cả đời này của thần, không phụ thiên hạ, chỉ phụ Thập Nhất”, “Là ai đã phụ ai?” Chẳng ai trả lời được. “Ngày thứ tư sau khi Tiểu Nam Thần Vương chết, Thái tử phi tự vẫn. Có tin đồn nàng nhảy xuống từ lầu cao mười trượng của Vương phủ, cũng có tin đồn nàng nhảy xuống từ tường thành Trường An.” Cuối cùng Thập Nhất vẫn đi theo tiếng gọi của trái tim, đi theo “người đó”. 

Nếu không sinh ra trong thời kì ấy, không mang những thân phận như vậy, liệu mối tình ấy có đi đến kết đẹp cuối cùng? Chẳng ai biết được, chẳng ai trả lời nổi?

Tiền duyên kiếp này

Thời Nghi - Thập Nhất, cô từ chối uống canh Mạnh Bà, cô từ chối việc phải quên đi bóng hình người đó. Qua sinh tử luân hồi, một lần nữa sống lại, chấp niệm đời này của cô chỉ là “cùng chàng trùng phùng”, bình thản lớn lên, trở thành một con người bình thường rồi gặp lại anh. Lần gặp gỡ đầu tiên, cô còn nhớ nhưng anh đã quên, Tiểu Nam Thần Vương Châu Sinh Thần nay vẫn là Châu Sinh Thần ấy, nhưng cũng không còn là Châu Sinh Thần ấy nữa. Thời Nghi biết, đó là anh, chắc chắn đó là anh. Dù không còn là chàng tướng quân oai phong lẫm liệt, dù không còn là vương gia ngọc thụ lâm phong, Châu Sinh Thần vẫn toát lên một vẻ rất khác biệt. Một dòng dõi cao quý, một sự xa cách cố hữu của những người nghiên cứu khoa học, đến cùng thì Tiểu Nam Thần Vương ấy vẫn sống cho lý tưởng của cuộc đời mình.

Đường đột gia nhập vào cuộc sống của anh, ngây ngô tán tỉnh, rồi đính hôn, kết hôn. Cả quá trình đều vô cùng đơn giản, lại vô cùng ngắn ngủi. Cô gấp gáp như thế có lẽ cũng chỉ bởi “điều cô sợ nhất bây giờ là không được gặp lại anh nữa.” cho dù chính cô từng khẳng định “Sinh tử luân hồi, đến cái chết cô cũng không cảm thấy sợ hãi, có thể sợ cái gì chứ?”. Thật may, cuối cùng cô và anh vẫn về với nhau. Thật may, dù không nhớ gì cả, anh vẫn bằng lòng tin cô, tin những gì cô viết những gì cô kể, tin vào duyên phận kiếp trước của chúng mình. “Anh không nhớ ra, nhưng anh tin. Thời Nghi, tất cả những gì em viết ra, anh đều tin.”

Châu Sinh Thần không hẳn là nam chính nổi bật nhất trong những truyện của Mặc Bảo Phi Bảo, nhưng tôi nghĩ anh phải là nam chính đặc biệt nhất. “Họ kép Châu Sinh, tên chỉ có một chữ Thần”. Có lẽ nhiều người khi đọc truyện sẽ ấn tượng với sự cố chấp của Thời Nghi nhiều hơn là nam chính. Và có lẽ cũng không ít người cảm thấy tình cảm của Châu Sinh Thần dành cho Thời Nghi quá mờ nhạt. Tôi nghĩ, không hẳn. Thời Nghi đã yêu và được yêu rất công bằng. Chỉ là cách thể hiện tình cảm của Châu Sinh Thần quá đặc biệt, đặc biệt và đáng yêu như chính tính cách của anh. Nếu Thời Nghi sẵn sàng bộc lộ tình cảm của mình, sẵn sàng đặt mọi tâm tư vào người chàng vương gia nhỏ tuổi ấy, thì chính anh lại là người hết sức cố gắng giữ gìn và vun đắp tình cảm ấy. Anh không hiểu tình yêu, anh cũng mơ hồ khi tiếp xúc với phụ nữ, nhưng vì Thời Nghi, anh sẵn sàng học. Tất cả những gì nên làm, anh đều cố gắng thực hiện cho đủ. Thử hỏi trên đời này, có bao nhiêu người có thể sẵn sàng cố gắng vun vén tình cảm với một cô gái đã yêu thương mình hết mực? Quan tâm và nuông chiều cô hết mực? Châu Sinh Thần không đáng trách, và không thể trách, có trách, cũng chỉ có thể trách duyên kiếp nghiệt ngã đã khiến một đôi tình nhân có lòng mà không thể đến được với nhau.

