Tình yêu là chủ đề muôn thuở luôn được các cây bút khai thác dưới mọi góc nhìn, xây dựng hình tượng nhân vật và tình tiết của câu chuyện dưới nhiều hình thức khác nhau: tình yêu thanh mai trúc mã; tình học trò thuần khiết; tình đơn phương câm lặng; tình công sở không thuần  khiết ngây thơ mà tràn đầy thị phi, cám dỗ; tình yêu sét đánh; tình yêu đồng giới; tình cảm vượt qua rào cản đạo đức như tình chị em, tình chú cháu, tình thầy trò….

Một trong những tác phẩm tiên phong cho trào lưu "Sư sinh luyến" nổi lên trong giới ngôn tình hiện đại là " Chết! Sập bẫy rồi!" do Kingkong Barbie chấp bút. Thời điểm vừa mới ra mắt, đây là một hướng đi khá mới mẻ, khá hiếm hoi trong dòng tiểu thuyết thị trường theo hướng ngôn tình. Hình ảnh nhân vật chính về cơ bản cũng là nữ chính ngây thơ, thuần khiết, tiểu bạch thỏ có nhan sắc bình thường, học lực cũng bình thường còn nam chính thì tuấn kiệt, ưu tú, tài năng, giỏi giang, xuất chúng. Cái tạo nên sự khác biệt cho đứa con tinh thần của Kingkong barbie là thân phận của nhân vật: thầy trò. Đây cũng có thể coi là một trong những tác phẩm mở màn cho trào lưu “sư sinh luyến”.

Câu chuyện tình giữa thầy Tống đẹp trai, tài giỏi, lạnh lùng và quyết đoán theo đúng chuẩn soái ca ngôn tình và cô sinh viên khoa Tiếng Anh Tần Khanh dưới ngòi bút của Kingkong  Barbie lại trở nên rất nên thơ, rất ngọt ngào dù có trải qua chút ngô nghê, bồng bột của tuổi trẻ. Cả cuộc tình dài của họ, Tần Khanh luôn là người chủ động gài bẫy để bẫy thầy Tống nhưng cuối cùng, người mắc bẫy lại chính là cô gái nhỏ. Từ đầu chí cuối, Tần Khanh vẫn luôn không thể biết được, dù cô nàng có cố gắng lên kế hoạch gài bẫy thầy thì cuối cùng, cứ luẩn quẩn, đi một vòng rồi cũng ngoan ngoãn chui đầu vào cái bẫy lớn của Tống Tử Ngôn giăng sẵn từ ngày đầu gặp cô trước trường Đại Học.

Một ngày đẹp trời, thầy Tống đang ở trong văn phòng thì Tần Khanh lớp 9 của chúng ta xông đến, dõng dạc:

-            Thầy, em yêu thầy!

-            À, thế à!



Và công cuộc bẫy nhau của họ bắt đầu từ đó. Họ hẹn hò.

Nguyên nhân của cái sự to gan lớn mật đi tỏ tình cả giảng viên của mình của Tần Khanh là vì 1 điểm học phần tự chọn của mình do Tống Tử Ngôn dạy. Với sự ham ăn ham ngủ của mình, ngoại trừ buổi học đầu tiên có mặt để điểm danh, Tần Khanh không hề xuất hiện thêm một buổi nào. Điều này làm Tần Khanh bị đánh rớt điểm học phần môn tự chọn này. Và nếu rớt môn này thì phải chờ thêm một năm để học lại. Điều này làm cho cô sinh viên năm cuối đã an toàn qua cửa tất cả các môn chuyên ngành khó xơi lại phải chùn chân trước môn tự chọn như Tần Khanh không cam tâm. Sau thời gian suy nghĩ, cân nhắc cùng xự xúi bẩy của đồng bọn cùng phòng kí túc xá, cô nàng liều mạng thử phương pháp mà họ đã xem trong bộ phim “Friends”: tỏ tình với thầy giáo - với hi vọng thầy Tống sẽ nâng điểm học phần cho mình qua môn.

Chuỗi ngày hẹn hò của Tần Khanh bắt đầu bằng cuộc hẹn với Thầy Tống trên chiếc xe sang trọng. Tống Tử Ngôn sang trọng, lịch lãm, tuấn tú đón Tần Khanh ngây ngô, thơ ngây cùng dạo phố, xem phim. Để không khí trên xe không quá sượng sùng, Tần Khanh tìm cách khen xe của thầy Tống thì bị anh chàng tạt cho một gáo nước lạnh :” Xe này tôi đi mượn!” Tần Khanh nhanh nhảu chữa thẹn bằng cách khen trang phục của Tống Tử Ngôn “ Quần áo thầy hôm nay nhìn đẹp quá”. Và thêm một lần nữa cảm xúc của cô gái nhỏ bị đóng băng khi anh chàng Tống Tử Ngôn lại thật thà:”Yên tâm, quần áo này không phải hàng mượn đâu.”. Tần Khanh bé bỏng cùng anh chàng đi vào rạp phim. Khi Tống Tử Ngôn vươn người qua đút bỏng ngô cho cô, dù không hề muốn nhưng lại luôn trấn an:” Chuyện buồn nôn sến súa tới cỡ nào đã làm hết rồi, một là không làm, hai là cứ làm tới, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa vào khách sạn chưa chịu dừng.”

Rồi tiếp theo đó là những buổi sáng, phải chui ra khỏi giường, cùng Tống Tử Ngôn đi tập thể dục buổi sáng, ăn sáng. Cứ như thế, cho đến khi thành thói quen thì cũng là lúc thầy Tống nghỉ việc. Sau hôm đó, ngày nào Tần Khanh cũng đến phòng giáo vụ tra điểm để dính phải tin đồn với thầy giáo vụ. May mắn, điểm học phần của Tần Khanh cũng được lên 61 điểm, an toàn qua môn.

