Cảm xúc là thứ gì đó vô cùng khó đoán, nó đến bất chợt và lướt đi cũng thật lạ lùng. Có những ngày, bạn sẽ buồn đến não lòng vì tình cờ lắng nghe một ca khúc chất chứa đầy ưu tư, phiền muộn. Có những ngày khác, bạn sẽ tủm tỉm cười đầy vu vơ khi vô tình đọc được đôi dòng viết trên mạng xã hội mà bạn nhìn thấy mình ở trong đó. Nhưng có những ngày, cảm xúc lại chẳng có hình hài hay tên gọi cụ thể! Nó là những ngày không tên, những ngày “chẳng có gì”. Và ngay khi những cảm xúc ấy ùa về, hãy chắc chắn rằng bạn đã sẵn sàng thêm chút Dư vị cho ngày không tên: “Cho những ngày chẳng có gì” - một tập truyện ngắn tiếp theo của tác giả trẻ Fuyu.

Tháng Năm vừa đến đã vội vã ra đi, và chợt mặt trời lên cao và gay gắt hơn, báo hiệu tháng Sáu đã về. Tháng Sáu là cột mốc đánh dấu một mùa thi đầy thách thức và cam go. Tháng Sáu là điểm nút để mỗi bạn trẻ thực hiện những bước chuyển mình đầy mạnh mẽ. Và khi nhận ra tháng Sáu đã đến thật gần, bạn sẽ nhận ra rằng, ngày bạn phải lớn khôn đã đến thật gần. Fuyu đã làm được nhiều hơn như thế khi hoàn thành đứa con “Cho những ngày chẳng có gì”. Một tập truyện ngắn có độ dài vừa đủ, xúc cảm vừa đủ và nét tinh tế vừa đủ. Trong cuốn sách, ta dễ dàng tìm thấy những câu chuyện đầy ngây ngô và hồn nhiên, nhưng đôi khi lại là những câu chuyện bỏ ngỏ và trong đó, ở một góc nào đó, nếu nghiền ngẫm lại cuốn sách nhiều lần, ta bắt gặp một khoảng lặng trong cuộc sống. Và tôi không chắc, trong bài viết lần này có thể đưa bạn khám phá được bao nhiêu khía cạnh của tập truyện ngắn, nhưng tôi hi vọng rằng, bạn sẽ thêm vững tin vào ngày mai.

Câu chuyện về những lời yêu...

Chắc hẳn với những ai đã tốt nghiệp trung học, ở một góc nào đó trong sâu thẳm con tim những mảnh ghép kí ức rời rạc về một thời áo trắng vẫn ở yên nơi đó, chẳng hề đổi thay. Và có đôi khi, vào những ngày cảm xúc trào dâng, những mảnh ghép đó sẽ bay lên, và ghép lại thành một bức tranh ngày ấy. Ngày ấy, ai chẳng từng có những lời yêu còn bỏ ngỏ, những tình cảm ngây ngô thuở mới lớn, nó trong sáng và dễ thương đến lạ.

Mở đầu tập truyện ngắn là “Mở khóa những trái tim” và tôi có cảm giác, nó cũng đồng thời mở khóa toàn bộ những nét chấm phá đầy tinh nghịch của Fuyu về muôn mặt thuở cắp sách tới trường: từ tình cảm học trò, tình bạn cho đến những rối ren trong cuộc sống thường ngày.

Dù là bất kì ai, ở đâu đó trong trái tim, vẫn luôn có một lời yêu khóa kín.

Những rung động đầu đời vẫn ngây ngô và dễ thương như thế. Những lời yêu chẳng dám nói thành câu, vẫn có những trái tim nhỏ bé vẫn ngày ngày lặng lẽ dõi theo người mình thầm thương từ xa, chỉ mong sự quan tâm có từ một phía ấy đủ để khiến ai đó mỉm cười, đủ để khiến ai đó hạnh phúc, và cũng đủ để khiến ai đó biết rằng, ở đâu đó quanh người ta, vẫn luôn có một trái tim đang hướng về, đầy ngây thơ nhưng rất chân thành. Và cho đến một ngày, khi chiếc chìa khóa đã sẵn sàng được trao tay, những cảm xúc bấy lâu nay cứ thế mà nở rộ.



