Cảm Ơn Người Lớn là truyện dài mới nhất của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Tác phẩm là những câu chuyện hồn nhiên, ngộ nghĩnh của cu Mùi, thằng Hải cò, con Tủn và cái Tí sún mà bạn từng gặp gỡ trong Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ cách đây 10 năm. Vẫn là nét thơ ngây, dí dỏm, đôi chỗ là những triết lí của trẻ con mà thật thấm thía, tất cả sẽ lại đưa bạn về một thế giới tuổi thơ ngày đó, dù đi xa mấy vẫn muốn quay trở về.

Đọc những trang đầu tiên của Cảm Ơn Người Lớn, chắc hẳn ai cũng phải thốt lên: “Đúng là truyện của bác Nguyễn Nhật Ánh rồi”. Những câu chuyện tưởng là ngốc nghếch, vô bổ của trẻ con nhưng lại ẩn chứa suy nghĩ trong sáng, đơn thuần và tràn đầy tình bạn, tình làng nghĩa xóm. Ngôi kể thứ nhất của nhân vật cu Mùi, suy nghĩ đan xen khi còn nhỏ lẫn khi đã “thành người lớn”, những câu chuyện từ khi còn là trẻ con luôn thắc mắc rồi đến lúc lớn rồi mới có được câu trả lời cho mình. Tác phẩm lần này, bác Nguyễn Nhật Ánh đưa vào nhiều câu chuyện có nút thắt nút mở hơn, có chút bất ngờ đến phút chót, những tình huống tưởng chừng tréo ngoe, ngang trái nhưng cuối cùng vẫn được bác giải quyết theo hướng nhẹ nhàng, phù hợp với một tác phẩm dành cho thiếu nhi.

Nhà ông Sáu Thơm nằm cạnh ngõ tre dẫn vào xóm, sát nhà ông ngoại tôi. Mỗi lần về thăm ngoại, bao giờ tôi cũng đi ngang ngõ nhà ông. Mùi nước mắm tỏa ra từ trong nhà thơm nức mũi và trăm lần như một tôi luôn bị mùi thơm quyến rũ đó níu chân. Lần nào cũng vậy, cứ đi ngang nhà ông là tôi không làm sao kềm được ý định chạy vào xem người ta làm nước mắm.

Một trong những điểm mà mình yêu thích ở các tác phẩm của bác Nguyễn Nhật Ánh là cách bác miêu tả không gian một cách rất sinh động và sử dụng từ ngữ thân thuộc, gần gũi. Những lời thoại của nhân vật cũng vô cùng tự nhiên, thể hiện đúng sự hồn nhiên và tinh nghịch của trẻ thơ.


Ước mơ không của riêng ai

Mình chắc chắn là hồi bé không ai là không ước mình được bay trên bầu trời hay được đi khắp nơi trên thế giới. Những người bạn trong câu chuyện này cũng vậy. Trẻ con mà, mơ ước cái gì đó thì phải thử thực hiện ngay. Các bạn ấy làm một đôi cánh chim từ ống nhựa rồi lên tầng thượng để tập bay. Tất nhiên là “đôi cánh” ấy không thể nào giúp ta bay được cũng như nhảy từ trên tầng thượng xuống là một việc làm quá nguy hiểm. Kết quả là, Hải cò – người xung phong bay đầu tiên – chẳng thể bay lên bầu trời như ước muốn mà phải vào bệnh viện vì ngã gãy tay. Ước mơ tiếp đến là phải kiếm được tiền. Người lớn có lẽ dành 2/3 thời gian của mình để kiếm tiền và suy nghĩ về tiền, mình đoán thế. Cũng vì vậy mà người lớn cho rằng những việc làm của trẻ con là vớ vẩn, chẳng tích sự gì vì có làm được ra tiền đâu. Cu Mùi, Hải cò, Tí sún và Tủn lại không nghĩ vậy, mấy bạn ấy nghĩ những việc làm của mình không những là sẽ thú vị và mà còn kiếm được tiền nữa. Bắt đầu từ năng khiếu vẽ tranh của cái Tủn rồi tài năng văn chương của cu Mùi, cả bốn đã cùng nhau tạo nên một cuốn truyện tranh có một không hai và kiếm được những đồng tiền đầu tiên trong cuộc đời của mình.




