Ngày xửa ngày xưa, có một chú thỏ bằng sứ được một cô bé hết mực yêu thương. Chú thỏ đã đi trên một chuyến tàu vượt đại dương rồi bị rơi xuống biển và được một ông lão đánh cá vớt về. Chú bị chôn dưới đống rác thải và sau đó lại được một con chó đào lên. Chú đã đi lạc suốt nhiều năm cùng những người lang thang.... Chú thỏ đó tên là Edward, chú không có khả năng nói và cử động nhưng có thể nghe và suy nghĩ. Chú kiêu kỳ, ngạo mạn. Chú trôi dạt, ngược xuôi. Những chuyến phiêu lưu bất đắc dĩ dạy cho chú nhiều bài học, và dạy cho cả chính bản thân tôi nữa... Phải thích nghi với mọi hoàn cảnh sống.

Trước đây Edward sở hữu một tủ quần áo tuyệt tác với những bộ lễ phục bằng lụa làm thủ công. Giày đặt hàng đóng bằng da hạng nhất được thiết kế riêng cho đôi chân thỏ của chú. Một kệ lớn đầy những chiếc mũ bằng chất liệu đặc biệt. Một thời quá khứ huy hoàng, sung sướng xiết bao. Tai nạn bất ngờ ập đến, chú bị bao phủ hoàn toàn bởi hai từ tuyệt vọng. Thay vì ngồi trên những chiếc ghế đệm êm ấm thì giờ đây chú nằm dưới đáy đại dương, bị nhấn chìm bởi từng làn sóng, vùi lấp trong đống rác thải tanh hôi. Những bộ cánh tuyệt đẹp được thay thế bằng miếng vải nhăn nheo, rách nát, thậm chí có lần chú còn buộc phải mặc chiếc váy hồng dành cho con gái. Khủng khiếp hơn nữa là bị lột trần như nhộng, không một manh vải che thân. Chú kiêu hãnh là thế, đẹp trai là thế... Chú tủi nhục, muốn khóc, chú bất lực khi không thể cự tuyệt, chạy trốn. Vì chú chỉ là một con thỏ bằng sứ, tai bằng sứ, chân bằng sứ, tất cả đều bằng sứ, mong manh dễ vỡ.Nơi ở và chủ nhân thay đổi liên tục, có người tốt cũng có người xấu. Thay vì tìm cách thích ứng, chấp nhận mọi chuyện thì chú lại quay sang thù hằn, căm hận. Chú cứ luôn u sầu, chìm đắm trong tuyệt vọng. Phải tận đến khi chú hòa mình vào cuộc sống của anh em nhà Bryce, quên đi mình trước kia, cùng nhau nhảy múa kiếm tiền, chú mới thấy vui vẻ, mới tìm được ý nghĩa của cuộc sống. 

Mọi câu chuyện chỉ có happy ending khi tình yêu hiện hữu.

Đã bao giờ bạn trách người khác đối xử thiếu quan tâm, tệ bạc với mình chưa. Chắc chắn ai cũng phải ít nhất một lần rồi, còn tôi thì vô số. Khi nghe câu chuyện kể của bà cô chủ Abilene về một cô công chúa bị hóa thân thành lợn lòi và khi nhìn vào thỏ Edward, tôi thấy hổ thẹn, tự kiểm điểm bản thân :" Mày có yêu quý, quan tâm mọi người thật lòng, hết dạ chưa mà vội trách móc".Edward rất ích kỷ, chỉ muốn được cô chủ Abilene yêu thương chứ chú chẳng hề yêu cô, yêu ba mẹ cô, yêu người bà đáng kính của cô. Chú cứ mặc nhiên đón nhận sự ưu ái, cưng chiều từ các thành viên trong gia đình mà không hề thấy cảm kích. Biến cố liên tiếp xảy ra, không phải người chủ mới nào cũng yêu chú như vậy. Chú không còn được nâng niu, không được tôn trọng. Chú hiểu ra vì sao mình ra nông nỗi này. Chú thấy hối hận vì không học cách yêu thương sớm hơn. Cho đi những gì thì sẽ được nhận lại như thế. Một câu chuyện không có tình yêu thì làm sao kết thúc có hậu được ?

Không ngừng yêu thương.