Cốt cách mỹ nhân của Mặc Bảo Phi Bảo không chỉ đơn thuần dừng lại ở chuyện tình đẹp nhưng cũng man mác buồn của nam nữ chính, mà trong đó còn xoay vòng bao nhiêu cuộc chiến, bao nhiêu âm mưu quyền lực của những trâm anh thế phiệt lâu đời. Mặc Bảo Phi Bảo đôi khi lại khiến tôi vô cùng bất ngờ trước những dòng văn đầy sâu sắc và tinh tế của cô. Những dòng văn miêu tả diễn biến tâm lí, những giằng co trong nội tâm nhân vật, những điều quanh co lòng vòng trong cuộc sống, vừa nhẹ nhàng lại khác biệt. Tôi thán phục trước tài hoa và sự hiểu biết của cô.

Có một điều mà tôi cực kì thích ở Mặc Bảo Phi Bảo là mỗi câu chuyện của cô đều có liên quan đến Phật. Sự hiểu biết của cô về Phật, về luân hồi chuyển kiếp cũng làm tôi luôn phải thốt lên kinh ngạc. Với Thời Nghi, với cô Phật luôn cười, dù là kiếp này hay kiếp trước. Cô tin Phật, và cô luôn cầu bình an cho anh với Phật. Với cô, chỉ những người tin vào Phật thì mới được Phật bảo hộ. Có lẽ nếu các bạn để ý, thì sẽ thấy được một điều vô cùng thú vị. Thời Nghi - Thập Nhất của kiếp trước, cô ấy từ khi sinh ra đã không biết nói. Nhưng kiếp này cô lại có một giọng nói trời phú, trở thành một người lồng tiếng cho những diễn viên những bộ phim nổi tiếng. Cuộc sống luôn luôn hết sức công bằng. Và ông trời cũng sẽ luôn nhớ bất cứ lời hứa nào của bạn. Chàng Tiểu Nam Thần Vương từng hứa sẽ đổi bề ngoài của mình để lấy nhan sắc khuynh quốc khuynh thành cho Thời Nghi, và quả thật, kiếp này cô gái ấy “xuất trần thoát tục, mỹ lệ vô ngần”.

“Đức Phật cười.” Cô trả lời anh. “Khi nhìn em có cảm giác đức Phật rất thích mình, vì vậy mới cười với em.”

Đọc Cốt cách mỹ nhân, điều mà tôi vô cùng ấn tượng đó là sự hiểu biết về thơ cổ Trung Quốc của Phi Bảo đã đạt đến trình độ cao siêu. Từ những dòng thơ cổ để diễn tả ngữ nghĩa những cái tên, đến những bài thơ cổ về trà, những bài thơ cổ về vẻ đẹp của chính nhân vật, hay kể cả Ngô ca - một trong những bài thơ phong tình nhất của Trung Quốc bấy giờ, tất cả đã làm cho cả câu chuyện dường như nhuốm một màu cổ thi vô cùng hấp dẫn. Với những người thích thú với những truyền thuyết truyền miệng trong dân gian Trung Quốc, câu chuyện này chắc chắn cũng sẽ không khiến bạn thất vọng.

Cốt cách mỹ nhân “Mỹ nhân có cốt cách, thế gian hiếm thấy. Người có cốt cách nhưng không có diện mạo bên ngoài, người có vẻ đẹp bên ngoài nhưng không có khí khái phẩm chất bên trong, mà Tiểu Nam Thần Vương là người duy nhất trên thế gian này có cả hai thứ đó.”

Cốt cách mỹ nhân, chỉ nhìn mà không sờ thấy được “đa phần con người trên thế gian này đều có con mắt hạn hẹp, chỉ thấy bề ngoài mà không thể thấy cốt cách bên trong.” Đến cuối cùng thông điệp mà Mặc Bảo Phi Bảo gửi lại cho bạn đọc vẫn hết sức sâu sắc và thấm đẫm triết lý nhân sinh, hãy dùng tâm để thấu hiểu cuộc đời, thấu hiểu nhân tình thế thái, đừng vì tiền bạc của cải vật chất ngoài thân làm vướng bận lòng mình.

“Có những thứ khi đã đạt được sẽ không còn bận tâm đến nữa". “Chị nói xem, nếu như con người ta đã luân hồi vậy tiền tài còn nghĩa lý gì không? Cùng người tranh giành còn ý nghĩa nữa không?” Cô nghĩ: ”Em thấy chẳng còn ý nghĩa gì cả.”

