Từng không thể hiểu nổi sự cứng nhắc thái quá, cách làm việc điên cuồng và gu thời trang rối rắm của người Nhật, Lê Hương không nghĩ rằng, có một ngày cô sẽ yêu và nhớ thương nước Nhật da diết đến vậy.

Khi nhắc đến Nhật Bản, bạn thường nghĩ đến điều gì? Thế giới nhìn về nước Nhật với đức tính ngăn nắp quy củ, sự chuẩn mực đến từng chi tiết, truyện tranh, dân số già, những dòng người căng thẳng vì cường độ làm việc cao, tỉ lệ tự sát, ngành công nghiệp phim người lớn,… Đó là những nét phác họa cơ bản và nổi bật về đất nước này:

“Con người lịch sự nhưng lạnh lùng vô cảm, hiếm khi quan tâm đến người khác, sống một cuộc sống được lập trình đều đặn như robot. Đến trang phục của người Nhật khi đi làm cũng na ná nhau, chỉ có những màu đen, xám, trắng. Gần như không bao giờ nhìn thấy người Nhật mặc những màu như đỏ, cam, xanh cô-ban, xanh cổ vịt, kể cả là trang phục có chút hoa văn họa tiết cũng không. Nếu lạc vào một ga tàu giờ cao điểm, bạn sẽ hoa mắt khi thấy hàng trăm người quần áo giống nhau, tay cùng xách cặp đen như đồng phục, giày nện cồm cộp xuống sàn. Họ rầm rập tỏa ra từ các toa tàu, gương mặt ai cũng căng thẳng hối hả, nhìn toàn cảnh không khác gì một đội quân người máy.”

Sinh sống và học tập một năm tại Nhật Bản theo chương trình học bổng của Viện Nghiên cứu Chính sách quốc gia Nhật Bản (GRIPS), tác giả đã nhận ra nước Nhật có những khía cạnh rất khác với những gì người ta vẫn thường nói trên báo đài, cũng khác với những cảm xúc ban đầu của chính cô, đó là một Nhật Bản ấm áp và mềm mại, một Nhật Bản xinh đẹp và đáng yêu, một Nhật Bản mà cô mãi mãi không thể quên.

Chuyện ở vịnh Tokyo kể về những ngày tháng Lê Hương sống tại Nhật Bản dưới lăng kính cá nhân gồm những cảm xúc, trải nghiệm rất riêng của cô. Dù chưa từng gặp tác giả, tôi tin rằng bạn đọc có thể cảm nhận được từ giọng kể của cô một tâm hồn nhạy cảm và sáng tạo. Đó là một cô gái độc lập, mạnh mẽ đồng thời cũng rất nữ tính và giàu cảm xúc. Tokyo đông đúc và đắt đỏ, nhưng cô lại yêu thương Tokyo vì những thứ rất đỗi nhỏ nhặt và bình dị: Mùa đông Tokyo với những củ khoai nướng ấm sực thơm lừng như những ngày thơ ấu cô ngồi bên bếp lửa cùng bà; Máy bán hàng tự động xuất hiện với tần suất dày đặc trên mỗi con đường bán thứ nước chanh mật ong mà cô yêu thích; phố nhậu mịt mù khói của thịt nướng và tiếng những cốc bia va vào nhau lách cách; một cô gái người Nhật ân cần chu đáo giúp đỡ cô trong một lần gặp nạn;… Với tất cả những điều đó, dường như cô không thể ngừng yêu thương nơi này, cô gọi đó là nhà và là nơi đã cho cô một giấc mơ quá đẹp đẽ:

“Đêm nay Tokyo mưa, mà mùa này đêm nào chả mưa. Cuộn tròn trong chăn nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài ban công và mơ về hình ảnh con tàu lướt đi giữa hai hàng ajisai* rực rỡ. Mơ thấy tiếng loa ngân dài mỗi khi tàu vào ga “Kamakuraaaaaa Kamakuraaaaaa”… Nước Nhật trong mắt cô sinh viên quan chức chính phủ không khác mấy so với nước Nhật được hình dung từ khi còn là một cô bé, ngồi trên bậu cửa cắm cúi đọc Tốt- tô- chan, mơ một ngày được đặt chân đến trường Tô-mô-e. “Cửa sổ của các toa tàu long lanh trong nắng mai. Nhưng đôi mắt của cô bé má hồng nhìn chúng qua bụi cây còn long lanh hơn thế nữa”, đến tận bây giờ mình vẫn nhớ câu này, nhớ nước Nhật trong những giấc mơ ấu thơ.”