Sẽ thế nào nếu không còn thiết tha bất cứ thứ gì trên đời nữa? Giống như chỉ là đang tồn tại, vờ vật lay lắt ngày qua ngày? Edward đã có chuỗi ngày dài sống như thế. Khi Edward đã biết trao tình yêu cho cô chủ nhỏ Sarah Ruth. Chú muốn được chăm sóc cô bé. Chú muốn bảo vệ cô. Chú muốn làm nhiều hơn nữa cho cô.Tai của Edward bị cô ngậm trở nên ướt đẫm, chú không bận tâm. Chiếc áo len của chú đã rách nát tả tơi, chú chẳng lấy làm phiền. Chú bị ôm ghì tới mức gần rã ra nhưng chú vẫn cảm thấy dễ chịu. Chú đã thay đổi theo chiều hướng tích cực hơn.Nhưng ngay sau đó trái tim chú dường như đã tan vỡ.Khi đã biết tình yêu mang vị gì?Nếu là vị đau, chú có còn nên tiếp tục thương yêu?Chú đã chọn nút "dừng lại".Búp bê đã nói thẳng vào mặt Edward về mong muốn được xô cho chú ngã nhào, tan thành triệu mảnh, hãy hiểu cho búp bê vì cô quá ư thất vọng: Chẳng có nghĩa lý gì để sống tiếp nếu anh cảm thấy như vậy. Chẳng có nghĩa lý gì cả. Anh phải được lấp đầy lòng mong đợi. Anh phải được tắm mình trong hy vọng. Anh phải tự hỏi ai sẽ yêu thương anh, ai là người anh sẽ yêu thương kế tiếp.  Cảm ơn cô búp bê đã khai thông tư tưởng cho Edward, cho tôi. Đúng vậy, yêu quý một người đôi lúc khiến trái tim chịu nhiều đau đớn, nhưng dù thế cũng đừng để trái tim đóng cửa vĩnh viễn, khép lại yêu thương. Rồi sẽ có một người bạn khác, bước đến bên cạnh, yêu chúng ta như tình cảm ta dành cho họ. Phải kiên trì chờ đợi, một ai đó sẽ đến. Sống là không ngừng mong đợi yêu thương. Một câu chuyện cổ tích không chỉ dành cho các em nhỏ mà còn dành cho người trưởng thành. Tôi đã hiểu vì sao cụ giáo Do trong "vì sao đưa anh tới "chọn làm cuốn sách gối đầu giường rồi. Thực sự vô cùng ý nghĩa, mong là có dịp các bạn hãy tìm đọc nhé.

 

Nguồn sưu tầm: https://goo.gl/tdeyaU    

------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn/

Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected]

Xem thêm

Một cuốn sách nhỏ với ngôn từ giản dị lại chứa đựng những thông điệp diệu kỳ đến thế…

Không chỉ là một cuốn truyện dành cho thiếu nhi, Kate Dicamillo đã viết nên một câu chuyện ngụ ngôn về hành trình học yêu thương của chú thỏ sứ Edward Tulane.

Edward Tulane là một chú thỏ đẹp xinh và xuất chúng. Chú sống cùng cô chủ nhỏ Abilene - người coi trọng chú cũng chẳng thua gì chú coi trọng bản thân. Bà Pellegrina - bà của Abilene - đã tặng Edward cho cô bé như một món quà sinh nhật. Edward sống yên ấm trong vòng tay Abilene cho tới một ngày biến cố bất ngờ xảy đến, khởi đầu cho chuyến hành trình lưu lạc của chú dưới những thân phận khác nhau và một cái kết bất ngờ cảm động. Có thể chia hành trình của chú thành bốn giai đoạn chính mà qua mỗi giai đoạn chú lại trải nghiệm những đổi thay sâu sắc nhất.

1. Edward Tulane ở cùng gia đình Abilene

Câu chuyện bắt đầu khi Edward  sống cùng Abilene và gia đình của cô bé. Hằng ngày Edward được Abilene chăm sóc. Edward là một chú thỏ đẹp, và tự bẩn thân chú cũng cảm thấy mình là “một nhân vật xuất chúng”. Abilene yêu thương Edward thật nhiều. Abilene nói với Edward : “Chị yêu em, Edward à.” “Chị không cần biết chị lớn lên đến thế nào, chị sẽ luôn luôn yêu em.” Và chờ đợi như thể cô mong rằng Edward sẽ đáp lại điều gì đó. Nhưng Edward không đáp lại gì. Khi Abilene ôm siết chú, chú ước gì cô bé đừng ôm mạnh quá vì có thể làm xộc xệch bộ quần áo của chú. Chú cũng không mấy quan tâm tới những người lớn hay những lời họ nói với chú. Hằng đêm, chú ngắm những vì sao qua ô cửa số và thấy dễ chịu vô cùng.

Chỉ riêng bà Pellegrina là dành cho chú cái nhìn nghiêm khắc mà Edward dè chừng nhưng chú vẫn chẳng hiểu được. Bà Pellegrina kể cho Edward nghe câu chuyện về nàng chúa “xinh đẹp lung linh như ánh sáng của muôn vàn vì sao trong đêm không trăng.” nhưng lại chẳng hề biết yêu thương. Kết cục là nàng bị biến thành lợn lòi. Câu chuyện ấy chỉ khiến cho chú thấy vô vị. Bà Pellegrina thất vọng về chú.