Nhưng có những rung động đầu đời vẫn mãi xanh màu tuổi 18, mãi còn bỏ ngỏ, chẳng còn ai viết tiếp câu chuyện màu hồng năm ấy. Nó đến và đi rất vội, nó hoàn toàn tự tin và kiêu hãnh lướt qua. Và ở đâu đó trong tập truyện ngắn, bạn sẽ tìm thấy một vài nhân vật dám “ngông” cho đến phút cuối cùng. Họ dám nghĩ, dám làm, và dám dấn thân hết mình cho tuổi trẻ để rồi nếu một mai là ngày cuối cùng của tuổi thanh xuân thì đó sẽ là một ngày xanh rờn và trong veo, như bầu trời những ngày lặng gió.

Và vẫn còn đó biết bao cảm xúc lưng chừng còn vấn vương đâu đó. Nó đan xen vào những câu chuyện tình cảm nhẹ nhàng, với cái kết “happy ending”, khiến người đọc khi ấy sẽ cảm thấy như vừa bước hụt, nó làm cho người ta thấy chênh vênh và chơi vơi. Đó là lời yêu mãi được giấu kín vì “Chúng ta đã từng rất thích nhau, nhưng cũng đã lỡ đi qua nhau mất rồi”. Cảm xúc ấy đã từng mãnh liệt như thế nhưng lại chẳng thể tiếp tục, vì sẽ chẳng còn bên nhau để viết tiếp câu chuyện năm ấy. Đó là câu chuyện tình sẽ mãi dang dở vì ai đó chẳng có đủ dũng khí để “bỏ quên một chiếc ô, để một lần chạm khẽ vai cô bạn mà cậu thích, để xin đi nhờ một đoạn đường ngắn thôi”. Và rồi khoảnh khắc ấy cũng đủ để ta giật mình nhận ra, để nắm bắt một khoảnh khắc chẳng hề dễ dàng. Tựa như những bong bóng xà phòng, lấp lánh, bồng bềnh như lại dễ nổ tung, sau cùng chỉ để để lại chút bọt xà phòng mềm mịn, hờ hững quanh mình. Chỉ như vậy thôi đã đủ khiến trái tim non nớt tan vỡ, đủ để khiến mắt ta nhòe đi vì những đồng điệu trong xúc cảm thường nhật. Mùi hương của bong bóng xà phòng thì thơm tho và tinh khôi nhưng chẳng nào thuộc về ta mãi mãi. Rõ ràng, từng nét cảm xúc chân thực như vậy đều có thể cảm nhận và nhìn thấu qua ngòi bút của cây viết trẻ Fuyu.



Và những lời nói dối ngọt ngào đủ để khiến trái tim bình yên!

Bên cạnh chuyện cảm nắng rất đáng yêu, ở đâu đó, tình bạn vẫn là điểm sáng trong một cuốn tuyển tập truyện ngắn “Cho những ngày chẳng có gì”. Có một câu chuyện mà nhất định, tôi tin là bạn sẽ thích nó. Và đó cũng là một lời nói dối mà cho đến mãi về sau, nhân vật trong câu chuyện mới tìm thấy được lí do thích hợp để chấp nhận lời nói dối đó. Hai cô bạn thân, một người tên Như. Như luôn tìm mọi cách để thực hiện giấc mơ được đi du lịch khắp mọi nơi. Như đi làm thêm, thậm chí bỏ tiết hay vay tiền của mọi người để thực hiện ước mơ của mình. Chính bạn thân của Như, là nhân vật “tôi” trong truyện, cũng cảm thấy điều đó thật nực cười và khó mà chấp nhận được. Nhưng rồi, cho đến một ngày, “tôi” nhận được cuộc điện thoại bất ngờ từ bệnh viện thì khi ấy, sự thật về những chuyến du lịch thường xuyên của Như đã được hé lộ: “Chẳng có chuyến du lịch nào mà Như từng kể với tôi đã thật sự khởi hành”. Vậy đó, hóa ra trước giờ Như vẫn chạy vạy tự kiếm tiền và vay tiền ở khắp mọi nơi để đơn phương độc mã chiến đấu với căn bệnh của mình. Lời nói dối ấy của Như khiến cho tất thảy mọi người đều không phải sống trong trạng thái lo âu, sợ sệt như Như.

