Ngày xửa ngày xưa, có một chú thỏ bằng sứ được một cô bé hết mực yêu thương. Chú thỏ đã đi trên một chuyến tàu vượt đại dương rồi bị rơi xuống biển và được một ông lão đánh cá vớt về. Chú bị chôn dưới đống rác thải và sau đó lại được một con chó đào lên. Chú đã đi lạc suốt nhiều năm cùng những người lang thang.... Chú thỏ đó tên là Edward, chú không có khả năng nói và cử động nhưng có thể nghe và suy nghĩ. Chú kiêu kỳ, ngạo mạn. Chú trôi dạt, ngược xuôi. Những chuyến phiêu lưu bất đắc dĩ dạy cho chú nhiều bài học, và dạy cho cả chính bản thân tôi nữa... Phải thích nghi với mọi hoàn cảnh sống.

Trước đây Edward sở hữu một tủ quần áo tuyệt tác với những bộ lễ phục bằng lụa làm thủ công. Giày đặt hàng đóng bằng da hạng nhất được thiết kế riêng cho đôi chân thỏ của chú. Một kệ lớn đầy những chiếc mũ bằng chất liệu đặc biệt. Một thời quá khứ huy hoàng, sung sướng xiết bao. Tai nạn bất ngờ ập đến, chú bị bao phủ hoàn toàn bởi hai từ tuyệt vọng. Thay vì ngồi trên những chiếc ghế đệm êm ấm thì giờ đây chú nằm dưới đáy đại dương, bị nhấn chìm bởi từng làn sóng, vùi lấp trong đống rác thải tanh hôi. Những bộ cánh tuyệt đẹp được thay thế bằng miếng vải nhăn nheo, rách nát, thậm chí có lần chú còn buộc phải mặc chiếc váy hồng dành cho con gái. Khủng khiếp hơn nữa là bị lột trần như nhộng, không một manh vải che thân. Chú kiêu hãnh là thế, đẹp trai là thế... Chú tủi nhục, muốn khóc, chú bất lực khi không thể cự tuyệt, chạy trốn. Vì chú chỉ là một con thỏ bằng sứ, tai bằng sứ, chân bằng sứ, tất cả đều bằng sứ, mong manh dễ vỡ.Nơi ở và chủ nhân thay đổi liên tục, có người tốt cũng có người xấu. Thay vì tìm cách thích ứng, chấp nhận mọi chuyện thì chú lại quay sang thù hằn, căm hận. Chú cứ luôn u sầu, chìm đắm trong tuyệt vọng. Phải tận đến khi chú hòa mình vào cuộc sống của anh em nhà Bryce, quên đi mình trước kia, cùng nhau nhảy múa kiếm tiền, chú mới thấy vui vẻ, mới tìm được ý nghĩa của cuộc sống. 

Mọi câu chuyện chỉ có happy ending khi tình yêu hiện hữu.

Đã bao giờ bạn trách người khác đối xử thiếu quan tâm, tệ bạc với mình chưa. Chắc chắn ai cũng phải ít nhất một lần rồi, còn tôi thì vô số. Khi nghe câu chuyện kể của bà cô chủ Abilene về một cô công chúa bị hóa thân thành lợn lòi và khi nhìn vào thỏ Edward, tôi thấy hổ thẹn, tự kiểm điểm bản thân :" Mày có yêu quý, quan tâm mọi người thật lòng, hết dạ chưa mà vội trách móc".Edward rất ích kỷ, chỉ muốn được cô chủ Abilene yêu thương chứ chú chẳng hề yêu cô, yêu ba mẹ cô, yêu người bà đáng kính của cô. Chú cứ mặc nhiên đón nhận sự ưu ái, cưng chiều từ các thành viên trong gia đình mà không hề thấy cảm kích. Biến cố liên tiếp xảy ra, không phải người chủ mới nào cũng yêu chú như vậy. Chú không còn được nâng niu, không được tôn trọng. Chú hiểu ra vì sao mình ra nông nỗi này. Chú thấy hối hận vì không học cách yêu thương sớm hơn. Cho đi những gì thì sẽ được nhận lại như thế. Một câu chuyện không có tình yêu thì làm sao kết thúc có hậu được ?

Không ngừng yêu thương.