“Cái mặt có đẹp hơn nữa nhiều nhất cũng chỉ có giá trị từ mười sáu tuổi đến ba mươi sáu tuổi thôi.”

“Bề ngoài dẫu đẹp, vẫn sẽ tàn phai theo năm tháng, nhưng trong lòng em anh là tốt nhất”. Cô khẽ giọng nói. “ Cốt cách mỹ nhân, thế gian hiếm thấy. Có người có cốt cách, nhưng lại không có vẻ bề ngoài, có người có dung mạo, nhưng lại không có cốt cách. Thế nhân tầm nhìn hạn hẹp, chỉ có thể nhìn thấy vẻ bề ngoài mà không thấy được cốt cách bên trong. Em có thể chạm vào được cốt cách mỹ nhân của anh.”

“Nếu em chết trước, sẽ quấy rầy anh một thời gian, kiếp sau... em sẽ đền bù lại cho anh.”

“Nhất định anh nghĩ sai rồi, Châu Sinh Thần, anh hiểu sai ý em rồi. Em đang nghĩ, đợi đến khi anh làm xong mọi việc, hằng ngày anh chỉ cần đi nghiên cứu ngôi sao Kim kia của anh, còn lại đều giao cho em. Em sẽ nấu cơm, pha trà, sắp xếp mọi việc ổn thỏa để anh không mệt mỏi, không khổ đau, không phải về ngôi nhà lạnh lẽo không ánh đèn, em sẽ là chỗ dựa cho anh...” Ánh mắt cô ngời sáng, lặng lẽ nhìn anh như đang nhìn một vật quý giá. Anh chính là thứ quý giá nhất của cô.

“Người kiên nhẫn thế nào, quanh năm đối diện với người già không có quan hệ huyết thống với mình cũng sẽ mất đi tính kiên nhẫn. Cho dù là sắp xếp bao nhiêu người ở đây thì cũng không thể tránh khỏi có lúc sơ suất.”

“Quan hệ huyết thống là quan hệ duy nhất giữa người với người không thể nào gạt bỏ.”

“Cho dù sau này bạn đi bất cứ đâu, Tổ quốc vẫn là nơi để bạn quay về, vẫn là nơi để bạn dựa vào.”

“Thứ khó che đậy nhất, chính là tình cảm của con người. Một người con gái, thích ai đó, rất dễ để nhận ra. Nhìn vào ánh mắt,vào cử chỉ, cả cách nói chuyện nữa. Những thứ đó đã đủ để đoán ra rồi.”

 

Tác giả: Tú Trinh - Bookademy

-----

Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về:[email protected]

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay  tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn/

 

Xem thêm

Lần đầu tiên tôi đọc cuốn truyện này cách đây cũng khoảng 1 năm rồi. Cảm giác đọc lần đầu tiên là: “Ồ, lại 1 truyện của Nhị Bảo hoàn rồi. Hay quá!” Tôi đọc nhưng không thích cho lắm vì khi đó thấy nó cứ khó hiểu sao ý. Cũng vì điều đó mà tôi rất ngại ngần khi đọc lại cuốn truyện này dù đã đọc đi đọc lại những tác phẩm khác của Nhị Bảo. Duyên phận đưa đẩy thế nào tôi lại đọc lại em. Một lần đọc chậm rãi hơn với những suy nghĩ cũng trưởng thành hơn. Và rồi tôi mới thấm chất văn trong đây, để rồi tôi yêu câu chuyện này. Tôi vừa đọc xong cách đây khoảng 1 tuần. Vì quá yêu thích nên hôm qua tôi đã đọc lại lần nữa để rồi viết ra vài dòng review ở đây. Những dòng tôi viết sẽ không được hay, được hoa mĩ nhưng chứa đựng tình cảm của tôi. Xin hãy cùng tôi cảm nhận tác phẩm này của Mặc Bảo Phi Bảo. “Một đời một kiếp, mĩ nhân cốt” là một chuyện tình kì lạ và cũng rất đẹp giữa Châu Sinh Thần và Thời Nghi. Kiếp trước chàng là Tiểu Nam Thần Vương, truyền kì của thành Trường An còn nàng là Thập Nhất vừa là đồ đệ của chàng vừa là thái tử phi. Kiếp này chàng là 1 giáo sư của viện nghiên cứu nhưng gia cảnh lại không hề bình thường vì chàng là người kế thừa của Châu gia, nàng chỉ là một cô diễn viên lồng tiếng có dung mạo đẹp mà thôi, đặc biệt có chăng là cô mang trong mình trí nhớ từ kiếp trước để rồi cô yêu anh bằng tình yêu từ kiếp trước dồn lại. Đây không phải truyện xuyên không vì nữ chính đã qua luân hồi nhưng nàng không uống canh Mạnh Bà để rồi nhớ chàng không quên.