Tần Khanh chuẩn bị tốt nghiệp. Trong một lần theo Tiêu Tuyết đi hội chợ việc làm rải hồ sơ xin việc thì được một công ty lớn gọi đi phỏng vấn. Điều đáng nói là công ty ấy do thầy Tống của nàng làm Tổng Giám Đốc và chính anh chàng đích thân phỏng vấn nàng. Trải qua cuộc phỏng vấn căng não khi chuyên ngành của nàng là Tiếng Anh mà chàng lại xổ ra một tràng tiếng Pháp. Não đơn bào của Tần Khanh tự tin trả lời bằng Tiếng Anh vài câu mới học lóm được trong cuốn sổ ghi chép của cô bạn mới quen trước cửa phòng phỏng vấn. Khi bị yêu cầu nói một vài câu tiếng Nhật, may mắn thay, Tần Khanh buột miệng nói lại những câu nói của đôi vợ chồng già người Nhật mà họ gặp trên sân trường mỗi sáng chạy bộ cùng Tống Tử Ngôn. Chắc Tần Khanh ngây thơ đến mãi sau này cũng không hiểu tại sao mình lại được chọn giữ vô vàn ứng viên xuất sắc như vậy nếu như không có sự sai lầm sau này là nghỉ việc ở công ty Tống Tử Ngôn để theo Tô Á Văn - mối tình đầu về ngoại thành chung sống. Khi vất vả đi xin việc khác, vất vả chống chọi việc bị sai vặt, bị chèn ép, đồng lương ít ỏi thì nàng kêu than với Tiêu Tuyết để bị Tiêu Tuyết phán lại một câu rất vô chừng:”Mày bị người nào đó chiều hư rồi”. Ai cũng hiểu ai đó là ai. Để Tần Khanh của chúng ta vô tình nhìn nhận lại quãng thời gian đó và chợt hiểu. Ngày phỏng vấn, cô nàng ấm ức vì trước khi cô rời khỏi phòng phỏng vấn anh chàng lặp lại câu hỏi dài ngoằng lúc đầu và nói: ”Câu này có nghĩa là, cô có biết trang phục của mình hôm nay rất xấu không? Còn nữa, câu này – là tiếng Pháp”. Chính vì thế, cô quay đi và không còn kịp nhớ lại vẻ mặt mơ màng rồi thẫn người ra khi anh nghe cô nói lại mấy câu tiếng Nhật của hai vợ chồng già kia. Bởi, anh cũng mơ ước được như họ.



Tần Khanh thích nghi với cuộc sống công sở nhanh chóng. Tích cực vuốt mông ngựa, nỗ lực lấy lòng cấp trên. Đồng hành cùng Tần Khanh là Tóc Vàng - Triển Dương - Giám đốc bộ phận kỹ thuật và “ Băng Vệ Sinh tỷ tỷ”. Hai nhân vật này cũng quái dị như cái biệt danh mà Tần Khanh đặt cho họ vậy. Tóc Vàng trong mắt Tần Khanh là một thằng nhóc mặt non choẹt lại có sở thích xem phim kinh dị giống mình. Tuy là chưa biết thân phận Tóc Vàng nhưng trong cơn say vì ấm ức không được đi hẹn hò với anh chàng mình mới đi xem mặt mà bị Tống Tử Ngôn bắt đi dự tiệc công ty, Tần Khanh lại dõng dạc tỏ tình cùng Giám đốc Triển của bộ phận Kỹ thuật. Bản chất hủ nữ do cuồng phim đam mỹ trong nàng trỗi dậy khi nàng tuyên bố: “Mấy người nghe rõ cho tôi, bạn trai tôi là giám đốc Triển bên bộ phận khai thác kỹ thuật!! Đã rõ chưa? Giám đốc Triển đó là của tôi, sau này các cô các chị tránh xa anh ấy ra! Đàn ông cũng phải tránh ra xa một chút!". Sau này, khi nghe Tóc Vàng nói cậu ta quen biết Tổng Giám Đốc, lại ở trong căn nhà của Tống Tử Ngôn, hai người lúc nào cũng đi công tác cùng nhau, Tần Khanh càng chắc chắn hơn về chuyện tình đam mỹ của họ. Đôi lúc, nàng ghen với Tóc Vàng nhưng cũng có lúc ghen thay cho cả Tóc Vàng. Nhưng cho tới khi nghe họ nói họ là anh em thì đầu óc đen tối của Tần Khanh lại khen thầm Thị trưởng Tống “ phong lưu” vì biết nhà họ Tống độc đinh ba đời, từ ông nội hắn, tới Thị trưởng Tống, tới thầy Tống.

Cuộc sống công sở của Tần Khanh vốn dĩ sẽ ngập sắc màu, sẽ là những ngày cùng “Băng Vệ sinh tỷ tỷ” tám chuyện, cùng Tóc Vàng xuống căntin ăn cơm, về nhà hắn xem phim kinh dị, sẽ là những đêm lợi dụng trực đêm ở công ty để xem phim đam mỹ. Cho đến ngày nọ, khi Tổng Giám đốc đi công tác về, đúng đêm Tần Khanh trực ở văn phòng, vì ghé qua thăm nàng mà vô tình phát hiện nàng đang xem phim đam mỹ, giận quá mà bỏ về, quên cả áo khoác. Hôm sau, anh chàng ngã bệnh. Kiếp nô lệ của Tần Khanh bắt đầu, vừa chăm sóc, vừa nấu ăn cho Tống Kim Quy. Rồi, nàng cũng phát hiện, bao tử hắn không tốt, vì cố gắng ăn mấy món cay nàng làm mà nhập viện, vì ăn cay để nhập viện nên bị ông nội hắn hành hạ. Nàng vì thế mà ăn năn, hối hận, càng chăm sóc hắn tốt hơn để giữ lấy miếng cơm, giữ lấy công việc của mình. Cũng nhờ chuyện này mà nàng nhận ra lòng tốt của các chú bảo vệ chung cư của Tống Tử Ngôn khi họ biết Tống Tử Ngôn vì cô mà nhập viện nên gửi tặng anh “Rượu thuốc tráng dương”.Thế nhưng, trong cái tình huống mà cô đang cúi mình nịnh nọt cấp trên, làm thân trâu ngựa, chân sai vặt để giữ lấy miếng cơm thì cô gặp lại mối tình đầu - Tô Á Văn và “nguyện vọng 1 - Đại Học Thanh Hoa” của anh - Tử Hàm. Tô Á Văn của cô ngày ấy, đã vì cái nguyện vọng 1 kia mà bỏ lại cô, chạy sang tận nước Mỹ xa xôi. Cũng trong một ngày nắng hai năm trước đó, Tần Khanh suy sụp ôm chầm lấy bạn thân khóc ngất trước cổng trường vì sự ra đi của ai đó, cũng là cái ngày mà Thầy Tống gặp lại cô bé ngang nhiên chặn anh lại mượn ba tệ rưỡi đi mua bánh bao và sữa đậu nành và mười lăm ngày sau lại nhất quyết chạy đuổi theo anh chỉ để trả lại bảy tệ đã mượn ( vì nàng còn mua thêm cho anh bánh và sữa rồi mới trả lại tiền thừa từ 100 tệ anh đưa). Rồi cũng cô gái ấy cười sung sướng, ngô nghê khi anh không nhận lại tiền từ cô:”Là tôi có trả mà anh không cần nhé!”. Và cũng chính cô gái ấy, sau hai năm từ cái ngày tưởng chừng như cô đã chết nửa phần hồn ấy lại đứng trước mặt anh dõng dạc nói yêu anh. Nên, anh chỉ kịp à lên một câu :” À, ra thế!”. Cuộc gặp lại tình cũ, tưởng chừng sẽ không còn gì luyến tiếc, bởi cô nghĩ, sau khi anh ba của Tô Á Văn - Tống Tử Ngôn khỏe lại thì Tử Hàm và anh ta sẽ lại về Mỹ.