Những ngày ở bên Abilene trôi qua êm đềm và dễ chịu đối với Edward. Sự kiện kịch tính đặc biệt duy nhất là Vụ Rùm Beng Rosie và Sự Kiện Máy Hút Bụi Khi Abilene hoảng hốt tìm thấy chú, chú trải qua một cảm xúc mãnh liệt, Nhưng đó chỉ là cảm xúc của lòng tự trọng dễ bị tổn thương. Chú sống với hình ảnh hoàn hảo về bản thân và tình yêu vô điều kiện của Abilene.

Trong nhận thức của Edward chỉ có bản thân mình.

2. Edward trên hành trình lưu lạc

Trên chuyến tàu đến nước Anh cùng Abilene, tai nạn xảy ra khiến Edward bị văng khỏi thành tàu và chìm xuống đáy biển. Lần đầu tiên Edward Tulane cảm thấy sợ hãi.

Ông Lawrence và bà Nellie người đã cứu Edward và coi chú như con. Chú không còn là Edward Tulane, mà được đặt cho một cái tên mới là Susanna. Không còn thân phận hoàn hảo, nhưng Edward dần học cách chấp nhận thực tại. Chú còn biết lắng nghe khi bà Nellie tâm sự với chú hằng ngày. Khi Lolly quăng chú ra bãi rác, trái tim chú vang lên hai từ “Lawrence. Nellie”. Lần đầu tiên Edward Tulane cảm thấy đau.

Nằm trong đống rác, Edward nhận ra mình chưa từng yêu Abilene đủ nhiều.và bây giờ cô bé đã rời xa chú, và chú sẽ không bao giờ cứu vãn được mọi chuyện. Chú nhớ ông bà Nellie và Lawrence. “Chú tự hỏi đó có phải tình yêu.”

Chú được tìm thấy bởi Bull – một người lang thang và cô chó Lucy của anh ấy. Những ngày tháng lang thang cùng nhau dưới cái tên Malone, chú tiếp tục lắng nghe mọi người, và chú cũng cảm thấy dần yêu Lucy. Bull đã chia sẻ chiếc mũ của mình làm áo cho chú. Không may, chú lại phải tách rời khỏi Bull và Lucy mà không kịp nói lời từ biệt. “Chú đã ước mình có thể khóc”.

Chú bị đóng lên một chiếc cọc gỗ để làm bù nhìn rơm với cái tên Clyde. Chú nhìn lên bầu trời đêm với những vì sao và không còn thấy dễ chịu như thuở còn ở nhà.

Tôi đã từng được yêu, Edward nói với những vì sao.

Thì sao? những vì sao hỏi. Có gì khác với chuyện đó khi lúc này ngươi hoàn toàn cô đơn?

Chú bé làm vườn Bryce đã nhìn thấy Edward, và đưa Edward về nhà tặng cho em gái mình Sarah Ruth, một cô bé ốm yếu. Cô bé gọi Edward là Jangles. Sarah Ruth là người đầu tiên cho Edward cảm giác được nựng nịu như một đứa trẻ. Một cảm giác ấm áp. Chú không còn phiền lòng khi bị ôm ghì chặt, hay khi Sarah Ruth ngậm tai chú. Chú muốn được chăm sóc cô bé. Chú muốn bảo vệ cô. Chú muốn làm nhiều hơn nữa cho cô.

Khi Sarah Ruth ra đi, Edward không chỉ cảm thấy trống rỗng, chú còn thấy đau đớn. Trái tim chú đã tan vỡ.

Và khi chú bị ông chủ quán ăn quăng đến mức vỡ tan, Bryce đã mang chú đến cửa hàng búp bê. Ông chủ cửa hàng đồng ý chữa lành lại Edward, với một điều kiện Bryce phải để chú ở lại cửa hàng. Và cậu bé đã đồng ý.

Trên hành trình lưu lạc của mình, Edward đã không còn vẻ hoàn hảo của những ngày đầu. Chú phải trải qua những nơi tăm tối nhất, một mình đối diện với chính mình. Chú chấp nhận mang nhiều thân phận. Chú chấp nhận lắng nghe, nhảy múa cho người khác. Chú đã trưởng thành qua những đau thương của cuộc đời. Và chũ cũng đã trải qua những cấp độ tăng dần của tình yêu.

Abilene yêu Edward bằng một tình yêu trong sáng trẻ thơ vô điều kiện. Ông Lawrence và bà Nellie yêu Edward như yêu một thành viên trong gia đình nhưng lại không bảo vệ được chú. Chú bị tách rời khỏi Bull và Lucy mà không kịp nói lời từ biệt. Sarah Ruth là người đầu tiên yêu Edward bằng một tình cảm ấm áp chan chứa yêu thương. Và  Bryce yêu Edward bằng một tình yêu đầy sự hy sinh, chấp nhật từ bỏ Edward để chú được chữa lành… 

Trái tim Edward đã biết nhớ thương, chú biết lắng nghe và hiểu ý nghĩa của việc lắng nghe. Chú muốn bảo vệ, chăm sóc  cho người khác. Edward đã từng mong bản thân có cánh để được bay đến gần Sarah Ruth. Edward đã biết cảm thấy đau nỗi đau sâu sắc, ngọt ngào. Edward đã có thể khóc. Đó là khi trái tim của Edward tan vỡ. 