Có điều gì đó mới mẻ vừa đâm chồi trong tâm trí tôi. Tôi ngắm đi ngắm lại các hình vẽ không biết chán, đầu óc bỗng chốc mơ màng. Trong vài phút, tôi cảm thấy mình như một phần của cái gì đó lớn lao hơn cuộc sống nhỏ bé hằng ngày.

Thế giới thật là bao la, tôi nghĩ. Tại sao tôi không vẽ lại thế giới mình đang sống? Nó đã ở sẵn đó từ lâu để chờ đợi mình kia mà.

Những chiêm nghiệm sâu sắc của người lớn từng là trẻ con

So với Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ thì tác phẩm lần này tác giả đưa nhiều suy nghĩ, triết lí và những vấn đề xung quanh người lớn hơn, từ chuyện tình yêu đến tiền bạc và những rắc rối trong gia đình. Việc xen kẽ những cảm xúc, suy nghĩ khi còn nhỏ và khi lớn không những không làm mạch truyện bị rối mà còn thể hiện được cho người đọc sự chuyển biến tâm lý của nhân vật “tôi” khi đã trưởng thành. Dưới đôi mắt của trẻ con, người lớn thật là khó hiểu và kì cục, tưởng một chuyện cỏn con đối với trẻ con thôi mà đối với người lớn lại vô cùng rắc rối, phức tạp. Trẻ con hay tò mò chuyện của người lớn, nhưng khi nghe rồi thì thấy sao mà khó hiểu thế. Trẻ con có cách lí giải riêng của mình nhưng khi lớn lên rồi thì khác, lại vướng phải cái thắc mắc về người lớn khi ngày xưa mình đã từng. Người lớn cũng từng ngây ngô và hồn nhiên như thế. Đọc những dòng suy nghĩ, chiêm nghiệm của nhân vật “tôi” hay của chính tác giả, chúng ta sẽ thấy thấm thía, không phải theo cách cay đắng, nặng nề mà vô cùng nhẹ nhàng, dí dỏm.



Những chi tiết nhỏ nhặt, tưởng chừng vụn vặt, thừa thãi hóa ra đóng vai trò cực kỳ quan trọng trong cuộc sống. Bao giờ cũng vậy, có những thứ trong tầm mắt và có những thứ ngoài tầm mắt chúng ta. Và chính những thứ ngoài tầm mắt – tưởng như có hay không cũng chả sao – lại là thứ làm cho những thứ trong tầm mắt sinh động hơn và nhất là hợp lý hơn.

Tình yêu hay hôn nhân nhiều khi tan vỡ chỉ vì người trong cuộc không thèm quan tâm đến những chuyện họ nghĩ là nhỏ nhặt.

Tình yêu con nít

Bên cạnh những câu chuyện xung quanh cuộc sống đầy mộng mơ, tinh nghịch của bốn nhân vật chính thì tình yêu, những tâm tư của chàng cu Mùi lúc nhỏ và khi lớn cũng khiến người đọc cảm thấy “chua xót” thay, đôi khi lại thấy đồng cảm lạ. Cu Mùi thích cái Tủn, chuyện này có Mùi biết, ta biết và tất nhiên là chẳng ai biết nữa, đặc biệt là Tủn. Nhưng chuyện cái Tủn cũng thích cu Mùi thì chả ai biết cả, mãi sau này chàng Mùi lúc trưởng thành mới biết. Nếu chuyện tình của cậu với Tủn là cảm hứng viết nên bao bài thơ cho những mối tình dang dở thì những cảm xúc cho cái Tí lại mang cho cậu sự êm đềm, hoài niệm về một thứ tình cảm nhận ra muộn màng mà không cay đắng. Những bài thơ được tác giả thêm vào tác phẩm khi nói về cảm xúc dành cho hai người bạn của cu Mùi không chỉ khiến cho mạch truyện có đoạn ngắt nghỉ hợp lý mà còn khiến cho câu chuyện thêm phần lãng mạn và bay bổng.

Tôi không còn tuổi trẻ tặng cho em

Khi gặp gỡ bỗng giận đời quá muộn

Chuyến tàu thời gian tôi sắp xuống

Trong khi em vừa mới đáp ga đầu

Em vẫn còn bao mơ ước mai sau

Tôi ngồi lại ngoái đầu thương dĩ vãng.