Đó chỉ là đơn cử một trong biết bao những lời nói dối xuất phát từ những tâm hồn mong manh. Họ lo sợ rằng mọi người sẽ phiền muộn về họ, và tốt hơn là vẫn nên mạnh mẽ, gắng sức vượt qua. Trong những lời yêu còn bỏ ngỏ như đã nói ở trên, có những điều vẫn mãi được giấu kín bằng những cảm xúc dối lòng. Nhưng đâu đó, cho đến những phút cuối cùng, có những người lại kịp nắm bắt cơ hội còn sót lại ở quanh mình để kịp chạy đến bên người mình thầm thương để cho họ biết, tình cảm bất lâu nay của mình ra sao, để dẫu có không thành công thì mai này vẫn sẽ không hối hận.



Nhưng không phải lúc nào thì những lời thú tội về lời nói dối cũng sẽ được tiết lộ. Có thể vì đã để lỡ đi cơ hội, nhưng cũng có thể là vì không muốn đánh mất những thứ quan trọng hơn nhiều bên cạnh đó. Và chỉ khi những ngọn gió ghé bên ô cửa sổ thì lập tức sẽ “im lặng chờ thời gian thổi bay, cuốn trôi, phủ bụi... tình cảm này. Để nó chỉ còn là một nỗi buồn ngắn ngủi như một cái chớp mắt.” Đó là câu chuyện về những con người bị buộc phải lựa chọn giữa tình bạn và tình yêu. Những lời yêu của họ mãi mãi sẽ khóa kín, chìa khóa mãi sẽ chẳng có cơ hội được trao tay, có lẽ bởi họ chọn cách ra đi, để nhường tình cảm cho những người mà họ còn trân trọng hơn rất nhiều. Thực tế, trong cuộc sống, ai cũng ích kỉ, ai cũng muốn có được thứ mà mình mong muốn mà cứ bất chấp và đánh đổi tất cả mọi thứ để có được. Nhưng nhân vật qua ngòi bút của Fuyu, luôn lặng lẽ lùi bước, để hai tâm hồn đồng điệu có thể đến được với nhau chứ không phải cố chấp cho một thứ tình cảm khiên cưỡng đến từ một phía. Mặc dù nỗi buồn ấy có thể khiến trái tim nghẹt thở, có thể là trong phút chốc nhưng cũng có thể là cả một khoảng thời gian dài về sau, mãi cho đến khi “thời gian thổi bay, cuốn trôi, phủ bụi”.

Dư vị cho ngày không tên

Hãy đảm bảo rằng, bạn đã sẵn sàng nêm nếm thêm chút dư vị “cho những ngày chẳng có gì” của bạn. Cuốn sách là một lựa chọn hoàn hảo hơn nữa cho những bạn đang cận kề với những khoảng thời gian cuối cùng bên mái trường trung học - khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của thời thanh xuân tươi đẹp. Và tôi tin chắc rằng mãi về sau, khi bạn lớn lên, bạn học đại học, bạn tốt nghiệp, bạn sẽ luôn mãi hoài niệm về những năm tháng ngọt ngào khi ấy bằng một sự trân trọng đến sau cùng. Cuốn sách là những câu chuyện đầy chân thực về những câu chuyện xảy ra trong cuộc sống thường ngày. Có thể bạn sẽ bắt gặp những câu chuyện ấy ở đâu đó quanh bạn hay những mảng màu của từng câu chuyện ở đâu đó đồng điệu với chính tâm hồn bạn: cảm xúc lửng lơ rồi chợt vỡ tan, chỉ để lại một khoảng trống trong con tim của bạn.



Có thể cách những câu chuyện được Fuyu cho diễn ra không mới, nhưng cái hay mà khi cầm cuốn sách, là ta tìm thấy được nét bình yên phảng phất đâu đó trong cuộc sống. Những nhân vật mà Fuyu xây dựng không hề khiên cưỡng. Từ những cô cậu học trò chung bàn năm nào, cho đến những đôi bạn luôn sát cánh bên nhau, và những người lạ vô tình gặp nhau trên đồi thông Đà Lạt. Dù những nhân vật được đặt trong bất kì không gian và thời gian như thế nào thì bản thân người đọc cũng dễ dàng nhận thấy rằng, họ được Fuyu xây dựng một tâm hồn nhạy cảm, có những rung cảm chân thực và đáng yêu vô cùng.