“Trái tim tan vỡ rồi tan vỡ

Sống băng tan vỡ

Cần phải ra đi

Qua bóng tối rồi bóng tối dày nặng hơn

Và không quay lại”

3. Edward ở cửa hiệu búp bê

Bryce rời đi và Edward ở lại cửa hiệu búp bê. Sau khi trái tim tan vỡ, Edward đã đóng cửa trái tim. Chú chẳng còn hứng thú với việc được ai đó chú ý tới nữa. Edward nghĩ rằng chú đã biết quá rõ về tình yêu rồi. Cho đến khi chú gặp cô búp bê cổ, người đã sống qua 100 năm.

Cô búp bê, giống như bà Pellegrina, thất vọng về chú.

“Nếu anh chẳng hề có ý định về chuyện yêu thương hay được yêu thương thì toàn bộ hành trình này chẳng có ý nghĩa gì nữa cả… Anh phải được lấp đầy lòng mong đợi, anh phải được lấp đầy lòng hi vọng, anh phải tự hỏi ai sẽ yêu thương anh, ai sẽ là ngừoi anh yêu thương kế tiếp.

Hãy mở rộng trái tim ..

Ai đó sẽ tới. Ai đó sẽ tới vì anh. Nhưng trước hết anh phải mở rộng trái tim mình đã.”

Chú nhớ về Abilene. Chú thấy trái tim mình một lần nữa rộng mở.

4. Edward trở về nhà

Và đến cuối cùng, Edward đã được gặp lại Abilene, giờ đã là một phụ nữ trưởng thành. Qua bao nhiêu năm tháng, chị vẫn yêu thương Edward như ngày nào, và vẫn luôn giữ chiếc đồng hồ của chú bên mình.

Khi Abilene thốt lên tên của Edward, Edward đã đáp lại bằng cả trái tim.

Chú thỏ ấy đã nhảy múa với cô con gái của người phụ nữ đã yêu thương chú hết mực từ đoạn đầu cuộc hành trình của chú.

Chú đã trở về nhà với một trái tim rộng mở yêu thương.

Một cái kết viên mãn cho Edward, bởi vì “Làm sao một câu chuyện có thể kết thúc vui vẻ nếu không có tình yêu ?”

 Bài học yêu thương là bài học khó nhất trong cuộc đời. Mỗi chúng ta, trong từng giai đoạn của cuộc đời,  cũng nhìn thấy hình ảnh của Edward trong bản thân mình. Đôi khi ta sẽ thật tập trung vào bản thân ta mà quên đi cách yêu người khác. Nhưng khi ta không còn cố sống thật hoàn hảo, ta mới học cách yêu người. Chúng ta biết yêu khi biết cho đi, như chú thỏ Edward đã nhảy múa cho những người xa lạ và cho Sarah Ruth, cho Abilene và con gái. Tình yêu nào cũng đáng quý, khi ta yêu chân thật, ta sẽ đổi thay. 

Vì để học được cách yêu thương trái tim phải trải qua đau đớn. Có đôi khi, nỗi đau lớn hơn sức chịu đựng của trái tim ta, khiến ta không muốn mở rộng trái tim một lần nào nữa. Nhưng cách duy nhất để học về yêu thương là trải qua những nỗi đau và làm sai. Qua mỗi lần tổn thương chúng ta sẽ bước ra với một con người mới như Edward lần lượt thay đổi thân phận. Khi ta yêu chân thật, ta sẽ thay đổi theo một cách nào đó. Và trái tim lại sẽ rộng mở…

Một cuốn sách nhỏ với ngôn từ giản dị lại chứa đựng những thông điệp diệu kỳ đến thế…

Không chỉ là một cuốn truyện dành cho thiếu nhi, Kate Dicamillo đã viết nên một câu chuyện ngụ ngôn về hành trình học yêu thương của chú thỏ sứ Edward Tulane.

Edward Tulane là một chú thỏ đẹp xinh và xuất chúng. Chú sống cùng cô chủ nhỏ Abilene - người coi trọng chú cũng chẳng thua gì chú coi trọng bản thân. Bà Pellegrina - bà của Abilene - đã tặng Edward cho cô bé như một món quà sinh nhật. Edward sống yên ấm trong vòng tay Abilene cho tới một ngày biến cố bất ngờ xảy đến, khởi đầu cho chuyến hành trình lưu lạc của chú dưới những thân phận khác nhau và một cái kết bất ngờ cảm động. Có thể chia hành trình của chú thành bốn giai đoạn chính mà qua mỗi giai đoạn chú lại trải nghiệm những đổi thay sâu sắc nhất.