*ajisai: cẩm tú cầu

Học tập tại Nhật Bản

Như bất kỳ quá trình apply học bổng nào khác, con đường dành được suất học bổng của GRIPS với Lê Hương cũng rất căng thẳng và khó khăn. Những chương đầu của cuốn sách kể lại cách cô đã bén duyên với đất nước mặt trời mọc và quá trình thi cử của cô. Với sự sáng tạo và tính cách mạnh mẽ của mình, tác giả không ngừng tạo ra những dấu ấn riêng trong quá trình học tập của mình và đổi lại, nhận được sự khen ngợi của mọi người. Khi cô thuyết trình về chính sách cho những người mất mát do chiến tranh và người nhiễm chất độc màu da cam tại Việt Nam, thầy giáo của cô đã nói: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy những hình ảnh này và nó thật sự chạm vào trái tim tôi.” Và còn rất nhiều lần như thế nữa tác giả khiến cho mọi người phải xúc động và ấn tượng.

Một điều nữa khiến cho quá trình học tập tại Nhật Bản của cô trở nên đáng nhớ chính là những người thầy tài giỏi và luôn tận tâm. Thầy giáo Masuyama dạy môn Chính phủ và Chính trị Nhật Bản nhưng luôn có vẻ bất cần, vui tính, bài giảng của thầy luôn độc đáo và không hề nhàm chán. Thầy Takada dạy môn tẻ nhạt nhất quả đất Tài chính của chính quyền địa phương, luôn chỉn chu đúng mực nhưng mỗi buổi học đều cố gắng mang lại cho học sinh những câu chuyện nước Nhật mà cô không thể nào quên.

Xã hội và cuộc sống tại Nhật Bản

Là một người có hứng thú với các vấn đề xã hội và học về Chính sách công, Lê Hương đã có cơ hội để thấu hiểu xã hội và con người tại Nhật Bản. Những bài báo viết về đất nước này không sai, nhưng người ta thường không đặt vào đó những tình cảm cá nhân. Qua góc nhìn của một cô gái đã thấu hiểu và trót thương yêu quá nhiều, Nhật Bản trở nên quá thân thương và đáng yêu, cho dù có cả mặt tốt và mặt xấu.

Tác giả dành rất nhiều tình cảm dành cho những chuyến tàu của Nhật Bản. Đối với mỗi người dân Nhật Bản, tàu điện là phương tiện thân thuộc và phổ biến. Cô kể về “hệ thống tàu điện được thiết kế tinh vi và phức tạp đến mức có thể làm nản lòng bất kỳ khách nước ngoài nào lần đầu đặt chân tới đây”.Cô kể về những chuyến tàu giờ cao điểm, khi mà nhân viên nhà ga phải dùng tay đẩy người vào trong tàu để đóng được cửa, nhưng chuyến tàu luôn sạch sẽ không một mẩu rác và im phăng phắc. Cô phát khiếp khi biết mỗi ngày mình sẽ phải mất hai tiếng đi tàu, nhưng hóa ra đó là chuyện bình thường với người dân nơi đây. Cô thích đường tàu Ginza mà cũng chẳng biết tại sao mình thích, thích đường tàu Yurikamome luôn cho cô cảm giác an tâm khi sắp về đến nhà,… Và cứ thế cô kể về đường tàu mà cô yêu thương:

“Đêm xuống tôi đứng ở ban công phòng mình nhìn ra vịnh và phát hiện rất gần mình có một con tàu đang miệt mài chạy trong đêm tối, cảm giác như cả vũ trụ chỉ còn tôi và con tàu còn thức, như một người bạn thầm lặng bảo “đừng lo, vẫn có tớ ở bên cậu đây”. Lại có những hôm tôi cảm thấy mất phương hướng, bế tắc, không biết phải “bơi” từ đâu và như thế nào giữa một bể kiến thức khổng lồ trong một thứ tiếng khác, tôi bỏ hết sách vở đấy ra ban công nhìn xuống và thấy dù nắng hay mưa, dù đầy khách hay không có khách, con tàu vẫn chạy cần mẫn đều đặn, qua nhà tôi, băng qua vịnh, vào ga cuối Shimbashi rồi lại quay ngược lại, rồi cứ thế cứ thế lao động miệt mài hối hả không ngừng.”