Một điều nữa khiến cuốn sách trở thành một dư vị đáng giá đó chính là không gian được dựng lên đầy mộc mạc và vô cùng chân thực qua nét viết của Fuyu. Từ trường học, đến giảng đường, cho đến những đồi thông, hay xa hơn là biển và ngọn hải đăng,... Không ngẫu nhiên khi Fuyu đặt những nhân vật của cô trong từng bối cảnh và khoảnh khắc đó. Có lẽ chỉ trong những thời điểm và địa điểm như vậy, bức tranh về cảnh vật mới trở thành một bức phông nền hoàn hảo, làm nổi bật tâm trạng đầy sâu lắng và ưu tư.

Gửi “Cho những ngày chẳng có gì” cho bạn.

Mười truyện ngắn là mười dư vị khác nhau cho những ngày bạn yếu lòng, đó là những ngày mà bạn chẳng thể định nghĩa rằng thứ cảm xúc mà bạn đang có là thứ cảm xúc lạ lẫm nào. Đặt nó trong một chỉnh thể của tập truyện ngắn, ta cứ thấy hình như nó đang khiến ta được tiếp thêm sức mạnh. Mỗi câu chuyện được kể, nó có độ dài vừa đủ, văn phong mượt mà, lời văn trơn chu, khiến cho những trái tim khó tính nhất cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều.

Tin tôi đi, sau khi đặt cuốn sách “Cho những ngày chẳng có gì” xuống, bạn sẽ muốn chạy thật nhanh về tương lai, dẫu hôm nay hay ngày hôm qua, và những ngày trước đó, bạn đã từng nhụt chí. Với những người đã rời xa ghế nhà trường từ lâu, “Cho những ngày chẳng có gì” chính là một tấm vé khứ hồi để bạn bay đến quá khứ, đến với bạn của những năm tháng ngây ngô, để bạn biết rằng, thanh xuân năm ấy bạn đã sống hết mình, thanh xuân năm ấy đã có bạn để trở thành độc nhất chứ chẳng phải của ai khác. Cuốn sách phải đọc đến lần thứ hai, và chắc có lẽ cũng phải là nhiều lần hơn thế nữa, chúng ta mới cảm được hết ý từ sâu xa đằng sau những câu văn giản dị, chân thực mà Fuyu mang đến.

Lời kết: Mong mình như một đốm lửa, đủ sức đi qua mênh mông trắng xóa thanh xuân, dù khi chỉ có một mình.– Đó là lời tựa được in phía sau cuốn sách và chắc hẳn sau khi kết thúc 218 trang sách, tôi hi vọng rằng bạn sẽ được tiếp thêm sức mạnh để bước tiếp qua thanh xuân, tự tin hướng đến ngày mai. Đủ sức để chứng tỏ được nhiều hơn thế, để đến một khoảnh khắc nào đó, khi ngoảnh đầu nhìn lại, bạn có thể tự tin mỉm cười hạnh phúc như những nhân vật của Fuyu.