1. Edward Tulane ở cùng gia đình Abilene

Câu chuyện bắt đầu khi Edward  sống cùng Abilene và gia đình của cô bé. Hằng ngày Edward được Abilene chăm sóc. Edward là một chú thỏ đẹp, và tự bẩn thân chú cũng cảm thấy mình là “một nhân vật xuất chúng”. Abilene yêu thương Edward thật nhiều. Abilene nói với Edward : “Chị yêu em, Edward à.” “Chị không cần biết chị lớn lên đến thế nào, chị sẽ luôn luôn yêu em.” Và chờ đợi như thể cô mong rằng Edward sẽ đáp lại điều gì đó. Nhưng Edward không đáp lại gì. Khi Abilene ôm siết chú, chú ước gì cô bé đừng ôm mạnh quá vì có thể làm xộc xệch bộ quần áo của chú. Chú cũng không mấy quan tâm tới những người lớn hay những lời họ nói với chú. Hằng đên, chú ngắm những vì sao qua ô cửa số và thấy dễ chịu vô cùng.

Chỉ riêng bà Pellegrina là dành cho chú cái nhìn nghiêm khắc mà Edward dè chừng nhưng chú vẫn chẳng hiểu được. Bà Pellegrina kể cho Edward nghe câu chuyện về nàng chúa “xinh đẹp lung linh như ánh sáng của muôn vàn vì sao trong đêm không trăng.” nhưng lại chẳng hề biết yêu thương. Kết cục là nàng bị biến thành lợn lòi. Câu chuyện ấy chỉ khiến cho chú thấy vô vị. Bà Pellegrina thất vọng về chú.

Những ngày ở bên Abilene trôi qua êm đềm và dễ chịu đối với Edward. Sự kiện kịch tính đặc biệt duy nhất là Vụ Rùm Beng Rosie và Sự Kiện Máy Hút Bụi Khi Abilene hoảng hốt tìm thấy chú, chú trải qua môt cảm xúc mãnh liệt, Nhưng đó chỉ là cảm xúc của lòng tự trọng dễ bị tổn thương. Chú sống với hình ảnh hoàn hảo về bản thân và tình yêu vô điều kiện của Abilene.

Trong nhận thức của Edward chỉ có bản thân mình.

2. Edward trên hành trình lưu lạc

Trên chuyến tàu đến nước Anh cùng Abilene, tai nạn xảy ra khiến Edward bị văng khỏi thành tàu và chìm xuống đáy biển. Lần đầu tiên Edward Tulane cảm thấy sợ hãi.

Ông Lawrence và bà Nellie người đã cứu Edward và coi chú như con. Chú không còn là Edward Tulane, mà được đặt cho một cái tên mới là Susanna. Không còn thân phận hoàn hảo, nhưng Edward dần học cách chấp nhận thực tại. Chú còn biết lắng nghe khi bà Nellie tâm sự với chú hằng ngày. Khi Lolly quăng chú ra bãi rác, trái tim chú vang lên hai từ “Lawrence. Nellie”. Lần đầu tiên Edward Tulane cảm thấy đau.

Nằm trong đống rác, Edward nhận ra mình chưa từng yêu Abilene đủ nhiều.và bây giờ cô bé đã rời xa chú, và chú sẽ khônh báo giờ cứu vãn được mọi chuyện. Chú nhớ ông bà Nellie và Lawrence. “Chú tự hỏi đó có phải tình yêu.”

Chú được tìm thấy bởi Bull – một người lang thang và cô chó Lucy của anh ấy. Những ngày tháng lang thang cùng nhau dưới cái tên Malone, chú tiếp tục lắng nghe mọi người, và chú cũng cảm thấy dần yêu Lucy. Bull đã chia sẻ chiếc mũ của mình làm áo cho chú. Không may, chú lại phải tách rời khỏi Bull và Lucy mà không kịp nói lời từ biệt. “Chú đã ước mình có thể khóc”.

Chú bị đóng lên một chiếc cọc gỗ để làm bù nhìn rơm với cái tên Clyde. Chú nhìn lên bầu trời đêm với những vì sao và không còn thấy dễ chịu như thuở còn ở nhà.

Tôi đã từng được yêu, Edward nói với những vì sao.

Thì sao? những vì sao hỏi. Có gì khác với chuyện đó khi lúc này ngươi hoàn toàn cô đơn?

Chú bé làm vườn Bryce đã nhìn thấy Edward, và đưa Edward về nhà tặng cho em gái mình Sarah Ruth, một cô bé ốm yếu. Cô bé gọi Edward là Jangles. Sarah Ruth là người đầu tiên cho Edward cảm giác được nựng nịu như một đứa trẻ. Một cảm giác ấm áp. Chú không còn phiền lòng khi bị ôm ghì chặt, hay khi Sarah Ruth ngậm tai chú. Chú muốn được chăm sóc cô bé. Chú muốn bảo vệ cô. Chú muốn làm nhiều hơn nữa cho cô.