Thế rồi Tống Tử Ngôn khỏi ốm, công ty họ tổ chức đi du lịch Thanh Đảo nghỉ lễ. Vốn dĩ, Tống Tử Ngôn không tham gia các hoạt động này vì hắn vị say xe khi đi các xe lớn. Nhưng vì lời nịnh nọt của ai đó mà ráng thu xếp để đi cùng mọi người. Chính vì thế, việc ai đó trở thành vật hy sinh, đem vai mình thành gối cho ai đó dựa vào mà ngủ suốt dọc đường đi là lẽ dĩ nhiên. Điều làm cho Tống Tử Ngôn không hài lòng là vì đặt thiếu phòng khách sạn. Tần Khanh vì lo cho nhan sắc xuất chúng của Tống Tử Ngôn bị Giám đốc Điền bụng phệ hủy hoại, chà đạp mà hi sinh thân mình ở chung phòng với ông lão trọc, béo phì này. Chính cái sự hi sinh ngu ngốc ấy của Tần Khanh làm Tống Tử Ngôn nổi giận và kẻ được lợi sau cùng là lão Điền béo. Một mình lão ấy được ở một phòng, thoải mái phong lưu cùng các em chân dài còn Tần Khanh phải ngủ Sofa nhường giường êm nệm ấm cho đại Boss.

Chuyến đi Thanh Đảo này tạo nên bước ngoặt trong mối quan hệ cả hai. Tống Tử Ngôn vì đi theo Tần Khanh mà leo lên cái thuyền bé xíu ra đảo, vì đem thân mình làm lá chắn cho cái đứa say sóng mà còn cố gắng đu bám đoàn, làm áo boss bị nhăn nheo. Thế là cái “đứa ngu nào đấy” phải cà thẻ mua áo sơ mi mới cho hắn. Giận quá mà đi ngủ, không thèm đi ăn tối, khi tỉnh dậy, vì đói nên Tiểu Tần lết xác ra phố kiếm đồ ăn và dạo chợ đêm. Vì tình cờ gặp phải boss đang đi với gái xinh, lại bị lôi theo làm phu khuân vác. Tần Khanh vừa mắt viên đá quý mà phải dằn lòng không mua vì quá đắt, lại quyết tâm mua cho được đôi đồng hồ rất đẹp cho đáng chuyến đi. Vô tình, chiếc đồng hồ kia bị boss trấn lột mất, bù vào đó là tặng cho nàng viên đá mà nàng không nỡ mua lúc nãy. Vì cảm động, Tần Khanh hào phóng mời Tống Kim Quy đi ăn đồ nướng. Vì không thể ăn đồ nướng, đồ dầu mỡ, thành ra chỉ có Tần Khanh vui vẻ ăn thật nhiệt tình mà không biết họ bị 2 cô bé chụp hình lại. Đáng giận ở chỗ, hình họ chụp Tống Tử Ngôn đẹp bao nhiêu thì Tần Khanh lại xấu bấy nhiêu. Thế nhưng, điều làm Tần Khanh ấm ức là không biết boss nhà mình thích máy ảnh kỹ thuật số, sẵn sàng bỏ ra 5000 tệ mua lại cái máy ảnh đó. Nếu biết trước, nàng nhất định mang sẵn rồi bán lại kiếm lời. Sự tiếc hận chưa dừng lại ở đó, khi tính tiền, Tần Khanh khóc không ra nước mắt khi biết mình bị móc mất ví tiền. Thế là, nàng mượn tiền Tống Tử Ngôn mua đặc sản Thanh Đảo giải sầu. Và chính cái thứ đặc sản Thanh Đảo này đã làm Tần Khanh bị ăn sạch sẽ. Khi tỉnh dậy, lập tức bỏ trốn về thành phố, tá túc tại nhà của Tóc Vàng.



Cuộc trốn chạy của Tần Khanh, Tống Tử Ngôn chỉ cần dùng tiền đền bù hợp đồng là có thể dẹp yên, đem cô nhóc nhỏ về sống chung một mái nhà. Thế nhưng, trong chuyến công tác xa nhà, gần ngày tốt nghiệp của Tần Khanh, Tần Khanh vì đi họp lớp mới biết lớp trưởng đã từng thích mình. Rồi giữa muôn vàn lo toan cuộc sống, giữa ký ức sâu đậm với Tô Á Văn và mối quan hệ không rõ ràng với Tống Tử Ngôn, Tần Khanh mủi lòng gọi điện thoại cho anh, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, anh bình thản lắng nghe và cảm nhận được sự bất ổn nơi cô gái nhỏ. Sau cùng, nàng thỏ thẻ muốn anh về vào thứ tư thay vì thứ bảy theo lịch trình vì hôm đó là sinh nhật nàng.