Sẽ thế nào nếu không còn thiết tha bất cứ thứ gì trên đời nữa? Giống như chỉ là đang tồn tại, vờ vật lay lắt ngày qua ngày? Edward đã có chuỗi ngày dài sống như thế. Khi Edward đã biết trao tình yêu cho cô chủ nhỏ Sarah Ruth. Chú muốn được chăm sóc cô bé. Chú muốn bảo vệ cô. Chú muốn làm nhiều hơn nữa cho cô.Tai của Edward bị cô ngậm trở nên ướt đẫm, chú không bận tâm. Chiếc áo len của chú đã rách nát tả tơi, chú chẳng lấy làm phiền. Chú bị ôm ghì tới mức gần rã ra nhưng chú vẫn cảm thấy dễ chịu. Chú đã thay đổi theo chiều hướng tích cực hơn.Nhưng ngay sau đó trái tim chú dường như đã tan vỡ.Khi đã biết tình yêu mang vị gì?Nếu là vị đau, chú có còn nên tiếp tục thương yêu?Chú đã chọn nút "dừng lại".Búp bê đã nói thẳng vào mặt Edward về mong muốn được xô cho chú ngã nhào, tan thành triệu mảnh, hãy hiểu cho búp bê vì cô quá ư thất vọng: Chẳng có nghĩa lý gì để sống tiếp nếu anh cảm thấy như vậy. Chẳng có nghĩa lý gì cả. Anh phải được lấp đầy lòng mong đợi. Anh phải được tắm mình trong hy vọng. Anh phải tự hỏi ai sẽ yêu thương anh, ai là người anh sẽ yêu thương kế tiếp.  Cảm ơn cô búp bê đã khai thông tư tưởng cho Edward, cho tôi. Đúng vậy, yêu quý một người đôi lúc khiến trái tim chịu nhiều đau đớn, nhưng dù thế cũng đừng để trái tim đóng cửa vĩnh viễn, khép lại yêu thương. Rồi sẽ có một người bạn khác, bước đến bên cạnh, yêu chúng ta như tình cảm ta dành cho họ. Phải kiên trì chờ đợi, một ai đó sẽ đến. Sống là không ngừng mong đợi yêu thương. Một câu chuyện cổ tích không chỉ dành cho các em nhỏ mà còn dành cho người trưởng thành. Tôi đã hiểu vì sao cụ giáo Do trong "vì sao đưa anh tới "chọn làm cuốn sách gối đầu giường rồi. Thực sự vô cùng ý nghĩa, mong là có dịp các bạn hãy tìm đọc nhé.

 

Nguồn sưu tầm: https://goo.gl/tdeyaU    

------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn/

Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected]

Xem thêm

Một cuốn sách nhỏ với ngôn từ giản dị lại chứa đựng những thông điệp diệu kỳ đến thế…

Không chỉ là một cuốn truyện dành cho thiếu nhi, Kate Dicamillo đã viết nên một câu chuyện ngụ ngôn về hành trình học yêu thương của chú thỏ sứ Edward Tulane.

Edward Tulane là một chú thỏ đẹp xinh và xuất chúng. Chú sống cùng cô chủ nhỏ Abilene - người coi trọng chú cũng chẳng thua gì chú coi trọng bản thân. Bà Pellegrina - bà của Abilene - đã tặng Edward cho cô bé như một món quà sinh nhật. Edward sống yên ấm trong vòng tay Abilene cho tới một ngày biến cố bất ngờ xảy đến, khởi đầu cho chuyến hành trình lưu lạc của chú dưới những thân phận khác nhau và một cái kết bất ngờ cảm động. Có thể chia hành trình của chú thành bốn giai đoạn chính mà qua mỗi giai đoạn chú lại trải nghiệm những đổi thay sâu sắc nhất.

1. Edward Tulane ở cùng gia đình Abilene

Câu chuyện bắt đầu khi Edward  sống cùng Abilene và gia đình của cô bé. Hằng ngày Edward được Abilene chăm sóc. Edward là một chú thỏ đẹp, và tự bẩn thân chú cũng cảm thấy mình là “một nhân vật xuất chúng”. Abilene yêu thương Edward thật nhiều. Abilene nói với Edward : “Chị yêu em, Edward à.” “Chị không cần biết chị lớn lên đến thế nào, chị sẽ luôn luôn yêu em.” Và chờ đợi như thể cô mong rằng Edward sẽ đáp lại điều gì đó. Nhưng Edward không đáp lại gì. Khi Abilene ôm siết chú, chú ước gì cô bé đừng ôm mạnh quá vì có thể làm xộc xệch bộ quần áo của chú. Chú cũng không mấy quan tâm tới những người lớn hay những lời họ nói với chú. Hằng đêm, chú ngắm những vì sao qua ô cửa số và thấy dễ chịu vô cùng.