Lê Hương viết trong cuốn sách về cảm giác xót xa của cô khi chứng kiến người già ở Nhật thường tự làm mọi việc: xách đồ nặng lỉnh kỉnh, phục vụ trong quán ăn hay đi ăn một mình trong đêm giao thừa. Tuy biết rằng văn hóa của họ là người già sống độc lập và không phụ thuộc con cháu, cô vẫn cảm thấy sống mũi cay cay khi chứng kiến cảnh tượng đó. Có lẽ đó là lý do cô đặc biệt viết về vấn đề dân số già của Nhật Bản, được giải thích bởi lối sống lành mạnh điều độ, an sinh xã hội tốt và phức tạp hơn là hiện tượng lười kết hôn, lười sex của người Nhật. Khi giải thích về vấn đề này, tác giả phân tích rất sâu sắc và có nhiều chứng cứ thống kê khác nhau, thầy giáo môn dân số- xã hội của cô cũng hóm hỉnh nói: “Các em nhìn con số này nhé, 37% thanh niên ở độ tuổi 16-18 không quan tâm đến sex. Chúa ơi tôi không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra với giới trẻ Nhật ngày nay. Bởi vì khi tôi 17 tuổi, đầu óc tôi chỉ nghĩ đến sex!

Ngoài ra, Nhật Bản còn là một thiên đường mua sắm đối với Lê Hương, những khu đồ hiệu và cả những phiên chợ trời tấp nập. Nhật Bản mùa nào cũng có lễ hội, mùa nào cũng có một cái gì đó để ngắm, một cái gì đó để ăn, một nơi nào đó để thăm thú. Khi đọc những dòng chữ đầy cảm xúc của Lê Hương về xã hội Nhật Bản, xứ sở này không còn cứng ngắc và khô khan với những quy tắc nữa. Thực ra các quy tắc vẫn còn đó, nhưng Nhật Bản vẫn đáng để đến và yêu.

Những người bạn của Lê Hương

Lê Hương đã gặp được những người bạn tuyệt vời đến từ các quốc gia khác nhau trên thế giới. Hai người bạn thân thiết nhất đã cùng cô trải qua những năm tháng ở Nhật Bản là Min người Myanmar và Thanuja người Sri Lanka. Min xấu tệ và chẳng quan tâm đến hình thức, thô lỗ nhưng thông minh nhanh nhẹn và cùng với Lê Hương trở thành đầu sỏ của những trò nghịch ngợm trên lớp. Thanuja có tính dựa dẫm, đi đâu cũng phải kéo bạn đi cùng nhưng chu đáo, tình cảm, thân thiện và phát cuồng vì đồ ăn Việt Nam.  Ngoài ra còn có một cô bạn người Philipines mà tác giả đã dành riêng một chương để kể về tính cách đặc biệt của cô, Angeli (thường gọi là Anj). Anj thông minh, tự tin và bản lĩnh. Cô chỉ làm những việc mình thích và không làm những việc mình không thích, có cuộc sống tự do và một người chồng yêu thương cô hết mực.

Có thể thấy sự trân trọng dành cho những người bạn và niềm vui trong một năm này qua những dòng chữ của tác giả. Những người bạn mỗi người một tính ở bên cạnh nhau tạo thành một tập thể hòa hợp và gắn bó, cùng nhau trải qua ngày tháng tại Tokyo, và tình bạn ấy vẫn tiếp tục lớn lên mặc cho thời gian và khoảng cách địa lý giữa mỗi người.

Như thế, bức tranh về một năm tươi đẹp sống hết mình trên đất nước Nhật Bản, trên vịnh Tokyo được hoàn thiện, đầy cảm xúc và tinh tế. Với những ai đọc cuốn sách Chuyện ở vịnh Tokyo, tôi tin rằng tình yêu thương dành cho đất nước này của tác giả sẽ làm cho bạn rung động và phần nào đó cũng yêu nơi này hơn, phần nào đó hiểu thêm về đất nước này, như thấu hiểu một con người khô khan nhưng cũng ấm áp thân thuộc vô cùng:

“Lại có những tối mùa đông, tôi ngồi trên bậc cầu thang dẫn xuống bờ biển, tay cầm chai nước thật nóng vừa mua từ máy bán hàng tự động, kéo mũ áo khoác lên che kín đầu, thấy người ấm sực như không hề là mùa đông giá rét. Lắng nghe tiếng sóng nước vỗ nhè nhẹ, trước mặt là cầu Rainbow cứ mấy phút lại đột ngột chuyển màu, ngoài xa kia là bao con tàu đang neo đậu phát ra vô vàn thứ ánh sáng lung linh huyền ảo trên nền biển đêm. Và những tối thứ Bảy cuối cùng trong năm, tôi mặc áo thật ấm, cắm cúi đi bộ trong cái lạnh 3-5 độ cộng thêm gió thổi ù ù lạnh cóng, nhưng chỉ năm phút sau là ra đến vịnh, là được hòa vào đám đông ngắm nhìn pháo hoa đang bung nở lộng lẫy sáng rực trên nền trời. Những ánh sáng ấy, những âm thanh ấy, những ký ức ấy, tôi không bao giờ muốn quên.”