Tác giả: Nguyễn Minh Nguyệt – Bookademy

 ----

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

Tham gia Bookademy Team để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3

Xem thêm

Cuốn sách này không có mục lục. Đôi khi, bạn vẫn bắt gặp những cuốn sách như thế nhưng nó không nhiều, đặc biệt là với tuyển tập truyện ngắn. Và chính vì chúng ta chẳng thấy gì, biết gì nên bản thân càng muốn khám phá. Tuyển tập của Fuyu mở ra với lời đề gửi của chính tác giả. Nó đáng yêu đến mức bạn không thể rời mắt. Cảm giác muốn nhanh chóng lướt qua để vào những câu chuyện bên trong đối lập với suy nghĩ không thể bỏ lỡ bất kỳ dòng chữ nào có thể khiến bạn càng nôn nóng. Vì sao chúng ta không thể bỏ qua, bạn có biết không? Vì nó quá chân thật, nó quá gần gũi và nó chạm đến tâm hồn chúng ta dù chỉ qua những từ ngữ bình dị nhất. Rồi bạn sẽ dần vượt qua con đường nhỏ để đến với câu chuyện đầu tiên “Mở khóa trái tim”. Tựa đề như là một câu thần chú cuốn chúng ta vào ngôi nhà mà Fuyu tạo ra, ngôi nhà của cảm xúc, của tình yêu, của nhiệt huyết, của hy vọng… Bằng lối viết nhẹ nhàng, tác giả đã dẫn dắt bạn đi qua những cảm xúc thật gần, thật sâu. Những chuyện tình học trò, những trăn trở tuổi trẻ, những khát vọng sống,… làm chúng ta không thể rời mắt. Lối viết mới chân thật làm sao, nhàn nhã mà gợi cảm đến đáng sợ. Ví như bạn đang chạm tay vào một dòng nước, mượt mà, mềm mại, êm đềm, nó thôi thúc bạn nắm lấy nhưng tất cả lại chỉ trôi qua và bỏ lại bạn với những hụt hẫng, chơi vơi cùng hối tiếc. Thật sự, cảm giác ấy có thể làm bạn phát điên và muốn đọc nữa, đọc nhiều hơn về những câu chuyện tình yêu như thế để những cảm xúc trong bạn được lắp đầy, được vụn vỡ. Một ngày nắng nhẹ nào đó, khi bạn dạo qua quầy sách, vô tình nhìn thấy quyển sách này, bạn hãy dừng lại, lật giở ít nhất từ phần lời tựa của Fuyu, suy nghĩ rồi hãy quyết định. Bằng một bước nhỏ bé ấy bạn đã tiến gần đến thế giới của Fuyu. Bạn có thể không? Giả sử một ngày mưa nào đó, bạn quên mất quyển sách này viết về điều gì. Bạn cũng quên luôn chàng trai tỏ tình qua giấy note màu vàng với cô gái nhỏ ra sao; hoặc giả không nhớ nổi cậu trai đã “quẳng” cho Hạ Vi chiếc ô in hình con vịt vào một ngày mưa tháng mấy; hay đơn giản, chẳng nhớ nổi cái chấm tròn màu cam của cô gái dùng ký hiệu trong bức tranh có ý nghĩa thế nào, cũng như không thể nhớ về những kết thúc buồn trong truyện… thì bạn vẫn sẽ lần nữa yêu mến quyển sách này. Đơn giản vì nó dành “Cho những ngày chẳng có gì” nhưng lại có ý nghĩa thật khác với chúng ta.

Không thể phủ nhận sức cuốn hút của lời văn Fuyu trong từng câu chuyện của cô đối với những bạn học trò như tôi. "Cho những ngày chẳng có gì" là tập chuyện ngắn, kể về những rung động đầu đời, những mối tình chớm nở dưới ngôi trường thân yêu. Câu chuyện trong đây nhẹ nhàng, giản dị, các nhân vật xuất hiện như một lẽ tự nhiên, không bị gò bó hay phải có một ý nghĩ trọng đại nào đó. Từng tuyến nhân vật cứ thế xuất hiện, mỗi người lại mang đến một câu chuyện khác nhau để khi kết thúc lại để lại chút dư vị cho người đọc. Có truyện mà đọc, ta chợt thốt lên: sao giống mình quá, có truyện đọng lại chút luyến tiếc dù sự chia xa là rất phù hơp, có chuyện đôi bạn trẻ lại đến được với nhau khiến tôi thoáng một nụ cười. Và có những chuyện tưởng chừng như chẳng đọng lại gì mà khi đọc thêm lần nữa mới thấy không phải vậy. Cuốn sách được in không có phụ lục khiến tôi tìm truyện khá là khó, nhưng tôi nghĩ cũng có cái hay mà. trước mỗi chuyện còn có một đoạn văn ngắn tẹo, là đoạn tâm đắc hay là dễ thương nhất của câu chuyện đó, tạo tính tò mò khiến tôi muốn đọc luôn câu chuyện. Bạn thân có một ấn tượng sâu sắc với nhân vật chính mà sau đó chết vì một lí do nào đó. Và trong đây "Sáng như ánh sao" cũng vậy. Bản thân cũng không hiểu tại sao luôn ._. Có lẽ truyện đã khơi gợi trong tôi sự khao khát trải nghiệm của tuổi trẻ. Nhân vật chính khi biết mình chẳng được sống được bao lâu đã quyết định đi một chuyến rất xa bằng xe máy. Để cảm nhận sức sống tuổi trẻ, để một lần được sống, được cảm nhận.