Sinh nhật, Tần Khanh cô đơn một mình đến Sơn Thủy Quan - một phòng đơn ở nhà hàng quen mà nàng và Tô Á Văn hay đến lúc còn yêu nhau. Trùng hợp thay, phòng bao này đã bị Tô Á Văn bao trọn. Họ gặp nhau, cùng nhau hóa giải mâu thuẫn và trở về bên nhau. Đâu ai hay, bên kia Trái Đất, có một người vắt kiệt sức thúc nhanh tiến độ công việc, trở về và lập tức lái xe đi mua bánh kem cho một người, rồi lặng lẽ đốt thuốc lá chờ ai đó dưới cổng kí túc xá. Nhưng, cái anh ta nhìn thấy lại là cô gái nhỏ của mình đang đi cùng em họ của mình. Họ đã trở về bên nhau. Đó là lựa chọn của cô ấy. Cô ấy nghỉ việc, anh không cản, không bắt đền bù hợp đồng. Anh buông tay cho cô lựa chọn. Chắc lòng anh đau lắm.

Tô Á Văn và Tần Khanh trở lại như những ngày xưa, nhưng Tần Khanh không quen việc chung đụng thể xác với anh ta, như trước kia, chưa từng. Chính vì thế, cô tránh các hành vi thân mật của anh ta. Đỉnh điểm, khi leo lên đỉnh núi, ngắm được cái hùng vĩ của bình minh ló dạng trên đỉnh núi, cô hưng phấn nắm lấy tay Tô Á Văn, kêu tên “Tổng Giám Đốc”. Chính lúc này, họ nhận ra, họ đã sai. Cũng như Tô Á Văn đã nhận ra, Tử Hàm chỉ là giấc mơ khi anh bỏ Tần Khanh theo cô ấy, càng ngày anh càng nhớ Tần Khanh, không vì bất cứ lý do gì thì giờ đây, anh càng chắc chắn rằng, anh không còn là người mà cô yêu nữa. Người mà cô đem lòng yêu thương, gọi tên trong vô thức, bị ảnh hưởng bởi cả thói quen sinh hoạt, suy nghĩ và tính cách là anh ấy, là anh ba của anh. Họ buông tay nhau và Tần Khanh cũng nhận ra, mình đã sai, mình cần anh ấy. Cô trở về tìm anh.  Tống Tử Ngôn của cô đã gầy đi, đã phờ phạc hẳn. Anh chỉ chờ có vậy, ôm lấy cô. Anh tha thứ hết sai lầm của cô. Chỉ cần cô trở về bên anh. Họ về lại bên nhau, như ngày xưa đã từng, như vốn dĩ phải thế. Khi người ta đủ yêu thương nhau thì sẽ đủ bao dung để bỏ qua tất cả lỗi lầm, để cùng nhau nhìn về tương lai tươi sáng. Cuộc sống theo guồng quay vào quỹ đạo. Nhưng, Tần Khanh của chúng ta lại vì ghen với Tóc Vàng mà ăn những ba đĩa cơm vẫn không cách nào nói chuyện rõ với Tóc Vàng về mối quan hệ của hai người họ. Hậu quả là vì no quá mà phải nhập viện. Làm cả nhà một phen náo loạn. Ông nội thì mừng hụt vì đón chắt hụt. Tóc Vàng thì cúi gằm tổn thương khi mối quan hệ của hai người họ bị phanh phui. Tống Tử Ngôn thì giận run lên vì cái đầu óc đen tối, suy nghĩ vẩn vơ của nàng. Nhưng mà, cuối cùng thì Tần Khanh cũng ghen thật, cũng có gan làm mình làm mẩy bỏ việc, bỏ về nhà mẹ đẻ, đi xem mặt ngay khi biết Triển Dương là em trai Triển Lộ. Triển Lộ và Tống Tử Ngôn đã từng là thanh xuân sôi nổi, là quá khứ của nhau. Vì để giữ lấy nàng, Tống Tử Ngôn phải lập tức thu xếp công việc, về nhà Tần Khanh, dùng cái mặt đẹp trai ăn dầm nằm dề, thu phục cả nhà nàng, biến tất cả thành đồng minh và sẵn tay thì dắt cô ấy lên phường đăng ký kết hôn luôn. Phải ra tay thần tốc, đem cô gái này trói chặt lại cho yên tâm.

Không ít độc giả thắc mắc vì sao Tống Tử Ngôn yêu Tần Khanh đến xương tủy, luôn yêu thương, quan tâm, anh hiểu cô, thuộc lòng thói quen, sở thích, anh còn nhớ cả số cúc áo trên người cô gái nhỏ này, anh bảo bọc cô đến vậy thì sao lại luôn lạnh lùng, khắt khe với cô ấy như thế? Tất cả chỉ là vì anh làm theo ý cô mà. Chẳng phải cô là biên kịch của vở kịch Hoàng Thế Nhân và Bạch Mao Nữ sao? Không phải cô ấy thích kiểu nam chính ngược thân, ngược tâm nữ chính sao? Không phải là cô ấy cho rằng càng ngược thì càng yêu, càng yêu thì càng ngược sao? Anh chỉ là theo đúng phương pháp của cô đưa ra thôi. Vì trước đó, anh cũng đã quan tâm, dịu dàng và yêu thương cô mà, nhưng theo lời cô thì anh phải sửa lại phương pháp thôi, anh đã sai rồi!