Khi Sarah Ruth ra đi, Edward không chỉ cảm thấy trống rỗng, chú còn thấy đau đớn. Trái tim chú đã tan vỡ.

Và khi chú bị ông chủ quán ăn quăng đến mức vỡ tan, Bryce đã mang chú đến của hàng búp bê. Ông chủ cửa hàng đồng ý chữa lành lại Edward, với một điều kiện Bryce phải để chú ở lại cửa hàng. Và cậu bé đã đồng ý.

Trên hành trình lưu lạc của mình, Edward đã không còn vẻ hoàn hảo của những ngày đầu. Chú phải trải qua những nơi tăm tối nhất, một mình đối diện với chính mình. Chú chấp nhận mang nhiều thân phận. Chú chấp nhận lắng nghe, nhảy múa cho người khác. Chú đã trưởng thành qua những đau thương của cuộc đời. Và chũ cũng đã trải qua những cấp độ tăng dần của tình yêu.

Abilene yêu Edward bằng một tình yêu trong sáng trẻ thơ vô điều kiện. Ông Lawrence và bà Nellie yêu Edward như yêu một thành viên trong gia đình nhưng lại không bảo vệ được chú. Chú bị tách rời khỏi Bull và Lucy mà không kịp nói lời từ biệt. Sarah Ruth là người đầu tiên yêu Edward bằng một tình cảm ấm áp chan chứa yêu thương. Và  Bryce yêu Edward bằng một tình yêu đầy sựhi sinh, chấp nhật từ bỏ Edward để chú được chữa lành… 

Trái tim Edward đã biết nhớ thương, chú biết lắng nghe và hiểu ý nghĩa của việc lắng nghe. Chú muốn bảo vệ, chăm sóc  cho người khác. Edward đã từng mong bản thân có cánh để được bay đến gần Sarah Ruth. Edward đã biết cảm thấy đau nỗi đau sâu sắc, ngọt ngào. Edward đã có thể khóc. Đó là khi trái tim của Edward tan vỡ. 

“Trái tim tan vỡ rồi tan vỡ

Sống băng tan vỡ

Cần phải ra đi

Qua bóng tối rồi bóng tối dày nặng hơn

Và không quay lại”

3. Edward ở cửa hiệu búp bê

Bryce rời đi và Edward ở lại cửa hiệu búp bê. Sau khi trái tim tan vỡ, Edward đã đóng cửa trái tim. Chú chẳng còn hứng thú với việc được ai đó chú ý tới nữa. Edward nghĩ rằng chú đã biết quá rõ về tình yêu rồi. Cho đến khi chú gặp cô búp bê cổ, người đã sống qua 100 năm.

Cô búp bê, giống như bà Pellegrina, thất vọng về chú.

“Nếu anh chẳng hề có ý định về chuyện yêu thương hay được yêu thương thì toàn bộ hành trình này chẳng có ý nghĩa gì nữa cả… Anh phải được lấp đầy lòng mong đợi, anh phải được lấp đầy lòng hi vọng, anh phải tự hỏi ai sẽ yêu thương anh, ai sẽ là ngừoi anh yêu thương kế tiếp.

Hãy mở rộng trái tim ..

Ai đó sẽ tới. Ai đó sẽ tới vì anh. Nhưng trước hết anh phải mở rộng trái tim mình đã.”

Chú nhớ về Abilene. Chú thấy trái tim mình một lần nữa rộng mở.

4. Edward trở về nhà

Và đến cuối cùng, Edward đã được gặp lại Abilene, giờ đã là một phụ nữ trưởng thành. Qua bao nhiêu năm tháng, chị vẫn yêu thương Edward như ngày nào, và vẫn luôn giữ chiếc đồng hồ của chú bên mình.

Khi Abilene thốt lên tên của Edward, Edward đã đáp lại bằng cả trái tim.

Chú thỏ ấy đã nhảy múa với cô con gái của người phụ nữ đã yêu thương chú hết mực từ đoạn đầu cuộc hành trình của chú.

Chú đã trở về nhà với một trái tim rộng mở yêu thương.

Một cái kết viên mãn cho Edward, bởi vì “Làm sao một câu chuyện có thể kết thúc vui vẻ nếu không có tình yêu ?”

 

Bài học yêu thương là bài học khó nhất trong cuộc đời. Đôi khi ta sẽ thật tập trung vào bản thân ta mà quên đi cách yêu người khác.  Khi ta không còn cố sống hoàn hảo, ta mới học cách yêu người.