Chỉ riêng bà Pellegrina là dành cho chú cái nhìn nghiêm khắc mà Edward dè chừng nhưng chú vẫn chẳng hiểu được. Bà Pellegrina kể cho Edward nghe câu chuyện về nàng chúa “xinh đẹp lung linh như ánh sáng của muôn vàn vì sao trong đêm không trăng.” nhưng lại chẳng hề biết yêu thương. Kết cục là nàng bị biến thành lợn lòi. Câu chuyện ấy chỉ khiến cho chú thấy vô vị. Bà Pellegrina thất vọng về chú.

Những ngày ở bên Abilene trôi qua êm đềm và dễ chịu đối với Edward. Sự kiện kịch tính đặc biệt duy nhất là Vụ Rùm Beng Rosie và Sự Kiện Máy Hút Bụi Khi Abilene hoảng hốt tìm thấy chú, chú trải qua một cảm xúc mãnh liệt, Nhưng đó chỉ là cảm xúc của lòng tự trọng dễ bị tổn thương. Chú sống với hình ảnh hoàn hảo về bản thân và tình yêu vô điều kiện của Abilene.

Trong nhận thức của Edward chỉ có bản thân mình.

2. Edward trên hành trình lưu lạc

Trên chuyến tàu đến nước Anh cùng Abilene, tai nạn xảy ra khiến Edward bị văng khỏi thành tàu và chìm xuống đáy biển. Lần đầu tiên Edward Tulane cảm thấy sợ hãi.

Ông Lawrence và bà Nellie người đã cứu Edward và coi chú như con. Chú không còn là Edward Tulane, mà được đặt cho một cái tên mới là Susanna. Không còn thân phận hoàn hảo, nhưng Edward dần học cách chấp nhận thực tại. Chú còn biết lắng nghe khi bà Nellie tâm sự với chú hằng ngày. Khi Lolly quăng chú ra bãi rác, trái tim chú vang lên hai từ “Lawrence. Nellie”. Lần đầu tiên Edward Tulane cảm thấy đau.

Nằm trong đống rác, Edward nhận ra mình chưa từng yêu Abilene đủ nhiều.và bây giờ cô bé đã rời xa chú, và chú sẽ không bao giờ cứu vãn được mọi chuyện. Chú nhớ ông bà Nellie và Lawrence. “Chú tự hỏi đó có phải tình yêu.”

Chú được tìm thấy bởi Bull – một người lang thang và cô chó Lucy của anh ấy. Những ngày tháng lang thang cùng nhau dưới cái tên Malone, chú tiếp tục lắng nghe mọi người, và chú cũng cảm thấy dần yêu Lucy. Bull đã chia sẻ chiếc mũ của mình làm áo cho chú. Không may, chú lại phải tách rời khỏi Bull và Lucy mà không kịp nói lời từ biệt. “Chú đã ước mình có thể khóc”.

Chú bị đóng lên một chiếc cọc gỗ để làm bù nhìn rơm với cái tên Clyde. Chú nhìn lên bầu trời đêm với những vì sao và không còn thấy dễ chịu như thuở còn ở nhà.

Tôi đã từng được yêu, Edward nói với những vì sao.

Thì sao? những vì sao hỏi. Có gì khác với chuyện đó khi lúc này ngươi hoàn toàn cô đơn?

Chú bé làm vườn Bryce đã nhìn thấy Edward, và đưa Edward về nhà tặng cho em gái mình Sarah Ruth, một cô bé ốm yếu. Cô bé gọi Edward là Jangles. Sarah Ruth là người đầu tiên cho Edward cảm giác được nựng nịu như một đứa trẻ. Một cảm giác ấm áp. Chú không còn phiền lòng khi bị ôm ghì chặt, hay khi Sarah Ruth ngậm tai chú. Chú muốn được chăm sóc cô bé. Chú muốn bảo vệ cô. Chú muốn làm nhiều hơn nữa cho cô.

Khi Sarah Ruth ra đi, Edward không chỉ cảm thấy trống rỗng, chú còn thấy đau đớn. Trái tim chú đã tan vỡ.

Và khi chú bị ông chủ quán ăn quăng đến mức vỡ tan, Bryce đã mang chú đến cửa hàng búp bê. Ông chủ cửa hàng đồng ý chữa lành lại Edward, với một điều kiện Bryce phải để chú ở lại cửa hàng. Và cậu bé đã đồng ý.