 

Vài nét về tác giả

Đinh Lê Hương là cựu sinh viên trường Đại học Ngoại thương Hà Nội, tốt nghiệp Thạc sĩ Chính sách công, Viện Nghiên cứu Chính sách quốc gia Nhật Bản (Học bổng của Chính phủ Nhật Bản).

Cô từng là tiếp viên hàng không – Hãng Hàng không Quốc gia Việt Nam – Vietnam Airlines. Hiện nay cô đang công tác tại Học viện Hành chính Quốc gia - Bộ Nội vụ.

Cô chia sẻ: “Cuộc đời tôi có một vài ngã rẽ. Cá nhân tôi có một vài ước mơ. Đi du học và viết một cuốn sách là hai trong số đó”.

 

Tác Giả: Khánh Huyền - Bookademy

---

Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy,gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected].

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

Xem thêm

3.75/5 Quyển sách này cảm giác giống như các bài blog về trải nghiệm ở đất nước khác hơn. Giọng văn của tác giả hí hỏm, trẻ trung và gần gũi, nên đọc rất vui. Các chương đầu của sách nói nhiều về chuyện trên trường, nghe có vẻ nhàm chán nhưng hóa ra cũng có nhiều cái hay. Mỗi giáo viên, mỗi bạn học được nhắc đến đều mang trong mình những nét đặc sắc rất riêng do họ đến từ nhiều quốc gia, nhiều nền văn hóa khác nhau. Các chương nói về cuộc sống ở Tokyo thì tất nhiên là rất thú vị rồi. Ít nhất thì đối với mình là thế. Tác giả viết về trải nghiệm và kỷ niệm của bản thân với thành phố là chính, nhưng đồng thời trong đó cũng có khá nhiều fun fact về con người cũng như văn hóa nơi đây. Nếu trước khi đọc quyển này mình chỉ đại loại là muốn lúc nào sang Nhật một lần cho biết thì bây giờ mình thực sự muốn đến Tokyo và tìm hiểu về nơi này. Nhưng mà không biết bao giờ mới có đủ tiền để qua đây chơi nhỉ, hay lại phải cố gắng học hành kiếm học bổng như tác giả? (Khoa mình có liên kết với một trường bên Tokyo cho các sinh viên xuất sắc năm 5, năm 6 trao đổi sang bên đó vài tháng, chẳng biết mình có đủ khả năng vươn tới không.)Nhưng mà tác giả cũng nhắc đến nhiều mặt xấu của Tokyo lắm. Đọc xong chương về hệ thống tàu điện ở bên đó xong một con ngu phương hướng như mình thấy tụt hứng hẳn. Ở Hà Nội đi xe buýt có một tuyến mà còn xuống sai bến qua đó chắc lạc hết đường về mất thôi =)))))