Một cái kết viên mãn khi cô dâu xinh tươi không chút sức lực dựa hẳn vào bố để bố kéo đi trên lễ đường, trao con gái mình cho con rể xong thì cô ấy dựa hẳn vào người chồng. Vì sao cô gái năng động trẻ trung ấy lại không còn sức sống vậy? Vì cô ấy đang giảm béo. Để mình đẹp nhất trong ngày cưới, cô ấy đã nhịn ăn ba ngày để eo mình thật phẳng. Chính Tống Tử Ngôn cũng cạn khô ngôn ngữ khi mà Tần Khanh nhất quyết không chịu kết hôn với anh chỉ vì “Bây giờ em béo thế này, mặc váy cưới xấu lắm; hay là chờ em giảm béo rồi hãy kết hôn có được không?”. Thế thì không có gì ngạc nhiên khi mà cô gái ấy sống chết nhịn ăn để mặc váy cưới cho đẹp. Tuy vậy, cô dâu này cũng lấy lại tinh thần, nhiệt tình kể tội chồng, hạ thấp uy của chồng khi cố gắng nâng uy của mình lên bằng câu chuyện thầy giáo của mình đã theo đuổi mình ra sao, vất vả thế nào để mình cảm động mà đồng ý lấy anh làm chồng. Mẹ vợ của Tống Tử Ngôn quả là cao chiêu, lão luyện khi truyền cho con cáo nhỏ là Tần Khanh tuyệt chiêu này. Tuy nhiên, tình thế bỗng đảo ngược một cách chóng mặt khi chú rể nhẹ nhàng hỏi lại cô dâu:” Ở trường đại học, có phải em tỏ tình với anh trước không? Lúc vào công ty, có phải em ăn quá nhiều dọa đối tượng xem mặt của anh chạy mất không? Lúc anh bệnh, có phải em là người duy nhất ở công ty chạy tới thăm anh, còn cố ý xuống bếp nấu cho anh ăn không? .Lúc vào phòng cấp cứu, có phải em thấy bệnh anh nghiêm trọng mà ­suýt khóc đúng không? Trước khi công ty đi du lịch, có phải em ủ rũ nói anh không đi thì em sẽ tiếc cả một đời không? Lúc đi du lịch, có phải em còn dành cả tháng lương mua áo sơ mi tặng anh không? Ừm, đúng rồi, còn có một cặp đồng hồ tình nhân nữa. Ở khách sạn Thanh Đảo, có phải em là người cởi áo anh trước không? Cho nên, từ đại học tới công ty, vẫn là em muốn bẫy anh. Còn anh chỉ là cho em cơ hội này thôi.”



Tần Khanh cứng họng, ngơ ngác nhìn xuống quần chúng nhân dân đang sôi sục phía dưới hôn trường, lòng thầm gào khóc:” Chết, sập bẫy rồi!”

Chuyện tình yêu vốn dĩ không thể giải thích hay cân đo, đong đếm được, cũng không phân biệt sang hèn, địa vị xã hội, tuổi tác, tiền tài hay nhan sắc, xuất thân…. Dưới bàn tay sắp đặt của định mệnh, họ xuất hiện và bước vào cuộc đời nhau, chiếm lĩnh vị trí quan trọng trong lòng nhau một cách vô thức. Mọi mưu toan, tính toán và thủ đoạn trong tình yêu đều bị xóa mờ bởi tình yêu chân chính và thời gian. Hai nhân vật chính của chúng ta, tại thời điểm họ phát hiện ra nhau, họ chưa từng nghĩ đối phương rồi sẽ trở thành hơi thở, thành sinh mệnh của nhau suốt phần  đời còn lại. Dưới sức mạnh vô hình của định mệnh, họ xích lại gần nhau, yêu thương, tin tưởng, dựa giẫm, bao bọc lấy nhau. Họ cùng nhau vượt qua gian nan, cùng chia sẻ niềm vui và gánh vác nỗi buồn thương. Đó là sức mạnh của tình yêu, mạnh mẽ và bất diệt.