Trên hành trình lưu lạc của mình, Edward đã không còn vẻ hoàn hảo của những ngày đầu. Chú phải trải qua những nơi tăm tối nhất, một mình đối diện với chính mình. Chú chấp nhận mang nhiều thân phận. Chú chấp nhận lắng nghe, nhảy múa cho người khác. Chú đã trưởng thành qua những đau thương của cuộc đời. Và chũ cũng đã trải qua những cấp độ tăng dần của tình yêu.

Abilene yêu Edward bằng một tình yêu trong sáng trẻ thơ vô điều kiện. Ông Lawrence và bà Nellie yêu Edward như yêu một thành viên trong gia đình nhưng lại không bảo vệ được chú. Chú bị tách rời khỏi Bull và Lucy mà không kịp nói lời từ biệt. Sarah Ruth là người đầu tiên yêu Edward bằng một tình cảm ấm áp chan chứa yêu thương. Và  Bryce yêu Edward bằng một tình yêu đầy sự hy sinh, chấp nhật từ bỏ Edward để chú được chữa lành… 

Trái tim Edward đã biết nhớ thương, chú biết lắng nghe và hiểu ý nghĩa của việc lắng nghe. Chú muốn bảo vệ, chăm sóc  cho người khác. Edward đã từng mong bản thân có cánh để được bay đến gần Sarah Ruth. Edward đã biết cảm thấy đau nỗi đau sâu sắc, ngọt ngào. Edward đã có thể khóc. Đó là khi trái tim của Edward tan vỡ. 

“Trái tim tan vỡ rồi tan vỡ

Sống băng tan vỡ

Cần phải ra đi

Qua bóng tối rồi bóng tối dày nặng hơn

Và không quay lại”

3. Edward ở cửa hiệu búp bê

Bryce rời đi và Edward ở lại cửa hiệu búp bê. Sau khi trái tim tan vỡ, Edward đã đóng cửa trái tim. Chú chẳng còn hứng thú với việc được ai đó chú ý tới nữa. Edward nghĩ rằng chú đã biết quá rõ về tình yêu rồi. Cho đến khi chú gặp cô búp bê cổ, người đã sống qua 100 năm.

Cô búp bê, giống như bà Pellegrina, thất vọng về chú.

“Nếu anh chẳng hề có ý định về chuyện yêu thương hay được yêu thương thì toàn bộ hành trình này chẳng có ý nghĩa gì nữa cả… Anh phải được lấp đầy lòng mong đợi, anh phải được lấp đầy lòng hi vọng, anh phải tự hỏi ai sẽ yêu thương anh, ai sẽ là ngừoi anh yêu thương kế tiếp.

Hãy mở rộng trái tim ..

Ai đó sẽ tới. Ai đó sẽ tới vì anh. Nhưng trước hết anh phải mở rộng trái tim mình đã.”

Chú nhớ về Abilene. Chú thấy trái tim mình một lần nữa rộng mở.

4. Edward trở về nhà

Và đến cuối cùng, Edward đã được gặp lại Abilene, giờ đã là một phụ nữ trưởng thành. Qua bao nhiêu năm tháng, chị vẫn yêu thương Edward như ngày nào, và vẫn luôn giữ chiếc đồng hồ của chú bên mình.

Khi Abilene thốt lên tên của Edward, Edward đã đáp lại bằng cả trái tim.

Chú thỏ ấy đã nhảy múa với cô con gái của người phụ nữ đã yêu thương chú hết mực từ đoạn đầu cuộc hành trình của chú.

Chú đã trở về nhà với một trái tim rộng mở yêu thương.

Một cái kết viên mãn cho Edward, bởi vì “Làm sao một câu chuyện có thể kết thúc vui vẻ nếu không có tình yêu ?”

 Bài học yêu thương là bài học khó nhất trong cuộc đời. Mỗi chúng ta, trong từng giai đoạn của cuộc đời,  cũng nhìn thấy hình ảnh của Edward trong bản thân mình. Đôi khi ta sẽ thật tập trung vào bản thân ta mà quên đi cách yêu người khác. Nhưng khi ta không còn cố sống thật hoàn hảo, ta mới học cách yêu người. Chúng ta biết yêu khi biết cho đi, như chú thỏ Edward đã nhảy múa cho những người xa lạ và cho Sarah Ruth, cho Abilene và con gái. Tình yêu nào cũng đáng quý, khi ta yêu chân thật, ta sẽ đổi thay. 