Đây là một cuốn sách có nội dung hơi khác so với những cuốn mình đã đọc trước đây, như cuốn “Du học Nhật Bản” của tác giả Phi Hoa, “Đến Nhật Bản để học về cuộc đời” của Lê Nguyễn Nhật Linh, hay “Chuyện ở Vịnh Tokyo” của Đinh Lê Hương, cũng chính vì thế mà cuốn “Nhật Bản – Ngày tái ngộ” mang cho mình một nét đặc sắc riêng. Nếu những cuốn sách ở trên đều kể về những trải nghiệm, hồi kí của chính tác giả, thì cuốn này lại được viết theo thể tiểu thuyết, kể về một cô gái tên An. Dù vậy, khi đọc cuốn sách, mình thấy những gì được viết trong đây thực sự rất chân thật, lột tả được đúng cuộc sống của một du học sinh Nhật. Hơn nữa, mình rất thích cái cách mà tác giả miêu tả về dòng thời gian của câu chuyện. Đó là sự xen kẽ giữa hiện tại và quá khứ, được lặp đi lặp lại ở mỗi chương. Điều này khiến mình cảm thấy cực kì tò mò về diễn biến tiếp theo của câu chuyện, nhờ thế mà mình chỉ tốn 1 tiếng rưỡi để đọc xong cuốn sách. Có một điều là, mình vốn ưa đọc những cuốn “non-fiction” như kiểu self-help nên khi đọc cuốn này đôi khi mình cảm thấy gượng gạo một chút, vì đây là cuốn tiểu thuyết có kể về chuyện tình cảm của An. Nhưng chính nhờ những câu chuyện đó mà mình cũng nhận ra được những thông điệp mà tác giả muốn gửi gắm tới bạn đọc. Mình có một cuộc trò chuyện với Thi Anh và bạn ý có nói rằng: “Đúng là truyện tiểu thuyết thì 80% là hư cấu, những đoạn lãng mạn thì dành cho đối tượng ưa lãng mạn, nhưng 20% sự thật gửi gắm trong cuốn sách thực sự là cái Thi Anh muốn truyền tải”. Những gì tác giả muốn gửi gắm bạn đọc cũng chính là những gì mình luôn muốn nói “Cuộc sống du học Nhật Bản đâu chỉ toàn màu hồng và đẹp đẽ như hoa anh đào”. Đọc xong cuốn sách, mình nhận ra có một điểm tương đồng giữa mình với nhân vật chính trong câu chuyện, đó chính là việc trải qua những “cung bậc cảm xúc” khác nhau, vui có buồn có, tích cực có tiêu cực cũng có. Cơ mà câu chuyện của mình nó không liên quan đến tình yêu, mà là về bệnh tật. Chính ra cũng phải có tới 4, 5 cuốn sách viết về cuộc sống du học Nhật rồi. Nhưng không có nghĩa là tất cả đều có nội dung giống nhau. Mỗi cuốn đều được viết bởi những tác giả khác nhau, và họ đều có những trải nghiệm riêng của chính bản thân mình. Và cuốn sách này cũng vậy. Những ai đã, đang và sẽ du học Nhật hãy tìm đọc cuốn này nhé! Hơn nữa, đối với những ai ưa thích dạng tiểu thuyết thì đây hẳn là một cuốn sách rất phù hợp để đọc.

Một cựu tiếp viên hàng không “hạ cánh” xuống mặt đất sống cuộc đời công chức. Bước chân đến Nhật Bản để học tập, nơi mà thậm chí trước đây Đinh Lê Hương còn không có mấy thiện cảm bởi người Nhật sao nguyên tắc quá, tỉ mỉ quá, thời trang ở Nhật lại chẳng phải gu của cô, nơi mà cô lựa chọn sau khi vuột mất cơ hội đến một nơi khác, thế mà không một năm ở đây trở thành một năm không thể quên được trong đời cô. Cô dần dần được trải nghiệm không khí học tập và cuộc sống ở đây. Mọi điều cô từng được biết về Nhật Bản như ở đây có rất nhiều người già, hệ thống tàu điện ngầm ở đây đông đúc và phức tạp nhất thế giới, những đại lộ chật kín người, những cửa hàng bé tí,… đều đúng; nhưng biết là một nhẽ mà thực sự sống ở nơi ấy, nhìn thấy, chạm vào, những điều đó trở nên vừa mới lạ lại vừa thân thuộc. Đan xen những phân tích mang tính chuyên môn nhưng vô cùng gần gũi về các vấn đề ở Nhật Bản là tự sự về cuộc sống học tập xa nhà của một cô gái Hà Nội. Ở đó có bầu không khí gần gũi thân thuộc trong căn phòng của cô, sự thoải mái khi ở cùng các bạn học Việt Nam, tình bạn thân thiết ngỡ-như-là-không-thể với các bạn nước ngoài, ngay cả những điều vô tri như máy bán hàng tự động, tàu điện ngầm cũng trở thành những kỷ niệm khó quên. Câu chuyện được kể lại bằng một cái nhìn đầy nữ tính, một giọng văn mượt mà, sẽ còn đọng lại trong người đọc nhiều điều sau khi gấp quyển sách lại.