Tác giả: Gấu Mẹ Vĩ Đại - Bookademy

---

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn           

Tham gia Bookademy Team để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3

Xem thêm

Trưa nay mình có ngồi đọc thử "Chết! Sập bẫy rồi" của Kim Cương baby (tên tác giả TQ á). Đọc mắc cười chết đi được. Ngồi cười hi hi ha ha =))). Lần trước mua "Phụ nữ thực tế, đàn ông phát cuồng" trên bookmark của sách có giới thiệu đây sẽ là một trong những tác phẩm sắp xuất bản. Vì tò mò nên google thử, thấy cái bìa cũng dễ thương nên đọc thử. Kết quả là... Cười đến chết mất thôi =))) Không phải là biến thái...mà là...rất biến thái....=))) Dịch giả online đã post đến chương 27, sau đó dừng lại hợp tác với nhà xuất bản để in sách. Sau khi ra sách sẽ post tiếp. Lần này ra sách không biết có giữ được cái bìa xinh xinh thế kia không? Hay là lại sến chúa đây. Aizzz, tốn tiền một chút mua bản quyền bìa đi mà :D, mình đây sẽ tình nguyện mua truyện ủng hộ, hứa không ra nhà sách ngồi coi cọp nữa đâu :P Hi hi ha ha, nội dung truyện là chuyện tình cảm của nữ nhân vật chính. Mà chị này phải gọi là một đầu óc không bình thường, biến thái trầm trọng. Đọc cái cách nhìn mọi việc và suy nghĩ của chị này mà mình chỉ ôm bụng cười thôi. Hoàn cảnh chị này cũng na ná như mình, sinh viên năm 4 sắp tốt nghiệp. Nhưng chị í là học sinh chuyên cúp tiết. Bị thầy giáo đánh rớt nên đi tỏ tình với anh thầy để mong qua đại nạn. Chị nữ chính hóa ra cũng coi phim Friends, nhớ lại lúc một sinh viên tỏ tình với Ross được anh này cho qua nên bắt chước làm theo (ôiiii thèm coi lại Friends wớ). Đây không phải là chuyện tình yêu thầy trò đâu nên mọi người đừng...tưởng bở. =))) Anh thầy này sau vài buổi dạy lập tức biến thành tổng giám đốc đẹp trai xinh xắn phong độ, tuy hơi gian tà độc ác (với nữ chính). Anh ta nhận lời quen với chị nữ. Từ đây bắt đầu bao nhiêu chuyện cười đau cả bụng. Theo mình bà tác giả này hơi bị tưng tửng (đã đọc qua giới thiệu về tác giả, là người tổng hợp tất cả những thói hư tật xấu của cung Ma Kết, tính tình tóm gọn là trong 2 chữ là "hâm đơ"_é, ai quan tâm google là ra nha, buồn cười chết được, í mà có lẽ là cung Ma Kết mới viết truyện hợp với mềnh chăng?). Người dịch mình phải khen đó nha, dịch mắc cười chết được, lấy phương châm bảo toàn tính hâm đơ của tác giả và tính biến thái của truyện, khi dịch rất tôn trọng nguyên tác, chú giải rõ ràng, chọn từ ngữ cũng cân nhắc suy nghĩ và biết tham khảo í kiến độc giả. Vỗ tay và cám ơn 2 bạn ^_^. (muốn đọc 27 chương đầu thì cứ google tiếp là ra nha). Mặc dù chuyện này là chuyện hài hước nhưng có những đoạn rất ngắn khi đọc vào người ta cảm thấy trong lòng chùng xuống, tốc độ đọc cũng chậm lại. Lúc đầu nghĩ chị nữ chính chắc bị tâm thần phân liệt, có hai mặt. Nhưng nghĩ lại con người ai chả có nhiều mặt. Bên ngoài cười nói tính tình hâm đơ nhưng chung quy trong lòng cũng có nỗi buồn và thương nhớ quá khứ. Tóm lại mình thích nữ chính nha. Vẻ ngoài hay làm chuyện người ta bò lăn ra cười, suy nghĩ thì ôi thôi rồi, chị í mà suy diễn thì...lăn qua lăn lại cười tập hai. Nhưng lúc chị í đã nghiêm túc rồi thì người đọc chỉ có nước chặc lưỡi mà nói "giống quá...". Đúng vậy! Đây chính là nữ chính điển hình đọc vào khó quên trong số hằng hà xa số nữ chính xinh đẹp. Bởi vị chị í không đẹp, không xinh, nhân cách không phải thánh thiện gì, mà là vì chị í rất giống như hình ảnh một cô gái ngoài đời, có khi là một người bạn của bạn í. :D À, mình cũng thích nam chính, bởi vì anh ta "nói ít làm nhiều". Thích nam nói ít. Con trai mà nói quá nhiều thiệt nhức lỗ tai. Mỗi khi anh này nói ra câu nào ngay lập tức sẽ làm nghẹn họng nữ chính. Câu nói ưa thích của ảnh: "tốt lắm" hay "rất tốt" tùy tình huống mà sắc thái biểu đạt có thể là vui vẻ hay tức giận. Nhân vật phụ thì thôi khỏi nói nhé, không cười không ăn tiền. Từ nhân viên bảo vệ chung cư đến ông nội nam chính đến bạn nữ chính,bạn Tóc Vàng đến cả những người xuất hiện một lần cũng mắc cười. Tự nhiên nhớ đến phong cách viết truyện cẩn thận chậm chạp như rùa của Cố Mạn. Không biết Diamond Barbie có hao tâm khổ tứ cho từng câu thoại không ta? Mình thấy mình cứ cười hoài, cho nên mình nghĩ chị này phải rất creative :)) Truyện đến chương 27 thì stop, ngay lúc tình cảm nam nữ chính có người tình cũ thứ 3 chen vào.Đoạn này đi sâu vào nội tâm cũng được. Bây giờ chờ ra sách rồi đọc thôi, mình cũng không phát cuồng đến mức lên tìm bản convert ngồi đọc. Dù sao vẫn thích cách dịch của dịch giả.

khi tôi đọc truyện này, điều mà tôi nhận thấy đó là hình ảnh của tôi trong những suy nghĩ của Tần Khanh. Không phủ nhận rằng những suy nghĩ này rất độc đáo, và tôi cũng chỉ là một người bình thường như bao nhiêu người khác, nhưng: Ngay ở đầu truyện, với suy nghĩ được nghỉ học, đấu tranh tư tưởng khi đi học buổi sớm, được nghỉ học, đăng ký chọn môn dễ chịu để dễ qua môn là suy nghĩ rất phổ biến đối với sinh viên, tôi cũng đã trải qua và cũng đã từng có những suy nghĩ như vậy. Tôi rất thích một câu nói của Tần Khanh rằng muốn xem người đó có hạnh phúc không thì chỉ cần xem người đó có thức dậy vào mỗi buổi sáng có tự nguyện hay không. Điều này không chỉ đúng với sinh viên, mà hiện tại đi làm tôi lại càng thấm thía. Ai đã từng đi phỏng vấn xin việc làm thì chắc hẳn cũng đã trải qua cảm giác của Tần Khanh lúc đợi phỏng vấn. Tôi chưa qua cảm giác tự cho mình là lá cây so với đám hoa trăm sắc ngàn tía nhưng những người bạn của tôi thì đã từng, còn cảm giác chờ đợi để được phỏng vấn thì dù có trải qua biết bao nhiêu cuộc phỏng vấn thì tôi nghĩ rằng ai không ít thì nhiều cũng sẽ trải qua cảm giác giống như nhân vật của truyện này. Một Tần Khanh có chút bất an trong tình yêu, đã không ít một lần cô cần Tống Tử Ngôn chỉ một lần khẳng định giữa họ có tình yêu thôi là đủ. Có thể người đọc cho rằng như vậy là phù phiếm, là không cần thiết, nhưng nếu nhìn nhận theo một góc khác thì chẳng có ai lại cần người khác khẳng định lại nếu như họ chắc chắn. Khi dọn về ở chung, lờ mờ đoán được tình cảm của Tống Tử Ngôn, nhưng sự tự ti đã bao trùm lấy Tần Khanh, đã khiến cô phải hỏi lại anh một câu hỏi muôn thuở rằng giữa mẹ và người yêu thì Tống Tử Ngôn sẽ cứu ai. Khi Tô Á Văn quay lại, cô đã hoang mang trong tình cảm của mình, chỉ cần Tống Tử Ngôn cho cô một lý do để cô tin vào tình cảm giữa hai người thì đã không có chuyện chiến tranh lạnh, cũng sẽ không có chuyện Tần Khanh quay lại với Tô Á Văn vào ngày sinh nhật. Nếu chỉ một lần Tống Tử Ngôn nói lời yêu với cô thì cô đã không tự ti đến vậy, không tin vào tình cảm của họ đến vậy, từ bỏ cả những hư vinh đang có mà bỏ về nhà. Thực ra, Tần Khanh cũng giống mọi cô gái khác trong tình yêu đó là cần được khẳng định tình yêu đó.