Mĩ nhân cốt hay cốt cách mĩ nhân là cụm từ yêu thích của tôi trong tác phầm này. “Mỹ nhân có cốt cách, thế gian này rất khó tìm. Người có vẻ đẹp nội tâm thì không có nhan sắc bên ngoài, một số người thì chỉ có diện mạo bên ngoài mà thiếu đi cốt cách bên trong. Đa số con người trên thế gian này tầm nhìn đều hạn hẹp, chỉ có thể thấy vẻ đẹp bề ngoài, không thể nhìn thấu phẩm chất, nhân cách bên trong.” Trong cái thế giới hiện đại phù phiếm ngày nay khi mà người ta có thể phẫu thuật để trở nên xinh đẹp hơn thì cốt cách mĩ nhân càng trở nên hiếm có. Mĩ nhân cốt trong câu truyện là Thời Nghi và cũng là Châu Sinh Thần, với tôi thì như vậy. Thời Nghi đẹp, đó là điều không cần bàn cãi. Nhưng cái đẹp của cô không chỉ ở ngoại hình mà còn ở cái cốt bên trong con người, điều mà dường như không thuộc về thế giới hiện đại ngày nay. Cái cốt ấy thể hiện qua sườn xám, qua việc ăn cơm không nói chuyện và cũng qua chính tính cách của cô: không mặc hở hang, không lộ mặt… Cô ấy giống như 1 tiểu thư khuê các hơn là 1 cô gái hiện đại. Và cũng có lẽ bởi chính điều ấy mà cô dường như phù hợp với nhà Châu Sinh với những bữa tiệc trà cổ xưa phụ nữ mặc sườn xám,… Còn Châu Sinh Thần? Kiếp trước đó là Tiểu Nam Thần Vương, được xưng tụng “cốt cách mĩ nhân” huyền thoại của thành Trường An năm ấy. Đến kiếp này đó chỉ là 1 giáo sư diện mạo bình thường của viện nghiên cứu. Cái cốt mĩ nhân của kiếp này không còn rõ ràng nữa, có chăng là do kiếp trước gây ra? Câu truyện là cả một mạch thời gian đan xen quá khứ và hiện tại, là sự trầm luân trong trí nhớ tiền kiếp và cuộc sống hiện tại của Thời Nghi.Vẫn như các truyện khác của Nhị Bảo, giọng văn của truyện rất nhẹ nhàng mà vẫn đầy ý vị. Câu truyện dường như dạy ta thêm những bài học ở đời. Đôi lúc tôi tự hỏi có phải Nhị Bảo thích đọc kinh Phật nên truyện của cô mới có nhiều điều sâu lắng như thế. Nếu các bạn đã đọc “Trọn đời trọn kiếp” thì chắc sẽ nhớ đến tứ đại gia tộc trong đó. Châu Sinh Thần kiếp này chính là người kế thừa Châu Gia và cũng chính là Đại thiếu gia thích sưu tầm Ngô Ca trong “Trọn đời trọn kiếp”. Một điều tôi thích trong tác phẩm này là những câu thơ, câu nói và những nét mang đậm tinh hoa văn hóa Trung Hoa cổ đại. Đó là sườn xám, là tranh thủy mặc hay chính là 2 nhân vật chính của chúng ta….