Nếu bạn là một tiếp viên hàng không, đọc “Chuyện ở Vịnh Tokyo”, bạn sẽ thấy vừa lạ vừa quen. Quen, là vì trong mười mấy năm đi bay, số lần đến Nhật có khi lên đến con số hàng trăm, bạn sẽ thấy đồng cảm với những chuyện Hương kể. Ví dụ như chương “Tokyo và “shop till you drop”, hoặc chương “Những đường tàu Tokyo”, bạn sẽ thấy tâm đắc lắm. Là vì đúng rồi, mình cũng thích mua sắm ở Tokyo lắm, đúng rồi, mình cũng từng bị lạc ở Tokyo khi đi tàu. Có nhiều lắm những “đúng rồi” sẽ được thốt lên, y như đang được tán chuyện với một cô bạn thân cùng sở thích vậy. Đây chính là hai chương làm tôi nhớ nước Nhật nhất. Còn thấy lạ, là vì cuốn sách của Hương kể nhiều hơn thế. Cô ấy viết về thời gian du học ở Nhật. Hương dành nhiều chương để kể về các giáo sư, bạn cùng khóa, những môn học, những vấn đề xã hội mà cô ấy quan tâm. Không cần phải là một người quá yêu thích việc học hành, bạn cũng có thể thấy những chương sách này khá hay. Trước hết là vì bản thân câu chuyện vốn đã hấp dẫn. Chứ sao nữa, toàn những giáo sư, những học viên xuất sắc, bản thân họ đã là những người rất thú vị rồi. Đã thế lại còn được miêu tả dưới ngòi bút sinh động, với cách viết tự nhiên, có lúc hơi “tưng tửng” của tác giả, thì nhân vật và câu chuyện đương nhiên là hiện lên sống động hấp dẫn rồi. Vậy đấy, cuốn sách kể về “một giấc mơ quá đẹp” của Hương. Khép trang sách lại, hẳn sẽ có bạn đọc cũng tự hỏi mình, rằng giấc mơ đẹp của mình là gì và đã đến hay chưa. Có khi, bạn lại “vượt lười” để đứng dậy làm những việc nho nhỏ thôi, nhưng sẽ góp phần hiện thực hóa giấc mơ của riêng mình. Và như thế, “Chuyện ở vịnh Tokyo” là những câu chuyện nhỏ nhẹ nhàng nhưng cũng truyền cảm hứng một cách tự nhiên và mạnh mẽ. Chúc cho những ai đọc cuốn sách này cũng đều tìm được một giấc mơ đẹp đẽ cho riêng mình.

Với những ai chưa một lần được đặt chân đến Nhật Bản thì nơi này hẳn còn khiến họ cảm thấy bí ẩn hơn cả những câu đố không lời giải đáp. Chúng ta có thể đã được tiếp cận với rất nhiều nguồn thông tin liên quan đến nước Nhật nhưng vẫn nhiều điều khiến ta không thể tin nổi. Có những thứ phổ biến mà ai cũng biết, nhưng lại có nhiều thứ kỳ quặc mà hiếm người để ý được. Có lẽ, chỉ những ai đã thực sự được trải nghiệm cuộc sống ở nơi đây mới có đủ tư cách để kể cho chúng ta nghe những câu chuyện về nó mà thôi. Và đối với tôi thì “Chuyện ở vịnh Tokyo” của Đinh Lê Hương chính là nhân tố đóng vai trò người kể chuyện quan trọng đó. Không chỉ dừng lại ở việc quảng bá văn hóa Nhật Bản, cuốn sách còn mang lại cho ta cái nhìn đa chiều hơn về những người bạn của thế giới phẳng ở mọi nơi trên thế giới - những người có thể không giống chúng ta về ngoại hình, tính cách, lối sống nhưng lại có một sự gắn kết kỳ diệu về tâm hồn. Đối với tôi thì đó chính là thông điệp lộng lẫy nhất mà tác giả muốn truyền tải tới người đọc. Cuốn sách sử dụng giọng văn gần gũi, không quá học thuật nhưng cũng không đậm tính khẩu ngữ. Mọi thứ vì thế diễn ra nhẹ nhàng tựa như cách mà một cánh hoa anh đào rơi trước mắt của tác giả vậy. Những câu chuyện diễn ra ở một quốc gia mà con người điên cuồng làm việc lại mang trong mình sự hờ hững, sự thoải mái để hướng đến mục đích cuối cùng của cuộc hành trình: sự trải nghiệm. Điều khiến tôi có ấn tượng nhất ở cuốn sách này chính là yếu tố trải nghiệm. Dường như đây là yếu tố được đặt lên hàng đầu trong cuốn sách, bởi tác giả không hề áp đặt lên mình một luật lệ hà khắc nào cho việc sống vào khuôn khổ ở một nơi xa lạ mà để tâm hồn mình được rộng mở đón nhận những thứ mới mẻ ở thế giới ngoài kia.