Truyện nói về Tần Khanh – một cô gái không có gì nổi trội về nhan sắc hay thông minh, thế nhưng cô lại có “khả năng” nhìn nhận mọi chuyện dưới một góc độ rất rất khác với cách nghĩ của người bình thường (hay ít nhất là đối với tôi). Chuyện gặp gỡ, “hẹn hò”, sau này lại làm trong công ty và sống cùng Tống Tử Ngôn là chuyện không mấy bất ngờ đối với motif những truyện như thế này. Cốt truyện thì có vẻ đã quá “phổ thông”, nếu để cuốn hút người đọc thì có lẽ chỉ còn lại là cách viết của tác giả, và một phần không thể phủ nhận là cách dịch cuốn hút của Lục Hoa và Lucy. Truyện có phần hài hước chiếm phải đến 4/5 của truyện, rất thích hợp với tôi khi lấy tiêu chí “cười là chính” được đặt lên hàng đầu. Nhưng cái 1/5 còn lại của truyện thì tôi không thể phủ nhận rằng đó là một phần mặt nghiêm túc của Tần Khanh. Từ việc cô vẫn lưu luyến đoạn tình cảm hai năm với Tô Á Văn, cho đến việc cô gặp lại anh tại tiệc mừng thọ của cha Tống Tử Ngôn khi hai người đã sống chung thì cô vẫn còn lay động trước Tô Á Văn, lúc ấy cô đã tự nhận mình là một kẻ chẳng ra sao. Cũng giống như những người đã từng đọc truyện này, chương ít thích nhất đối với tôi trong truyện là chương Tần Khanh đi du lịch cùng Tô Á Văn. Nhưng đây lại là một tình tiết không thể thiếu được để Tần Khanh có thể nhận ra được tình cảm của mình. Nếu không phải không quan tâm, không yêu thương thì đã không thể chấp nhận người ấy như một phần trong mình, chỉ là lúc bấy giờ cô chưa kịp nhận ra mà thôi.

Thể loại: hiện đại, hài Nữ chính Tần Khanh là sinh viên năm 4, bị rớt môn do có 0 điểm chuyên cần nên chạy đến tỏ tình với giảng viên Tống Tử Ngôn với hi vọng nhỏ nhoi là được sửa điểm. Ai dè, Tử Ngôn bất chợt nhận lời. “Bên nhau” một tháng, Tống Tử Ngôn từ chức ở trường đại học và quay lại làm ở công ty. Tình cờ, công ty mà Tần Khanh phỏng vấn lại là công ty này, người phỏng vấn lại là Tống Tử Ngôn. Cuối cùng, dưới sự thiên vị của Tử Ngôn, Tần Khanh được nhận vào làm :3 Truyện được gắn tag hài, nhưng mình đọc đến 30 chương vẫn không thấy hài gì cả. Có lẽ do mình không hợp với tính yếu đuối, ngu ngốc của nữ chính. Tính cách của nam chính mình cũng chẳng thích nốt: lạnh lùng kiểu gì, làm mình chẳng nhìn thấy anh ta yêu nữ chính. Mình đọc cmt thì mấy bạn còn bảo lúc nữ chính muốn quay về với nam phụ, nam chính cũng chẳng níu kéo. Mình cảm thấy hơi nực cười :v Mình vẫn chưa đọc đến lúc nữ chính quay lại với nam phụ nên chưa cảm được sự cẩu huyết của truyện, nhưng nếu đúng là vậy, mình nghĩ truyện không phải gu của mình rồi. Mình đành phải dừng ở đây vì không thấy hài, không thích nam nữ chính.