Vì để học được cách yêu thương trái tim phải trải qua đau đớn. Có đôi khi, nỗi đau lớn hơn sức chịu đựng của trái tim ta, khiến ta không muốn mở rộng trái tim một lần nào nữa. Nhưng cách duy nhất để học về yêu thương là trải qua những nỗi đau và làm sai. Qua mỗi lần tổn thương chúng ta sẽ bước ra với một con người mới như Edward lần lượt thay đổi thân phận. Khi ta yêu chận thật, ta sẽ thay đổi theo một cách nào đó. Và trái tim lại sẽ rộng mở…

Không biết từ bao lâu rồi, tôi mới được cầm lên 1 cuốn sách viết cho thiếu nhi hay đến như vậy. Sự hồ hởi của tôi khi muốn có được cuốn sách lạ thay không phải như mọi lần, là đọc review, xem nội dung và chọn lựa mà lần này là do sức hút của “Vì sao đưa anh tới”. Tôi nhớ là mỗi khi Do Min Joon cầm quyển sách lên và đọc 1 trích đoạn nào đấy, tôi thường cảm thấy rất chua xót và nó đúng với nhân vật trong phim, như là cuộc đời của nam chính chính là cuộc đời giống Tulane vậy. Có thể chắc chắn rằng, không phải ngẫu nhiên mà biên kịch chọn cuốn sách này để lồng vào trong phim, mà đó hẳn là 1 sự cân nhắc rất kĩ lưỡng về nội dung, để mang đến cho khan giả những cảm xúc trộn lẫn, pha tạp, vừa như vui, vừa như buồn, lúc lại hụt hẫng như ai đó lấy đi của mình thứ gì vậy. Và chính bằng cách đó mà dù được viết lâu rồi nhưng đến tận năm đó nó mới được biết đến nhiều như vậy, để rồi người ta tò mò, người ta tự hỏi “Rốt cuộc, chuyến phiêu lưu lưu lạc của Edward là như thế nào?” Ngay trong lúc phim đang “hot” nhất thì Nhã Nam thông báo sẽ phát hành cuốn sách này khiến tôi vô cùng chờ mong và háo hức. Mấy tháng ròng rã, khắp các trang web sách online đều trong trạng thái cháy hàng, chưa kịp đặt thì ôi thôi, đã chậm chân mất rồi. Để đặt được cuốn sách, khi mà không có điều kiện lên các nhà sách Nhã Nam để mua thì cuốn sách này như một món đồ quý hiếm và đồng nghĩa với việc sở hữu nó tại thời điểm đó là vô cùng khó khăn. May mắn thay, tôi có một chị bạn làm việc trên Hà Nội và đã nhờ mua được quyển sách này. Hôm nhận sách, cầm trên tay mà vẫn run run, hơi xúc động và có cảm giác ấm áp trong lòng. Mọi thứ đều hoàn hảo từ gáy sách, chất lượng giấy đến hình ảnh… Nhưng điều làm tôi bất ngờ nhất, chính là lúc đọc cậu chuyện ẩn chứa bên trong, về chú thỏ Edward kiêu căng, ngạo mạn, sau hành trình lưu lạc đã nhận ra tình yêu mang vị gì và trở thành 1 chú thỏ ấm áp yêu thương dù khuôn mặt giờ cũng chỉ là những mảnh sứ chắp vá lại sau 1 lần bị vỡ. Đừng bao giờ đánh giá một tác phẩm mà chỉ dựa vào thể loại của nó. “Chuyến phiêu lưu kì lạ của Edward Tulane” chính là minh chứng rõ ràng nhất. Dù là câu chuyện cho thiếu nhi nhưng người lớn chúng ta đọc cũng chiêm nghiệm được rất nhiều điều mà có lẽ, thi thoảng, ta vẫn bỏ qua, vẫn xem thường nó. Edward được làm ra bởi người chế tác đồ chơi bậc thầy, được mặc những bộ quần áo lộng lẫy nhất, được cô chủ Abilene yêu thương, nâng niu hết mực. Cuộc sống của chú thật hoàn hảo, đúng. Nhưng Edward lại bàng quan tất cả mà chỉ đề cao và tự phụ với bản thân mình. Trong giờ phút bị chìm dần dưới biển sâu vì trờ nghịch củacậu bé Amos trên chuyến đi lênh đênh vượt đại dương, ấy là lần đâu tiên Edward thấy sợ hãi và tự hỏi: Một chú thỏ sứ chết như thế nào? Một chú thỏ sứ có thể chết đuối không? Cái mũ có còn ở trên đầu mình không? Tôi bị ấn tượng vô cùng với những lần “đầu tiên” ấy của Edward vì nó rất chân thực, phản ánh đúng trải nghiệm của chú thỏ sứ đã từng tự coi mình là trung tâm vũ trụ ấy. Những chi tiết về lần đầu ấy đã thức tỉnh dần khao khát yêu thương của Edward. Ấy còn là lúc chú được ông đánh cá Lawrence vớt từ biển về, được bà Nellie may nhiều quần áo cho, được gọi trìu mến là Susanna, ông