Kết luận

Những tác phẩm của bác Nguyễn Nhật Ánh không chỉ dành cho mỗi lứa tuổi thiếu nhi nữa mà ngay cả người lớn cũng đều yêu quý và nhận ra bản thân mình trong đó. Đây giống như một bến ga để người lớn dừng chân lại trước những vội vã, mệt mỏi của cuộc đời và như một chiếc kính nhỏ để trẻ con có thể hiểu về người lớn hơn.


Tác giả: Tuyết Ngân - Bookademy

Deal mua sách này giá tốt hiện tại: https://goo.gl/7tzMEc hoặc https://goo.gl/P5J8dg

-----------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

Tham gia cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3


Xem thêm

Cuốn sách được kể từ góc nhìn của Mùi, một cậu bé trưởng thành đang hồi tưởng về quá khứ và những người bạn của mình: Tủn, Tí Sún, và Hải Cò. Những nhân vật này không chỉ là bạn bè mà còn là những người đã giúp Mùi hiểu hơn về tình bạn, tình yêu và cách nhìn nhận cuộc sống.

Cuốn sách xoay quanh những kỷ niệm tuổi thơ của Mùi và các bạn – những trò nghịch ngợm, những tình huống hài hước, nhưng cũng không thiếu sự thấm thía về cuộc sống, về sự trưởng thành. Câu chuyện của bốn đứa trẻ này không chỉ khơi gợi nỗi nhớ về tuổi thơ mà còn khiến người đọc suy ngẫm về những giá trị mà người lớn đôi khi lãng quên, như tình yêu, tiền bạc, và thời gian.

Chắc hẳn, khi đọc "Cám ơn người lớn", bạn sẽ nhận ra rằng đôi khi, những vấn đề tưởng chừng như chỉ thuộc về thế giới của người lớn – như tiền bạc, hôn nhân hay sự trưởng thành – lại được Nguyễn Nhật Ánh "mã hóa" qua ngôn ngữ và góc nhìn của trẻ con. Những gì đơn giản nhưng sâu sắc, như việc Mùi nghĩ về tình yêu đầu đời với Tủn, hay mối quan hệ kỳ lạ giữa một con cọp Tai Tròn và dê Tuyết Trắng, đều được thể hiện qua sự ngây thơ và hồn nhiên của tuổi thơ, khiến câu chuyện thêm phần thú vị và dễ tiếp cận.

Cuốn sách viết về các câu chuyện của trẻ con và người lớn dưới góc nhìn trẻ con. Cuốn sách đơn giản, dễ đọc như tâm hồn trẻ thơ ấy vậy mà vẫn để lại trong ta nhiều suy ngẫm.

Người lớn cứ nghĩ rằng trẻ con không suy nghĩ nhiều. Ấy vậy mà trẻ con có nghĩ đó, chúng vẫn nghĩ về Tình yêu, về Chết chóc, về Tình thương, về Tiền bạc, về Gia đình, nhưng chúng nghĩ với một màu sắc đơn giản, tích cực hơn và có lẽ trẻ con hơn người lớn ở chỗ chúng dám làm và làm một cách nhiệt huyết.

Cuốn sách viết về trẻ con, từ những trò con nít như tập làm cánh để bay, trò chơi tình yêu vợ chồng đến những trò có ý nghĩa hơn như vẽ bản đồ thị trấn, vẽ truyện tranh cứu người đến những câu chuyện buồn u ám đậm chất người lớn như câu chuyện về gia đình thằng Hiệp.

Nhưng nó lại có sức mạnh chữa lành trái tim, trái tim của những người lớn kì dị.

Một vài trích dẫn hay ho từ cuốn sách:

“Có những thứ chỉ có thể được hiểu bằng nỗi đau”.

“Và chính những thứ ngoài tầm mắt lại là thứ làm cho những thứ trong tầm mắt sinh động hơn và nhất là hợp lí hơn”.

“Có những việc phải dùng cả đời suy nghĩ nhưng chỉ cần quyết định bằng một cái gật đầu”.

“Với tình yêu, con trai cứ sợ người khác không biết, còn con gái cứ sợ người khác biết mình yêu”.

“Và có lẽ điều đáng kể nhất mà người lớn đóng góp cho cuộc đời chính là họ làm ra trẻ con một cách hồn nhiên”.