"Cho Những Ngày Chẳng Có Gì" là tập truyện ngắn viết về tình yêu thời học trò. Mặc dù đã trải qua với nhiều thể loại sách, nhưng mình vẫn quay về với teen là thể loại mình yêu thích nhất. Mặc dù tựa đề không ấn tượng lắm nhưng những câu chuyện bên trong lại rất hay, mang một màu sắc riêng chứ không trùng lặp. Những câu chuyện với giọng văn lảng bảng, nhẹ nhàng, lôi cuốn của Fuyu, đôi khi để lại những ấn tượng khó phai trong lòng người đọc. Những tình huống mà Fuyu đặt ra cho nhân vật có vẻ dễ đoán nhưng đến với giọng văn của tác giả này thì người ta không chú trọng lắm về chuyện gì sẽ xảy ra mà là cái tinh dầu thanh xuân chất chứa trong nó. Đọc xong mỗi truyện ngắn, mình lại thấy bồi hồi, như sống giữa cái tuổi học trò của mình vậy. Mỗi nhân vật trong "Cho Những Ngày Chẳng Có Gì" có một cá tính riêng và họ đến với nhau một cách rất nhẹ nhàng. Cuốn sách này không chỉ khai thác mối quan hệ tình cảm mà còn là mối quan hệ gia đình, gia đình với những người trẻ đang lớn lên từng ngày, thứ tình cảm kia có bị ngăn cấm hay sự trưởng thành, tin tưởng và độc lập. Cuốn này thuộc thể loại đọc để tưởng nhớ, đôi khi có một vài chi tiết khiến bạn giật mình và nhớ mãi. Cuốn này không có gì cao siêu nhưng nếu bạn muốn tìm lại một thời mười bảy rực rỡ của mình, yêu hết mình, sống hết mình thì hãy thử đọc qua "Cho Những Ngày Chẳng Có Gì"!

Nếu như ai đã từng đọc truyện của Fuyu, từ chính sách tác giả xuất bản hay chỉ là một mẩu truyện ngắn trên trang báo Hoa Học Trò, ta đều biết được những câu chuyện ấy đều là những câu chuyện rất “đời thường” và tình cảm. Fuyu, trong tiếng Nhật nghĩa là mùa đông. Những câu chuyện của Fuyu lại trái ngược lại với ý nghĩa của cái tên ấy, vì sau khi đọc xong, chúng ta sẽ như được sưởi ấm con tim vậy. Những câu chuyện không quá giật gân như truyện hành động, hay kịch tính như phim trinh thám. Mà nó đúng chất của đời sống xung quanh, nhẹ nhàng mà bình yên khó tả. Mình đã từng đọc qua tất cả đầu sách của Fuyu, từ Sau lưng một vạt nắng, Như mùa đông rơi xuống hay Tìm nhau giữa mùa đông, chị ấy không có một tài sản đồ sộ nhưng vẫn cháy hàng mỗi khi phát hành sách. Dù đã đọc qua những cuốn kia, mình vẫn ấn tượng nhất với những mẩu truyện trong “Cho những ngày chẳng có gì” của Fuyu. Kể cả khi mình đã cho đi bớt những quyển sách không cần thiết đến chủ nhân mới, “Cho những ngày chẳng có gì” vẫn nằm chểm chệ trên kệ sách của mình không thay đổi. Những câu chuyện trong ấy, có thể đối với nhiều người, nó chẳng có gì đặc biệt. Thế nhưng đối với mình, nó lại là một thứ đặc biệt mãnh liệt. Mình yêu từng con chữ, từng câu chuyện, từng nhân vật trong ấy biết nhường nào. Để khi thấy ngoài kia quá khó khăn, những câu chuyện ấy giúp mình trở nên nhẹ tênh mà yêu đời. Đã lâu lắm rồi, mình không còn đọc lại “Cho những ngày không có gì” của Fuyu, nhưng nếu được chọn cho bạn bè mình một cuốn sách, mình vẫn sẽ chọn cuốn sách ấy. Dù cho bây giờ, những cảm xúc mãnh liệt mình dành cho đầu sách và tác giả cũng không còn như trước nữa, thì trong tim mình mãi mãi dành một nơi để lưu giữ lại những kỷ niệm đẹp đẽ quý giá mà cuốn sách ấy và tác giả đã mang đến cho mình, trong những ngày hè của thanh xuân oi ả.