bà đã coi chú như 1 thành viên thực sự trong gia đình – 1 cô con gái đáng yêu. Cho đến khi chú bị con gái của ông bà ném vào thùng xe rác thì lại 1 lần nữa – “lần đầu” chú thấy tim mình vang lên, “Nó thốt ra hai từ: Lawrence. Nellie”. Hành trình của Edward lại sang một trang mới khi chú được Lucy bới tung ra khỏi đống rác và từ đó trở thành anh bạn đồng hành cùng những người lang thang, cùng Bull và chú chó Lucy. Không biết đã bao lần, chú cảm thấy hạnh phúc, bao lần chú nghe thấy tên những đứa con của những người lang thang mà chú gặp thì thầm vào tai chú, như cách Bull từng làm. Từ căn bếp của bà Nellie, đến những ngày tháng phiêu bạt, giờ đây Edward đã học được cách lắng nghe mọi người và thưởng thức giọng hát của Bull, và nhìn kìa, chú yêu đời đến lạ kì. Số phận lại một lần nữa trêu đùa Edward khi một gã to con đá phăng chú ra khỏi toa tàu và khi chú phải làm 1 tên bù nhìn trong vườn rau của 1 bà già nọ. Để mà chú có cơ hội gặp Bryce cùng Sarah Cruth – cô bé đang ốm liệt giường. Bên Sarah, chú có cảm giác như được trở về bên Abilene vậy, ấm áp vô cùng. Ấy mà trước đây chú chưa bao giờ nhận ra. Chú đã yêu thương cô bé rất nhiều và đã chứng kiến cô qua đời, nghe được tiếng khóc thổn thức của Bryce và cùng cậu bé kiếm sống. Cho đến khi một người đàn ông ném chú thật mạnh vào quầy tính tiền, có 1 tiếng nứt dữ dội, cả thế giới của Tulane bỗng tối đen, chú còn như cảm nhận được sự đau đớn của Bryce… Điểm đến cuối cùng trong cuộc hành trình đầy gian nan của Edward chính là 1 cửa hàng đồ chơi, nơi mà chú được gắn lại, đẹp đẽ; nơi mà suốt một khoảng thời gian dài, chú chứng kiến những đứa trẻvui sướng ôm trọn món đồ chơi yêu thích của mình và chú dường như cũng đang hi vọng một ai đó sẽ đến, sẽ ôm chú như thế – lần nữa. Nỗi nhớ ùa vào tâm trí. Chú đã mơ, mơ về Abilene, mơ về Bull, Lucy, về cả Nellie và Lawrence cùng Bryce và trong giấc mơ ấy, chú đã khóc, những giọt nước mắt mằn mặn chảy xuống khuôn mặt trắng sứ của chú, chua xót, đau đớn và Lucy lại nhẹ nhàng liếm láp những giọt nước mắt nóng hổi ấy. Tưởng như sẽ ở tủ kính suốt đời, nhưng phép màu cuối cùng đã xảy đến với chú thỏ sứ tràn đầy tình yêu ấy chính là được gặp lại Abilene nhưng giờ cô bé đã lớn, đã trở thành mẹ và con gái cô bé chính là chủ nhân sắp tới của Edward. Cuối cùng thì, “Ngày xưa, ôi thật kì diệu ngày xưa ấy, có một chú thỏ đã tìm thấy đường về nhà”! Truyện mà đong đầy xúc cảm hệt như một bài thơ trong sáng, nhẹ nhàng, rủ rỉ, tâm tình. Đôi khi, để học cách yêu thương, chúng ta phải trải qua một hành trình đầy gian khổ và hi sinh. Ta lơ là, ta bỏ qua, ta xem thường những hạnh phúc nhỏ bé quanh mình mà chưa hết lòng mở rộng vòng tay yêu thương để rồi lại vụt mất hạnh phúc, đánh mất tình yêu mới thấy quý trọng. Câu chuyện dạy cho con trẻ bài học về tình yêu nhưng cũng dạy cho người lớn bài học về niềm tin, lòng tốt và giúp ta mở rộng trái tim, gắn kết cộng đồng hơn nữa. Đây đúng là chuyến phiêu lưu lạ kì không chỉ của riêng Edward Tulane mà của tất cả bạn đọc, những ai đã đang và sẽ đọc cuốn sách này, để ta nhận ra nhiều giá trị trong cuộc sống ngắn ngủi này khi mà qua mỗi ngày là ta lại dần rút sự sống của mình ngắn thêm 24h. Dù đã đọc rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ tôi thấy chán mà vẫn cảm thấy mình càng say mê hơn nữa. Phải chăng đó là cái “dư vị” người ta hay nhắc. Có chút ám ảnh. Có chút tiếc nuối không muốn gấp trang sách lại. Lại có cả niềm phấn khích khi Edward cuối cùng đã trở về, cạnh bên cô bé năm xưa đã yêu thương chú hết lòng với giọng điệu thủ thỉ mỗi đêm “Chị yêu em. Chị không cần biết lớn lên đến thế nào, chị sẽ luôn luôn yêu em”.