Đọc lại truyện lần thứ hai, mình vẫn không hiểu rõ câu chuyện về gia thế kiếp này của Châu Sinh Thần, nhưng thiết nghĩ cũng không cần hiểu rõ. Mình chỉ biết, hai con người có duyên phận dang dở từ kiếp trước, kiếp này đã tìm thấy nhau, ở bên nhau. Bọn họ gặp lại. Dung mạo anh đã đổi khác, kí ức về cô cũng không còn. Nhưng không sao cả, miễn là cô vẫn còn nhớ anh là được. Cô bỏ qua sự ngại ngùng của thiếu nữ, cố gắng tìm cách để đến gần anh hơn. Anh từ từ tiếp nhận cô, làm quen với cô, hiểu cô, yêu và bảo vệ cô. Kiếp này, dòng họ Châu Sinh có nhiều ân oán phức tạp. Lựa chọn ở bên cạnh Châu Sinh Thần, Thời Nghi đã gặp không ít nguy hiểm. Nhưng may mắn, cuối cùng bọn họ cũng được được ở bên nhau Đối với mình, đây là một câu chuyện hay và sâu sắc, mang lại cảm giác ấm áp lạ thường. Thật sự rất cám ơn người dịch Cốt Cách Mỹ Nhân. Ngôn từ rất đẹp, lời văn trôi chảy. Đặc biệt khi đọc đến những câu thơ cổ trong bài, trong đầu mình đã phải bật ra một câu cảm thán “Thì ra tiếng Việt mình còn có thể đẹp đến như vậy…”. Đó là một loại vẻ đẹp rất thanh tao, rất trang nhã mà rất hiếm tác phẩm nào có được. Dù đã đóng lại truyện rất lâu rồi, nhưng những câu chữ trong truyện vẫn còn lờn vờn trong tâm trí mình. Đối với mình, đó là những câu chữ đẹp nhất, “đắt” nhất của truyện

Năm 7 tuổi, Thời Nghi được Tam ca bế lên tường thành, nhìn trộm người sư phụ là Tiểu Nam Thần Vương mà 3 tháng nữa nàng sẽ được diện kiến. “Châu Sinh Thần. Nghe thật nho nhã cao quý, thật giống một người đọc rất nhiều thi thư. Người nên là một vương gia, ở trong thư phòng, mi thanh mục tú, dáng vẻ cao lớn. Nhưng lại không phải… Người là người mang “cốt cách mỹ nhân”, nắm trong tay hơn bảy mươi vạn đại quân, chỉ cần vung tay lên là khiến toàn quân quỳ rạp.” Thời Nghi 7 tuổi bái Châu Sinh Thần làm sư phụ, ở trong Vương phủ của Người 10 năm. Những lần Người dẫn quân ra chiến trường, nàng lặng lẽ ở Tàng thư lâu của Vương phủ, cầu chúc cho Người bình an trở về. Trong số các đệ tử của mình, Châu Sinh Thần chỉ cho phép duy nhất một mình Thời Nghi vào Tàng thư lâu. Có một lần thị nữ của Thời Nghi không tìm thấy nàng, cầu cứu Châu Sinh Thần. Châu Sinh Thần một mình đi tìm, đến tầng cao nhất của Tàng thư lâu, nhìn thấy Thời Nghi đang đứng trên ghế trúc viết “Thượng Lâm Phú” của Tư Mã Tương Như lên tường. Viết không sai một chữ, nhưng lại mắc ở một câu. Châu Sinh Thần nhắc nàng, sau đó bế nàng lên để nàng viết tiếp. Câu đó là, “Mắt liếc hồn xiêu, tâm thần mê mẩn.” Cho đến khi thực sự hiểu được thế nào là “Mắt liếc hồn xiêu, tâm thần mê mẩn”, Thời Nghi viết thư khẩn cầu mẫu thân cho từ hôn. Nhưng không có kết quả. Năm 17 tuổi, Thời Nghi rời khỏi phủ Tiểu Nam Thần Vương, trở về nhà học tập nghi lễ đại hôn. Ngày nàng rời khỏi Vương phủ cũng chính là ngày Châu Sinh Thần lại cầm quân ra trận. Nửa tháng sau, một trận binh biến. Người ta nói, Tiểu Nam Thần Vương làm phản, phải chịu tội róc xương. Thời Nghi nhận được một mảnh giấy : “Cả đời này của Thần, không phụ thiên hạ, chỉ phụ Thời Nghi.” Bốn ngày sau khi Tiểu Nam Thần Vương bị hành hình, Thái tử phi tự vẫn. Thời Nghi mang theo ký ức của kiếp trước luân hồi đến thế giới hiện đại, chỉ với một mong muốn duy nhất là tìm được người đó. Có lẽ bởi vì những ký ức của kiếp trước, Thời Nghi kiếp này là một cô gái rất truyền thống. Xinh đẹp, hiểu biết rộng, lại làm việc trong một môi trường có nhiều cơ hội để “vụt sáng thành sao”, nhưng Thời Nghi vẫn kiên trì làm một diễn viên lồng tiếng đứng sau thành công của những minh tinh khác. Thời gian đằng đẵng, trong 26 năm của cuộc đời, không ít lần cô có ảo giác rằng những ký ức kia chỉ là một giấc mộng. Nhưng rồi chấp niệm về người kia vẫn chiến thắng, bởi cô vẫn luôn tin tưởng và không ngừng hy vọng. Cuối cùng, cô cũng tìm được anh.