Về nội dung: Cốt truyện không mới nhưng được cái lối viết rất hài hước, có mấy đoạn đọc xong cười sặc sụa như con điên, thầm khâm phục sao tư duy và từ ngữ của tác giả có thể phong phú và bựa đến thể. Mình đã nghe tên truyện từ lâu, nhưng ban đầu đọc thấy truyện được kể ở ngôi thứ nhất là thấy không mê rồi (mình cực không thích ngôi thứ nhất) nên lại thôi không đọc. Tình cờ trong một bữa đang rảnh nhưng lại lười đọc truyện, thế quái nào lại lạc trôi vào một kênh audio truyện và nghe được truyện này. Ban đầu là bị giọng đọc của cái bạn đọc truyện cuốn hút, bạn ấy đọc rất hay luôn ý, lúc lên lúc xuống, lúc đọc thoại thì nhập tâm vào nhân vật, có vui, buồn, giận dữ chứ không phải kiểu đọc đều đều muốn ngủ (có một giọng nam riêng để đọc thoại cho mấy nhân vật nam nữa). Sau một hồi nghe thì cũng bị cuốn hút bới câu chuyện. Cứ thế, nhờ có giọng đọc hấp dẫn + câu chuyện hài hước thú vị mà mình lọt hố càng ngày càng sâu. Về nữ chính Tần Khanh: Là một cô gái bình thường như bao cô gái khác, không xinh đẹp hơn người cũng không thông minh tài giỏi, cư xử cũng không khéo léo. Thế nhưng nét thu hút ở cô gái này là lỗi suy nghĩ khác người, tính cách 3D, hay tỏ ra biết tuốt (nhưng thật chất là chả biết gì hoặc là hiểu sai hoàn toàn). Và nhờ truyện được kể ở ngôi thứ nhất của nữ chính nên tính cách và suy nghĩ của nữ chính được khắc họa khá rõ nét (có đôi chút lấn át nam chính). Tần Khanh có sở thích xem phim người lớn (thường là nam-nam :D), đọc truyện ngược (nên trong đầu cô ấy lúc nào cũng ngập tràn tình tiết cẩu huyết). Khi gặp Tống Tử Ngôn, dưới sự áp bức của anh thì cô đã “thành một nô tỳ tận tâm chỉ cần nhìn sắc mặt cũng biết được tâm tư của chủ” =)) Tuy bên ngoài cô có vẻ là người vô lo vô nghĩ, tới đâu hay tới đó nhưng bên trong lại mang một vết thương chưa lành về mối tình đầu Tô Á Văn. Khi mối tình đầu ấy quay lại và muốn gương vỡ lại lành với cô, cô đã đồng ý. Vì sao cô lại đồng ý ư? Có thể là vì như người bạn thân của cô nói: cô là người chưa đâm đầu vào tường thì chưa chịu quay lại. Cũng có thể là vì chính cô chưa nhận ra mình yêu Tống Tử Ngôn đến mức nào. Và cũng có thể Tống Tử Ngôn chưa cho cô cảm giác an toàn. Dù vì lý do gì đi chăng nữa thì đây cũng là thời điểm đánh thức tình cảm thực sự của cô ấy. Nếu không có tình tiết này thì có lẽ chúng ta cũng không cảm nhận được tình cảm sâu sắc của Tần Khanh dành cho Tống Tử Ngộ. Về nam chính Tống Tử Ngôn: Tính cách phúc hắc, đẹp trai, nhà giàu, nói chung là tựa tựa như nam chính của mấy truyện ngôn tình khác. Luôn có khả năng chặn họng + làm hóa đá nữ chính bằng khí thế bức người của mình. Nhưng có một điểm ở anh này mình không thích đó là hút thuốc (không hiểu sao mình rất ghét những người hút thuốc dù vì lý do gì đi chăng nữa). Lúc đầu đọc truyện mình luôn thắc mắc là làm sao anh này có thể thích nữ chính được nhỉ. Đến khi đọc ngoại truyện thì mới hiểu ra (vì ngoại truyện được kể ở ngôi thứ ba). Dù luôn bắt nạt Tần Khanh nhưng anh cũng luôn âm thầm quan tâm cô, dung túng cho cô. Khi cô bỏ đi với người khác rồi quay về sau khi nhận ra tình cảm của mình, anh vẫn tha thứ cho cô vì anh cho rằng không thể đòi hỏi cô như một tờ giấy trắng được. Anh cũng rất cầm thú theo đuổi cô theo như ý cô muốn: “Mỗi ngày một bó hoa, nửa tiếng một cuộc điện thoại, chẳng có việc gì cũng luẩn quẩn trước mặt.” Đọc đến đoạn cứ đúng nửa tiếng lão ấy ra ban công gọi điện cho Tần Khanh (mặc dù 2 người đang ngồi cạnh nhau) mà mình lại thấy buồn cười =)). Nói chung là lão ấy luôn biết cách chọc tức người yêu, lấy đó làm thú vui. Về nam phụ Tô Á Văn: Tính cách anh này dịu dàng, ôn nhu. Cái cách mà anh bỏ rơi Tần Khanh lần hai năm trước thật đáng trách. Có lẽ vì vậy mà anh phải chịu báo ứng, khi anh nhận ra tình cảm của mình dành cho Tần Khanh thì cô đã không còn ở đó chờ anh nữa rồi. Hai năm trước, anh nói anh không cần cô rồi bỏ đi. Hai năm sau, anh vẫn nói anh không cần cô rồi đẩy cô đến bên Tống Tử Ngôn chỉ vì anh không thể trơ mắt nhìn cô bước theo vết xe đổ của chính mình. Hai năm trước, là anh lừa cô. Nhưng hai năm sau, là anh lừa chính mình. Anh nói anh không tới tiễn cô những cuối cùng vẫn tới. Khiến cô ngồi trên tàu thoáng thấy bóng anh mà nước mắt rơi lã chã. Thì ra Tần Khanh cũng có lúc yếu đuối vậy đó. Cô đã nhủ thầm: “Cảm ơn anh đã yêu em nhiều như thế khi em còn chưa biết tình yêu là gì; cảm ơn anh khi khiến em mỗi lần nghĩ tới anh đều bất giác­ nhoẻn miệng cười; cảm ơn vết thương anh để lại cho em, khiến em không biết làm sao cho phải, khiến em học được cách trưởng thành; cảm ơn anh đã quay lại, khiến em lấy lại được dũng khí và tự tin với tình yêu; cảm ơn anh đã buông tay, để em tự đi tìm hạnh phúc cho mình. Em may mắn nhường nào, khi quãng đường đầu đời có anh đi cạnh bên, dù chúng ta không thể đi tới cuối con đường. Dù chúng ta không có duyên với nhau, nhưng hãy để em được cảm ơn anh, đã cho em niềm vui, em sẽ không quên.” Đọc đoạn này mình cảm động lắm luôn ý. Từ đầu truyện đến cuối truyện là hài, bỗng nhiên có một khoảng lặng thế này làm mình xém nữa là rớt nước mắt (xém thôi nha :D) Về nam phụ Triển Dương: Tính cách trẻ con, vui vẻ, ngây thơ (không biết có thật thế không), thích xem phim kinh dị nhưng không dám xem một mình. Anh này có quan hệ mập mờ với Tống Tử Ngôn (các bạn đọc truyện sẽ biết quạn hệ đó là gì :D) khiến cho Tần Khanh tưởng rằng tình địch của mình là đàn ông =)) Ngay từ đầu mình đã nghi nghi anh này có tình cảm với Tần Khanh rồi. Giác quan của mình quả nhiên chính xác. Chỉ là truyện kể ở ngôi thứ nhất của nữ chính mà Tần Khanh lại không có tình cảm gì đặc biệt với Triển Dương nên tình cảm của anh này không được thể hiện rõ ràng mà thôi. Chỉ là trước khi ra nước ngoài, anh cũng đã kịp thổ lộ với Tần Khanh: “Dù không xem phim kinh dị, tôi vẫn luôn muốn nắm tay cô”. Vậy là đủ hiểu rồi hén. Cơ mà mình mong có thêm ngoại truyện về anh này, tính cách anh này dễ thương quá trời, chỉ tiếc là ít đất diễn quá :)) Nói tóm lại, nếu bạn không quá xét nét về nội dung thì đây là một truyện khá thú vị, từ cách biểu đạt, tính cách nhân vật cho đến câu thoại. Tuy nó không quá gay cấn nhưng lại mang lại cảm giác ấm áp, vui vẻ. Mà bản dịch cũng rất mượt, văn phong thuần Việt, đọc như kiểu tác giả là người Việt vậy đó.