Vì để học được cách yêu thương trái tim phải trải qua đau đớn. Có đôi khi, nỗi đau lớn hơn sức chịu đựng của trái tim ta, khiến ta không muốn mở rộng trái tim một lần nào nữa. Nhưng cách duy nhất để học về yêu thương là trải qua những nỗi đau và làm sai. Qua mỗi lần tổn thương chúng ta sẽ bước ra với một con người mới như Edward lần lượt thay đổi thân phận. Khi ta yêu chân thật, ta sẽ thay đổi theo một cách nào đó. Và trái tim lại sẽ rộng mở…

Đây là một câu chuyện dành cho bọn nhóc. Ý tôi là theo cách tốt nhất. Đó là câu chuyện về con búp bê của một đứa trẻ học về tình yêu…một cách khó khăn.

Gần đầu câu chuyện, bà Pellegrina kể một trong những câu chuyện cảnh giác tuyệt vời nhất mà tôi từng nghe. Tôi đã ghi nhớ nó cho tất cả những đứa trẻ nhỏ, ngoại trừ chính tôi, tôi sẽ gặp trong đời. Đây là tóm tắt:

Xưa có một nàng công chúa. Cô ấy ích kỷ và không yêu ai ngoài chính mình. Một hoàng tử đến thăm và tặng cô một chiếc nhẫn để thể hiện tình cảm của anh dành cho cô. Nhưng trong cơn nóng nảy, cô đã nuốt chiếc nhẫn và bỏ chạy vào rừng. Cô cảm thấy đói và đi đến một túp lều nhỏ. Cô không biết đó là túp lều của phù thủy. Công chúa gõ cửa và mụ phù thủy bảo cô rời đi. Công chúa vẫn cố chấp và mụ phù thủy đã biến cô thành một con lợn rừng. Công chúa bỏ chạy, bị thợ săn hoàng gia bắt được và đưa vào bếp hoàng gia. Đầu bếp hoàng gia đã làm thịt con lợn rừng và phục vụ nó, nhưng không phải trước khi cô tìm thấy một chiếc nhẫn trong bụng. Cô đeo nó vào ngón tay.

Kết thúc.


Vấn đề là gì? Câu chuyện nào không có tình yêu đều có một kết thúc tồi tệ.


Thông thường, trong danh sách đọc hàng năm của mình, tôi tách sách dành cho trẻ em và đặt chúng vào một danh mục riêng vì (thông thường) thiếu chiều sâu và văn xuôi đơn giản sẽ khiến chúng xếp hạng khá kém so với sách dành cho người lớn. Đây là cuốn sách dành cho trẻ em hiếm hoi chứa đựng cảm xúc sâu sắc và lối viết ngoạn mục (ví dụ: Hoàng tử bé). Hành trình kỳ diệu của Edward Tulane là một cuốn sách như vậy. Edward là một con thỏ làm bằng sứ và dây thép, được bà của một cô bé nhà giàu tặng làm quà cho cô. Vì được cưng chiều trong bộ đồ lụa và được chăm sóc bởi cô gái nhà giàu nhỏ bé này, cậu bắt đầu cuộc hành trình của mình một cách vô ích và tự cho mình là trung tâm mà không hề nghĩ đến tình yêu. Bà của cô gái trẻ chia sẻ một câu chuyện tiên tri về sự vô nghĩa của một cuộc sống không có tình yêu (ban đầu) lướt qua đầu Edward. Khi bị tách khỏi người chủ đầu tiên và bị ném xuống đáy đại dương, cậu bắt đầu hành trình khám phá bản thân, tìm kiếm ý nghĩa và tình yêu trong vòng tay của nhiều người chủ khác nhau - từ một cặp vợ chồng một ngư dân lớn tuổi đến một gã lang thang và con chó của anh ta đến một cô gái sắp chết và anh trai cô ấy. Mỗi trải nghiệm đều dạy cho Edward một số khía cạnh mới của cuộc sống và tình yêu. Văn xuôi xuyên suốt tuy đơn giản nhưng lại chứa đựng cảm giác u sầu và khao khát khiến trái tim tôi đau nhói. Tác giả đã thực hiện một công việc tuyệt vời trong việc tạo ra một tính cách độc đáo cho một con thỏ búp bê bằng sứ và sự phát triển chậm rãi trong trái tim của Edward trong suốt cuộc phiêu lưu của cậu ấy có cảm giác như có nhịp độ hoàn hảo. Trang cuối cùng của cuốn sách kết thúc đầy chất thơ và cảm động. Một trong những cuốn sách dành cho trẻ em yêu thích nhất mọi thời đại của tôi (nếu không muốn nói là hoàn toàn yêu thích) và là một trong những cuốn sách yêu thích nhất của tôi trong năm. Rất khuyến khích.